Chương 155:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Mặc dù Thạch hoàng hậu ăn vận có chút không thích hợp giữa một nhóm phu nhân ăn vận diễm lệ nhưng cũng không thiếu hạng người tâng bốc xu nịnh, khen trâm hồng hoa của hoàng hậu thật nhã nhặn. Càng thêm nịnh hót nói rằng lần sau cũng muốn học theo kiểu cài trâm này của hoàng hậu.
Những lời tán dương khen ngợi này, Giá Hiên công chúa cũng như các quý phu nhân thanh cao nghe được đều nhíu mày rũ mắt, bộ dáng khinh thường.
Thật ra Miên Đường cảm thấy Thạch hoàng hậu trang điểm như thế cũng không có chỗ để người khác chê cười. Tuy rằng nàng trang điểm có chút quê mùa nhưng Miên Đường nhìn thấy so với mấy cô nương thích chưng diện không theo quy tắc ở phố Bắc trấn Linh Tuyền cũng không khác nhau là bao.
Nếu bàn luận chi tiết, xuất thân của nàng còn không bằng hoàng hậu, không có chỗ để cười nhạo những người khác.
Nhưng để khen ngợi hoàng hậu ăn vận xinh đẹp thì lời từ miệng không thể nói ra. Vì thế đón ý nói hùa chủ đề tiệc trà lần này của hoàng hậu, từ từ nếm thử một lượt bánh ngọt mới được mang lên.
Mỗi lần ăn là mỗi lần nếm thử hương vị mới. Cũng không biết nhân bánh ngọt làm từ gì, chính là mang theo vị sữa nhàn nhạt, đưa vào miệng mềm mại cực kì. Miên Đường ăn đến mức không thể ngừng vì thế không ngừng luôn miệng khen ngon.
Thạch hoàng hậu nghe vậy, có chút hứng thú, hỏi Hoài Tang huyện chủ nếm ra hương vị gì.
Miên Đường nghiêm túc, cắn một ngụm: “Sợi sữa này không có mùi tanh, hương cam nguyên chất, giống như phô mai làm từ sữa của những con cừu đuôi to chỉ sống ở vùng Tây Bắc, tuy nhiên còn có vị dâu tằm, vỏ ngọt nhân chua, ăn không thấy ngấy.”
Mới vừa rồi có người khen ngợi cách ăn vận của hoàng hậu, hoàng hậu đều mang theo bộ dáng hứng thú đến mệt mỏi, hiện tại nghe được Hoài Tang huyện chủ nếm ra được cả cách phối hợp nguyên liệu, nàng vui mừng nói: “Nếu ngươi có thể nếm ra được như vậy thì có thể thấy được huyện chủ cũng rất sành ăn.”
Miên Đường cười nói: “Lần sau hoàng hậu có thể thử dùng sữa dê béo để làm váng sữa, dùng bột bọc lại rồi chiên lên, lại rải lên một chút mè, khi ăn có thể kéo sợi, ăn cùng với hồng trà chính là mĩ vị.”
Thạch hoàng hậu nghe được, đôi mắt liền tỏa sáng, phân phó nữ quan bên cạnh ghi nhớ, rảnh rỗi thì làm ăn. Nếu ngon, nàng cũng muốn dâng lên cho hoàng thượng dùng thử.
Nữ quyến khác lúc đầu còn có chút rụt rè, tôn nghiêm lễ nghi, đối với những thứ điểm tâm kia bất quá cũng chỉ là nhấm nháp chút hương vị mà thôi. Nhưng sau đó lại bị Miên Đường cùng hoàng hậu thân thiện bắt chuyện mỹ thực đùa vui cũng bắt đầu chảy nước miếng.
Tuổi tác của các đại phu nhân thì không sao, tuổi tác vẫn còn nhỏ, đúng là độ tuổi được ăn ngon, hơn nữa Thạch hoàng hậu sai người không ngừng mang lên bánh ngọt mĩ vị độc đáo, vì thế cả một nhóm liền ăn đến không thể ngưng miệng.
Buổi tiệc trà này tuy không bàn luận thơ ca từ phú, cũng không có khoe khoang tài nghệ lẫn nhau, chính là dùng một chữ “thực” để nói từ đầu đến cuối, coi như khơi dòng tiệc trà Đại Yến trong cung.
Đương nhiên không thể không nói đến công lao tâng bốc của Hoài Tang huyện chủ. Bởi vì một loại điểm tâm, nguyên bản chiếm đa số là loại phương Nam, khi nàng còn ở trấn Linh Tuyền, Thôi Hành Chu thật sự mua rất nhiều điểm tâm cho nàng ăn.
Mỗi lần ăn thủ hương vị, Lý ma ma sẽ nghiên cứu cách làm cho nên Miên Đường cũng thông thạo cách làm. Sau đó mỹ thực tinh tế của Thạch hoàng hậu có tri âm, có Miên Đường giảng giải không mất đi vẻ dí dỏm mà còn linh động, lại tỉ mỉ kể đến điển cố bên trong, nhất thời một mâm bánh ngọt hiện ra tầng tầng lớp lớp ý nghĩa.
Giá Hiến công chúa ban đầu có chút rụt rè, về sau lại bị Miên Đường giảng giải sinh động như thật cũng kéo đến một chút cảm giác thèm ăn.
Người lớn tuổi tiêu hóa không tốt, ăn đến căng bụng, không khỏi oán giận nói với Miên Đường: “Đừng nói nữa, ta ăn một năm cũng không nhiều bằng hôm nay.”
Lời này khiến mọi người cười ngất, bày tỏ lời nói trong lòng của Giá Hiện công chúa. Sau khi ăn xong, các vị may y phục trong cung đều phải nới lỏng kích cỡ phần eo.
Thạch hoàng hậu cười nói: “Ta cũng là lo Hoàng cô cô tiêu hóa không tốt, mới vừa có cho cung nữ pha trà sơn tra tiêu thực, Hoàng cô cô có muốn uống một chút không?”
Giá Hiện công chúa đương nhiên muốn cảm tạ hoàng hậu.
Đúng lúc này, một vị cung nữ đã bưng tách trà đi đến, chậm trà cho Giá Hiên công chúa nhưng khi thu tay lại không cẩn thận đem trà nóng đổ xuống một bên đùi Miên Đường, chiếc váy thiển sắc nàng mặc cũng bị dính lên một mảng lớn.
Cung nữ sợ đến mức quỳ xuống đất thỉnh tội, Miên Đường không để ý cười nói: “Không sao, lát sau sẽ khô thôi.”
Sau khi Thạch hoàng hậu khiển trách cung nữ kia, liền nói với Miên Đường: “Ta cho nữ quan dẫn ngươi đi đổi bộ y phục khác bằng không sẽ nhìn không thể thống gì.”
Trà yến trong cung thế này, nhóm quý phu nhân đều muốn mang theo ba bốn bộ váy áo để thường xuyên thay đổi, chuẩn bị cho bất kì tình huống nào.
Miên Đường đương nhiên cũng không ngoại lệ, Lý ma ma cố ý chuẩn bị cho nàng một rương y phục để nàng mang theo. Nếu hoàng hậu đã nói như vậy, nàng cũng không thể chối từ, chỉ có thể đi theo chỉ dẫn của nữ quan đến điện phụ thay y phục.
Miên Đường thay y phục rất nhanh, sau đó ra cửa chuẩn bị nói nữ quan đưa mình trở về.
Mà thời điểm nàng ra khỏi cửa, một người cao ráo mảnh khảnh đứng trong đình viện, Miên Đường cẩn thận nhìn, đúng là đương kim thánh thượng Lưu Dục.
Hắn đứng trong đình viện ngắm nhìn một gốc cây hoa Hoài Tang, chờ Miên Đứng ở phía cửa không chịu đi về phía trước nói: “Đây là hoa nàng thích nhất cho nên ta đã sai người trồng mỗi loại trong định viện của hoàng cung. Nghĩ đến khi nàng vào cung, bất kể nàng đi đến nơi nào, đều sẽ thấy được.”
Miên Đường liếc mắt nhìn thấy thị vệ ngay cửa đình viện, trong lòng biết được nếu Lưu Dục không cho nàng đi, nàng không thể đi ra được. Vì thế liền quỳ xuống thỉnh an nói: “Khởi bẩm vạn tuế, hoàng hậu còn chờ ở điện phía trước, thần đứng đây trì hoãn quả thật không tốt lắm."
Lưu Dục bước qua, đưa tay muốn đỡ nàng lên, lại bị Miên Đường quỳ lùi về phía sau, khó khăn tránh đi.
Lưu Dục bị nàng né tránh liền tức giận: “Liễu Miên Đường, trái tim nàng làm từ sắt đá sao? Chẳng qua lúc trước vì một lần hiểu lầm, nàng cùng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, xuống núi liền tìm nam nhân gả đi. Ban đầu ta nghĩ rằng nàng nản lòng thoái chí, nghĩ đến tháng ngày nhạt nhẽo. Hơn nữa lúc ấy ta lành dữ chưa biết, đương nhiên sẽ không cố chấp kéo nàng cùng ta trải qua tháng ngày đao kiếm tối tăm. Chính là không ngờ đến, ngươi cùng Hoài Dương vương tính chuyện hôn nhân. Rốt cuộc nàng nghĩ thế nào? Chẳng lẽ ghét bỏ ta lúc ấy không mang vinh hoa phú quý cho nàng như hắn nên mới gả cho hắn?”
Nếu Lưu Dục là Tử Du ở Ngưỡng Sơn trước kia, Miên Đường liền xoay người rời đi, chắc chắn không cùng hắn nói lời vô nghĩa. Nhưng hiện tại hắn là hoàng đế Đại Yến, nếu nàng chọc giận hắn, chỉ sợ Giá Hiên công chúa cũng không thể mang nàng rời khỏi cửa cung hôm nay.
Vì thế Miên Đường chỉ có thể thành thật trả lời: “Khởi bẩm vạn tuế, ngài nói những lời này, thần thật sự không biết. Về sau là Đại cữu cữu nói đến, thần mới biết được bản thân đã cư ngụ ở Ngưỡng Sơn một khoảng thời gian. Thần ngã xuống nước mất trí nhớ, quả thật không nhớ rõ.”
Lưu Dục cơ bản tức giận đến độ hai vành mắt đỏ lên nhưng khi nghe những lời này, tức khắc sửng sốt: “Nàng nói sao... Nàng mất trí nhớ”
Miên Đường thành thật gật đầu nói: “Chỉ nhớ rõ một đoạn chính mình xuất giá ở kinh thành. Chuyện đó thật sự không thể nhớ được, hiện giờ vẫn còn thường xuyên đau đầu cho nên vạn tuế gia không cần nhắc lại những chuyện trước kia. Hiện giờ ngài là thiên tử cao quý, bỉ cực thái lai, hoàng hậu hiền đức, hoàng tử thông minh, thật khiến nhiều người hâm mộ.”
Lưu Dục nghe nàng không tiếc lời khen ngợi, nhanh chóng nói: “Cho nên khi nàng ở Thanh Châu, nàng thấy ta, lại không biết ta là ai? Vậy nàng... Vi sao cùng Thôi Hành Chu kết thân?”
Liễu Miên Đường không thể nói chuyện Thôi Hành Chu lừa hôn, chỉ nói: “Lúc ấy sau khi lên Ngưỡng Sơn rồi đi xuống, tay chân bị người khác đánh gãy, chính hắn đã cứu và chữa trị cho thần. Nếu không có hắn, thần sẽ chết chìm trong nơi sông nước, cho nên đã lấy thân báo đáp, cũng không có gì không đúng.”
Hôm nay Lưu Dục liên tiếp nghe được chân tướng trước kia hắn không biết đến, chỉ thấy đầu ầm ầm vang lên, ngơ ngác hỏi lại: “Nàng bị trọng thương? Là ai đã thương nàng?”
Miên Đường nhìn phản ứng của Lưu Dục, trong lòng biết hắn thật sự không biết chuyện này. Như vậy hẳn là thủ hạ của hắn là ai đó lừa hắn làm.
Nhưng mà ngay cả khi Miên Đường biết cũng sẽ không nói với Lưu Dục. Thuộc hạ cũ ở Ngưỡng Sơn trước kia, hiện giờ đều là khai quốc công thần, Lưu Dục làm sao có thể bằng lòng giáng tội bọn họ?
Thù của Liễu Miên Đường nàng, phải tự mình báo thù mới vui sướng, không cần tân đế ra mặt bênh vực nàng.
Vì thế nàng lại thành thật nói: “Chuyện này... Thật sự thần không nhớ rõ. Nhưng mà cũng không hẳn là không tốt. Hiện giờ ngài là thiên tử cao quý mà Hoài Dương vương cũng là cánh tay đắc lực của vạn tuế gia, phò tá vạn tuế gia nắm giữ quyền lực, thỉnh vạn tuế gia không cần quá câu nệ chuyện trước kia... Thần thật sự nên trở về.”
Nhưng Lưu Dục lại suy sụp, ngồi xổm quỳ gối trước mặt nàng, nước mắt thống khổ từ đôi mắt lăn dài: “Ta... Khi đó ta thật sự cho rằng, ngươi tức giận với ta. Nếu sớm biết khi đó ngươi mất trí nhớ, bơ vơ không nơi nương tựa, ta... Ta làm sao có thể để hắn giữ nàng lại bên cạnh... n nhân cứu mạng gì chứ? Hắn khi đó cũng lừa gạt nàng, lấy nàng làm mồi nhử lũ con cháu ở Ngưỡng Sơn đó thôi?”
Miên Đường giả vờ như không biết Lưu Dục nói đến chuyện gì, chỉ cúi đầu nói: “Thần hiện giờ đã cùng Hoài Dương vương kí hôn thư, đã là tức phụ Thôi gia. Vạn tuế gia nếu còn nhớ chuyện cũ, thỉnh ngài đừng nên khó xử. Nếu thần đứng ngây ngốc ở đình viện quá lâu sẽ khiến người khác sinh lòng nghi ngờ, thật sự sẽ ảnh hưởng đến danh dự của vạn tuế gia.”
Trước kia, Lưu Tử Du không biết điểm then chốt này, hắn cho rằng Liễu Miên Đường nàng đã cố ý quên hắn.
Hiện giờ Miên Đường nói ra những chuyện này, hắn lập tức suy nghĩ cẩn thận. Miên Đường là người cao ngạo cỡ nào, nhất định sẽ không cùng Thôi Hành Chu chưa thành gia lập thất sống chung. Mà Thôi Hành Chu trùng hợp cũng họ Thôi, đứng hàng lão cửu trong nhà, thật sự rất giống vị hôn phu trước kia ở kinh đô của Miên Đường.
Khi đó Miên Đường lại toàn tâm toàn ý làm một thương phụ. Thôi Hành Chu nếu không lừa nàng, nàng làm sao lại tùy tiện cùng Thôi Cửu phu thê xứng đôi?
Hiện giờ hối hận cuồn cuộn trong bụng Lưu Dục như Giang Đào. Nếu khi đó hắn biết Miên Đường bị người khác lừa, hẳn tuyệt đối sẽ không để Miên Đường ở bên cạnh Thôi Hành Chu.
Hơn nữa tay chân nàng là ai đả thương? Nghĩ đến khi ấy tay chân Miên Đường tàn phế, bị vứt dưới lòng nước, trong lòng Lưu Dục nổi bão. Trước kia ở thư phòng Ngưỡng Sơn, cảm giác trời đất mịt mù, cảm giác tương lai vô lực không biết tương lai về đâu lại một lần nữa xuất hiện trong lòng.
Hắn khi đó ngây thơ cho rằng, chỉ cần bản thân bước lên đế vị, khôi phục thân phận thật sự, liền có thể cùng Miên Đường nắm chắc tương lai tốt đẹp.
Làm sao biết được một bước sai chính là sai toàn bộ? Hắn lại phạm phải sai lầm lớn nhất trên người Miên Đường.
Đừng nói Miên Đường mất trí nhớ, nếu hiện tại nàng nhớ rõ những chuyện trước kia, đoán chừng sẽ không tha thứ cho chính mình, trở lại bên cạnh hắn.
Nghĩ vậy, hắn liền tưởng tượng trước kia cũng như vậy, ôm lấy Miên Đường khóc lóc khổ sở. Nhưng thân người của Miên Đường nhanh chóng tránh né, ánh mắt lộ rõ sự cảnh giác, tim hắn đau đớn từng hồi.
Hắn không nói một lời, suy sụp xoay người, chậm rãi đi đến hướng cửa bên ngoài đình viện, biến mất ở đâu đó giữa đại môn đỏ thẫm.
Miên Đường thấy hắn đi rồi, cuối cùng lại thở dài một cái.
Bản thân cùng nha hoàn Phương Nghi chậm rãi đi ra khỏi đình viện. Chưa đi được mấy bước liền nghe được âm thanh cười nói của các quý nữ dần dần đến gần.
Cong người xoay đi, liền thấy Thạch hoàng hậu đưa nhóm phủ nhân kia vừa nói vừa cười đi đến. Miên Đường tất nhiên chạy nhanh theo hướng Thạch hoàng hậu vừa đi để thỉnh an.
Một vị phu nhân trêu ghẹo nói: “Ngươi vẫn chưa trở về, bánh ngọt cũng chẳng còn thú vị nữa. May mắn là hoa viên của hoàng hậu có một chậu lục cúc mới nở, mang chúng ta đi ngắm một lúc, ngươi cũng vừa kịp lúc đi đến, tránh cho bị tụt lại phía sau.”
Miên Đường mỉm cười đồng ý, đi theo quý phu nhân vào hoa viên. Sắc hoa trong cung đều là ngự cổng, đương nhiên là gấm hoa rực rỡ, đua nhau khoe sắc.
Ngắm hoa xong, các quý phu nhân hướng hoàng hậu cáo từ, chuẩn bị rời cung.
Mà Miên Đường cũng theo Giá Hiện công chúa rời cùng.
Chờ đến khi ra khỏi nội cung, liền thấy ở đại môn có một bóng người, kim quan hoa phục, anh tuấn bức người, đúng là Hoài Dương vương.
Giá Hiến công chúa nhìn nhìn, nói: “Vị hôn phu của huyện chủ thật biết săn sóc, suốt buổi chỉ đứng đây đợi ngươi.”
Miên Đường cười tạm biệt với công chúa, sau đó đến chỗ của Thôi Hành Chu, nhìn mặt hắn phơi nắng cả ngày ở ngoài có chút đỏ lên, cúi đầu nói: “Vương gia có việc vào cung sao?”
Thôi Hành Chu gật đầu, nghiêm túc nói: “Đến đón vị hôn thê trở về.”
Miên Đường biết bản thân hắn không yên tâm để nàng vào cung một mình, liền đứng ở cửa cung liên tục chờ đợi nhưng thế này là thế nào? Trong lòng nàng không nhịn được một hồi ngọt ngào, chỉ cười rồi cùng Thôi Hành Chu lên xe ngựa.
Chờ sau khi hai người trở về vương phủ, Miên Đường tự nhiên nói với Thôi Hành Chu chuyện “ngẫu nhiên gặp được” ngoại tuế, chỉ là hai người cùng nhau nói chuyện.
Thôi Hành Chu lắng nghe, trầm mặc không nói. Việc Miên Đường cùng Lưu Tử Du trước kia, hắn cũng không quá cảm kích, bất quá Lưu Tử Du đối với Miên Đường chính là tình cũ không thể quên.
Nam nhân như thế nói chung, khi không có căn cơ vững chắc, liền lấy cớ “Đại trượng phu không lập nghiệp sao thành gia”, phụ lòng chân tình. Nhưng sau khi đạt được, lại hối tiếc bỏ lỡ năm đó, muốn vãn hồi một chút.
Nếu Miên Đường không cùng hắn đính hôn, vẫn còn ngây ngốc ở Tây Châu. Hiện giờ hẳn là bị bắt vào cung, bị tôn tử Lưu Dục kia dỗ mềm cả trái tim.
Tuy rằng đây đều là phán đoán của Hoài Dương vương nhưng nghĩ đến khả năng Miên Đường cùng Lưu Dục hòa hợp, trong lòng hắn liền phá lệ không thoải mái.
Miên Đường nhìn Thôi Hành Chu xụ mặt, đương nhiên biết hắn ăn dấm, không thể nói đến chuyện khác khiến hắn không thể không tưởng tượng chuyện khác.
Thôi Hành Chu cũng không phải là kẻ ngốc, nói: “Ta nhìn thấy hoàng hậu kia cũng là người dẫn dắt. Về sau nàng ta có mời, nàng không cần đồng ý.”
Bất quá Miên Đường nghĩ Thạch hoàng hậu không phải là người giật dây cho Vạn tuế gia. Nếu khi đó Lưu Dục còn quấn lấy nàng, khi những quý phu nhân đi ngắm hoa, nhất định phải đi qua khoảng sân trong đình viện, tách ra để gặp riêng Vạn tuế gia.
Thạch hoàng hậu nhìn ngốc nghếch ngờ nghệch, chỉ biết ăn uống, nàng nhờ vào dung mạo, hiện giờ có thể ngồi yên ổn trên hậu vị. Lưu Dục đối với nàng kính trọng tuyệt đối, thật sự không hề đơn giản.
Thôi Hành Chu nói đúng, cửa cung kia về sau, nàng vẫn không nên vào cho ổn thỏa. Vì thế bắt đầu từ sau ngày vào cung, Miên Đường liền bắt đầu giả bệnh, giảm thiểu giao thiệp. tránh cho hoàng hậu lại triệu nàng vào trong cung.
Bất quá hậu cung của Vạn tuế gia làm sao có thể trống vắng? Không bao lâu sau, Miên Đường liền nghe Thôi Hành Chu nói, thuộc hạ cũ ở Ngưỡng Sơn bắt đầu chuẩn bị để Vạn tuế gia bổ sung hậu cung, Thái hoàng thái hậu bên kia lại bắt đầu tuyển tú nữ vào cung.
Những chuyện này đều là tình nghĩa, không liên quan đến yêu thích của Khai Tuyên tân đế, ngay cả khi dung mạo các nàng như hũ muối cũng phải tuyển vào. Trong lúc nhất thời hậu cung của tân đế được mở rộng ra, cả ngày vô số đóa hoa yêu kiều, nếu Thạch hoàng hậu cử hành tiệc trà, chỉ sợ lại phải làm thêm nhiều mâm bánh ngọt.
Có lúc các quý phu nhân đến vương phủ thăm Miên Đường nhân lúc nhàn rỗi, thật ra là nói đến nhóm phi tần mới, nghe nói khi vào cùng đều bắt đầu từ chức tần.
Nhưng có một vị lai lịch không nhỏ, nghe nói là ân nhân cứu mạng Vạn tuế gia - nữ nhị của Tôn tướng quân, vẫn luôn thề không gả, bầu bạn với hoàng tôn đã lâu, hiện giờ Vạn tuế gia đăng cơ, vẫn luôn nhớ thương nàng, đặc biệt tuyển vào cung, sắc phong Vân phi.
Nghe nói nàng cùng Thạch hoàng hậu có chút giao tình, vẫn luôn là tỷ muội hòa hợp. Sau này vào cung, là hoàng nữ xinh đẹp như hoa, tiếp tục tình cảm tỷ muội đẹp đẽ trước kia.
Miên Đường suy đoán, vị này vào cung nhận được sủng ái của Nhị thánh thượng, hẳn là Tôn Vân Nương. Thật ra nàng tò mò vị Thạch hoàng hậu kia thật sự cùng Vân Nương làm tỷ muội sao?
Dựa vào tính tình của Vân Nương, vào cung nhất định sẽ gây ra sóng gió, yêu ma từng trận.
Thôi Hành Chu lại cảm thấy Liễu Miên Đường ở tại vương phủ quá tốt để thành ma.
Căn bản Miên Đường cảm thấy, trước khi thành thân lại cùng vương gia lăn lộn trong chặn thật quá vô lý. Nếu thật sự bị hắn lăn lộn đến lớn bụng, về sau nàng không thể ngẩng đầu trước mặt mẫu thân của Thôi Hành Chu.
Cho nên sau khi nghiêm túc nói chuyện cùng Thôi Hành Chu, Miên Đường mỗi đêm đều đóng chặt cửa sổ và cửa lớn, kêu hai nhà hoàn Phương Nghi và Bích Thảo bên cạnh thay phiên ngủ dưới giường nàng, miễn cho Vương gia không phép tắc đi vào.
Đang ăn lại có người đến dọn mâm đi, ai cũng không vui vẻ.
Khuôn mặt Hoài Dương vương cả ngày xụ xuống, nhìn Miên Đường luôn quấn lấy tay chân nàng không rời, đồng thời cũng gia tăng an bài trở về Chân Châu.
Hắn lúc trước khi chỉnh biên quân đội, giữ lại một tay, con cháu ở Chân Châu đều được tính là binh lính, hiện giờ chiến sự kết thúc, Hoài Dương vương vung lên tuyệt bút, chỉ huy dưới trướng không được có tráng sĩ “cởi giáp về quê”.
Nếu tính theo biện pháp như thế, binh mã hắn yêu cầu giao ra càng ngày càng ít.
Binh Bộ đương nhiên không thể để yên, vẫn luôn dây dưa việc này với Hoài Dương vương. Bất quá cũng là trời giúp Hoài Dương vương, Đông Châu xuất hiện lũ lụt, địa phương mất đi nhà cửa ruộng đất, không có cơm ăn, nông dân tụ tập nổi dậy tạo phản, đánh vào quan phủ, giết chết mệnh quan triều đình, cướp đoạt quan thương, trong lúc nhất thời loạn lạc càng ngày càng lớn.
Nơi đây cách Chân Châu một khoảng không xa, nếu phái người khác đi dẹp loạn thì có chút bỏ gần tìm xa nên Thôi Hành Chu chủ động xin ra trận, muốn thay Vạn tuế gia bình định loạn lạc.
Loạn lạc ở Chân Châu càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không thể dẹp loạn, kho lúa Đại Yến liền xảy ra chuyện. Hơn nữa ra trận giết địch, đương nhiên phải có thương tổn, nếu như vậy có thể hao tổn binh lực của Hoài Dương vương chính là không thể tốt hơn nữa.
Cuối cùng Khai Tuyên đế hạ thánh chỉ, tuyên triệu Hoài Dương vương làm đại soái đi bình định Đông Châu, chỉ huy Đông Châu, bình định loạn lạc, đồng thời hạ chiếu ban ân điển cho gia quyến, ban tân phủ trạch cùng Hoài Tang huyện chủ, cho phép nàng trú lại kinh thành.
Đây là cách thức đã được truyền qua nhiều triều đại, tướng lĩnh xuất quân đánh giặc đều phải để gia quyến ở lại kinh thành để bảo toàn.
Có điều Hoài Dương vương là chị vương kế thừa, đều có đất phong, cho gia quyến đi đến có chút phiền phức. Lúc trước khi hắn lãnh binh, ai cũng không nghĩ đến hắn có thể trở về, vị hoàng đế băng hà sớm trước kia cũng không tuyên triệu thái phi nhập kinh.
Mà hiện giờ Hoài Tang huyện chủ là hôn thê của Hoài Dương vương, giữ nàng ở lại để bảo toàn cũng là hợp tình hợp lý.
Chỉ khi Vạn tuế gia tuyên chỉ mới phát hiện Hoài Tang huyện chủ đã không còn ở kinh thành. Theo Hoài Dương vương, Hoài Tang huyện chủ không chịu được khí hậu ở kinh thành, liên tục nôn mửa, vừa sáng sớm liền rời kinh thành, quay về Chân Châu. Chuyện khi nào nàng hồi kinh, còn phải xem thân thể nàng có chịu được hay không, còn thỉnh Vạn tuế gia khai ân chăm sóc.
Liễu Miên Đường không phải là đại thần triều đình, nàng tự nhiên rời đi cũng không cần bẩm báo triều đình. Nếu tính đến Hoài Dương vương bí mật đưa nàng rời đi, Khai Tuyên đế cũng không thể trách phạt.
Hơn nữa phía tây Đông Châu - Khánh Châu cũng truyền đến tin xấu nghĩa quân chống phá, chuyện dẹp loạn không thể không chậm trễ.
Khai Tuyên đế vừa mới đăng cơ, căn cơ chưa vững, chỉ có thể Thôi Hành Chu đi trước ổn định loạn lạc, tính toán kế sách cẩn thận.
Tuy rằng việc dẹp loạn khẩn cấp nhưng Thôi Hành Chu vẫn về Chân Châu trước một chuyến. Hắn đã lâu không về nhà, nghe nói thái phi đầu bạc luôn nhớ thương nam hài.
Hắn xuất binh đi Đông Châu ngang qua gia môn, đương nhiên cũng phải trở về thăm nhà một lần. Huống chi lần này hắn còn mang về một vị hôn thê yểu điệu, hắn phải giải thích kỹ càng với mẫu thân mới có thể yên tâm xuất binh.
Vị hôn thê kia của hắn đã sớm trở về Chân Châu nhưng là trở về nhà ở phố Bắc, nghe nói là tự mình chuẩn bị cửa hàng buôn bán trong tay, chính mình cũng không tùy tiện đi đến phủ của Hoài Dương vương.
Thôi Hành Chu ngày đêm lên đường, sau đó tự nhiên đi đến trấn Linh Tuyền, đầu tiên nhìn xem Liễu Miên Đường có ngoan ngoãn chờ đợi hắn hay không.
Liễu Miên Đường thấy hắn không trở về vương phủ thăm mẫu thân lại đến thăm nàng trước, chỉ nói hắn quá vô lý. Hành sự như vậy, nếu thái phi biết được, chẳng phải là thử thách sao?
Thôi Hành Chu như mãnh hổ đói bụng lâu ngày, ngửi đến hương thơm trên người Miên Đường hơn nữa đã về nhà ở phố Bắc, quen của quen nẻo nhất thời không hứng thú ở những nơi khác, ai khuyên ngăn cũng không thèm nghe. Chỉ mới giải khát một chút mới có thể an ổn hồi phủ.
Miên Đường làm sao có thể để hắn được như ý nguyện? Giao ước không sống chung trước thành thân bị phá vỡ, nhà cửa tiểu viện ở phố Bắc không có một chút cách âm, thật là dào dạt xuân ý.
Rốt cuộc vương phủ Chân Châu cũng có thể nghênh đón vương gia hồi phủ, thật là một sự kiện lớn khiến người khác vui mừng. Cao quản sự sáng sớm đã được thái phi phân phó, giăng đèn kết hoa, nghênh đón vương gia trở về.
Có điều khi phái người cố ý thăm dò mới biết được khi vương gia đến địa phận Đông Châu liền dừng lại, thấy hắn chậm chạp không quay về. Thái phi nhịn không được, liền sai người đi hỏi vương gia đã đi đến nơi nào.
Qua nửa ngày, có người bẩm báo, nói rằng vương gia dừng lại ở trấn Linh Tuyền một chút, hình như lại ngủ qua một đêm, chờ đến khi ăn xong bữa sáng mới quá giang hồi phủ.
Sở Liêm thị hôm nay mang theo nữ nhi chờ ở vương phủ nghênh đón vương gia, nghe được những lời này, nhíu mày bất mãn nói: “Thái phi, tỷ xem có ta có lừa tỷ không? Hài tử Thôi Hành Chu âm thâm nuôi dưỡng ngoại thất ở phố Bắc! Ngươi lúc trước còn không tin! Nghe nói lúc trước khi hắn xuất binh, ngoại thất kia luôn đi theo, nhà cửa ở phố Bắc vẫn luôn trống trải... Đây là nuôi cô nương nhà ai, cứ bám lấy nam nhân như vậy, lí nào không cho hắn trở về thăm mẫu thân?”
Những lời tán dương khen ngợi này, Giá Hiên công chúa cũng như các quý phu nhân thanh cao nghe được đều nhíu mày rũ mắt, bộ dáng khinh thường.
Thật ra Miên Đường cảm thấy Thạch hoàng hậu trang điểm như thế cũng không có chỗ để người khác chê cười. Tuy rằng nàng trang điểm có chút quê mùa nhưng Miên Đường nhìn thấy so với mấy cô nương thích chưng diện không theo quy tắc ở phố Bắc trấn Linh Tuyền cũng không khác nhau là bao.
Nếu bàn luận chi tiết, xuất thân của nàng còn không bằng hoàng hậu, không có chỗ để cười nhạo những người khác.
Nhưng để khen ngợi hoàng hậu ăn vận xinh đẹp thì lời từ miệng không thể nói ra. Vì thế đón ý nói hùa chủ đề tiệc trà lần này của hoàng hậu, từ từ nếm thử một lượt bánh ngọt mới được mang lên.
Mỗi lần ăn là mỗi lần nếm thử hương vị mới. Cũng không biết nhân bánh ngọt làm từ gì, chính là mang theo vị sữa nhàn nhạt, đưa vào miệng mềm mại cực kì. Miên Đường ăn đến mức không thể ngừng vì thế không ngừng luôn miệng khen ngon.
Thạch hoàng hậu nghe vậy, có chút hứng thú, hỏi Hoài Tang huyện chủ nếm ra hương vị gì.
Miên Đường nghiêm túc, cắn một ngụm: “Sợi sữa này không có mùi tanh, hương cam nguyên chất, giống như phô mai làm từ sữa của những con cừu đuôi to chỉ sống ở vùng Tây Bắc, tuy nhiên còn có vị dâu tằm, vỏ ngọt nhân chua, ăn không thấy ngấy.”
Mới vừa rồi có người khen ngợi cách ăn vận của hoàng hậu, hoàng hậu đều mang theo bộ dáng hứng thú đến mệt mỏi, hiện tại nghe được Hoài Tang huyện chủ nếm ra được cả cách phối hợp nguyên liệu, nàng vui mừng nói: “Nếu ngươi có thể nếm ra được như vậy thì có thể thấy được huyện chủ cũng rất sành ăn.”
Miên Đường cười nói: “Lần sau hoàng hậu có thể thử dùng sữa dê béo để làm váng sữa, dùng bột bọc lại rồi chiên lên, lại rải lên một chút mè, khi ăn có thể kéo sợi, ăn cùng với hồng trà chính là mĩ vị.”
Thạch hoàng hậu nghe được, đôi mắt liền tỏa sáng, phân phó nữ quan bên cạnh ghi nhớ, rảnh rỗi thì làm ăn. Nếu ngon, nàng cũng muốn dâng lên cho hoàng thượng dùng thử.
Nữ quyến khác lúc đầu còn có chút rụt rè, tôn nghiêm lễ nghi, đối với những thứ điểm tâm kia bất quá cũng chỉ là nhấm nháp chút hương vị mà thôi. Nhưng sau đó lại bị Miên Đường cùng hoàng hậu thân thiện bắt chuyện mỹ thực đùa vui cũng bắt đầu chảy nước miếng.
Tuổi tác của các đại phu nhân thì không sao, tuổi tác vẫn còn nhỏ, đúng là độ tuổi được ăn ngon, hơn nữa Thạch hoàng hậu sai người không ngừng mang lên bánh ngọt mĩ vị độc đáo, vì thế cả một nhóm liền ăn đến không thể ngưng miệng.
Buổi tiệc trà này tuy không bàn luận thơ ca từ phú, cũng không có khoe khoang tài nghệ lẫn nhau, chính là dùng một chữ “thực” để nói từ đầu đến cuối, coi như khơi dòng tiệc trà Đại Yến trong cung.
Đương nhiên không thể không nói đến công lao tâng bốc của Hoài Tang huyện chủ. Bởi vì một loại điểm tâm, nguyên bản chiếm đa số là loại phương Nam, khi nàng còn ở trấn Linh Tuyền, Thôi Hành Chu thật sự mua rất nhiều điểm tâm cho nàng ăn.
Mỗi lần ăn thủ hương vị, Lý ma ma sẽ nghiên cứu cách làm cho nên Miên Đường cũng thông thạo cách làm. Sau đó mỹ thực tinh tế của Thạch hoàng hậu có tri âm, có Miên Đường giảng giải không mất đi vẻ dí dỏm mà còn linh động, lại tỉ mỉ kể đến điển cố bên trong, nhất thời một mâm bánh ngọt hiện ra tầng tầng lớp lớp ý nghĩa.
Giá Hiến công chúa ban đầu có chút rụt rè, về sau lại bị Miên Đường giảng giải sinh động như thật cũng kéo đến một chút cảm giác thèm ăn.
Người lớn tuổi tiêu hóa không tốt, ăn đến căng bụng, không khỏi oán giận nói với Miên Đường: “Đừng nói nữa, ta ăn một năm cũng không nhiều bằng hôm nay.”
Lời này khiến mọi người cười ngất, bày tỏ lời nói trong lòng của Giá Hiện công chúa. Sau khi ăn xong, các vị may y phục trong cung đều phải nới lỏng kích cỡ phần eo.
Thạch hoàng hậu cười nói: “Ta cũng là lo Hoàng cô cô tiêu hóa không tốt, mới vừa có cho cung nữ pha trà sơn tra tiêu thực, Hoàng cô cô có muốn uống một chút không?”
Giá Hiện công chúa đương nhiên muốn cảm tạ hoàng hậu.
Đúng lúc này, một vị cung nữ đã bưng tách trà đi đến, chậm trà cho Giá Hiên công chúa nhưng khi thu tay lại không cẩn thận đem trà nóng đổ xuống một bên đùi Miên Đường, chiếc váy thiển sắc nàng mặc cũng bị dính lên một mảng lớn.
Cung nữ sợ đến mức quỳ xuống đất thỉnh tội, Miên Đường không để ý cười nói: “Không sao, lát sau sẽ khô thôi.”
Sau khi Thạch hoàng hậu khiển trách cung nữ kia, liền nói với Miên Đường: “Ta cho nữ quan dẫn ngươi đi đổi bộ y phục khác bằng không sẽ nhìn không thể thống gì.”
Trà yến trong cung thế này, nhóm quý phu nhân đều muốn mang theo ba bốn bộ váy áo để thường xuyên thay đổi, chuẩn bị cho bất kì tình huống nào.
Miên Đường đương nhiên cũng không ngoại lệ, Lý ma ma cố ý chuẩn bị cho nàng một rương y phục để nàng mang theo. Nếu hoàng hậu đã nói như vậy, nàng cũng không thể chối từ, chỉ có thể đi theo chỉ dẫn của nữ quan đến điện phụ thay y phục.
Miên Đường thay y phục rất nhanh, sau đó ra cửa chuẩn bị nói nữ quan đưa mình trở về.
Mà thời điểm nàng ra khỏi cửa, một người cao ráo mảnh khảnh đứng trong đình viện, Miên Đường cẩn thận nhìn, đúng là đương kim thánh thượng Lưu Dục.
Hắn đứng trong đình viện ngắm nhìn một gốc cây hoa Hoài Tang, chờ Miên Đứng ở phía cửa không chịu đi về phía trước nói: “Đây là hoa nàng thích nhất cho nên ta đã sai người trồng mỗi loại trong định viện của hoàng cung. Nghĩ đến khi nàng vào cung, bất kể nàng đi đến nơi nào, đều sẽ thấy được.”
Miên Đường liếc mắt nhìn thấy thị vệ ngay cửa đình viện, trong lòng biết được nếu Lưu Dục không cho nàng đi, nàng không thể đi ra được. Vì thế liền quỳ xuống thỉnh an nói: “Khởi bẩm vạn tuế, hoàng hậu còn chờ ở điện phía trước, thần đứng đây trì hoãn quả thật không tốt lắm."
Lưu Dục bước qua, đưa tay muốn đỡ nàng lên, lại bị Miên Đường quỳ lùi về phía sau, khó khăn tránh đi.
Lưu Dục bị nàng né tránh liền tức giận: “Liễu Miên Đường, trái tim nàng làm từ sắt đá sao? Chẳng qua lúc trước vì một lần hiểu lầm, nàng cùng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, xuống núi liền tìm nam nhân gả đi. Ban đầu ta nghĩ rằng nàng nản lòng thoái chí, nghĩ đến tháng ngày nhạt nhẽo. Hơn nữa lúc ấy ta lành dữ chưa biết, đương nhiên sẽ không cố chấp kéo nàng cùng ta trải qua tháng ngày đao kiếm tối tăm. Chính là không ngờ đến, ngươi cùng Hoài Dương vương tính chuyện hôn nhân. Rốt cuộc nàng nghĩ thế nào? Chẳng lẽ ghét bỏ ta lúc ấy không mang vinh hoa phú quý cho nàng như hắn nên mới gả cho hắn?”
Nếu Lưu Dục là Tử Du ở Ngưỡng Sơn trước kia, Miên Đường liền xoay người rời đi, chắc chắn không cùng hắn nói lời vô nghĩa. Nhưng hiện tại hắn là hoàng đế Đại Yến, nếu nàng chọc giận hắn, chỉ sợ Giá Hiên công chúa cũng không thể mang nàng rời khỏi cửa cung hôm nay.
Vì thế Miên Đường chỉ có thể thành thật trả lời: “Khởi bẩm vạn tuế, ngài nói những lời này, thần thật sự không biết. Về sau là Đại cữu cữu nói đến, thần mới biết được bản thân đã cư ngụ ở Ngưỡng Sơn một khoảng thời gian. Thần ngã xuống nước mất trí nhớ, quả thật không nhớ rõ.”
Lưu Dục cơ bản tức giận đến độ hai vành mắt đỏ lên nhưng khi nghe những lời này, tức khắc sửng sốt: “Nàng nói sao... Nàng mất trí nhớ”
Miên Đường thành thật gật đầu nói: “Chỉ nhớ rõ một đoạn chính mình xuất giá ở kinh thành. Chuyện đó thật sự không thể nhớ được, hiện giờ vẫn còn thường xuyên đau đầu cho nên vạn tuế gia không cần nhắc lại những chuyện trước kia. Hiện giờ ngài là thiên tử cao quý, bỉ cực thái lai, hoàng hậu hiền đức, hoàng tử thông minh, thật khiến nhiều người hâm mộ.”
Lưu Dục nghe nàng không tiếc lời khen ngợi, nhanh chóng nói: “Cho nên khi nàng ở Thanh Châu, nàng thấy ta, lại không biết ta là ai? Vậy nàng... Vi sao cùng Thôi Hành Chu kết thân?”
Liễu Miên Đường không thể nói chuyện Thôi Hành Chu lừa hôn, chỉ nói: “Lúc ấy sau khi lên Ngưỡng Sơn rồi đi xuống, tay chân bị người khác đánh gãy, chính hắn đã cứu và chữa trị cho thần. Nếu không có hắn, thần sẽ chết chìm trong nơi sông nước, cho nên đã lấy thân báo đáp, cũng không có gì không đúng.”
Hôm nay Lưu Dục liên tiếp nghe được chân tướng trước kia hắn không biết đến, chỉ thấy đầu ầm ầm vang lên, ngơ ngác hỏi lại: “Nàng bị trọng thương? Là ai đã thương nàng?”
Miên Đường nhìn phản ứng của Lưu Dục, trong lòng biết hắn thật sự không biết chuyện này. Như vậy hẳn là thủ hạ của hắn là ai đó lừa hắn làm.
Nhưng mà ngay cả khi Miên Đường biết cũng sẽ không nói với Lưu Dục. Thuộc hạ cũ ở Ngưỡng Sơn trước kia, hiện giờ đều là khai quốc công thần, Lưu Dục làm sao có thể bằng lòng giáng tội bọn họ?
Thù của Liễu Miên Đường nàng, phải tự mình báo thù mới vui sướng, không cần tân đế ra mặt bênh vực nàng.
Vì thế nàng lại thành thật nói: “Chuyện này... Thật sự thần không nhớ rõ. Nhưng mà cũng không hẳn là không tốt. Hiện giờ ngài là thiên tử cao quý mà Hoài Dương vương cũng là cánh tay đắc lực của vạn tuế gia, phò tá vạn tuế gia nắm giữ quyền lực, thỉnh vạn tuế gia không cần quá câu nệ chuyện trước kia... Thần thật sự nên trở về.”
Nhưng Lưu Dục lại suy sụp, ngồi xổm quỳ gối trước mặt nàng, nước mắt thống khổ từ đôi mắt lăn dài: “Ta... Khi đó ta thật sự cho rằng, ngươi tức giận với ta. Nếu sớm biết khi đó ngươi mất trí nhớ, bơ vơ không nơi nương tựa, ta... Ta làm sao có thể để hắn giữ nàng lại bên cạnh... n nhân cứu mạng gì chứ? Hắn khi đó cũng lừa gạt nàng, lấy nàng làm mồi nhử lũ con cháu ở Ngưỡng Sơn đó thôi?”
Miên Đường giả vờ như không biết Lưu Dục nói đến chuyện gì, chỉ cúi đầu nói: “Thần hiện giờ đã cùng Hoài Dương vương kí hôn thư, đã là tức phụ Thôi gia. Vạn tuế gia nếu còn nhớ chuyện cũ, thỉnh ngài đừng nên khó xử. Nếu thần đứng ngây ngốc ở đình viện quá lâu sẽ khiến người khác sinh lòng nghi ngờ, thật sự sẽ ảnh hưởng đến danh dự của vạn tuế gia.”
Trước kia, Lưu Tử Du không biết điểm then chốt này, hắn cho rằng Liễu Miên Đường nàng đã cố ý quên hắn.
Hiện giờ Miên Đường nói ra những chuyện này, hắn lập tức suy nghĩ cẩn thận. Miên Đường là người cao ngạo cỡ nào, nhất định sẽ không cùng Thôi Hành Chu chưa thành gia lập thất sống chung. Mà Thôi Hành Chu trùng hợp cũng họ Thôi, đứng hàng lão cửu trong nhà, thật sự rất giống vị hôn phu trước kia ở kinh đô của Miên Đường.
Khi đó Miên Đường lại toàn tâm toàn ý làm một thương phụ. Thôi Hành Chu nếu không lừa nàng, nàng làm sao lại tùy tiện cùng Thôi Cửu phu thê xứng đôi?
Hiện giờ hối hận cuồn cuộn trong bụng Lưu Dục như Giang Đào. Nếu khi đó hắn biết Miên Đường bị người khác lừa, hẳn tuyệt đối sẽ không để Miên Đường ở bên cạnh Thôi Hành Chu.
Hơn nữa tay chân nàng là ai đả thương? Nghĩ đến khi ấy tay chân Miên Đường tàn phế, bị vứt dưới lòng nước, trong lòng Lưu Dục nổi bão. Trước kia ở thư phòng Ngưỡng Sơn, cảm giác trời đất mịt mù, cảm giác tương lai vô lực không biết tương lai về đâu lại một lần nữa xuất hiện trong lòng.
Hắn khi đó ngây thơ cho rằng, chỉ cần bản thân bước lên đế vị, khôi phục thân phận thật sự, liền có thể cùng Miên Đường nắm chắc tương lai tốt đẹp.
Làm sao biết được một bước sai chính là sai toàn bộ? Hắn lại phạm phải sai lầm lớn nhất trên người Miên Đường.
Đừng nói Miên Đường mất trí nhớ, nếu hiện tại nàng nhớ rõ những chuyện trước kia, đoán chừng sẽ không tha thứ cho chính mình, trở lại bên cạnh hắn.
Nghĩ vậy, hắn liền tưởng tượng trước kia cũng như vậy, ôm lấy Miên Đường khóc lóc khổ sở. Nhưng thân người của Miên Đường nhanh chóng tránh né, ánh mắt lộ rõ sự cảnh giác, tim hắn đau đớn từng hồi.
Hắn không nói một lời, suy sụp xoay người, chậm rãi đi đến hướng cửa bên ngoài đình viện, biến mất ở đâu đó giữa đại môn đỏ thẫm.
Miên Đường thấy hắn đi rồi, cuối cùng lại thở dài một cái.
Bản thân cùng nha hoàn Phương Nghi chậm rãi đi ra khỏi đình viện. Chưa đi được mấy bước liền nghe được âm thanh cười nói của các quý nữ dần dần đến gần.
Cong người xoay đi, liền thấy Thạch hoàng hậu đưa nhóm phủ nhân kia vừa nói vừa cười đi đến. Miên Đường tất nhiên chạy nhanh theo hướng Thạch hoàng hậu vừa đi để thỉnh an.
Một vị phu nhân trêu ghẹo nói: “Ngươi vẫn chưa trở về, bánh ngọt cũng chẳng còn thú vị nữa. May mắn là hoa viên của hoàng hậu có một chậu lục cúc mới nở, mang chúng ta đi ngắm một lúc, ngươi cũng vừa kịp lúc đi đến, tránh cho bị tụt lại phía sau.”
Miên Đường mỉm cười đồng ý, đi theo quý phu nhân vào hoa viên. Sắc hoa trong cung đều là ngự cổng, đương nhiên là gấm hoa rực rỡ, đua nhau khoe sắc.
Ngắm hoa xong, các quý phu nhân hướng hoàng hậu cáo từ, chuẩn bị rời cung.
Mà Miên Đường cũng theo Giá Hiện công chúa rời cùng.
Chờ đến khi ra khỏi nội cung, liền thấy ở đại môn có một bóng người, kim quan hoa phục, anh tuấn bức người, đúng là Hoài Dương vương.
Giá Hiến công chúa nhìn nhìn, nói: “Vị hôn phu của huyện chủ thật biết săn sóc, suốt buổi chỉ đứng đây đợi ngươi.”
Miên Đường cười tạm biệt với công chúa, sau đó đến chỗ của Thôi Hành Chu, nhìn mặt hắn phơi nắng cả ngày ở ngoài có chút đỏ lên, cúi đầu nói: “Vương gia có việc vào cung sao?”
Thôi Hành Chu gật đầu, nghiêm túc nói: “Đến đón vị hôn thê trở về.”
Miên Đường biết bản thân hắn không yên tâm để nàng vào cung một mình, liền đứng ở cửa cung liên tục chờ đợi nhưng thế này là thế nào? Trong lòng nàng không nhịn được một hồi ngọt ngào, chỉ cười rồi cùng Thôi Hành Chu lên xe ngựa.
Chờ sau khi hai người trở về vương phủ, Miên Đường tự nhiên nói với Thôi Hành Chu chuyện “ngẫu nhiên gặp được” ngoại tuế, chỉ là hai người cùng nhau nói chuyện.
Thôi Hành Chu lắng nghe, trầm mặc không nói. Việc Miên Đường cùng Lưu Tử Du trước kia, hắn cũng không quá cảm kích, bất quá Lưu Tử Du đối với Miên Đường chính là tình cũ không thể quên.
Nam nhân như thế nói chung, khi không có căn cơ vững chắc, liền lấy cớ “Đại trượng phu không lập nghiệp sao thành gia”, phụ lòng chân tình. Nhưng sau khi đạt được, lại hối tiếc bỏ lỡ năm đó, muốn vãn hồi một chút.
Nếu Miên Đường không cùng hắn đính hôn, vẫn còn ngây ngốc ở Tây Châu. Hiện giờ hẳn là bị bắt vào cung, bị tôn tử Lưu Dục kia dỗ mềm cả trái tim.
Tuy rằng đây đều là phán đoán của Hoài Dương vương nhưng nghĩ đến khả năng Miên Đường cùng Lưu Dục hòa hợp, trong lòng hắn liền phá lệ không thoải mái.
Miên Đường nhìn Thôi Hành Chu xụ mặt, đương nhiên biết hắn ăn dấm, không thể nói đến chuyện khác khiến hắn không thể không tưởng tượng chuyện khác.
Thôi Hành Chu cũng không phải là kẻ ngốc, nói: “Ta nhìn thấy hoàng hậu kia cũng là người dẫn dắt. Về sau nàng ta có mời, nàng không cần đồng ý.”
Bất quá Miên Đường nghĩ Thạch hoàng hậu không phải là người giật dây cho Vạn tuế gia. Nếu khi đó Lưu Dục còn quấn lấy nàng, khi những quý phu nhân đi ngắm hoa, nhất định phải đi qua khoảng sân trong đình viện, tách ra để gặp riêng Vạn tuế gia.
Thạch hoàng hậu nhìn ngốc nghếch ngờ nghệch, chỉ biết ăn uống, nàng nhờ vào dung mạo, hiện giờ có thể ngồi yên ổn trên hậu vị. Lưu Dục đối với nàng kính trọng tuyệt đối, thật sự không hề đơn giản.
Thôi Hành Chu nói đúng, cửa cung kia về sau, nàng vẫn không nên vào cho ổn thỏa. Vì thế bắt đầu từ sau ngày vào cung, Miên Đường liền bắt đầu giả bệnh, giảm thiểu giao thiệp. tránh cho hoàng hậu lại triệu nàng vào trong cung.
Bất quá hậu cung của Vạn tuế gia làm sao có thể trống vắng? Không bao lâu sau, Miên Đường liền nghe Thôi Hành Chu nói, thuộc hạ cũ ở Ngưỡng Sơn bắt đầu chuẩn bị để Vạn tuế gia bổ sung hậu cung, Thái hoàng thái hậu bên kia lại bắt đầu tuyển tú nữ vào cung.
Những chuyện này đều là tình nghĩa, không liên quan đến yêu thích của Khai Tuyên tân đế, ngay cả khi dung mạo các nàng như hũ muối cũng phải tuyển vào. Trong lúc nhất thời hậu cung của tân đế được mở rộng ra, cả ngày vô số đóa hoa yêu kiều, nếu Thạch hoàng hậu cử hành tiệc trà, chỉ sợ lại phải làm thêm nhiều mâm bánh ngọt.
Có lúc các quý phu nhân đến vương phủ thăm Miên Đường nhân lúc nhàn rỗi, thật ra là nói đến nhóm phi tần mới, nghe nói khi vào cùng đều bắt đầu từ chức tần.
Nhưng có một vị lai lịch không nhỏ, nghe nói là ân nhân cứu mạng Vạn tuế gia - nữ nhị của Tôn tướng quân, vẫn luôn thề không gả, bầu bạn với hoàng tôn đã lâu, hiện giờ Vạn tuế gia đăng cơ, vẫn luôn nhớ thương nàng, đặc biệt tuyển vào cung, sắc phong Vân phi.
Nghe nói nàng cùng Thạch hoàng hậu có chút giao tình, vẫn luôn là tỷ muội hòa hợp. Sau này vào cung, là hoàng nữ xinh đẹp như hoa, tiếp tục tình cảm tỷ muội đẹp đẽ trước kia.
Miên Đường suy đoán, vị này vào cung nhận được sủng ái của Nhị thánh thượng, hẳn là Tôn Vân Nương. Thật ra nàng tò mò vị Thạch hoàng hậu kia thật sự cùng Vân Nương làm tỷ muội sao?
Dựa vào tính tình của Vân Nương, vào cung nhất định sẽ gây ra sóng gió, yêu ma từng trận.
Thôi Hành Chu lại cảm thấy Liễu Miên Đường ở tại vương phủ quá tốt để thành ma.
Căn bản Miên Đường cảm thấy, trước khi thành thân lại cùng vương gia lăn lộn trong chặn thật quá vô lý. Nếu thật sự bị hắn lăn lộn đến lớn bụng, về sau nàng không thể ngẩng đầu trước mặt mẫu thân của Thôi Hành Chu.
Cho nên sau khi nghiêm túc nói chuyện cùng Thôi Hành Chu, Miên Đường mỗi đêm đều đóng chặt cửa sổ và cửa lớn, kêu hai nhà hoàn Phương Nghi và Bích Thảo bên cạnh thay phiên ngủ dưới giường nàng, miễn cho Vương gia không phép tắc đi vào.
Đang ăn lại có người đến dọn mâm đi, ai cũng không vui vẻ.
Khuôn mặt Hoài Dương vương cả ngày xụ xuống, nhìn Miên Đường luôn quấn lấy tay chân nàng không rời, đồng thời cũng gia tăng an bài trở về Chân Châu.
Hắn lúc trước khi chỉnh biên quân đội, giữ lại một tay, con cháu ở Chân Châu đều được tính là binh lính, hiện giờ chiến sự kết thúc, Hoài Dương vương vung lên tuyệt bút, chỉ huy dưới trướng không được có tráng sĩ “cởi giáp về quê”.
Nếu tính theo biện pháp như thế, binh mã hắn yêu cầu giao ra càng ngày càng ít.
Binh Bộ đương nhiên không thể để yên, vẫn luôn dây dưa việc này với Hoài Dương vương. Bất quá cũng là trời giúp Hoài Dương vương, Đông Châu xuất hiện lũ lụt, địa phương mất đi nhà cửa ruộng đất, không có cơm ăn, nông dân tụ tập nổi dậy tạo phản, đánh vào quan phủ, giết chết mệnh quan triều đình, cướp đoạt quan thương, trong lúc nhất thời loạn lạc càng ngày càng lớn.
Nơi đây cách Chân Châu một khoảng không xa, nếu phái người khác đi dẹp loạn thì có chút bỏ gần tìm xa nên Thôi Hành Chu chủ động xin ra trận, muốn thay Vạn tuế gia bình định loạn lạc.
Loạn lạc ở Chân Châu càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không thể dẹp loạn, kho lúa Đại Yến liền xảy ra chuyện. Hơn nữa ra trận giết địch, đương nhiên phải có thương tổn, nếu như vậy có thể hao tổn binh lực của Hoài Dương vương chính là không thể tốt hơn nữa.
Cuối cùng Khai Tuyên đế hạ thánh chỉ, tuyên triệu Hoài Dương vương làm đại soái đi bình định Đông Châu, chỉ huy Đông Châu, bình định loạn lạc, đồng thời hạ chiếu ban ân điển cho gia quyến, ban tân phủ trạch cùng Hoài Tang huyện chủ, cho phép nàng trú lại kinh thành.
Đây là cách thức đã được truyền qua nhiều triều đại, tướng lĩnh xuất quân đánh giặc đều phải để gia quyến ở lại kinh thành để bảo toàn.
Có điều Hoài Dương vương là chị vương kế thừa, đều có đất phong, cho gia quyến đi đến có chút phiền phức. Lúc trước khi hắn lãnh binh, ai cũng không nghĩ đến hắn có thể trở về, vị hoàng đế băng hà sớm trước kia cũng không tuyên triệu thái phi nhập kinh.
Mà hiện giờ Hoài Tang huyện chủ là hôn thê của Hoài Dương vương, giữ nàng ở lại để bảo toàn cũng là hợp tình hợp lý.
Chỉ khi Vạn tuế gia tuyên chỉ mới phát hiện Hoài Tang huyện chủ đã không còn ở kinh thành. Theo Hoài Dương vương, Hoài Tang huyện chủ không chịu được khí hậu ở kinh thành, liên tục nôn mửa, vừa sáng sớm liền rời kinh thành, quay về Chân Châu. Chuyện khi nào nàng hồi kinh, còn phải xem thân thể nàng có chịu được hay không, còn thỉnh Vạn tuế gia khai ân chăm sóc.
Liễu Miên Đường không phải là đại thần triều đình, nàng tự nhiên rời đi cũng không cần bẩm báo triều đình. Nếu tính đến Hoài Dương vương bí mật đưa nàng rời đi, Khai Tuyên đế cũng không thể trách phạt.
Hơn nữa phía tây Đông Châu - Khánh Châu cũng truyền đến tin xấu nghĩa quân chống phá, chuyện dẹp loạn không thể không chậm trễ.
Khai Tuyên đế vừa mới đăng cơ, căn cơ chưa vững, chỉ có thể Thôi Hành Chu đi trước ổn định loạn lạc, tính toán kế sách cẩn thận.
Tuy rằng việc dẹp loạn khẩn cấp nhưng Thôi Hành Chu vẫn về Chân Châu trước một chuyến. Hắn đã lâu không về nhà, nghe nói thái phi đầu bạc luôn nhớ thương nam hài.
Hắn xuất binh đi Đông Châu ngang qua gia môn, đương nhiên cũng phải trở về thăm nhà một lần. Huống chi lần này hắn còn mang về một vị hôn thê yểu điệu, hắn phải giải thích kỹ càng với mẫu thân mới có thể yên tâm xuất binh.
Vị hôn thê kia của hắn đã sớm trở về Chân Châu nhưng là trở về nhà ở phố Bắc, nghe nói là tự mình chuẩn bị cửa hàng buôn bán trong tay, chính mình cũng không tùy tiện đi đến phủ của Hoài Dương vương.
Thôi Hành Chu ngày đêm lên đường, sau đó tự nhiên đi đến trấn Linh Tuyền, đầu tiên nhìn xem Liễu Miên Đường có ngoan ngoãn chờ đợi hắn hay không.
Liễu Miên Đường thấy hắn không trở về vương phủ thăm mẫu thân lại đến thăm nàng trước, chỉ nói hắn quá vô lý. Hành sự như vậy, nếu thái phi biết được, chẳng phải là thử thách sao?
Thôi Hành Chu như mãnh hổ đói bụng lâu ngày, ngửi đến hương thơm trên người Miên Đường hơn nữa đã về nhà ở phố Bắc, quen của quen nẻo nhất thời không hứng thú ở những nơi khác, ai khuyên ngăn cũng không thèm nghe. Chỉ mới giải khát một chút mới có thể an ổn hồi phủ.
Miên Đường làm sao có thể để hắn được như ý nguyện? Giao ước không sống chung trước thành thân bị phá vỡ, nhà cửa tiểu viện ở phố Bắc không có một chút cách âm, thật là dào dạt xuân ý.
Rốt cuộc vương phủ Chân Châu cũng có thể nghênh đón vương gia hồi phủ, thật là một sự kiện lớn khiến người khác vui mừng. Cao quản sự sáng sớm đã được thái phi phân phó, giăng đèn kết hoa, nghênh đón vương gia trở về.
Có điều khi phái người cố ý thăm dò mới biết được khi vương gia đến địa phận Đông Châu liền dừng lại, thấy hắn chậm chạp không quay về. Thái phi nhịn không được, liền sai người đi hỏi vương gia đã đi đến nơi nào.
Qua nửa ngày, có người bẩm báo, nói rằng vương gia dừng lại ở trấn Linh Tuyền một chút, hình như lại ngủ qua một đêm, chờ đến khi ăn xong bữa sáng mới quá giang hồi phủ.
Sở Liêm thị hôm nay mang theo nữ nhi chờ ở vương phủ nghênh đón vương gia, nghe được những lời này, nhíu mày bất mãn nói: “Thái phi, tỷ xem có ta có lừa tỷ không? Hài tử Thôi Hành Chu âm thâm nuôi dưỡng ngoại thất ở phố Bắc! Ngươi lúc trước còn không tin! Nghe nói lúc trước khi hắn xuất binh, ngoại thất kia luôn đi theo, nhà cửa ở phố Bắc vẫn luôn trống trải... Đây là nuôi cô nương nhà ai, cứ bám lấy nam nhân như vậy, lí nào không cho hắn trở về thăm mẫu thân?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.