Kiều Tàng

Chương 157:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Mạc Như không nghĩ đến thái phi thường ngày dịu dàng, hôm nay đột nhiên dẫn người đến bắt hẳn.

Có điều hẳn luôn lay động nhân mạch ở trong phủ, nhanh chóng nháy mắt với gia nô bên cạnh, dùng khẩu hình nói hai chữ “Vương gia”.

Hắn không biết gia nô kia có thông minh nghĩa khí hay không, chạy đến chỗ Vương gia cầu cứu hẳn.

Ban đầu hắn không để ý lắm, nghĩ đến Vương phi chỉ muốn hỏi thăm một chút, hắn trả lời qua loa có lệ là được.

Sau khi Mạc Như bị áp giải đến trong viện của thái phi, trường côn thô ráp, roi mây nhúng trong nước muối được mang lên lần lượt. Mạc Như phát hiện hôm nay thái phi có thể thay đổi gia quy, bà quyết định nếu không hỏi được chút thông tin, hắn sẽ bị phạt thê thảm.

Thái phi kéo căng cả khuôn mặt, đầu tiên hỏi đến Hoài Tang huyện chủ là người phương nào.

Mạc Như cảm thấy chuyện này cũng không có gì để giấu giếm, chỉ nói thật ra nàng là cháu ngoại của Tây Châu Lục gia. Thái phi cố gắng nghĩ đến Tây Châu Lục gia, thật sự không nhớ được vương tôn tương hầu nào an cư lạc nghiệp ở Tây Châu.

Vì thế bà hỏi Lục gia được ban phong hiệu gì. Mạc Như thành thật nói: “Chỉ là Khai Tiêu cục, tổ tiên hình như không được ban phong hiệu...”

Thái phi nghe được lập tức nhìn thẳng sang phía Liêm Sở thị, hai bên đối mặt nhìn nhau. Tiếp theo Liêm Sở thị hỏi: “Phụ thân nàng ta hiện đang làm gì?”

Mạc Như thông minh, tránh đề cập đến chi tiết phụ thân của nàng bị trảm, chỉ đơn giản nói rằng Liễu gia phái sơn vọng tộc, tổ tiên đã từng đi theo thánh tổ khai quốc đánh giặc.

Trong lòng thái phi một thoáng an ủi, chỉ thấy mẫu gia hơi thấp một chút còn phụ gia thì rất tốt, hơn nữa nữ tử này được tân thưởng, có thể thấy gia thế cũng coi như tạm chấp nhận được.

Nhưng Sở Liêm thị lại phát hiện ra sự kỳ quặc, nếu nhà chồng nữ tử này danh gia vọng tộc, tại sao Mạc Như lại nói nhặt được nàng ở nhà mẹ đẻ? Tiểu tử này ranh ma, đương nhiên có chuyện giấu giếm, vì thế lại hỏi một câu: “Phụ thân nàng hiện giờ nhậm chức ở đâu? Làm quan ở nơi nào?”

Mạc Như cho rằng Liễu gia đang ở âm tào địa phủ nhậm chức nên hắn không nên nói, vì thể nhỏ giọng nói: “Thật sự tiểu nhân cũng không rõ lắm.”

Ngay sau đó Sở thái phi lại hỏi: “Tạ hỏi chuyện này ngươi sẽ biết, ngươi nói rằng sau khi Vương gia trở về đã đi nghỉ trọ ở phố Bắc trấn Linh Tuyền.”

Mạc Như không biết cách nào trả lời qua loa lấy lệ, vì thế chần chừ nói: “Vương gia... đi thăm bạn...”

Liêm Sở thị nghe xong, việc đầu tiên là đập bàn: “Điêu nô to gan! Còn dám giấu giếm, ngươi lại đây dùng dây lưng đánh hắn xem hắn có dám nói thật hay không!”

Nhóm người hầu cường tráng nhanh chóng xông đến, giữ chặt Mạc Như, đem roi dây ra khỏi nước muối, bắt đầu đánh lên.

Mạc Như biết rõ bản tính của vương gia, hắn ghét nhất người bên cạnh nhiều lời làm lộ bí mật. Hôm nay nếu hắn nói ra sự thật là Hoài Tang huyện chủ cùng Vương gia chưa thành thân đã sống cùng nhau, trước mắt có thể qua khỏi cửa ải này nhưng không thể cùng vượt qua Vương gia.

