Chương 162:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Chẳng qua không một ai biết, hai cô gái trẻ tuổi thế mà vào lúc này đều đang bắt đầu ngầm có những tính toán riêng, Thái Hầu phu nhân mỉm cười nói: "Ngươi là người Hạ gia cử đến giao đồ sứ đấy sao?"
Hạ Tam chậm rãi cúi đầu nói: "Bẩm Thái Hầu phu nhân, dân nữ thực ra là con gái thứ ba của Hạ gia, người có thể gọi dân nữ là Hạ Tam."
Thái Hầu phu nhân phất tay gọi người đến lấy món vật mà nàng đem tới, món đồ sứ kia vậy mà thực sự trong suốt, Thái Hầu phu nhân lại chuyển cho Tuy Vương Phi và Sở Thái Phi cùng nhau ngắm nghía.
Sở Thái Phi mỉm cười liếc nhìn, xoay người đối diện Hạ Tam nói: "Món đồ này quả thực không tồi, nhà của chúng ta vẫn luôn dùng đồ sứ của Hạ gia, Hành Chu đã cùng Miên Đường hành lễ nhiều ngày nay, đúng là có hơi gấp gáp, rất nhiều đồ đạc đều không được chuẩn bị chỉnh tề, chẳng hay Hạ gia các ngươi có thể hay không làm ra sớm?"
Hạ Trân đương nhiên biết Thôi Hành Chu coi trọng những thứ như lễ nghi, dù sao trong nhà Thái Hầu phu nhân đều là dùng đồ do hắn chọn, khi lui xuống, nàng chợt nghe thấy chuyện Hoài Dương Vương muốn kết hôn với một vị huyền chủ, trong lòng nàng ta liền cảm thấy chua xót một hồi.
Bên này Thái Phi mở lời hỏi nàng, nàng đột nhiên thẳng thừng mà nói ra thắc mắc: "Thái Phi nếu như sốt ruột, sao không đem đơn đặt hàng chuyển một ít cho cửa tiệm đúc đồ sứ ở Linh Tuyền trấn? Đồ sứ nhà đó cũng được xem là có giá trị thưởng thức tốt nhất rồi....."
Hạ Trân nói lời này rõ ràng có ý dò xét, nếu Thái Phi nghe xong lời này mà định bụng, quay người đối mặt Liễu Miên Đường nói, vậy ngươi để ta chuẩn bị chút. Đồng nghĩa với việc Thái Phi biết rõ thân phận thật sự của Liễu Miên Đường là thương nhân.
Còn nếu Thái Phi không tiếp lời, thì cũng nói lên rằng Thái Phi không biết chuyện về Liễu Miên Đường. Cũng không biết Liễu Miên Đường này dùng cách thức gì, vậy mà lại nhanh chóng trở thành huyền chủ, hiển nhiên ngày nào đó đụng tới chuyện mua bán sẽ phát hiện nàng ta đích thị là kẻ lừa đảo thôi......
Liễu Miên Đường trong lòng thầm hiểu lần này tránh không khỏi liền hít sâu một hơi, lúc đang định nói ra, lại nghe được từ bên ngoài có thanh âm truyền tới: "Nếu mẫu thân đã quen dùng đồ của Hạ gia, vậy vẫn dùng đi. Nếu nhà họ làm không xong, khiến mọi việc bị trì hoãn, cứ để họ gánh trách nhiệm vì nộp cống phