Chương 160:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Còn về việc Thái hầu phu nhân thường xuyên tổ chức tiệc trà thật ra lý do rất đơn giản, đó là vì lo lắng chuyện hôn sự của nhi tử của mình.
Có lẽ đứa nhỏ Gia Ngư này đã bị chuyện thê tử trước của mình làm loạn nên chịu sự đã kích, cho nên vẫn chưa gật đầu đồng ý thành hôn, hàng ngày đều đi ra bên ngoài, trước đây đi tây bắc đã lãng phí rất nhiều thời gian.
Thái hầu phu nhân cảm thấy hắn đã lớn như vậy rồi, nhưng vị trí chính thê còn trống, đích tử chưa định, thật làm người ta không thể yên tâm được mà. Lần này nhân lúc nhi tử về liền giữ hắn lại không cho hắn đi ra ngoài.
Ngoài ra bà còn biết lần này con trai mình lập chí phải tìm được người tốt nhất, nên liên tiếp gửi thiếp mời, chiêu mời thiên kim các phủ đến, mượn buổi tiệc trà để ôn lại chuyện cũ, xem xem có thể vì nhi tử của mình mà kiếm được mối lương duyên tốt hay không.
Đương nhiên người đã thành hôn bà cũng mời, dù sao họ hàng thân thích của bọn họ cũng có cô nương có tuổi tác tương đồng, lỡ như khi nói chuyện lại hợp nhau, thì có thể mở rộng phạm vi chọn lựa.
Nói ra thì, đây cũng là lần đầu tiên ở W châu mà Liễu Miêu Đường gặp mặt Thái hầu phu nhân.
Sở thái phi không muốn con dâu tương lai của mình thua khí thế, trước khi ra ngoài đã trang điểm cẩn thận cho Miêu Đường.
Nàng búi tóc cao, để lộ vầng trán đầy đặn mịn màng, ngũ quan thanh tú, hàng lông mày cong và đôi mắt sáng cũng được đánh phấn trang điểm lên nhìn rất nổi bật. Nàng mặc một chiếc váy ống dài màu xanh nước biển, chân váy được tô điểm bởi những đám mây, khi bước đi, gấu váy gợn sóng, có cảm giác như mây đang bay nước đang chảy vậy.
Dưới chân là đôi giày thêu toàn bộ để lộ ra mắt cá và mu bàn chân, trên cổ chân mảnh khảnh là một vòng ngọc trai to bằng móng tay nhỏ, làm cho nước da càng trắng hơn, cả bàn chân đều là ánh sáng của ngọc trai, dưới sự chuyển động của chiếc váy nó không ngừng ẩn hiện.
Thái phi nhìn qua Hoài Tang huyện chủ bên cạnh, hài lòng gật đầu trong lòng lại dâng lên cảm giác thành tựu.
Sở thái phi rất thích trang điểm, lúc trước Liêm Bính Lan vẫn còn ở đây, bà luôn lên ý tưởng từng bộ quần áo trang sức cho Liêm Bính Lan. Tuy nhiên Liêm Bính Lan lại không giống với di mụ của mình, tuy ngũ quan tú lệ, nhưng không được phóng khoáng, rất nhiều phục sức không hợp với nàng ấy.
Mà bây giờ cũng xem như Sở thái phi có được người để bà có thể thỏa mãn sở thích của mình. Bất kể trang phục màu gì, mặc lên người của Liễu Miêu Đường đều rất đẹp.
Ngũ quan của nàng hài hòa, trang điểm nhẹ hay trang điểm đậm đều rất đẹp, vì vậy Sở thái phi có thể tùy ý phối màu cho nàng. Lúc bà còn trẻ eo rất thon, nên rất thích mặc váy khoe, nhưng đáng tiếc bây giờ eo bà đã tăng lên thêm mấy vòng, không thể lấy lại vòng eo như lúc trước, chỉ đành cho con dâu mặc, bà đắc ý nói với Miên Đường lúc bà còn trẻ mặc chiếc váy này đã xinh đẹp đến dường nào.
Miên Đường không ngờ rằng, mình vừa thoát khỏi cửa trang mục, nhưng lại bị kẹt ở cửa phải mặc trang phục.
