Chương 158:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Liễu Miên Đường đứng một bên nhìn thấy tường tận, có điều nàng cảm thấy thái độ của thái phi như vậy cũng không có gì quá đáng. Đối với người làm mẹ, con trai đột nhiên tùy ý đem về một người con dâu không thể hiểu được, tất nhiên rất tức giận.
Tuy rằng Sở Thái phi mềm mỏng với nhi tử nhưng cũng là quý phu nhân sống trong nhung lụa. Bà đối với trượng phu và nhi tử đều mềm mỏng, cũng không có nghĩa sẽ đối xử mềm mỏng với con dâu như thế.
Bề ngoài hòa hợp êm ấm, thực tế trong quan hệ mẹ chồng nàng dâu chỗ nào cũng có sóng ngầm kích động. Miên Đường cảm thấy hiện tại nàng vẫn chưa gả đi lại tùy tiện ở lại vương phủ không thích hợp cho lắm.
Cho nên sau khi ăn cơm xong, nàng bày tỏ ý định bản thân phải trở về trấn Linh Tuyền.
Hoài Dương vương nhíu mày nói: “Nếu đã vương phủ làm sao lại có đạo lý trở nơi nào? Nhà nàng không ở đây, nếu tính đến là gả xa, cũng không cần kiệu hoa dạo phố, trước tiên cứ yên ổn tái giá ở nhà chồng. Nếu trở về với bộ dạng như vậy, lại khiến người ta cho rằng ta ở ngoài nuôi ngoại thất!”
Miên Đường kiên trì: “Sao mà tính là gả xa? Ta tự lập nữ hộ, đi đến nơi nào cũng xem như nhà mình... Mẫu thân đột nhiên biết chàng mang theo ta trở về, chủ yếu là để bà ấy từ từ tiếp nhận một chút đi!”
Hoài Dương vương cũng không nguyện ý để Miên Đường đi nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ, mẫu thân ở trước mắt, nếu hắn muốn bám lấy Miên Đường trước lễ thành thân, chung quy cũng phải tránh mẫu thân, nhưng nếu Miên Đưởng ở bên ngoài thật sự có chút tự do.
Nghĩ như vậy, hắn cũng đồng ý. Dù sao quản sự vương phủ cũng đã phân phó dựa theo hắn, bắt đầu đặt mua hạ lễ thành thân. Mấy ngày nữa, Miên Đường sẽ là Vương phi danh chính ngôn thuận của Thôi Hành Chu hắn, không sợ nàng bỏ chạy.
Vì thế ngày đó Miên Đường chào từ biệt với thái phi, chuẩn bị về phố Bắc trước.
Tuy thái phi tức giận, chính là không nghĩ đến nữ tử này sẽ không nghĩ đến việc ngủ lại vương phủ, nhướng mày nói: “Nếu ngươi đã cùng Hành Chu ký hôn thư, cũng lập tức làm lễ, nếu ngươi không ở lại vương phủ thì ra ngoài ở làm gì? Còn chạy về phổ Bắc, người cũng biết nhà cửa ở phố Bắc đã bị người ta nói thành cái loại gì rồi.”
Miên Đường ngoan ngoãn nói: “Con không trở về phố Bắc, trước tiên con đi biệt viện Vương gia ở kinh giao tại Chân Châu, nếu xuất giá thì từ nơi đó đi lại cũng thuận tiện một chút.”
Vương phi thấy chủ ý của nàng lớn như thế, thật không thể vui vẻ nổi, nhịn không được nói: “Đứa con trai này thật biết nghĩ cho bản thân, ngươi thần là nữ tử, khi biết mình làm con dâu nhà khác không dễ như câu dẫn trái tim nam nhân như vậy! Trở thành Vương phi của vương phủ, càng không phải là nữ tử nhà thường dân tùy tiện một bước lên trời! Ta hỏi ngươi, ngươi có từng quán xuyến nhà cửa hay chưa?”
Miên Đường nghĩ nghĩ, nói: “Con chưa từng quán xuyến nhà cửa lớn như vương phủ...”
Bộ dạng của Vương phi hiểu rõ, nói: “Ngươi đương nhiên không quan tâm chuyện nhà cửa, ngay cả thiên kim vương phủ trước kia cũng bị chủ mẫu ngày ngày hun đúc, cầm tay chỉ bảo mới có thể vào cửa ở đây. Cái gì ngươi cũng không học, lại gả đến đây như vậy, hễ là ta cũng có chút đau nhức đầu óc, những việc này ngươi đều phải quản, ngươi không phải là muốn đem những chuyện vặt vãnh này vứt xó đó chứ? Hành Chu ngày ngày vội vàng công việc, nếu nói hắn quản luôn chuyện vương phủ... Thân thể hắn làm sao mà chịu nổi?”
Nói xong lời cuối cùng, Vương phi cực kì tức giận. Người làm mẹ, tính tình mềm yếu đến đâu nhưng tấm lòng quan tâm con trai là như nhau.
Bà cũng không nhất định phải tìm con dâu hầu phủ nhà cao cửa rộng, nữ tử vênh váo tự đắc như vậy khiến bà khó chịu, bà không chịu đựng nổi! Cho nên nếu cháu ngoại Liêm Bính Lan gả đến đây, tường tận gốc rễ, không thể tốt hơn.
Hiện tại nhìn thấy nhi tử mang về huyện chủ có dáng trưởng thành như vậy, Sở thái phi liền biết nhi tử sẽ không coi trọng nhan sắc của cháu gái cưng Liêm Bính Lan.
Hơn nữa bà biết Liêm gia tính kế với mình, Liêm Sở thị không toàn tâm toàn ý đối với nhi tử như bà ta đã nói. Nhưng đánh gãy xương cốt vẫn còn thân thích, có những lời không thể nói ra rõ ràng.
Chuyện đã đến nước này, thái phi chỉ có thể cố gắng thuyết mình tiếp nhận người con dâu này nhưng xuất thân nàng như vậy làm sao quản được việc vặt ở vương phủ? Nói thẳng ra, tên tuổi huyện chủ kia, đoán chừng là Vạn tuế gia coi trọng mặt mũi Hoài Dương vương, phong thưởng xuống dưới, xem như gà rừng cắm mấy lông đuôi phượng hoàng, miễn cưỡng giữ thể diện mà thôi.
Nếu nàng muốn qua cửa, Vương phi không cản được nhi tử của mình, nghĩ đến muốn giáo huấn nữ tử này. Nếu có tiến bộ, về sau ra ngoài cũng không đến mức vứt đi thể diện vương phủ. Nếu chỉ có bộ dáng đẹp đẽ mà lại ngu dốt, về sau bà còn muốn tuyển thêm cho nhi tử mấy quý thiếp, miễn cho nữ tử xuất thân từ gia đình nhỏ làm loạn trong vương phủ.
Đến cuối cùng, ý định muốn ra khỏi vương phủ của Miên Đường bị Vương phi từ chối, chỉ cho người giúp Miên Đường dọn dẹp ra Phục Linh Viện ở vương phủ, khiến Miên Đường phải ở đó tạm thời.
Khi Miên Đường vào ở, không có Lý ma ma đi theo cùng.
Nàng đến trước không thấy Mạc Như bên cạnh Vương gia, liền hỏi Vương gia, mới biết được chuyện Mạc Như bị đánh đập, tra hỏi.
Miên Đường nghĩ đến, Lý ma ma cơ bản sắp sửa rời khỏi vương phủ làm một bà lão bình thường. Công lao vất vả cả đời lớn lao, gom nhặt chút thể diện trước mặt thái phi. Nếu bởi vì nàng, khiến thái phi oán giận công lao dạy dỗ của bà chẳng phải sẽ tổn thương tình nghĩa chủ tớ mười năm?
Vì vậy nàng thương lượng với Thôi Hành Chu, khi trở về vương phủ, cho Lý ma ma tạm thời về nhà mình chăm sóc con cháu, nghỉ ngơi một khoảng thời gian, miễn cho trở về nơi đầu sóng ngọn gió hiện tại, chịu đựng lửa giận của Thái phi, Thôi Hành Chu đồng ý.
Lý ma ma đương nhiên biết ý định an bài của Miên Đường, đối với Vương phi tương lai trong lòng cảm động đến mức rơi nước mắt. Bằng không để bà cùng huyện chủ trở về vương phủ, làm lão nô vương phủ thật sự không có mặt mũi nào gặp mặt Thái phi vẫn luôn không hay biết gì.
Bởi vì Lý ma ma tạm thời về quê, thị nữ bên người Miên Đường cũng đơn giản, ngoại trừ Phương Nghi Bích Thảo còn có hai tiểu nha hoàn lỗ mãng.
Khi chờ vào Phục Linh viện, vương phủ còn cấp cho Miên Đường hai nha hoàn khác. Hai người nha hoàn này, một người gọi là Huyễn Tuyết, một người gọi là Nhạn Dung.
Nghe nói trước kia đều hầu hạ Thái phi, nói là đại nha hoàn, đi khỏi vương phủ, cả người đầy khí chất tiểu thư cũng có người tin. Bộ dạng so với nha hoàn thông thường đẹp hơn rất nhiều, Thái phi tỉ mỉ lựa chọn nha hoàn đẹp như vậy để đưa đến, ý định tương lai đem làm nha hoàn thông phòng cho nhi tử.
Trong vương phủ mọi người đều hiểu quy củ, hai nha hoàn tuy rằng vị Vương phi tương lai lai lịch bất minh, ngoài dâng trà hành lễ, tuyệt đối không có chỗ để người khác bắt bẻ.
Người vui mừng chính là hai nha hoàn Phương Nghi Bích Thảo cũng bị Lý ma ma mắng đến một câu, tuy rằng dáng vẻ không đẹp bằng Huyễn Tuyết Nhạn Dung nhưng nếu dựa trên tinh thần, dáng vẻ phụng dưỡng quy củ không làm người khác bắt bẻ ra tật xấu.
Kể từ đó, Huyễn Tuyết cùng Nhạn Dung trước mặt huyện chủ không thể làm việc.
Chỉ có thể rời khỏi phòng trong của huyện chủ, tìm chút việc làm ở phòng ngoài.
Hoài Dương vương xử lý công việc một lát, đi bộ đến chỗ vị hôn thê trong viện, nhìn xem nàng ở đây khỏe mạnh. Vào phòng, thấy Miên Đường yên ổn nằm trên trường kỷ đọc sách.
Lúc trước hắn sợ Miên Đường nhập phủ nhàm chán, phân phó nàng đến thư phòng đem sách đến đây. Vừa rồi hắn vội vàng công việc, không biết Miên Đường ở kho sách kế bên thư phòng lấy sách gì để xem.
Hiện tại hắn thấy được bìa sách, là Thẩm tướng quân tiền triều viết: “Bát địa quỷ đạo.” Đây là một quyển binh thư, nội dung là tâm đắc của Thẩm tướng quân nhiều năm chinh chiến, cũng có ví dụ vận dụng tốt địa hình, điều binh linh hoạt.
Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ lấy chút sách giải trí để xem nhưng hiện giờ nhìn những quyển sách bên cạnh nàng, ngoại trừ mấy cuốn chí dị ở ngoài địa phương, toàn bộ đều là thư tịch binh pháp không mấy thú vị với nữ tử.
Thôi Hành Chu nhướng mày hỏi nàng: “Nàng có thể xem hiểu những thứ này sao?”
Miên Đường lười biếng duỗi eo nói: “Ta thấy có chút thú vị, khi còn nhỏ có nghe qua chuyện xưa Thẩm tướng quân hành quân tác chiến. Đáng tiếc về sau thái hoàng cấm tướng quân tiền triều viết sách truyền lại cho con cháu đời sau. lại không ở trà lâu nghe qua nhưng mà hiện tại ở đây toàn là binh thư... Trong thư phòng chàng toàn là sách này, có phải...?
Thôi Hành Chu cười cười nằm lên trường kỉ cùng nàng, nhẹ nhàng rút quyển binh thư ra khỏi tay nàng, ném sang một bên nói: “Không chỉ riêng ta có, ngay cả Ngự Thư Phòng hoàng cung cũng có. Thái Hoàng cấm dân gian truyền ra là để phòng ngừa điêu dân hồi tưởng tiền triều, mượn cớ sinh sự mà thôi. Thẩm tướng quân là kỳ tài dụng binh, tất nhiên cũng phải học hỏi binh pháp của người khác... Trên kệ sách ta còn để rất nhiều cuốn sách minh họa của Ô Long tiên sinh, quyển “Hồng tường hoa hạ” của hắn là một quyển rất khó mua, rất nhiều tiểu thư muốn tìm cũng không tìm ra được chỗ mua, vừa hay có người tặng ta trọn bộ, nàng đến lấy xem đi.”
Miên Đường nâng mày nhìn hắn: “Là Ô Long tiên sinh viết chuyện về công tử nhà giàu, thư sinh nghèo túng trộm ngủ cùng tiểu thư, thông đồng với hoa khôi? Chẳng lẽ ta bị chàng lừa còn chưa đủ, nhất định phải xem hắn hướng dẫn các cách nam nhân làm sao lừa ngủ cùng nữ nhân?”
Miên Đường chắc chắn vị Vương gia này có ý định xấu xa.
Văn chương của vị Ô Long tiên sinh kia cơ bản đã đủ bay bổng rồi, bộ sách hắn cất giấu kia vẫn là tuyệt phẩm minh họa! Đa phần những người xem sách này đều là chi sĩ phong lưu, người bình thường không thể có được thứ văn chương bay bổng trong giới quyền quý này.
Mà Hoài Dương vương thường ngày lạnh lùng, nghiêm túc hóa ra cũng chỉ là giấu đi vẻ trẻ con, dáng vẻ “Liễu Hạ Huệ” hào nhoáng bên ngoài, bên trong lại là một tên muộn tao!
Thôi Hành Chu thật sự thích trêu chọc nàng, cười cười rồi hôn lên gò má nàng, nói: “Tất nhiên xem một mình thì không được, ta thường ngày cũng không xem nhưng mà chúng ta cùng nhau xem, có thể đối chiếu hành sự, miễn cho coi đến mức nội hỏa tuôn trào, suy nghĩ lung tung rồi học hư theo, có phải không?”
Miên Đường đỏ mắt đẩy hắn: “Đến lúc này, còn bám dính lấy ta, lời của mẫu thân nói hôm nay, chàng không nghe lọt tai đúng không? Trước khi đôi ta thành thân, tuyệt đối không thể ở chung một chỗ, nếu nhiều người thì vương phủ này khó giữ bí mật, chàng không câu nệ tiểu tiết nhưng cũng phải để ý đến thanh danh của ta, nhanh đi ra ngoài đi, chàng nán lại trong viện của ta lâu lắm rồi.”
Thôi Hành Chu biết bản thân hắn không thể ăn mặn trước khi thành thân. Chẳng qua công việc rất nhiều, suy nghĩ đến uống một chén thịt mỡ màng cũng đủ thỏa mãn. Đáng tiếc khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt của Miên Đường lại không cho phép.
Trong lòng hắn cũng biết phải giữ lại thể diện cho Miên Đường trước mặt mẫu thân, cho nên chỉ cọ cọ ôm ôm, sau đó đứng dậy rời đi.
Đêm hôm sau, Miên Đường ngủ một mình. Mảnh sân của nàng cách thư phòng của Thôi Hành Chu một khoảng xa, nhưng may mắn ở giữa có một hồ nước, không bị ngăn cản, nàng nhìn ra một nửa bên ngoài cửa sổ là có thể thấy bên ngưỡng cửa sổ bên kia ánh nến phát sáng suốt cả đêm.
Ngày hôm sau, thái phi cho người truyền lời, bảo Miên Đường cùng nhau dùng bữa, thuận tiện học tập, trông coi số sách.
Khi ăn cơm, Thái phi chú ý dáng vẻ của Miên Đường, phát hiện cử chỉ của nàng như nước chảy mây trôi, thật sự ưu nhã. Sở Thái phi lập tức được an ủi trong lòng, cảm thấy xuất thân của cô nương này tuy rằng không được tốt nhưng hẳn là nhà không bị lụn bại, chăm chỉ học tập lễ nghi.
Nhưng chờ đến giờ Tý, khi bà bảo Miên Đường ghi chép danh mục quà tặng, bà không khỏi nhăn mày, nói: “Chữ viết của ngươi... Nhìn không đẹp lắm!”
Miên Đường mỉm cười, thành thật nói: “Hồi bẩm Thái phi, đây là luyện khí lực khi đặt bút, ban đầu luyện tập càng khó xem hơn.”
Tuy rằng Sở Thái phi mềm mỏng với nhi tử nhưng cũng là quý phu nhân sống trong nhung lụa. Bà đối với trượng phu và nhi tử đều mềm mỏng, cũng không có nghĩa sẽ đối xử mềm mỏng với con dâu như thế.
Bề ngoài hòa hợp êm ấm, thực tế trong quan hệ mẹ chồng nàng dâu chỗ nào cũng có sóng ngầm kích động. Miên Đường cảm thấy hiện tại nàng vẫn chưa gả đi lại tùy tiện ở lại vương phủ không thích hợp cho lắm.
Cho nên sau khi ăn cơm xong, nàng bày tỏ ý định bản thân phải trở về trấn Linh Tuyền.
Hoài Dương vương nhíu mày nói: “Nếu đã vương phủ làm sao lại có đạo lý trở nơi nào? Nhà nàng không ở đây, nếu tính đến là gả xa, cũng không cần kiệu hoa dạo phố, trước tiên cứ yên ổn tái giá ở nhà chồng. Nếu trở về với bộ dạng như vậy, lại khiến người ta cho rằng ta ở ngoài nuôi ngoại thất!”
Miên Đường kiên trì: “Sao mà tính là gả xa? Ta tự lập nữ hộ, đi đến nơi nào cũng xem như nhà mình... Mẫu thân đột nhiên biết chàng mang theo ta trở về, chủ yếu là để bà ấy từ từ tiếp nhận một chút đi!”
Hoài Dương vương cũng không nguyện ý để Miên Đường đi nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ, mẫu thân ở trước mắt, nếu hắn muốn bám lấy Miên Đường trước lễ thành thân, chung quy cũng phải tránh mẫu thân, nhưng nếu Miên Đưởng ở bên ngoài thật sự có chút tự do.
Nghĩ như vậy, hắn cũng đồng ý. Dù sao quản sự vương phủ cũng đã phân phó dựa theo hắn, bắt đầu đặt mua hạ lễ thành thân. Mấy ngày nữa, Miên Đường sẽ là Vương phi danh chính ngôn thuận của Thôi Hành Chu hắn, không sợ nàng bỏ chạy.
Vì thế ngày đó Miên Đường chào từ biệt với thái phi, chuẩn bị về phố Bắc trước.
Tuy thái phi tức giận, chính là không nghĩ đến nữ tử này sẽ không nghĩ đến việc ngủ lại vương phủ, nhướng mày nói: “Nếu ngươi đã cùng Hành Chu ký hôn thư, cũng lập tức làm lễ, nếu ngươi không ở lại vương phủ thì ra ngoài ở làm gì? Còn chạy về phổ Bắc, người cũng biết nhà cửa ở phố Bắc đã bị người ta nói thành cái loại gì rồi.”
Miên Đường ngoan ngoãn nói: “Con không trở về phố Bắc, trước tiên con đi biệt viện Vương gia ở kinh giao tại Chân Châu, nếu xuất giá thì từ nơi đó đi lại cũng thuận tiện một chút.”
Vương phi thấy chủ ý của nàng lớn như thế, thật không thể vui vẻ nổi, nhịn không được nói: “Đứa con trai này thật biết nghĩ cho bản thân, ngươi thần là nữ tử, khi biết mình làm con dâu nhà khác không dễ như câu dẫn trái tim nam nhân như vậy! Trở thành Vương phi của vương phủ, càng không phải là nữ tử nhà thường dân tùy tiện một bước lên trời! Ta hỏi ngươi, ngươi có từng quán xuyến nhà cửa hay chưa?”
Miên Đường nghĩ nghĩ, nói: “Con chưa từng quán xuyến nhà cửa lớn như vương phủ...”
Bộ dạng của Vương phi hiểu rõ, nói: “Ngươi đương nhiên không quan tâm chuyện nhà cửa, ngay cả thiên kim vương phủ trước kia cũng bị chủ mẫu ngày ngày hun đúc, cầm tay chỉ bảo mới có thể vào cửa ở đây. Cái gì ngươi cũng không học, lại gả đến đây như vậy, hễ là ta cũng có chút đau nhức đầu óc, những việc này ngươi đều phải quản, ngươi không phải là muốn đem những chuyện vặt vãnh này vứt xó đó chứ? Hành Chu ngày ngày vội vàng công việc, nếu nói hắn quản luôn chuyện vương phủ... Thân thể hắn làm sao mà chịu nổi?”
Nói xong lời cuối cùng, Vương phi cực kì tức giận. Người làm mẹ, tính tình mềm yếu đến đâu nhưng tấm lòng quan tâm con trai là như nhau.
Bà cũng không nhất định phải tìm con dâu hầu phủ nhà cao cửa rộng, nữ tử vênh váo tự đắc như vậy khiến bà khó chịu, bà không chịu đựng nổi! Cho nên nếu cháu ngoại Liêm Bính Lan gả đến đây, tường tận gốc rễ, không thể tốt hơn.
Hiện tại nhìn thấy nhi tử mang về huyện chủ có dáng trưởng thành như vậy, Sở thái phi liền biết nhi tử sẽ không coi trọng nhan sắc của cháu gái cưng Liêm Bính Lan.
Hơn nữa bà biết Liêm gia tính kế với mình, Liêm Sở thị không toàn tâm toàn ý đối với nhi tử như bà ta đã nói. Nhưng đánh gãy xương cốt vẫn còn thân thích, có những lời không thể nói ra rõ ràng.
Chuyện đã đến nước này, thái phi chỉ có thể cố gắng thuyết mình tiếp nhận người con dâu này nhưng xuất thân nàng như vậy làm sao quản được việc vặt ở vương phủ? Nói thẳng ra, tên tuổi huyện chủ kia, đoán chừng là Vạn tuế gia coi trọng mặt mũi Hoài Dương vương, phong thưởng xuống dưới, xem như gà rừng cắm mấy lông đuôi phượng hoàng, miễn cưỡng giữ thể diện mà thôi.
Nếu nàng muốn qua cửa, Vương phi không cản được nhi tử của mình, nghĩ đến muốn giáo huấn nữ tử này. Nếu có tiến bộ, về sau ra ngoài cũng không đến mức vứt đi thể diện vương phủ. Nếu chỉ có bộ dáng đẹp đẽ mà lại ngu dốt, về sau bà còn muốn tuyển thêm cho nhi tử mấy quý thiếp, miễn cho nữ tử xuất thân từ gia đình nhỏ làm loạn trong vương phủ.
Đến cuối cùng, ý định muốn ra khỏi vương phủ của Miên Đường bị Vương phi từ chối, chỉ cho người giúp Miên Đường dọn dẹp ra Phục Linh Viện ở vương phủ, khiến Miên Đường phải ở đó tạm thời.
Khi Miên Đường vào ở, không có Lý ma ma đi theo cùng.
Nàng đến trước không thấy Mạc Như bên cạnh Vương gia, liền hỏi Vương gia, mới biết được chuyện Mạc Như bị đánh đập, tra hỏi.
Miên Đường nghĩ đến, Lý ma ma cơ bản sắp sửa rời khỏi vương phủ làm một bà lão bình thường. Công lao vất vả cả đời lớn lao, gom nhặt chút thể diện trước mặt thái phi. Nếu bởi vì nàng, khiến thái phi oán giận công lao dạy dỗ của bà chẳng phải sẽ tổn thương tình nghĩa chủ tớ mười năm?
Vì vậy nàng thương lượng với Thôi Hành Chu, khi trở về vương phủ, cho Lý ma ma tạm thời về nhà mình chăm sóc con cháu, nghỉ ngơi một khoảng thời gian, miễn cho trở về nơi đầu sóng ngọn gió hiện tại, chịu đựng lửa giận của Thái phi, Thôi Hành Chu đồng ý.
Lý ma ma đương nhiên biết ý định an bài của Miên Đường, đối với Vương phi tương lai trong lòng cảm động đến mức rơi nước mắt. Bằng không để bà cùng huyện chủ trở về vương phủ, làm lão nô vương phủ thật sự không có mặt mũi nào gặp mặt Thái phi vẫn luôn không hay biết gì.
Bởi vì Lý ma ma tạm thời về quê, thị nữ bên người Miên Đường cũng đơn giản, ngoại trừ Phương Nghi Bích Thảo còn có hai tiểu nha hoàn lỗ mãng.
Khi chờ vào Phục Linh viện, vương phủ còn cấp cho Miên Đường hai nha hoàn khác. Hai người nha hoàn này, một người gọi là Huyễn Tuyết, một người gọi là Nhạn Dung.
Nghe nói trước kia đều hầu hạ Thái phi, nói là đại nha hoàn, đi khỏi vương phủ, cả người đầy khí chất tiểu thư cũng có người tin. Bộ dạng so với nha hoàn thông thường đẹp hơn rất nhiều, Thái phi tỉ mỉ lựa chọn nha hoàn đẹp như vậy để đưa đến, ý định tương lai đem làm nha hoàn thông phòng cho nhi tử.
Trong vương phủ mọi người đều hiểu quy củ, hai nha hoàn tuy rằng vị Vương phi tương lai lai lịch bất minh, ngoài dâng trà hành lễ, tuyệt đối không có chỗ để người khác bắt bẻ.
Người vui mừng chính là hai nha hoàn Phương Nghi Bích Thảo cũng bị Lý ma ma mắng đến một câu, tuy rằng dáng vẻ không đẹp bằng Huyễn Tuyết Nhạn Dung nhưng nếu dựa trên tinh thần, dáng vẻ phụng dưỡng quy củ không làm người khác bắt bẻ ra tật xấu.
Kể từ đó, Huyễn Tuyết cùng Nhạn Dung trước mặt huyện chủ không thể làm việc.
Chỉ có thể rời khỏi phòng trong của huyện chủ, tìm chút việc làm ở phòng ngoài.
Hoài Dương vương xử lý công việc một lát, đi bộ đến chỗ vị hôn thê trong viện, nhìn xem nàng ở đây khỏe mạnh. Vào phòng, thấy Miên Đường yên ổn nằm trên trường kỷ đọc sách.
Lúc trước hắn sợ Miên Đường nhập phủ nhàm chán, phân phó nàng đến thư phòng đem sách đến đây. Vừa rồi hắn vội vàng công việc, không biết Miên Đường ở kho sách kế bên thư phòng lấy sách gì để xem.
Hiện tại hắn thấy được bìa sách, là Thẩm tướng quân tiền triều viết: “Bát địa quỷ đạo.” Đây là một quyển binh thư, nội dung là tâm đắc của Thẩm tướng quân nhiều năm chinh chiến, cũng có ví dụ vận dụng tốt địa hình, điều binh linh hoạt.
Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ lấy chút sách giải trí để xem nhưng hiện giờ nhìn những quyển sách bên cạnh nàng, ngoại trừ mấy cuốn chí dị ở ngoài địa phương, toàn bộ đều là thư tịch binh pháp không mấy thú vị với nữ tử.
Thôi Hành Chu nhướng mày hỏi nàng: “Nàng có thể xem hiểu những thứ này sao?”
Miên Đường lười biếng duỗi eo nói: “Ta thấy có chút thú vị, khi còn nhỏ có nghe qua chuyện xưa Thẩm tướng quân hành quân tác chiến. Đáng tiếc về sau thái hoàng cấm tướng quân tiền triều viết sách truyền lại cho con cháu đời sau. lại không ở trà lâu nghe qua nhưng mà hiện tại ở đây toàn là binh thư... Trong thư phòng chàng toàn là sách này, có phải...?
Thôi Hành Chu cười cười nằm lên trường kỉ cùng nàng, nhẹ nhàng rút quyển binh thư ra khỏi tay nàng, ném sang một bên nói: “Không chỉ riêng ta có, ngay cả Ngự Thư Phòng hoàng cung cũng có. Thái Hoàng cấm dân gian truyền ra là để phòng ngừa điêu dân hồi tưởng tiền triều, mượn cớ sinh sự mà thôi. Thẩm tướng quân là kỳ tài dụng binh, tất nhiên cũng phải học hỏi binh pháp của người khác... Trên kệ sách ta còn để rất nhiều cuốn sách minh họa của Ô Long tiên sinh, quyển “Hồng tường hoa hạ” của hắn là một quyển rất khó mua, rất nhiều tiểu thư muốn tìm cũng không tìm ra được chỗ mua, vừa hay có người tặng ta trọn bộ, nàng đến lấy xem đi.”
