Chương 159:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Sở Thái phi không ngờ đến vị huyện chủ này trả lời thành thật đến như vậy, không khỏi nhìn nàng một cái, đanh mặt nói: “Ngươi muốn ta khen ngươi tiến bộ lớn như vậy sao?”
Miên Đường ngượng ngùng mím môi, mỉm cười nhìn về phía Thái phi.
Sở Thái phi lười nói đến chữ viết của nàng, hỏi thêm một chút về quy trình của yến tiệc, kết quả Miên Đường nói được mạch lạc rõ ràng, vô cùng chu toàn.
Xem ra, bà đang làm quá mọi chuyện lên.
Sở Thái phi cơ bản muốn ra oai phủ đầu. Liêm Sở thị nói, nữ tử xuất thân đê tiện này, nhất cử nhất động xem người khác phục vụ, luôn bắt nạt kẻ yếu.
Bà biết tính cách mình mềm yếu, nhưng không nghĩ đến cho phép nữ nhân hồ ly tinh này thông đồng với nhi tử khi dễ mình, làm mẹ chồng uy nghiêm, nói Liễu Miên Đường tự có chừng mực, tránh cho ngày sau nàng dựa vào sủng ái của nhi tử mà không phân rõ trên dưới.
Hiện giờ bà đang ở một mình cùng Miên Đường, phát hiện lời nói của nữ tử này đúng mực, không phải loại người thấp hèn nịnh nọt lấy lòng người khác, thái độ không kiêu ngạo, siểm nịnh, dường như cũng không thấp thỏm lo lắng mẹ chồng gây khó dễ.
Dáng vẻ lớn lên của nàng xinh đẹp như thế, lúc cười lên lộ ra ánh sáng nhu hòa bên trong đôi mắt. Không riêng nam tử thưởng thức sắc đẹp đó, ngay cả nữ tử gặp được cũng sẽ không kìm lòng được say mê nụ cười của mỹ nhân.
Sở Thái phi âm thầm dựng thẳng gai nhọn như như gặp phải đối thủ, bỗng nhiên hòa hoãn hơn rất nhiều, để nàng tiếp tục xem sổ sách.
Ban đầu Miên Đường đi lướt qua, xem xét cũng không kĩ càng, nhưng sau khi lật vài tờ phía sau, lại lật đến mấy tờ phía trước, mày liễu hơi nhíu lại, chần chờ hỏi: “Thái phi, chi phí hằng ngày trong phủ tại sao lại hao tốn lớn như vậy?”
Thái phi thưởng trà, nói: “Trừ bỏ nội viện trong vương phủ, còn có ngoại viện, trang viên và biệt viện, có chỗ nào không mà không dùng tiền? Không tính thị vệ, tính luôn cả trong cả ngoài là hơn trăm người, ngươi tưởng giống với thường phủ, một trăm lượng có thể tiêu trong hai ba năm sao?”
Người quản lý thu chi một bên cũng cười nói; “Lời Thái phi nói có lý, mỗi tháng Thái phi đều xem qua sổ sách này, làm sao có thể có sai sót?”
Miên Đường mỉm cười: “Hôm nay đã muốn thì phải học nghiêm túc một chút, không biết ta có thể nhìn được sổ sách cũ của vương phủ hay không, nhìn ra một chút cách thức?”
Nàng đưa ra yêu cầu cũng không có gì quá mức, Thái phi đương nhiên yêu cầu hạ nhân đến kho lấy sổ sách năm cũ.
Sổ sách cũ được đem đến, là một chồng sổ sách thật dày được phân loại theo năm.
Miên Đường đi qua nhìn thử, đưa tay đón lấy mấy quyển.
Quản lý thu chi cho rằng nàng muốn tập hợp sổ sách, đưa tay chuẩn bị nhận lấy.
Nhưng Miên Đường không nói lời nào, dứt khoát duỗi tay chạm vào bàn tính trước mặt, đặt trước mặt hắn, một tay nhanh chóng gõ gõ, trong lúc nhất thời cả sảnh đường vang lên tiếng leng keng rầm rĩ quét qua bàn tỉnh.
Cách tập hợp sổ sách của nàng khác với người thường. cũng không nhìn bàn châu, chỉ một tay gõ bàn tính, một tay chỉ sổ sách nhanh chóng trượt xuống, sau đó lật sang trang, tiêu sái nhìn thái phi cùng hạ nhân phục dịch cùng đang ngơ ngẩn.
Không đến một khắc thời gian, một chồng sổ sách dày cộm đều được Miên Đường lật qua.
Nàng nhanh chóng viết ra mấy quyển sổ sách vừa mới ghi nhớ trong đầu, cũng không nói với Thái phi, chỉ hướng về phía vị quản lý thu chi đã nói không có sai sót nói: “Nhiều năm trước Vương gia hưởng ứng tập tục tiết kiệm của thái hoàng, đã từng điều chỉnh nhân sự của vương phủ, cắt giảm hơn phân nửa người hầu trong phủ, năm đó tốn phí ba trăm lượng. Về sau con số này mỗi năm đều tăng lên. Gần đến mấy năm nay, số lượng này từng năm đều đi lên, đặc biệt là năm nay, Vương gia không ở trong phủ, cũng đã lên tới gần sáu trăm vạn lượng. Mấy năm nay dân sinh ổn định, giá gạo và mì Giang Nam không biến động quá lớn, ta cũng xin tiên sinh chỉ giáo nguyên do tại sao tiền này tăng nhiều.”
Hứa thị bị kỹ năng gõ bàn tính mượt mà của Miên Đường chấn động, mọi người nhất thời đều không quay đầu lại, nghe Miên Đường vừa nói như vậy, vị quản lý thu chi không phản ứng kịp, lắp bắp nói: “Mấy năm nay, phải xử lý tiệc mừng thọ của Thái phi, còn có nhiều chuyện mỗi năm khác nhau, đều phải dùng bạc.”
Thật ra, sổ sách trước kia, tuy Thái phi có xem qua nhưng chỉ xem có chi trả hợp lý hay không, tiền ra tiền vào không khác biệt quá lớn, đến mức sổ sách mấy năm trước cũng không lật ra xem lại, tuy rằng bạc tăng lên mỗi năm nhưng mỗi năm tăng lên không nhiều, đều ở trong phạm vi hợp lý, không bị người khác phát hiện.
Bây giờ Miên Đường đào ra sổ sách cũ thế này, ấy thế lại nhiều hơn gần ba trăm vạn lượng... Chuyện này thật sự khiến người khác cảm thấy không hợp lý. Thái phi trợn tròn đôi mắt, lấy sổ sách ra lật đi lật lại mấy lần.
Nghe quản lý thu chi giải thích xong, Miên Đường nhẹ mỉm cười, nói: “Ta không phải đương gia của vương phủ, ta mới đến đây, thấy chuyện gì cũng lạ lẫm, nếu bạc được dùng hợp lý thì tốt rồi... Thái phi, con có bệnh cũ, thân mình mỏi mệt, con có thể trở về nghỉ ngơi hay không?”
Lúc này Thái phi nào có tâm trạng quan tâm nàng? Nhi tử không có ở nhà, chi bạc nhiều như vậy, có người không biết còn tưởng bà không quan tâm đến nhi tử mà ca múa trong vương phủ! Một đám nô tài đáng chết, không biết lừa trên gạt dưới tham ô bạc ở nơi nào, hôm nay bà không ngủ cũng phải tra cho rõ!
Tuy Miên Đường vô lễ đưa ra ý muốn được nghỉ ngơi, Thái phi phiền lòng vẫy vẫy tay với nàng, ý bảo nàng có thể rời đi.
Khi Miên Đường rời đi, bước chân nàng nhẹ bước. Binh pháp có câu, kế hoãn binh chỉ có một từ “Tha”.
Hiện giờ tâm tình Thái không tốt, có ý muốn gây phiền toái cho nàng, vừa hay bắt đầu từ hôm nay Vương gia đi Đông Châu tuần tra, trong chốc lát cũng không trở về. Nếu Thái phi gây khó dễ, tuy rằng nàng có cáo mệnh cùng không sợ bà gây trở ngại quá mức nhưng chung quy vẫn sẽ tổn thương tình cảm của bà.