Tuy rằng nàng thích làm đẹp, nhưng Thái phi lại giống như một tiểu cô nương đang chơi búp bê mà hành hạ nàng, thật sự khiến người ta không chịu nổi.
Thấy Thái phi quá nhập tâm lại lấy ra ba bốn gương trang sức hồi môn của mình, lấy từng cái để cho Miên Đường thử, nàng chỉ đành nhẹ nhàng nhắc nhở Thái phi nếu còn không đi, sẽ đến tiệc trà trễ mất.
Lúc này Thái phi mới lấy ra một bộ để phối cho Miên Đường.
Khó khăn lắm Thái phi mới phối được y phục và trang sức phù hợp, Miên Đường cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thái phi rất có mắt nhìn, lúc Miên Đường xuất hiện ở trước mặt người khác, đã thu hút rất sự chú ý của rất nhiều người, tất cả đều nhỏ tiếng dò hỏi, nữ tử quốc sắc thiện hương này là ai.
Khi biết nàng là vị hôn thê của Hoài Dương Vương, tất cả đều chợt nghĩ: “Chẳng trách hủy bỏ hôn ước với nhà họ Liêm là vì cưới mỹ nhân khuynh nước khuynh thành này!
Thưởng thức xong mỹ nhân, lại nhìn về phía mẫu tử nhà Liêm gia không tránh khỏi lộ ra vẻ thương hại.
Liêm Bính Lan cảm thấy vô cùng xấu hổ, thầm oán trách mẫu thân đã kéo mình đến đây lại bị đem ra so sánh một cách vô nghĩa như vậy. Khi Liêm Sở Thị nhìn thấy bộ trang sức trên người Liễu Miên Đường là của hồi môn của tỷ tỷ, trong lòng bà càng lo lắng hơn.
Năm đó Liêm Sở Thị rất thèm thuồng bộ trang sức này, không ngừng sờ những thứ mẫu thân tặng bà ta. Nhưng mẫu thân của bà ta lại cho tỷ tỷ của mình, điều này luôn khiến Liêm Sở Thị canh cánh trong lòng.
May mắn thay Thái phi đã từng hứa rằng bộ trang sức này sẽ được chuyển cho con dâu của bà ta. Cho nên cho dù bà không có được nhưng cuối cùng cũng là của Liêm Bính Lan nữ nhi của mình.
Nhưng mà bây giờ, chuyện hôn sự của nữ nhi của mình không thành, mà bộ trang sức đó lại được đeo trên cổ người khác, chuyện này Liêm Sở Thị làm sao có thể nhịn nổi chứ?
Vốn dĩ còn trông chờ vào Thái phi, nhân lúc Hoài Dương Vương không ở trong phủ, mà trùng trị Hoài Tang huyện chủ đột nhiên xuất hiện này. Nhưng không ngờ, người tỷ tỷ kém cỏi này lại không biết cố gắng như vậy, lại đem người ta trang điểm xinh đẹp như vậy, lại còn đem bộ trang sức này cho người ta đeo, đây không phải là không nể mặt bà hay sao, có phải đây là biểu thị trưởng bối của Sở gia đã công nhận con dâu này sao?
Tìm được cơ hội, Liêm Sở Thị liền đi đến bên cạnh Thái phi, sau khi thỉnh an xong liền ngồi xuống nói chuyện riêng.
Sở thái phi không biết nhi tử của mình đã hạ lệnh cấm đối với di mụ, nên hỏi Liêm Sở Thị sao lâu rồi không đến thỉnh an. Liêm Sở Thị đương nhiên nói rõ lý do với vẻ mặt ủ rũ.
Sở thái phi bất lực nói là do nhi tử của mình không hiểu chuyện, tính khí xấu để an ủi muội muội của mình. Liêm Sở Thị nhìn Liễu Miêu Đường đang nói chuyện với Thái hầu phụ nhân, nhỏ tiếng hỏi: "Thái phi, nàng ta có nội tình gì? Ta nghe người ở trong kinh thành về nói lại, nghe nói xuất thân của nàng ta không được cao, là một dân thường, nhưng được Hành Chu cất nhắc, ở trước mặt vạn tuế đòi ban thưởng..."
Sở thái phi luôn bất mãn với xuất thân của Liễu Miên Đường, nhưng bà cũng phân rất rõ ở bên trong và bên ngoài, làm sao có thể để cho người khác xem thường được chứ? Nghe muội muội nói như vậy bà thờ ơ nói: "Hành Chu nhà ta giỏi giang như vậy, còn cần gia tộc của thê tử giúp đỡ sao? Hiện nay cũng không phải như triều đại trước, thế gia và Hán tộc không thể thông hôn, Hành Chu nhìn trúng nàng ta tướng mạo đoan trang, là được rồi, cho dù xuất thân không tốt đến đâu nhưng đây cũng là do vạn tuế ban hôn ai dám xem thường chứ?"
Liêm Sở Thị không ngờ rằng mình lại nghẹn lời bởi tỷ tỷ đã quen mềm mỏng này, nhưng bà vẫn không bỏ cuộc mà hỏi: "Vậy...vậy phòng ngoài ở Bắc nhai."
Sở thái phi không muốn người ta biết về quá khứ đó của Liễu Miên Đường, không đợi Liêm Sở Thị hỏi hết thì đã sốt ruột nói: "Ta đã nói với nó rằng đừng đến Bắc nhai nữa, cứ giả vờ như không có chuyện đó đi. Ngươi cũng đừng nhắc đến trước mặt người khác."
Liêm Sở Thị lại bị Thái phi làm cho nghẹn lời, trong lòng rất khó chịu, đang muốn mở miệng thì Liễu Miên Đường đã dẫn thị nữ quay lại rồi.
Sở thái phi cũng giới thiệu nàng với Liêm Sở Thị và Liêm Bính Lan.
Đây cũng xem như là lần đầu tiên mà Liễu Miên Đường gặp được vị hôn trước của Thôi Hành Chu, chỉ có thể xem như không biết, mỉm cười chào hỏi hai người họ.
Liêm Sở Thị cũng không hề khách khí, sau khi đánh giá nàng từ trên xuống dưới xong, lớn tiếng hỏi: "Không biết là phụ thân của huyện chủ nhậm chức ở đâu?"
Miên Đường ngước lên nhìn bà, nhận thấy có sự cay nghiệt trong lời nói của bà, nhưng trên mặt nàng vẫn giữ nguyên nụ cười, tỉ mỉ đánh giá di mụ này.
Thật ra các quý phụ nhân ở trên buổi tiệc trà này, ai mà không có vài mối quan hệ, phàm là những ai để tâm đến đều biết gia cảnh của vị huyện chủ này. Nhưng nể mặt của Hoài Dương Vương, không ai muốn nhắc đến, đây là việc làm đắc tội người khác, nhưng bản thân mình lại không có được lợi ích gì, chỉ có những người vô tri mới làm ra chuyện như thế này.
Nhưng Liêm Sở Thị bị phu quân trách mắng không thể không đi gặp thái phi, hôm nay lại bị bộ trang sức hồi môn trên cổ của Miên Đường làm cho tức giận, nên đã không quản mọi chuyện mà ra oai phủ đầu Liễu Miên Đường.
Khi Liêm Bính Lan nhìn thấy mẫu thân lại liều lĩnh làm ra việc ngu xuẩn này, trong lòng cũng rất lo lắng. Nếu như hôm nay mẫu thân làm cho Liễu Miên Đường mất mặt, thì đó không phải là đang làm khó Liễu Miên Đường mà là đang bôi xấu toàn bộ Vương phủ.
Trong lòng nàng ta vẫn đang nghĩ nếu có cơ hội nối lại tình cảm với biểu ca thì tốt, nhưng ở Trấn Nam Phủ cũng phải để lại ấn tượng tốt, tránh để cho hai đầu đều thất bại, sao có thể để cho mẫu thân làm ra chuyện như vậy chứ? Vì thế tách trà trong tay nàng ta nghiên xuống ay da một tiếng, đã làm cho váy của mình bị nước trà đổ ướt hết.
Vì thế nàng ta có đứng dậy nắm lấy mẫu thân mình, lấy lý do phải đi y phục, cuối cùng cũng kéo được Liêm Sở Thị đi được rồi.
Đợi Liêm Sở Thị đi rồi, Sở thái phi mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây tuy rằng bà cảm thấy muội muội của mình quá mạnh mẽ quá sắc sảo, nhưng là muội muội của mình nên rất bao dung cho muội ấy. Nhưng không ngờ đến muội ta đã lớn tuổi như vậy mà vẫn không hiểu chuyện, vậy mà lại ở trước mặt mọi người làm khó Miên Đường, xém chút nữa làm cho Vương phủ mất hết thể diện.
Cho nên Sở thái phi nhắc nhở bản thân mình, không thể nói cho muội ấy, phòng ngoài ở Bắc nhai với Liễu Miên Đường là cùng một người được.
Nếu như để người ngoài biết được vị hôn thê Liễu Miên Đường này ở một chỗ cùng Thôi Hành Chu thì ra thể thống gì chứ? Bà cũng không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt các vị phu nhân khác nữa.
Vẫn may ở trên buổi tiệc trà, Thái hầu phu nhân của Trấn Nam Phủ là chủ, tâm tư của mọi người cũng dồn tâm trí vào ứng cử viên cho vị trí phu nhân mới của Trấn Nam Phủ.
Thái hầu phu nhân và Sở thái phi giao tình rất tốt, lúc ngồi hàn huyên cùng nhau, không thể không khen con dâu tương lai của Sở thái phi thông minh đáng yêu, chỉ đáng tiếc nhớ nhi tử của mình, không biết có phải con mắt mọc ở trên đỉnh đầu hay không, hiện giờ ai cũng không nhìn trúng, cũng không biết có phải là đang chọn tiên nữ hạ phàm mới chịu hay không.
Miên Đường cúi đầu lắng nghe, cũng không lên tiếng, trong lòng cũng âm thầm mong Triệu Tuyền của Trấn Nam Phủ có thể tìm được mối lương duyên tốt.
Một lúc sau Liêm Sở Thị đã quay lại sau khi bị nữ nhi khiển trách. Có lẽ là được nữ nhi khuyên nhủ, lần này bà không làm khó Miên Đường nữa, chỉ lo nịnh nọt Thái hầu phu nhân, trong lời nói bà luôn đề cập đến nữ nhi của mình.
Lúc đầu Thái hầu phụ nhận giả vờ nghe không hiểu, cho đến khi Liêm Sở Thị nói quá rõ ràng, lúc nào cũng nhắc đến thân càng thêm thân, lúc này mới nhìn Liêm Bính Lan cười nói: "Ta là cô cô ruột của con, tất nhiên chuyện hôn sự của con ta cũng rất để tâm, nếu như Triệu biểu ca của con là người tốt thì hai nhà chúng ta sẽ thân càng thêm thân là chuyện tốt, nhưng đáng tiếc là mắt nhìn của biểu ca con quá cao, mấy ngày trước có gặp mặt vài cô nương tướng mạo rất xinh đẹp, nhưng khi quay về lại nói người ta xấu! Bây giờ nó là đương gia làm chủ trong Hầu phủ, người làm mẫu thân như ta cũng không thể làm chủ cho nó được..."
Thái hầu phu nhân nói chuyện rất có ẩn ý, nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng - Triệu biểu ca này của nàng ta là xem mặt, những người có tướng mạo rất xinh đẹp, hắn ta còn không nhìn trúng chứ đừng nói đến Liêm Bính Lan chỉ có nhan sắc tầm thường.
Nghe những lời này, biểu cảm trên gương mặt của Liêm Sở Thị và Liêm Bính Lan có chút thay đổi.
Lúc này Liêm Sở Thị mới phát hiện, sự tính toán lúc đầu của mình quá hoàn hảo rồi, nếu như Thôi gia không được thì vẫn còn Triệu gia. Ai mà ngờ bây giờ cả hai nhà đều không có được gì cả.
Tạm thời không nhắc đến su thất vọng của hai mẫu tử nhà họ Liêm, vào ngay lúc này mọi người náo động, có người đến thông truyền Vương phi của Tuy vương phủ cũng đến tham gia tiệc trà.
Có lẽ đứa nhỏ Gia Ngư này đã bị chuyện thê tử trước của mình làm loạn nên chịu sự đã kích, cho nên vẫn chưa gật đầu đồng ý thành hôn, hàng ngày đều đi ra bên ngoài, trước đây đi tây bắc đã lãng phí rất nhiều thời gian.
Thái hầu phu nhân cảm thấy hắn đã lớn như vậy rồi, nhưng vị trí chính thê còn trống, đích tử chưa định, thật làm người ta không thể yên tâm được mà. Lần này nhân lúc nhi tử về liền giữ hắn lại không cho hắn đi ra ngoài.
Ngoài ra bà còn biết lần này con trai mình lập chí phải tìm được người tốt nhất, nên liên tiếp gửi thiếp mời, chiêu mời thiên kim các phủ đến, mượn buổi tiệc trà để ôn lại chuyện cũ, xem xem có thể vì nhi tử của mình mà kiếm được mối lương duyên tốt hay không.
Đương nhiên người đã thành hôn bà cũng mời, dù sao họ hàng thân thích của bọn họ cũng có cô nương có tuổi tác tương đồng, lỡ như khi nói chuyện lại hợp nhau, thì có thể mở rộng phạm vi chọn lựa.
Nói ra thì, đây cũng là lần đầu tiên ở W châu mà Liễu Miêu Đường gặp mặt Thái hầu phu nhân.
Sở thái phi không muốn con dâu tương lai của mình thua khí thế, trước khi ra ngoài đã trang điểm cẩn thận cho Miêu Đường.
Nàng búi tóc cao, để lộ vầng trán đầy đặn mịn màng, ngũ quan thanh tú, hàng lông mày cong và đôi mắt sáng cũng được đánh phấn trang điểm lên nhìn rất nổi bật. Nàng mặc một chiếc váy ống dài màu xanh nước biển, chân váy được tô điểm bởi những đám mây, khi bước đi, gấu váy gợn sóng, có cảm giác như mây đang bay nước đang chảy vậy.
Dưới chân là đôi giày thêu toàn bộ để lộ ra mắt cá và mu bàn chân, trên cổ chân mảnh khảnh là một vòng ngọc trai to bằng móng tay nhỏ, làm cho nước da càng trắng hơn, cả bàn chân đều là ánh sáng của ngọc trai, dưới sự chuyển động của chiếc váy nó không ngừng ẩn hiện.
Thái phi nhìn qua Hoài Tang huyện chủ bên cạnh, hài lòng gật đầu trong lòng lại dâng lên cảm giác thành tựu.
Sở thái phi rất thích trang điểm, lúc trước Liêm Bính Lan vẫn còn ở đây, bà luôn lên ý tưởng từng bộ quần áo trang sức cho Liêm Bính Lan. Tuy nhiên Liêm Bính Lan lại không giống với di mụ của mình, tuy ngũ quan tú lệ, nhưng không được phóng khoáng, rất nhiều phục sức không hợp với nàng ấy.
Mà bây giờ cũng xem như Sở thái phi có được người để bà có thể thỏa mãn sở thích của mình. Bất kể trang phục màu gì, mặc lên người của Liễu Miêu Đường đều rất đẹp.
Ngũ quan của nàng hài hòa, trang điểm nhẹ hay trang điểm đậm đều rất đẹp, vì vậy Sở thái phi có thể tùy ý phối màu cho nàng. Lúc bà còn trẻ eo rất thon, nên rất thích mặc váy khoe, nhưng đáng tiếc bây giờ eo bà đã tăng lên thêm mấy vòng, không thể lấy lại vòng eo như lúc trước, chỉ đành cho con dâu mặc, bà đắc ý nói với Miên Đường lúc bà còn trẻ mặc chiếc váy này đã xinh đẹp đến dường nào.
Miên Đường không ngờ rằng, mình vừa thoát khỏi cửa trang mục, nhưng lại bị kẹt ở cửa phải mặc trang phục.
Tuy rằng nàng thích làm đẹp, nhưng Thái phi lại giống như một tiểu cô nương đang chơi búp bê mà hành hạ nàng, thật sự khiến người ta không chịu nổi.
Thấy Thái phi quá nhập tâm lại lấy ra ba bốn gương trang sức hồi môn của mình, lấy từng cái để cho Miên Đường thử, nàng chỉ đành nhẹ nhàng nhắc nhở Thái phi nếu còn không đi, sẽ đến tiệc trà trễ mất.
Lúc này Thái phi mới lấy ra một bộ để phối cho Miên Đường.
Khó khăn lắm Thái phi mới phối được y phục và trang sức phù hợp, Miên Đường cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thái phi rất có mắt nhìn, lúc Miên Đường xuất hiện ở trước mặt người khác, đã thu hút rất sự chú ý của rất nhiều người, tất cả đều nhỏ tiếng dò hỏi, nữ tử quốc sắc thiện hương này là ai.
Khi biết nàng là vị hôn thê của Hoài Dương Vương, tất cả đều chợt nghĩ: “Chẳng trách hủy bỏ hôn ước với nhà họ Liêm là vì cưới mỹ nhân khuynh nước khuynh thành này!
Thưởng thức xong mỹ nhân, lại nhìn về phía mẫu tử nhà Liêm gia không tránh khỏi lộ ra vẻ thương hại.
Liêm Bính Lan cảm thấy vô cùng xấu hổ, thầm oán trách mẫu thân đã kéo mình đến đây lại bị đem ra so sánh một cách vô nghĩa như vậy. Khi Liêm Sở Thị nhìn thấy bộ trang sức trên người Liễu Miên Đường là của hồi môn của tỷ tỷ, trong lòng bà càng lo lắng hơn.
Năm đó Liêm Sở Thị rất thèm thuồng bộ trang sức này, không ngừng sờ những thứ mẫu thân tặng bà ta. Nhưng mẫu thân của bà ta lại cho tỷ tỷ của mình, điều này luôn khiến Liêm Sở Thị canh cánh trong lòng.
May mắn thay Thái phi đã từng hứa rằng bộ trang sức này sẽ được chuyển cho con dâu của bà ta. Cho nên cho dù bà không có được nhưng cuối cùng cũng là của Liêm Bính Lan nữ nhi của mình.
Nhưng mà bây giờ, chuyện hôn sự của nữ nhi của mình không thành, mà bộ trang sức đó lại được đeo trên cổ người khác, chuyện này Liêm Sở Thị làm sao có thể nhịn nổi chứ?
Vốn dĩ còn trông chờ vào Thái phi, nhân lúc Hoài Dương Vương không ở trong phủ, mà trùng trị Hoài Tang huyện chủ đột nhiên xuất hiện này. Nhưng không ngờ, người tỷ tỷ kém cỏi này lại không biết cố gắng như vậy, lại đem người ta trang điểm xinh đẹp như vậy, lại còn đem bộ trang sức này cho người ta đeo, đây không phải là không nể mặt bà hay sao, có phải đây là biểu thị trưởng bối của Sở gia đã công nhận con dâu này sao?
Tìm được cơ hội, Liêm Sở Thị liền đi đến bên cạnh Thái phi, sau khi thỉnh an xong liền ngồi xuống nói chuyện riêng.
Sở thái phi không biết nhi tử của mình đã hạ lệnh cấm đối với di mụ, nên hỏi Liêm Sở Thị sao lâu rồi không đến thỉnh an. Liêm Sở Thị đương nhiên nói rõ lý do với vẻ mặt ủ rũ.
Sở thái phi bất lực nói là do nhi tử của mình không hiểu chuyện, tính khí xấu để an ủi muội muội của mình. Liêm Sở Thị nhìn Liễu Miêu Đường đang nói chuyện với Thái hầu phụ nhân, nhỏ tiếng hỏi: "Thái phi, nàng ta có nội tình gì? Ta nghe người ở trong kinh thành về nói lại, nghe nói xuất thân của nàng ta không được cao, là một dân thường, nhưng được Hành Chu cất nhắc, ở trước mặt vạn tuế đòi ban thưởng..."
Sở thái phi luôn bất mãn với xuất thân của Liễu Miên Đường, nhưng bà cũng phân rất rõ ở bên trong và bên ngoài, làm sao có thể để cho người khác xem thường được chứ? Nghe muội muội nói như vậy bà thờ ơ nói: "Hành Chu nhà ta giỏi giang như vậy, còn cần gia tộc của thê tử giúp đỡ sao? Hiện nay cũng không phải như triều đại trước, thế gia và Hán tộc không thể thông hôn, Hành Chu nhìn trúng nàng ta tướng mạo đoan trang, là được rồi, cho dù xuất thân không tốt đến đâu nhưng đây cũng là do vạn tuế ban hôn ai dám xem thường chứ?"
Liêm Sở Thị không ngờ rằng mình lại nghẹn lời bởi tỷ tỷ đã quen mềm mỏng này, nhưng bà vẫn không bỏ cuộc mà hỏi: "Vậy...vậy phòng ngoài ở Bắc nhai."
Sở thái phi không muốn người ta biết về quá khứ đó của Liễu Miên Đường, không đợi Liêm Sở Thị hỏi hết thì đã sốt ruột nói: "Ta đã nói với nó rằng đừng đến Bắc nhai nữa, cứ giả vờ như không có chuyện đó đi. Ngươi cũng đừng nhắc đến trước mặt người khác."
Liêm Sở Thị lại bị Thái phi làm cho nghẹn lời, trong lòng rất khó chịu, đang muốn mở miệng thì Liễu Miên Đường đã dẫn thị nữ quay lại rồi.
Sở thái phi cũng giới thiệu nàng với Liêm Sở Thị và Liêm Bính Lan.
Đây cũng xem như là lần đầu tiên mà Liễu Miên Đường gặp được vị hôn trước của Thôi Hành Chu, chỉ có thể xem như không biết, mỉm cười chào hỏi hai người họ.
Liêm Sở Thị cũng không hề khách khí, sau khi đánh giá nàng từ trên xuống dưới xong, lớn tiếng hỏi: "Không biết là phụ thân của huyện chủ nhậm chức ở đâu?"
Miên Đường ngước lên nhìn bà, nhận thấy có sự cay nghiệt trong lời nói của bà, nhưng trên mặt nàng vẫn giữ nguyên nụ cười, tỉ mỉ đánh giá di mụ này.
Thật ra các quý phụ nhân ở trên buổi tiệc trà này, ai mà không có vài mối quan hệ, phàm là những ai để tâm đến đều biết gia cảnh của vị huyện chủ này. Nhưng nể mặt của Hoài Dương Vương, không ai muốn nhắc đến, đây là việc làm đắc tội người khác, nhưng bản thân mình lại không có được lợi ích gì, chỉ có những người vô tri mới làm ra chuyện như thế này.
Nhưng Liêm Sở Thị bị phu quân trách mắng không thể không đi gặp thái phi, hôm nay lại bị bộ trang sức hồi môn trên cổ của Miên Đường làm cho tức giận, nên đã không quản mọi chuyện mà ra oai phủ đầu Liễu Miên Đường.
Khi Liêm Bính Lan nhìn thấy mẫu thân lại liều lĩnh làm ra việc ngu xuẩn này, trong lòng cũng rất lo lắng. Nếu như hôm nay mẫu thân làm cho Liễu Miên Đường mất mặt, thì đó không phải là đang làm khó Liễu Miên Đường mà là đang bôi xấu toàn bộ Vương phủ.
Trong lòng nàng ta vẫn đang nghĩ nếu có cơ hội nối lại tình cảm với biểu ca thì tốt, nhưng ở Trấn Nam Phủ cũng phải để lại ấn tượng tốt, tránh để cho hai đầu đều thất bại, sao có thể để cho mẫu thân làm ra chuyện như vậy chứ? Vì thế tách trà trong tay nàng ta nghiên xuống ay da một tiếng, đã làm cho váy của mình bị nước trà đổ ướt hết.
Vì thế nàng ta có đứng dậy nắm lấy mẫu thân mình, lấy lý do phải đi y phục, cuối cùng cũng kéo được Liêm Sở Thị đi được rồi.
Đợi Liêm Sở Thị đi rồi, Sở thái phi mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây tuy rằng bà cảm thấy muội muội của mình quá mạnh mẽ quá sắc sảo, nhưng là muội muội của mình nên rất bao dung cho muội ấy. Nhưng không ngờ đến muội ta đã lớn tuổi như vậy mà vẫn không hiểu chuyện, vậy mà lại ở trước mặt mọi người làm khó Miên Đường, xém chút nữa làm cho Vương phủ mất hết thể diện.
Cho nên Sở thái phi nhắc nhở bản thân mình, không thể nói cho muội ấy, phòng ngoài ở Bắc nhai với Liễu Miên Đường là cùng một người được.
Nếu như để người ngoài biết được vị hôn thê Liễu Miên Đường này ở một chỗ cùng Thôi Hành Chu thì ra thể thống gì chứ? Bà cũng không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt các vị phu nhân khác nữa.
Vẫn may ở trên buổi tiệc trà, Thái hầu phu nhân của Trấn Nam Phủ là chủ, tâm tư của mọi người cũng dồn tâm trí vào ứng cử viên cho vị trí phu nhân mới của Trấn Nam Phủ.
Thái hầu phu nhân và Sở thái phi giao tình rất tốt, lúc ngồi hàn huyên cùng nhau, không thể không khen con dâu tương lai của Sở thái phi thông minh đáng yêu, chỉ đáng tiếc nhớ nhi tử của mình, không biết có phải con mắt mọc ở trên đỉnh đầu hay không, hiện giờ ai cũng không nhìn trúng, cũng không biết có phải là đang chọn tiên nữ hạ phàm mới chịu hay không.
Miên Đường cúi đầu lắng nghe, cũng không lên tiếng, trong lòng cũng âm thầm mong Triệu Tuyền của Trấn Nam Phủ có thể tìm được mối lương duyên tốt.
Một lúc sau Liêm Sở Thị đã quay lại sau khi bị nữ nhi khiển trách. Có lẽ là được nữ nhi khuyên nhủ, lần này bà không làm khó Miên Đường nữa, chỉ lo nịnh nọt Thái hầu phu nhân, trong lời nói bà luôn đề cập đến nữ nhi của mình.
Lúc đầu Thái hầu phụ nhận giả vờ nghe không hiểu, cho đến khi Liêm Sở Thị nói quá rõ ràng, lúc nào cũng nhắc đến thân càng thêm thân, lúc này mới nhìn Liêm Bính Lan cười nói: "Ta là cô cô ruột của con, tất nhiên chuyện hôn sự của con ta cũng rất để tâm, nếu như Triệu biểu ca của con là người tốt thì hai nhà chúng ta sẽ thân càng thêm thân là chuyện tốt, nhưng đáng tiếc là mắt nhìn của biểu ca con quá cao, mấy ngày trước có gặp mặt vài cô nương tướng mạo rất xinh đẹp, nhưng khi quay về lại nói người ta xấu! Bây giờ nó là đương gia làm chủ trong Hầu phủ, người làm mẫu thân như ta cũng không thể làm chủ cho nó được..."
Thái hầu phu nhân nói chuyện rất có ẩn ý, nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng - Triệu biểu ca này của nàng ta là xem mặt, những người có tướng mạo rất xinh đẹp, hắn ta còn không nhìn trúng chứ đừng nói đến Liêm Bính Lan chỉ có nhan sắc tầm thường.
Nghe những lời này, biểu cảm trên gương mặt của Liêm Sở Thị và Liêm Bính Lan có chút thay đổi.
Lúc này Liêm Sở Thị mới phát hiện, sự tính toán lúc đầu của mình quá hoàn hảo rồi, nếu như Thôi gia không được thì vẫn còn Triệu gia. Ai mà ngờ bây giờ cả hai nhà đều không có được gì cả.
Tạm thời không nhắc đến su thất vọng của hai mẫu tử nhà họ Liêm, vào ngay lúc này mọi người náo động, có người đến thông truyền Vương phi của Tuy vương phủ cũng đến tham gia tiệc trà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.