Miên Đường nâng mày nhìn hắn: “Là Ô Long tiên sinh viết chuyện về công tử nhà giàu, thư sinh nghèo túng trộm ngủ cùng tiểu thư, thông đồng với hoa khôi? Chẳng lẽ ta bị chàng lừa còn chưa đủ, nhất định phải xem hắn hướng dẫn các cách nam nhân làm sao lừa ngủ cùng nữ nhân?”
Miên Đường chắc chắn vị Vương gia này có ý định xấu xa.
Văn chương của vị Ô Long tiên sinh kia cơ bản đã đủ bay bổng rồi, bộ sách hắn cất giấu kia vẫn là tuyệt phẩm minh họa! Đa phần những người xem sách này đều là chi sĩ phong lưu, người bình thường không thể có được thứ văn chương bay bổng trong giới quyền quý này.
Mà Hoài Dương vương thường ngày lạnh lùng, nghiêm túc hóa ra cũng chỉ là giấu đi vẻ trẻ con, dáng vẻ “Liễu Hạ Huệ” hào nhoáng bên ngoài, bên trong lại là một tên muộn tao!
Thôi Hành Chu thật sự thích trêu chọc nàng, cười cười rồi hôn lên gò má nàng, nói: “Tất nhiên xem một mình thì không được, ta thường ngày cũng không xem nhưng mà chúng ta cùng nhau xem, có thể đối chiếu hành sự, miễn cho coi đến mức nội hỏa tuôn trào, suy nghĩ lung tung rồi học hư theo, có phải không?”
Miên Đường đỏ mắt đẩy hắn: “Đến lúc này, còn bám dính lấy ta, lời của mẫu thân nói hôm nay, chàng không nghe lọt tai đúng không? Trước khi đôi ta thành thân, tuyệt đối không thể ở chung một chỗ, nếu nhiều người thì vương phủ này khó giữ bí mật, chàng không câu nệ tiểu tiết nhưng cũng phải để ý đến thanh danh của ta, nhanh đi ra ngoài đi, chàng nán lại trong viện của ta lâu lắm rồi.”
Thôi Hành Chu biết bản thân hắn không thể ăn mặn trước khi thành thân. Chẳng qua công việc rất nhiều, suy nghĩ đến uống một chén thịt mỡ màng cũng đủ thỏa mãn. Đáng tiếc khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt của Miên Đường lại không cho phép.
Trong lòng hắn cũng biết phải giữ lại thể diện cho Miên Đường trước mặt mẫu thân, cho nên chỉ cọ cọ ôm ôm, sau đó đứng dậy rời đi.
Đêm hôm sau, Miên Đường ngủ một mình. Mảnh sân của nàng cách thư phòng của Thôi Hành Chu một khoảng xa, nhưng may mắn ở giữa có một hồ nước, không bị ngăn cản, nàng nhìn ra một nửa bên ngoài cửa sổ là có thể thấy bên ngưỡng cửa sổ bên kia ánh nến phát sáng suốt cả đêm.
Ngày hôm sau, thái phi cho người truyền lời, bảo Miên Đường cùng nhau dùng bữa, thuận tiện học tập, trông coi số sách.
Khi ăn cơm, Thái phi chú ý dáng vẻ của Miên Đường, phát hiện cử chỉ của nàng như nước chảy mây trôi, thật sự ưu nhã. Sở Thái phi lập tức được an ủi trong lòng, cảm thấy xuất thân của cô nương này tuy rằng không được tốt nhưng hẳn là nhà không bị lụn bại, chăm chỉ học tập lễ nghi.
Nhưng chờ đến giờ Tý, khi bà bảo Miên Đường ghi chép danh mục quà tặng, bà không khỏi nhăn mày, nói: “Chữ viết của ngươi... Nhìn không đẹp lắm!”
Miên Đường mỉm cười, thành thật nói: “Hồi bẩm Thái phi, đây là luyện khí lực khi đặt bút, ban đầu luyện tập càng khó xem hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.