Hắn ở bên cạnh Vương gia không phải là gia nô trong vương phủ yên bình, hắn đã nhìn quen gió tanh mưa máu, vì thế hắn cắn chặt hàm răng, im lặng chịu đựng.

Ban đầu thái phi có chút tức giận nhưng khi thấy sau lưng Mạc Như bị đánh đến mức da thịt bong tróc, thật khiến cho người ta sợ hãi, tâm địa mềm đi, nói: “Dừng tay lại! Ngươi là điều nô, hắn là Vương gia của người nhưng cũng là nhi tử của ta! Ngươi cho rằng ta không biết hắn ở bên ngoài nuôi ngoại thất hả? Còn giấu hắn cãi bướng như thế, ông cháu các ngươi đều bị những thứ bên ngoài dạy hư, hôm nay nếu ngươi mạnh miệng, ta sẽ cho người ném ngươi ra ngoài phủ!”



Liêm Sở thị ở một bên ghét bỏ thái phi quá mềm lòng, hung hăn nói: “Thái phi, tỷ giữ lại loại điêu nô hèn hạ này làm gì? Đánh hắn đến chết rồi ném cho chó ăn là được rồi!”

Lời của Liêm Sở thị còn chưa dứt, bên ngoài vang lên giọng nói của một người: “Uy phong của di mụ thật lớn, gia nô của con, di mụ nói muốn giết liền giết, con không biết, từ bao giờ chưởng sự của vương phủ đã đổi thành Liêm gia rồi?”

Ánh mắt Liêm Sở thị lóe lên, chỉ thấy Thôi Hành Chu chắp tay sau lưng, mang theo vẻ mặt tức giận đứng ở trước sảnh đường, lạnh lùng nhìn Mạc Như bị đánh đến mức máu tươi đầm dia.

Mạc Như thấy cứu tinh Vương gia đã đến, thành thật thở dài nhẹ một hơi, hai mắt hắn lúc này đảo qua một cái, sau đó dứt khoát ngất đi, tránh cho người khác hỏi chuyện hắn.

Liêm Sở thị không đoán được Thôi Hành Chu sẽ trở về nhanh như vậy, bà vốn dĩ cho rằng có thể lôi từ miệng gia nô vài chuyện hữu dụng, lại xúi giục thái phi giằng co với Thôi Hành Chu, bên trong cũng không có chuyện của bà. Cho nên hôm nay bà mặc kệ nữ nhi can ngăn, đưa thái phi chủ ý tra hỏi tên gia nô.

Lúc bà ta đang phát uy, Thôi Hành Chu vừa vặn đi đến.

Liêm Sở thị ra dáng trưởng bối nói: “Mẫu thân con vì chuyện trấn Linh Tuyền kia đã khóc lóc với ta mấy hôm, hôm qua gặp con không trở về, tỷ ấy cực kì lo lắng. Hôm nay lại gặp con một thân mùi rượu trở về, sao lại không thể hỏi han kĩ càng một chút? Không biết tên gia nô này tại sao nói chuyện tức giận, cũng khiến mẫu thân con tức giận, tài văn chương của ta bất quá khiển trách hắn vài câu!”

Thôi Hành Chu phất tay, lệnh cho thị vệ phía sau nâng Mạc Như ra ngoài trị thương, lãnh đạm nói: “Đa tạ di mụ lo lắng, thay mẫu thân con lo lắng đến từng chi tiết trong phủ, giờ giấc cũng không còn sớm, nói vậy di phụ cũng nhớ đến thê nữ, di mụ với Liêm biểu muội nhân lúc trời vẫn còn đẹp, nhanh chóng hổi phủ đi thôi!”

Ý tứ đuổi người rõ ràng như ban ngày!

Sở thái phi ở một bên nghe xong cảm thấy có chút vô lý, mở miệng nói lời nói của Thôi Hành Chu không chu toàn, khiến Liêm Sở thị để bụng.

Liêm Sở thị cũng chỉ muốn có chút sắc mặt chỉ là khuôn mặt căng thẳng đứng dậy bỏ chạy lấy người.

Đợi khi Liêm Sở thị đưa biểu muội hồi phủ, Thôi Hành Chu mới quay mặt hỏi Thái phi: “Mẫu thân, người muốn hỏi cái gì, đợi nhi tử bận rộn xong xuôi sẽ nói rõ ràng với người. Hà tất phải học theo mấy hình phạt gia nô của mấy vị phu nhân chanh chua?”

Sở Thái phi căng mặt nói: “Khi nào con bận bịu xong xuôi? Làm gì có thời giờ cùng nương con trò chuyện? Cả triều đình hỏi thăm đến con, có người mới rước tân nương mà ta thân là mẹ chồng cũng không biết gia đình con dâu làm gì. Con với phụ thân con đều y hệt nhau, lúc ông ta nạp thiếp cũng không thương lượng với ta, con cưới vợ cũng không cần người làm nương vô dụng này quản đến.”

Nói xong lời cuối cùng, Sở Thái phi u oán gợi chuyện kiếp này kiếp kia, khóc nức nở.

Thôi Hành Chu bình thường cũng không thấy được nước mắt của mẫu thân, chỉ thở dài bước qua, quỳ gối bên chân mẫu thân nói: “Mẫu thân, người đi hỏi thăm khắp triều đình xem, ai có thể nuôi dưỡng được nhi tử như người cũng bớt lo lắng, đều quan tâm lo lắng kĩ càng. Nhỉ tử chọn vợ, nhất định là tài đức vẹn toàn, người hỏi đến xuất thân của nàng, chẳng phải là để bọn hạ nhân nhìn nàng khinh thường?”

Sở Thái phi không thể nói gì với nhi tử, chỉ hỏi: “Vậy con nói xem, phụ thân nàng làm quan ở đâu?”

Thôi Hành Chu cảm thấy chuyện này không sớm không muộn cũng không giấu được mẫu thân, nói: “Phụ thân nàng năm đó bị thư viện Đại Sơn liên lụy, đã sớm bị trảm..”

Sở Thái phi không nghĩ đến xuất thân như vậy của nàng dâu mới, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, ngã người về phía sau, tựa lưng vào ghế ngơ ngác nhìn nhi tử hỏi: “Nữ tử có xuất thân như thế con cũng dám cưới, Thôi gia chúng ta không chọn con dâu sao?”

Thôi Hành Chu trấn định nói: “Nếu muốn chọn, đương nhiều có nhiều người để chọn nhưng đều không phải người nhi tử muốn. Hiện giờ hôn sự của con và nàng đã trình lên Vạn tuế gia, nàng cũng được Vạn tuế gia sách phong, địa vị là huyện chủ, có cả đất phong, so với nhi tử tương tự nhau, mẫu thân không thể bắt bẻ xuất thân của nàng.”

E ngại hoàng đế mở lời vàng ngọc, Sở Thái phi quyết định trước tiên không bắt bẻ xuất thân của nàng dâu mới, lại hỏi: “Vậy con lại nói xem, chuyện ở phố Bắc là như thế nào?”



Thôi Hành Chu nói: “Là nuôi một...”

“Nàng lại là con gái nhà ai?”

“Cũng là cháu ngoại của Tây Châu Lục gia.”

Hiện giở năng lực phản kháng của Sở Thái phi càng ngày càng mạnh, nhi tử nói gì đều lù lù bất động, chỉ run rẩy trước tin này: “Đây là... Hai tỷ muội cùng hầu hạ con?”

Thôi Hành Chu cười cười: “Nhi tử nào có chuyện hoang đường như vậy? Hai người này đều là một.”

Sở Thái phi cũng không thể chống đỡ được nữa, một lần nữa dựa vào lưng ghế nói: “Con... Làm sao mà con với nàng lại ở cùng một chỗ trước khi thành thân? Xuất thân của nàng cũng coi như trong sạch, trưởng bối của nàng làm sao có thể mặc kệ nàng?”

Thôi hành Chu không nghĩ sẽ nói tỉ mỉ cho mẫu thân sự tỉnh ở Ngưỡng Sơn, vì thế nửa thật nửa giả nói ra lúc trước nàng ngoài ý muốn bị thương rơi xuống nước, được hắn cứu được, chỉ là y phục nàng ướt sũng, được hẳn bế từ trong nước lên, hẳn cũng chỉ có trách nhiệm gánh vác, sau khi đưa nàng đi chữa trị, nuôi dưỡng ở phố Bắc, sau đó thương thế tốt lên, hẳn đã tìm đến người nhà của nàng, cũng đến cửa cầu hôn, căn bản không giống với người ngoài truyền lại như vậy.

Sở Thái phi nghe xong, nghẹn họng trân trối, nếu đúng theo tình hình như vậy, nhi tử đúng là để tâm đến trong sạch của nữ tử. Nhưng mà xuất thân của nàng thấp như vậy, nàng nhập phủ làm thị thiếp cũng coi như tận tình tận nghĩa đối đãi với nàng, hà cớ gì phải nhất định phải cưới vào làm thê tử?

Đợi đến ngày thứ hai, sau khi Thôi Hành Chu đưa Liễu Miên Đường từ trấn Linh Tuyền nhập phủ, Sở Thái phi ngồi ở trên cao, lập tức hiểu rõ.

Con trai bà không giống phụ thân hắn ở nhiều chuyện nhưng cái tật háo sắc thì giống nhau y đúc!

Khi thấy Hoài Tang huyện chủ bước xuống từ cỗ kiệu nhỏ, một thân váy sen hồng nhạt, eo thon nhỏ bằng một vòng tay như cành liễu trong gió xuân, cần cổ trắng nõn như được điêu khắc tỉ mỉ, đôi mắt cánh mũi này, không chỗ nào mà không xinh đẹp, đừng nói nhan sắc của hài tử Liêm Bính Lan bằng một phần vạn của nàng, cả đời Sở Thái phi gặp qua mỹ nhân ở kinh thành, cũng có vẻ thua kém nàng ta.

Khó trách nhi tử luôn giữ bình tĩnh, hoàn toàn giống như trúng tà, bị nữ tử kia mê hoặc đến mức không nhận thức, nếu không phải dựa vào ơn cứu mạng khiến nàng phải lấy thân báo đáp.

Liễu Miên Đường đang cúi nửa đầu, sau khi hướng chỗ Sở thái phi quỳ lạy, thấy Sở Thái phi chậm chạp không nói miễn lễ ban chỗ ngồi, cả sanh đường nhất thời yên lặng.

Thôi Hành Chu có chút không vui, mặt đất cứng như thế, hôm nay Miên Đường lại mặc váy mỏng, chân nàng có vết thương không chịu lạnh được, quỳ lâu như vậy làm sao nàng có thể chịu được?

Vì thế hắn dứt khoát đứng dậy, đi đến chỗ Miên Đường đỡ nàng lên.

Sở Thái phi không thể nhìn được đạo hạnh có vợ quên mẹ của con trai mình, không vui nói: “Làm sao? Nàng phải làm con dâu Thôi gia ta, ta còn phải không chịu nàng nhất bái không thành sao?”

Miên Đường biết hôm qua Sở Thái phi tất nhiên bị xuất thân của nàng dọa sợ không nhẹ, hôm nay bà tức giận cũng là chuyện đương nhiên. Đã sớm nghĩ đến trưởng bối Thôi gia lạnh nhạt với mình, trong lòng nàng vô cùng bình thản, trường hợp thế này cũng không đến lượt nàng hống hách với Sở Thái phi, vì thế nhàn nhã cúi đầu đứng phía sau Thôi Hành Chu.

Hôm qua Thôi Hành Chu thật sự đã nói chuyện cùng mẫu thân rất nhiều, đại khái là trước kia Miên Đường đã trải qua nhiều khổ cực nhưng nàng là người thành tâm thành ý, hy vọng mẫu thân đối xử với nàng cũng giống như đối xử với nhi tử, đừng khiến nàng cảm thấy khó xů.

Đáng tiếc Thôi Hành Chu với tâm tư nữ tử, không thông thấu giống việc nghiên cứu binh thu.

Trong lòng Sở Thái phi khó chịu, làm sao có thể nói thẳng trong vài ba câu nói?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook