Chương 154:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nhưng mà tân đế đột nhiên làm khó dễ Thôi Hành Chu, thật ra đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Loại hành vi trắng trợn triệu vị hôn thê của công thần vào cung này, thật sự có chút không thoả đáng. Trong lúc nhất thời, các thần tử đều mong chờ cách Thôi Hành Chu đối phó với sự gây khó dễ của tân đế này như thế nào.
Thôi Hành Chu mặt mày trở nên lạnh lẽo, đang định mở miệng, hoàng hậu ngồi ăn giò lại cười nói: “Hoàng thường, đừng giễu cợt thần thiếp, thần thiếp sao có thể làm phụ tử (thầy) chứ? Với lại, Liễu cô nương đi tới được đây, cũng nhận không biết bao đau khổ, vào kinh thành là phải đi chơi cho thỏa sức, nếu mà vào cung đầy quy củ gông xiềng, chẳng phải càng mệt hơn sao? Nhưng mà, bổn cung từ trước đến nay thích náo nhiệt, thích mời các chư vị phu nhân vào cung chơi, Liễu cô nương cũng có thể thừa dịp gặp mặt các phu nhân, học điều nhiều điều từ các nàng đó!”
Thạch Hoàng Hậu lớn lên chất phác, nói chuyện cũng lộ ra vẻ lưu loát hào sảng, một bên cười nói, một bên đặt một cái chân vịt tới mâm hoàng đế, lập tức làm không khí hoà hoãn lại, thật giống như vừa rồi vạn tuế gia chỉ là đang đùa vui hoàng hậu thôi vậy.
Lưu Dục cũng chợt biết được chân tướng mà tâm thần rối loạn, trở nên tức giận, thế cho nên mới mở miệng ép Miên Đường vào cung. Kỳ thật, lời hắn vừa thốt ra, khi thấy vẻ mặt Miên Đường trở nên lạnh lùng, cũng đã hối hận.
Hắn làm nàng khó xử trước mặt nhiều người như vậy, dựa vào tính tình của nàng, là sẽ rất tức giận. Trước kia, hắn chưa bao giờ đành lòng để nàng tức giận...
Cũng may, hoàng hậu cẩu thả kia của hắn kịp thời ngăn lời nói lại, có thể ổn định được mối quan hệ quân thần lung lay sắp đổ.
Huống chi, đúng như lời hoàng hậu nói, về sau có thể dựa vào việc hoàng hậu cử hành cung yến tiệc trà, tuyên Miên Đường vào cung. Đến lúc đó, hắn tự nhiên có thể có cơ hội cùng nàng nói lời tri tâm.
Đính hôn mà thôi, chỉ cần hai người bọn họ còn chưa thành lễ, như vậy cũng không tính là hoành đao đoạt ái. Chỉ hy vọng Miên Đường đừng giận hắn nữa, hắn vẫn có năng lực giữ nàng lại bên cạnh mình.
Khai Tuyên tân đế nghĩ đến đây, cũng trầm giọng nói: “Hoàng hậu nói đúng, là do trẫm suy nghĩ không chu toàn rồi.”
Trong lúc nhất thời, cung yến lại lần nữa khôi phục không khí hoà thuận vui vẻ, nâng ly cạn chén, dường như rất là hoà hợp êm thấm.
Còn về lời thỉnh cầu của Thôi Hành Chu, tân đế cũng vui vẻ đáp ứng, hai người chỉ đánh hôn, không phải thành lễ ăn hỏi, lấy ra không phải là cáo mệnh, mà là phong hào huyện chúa Hoài Tang, đồng thời thưởng đất phong ruộng đất, ra tay thật là hào phóng
Hoa hoài tang có nghĩa là hồi ức, phong hào này nếu không có người biết gút mắt giữa hai người, có lẽ cũng không hiểu được điều này.
Nhưng Thôi Hành Chu cố tình lại biết, càng hiểu Khai Tuyên đế đang dùng phong hào để trêu chọc vị hôn thê của hắn, hy vọng Miên Đường nhớ tới chuyện cũ trước kia giữa hai người họ.
Đáng tiếc tân đế dùng sai chỗ rồi, Miên Đường bị thương ở đầu, đã quên sạch chuyện trước kia cùng với Tử Du, căn bản không nhớ nổi chuyện cũ và hắn.
Về điểm này, Thôi Hành Chu vẫn rất là an tâm, hôn thư giấy trắng mực đen, Liễu Miên Đường nếu ký tên ấn dấu tay phải nhận ra. Khi hắn và nàng ký hôn thư, tuy rằng không thương lượng, nhưng vẫn làm bộ nếu sinh hoạt không tốt có thể khoan dung thả nàng rời đi.
Nhưng mà nếu Liễu Miên Đường thật sự to gan lớn mật, tương lai muốn giải trừ hôn ước với hắn thử xem! Khi đó, nàng liền biết cái gì gọi là lên thuyền rồi sẽ không thể nào xuống được!
Kế tiếp, hai người đều rất bận rộn. Hoài Dương vương đương nhiên có vô số việc xã giao, mà Miên Đường là tân nhân mới vào vòng giao tế (kiểu trò chuyện, tạo mối quan hệ) trong kinh thành, cũng không ngừng giao tế khắp nơi.
Hiện tại không thể so được với Linh Tuyền trấn, mỗi lần xã giao đều phải đổi một bộ y phục mới, không thể mặc đi mặc lại. Mỗi lần tham gia yến hội, kết được bằng hữu cũng phải nhớ kỹ.
Miên Đường mỗi ngày đều bận rộn sắp thành con quay, trong đầu cũng có rất nhiều chuyện, có đôi khi về phủ rửa mặt, châu thoa trên đầu vẫn chưa gỡ xuống hết đã lăn vào giường ngủ.
Chính là Thôi Hành Chu không biết là ăn cái gì lớn lên, đều mệt như nàng, nhưng mỗi lần cho dù đêm khuya trở về, cũng có thể gọi nàng tỉnh lại, lại hồ nháo một trận.
Mấy ngày bọn họ ở kinh thành, ở tạm tại nhà do Khai Tuyên đế ban thưởng.
Lý ma ma hiện tại giống như cầm huyền hồ cầm bị đè chặt, mỗi ngày đều nói lải nhải bên tại Liễu Miên Đường không ngừng “Tiểu thư, nếu như ngày sau ở vương phủ tổ chức trà yến, thời tiết tháng tư, đình nước, hay sơn trang, nên tổ chức tiệc ở nơi nào mới là ổn thoả nhất? Yến hội sắp xếp tổ chức như thế nào?”
Lý ma ma trịnh trọng hỏi, Miên Đường cũng trịnh trọng trả lời. Về lễ nghi trên yến tiệc, nàng đã thuộc lòng hai bản chép tay lớn.
Đối với những trang trí, cảnh vật ngắm cảnh, mã cầu, phẩm trà đều ghi nhớ kỹ.
Miên Đường cảm thấy cuộc đời này của mình dường như chưa từng nỗ lực dụng tâm như vậy, nhưng bĩnh tĩnh xem xét lại, những việc này đều không phải nàng thích.
Nhưng sau lần cung yến đó, Miên Đường cảm thấy nếu học không tốt, rất có khả năng sẽ bị hoàng đế lấy đây làm cái cớ để ép buộc nàng vào cung. Vì bị kiếm treo trên đầu, nàng sửa lại cái tính tình cà lơ phất phơ như thường ngày, chuyên tâm học tập.
Nhưng mà sau mỗi lần Lý ma ma khảo sát xong, vừa lòng rời đi, Miên Đường đều ngã về sau, không khỏi nghĩ nếu không đáp ứng ký tên vào hôn thư, hiện tại nàng sẽ tiêu dao sụng sướng đến mức nào! Cũng không cần tham gia nhiều yến hội đến vậy, còn phải học cả đống quy củ.
Trong lòng thẫn thờ vô tình buộc miệng nói thành tiếng, không biết xui xẻo thế nào mà cố tình hôm nay Thôi Hành Chu dự tiệc về sớm, đúng lúc nghe thấy nàng lầm bầm lầu bầu.
Đã nhiều ngày, Thôi Hành Chu không ngừng tham gia cung yến lớn lớn nhỏ nhỏ, mỗi ngày khi trở về đều mang theo mùi rượu.
Vốn định trở về, lấy cớ say rượu, để nhờ kiều thê chưa lập gia đình dùng ngón tay thanh tú xoa huyệt, nhưng không ngờ vừa mới vào cửa liền nghe thấy Miên Đường lầm bầm không ký vào hôn thư thì tốt rồi.
Câu này chọc thẳng vào tìm gan Thôi Hành Chu, thân mình thon dài đứng bất động ở cửa, khuôn mặt phủ đầy sương hàn, chờ người tới dỗ dành.
Miên Đường xoay người nhìn hắn trừng mắt nhìn nàng, lại nghiêng người nằm xuống giường giả bộ không nhìn thấy.
Thôi Hành Chu đứng nửa ngày, không thấy nàng xuống giường tới dỗ hắn, liền bước qua, túm mắt cá chân nàng nói: “Nói, làm sao hối hận?”
Miên Đường mặc hắn khéo, lăn vào trong lòng ngực hắn, ngửi mùi rượu dày đặc trên người hắn, rất là hiền huệ nói: “Vương gia uống rượu, có muốn Lý ma ma nấu canh giải rượu không?”
Thôi Hành Chu nhéo vành tai nàng nói: “Đừng chuyển chủ đề, nói lại lời nàng vừa nói.”
Miên Đường trốn tránh tay hắn nói: “Quân tử không đứng góc tường nghe lén người khác nói. Ta còn không so đo chuyện vương gia vào nhà ta không chào hỏi đâu đấy!”
Thôi Hành Chu nắm hai tay nàng, hôn chụt một cái trên đôi môi kiều diễm của nàng, nói: “Cả người nàng đều là của ra, nói cái gì nhà nàng nhà ta chứ!”
Trước kia phu quân Thôi Cửu thanh thanh lãnh lãnh, bộ dáng như trích tiên, hiện giờ đã bị gió thổi bay không còn bóng dáng. Miên Đường chớp chớp mắt, cảm thấy hắn có chút bá đạo, nhưng cố tình những câu không có lý từ trong miệng hắn nói ra lại làm lòng hơi hơi vui mừng.
Vì thế nàng cũng không nói lời nào, chỉ cười duỗi tay ôm lấy cổ hắn, hôn một cái. Khi Thôi Hành Chu muốn hôn sâu, nàng lại cười né tránh: “Uống rượu xong thúi muốn chết, mau đi tắm rửa đi!”
Kỳ thật nàng đang nói dối, Thôi Hành Chu uống rượu hình như cũng không nhiều lắm, mùi rượu toả ra nhạt cực kỳ. Nhưng mà hiện tại trời còn sớm, dính nhau như vậy thật sự có chút kỳ cục.
Nàng cùng hắn vẫn chưa thành lễ, cũng đã giống lão phu lão thê ở bên nhau một đời. Hoài Dương vương ở Tây Bắc dường như bị đè nén, rất là mê chuyện giường chiếu, gần như không có đêm nào được nghỉ ngơi đầy đủ.
Miên Đường lúc đầu thấy ổn, nhưng thời gian lâu cũng có chút không chịu nổi, rất uyển chuyển hỏi người từng trải là Lý ma ma, có phải phu thê người khác cũng như thế hay không.
Lý ma ma nhỏ giọng nói cho Miên Đường, nam nhân bình thường không có nhiều tinh lực đến mức này. Vương gia tinh thần long hổ, người khác không thể nào so sánh được, cũng là sủng ái tiểu thư mới có thể như thế, nhưng cứ tiếp tục vậy, rất dễ đào rỗng cơ thể nam nhân, không đủ dưỡng sinh a!
Miên Đường nhớ lại những công tử phóng đáng hai mắt đen thui, cơ thể hư nhược trước kia gặp được, cũng không phải do bị tửu sắc đào rỗng cơ thể sao? Nghĩ tương lai Thôi Hành Chu cũng sẽ như vậy, nàng thật sự có chút lo lắng, cũng quyết định không thể tiếp tục dung túng hẳn như vậy.
Cho nên khi Thôi Hành Chu tắm rửa xong định về nhà Miên Đường nghỉ ngơi, cửa phòng thế mà đã chốt ở bên trong. Thôi Hành Chu không đẩy cửa ra được, Miên Đường ở trong phòng nói vọng ra: “Canh giờ không còn sớm, mời vương gia về nhà mình nghỉ ngơi, thân mình ta mệt mỏi, liền ngủ trước...”
Thôi Hành Chu nhíu mày ở ngoài cửa nói: “Nguyệt sự của nàng cũng không phải hôm nay, cho dù đến, ta cũng có thể ôm nàng ngủ. Đừng náo loạn, mau mở cửa ra nào!”
Miên Đường ở trong phòng chỉ muốn dùng gối che đầu lại, hẳn thế mà nhớ rõ thời gian nguyệt sự của nàng! Dể Bích Thảo, Phương Hiết các nàng nghe thấy thì thế nào!
Lúc trước khi nàng ký vào hôn thư, là muốn thừa dịp hai người chưa thành hôn ở chung với nhau, không có lừa gạt dối trá, vạch ra khuyết điểm của cả hai người.
Sinh hoạt tại Bắc Nhai quá mỹ mãn, Miên Đường mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy tựa như ảo mộng, hai người giống như ở trên sân khấu diễn màn kịch phu thê ân ái vậy.
Có lẽ Thôi Hành Chu chính là bởi vì đoạn thời gian đó quá tốt đẹp, mà khăng khăng muốn cưới nàng. Nói không chừng ngay cả hắn cũng bị chính bản thân lừa dối.
Cho nên hiện tại Miên Đường thay đổi bộ dáng kính nhi hiền huệ cử án tề mi* trước kia, thường thường lộ ra mặt không tốt của mình. Nếu vương gia có hối hận, có thể nhân lúc chưa thành hôn, hai người thương lượng với nhau rồi kịp thời giải trừ hôn thư.
*Cử án tề mi: Câu thành ngữ này có ý là chỉ người vợ kính yêu chồng, hoặc vợ chồng cùng kính trọng và thương yêu lẫn nhau.
Nhưng mà không ngờ, sau khi ký hôn thư, căn bản không có chuyện ở ở chung hoà hợp với nhau như Miên Đường đã nghĩ, hoặc là nói hoà hợp thì có hoà hợp, nhưng căn bản không hề liên quan đến hoà hợp trong tính cách tình tĩnh của đối phương!
Cả ngày ở chung một chỗ với nhau như vậy, ngay nữ tử giang hồ không câu nệ tiểu tiết như Miên Đường đều cảm thấy kỳ cục!
Cho nên, hôm nay, nàng kiên quyết không mở cửa, tuyệt đối không thể để mặc tính tình hẳn, bằng không vương gia sớm hay muộn đều sẽ biến thành vương gia chân mềm mắt thâm quầng, mà nàng thì trở thành hồ ly tinh chuyên hấp thụ tinh khí nam nhân!
Thôi Hành Chu gõ cửa vài cái, bỗng nhiên không thấy có động tĩnh. Miên Đường từ ổ chăn nhô đầu ra, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa mới quay đầu, lại thấy một bóng người cao lớn cướng cáp đứng trước giường nàng.
Thôi Hành Chu vừa mới tắm rửa, mái tóc đen dài xoã tung sau lưng, một thân áo bào tuyết trắng rộng thùng thình, đang rũ mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng!
Miên Đường bất thình lình thấy hắn, bị dọa đến ngồi bật dậy từ trên giường. Nàng tự hỏi nhĩ lực (tai thính) không tồi, nhưng mới nãy căn bản không nghe thấy động tĩnh nào, thật không hiểu hắn vào bằng cách nào.
Liếc nhìn thấy cửa sổ bên cạnh bàn, thế mà đã bị mở ra, xem ra vương gia muốn làm trộm phá cửa sổ vào nhà.
“Từ khi vào kinh thành, nàng càng ngày càng không nghe lời, hôm nay đầu tiên là muốn cùng ta giải từ hôn thư, hiện tại càng là không cho ta tiến vào phòng nàng. Liễu Miên Đường, người muốn tạo phản à!”
Khi nói chuyện, hắn đã xách người lên, chuẩn bị đánh vào mông nàng.
Miên Đường vội vàng xin tha, chỉ nói bọn họ vẫn chưa thành lễ, cả ngày dính với nhau như vậy không ổn lắm! Hơn nữa, Lý ma ma nói, nam nhi không thể phóng túng bản thân quá mức, ở trong vương phủ cho dù thành phu thê, cũng sẽ phân phòng ở.
Thôi Hành Chu phản bác: “Trước kia ở Linh Tuyền Trấn, là nàng với ta, chiếu không ấm áp, không phải là phu thê, còn dặn dò ta chớ có vắng vẻ nàng. Sao hiện tại lại giả vờ giả vịt vậy? ... Chẳng lẽ nàng thật sự đã hối hận vì theo ta, mà không phải chờ Tử Du tới đón nàng về cung làm nương nương?”
Miên Đường không nghĩ tới hắn thế mà lại uống dấm chuyện năm xưa giữa nàng và công tử Tử Du, vì thế cũng cả giận nói: “Ta đều nhớ không được, sao có thể đi với hắn. Chàng lại nói bậy bạ, ta thật sự sẽ tiến cung tu tập lễ nghi với hoàng hậu đấy!”
Thôi Hành Chu hiện giờ ôm nhuyễn ngọc* vào lòng, cơn tức giận đã tiêu tán không ít. Nghe Miên Đường tức giận ồn ào muốn vào cung, liền thong thả ung dung nói: “Nàng đi đi, có tin nàng vừa đặt một chân vào cung, sau lưng ta liền lãnh binh vào cung đón nàng không!”
*Nhuyễn ngọc trong ôn hương nhuyễn ngọc
Miên Đường cảm thấy chuyện như vậy, Thôi Hành Chu có lẽ có khả năng làm ra được, chớp chớp mắt nói: “Đừng nói bậy, bị người có tâm nghe được, còn tưởng rằng chàng muốn mưu nghịch đó! Nhưng mà hoàng hậu thật sự đưa thiếp mời cho ta, mời ta ngày mai vào cung đánh giá điểm tâm mới sư phó điểm tâm trong cung làm.”
Thôi Hành Chu ngay cả nghĩ cũng không muốn, nhướng mày nói: “Không đi! Cứ nói với hoàng hậu thân mình nàng không thoải mãi, sợ lây bệnh cho hoàng hậu!”
Miên Đường nói: “Hiện tại chàng đã thay ta từ chối mấy lần. Hơn nữa, chàng đã dâng tấu về Chân Châu mấy lần, không phải đều bị vạn tuế gia đè xuống à? Cứ luôn giằng co như vậy cũng không tốt lắm đâu, bằng không không phải chàng sẽ bị hắn giữ cả đời sao?”
Thôi Hành Chu kêu lên một tiếng: “Hắn là kẻ được thái hoàng thái hậu nâng đỡ lên, có bản lĩnh gì giữ lại ta? Nhưng mà muốn chia nhau món hời là thật.”
Hiện tại ở trên triều đình, các thần tử đều đang nghiên cứu chuyện chia cắt quân sự Tây Bắc, cũng lấy lý do rằng phiên vương không thể có quá nhiều quân, muốn Thôi Hành Chu giao ra quân quyền.
Mà sở dĩ hiện tại bọn họ không giám ép buộc trắng trợn, là bởi vì quân Tây Bắc ở ngay bên ngoài kinh thành, lại chỉ nghe điều lệnh của một mình Thôi Hành Chu.
Mà hiện tại khu vực Tam Tân có thể nói là giương cung bạt kiếm, trừ quân Tây Bắc ra, còn có các binh mã võ tướng thân cận thái hoàng thái hậu, càng có binh mã bộ cũ núi Ngưỡng, đang trong thế giằng co với quân Tây Bắc của Thôi Hành Chu.
Cũng có một ít lão thần tiến tới cửa bái yết (bày tỏ sự kính trọng) Thôi Hành Chu, lén cho rằng đương kim thiên tử lai lịch bất chính, có phải là người hoàng mạch Lưu thị hay không. Người ủng hộ soán quyền đoạt vị, hy vọng Hoài Dương vương có thể giúp đỡ Đại Yến, mượn binh lực trong tay, lôi ống cổ Khai Tuyên đế xuống đài.
Tóm lại, ở kinh thành, trước cửa phủ Hoài Dương vương rất náo nhiệt. Thôi Hành Chu lại có cái nhìn ха, muốn tránh xa khỏi tâm tư Tuy Vương.
Từ xưa đến nay, lật đổ tiên hoàng đều là việc làm bẩn thỉu, thân chịu tiếng xấu, trên tay nhiễm máu, cũng không thể ngồi chắc trên đế vị.
Tuy Vương sắm vai Hiền vương đến mức nghiện rồi, đương nhiên sẽ không làm loại chuyện dơ bẩn này. Vì thế hắn ta liền đẩy hoàng tôn ra, gánh chịu bêu danh trong thiên hạ.
Nói thật ra, Lưu Tử Du lưu lạc nửa đời bên ngoài, xuất thân của hắn là thứ đáng lên án nhất. Hơn nữa, hoàng hậu cũng là người thô tục, thật sự không đủ để phục chúng.
Mà hiện tại, lại có người khuyến khích Thôi Hành Chu ra mặt giúp đỡ thiên hạ, nếu Thôi Hành Chu thật sự bành trướng dã tâm, tay cầm trọng binh, khó tránh khỏi sẽ không động tâm, một khi hắn thật sự làm khó dễ, kinh thành thế tất đại loạn.
Đến lúc đó sẽ có người ngư ông đắc lợi, Tuy Vương ra mặt bình loạn, gắn danh hiền đăng cơ, thuận lý thành chương mà trở thành minh quân hoàn hảo của Đại Yến!
Nhưng mà Thôi Hành Chu không bị mắc mưu. Năm đó ân sư vỡ lòng của hắn từng giảng, quân tử thuận thế mà làm, không thể nước chảy bèo trôi, mới có thể trở thành trụ cột vững vàng.
Binh quyền trong tay hắn đều là mài giũa từ trận chiến đẫm máu mà ra, tuyệt đối sẽ không chuyển giao cho người khác.
Nhưng nếu có người mượn đao giết người, làm hắn ra mặt kéo Lưu Dục xuống đài, chỉ sợ cũng không thể như ý nguyện.
Nhưng là hiện tại Hoàng Hậu mời Miên Đường, mà một mặt chống đẩy không đi, khó tránh khỏi sẽ tạo thành Hoài Dương Vương kiệt ngạo khó thuần, không phục đương kim Thánh Thượng, cục diện sẽ trở nên bế tắc.
Cho nên Miên Đường hôm nay cũng là nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nàng nên đi: “Cứ mãi chối từ không phải biện pháp, cho nên hôm nay hoàng hậu cho người tới truyền chỉ, ta sẽ tiếp.
Thôi Hành Chu chau mày: “Nàng không sợ hắn không cho nàng ra?”
Miên Đường hơi hơi mỉm cười: “Không phải chàng đã nói, nếu mà dám can đảm nhốt ta, chàng sẽ phái binh tới đón ta, ta còn sợ cái gì? Hơn nữa, ta cũng không phải đi một mình, đáp ứng lời mời còn có công chúa Giá Hiền được thái thượng hoàng sủng ái nhất. Nàng làm người ngay thẳng, danh vọng trong hoàng tộc cực cao. Trước đó vài ngày, ta đã gặp được công chúa Giá Hiến ở trong yến hội của Tư Mã phu nhân, phu nhân tả Binh Bộ. Ta đã tặng cho nàng một bộ đĩa hoạ tranh của cửa hàng tại Linh Tuyển trấn, dành được niềm vui của lão nhân gia. Cho nên ngày mai vào cung, ta liền đi cùng xe ngựa với nàng. Chàng nói khi công chúa Giá Hiện trở về, ta không xe không ngựa, sẽ để ta lại một mình trong cung sao?”
Thôi Hành Chu nhiều ngày nay vội vàng tham gia yến hội, mà Miên Đường được phong thưởng phong hào huyện chúa Hoài Tang đương nhiên cũng là sủng nhi của các yến hội trong kinh thành, suốt ngày không ngừng giao lưu.
Thôi Hành Chu biết thủ đoạn giao lưu của Miên Đường với người khác rất cao siêu, chỉ là không ngờ, mới ngắn ngủi mấy ngày thế mà có thể đánh được niềm vui của công chúa Giá Hiên. Phải biết rằng, vị công chúa này thủ tiết khi còn trẻ, sau này chưa từng tái giá, vốn là có tiếng tinh tình cổ quái, làm người thanh cao, trừ bỏ mấy vị phu nhân thế gia, chưa bao giờ giao lưu với hàn sĩ thanh lưu xuất thân nghèo khổ.
Miên Đường cười cười: “Ta như vậy, tự nhiên không vào được mắt công chúa, chỉ là ta nghe được, nàng và phò mã đã mất của nàng phu thê tình thâm, chưa từng tái giá, cho nên mới phí chút trắc trở, dựa vào tranh chân dung của phò mã và công chúa, cũng phân phó Trần tiên sinh vẽ bức chân dung công chúa ngồi trước gương trang điểm, mà trong mắt nàng chính là là phò mã đang cắm hoa sau lưng nàng. Có lẽ công chúa cảm thấy ta hiểu được tình thâm của nàng, nên hiền lành với ta hơn một chút!”
Kỳ thật Miên Đường có thể biết được câu chuyện cũ trong kinh nhanh đến như vậy, không thể không tính đến công của Lý ma ma. Bà đã từng ở kinh thành hầu hạ thái phi, ra vào vô số tiệc trà của các phu nhân vương hậu, số chuyện biết được có thể còn nhiều hơn cả các phu nhân trẻ tuổi hầu môn.
Cho nên lần này vào cung, chỉ cần nàng đi theo công chúa Giá Hiên, sẽ không sợ Khai Tuyên đế làm ra chuyện không hợp quy củ.
Công chúa Giá Hiên luôn luôn nghiêm cẩn đoan chính sẽ không để mặc người kéo nàng vào bãi nước đục, gánh vác bêu danh làm mất vị hôn thê của đại soái Tây Bắc.
Nàng nói xong tính toán của bản thân, lại thấy Thôi Hành Chu trầm mặc nhìn nàng, liền thấp thỏm phối hợp: “Như thế nào, ta nghĩ không đúng sao?”
Thôi Hành Chu duỗi tay sờ sờ mặt nàng, cảm thấy lúc trước hắn lo lắng chỉ là dư thừa.
Nữ nhân này giống một con cá, rất dễ thích nghi, tới nơi nào cũng có thể như cá gặp nước. Mà hắn thì lại muốn nhìn chằm chằm nàng, chớ có để nàng bơi đi quá xa.
“Nàng an bài rất tốt, so với việc đưa đấy của ta thì khéo hơn nhiều.”
Miên Đường cảm thấy hắn đang tán thưởng mình, cười nói: “Này không phải do trên tay ta không có quần quyền, lời nói không mạnh bằng chàng, bất đắc dĩ mới phải tìm nhân tinh hay sao? Ta nếu là nam tử, trong tay cầm binh, mới lười tốn công tốn sức đến vậy, chỉ cần vác đao, đá cửa cung đi vào. Đến lúc đó, hắn muốn mời ta đi, đều phải xem tâm tình của ta đó!"
Thôi Hành Chu nghĩ nghĩ, cảm thấy với tính cách Miên Đường, làm ra loại chuyện này cũng không ngoài ý muốn lắm.
Nhưng mà hiện tại, chấm dứt bàn chuyện vào cung, cần phải truy cứu chuyện không cho hắn vào cửa.
Miên Đường bị hắn thẩm vấn cười khúc khích không ngừng, sau đó nói ra chuyện lo lắng thân mình hắn.
Thôi Hành Chu lại không để bụng nói: “Nàng coi ta là đám tôm chân yếu kia, nếu không phải đau lòng nàng mảnh khảnh, vết thương còn chưa lành, ta không kìm chế nữa, sẽ làm nàng ngày ngày không xuống được giường! Vốn đã ăn không đủ no, hiện giờ nàng lại chặt đứt mấy bữa, thật sự đáng đánh!”
Kết quả sau đêm hôm đó, Miên Đường cuối cùng lĩnh giáo đức hạnh vương bát (khốn nạn) ăn đủ no của Thôi Hành Chu là cái gì.
Đợi đến mặt trời lên cao, sắp tới thời gian vào cung mới miễn cường dậy được, eo đau giống như ngồi lưng ngựa hành quân đi tám trăm dặm đường vậy.
Đến khi nàng ăn diện lộng lẫy, xe ngựa công chúa Giá Hiên cũng tới ngoài cửa phủ, nàng liền đúng hẹn lên xe ngựa công chúa Giá Hiên, theo nàng vào cung.
Chỉ là Giá Hiên công chúa thấy động tác lên xe ngựa của huyện chúa Hoài Tang giống như bà lão bị đau eo, hơi trì độn, liền hỏi: “Trước đó vài ngày gặp ngươi, vẫn rất là hăng hái, sao hôm nay lại như vậy? Là bị thương ư?”
Miên Đường không thể nói với công chúa hàng năm thủ tiết quá trình bị vặn eo, chỉ có thể cười nói khi mình luyện tập bắn cung làm eo bị thương, sau đó rời đề tài chuyến đến dưỡng sinh.
Đến tuổi tác như Giá Hiến công chúa, thích nhất là dưỡng sinh. Mà Miên Đường ở Tây Bắc đau khổ học tập y thư cuối cùng coi như phát huy công dụng, nói về vấn đề này rất thành thạo.
Giá Hiên công chúa cảm thấy vị huyện chúa này tuy xuất thân không cao, nhưng dáng vẻ lễ nghi lại không thua ai, chủ yếu chính là, cách nói chuyện làm việc đều hợp tâm ý nàng, thật đúng là khó lắm mới kiếm được người vừa ý.
Hơn nữa vị hôn phu Hoài Dương vương của nàng cũng là thanh lưu hiếm có, tác chiến kiêu dũng, không trộn lẫn vào mấy chuyện bẩn thỉu trong triều chính. Đối đãi với tân quân và cựu thần đều không kiêu ngạo không siểm nịnh (a dua nịnh nọt), tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của bản thân.
Này rất hợp với Giá Hiên công chúa, cho nên đối đãi với vị hôn thê của Hoài Dương vương cũng đặc biệt ôn hoà.
Chờ khi vào đến cửa cung, các quý phu nhân khác đều xuống khỏi xe ngựa, chào hỏi hàn huyện với nhau, lại cùng nhau vào cung gặp mặt hoàng hậu.
Thạch Hoàng Hậu hôm nay ăn mặc thực vui tươi, một thân váy dài hồng nhạt, bên trên thuê những đoá hoa màu trắng, có vẻ hơi béo. Vốn ăn mặc đã đủ gây nhức mắt, cố tình còn đeo trâm thoa hoa hồng đầy đầu, phối màu kỳ thật không đủ lịch sự tao nhã.
Giá Hiên công chúa nhìn thì nhíu chặt mày, cảm thấy nhóm nữ quan trong cung thật nên xin từ chức đi, thây hoàng hậu ăn mặc như vậy, sao lại không có ai ngăn cản?
Hơn nữa chủ đề tiệc trà hôm nay đã đủ vớ vấn, thế nhưng là gọi người tới nếm thử điểm tâm, nàng coi phu nhân vương hầu trong kinh thành giống như nàng đều là đồ tham ăn sao?
Loại hành vi trắng trợn triệu vị hôn thê của công thần vào cung này, thật sự có chút không thoả đáng. Trong lúc nhất thời, các thần tử đều mong chờ cách Thôi Hành Chu đối phó với sự gây khó dễ của tân đế này như thế nào.
Thôi Hành Chu mặt mày trở nên lạnh lẽo, đang định mở miệng, hoàng hậu ngồi ăn giò lại cười nói: “Hoàng thường, đừng giễu cợt thần thiếp, thần thiếp sao có thể làm phụ tử (thầy) chứ? Với lại, Liễu cô nương đi tới được đây, cũng nhận không biết bao đau khổ, vào kinh thành là phải đi chơi cho thỏa sức, nếu mà vào cung đầy quy củ gông xiềng, chẳng phải càng mệt hơn sao? Nhưng mà, bổn cung từ trước đến nay thích náo nhiệt, thích mời các chư vị phu nhân vào cung chơi, Liễu cô nương cũng có thể thừa dịp gặp mặt các phu nhân, học điều nhiều điều từ các nàng đó!”
Thạch Hoàng Hậu lớn lên chất phác, nói chuyện cũng lộ ra vẻ lưu loát hào sảng, một bên cười nói, một bên đặt một cái chân vịt tới mâm hoàng đế, lập tức làm không khí hoà hoãn lại, thật giống như vừa rồi vạn tuế gia chỉ là đang đùa vui hoàng hậu thôi vậy.
Lưu Dục cũng chợt biết được chân tướng mà tâm thần rối loạn, trở nên tức giận, thế cho nên mới mở miệng ép Miên Đường vào cung. Kỳ thật, lời hắn vừa thốt ra, khi thấy vẻ mặt Miên Đường trở nên lạnh lùng, cũng đã hối hận.
Hắn làm nàng khó xử trước mặt nhiều người như vậy, dựa vào tính tình của nàng, là sẽ rất tức giận. Trước kia, hắn chưa bao giờ đành lòng để nàng tức giận...
Cũng may, hoàng hậu cẩu thả kia của hắn kịp thời ngăn lời nói lại, có thể ổn định được mối quan hệ quân thần lung lay sắp đổ.
Huống chi, đúng như lời hoàng hậu nói, về sau có thể dựa vào việc hoàng hậu cử hành cung yến tiệc trà, tuyên Miên Đường vào cung. Đến lúc đó, hắn tự nhiên có thể có cơ hội cùng nàng nói lời tri tâm.
Đính hôn mà thôi, chỉ cần hai người bọn họ còn chưa thành lễ, như vậy cũng không tính là hoành đao đoạt ái. Chỉ hy vọng Miên Đường đừng giận hắn nữa, hắn vẫn có năng lực giữ nàng lại bên cạnh mình.
Khai Tuyên tân đế nghĩ đến đây, cũng trầm giọng nói: “Hoàng hậu nói đúng, là do trẫm suy nghĩ không chu toàn rồi.”
Trong lúc nhất thời, cung yến lại lần nữa khôi phục không khí hoà thuận vui vẻ, nâng ly cạn chén, dường như rất là hoà hợp êm thấm.
Còn về lời thỉnh cầu của Thôi Hành Chu, tân đế cũng vui vẻ đáp ứng, hai người chỉ đánh hôn, không phải thành lễ ăn hỏi, lấy ra không phải là cáo mệnh, mà là phong hào huyện chúa Hoài Tang, đồng thời thưởng đất phong ruộng đất, ra tay thật là hào phóng
Hoa hoài tang có nghĩa là hồi ức, phong hào này nếu không có người biết gút mắt giữa hai người, có lẽ cũng không hiểu được điều này.
Nhưng Thôi Hành Chu cố tình lại biết, càng hiểu Khai Tuyên đế đang dùng phong hào để trêu chọc vị hôn thê của hắn, hy vọng Miên Đường nhớ tới chuyện cũ trước kia giữa hai người họ.
Đáng tiếc tân đế dùng sai chỗ rồi, Miên Đường bị thương ở đầu, đã quên sạch chuyện trước kia cùng với Tử Du, căn bản không nhớ nổi chuyện cũ và hắn.
Về điểm này, Thôi Hành Chu vẫn rất là an tâm, hôn thư giấy trắng mực đen, Liễu Miên Đường nếu ký tên ấn dấu tay phải nhận ra. Khi hắn và nàng ký hôn thư, tuy rằng không thương lượng, nhưng vẫn làm bộ nếu sinh hoạt không tốt có thể khoan dung thả nàng rời đi.
Nhưng mà nếu Liễu Miên Đường thật sự to gan lớn mật, tương lai muốn giải trừ hôn ước với hắn thử xem! Khi đó, nàng liền biết cái gì gọi là lên thuyền rồi sẽ không thể nào xuống được!
Kế tiếp, hai người đều rất bận rộn. Hoài Dương vương đương nhiên có vô số việc xã giao, mà Miên Đường là tân nhân mới vào vòng giao tế (kiểu trò chuyện, tạo mối quan hệ) trong kinh thành, cũng không ngừng giao tế khắp nơi.
Hiện tại không thể so được với Linh Tuyền trấn, mỗi lần xã giao đều phải đổi một bộ y phục mới, không thể mặc đi mặc lại. Mỗi lần tham gia yến hội, kết được bằng hữu cũng phải nhớ kỹ.
Miên Đường mỗi ngày đều bận rộn sắp thành con quay, trong đầu cũng có rất nhiều chuyện, có đôi khi về phủ rửa mặt, châu thoa trên đầu vẫn chưa gỡ xuống hết đã lăn vào giường ngủ.
Chính là Thôi Hành Chu không biết là ăn cái gì lớn lên, đều mệt như nàng, nhưng mỗi lần cho dù đêm khuya trở về, cũng có thể gọi nàng tỉnh lại, lại hồ nháo một trận.
Mấy ngày bọn họ ở kinh thành, ở tạm tại nhà do Khai Tuyên đế ban thưởng.
Lý ma ma hiện tại giống như cầm huyền hồ cầm bị đè chặt, mỗi ngày đều nói lải nhải bên tại Liễu Miên Đường không ngừng “Tiểu thư, nếu như ngày sau ở vương phủ tổ chức trà yến, thời tiết tháng tư, đình nước, hay sơn trang, nên tổ chức tiệc ở nơi nào mới là ổn thoả nhất? Yến hội sắp xếp tổ chức như thế nào?”
Lý ma ma trịnh trọng hỏi, Miên Đường cũng trịnh trọng trả lời. Về lễ nghi trên yến tiệc, nàng đã thuộc lòng hai bản chép tay lớn.
Đối với những trang trí, cảnh vật ngắm cảnh, mã cầu, phẩm trà đều ghi nhớ kỹ.
Miên Đường cảm thấy cuộc đời này của mình dường như chưa từng nỗ lực dụng tâm như vậy, nhưng bĩnh tĩnh xem xét lại, những việc này đều không phải nàng thích.
Nhưng sau lần cung yến đó, Miên Đường cảm thấy nếu học không tốt, rất có khả năng sẽ bị hoàng đế lấy đây làm cái cớ để ép buộc nàng vào cung. Vì bị kiếm treo trên đầu, nàng sửa lại cái tính tình cà lơ phất phơ như thường ngày, chuyên tâm học tập.
Nhưng mà sau mỗi lần Lý ma ma khảo sát xong, vừa lòng rời đi, Miên Đường đều ngã về sau, không khỏi nghĩ nếu không đáp ứng ký tên vào hôn thư, hiện tại nàng sẽ tiêu dao sụng sướng đến mức nào! Cũng không cần tham gia nhiều yến hội đến vậy, còn phải học cả đống quy củ.
Trong lòng thẫn thờ vô tình buộc miệng nói thành tiếng, không biết xui xẻo thế nào mà cố tình hôm nay Thôi Hành Chu dự tiệc về sớm, đúng lúc nghe thấy nàng lầm bầm lầu bầu.
Đã nhiều ngày, Thôi Hành Chu không ngừng tham gia cung yến lớn lớn nhỏ nhỏ, mỗi ngày khi trở về đều mang theo mùi rượu.
Vốn định trở về, lấy cớ say rượu, để nhờ kiều thê chưa lập gia đình dùng ngón tay thanh tú xoa huyệt, nhưng không ngờ vừa mới vào cửa liền nghe thấy Miên Đường lầm bầm không ký vào hôn thư thì tốt rồi.
Câu này chọc thẳng vào tìm gan Thôi Hành Chu, thân mình thon dài đứng bất động ở cửa, khuôn mặt phủ đầy sương hàn, chờ người tới dỗ dành.
Miên Đường xoay người nhìn hắn trừng mắt nhìn nàng, lại nghiêng người nằm xuống giường giả bộ không nhìn thấy.
Thôi Hành Chu đứng nửa ngày, không thấy nàng xuống giường tới dỗ hắn, liền bước qua, túm mắt cá chân nàng nói: “Nói, làm sao hối hận?”
Miên Đường mặc hắn khéo, lăn vào trong lòng ngực hắn, ngửi mùi rượu dày đặc trên người hắn, rất là hiền huệ nói: “Vương gia uống rượu, có muốn Lý ma ma nấu canh giải rượu không?”
Thôi Hành Chu nhéo vành tai nàng nói: “Đừng chuyển chủ đề, nói lại lời nàng vừa nói.”
Miên Đường trốn tránh tay hắn nói: “Quân tử không đứng góc tường nghe lén người khác nói. Ta còn không so đo chuyện vương gia vào nhà ta không chào hỏi đâu đấy!”
Thôi Hành Chu nắm hai tay nàng, hôn chụt một cái trên đôi môi kiều diễm của nàng, nói: “Cả người nàng đều là của ra, nói cái gì nhà nàng nhà ta chứ!”
Trước kia phu quân Thôi Cửu thanh thanh lãnh lãnh, bộ dáng như trích tiên, hiện giờ đã bị gió thổi bay không còn bóng dáng. Miên Đường chớp chớp mắt, cảm thấy hắn có chút bá đạo, nhưng cố tình những câu không có lý từ trong miệng hắn nói ra lại làm lòng hơi hơi vui mừng.
Vì thế nàng cũng không nói lời nào, chỉ cười duỗi tay ôm lấy cổ hắn, hôn một cái. Khi Thôi Hành Chu muốn hôn sâu, nàng lại cười né tránh: “Uống rượu xong thúi muốn chết, mau đi tắm rửa đi!”
Kỳ thật nàng đang nói dối, Thôi Hành Chu uống rượu hình như cũng không nhiều lắm, mùi rượu toả ra nhạt cực kỳ. Nhưng mà hiện tại trời còn sớm, dính nhau như vậy thật sự có chút kỳ cục.
Nàng cùng hắn vẫn chưa thành lễ, cũng đã giống lão phu lão thê ở bên nhau một đời. Hoài Dương vương ở Tây Bắc dường như bị đè nén, rất là mê chuyện giường chiếu, gần như không có đêm nào được nghỉ ngơi đầy đủ.
Miên Đường lúc đầu thấy ổn, nhưng thời gian lâu cũng có chút không chịu nổi, rất uyển chuyển hỏi người từng trải là Lý ma ma, có phải phu thê người khác cũng như thế hay không.
Lý ma ma nhỏ giọng nói cho Miên Đường, nam nhân bình thường không có nhiều tinh lực đến mức này. Vương gia tinh thần long hổ, người khác không thể nào so sánh được, cũng là sủng ái tiểu thư mới có thể như thế, nhưng cứ tiếp tục vậy, rất dễ đào rỗng cơ thể nam nhân, không đủ dưỡng sinh a!
Miên Đường nhớ lại những công tử phóng đáng hai mắt đen thui, cơ thể hư nhược trước kia gặp được, cũng không phải do bị tửu sắc đào rỗng cơ thể sao? Nghĩ tương lai Thôi Hành Chu cũng sẽ như vậy, nàng thật sự có chút lo lắng, cũng quyết định không thể tiếp tục dung túng hẳn như vậy.
Cho nên khi Thôi Hành Chu tắm rửa xong định về nhà Miên Đường nghỉ ngơi, cửa phòng thế mà đã chốt ở bên trong. Thôi Hành Chu không đẩy cửa ra được, Miên Đường ở trong phòng nói vọng ra: “Canh giờ không còn sớm, mời vương gia về nhà mình nghỉ ngơi, thân mình ta mệt mỏi, liền ngủ trước...”
Thôi Hành Chu nhíu mày ở ngoài cửa nói: “Nguyệt sự của nàng cũng không phải hôm nay, cho dù đến, ta cũng có thể ôm nàng ngủ. Đừng náo loạn, mau mở cửa ra nào!”
Miên Đường ở trong phòng chỉ muốn dùng gối che đầu lại, hẳn thế mà nhớ rõ thời gian nguyệt sự của nàng! Dể Bích Thảo, Phương Hiết các nàng nghe thấy thì thế nào!
Lúc trước khi nàng ký vào hôn thư, là muốn thừa dịp hai người chưa thành hôn ở chung với nhau, không có lừa gạt dối trá, vạch ra khuyết điểm của cả hai người.
Sinh hoạt tại Bắc Nhai quá mỹ mãn, Miên Đường mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy tựa như ảo mộng, hai người giống như ở trên sân khấu diễn màn kịch phu thê ân ái vậy.
Có lẽ Thôi Hành Chu chính là bởi vì đoạn thời gian đó quá tốt đẹp, mà khăng khăng muốn cưới nàng. Nói không chừng ngay cả hắn cũng bị chính bản thân lừa dối.
Cho nên hiện tại Miên Đường thay đổi bộ dáng kính nhi hiền huệ cử án tề mi* trước kia, thường thường lộ ra mặt không tốt của mình. Nếu vương gia có hối hận, có thể nhân lúc chưa thành hôn, hai người thương lượng với nhau rồi kịp thời giải trừ hôn thư.
*Cử án tề mi: Câu thành ngữ này có ý là chỉ người vợ kính yêu chồng, hoặc vợ chồng cùng kính trọng và thương yêu lẫn nhau.
Nhưng mà không ngờ, sau khi ký hôn thư, căn bản không có chuyện ở ở chung hoà hợp với nhau như Miên Đường đã nghĩ, hoặc là nói hoà hợp thì có hoà hợp, nhưng căn bản không hề liên quan đến hoà hợp trong tính cách tình tĩnh của đối phương!
Cả ngày ở chung một chỗ với nhau như vậy, ngay nữ tử giang hồ không câu nệ tiểu tiết như Miên Đường đều cảm thấy kỳ cục!
Cho nên, hôm nay, nàng kiên quyết không mở cửa, tuyệt đối không thể để mặc tính tình hẳn, bằng không vương gia sớm hay muộn đều sẽ biến thành vương gia chân mềm mắt thâm quầng, mà nàng thì trở thành hồ ly tinh chuyên hấp thụ tinh khí nam nhân!
Thôi Hành Chu gõ cửa vài cái, bỗng nhiên không thấy có động tĩnh. Miên Đường từ ổ chăn nhô đầu ra, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa mới quay đầu, lại thấy một bóng người cao lớn cướng cáp đứng trước giường nàng.
Thôi Hành Chu vừa mới tắm rửa, mái tóc đen dài xoã tung sau lưng, một thân áo bào tuyết trắng rộng thùng thình, đang rũ mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng!
Miên Đường bất thình lình thấy hắn, bị dọa đến ngồi bật dậy từ trên giường. Nàng tự hỏi nhĩ lực (tai thính) không tồi, nhưng mới nãy căn bản không nghe thấy động tĩnh nào, thật không hiểu hắn vào bằng cách nào.
Liếc nhìn thấy cửa sổ bên cạnh bàn, thế mà đã bị mở ra, xem ra vương gia muốn làm trộm phá cửa sổ vào nhà.
“Từ khi vào kinh thành, nàng càng ngày càng không nghe lời, hôm nay đầu tiên là muốn cùng ta giải từ hôn thư, hiện tại càng là không cho ta tiến vào phòng nàng. Liễu Miên Đường, người muốn tạo phản à!”
Khi nói chuyện, hắn đã xách người lên, chuẩn bị đánh vào mông nàng.
Miên Đường vội vàng xin tha, chỉ nói bọn họ vẫn chưa thành lễ, cả ngày dính với nhau như vậy không ổn lắm! Hơn nữa, Lý ma ma nói, nam nhi không thể phóng túng bản thân quá mức, ở trong vương phủ cho dù thành phu thê, cũng sẽ phân phòng ở.
Thôi Hành Chu phản bác: “Trước kia ở Linh Tuyền Trấn, là nàng với ta, chiếu không ấm áp, không phải là phu thê, còn dặn dò ta chớ có vắng vẻ nàng. Sao hiện tại lại giả vờ giả vịt vậy? ... Chẳng lẽ nàng thật sự đã hối hận vì theo ta, mà không phải chờ Tử Du tới đón nàng về cung làm nương nương?”
Miên Đường không nghĩ tới hắn thế mà lại uống dấm chuyện năm xưa giữa nàng và công tử Tử Du, vì thế cũng cả giận nói: “Ta đều nhớ không được, sao có thể đi với hắn. Chàng lại nói bậy bạ, ta thật sự sẽ tiến cung tu tập lễ nghi với hoàng hậu đấy!”
Thôi Hành Chu hiện giờ ôm nhuyễn ngọc* vào lòng, cơn tức giận đã tiêu tán không ít. Nghe Miên Đường tức giận ồn ào muốn vào cung, liền thong thả ung dung nói: “Nàng đi đi, có tin nàng vừa đặt một chân vào cung, sau lưng ta liền lãnh binh vào cung đón nàng không!”
*Nhuyễn ngọc trong ôn hương nhuyễn ngọc
Miên Đường cảm thấy chuyện như vậy, Thôi Hành Chu có lẽ có khả năng làm ra được, chớp chớp mắt nói: “Đừng nói bậy, bị người có tâm nghe được, còn tưởng rằng chàng muốn mưu nghịch đó! Nhưng mà hoàng hậu thật sự đưa thiếp mời cho ta, mời ta ngày mai vào cung đánh giá điểm tâm mới sư phó điểm tâm trong cung làm.”
Thôi Hành Chu ngay cả nghĩ cũng không muốn, nhướng mày nói: “Không đi! Cứ nói với hoàng hậu thân mình nàng không thoải mãi, sợ lây bệnh cho hoàng hậu!”
Miên Đường nói: “Hiện tại chàng đã thay ta từ chối mấy lần. Hơn nữa, chàng đã dâng tấu về Chân Châu mấy lần, không phải đều bị vạn tuế gia đè xuống à? Cứ luôn giằng co như vậy cũng không tốt lắm đâu, bằng không không phải chàng sẽ bị hắn giữ cả đời sao?”
Thôi Hành Chu kêu lên một tiếng: “Hắn là kẻ được thái hoàng thái hậu nâng đỡ lên, có bản lĩnh gì giữ lại ta? Nhưng mà muốn chia nhau món hời là thật.”
Hiện tại ở trên triều đình, các thần tử đều đang nghiên cứu chuyện chia cắt quân sự Tây Bắc, cũng lấy lý do rằng phiên vương không thể có quá nhiều quân, muốn Thôi Hành Chu giao ra quân quyền.
Mà sở dĩ hiện tại bọn họ không giám ép buộc trắng trợn, là bởi vì quân Tây Bắc ở ngay bên ngoài kinh thành, lại chỉ nghe điều lệnh của một mình Thôi Hành Chu.
Mà hiện tại khu vực Tam Tân có thể nói là giương cung bạt kiếm, trừ quân Tây Bắc ra, còn có các binh mã võ tướng thân cận thái hoàng thái hậu, càng có binh mã bộ cũ núi Ngưỡng, đang trong thế giằng co với quân Tây Bắc của Thôi Hành Chu.
Cũng có một ít lão thần tiến tới cửa bái yết (bày tỏ sự kính trọng) Thôi Hành Chu, lén cho rằng đương kim thiên tử lai lịch bất chính, có phải là người hoàng mạch Lưu thị hay không. Người ủng hộ soán quyền đoạt vị, hy vọng Hoài Dương vương có thể giúp đỡ Đại Yến, mượn binh lực trong tay, lôi ống cổ Khai Tuyên đế xuống đài.
Tóm lại, ở kinh thành, trước cửa phủ Hoài Dương vương rất náo nhiệt. Thôi Hành Chu lại có cái nhìn ха, muốn tránh xa khỏi tâm tư Tuy Vương.
Từ xưa đến nay, lật đổ tiên hoàng đều là việc làm bẩn thỉu, thân chịu tiếng xấu, trên tay nhiễm máu, cũng không thể ngồi chắc trên đế vị.
Tuy Vương sắm vai Hiền vương đến mức nghiện rồi, đương nhiên sẽ không làm loại chuyện dơ bẩn này. Vì thế hắn ta liền đẩy hoàng tôn ra, gánh chịu bêu danh trong thiên hạ.
Nói thật ra, Lưu Tử Du lưu lạc nửa đời bên ngoài, xuất thân của hắn là thứ đáng lên án nhất. Hơn nữa, hoàng hậu cũng là người thô tục, thật sự không đủ để phục chúng.
Mà hiện tại, lại có người khuyến khích Thôi Hành Chu ra mặt giúp đỡ thiên hạ, nếu Thôi Hành Chu thật sự bành trướng dã tâm, tay cầm trọng binh, khó tránh khỏi sẽ không động tâm, một khi hắn thật sự làm khó dễ, kinh thành thế tất đại loạn.
Đến lúc đó sẽ có người ngư ông đắc lợi, Tuy Vương ra mặt bình loạn, gắn danh hiền đăng cơ, thuận lý thành chương mà trở thành minh quân hoàn hảo của Đại Yến!
Nhưng mà Thôi Hành Chu không bị mắc mưu. Năm đó ân sư vỡ lòng của hắn từng giảng, quân tử thuận thế mà làm, không thể nước chảy bèo trôi, mới có thể trở thành trụ cột vững vàng.
Binh quyền trong tay hắn đều là mài giũa từ trận chiến đẫm máu mà ra, tuyệt đối sẽ không chuyển giao cho người khác.
Nhưng nếu có người mượn đao giết người, làm hắn ra mặt kéo Lưu Dục xuống đài, chỉ sợ cũng không thể như ý nguyện.
Nhưng là hiện tại Hoàng Hậu mời Miên Đường, mà một mặt chống đẩy không đi, khó tránh khỏi sẽ tạo thành Hoài Dương Vương kiệt ngạo khó thuần, không phục đương kim Thánh Thượng, cục diện sẽ trở nên bế tắc.
Cho nên Miên Đường hôm nay cũng là nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nàng nên đi: “Cứ mãi chối từ không phải biện pháp, cho nên hôm nay hoàng hậu cho người tới truyền chỉ, ta sẽ tiếp.
Thôi Hành Chu chau mày: “Nàng không sợ hắn không cho nàng ra?”
Miên Đường hơi hơi mỉm cười: “Không phải chàng đã nói, nếu mà dám can đảm nhốt ta, chàng sẽ phái binh tới đón ta, ta còn sợ cái gì? Hơn nữa, ta cũng không phải đi một mình, đáp ứng lời mời còn có công chúa Giá Hiền được thái thượng hoàng sủng ái nhất. Nàng làm người ngay thẳng, danh vọng trong hoàng tộc cực cao. Trước đó vài ngày, ta đã gặp được công chúa Giá Hiến ở trong yến hội của Tư Mã phu nhân, phu nhân tả Binh Bộ. Ta đã tặng cho nàng một bộ đĩa hoạ tranh của cửa hàng tại Linh Tuyển trấn, dành được niềm vui của lão nhân gia. Cho nên ngày mai vào cung, ta liền đi cùng xe ngựa với nàng. Chàng nói khi công chúa Giá Hiện trở về, ta không xe không ngựa, sẽ để ta lại một mình trong cung sao?”