Vậy giờ nàng sẽ tìm chuyện cho bà giải quyết, đoán chừng sổ sách cũ mấy năm nay sẽ làm cho mẹ chồng tương lai của nàng bận rộn một khoảng thời gian. Nàng cũng có thể chậm rãi hồi phục, bận rộn giải quyết chuyện của mình.
Từ mấy quyển sổ nợ rối tinh rối mù kia có thể thấy, Hoài Dương vương tự mình vẽ ra cái bánh nướng lớn biết bao nhiêu, phá hoại vương phủ như vậy, có thật khiến nàng yêu thích thêm?
Lần này hắn xuất chinh, nhiều người đoán rằng hắn sẽ không trở về, lòng người phía dưới lung lay, từng người mưu lợi cho chính mình cũng không có gì lạ. Chẳng qua Thôi Hành Chu tiếp tục muốn đi Đông Châu giao phí, dù có sâu mọt trong nhà, hắn cũng không thể chú ý đến trước.
Lý ma ma từng nói qua, người người đều biết gả cho tướng phủ vương hầu có bao nhiêu giá trị! Thật ra là gánh nặng trên vai không bằng với quan lại lục bộ.
Nếu gặp phải chủ mẫu không quản được gia đình, con đường làm quan sớm muộn cũng vô dụng, toàn bộ phủ môn đều sụp đổ. Mỗi ngày đi ra tiệm cầm đồ trong kinh thành, không phải không thiếu vương hầu buôn bán đồ gia truyền lay lắt qua ngày sao?
Cho nên nhà giàu quyền thế tuyển con dâu, trừ bỏ gia thế hiền huệ, còn có khả năng thông tuệ vô cùng quan trọng. Đích nữ đi theo chủ mẫu quản lý chuyện gia đình, không quan tâm xấu đẹp, đều có người tranh giành!
Miên Đường dùng kế điệu hổ ly sơn, quả nhiên khiến bản thân nhàn hạ hơn rất nhiều. Tuy rằng lúc sau Vương phi nhiều lần tìm nàng, đều là giúp bà kiểm tra sổ sách, cơ bản cũng chẳng hỏi thăm nhiều chuyện.
Miên Đường thấy mình còn chưa gả đi, không nên can thiệp quá sâu vào nội bộ vương phủ nhưng nàng chiếu cố cho Vương phi, đến mức bà sẽ không bị lũ cẩu nô tài làm mờ mắt.
Vì thế mấy ngày sau đó, tiếng khóc thanh vang lên không ngừng trong vương phủ, trường côn cùng roi dây trước kia tra hỏi Mạc Như được dùng một lần nữa.
Bọn hạ nhân thừa dịp mừng thọ nhìn lượng bạc tham ô từ trang viên. Sau khi quan phủ đến bắt người, đánh ra mới biết gần một trăm lượng bạc ròng.
Sổ sách ngân phiếu ngày đó, Miên Đường nắm bắt thời cơ khen ngợi năng lực của Vương phi, thậm chí còn tự tay mình điều tra vụ án tham ô lớn nhất Châu phủ.
Năng lực nịnh hót của nàng không thể so với người thường, tất cả đều tập trung vào trọng điểm, nói lại nói, người nghe đều có thể nghe ra.
Sở Thái phi thầm chấp nhận, cảm thấy bản thân mình lần này thật sự mạnh mẽ, cũng có thể cho nhi tử một công đạo.
Mềm yếu cả đời người, cuối cùng cũng có được một công trạng để có thể nói chuyện cùng tôn bối, trước mặt hạ nhân, khí tức không giận mà uy của Thái phi âm ỷ tăng lên.
Bọn hạ nhân mắt sáng tâm thông, hiện giờ nhìn Kiều Liễu cũng như Hoài Tang huyện chủ, luôn nhẹ nhàng mỉm cười với nàng, tựa hồ luôn mang vẻ mặt thâm tàng bất lộ.
Vì thế bọn hạ nhân đều có chung nhận thức - Vị đích Vương phi được Vương gia mang về là một người khó sống, không có hạt cát nào lọt vào mắt nàng ta được!
Lại nói đến Liêm Sở thị, ngày đó bị Thôi Hành Chu không chút lưu tình ồn ào tiễn đi hồi phủ, về nhà lại gặp trượng phu khiển trách một hồi.
Nguyên nhân vì Thôi Hành Chu ngày thứ hai đến tìm di phụ, không chút lưu tình nói rằng hôn ước giữa hai nhà đã hủy bỏ, sẽ không có ý định nối lại tiền duyên.
Liêm Hàm Sơn bị Vương gia nói từng câu đến mức ngượng cả mặt, chờ nghe được phu nhân của mình hiến kế cho Vương phi đánh gia đình bên cạnh Vương gia thì nhảy dựng lên!
Cuối cùng Hoài Dương vương nói với di phụ: “Di mụ cùng biểu muội gần đây thường xuyên lui tới, bổn vương đã giải trừ hôn ước với nàng, sau đó lại đính hôn, chung quy muốn tránh hiềm nghi, sau này không cùng di phụ đi vào vương phủ, sợ là sẽ bất tiện...”
Lại nói đến chuyện trước kia, Liêm Hàm Sơn làm sao không nghe ra được ý tứ không chào đón Liêm gia tới cửa sinh sự chứ?
Vì thế khi trở về, ông ta nổi trận lôi đình, hung hăng mắng phu nhân và nữ nhi của mình một hồi. Đồng thời nói cho Liêm Sở thị, đừng ỷ vào mình là di mụ của Hoài Dương vương muốn làm gì thì làm.
Gia đình kia của Vương gia là người có thể tùy tiện tra hỏi sao? Vương gia hiện giờ nắm quân quyền của người người, mỗi ngày tiếp xúc với bí mật quân sự quan trọng nhiều vô kể. Phu nhân ở nội trạch như bà có tư cách gì tra hỏi người bên cạnh Vương gia?
Cẩn thận ngày nào đó chọc đến Vương gia không quan tâm đến thân thích chi tình, buộc tội bà thông đông với kẻ địch.
Liêm Sở thị lần này thật sự đuối lý, nhi nữ Liêm Bính Lan tức giận với bà không nghe khuyên bảo, nhất định không được gây ra chuyện như thế này nữa.
Liêm Sở thị không thể vào cửa vương phủ, trong lòng lại gấp đến mức không chịu được. Chỉ thấy cháu ngoại của mình bị hồ ly tinh mê hoặc đến mức không nhận lục thân, trong lòng tha thiết đợi tỷ tỷ có thể tranh đấu, thừa dịp Thôi Hành Chu không ở trong phủ nhiều ngày, đi tuần công vụ ở Đông Châu, trưng ra dáng vẻ mẹ chồng, dạy dỗ nàng ta một chút, khiến nàng thức thời một chút.
Tốt nhất có thể khiến Thôi Hành Chu thay đổi chủ ý, hủy bỏ hôn thư.
Đáng tiếc, chờ rồi lại chờ, chờ đến lúc vương phủ chỉnh đốn việc vặt, tin đồn kê biên tài sản tham ô. Nghe nói Thái phi hô mưa gọi gió, tra được một lượng bạc lớn.
Liêm Sở thị chờ rồi lại chờ, chờ đến không được Thái phi hô mưa gọi gió chỉnh đốn con dâu tương lai.
Bởi vì Hoài Dương vương ban lệnh cấm với bà, không thể đến cửa vương phủ, không biết rõ sự tình, thật sự gấp đến vỏ đầu bứt tai.
May mắn Trấn Nam hầu phu nhân muốn tổ chức tiệc trà. Nghe nói Sở Thái phi muốn mang theo Hoài Tang huyện chủ cùng đi, Liêm Sở thị vội vàng đi mang theo nhi nữ Liêm Bính Lan hầu phủ.
Rốt cuộc chuyện hôn nhân vương phủ chưa thể xong ngay được, có thể nắm lấy nhân duyên của Trần Nam hầu hay không. Tuổi tác Liêm Bính Lan đã lớn, thật sự không thể tiếp tục trì hoãn.
Miên Đường ngượng ngùng mím môi, mỉm cười nhìn về phía Thái phi.
Sở Thái phi lười nói đến chữ viết của nàng, hỏi thêm một chút về quy trình của yến tiệc, kết quả Miên Đường nói được mạch lạc rõ ràng, vô cùng chu toàn.
Xem ra, bà đang làm quá mọi chuyện lên.
Sở Thái phi cơ bản muốn ra oai phủ đầu. Liêm Sở thị nói, nữ tử xuất thân đê tiện này, nhất cử nhất động xem người khác phục vụ, luôn bắt nạt kẻ yếu.
Bà biết tính cách mình mềm yếu, nhưng không nghĩ đến cho phép nữ nhân hồ ly tinh này thông đồng với nhi tử khi dễ mình, làm mẹ chồng uy nghiêm, nói Liễu Miên Đường tự có chừng mực, tránh cho ngày sau nàng dựa vào sủng ái của nhi tử mà không phân rõ trên dưới.
Hiện giờ bà đang ở một mình cùng Miên Đường, phát hiện lời nói của nữ tử này đúng mực, không phải loại người thấp hèn nịnh nọt lấy lòng người khác, thái độ không kiêu ngạo, siểm nịnh, dường như cũng không thấp thỏm lo lắng mẹ chồng gây khó dễ.
Dáng vẻ lớn lên của nàng xinh đẹp như thế, lúc cười lên lộ ra ánh sáng nhu hòa bên trong đôi mắt. Không riêng nam tử thưởng thức sắc đẹp đó, ngay cả nữ tử gặp được cũng sẽ không kìm lòng được say mê nụ cười của mỹ nhân.
Sở Thái phi âm thầm dựng thẳng gai nhọn như như gặp phải đối thủ, bỗng nhiên hòa hoãn hơn rất nhiều, để nàng tiếp tục xem sổ sách.
Ban đầu Miên Đường đi lướt qua, xem xét cũng không kĩ càng, nhưng sau khi lật vài tờ phía sau, lại lật đến mấy tờ phía trước, mày liễu hơi nhíu lại, chần chờ hỏi: “Thái phi, chi phí hằng ngày trong phủ tại sao lại hao tốn lớn như vậy?”
Thái phi thưởng trà, nói: “Trừ bỏ nội viện trong vương phủ, còn có ngoại viện, trang viên và biệt viện, có chỗ nào không mà không dùng tiền? Không tính thị vệ, tính luôn cả trong cả ngoài là hơn trăm người, ngươi tưởng giống với thường phủ, một trăm lượng có thể tiêu trong hai ba năm sao?”
Người quản lý thu chi một bên cũng cười nói; “Lời Thái phi nói có lý, mỗi tháng Thái phi đều xem qua sổ sách này, làm sao có thể có sai sót?”
Miên Đường mỉm cười: “Hôm nay đã muốn thì phải học nghiêm túc một chút, không biết ta có thể nhìn được sổ sách cũ của vương phủ hay không, nhìn ra một chút cách thức?”
Nàng đưa ra yêu cầu cũng không có gì quá mức, Thái phi đương nhiên yêu cầu hạ nhân đến kho lấy sổ sách năm cũ.
Sổ sách cũ được đem đến, là một chồng sổ sách thật dày được phân loại theo năm.
Miên Đường đi qua nhìn thử, đưa tay đón lấy mấy quyển.
Quản lý thu chi cho rằng nàng muốn tập hợp sổ sách, đưa tay chuẩn bị nhận lấy.
Nhưng Miên Đường không nói lời nào, dứt khoát duỗi tay chạm vào bàn tính trước mặt, đặt trước mặt hắn, một tay nhanh chóng gõ gõ, trong lúc nhất thời cả sảnh đường vang lên tiếng leng keng rầm rĩ quét qua bàn tỉnh.
Cách tập hợp sổ sách của nàng khác với người thường. cũng không nhìn bàn châu, chỉ một tay gõ bàn tính, một tay chỉ sổ sách nhanh chóng trượt xuống, sau đó lật sang trang, tiêu sái nhìn thái phi cùng hạ nhân phục dịch cùng đang ngơ ngẩn.
Không đến một khắc thời gian, một chồng sổ sách dày cộm đều được Miên Đường lật qua.
Nàng nhanh chóng viết ra mấy quyển sổ sách vừa mới ghi nhớ trong đầu, cũng không nói với Thái phi, chỉ hướng về phía vị quản lý thu chi đã nói không có sai sót nói: “Nhiều năm trước Vương gia hưởng ứng tập tục tiết kiệm của thái hoàng, đã từng điều chỉnh nhân sự của vương phủ, cắt giảm hơn phân nửa người hầu trong phủ, năm đó tốn phí ba trăm lượng. Về sau con số này mỗi năm đều tăng lên. Gần đến mấy năm nay, số lượng này từng năm đều đi lên, đặc biệt là năm nay, Vương gia không ở trong phủ, cũng đã lên tới gần sáu trăm vạn lượng. Mấy năm nay dân sinh ổn định, giá gạo và mì Giang Nam không biến động quá lớn, ta cũng xin tiên sinh chỉ giáo nguyên do tại sao tiền này tăng nhiều.”
Hứa thị bị kỹ năng gõ bàn tính mượt mà của Miên Đường chấn động, mọi người nhất thời đều không quay đầu lại, nghe Miên Đường vừa nói như vậy, vị quản lý thu chi không phản ứng kịp, lắp bắp nói: “Mấy năm nay, phải xử lý tiệc mừng thọ của Thái phi, còn có nhiều chuyện mỗi năm khác nhau, đều phải dùng bạc.”
Thật ra, sổ sách trước kia, tuy Thái phi có xem qua nhưng chỉ xem có chi trả hợp lý hay không, tiền ra tiền vào không khác biệt quá lớn, đến mức sổ sách mấy năm trước cũng không lật ra xem lại, tuy rằng bạc tăng lên mỗi năm nhưng mỗi năm tăng lên không nhiều, đều ở trong phạm vi hợp lý, không bị người khác phát hiện.
Bây giờ Miên Đường đào ra sổ sách cũ thế này, ấy thế lại nhiều hơn gần ba trăm vạn lượng... Chuyện này thật sự khiến người khác cảm thấy không hợp lý. Thái phi trợn tròn đôi mắt, lấy sổ sách ra lật đi lật lại mấy lần.
Nghe quản lý thu chi giải thích xong, Miên Đường nhẹ mỉm cười, nói: “Ta không phải đương gia của vương phủ, ta mới đến đây, thấy chuyện gì cũng lạ lẫm, nếu bạc được dùng hợp lý thì tốt rồi... Thái phi, con có bệnh cũ, thân mình mỏi mệt, con có thể trở về nghỉ ngơi hay không?”
Lúc này Thái phi nào có tâm trạng quan tâm nàng? Nhi tử không có ở nhà, chi bạc nhiều như vậy, có người không biết còn tưởng bà không quan tâm đến nhi tử mà ca múa trong vương phủ! Một đám nô tài đáng chết, không biết lừa trên gạt dưới tham ô bạc ở nơi nào, hôm nay bà không ngủ cũng phải tra cho rõ!
Tuy Miên Đường vô lễ đưa ra ý muốn được nghỉ ngơi, Thái phi phiền lòng vẫy vẫy tay với nàng, ý bảo nàng có thể rời đi.
Khi Miên Đường rời đi, bước chân nàng nhẹ bước. Binh pháp có câu, kế hoãn binh chỉ có một từ “Tha”.
Hiện giờ tâm tình Thái không tốt, có ý muốn gây phiền toái cho nàng, vừa hay bắt đầu từ hôm nay Vương gia đi Đông Châu tuần tra, trong chốc lát cũng không trở về. Nếu Thái phi gây khó dễ, tuy rằng nàng có cáo mệnh cùng không sợ bà gây trở ngại quá mức nhưng chung quy vẫn sẽ tổn thương tình cảm của bà.
Vậy giờ nàng sẽ tìm chuyện cho bà giải quyết, đoán chừng sổ sách cũ mấy năm nay sẽ làm cho mẹ chồng tương lai của nàng bận rộn một khoảng thời gian. Nàng cũng có thể chậm rãi hồi phục, bận rộn giải quyết chuyện của mình.
Từ mấy quyển sổ nợ rối tinh rối mù kia có thể thấy, Hoài Dương vương tự mình vẽ ra cái bánh nướng lớn biết bao nhiêu, phá hoại vương phủ như vậy, có thật khiến nàng yêu thích thêm?
Lần này hắn xuất chinh, nhiều người đoán rằng hắn sẽ không trở về, lòng người phía dưới lung lay, từng người mưu lợi cho chính mình cũng không có gì lạ. Chẳng qua Thôi Hành Chu tiếp tục muốn đi Đông Châu giao phí, dù có sâu mọt trong nhà, hắn cũng không thể chú ý đến trước.
Lý ma ma từng nói qua, người người đều biết gả cho tướng phủ vương hầu có bao nhiêu giá trị! Thật ra là gánh nặng trên vai không bằng với quan lại lục bộ.
Nếu gặp phải chủ mẫu không quản được gia đình, con đường làm quan sớm muộn cũng vô dụng, toàn bộ phủ môn đều sụp đổ. Mỗi ngày đi ra tiệm cầm đồ trong kinh thành, không phải không thiếu vương hầu buôn bán đồ gia truyền lay lắt qua ngày sao?
Cho nên nhà giàu quyền thế tuyển con dâu, trừ bỏ gia thế hiền huệ, còn có khả năng thông tuệ vô cùng quan trọng. Đích nữ đi theo chủ mẫu quản lý chuyện gia đình, không quan tâm xấu đẹp, đều có người tranh giành!
Miên Đường dùng kế điệu hổ ly sơn, quả nhiên khiến bản thân nhàn hạ hơn rất nhiều. Tuy rằng lúc sau Vương phi nhiều lần tìm nàng, đều là giúp bà kiểm tra sổ sách, cơ bản cũng chẳng hỏi thăm nhiều chuyện.
Miên Đường thấy mình còn chưa gả đi, không nên can thiệp quá sâu vào nội bộ vương phủ nhưng nàng chiếu cố cho Vương phi, đến mức bà sẽ không bị lũ cẩu nô tài làm mờ mắt.
Vì thế mấy ngày sau đó, tiếng khóc thanh vang lên không ngừng trong vương phủ, trường côn cùng roi dây trước kia tra hỏi Mạc Như được dùng một lần nữa.
Bọn hạ nhân thừa dịp mừng thọ nhìn lượng bạc tham ô từ trang viên. Sau khi quan phủ đến bắt người, đánh ra mới biết gần một trăm lượng bạc ròng.
Sổ sách ngân phiếu ngày đó, Miên Đường nắm bắt thời cơ khen ngợi năng lực của Vương phi, thậm chí còn tự tay mình điều tra vụ án tham ô lớn nhất Châu phủ.
Năng lực nịnh hót của nàng không thể so với người thường, tất cả đều tập trung vào trọng điểm, nói lại nói, người nghe đều có thể nghe ra.
Sở Thái phi thầm chấp nhận, cảm thấy bản thân mình lần này thật sự mạnh mẽ, cũng có thể cho nhi tử một công đạo.
Mềm yếu cả đời người, cuối cùng cũng có được một công trạng để có thể nói chuyện cùng tôn bối, trước mặt hạ nhân, khí tức không giận mà uy của Thái phi âm ỷ tăng lên.
Bọn hạ nhân mắt sáng tâm thông, hiện giờ nhìn Kiều Liễu cũng như Hoài Tang huyện chủ, luôn nhẹ nhàng mỉm cười với nàng, tựa hồ luôn mang vẻ mặt thâm tàng bất lộ.
Vì thế bọn hạ nhân đều có chung nhận thức - Vị đích Vương phi được Vương gia mang về là một người khó sống, không có hạt cát nào lọt vào mắt nàng ta được!
Lại nói đến Liêm Sở thị, ngày đó bị Thôi Hành Chu không chút lưu tình ồn ào tiễn đi hồi phủ, về nhà lại gặp trượng phu khiển trách một hồi.
Nguyên nhân vì Thôi Hành Chu ngày thứ hai đến tìm di phụ, không chút lưu tình nói rằng hôn ước giữa hai nhà đã hủy bỏ, sẽ không có ý định nối lại tiền duyên.
Liêm Hàm Sơn bị Vương gia nói từng câu đến mức ngượng cả mặt, chờ nghe được phu nhân của mình hiến kế cho Vương phi đánh gia đình bên cạnh Vương gia thì nhảy dựng lên!
Cuối cùng Hoài Dương vương nói với di phụ: “Di mụ cùng biểu muội gần đây thường xuyên lui tới, bổn vương đã giải trừ hôn ước với nàng, sau đó lại đính hôn, chung quy muốn tránh hiềm nghi, sau này không cùng di phụ đi vào vương phủ, sợ là sẽ bất tiện...”
Lại nói đến chuyện trước kia, Liêm Hàm Sơn làm sao không nghe ra được ý tứ không chào đón Liêm gia tới cửa sinh sự chứ?
Vì thế khi trở về, ông ta nổi trận lôi đình, hung hăng mắng phu nhân và nữ nhi của mình một hồi. Đồng thời nói cho Liêm Sở thị, đừng ỷ vào mình là di mụ của Hoài Dương vương muốn làm gì thì làm.
Gia đình kia của Vương gia là người có thể tùy tiện tra hỏi sao? Vương gia hiện giờ nắm quân quyền của người người, mỗi ngày tiếp xúc với bí mật quân sự quan trọng nhiều vô kể. Phu nhân ở nội trạch như bà có tư cách gì tra hỏi người bên cạnh Vương gia?
Cẩn thận ngày nào đó chọc đến Vương gia không quan tâm đến thân thích chi tình, buộc tội bà thông đông với kẻ địch.
Liêm Sở thị lần này thật sự đuối lý, nhi nữ Liêm Bính Lan tức giận với bà không nghe khuyên bảo, nhất định không được gây ra chuyện như thế này nữa.
Liêm Sở thị không thể vào cửa vương phủ, trong lòng lại gấp đến mức không chịu được. Chỉ thấy cháu ngoại của mình bị hồ ly tinh mê hoặc đến mức không nhận lục thân, trong lòng tha thiết đợi tỷ tỷ có thể tranh đấu, thừa dịp Thôi Hành Chu không ở trong phủ nhiều ngày, đi tuần công vụ ở Đông Châu, trưng ra dáng vẻ mẹ chồng, dạy dỗ nàng ta một chút, khiến nàng thức thời một chút.
Tốt nhất có thể khiến Thôi Hành Chu thay đổi chủ ý, hủy bỏ hôn thư.
Đáng tiếc, chờ rồi lại chờ, chờ đến lúc vương phủ chỉnh đốn việc vặt, tin đồn kê biên tài sản tham ô. Nghe nói Thái phi hô mưa gọi gió, tra được một lượng bạc lớn.
Liêm Sở thị chờ rồi lại chờ, chờ đến không được Thái phi hô mưa gọi gió chỉnh đốn con dâu tương lai.
Bởi vì Hoài Dương vương ban lệnh cấm với bà, không thể đến cửa vương phủ, không biết rõ sự tình, thật sự gấp đến vỏ đầu bứt tai.
May mắn Trấn Nam hầu phu nhân muốn tổ chức tiệc trà. Nghe nói Sở Thái phi muốn mang theo Hoài Tang huyện chủ cùng đi, Liêm Sở thị vội vàng đi mang theo nhi nữ Liêm Bính Lan hầu phủ.
Rốt cuộc chuyện hôn nhân vương phủ chưa thể xong ngay được, có thể nắm lấy nhân duyên của Trần Nam hầu hay không. Tuổi tác Liêm Bính Lan đã lớn, thật sự không thể tiếp tục trì hoãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.