Thôi Hành Chu nhiều ngày nay vội vàng tham gia yến hội, mà Miên Đường được phong thưởng phong hào huyện chúa Hoài Tang đương nhiên cũng là sủng nhi của các yến hội trong kinh thành, suốt ngày không ngừng giao lưu.
Thôi Hành Chu biết thủ đoạn giao lưu của Miên Đường với người khác rất cao siêu, chỉ là không ngờ, mới ngắn ngủi mấy ngày thế mà có thể đánh được niềm vui của công chúa Giá Hiên. Phải biết rằng, vị công chúa này thủ tiết khi còn trẻ, sau này chưa từng tái giá, vốn là có tiếng tinh tình cổ quái, làm người thanh cao, trừ bỏ mấy vị phu nhân thế gia, chưa bao giờ giao lưu với hàn sĩ thanh lưu xuất thân nghèo khổ.
Miên Đường cười cười: “Ta như vậy, tự nhiên không vào được mắt công chúa, chỉ là ta nghe được, nàng và phò mã đã mất của nàng phu thê tình thâm, chưa từng tái giá, cho nên mới phí chút trắc trở, dựa vào tranh chân dung của phò mã và công chúa, cũng phân phó Trần tiên sinh vẽ bức chân dung công chúa ngồi trước gương trang điểm, mà trong mắt nàng chính là là phò mã đang cắm hoa sau lưng nàng. Có lẽ công chúa cảm thấy ta hiểu được tình thâm của nàng, nên hiền lành với ta hơn một chút!”
Kỳ thật Miên Đường có thể biết được câu chuyện cũ trong kinh nhanh đến như vậy, không thể không tính đến công của Lý ma ma. Bà đã từng ở kinh thành hầu hạ thái phi, ra vào vô số tiệc trà của các phu nhân vương hậu, số chuyện biết được có thể còn nhiều hơn cả các phu nhân trẻ tuổi hầu môn.
Cho nên lần này vào cung, chỉ cần nàng đi theo công chúa Giá Hiên, sẽ không sợ Khai Tuyên đế làm ra chuyện không hợp quy củ.
Công chúa Giá Hiên luôn luôn nghiêm cẩn đoan chính sẽ không để mặc người kéo nàng vào bãi nước đục, gánh vác bêu danh làm mất vị hôn thê của đại soái Tây Bắc.
Nàng nói xong tính toán của bản thân, lại thấy Thôi Hành Chu trầm mặc nhìn nàng, liền thấp thỏm phối hợp: “Như thế nào, ta nghĩ không đúng sao?”
Thôi Hành Chu duỗi tay sờ sờ mặt nàng, cảm thấy lúc trước hắn lo lắng chỉ là dư thừa.
Nữ nhân này giống một con cá, rất dễ thích nghi, tới nơi nào cũng có thể như cá gặp nước. Mà hắn thì lại muốn nhìn chằm chằm nàng, chớ có để nàng bơi đi quá xa.
“Nàng an bài rất tốt, so với việc đưa đấy của ta thì khéo hơn nhiều.”
Miên Đường cảm thấy hắn đang tán thưởng mình, cười nói: “Này không phải do trên tay ta không có quần quyền, lời nói không mạnh bằng chàng, bất đắc dĩ mới phải tìm nhân tinh hay sao? Ta nếu là nam tử, trong tay cầm binh, mới lười tốn công tốn sức đến vậy, chỉ cần vác đao, đá cửa cung đi vào. Đến lúc đó, hắn muốn mời ta đi, đều phải xem tâm tình của ta đó!"
Thôi Hành Chu nghĩ nghĩ, cảm thấy với tính cách Miên Đường, làm ra loại chuyện này cũng không ngoài ý muốn lắm.
Nhưng mà hiện tại, chấm dứt bàn chuyện vào cung, cần phải truy cứu chuyện không cho hắn vào cửa.
Miên Đường bị hắn thẩm vấn cười khúc khích không ngừng, sau đó nói ra chuyện lo lắng thân mình hắn.
Thôi Hành Chu lại không để bụng nói: “Nàng coi ta là đám tôm chân yếu kia, nếu không phải đau lòng nàng mảnh khảnh, vết thương còn chưa lành, ta không kìm chế nữa, sẽ làm nàng ngày ngày không xuống được giường! Vốn đã ăn không đủ no, hiện giờ nàng lại chặt đứt mấy bữa, thật sự đáng đánh!”
Kết quả sau đêm hôm đó, Miên Đường cuối cùng lĩnh giáo đức hạnh vương bát (khốn nạn) ăn đủ no của Thôi Hành Chu là cái gì.
Đợi đến mặt trời lên cao, sắp tới thời gian vào cung mới miễn cường dậy được, eo đau giống như ngồi lưng ngựa hành quân đi tám trăm dặm đường vậy.
Đến khi nàng ăn diện lộng lẫy, xe ngựa công chúa Giá Hiên cũng tới ngoài cửa phủ, nàng liền đúng hẹn lên xe ngựa công chúa Giá Hiên, theo nàng vào cung.
Chỉ là Giá Hiên công chúa thấy động tác lên xe ngựa của huyện chúa Hoài Tang giống như bà lão bị đau eo, hơi trì độn, liền hỏi: “Trước đó vài ngày gặp ngươi, vẫn rất là hăng hái, sao hôm nay lại như vậy? Là bị thương ư?”
Miên Đường không thể nói với công chúa hàng năm thủ tiết quá trình bị vặn eo, chỉ có thể cười nói khi mình luyện tập bắn cung làm eo bị thương, sau đó rời đề tài chuyến đến dưỡng sinh.
Đến tuổi tác như Giá Hiến công chúa, thích nhất là dưỡng sinh. Mà Miên Đường ở Tây Bắc đau khổ học tập y thư cuối cùng coi như phát huy công dụng, nói về vấn đề này rất thành thạo.
Giá Hiên công chúa cảm thấy vị huyện chúa này tuy xuất thân không cao, nhưng dáng vẻ lễ nghi lại không thua ai, chủ yếu chính là, cách nói chuyện làm việc đều hợp tâm ý nàng, thật đúng là khó lắm mới kiếm được người vừa ý.
Hơn nữa vị hôn phu Hoài Dương vương của nàng cũng là thanh lưu hiếm có, tác chiến kiêu dũng, không trộn lẫn vào mấy chuyện bẩn thỉu trong triều chính. Đối đãi với tân quân và cựu thần đều không kiêu ngạo không siểm nịnh (a dua nịnh nọt), tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của bản thân.
Này rất hợp với Giá Hiên công chúa, cho nên đối đãi với vị hôn thê của Hoài Dương vương cũng đặc biệt ôn hoà.
Chờ khi vào đến cửa cung, các quý phu nhân khác đều xuống khỏi xe ngựa, chào hỏi hàn huyện với nhau, lại cùng nhau vào cung gặp mặt hoàng hậu.
Thạch Hoàng Hậu hôm nay ăn mặc thực vui tươi, một thân váy dài hồng nhạt, bên trên thuê những đoá hoa màu trắng, có vẻ hơi béo. Vốn ăn mặc đã đủ gây nhức mắt, cố tình còn đeo trâm thoa hoa hồng đầy đầu, phối màu kỳ thật không đủ lịch sự tao nhã.
Giá Hiên công chúa nhìn thì nhíu chặt mày, cảm thấy nhóm nữ quan trong cung thật nên xin từ chức đi, thây hoàng hậu ăn mặc như vậy, sao lại không có ai ngăn cản?
Hơn nữa chủ đề tiệc trà hôm nay đã đủ vớ vấn, thế nhưng là gọi người tới nếm thử điểm tâm, nàng coi phu nhân vương hầu trong kinh thành giống như nàng đều là đồ tham ăn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.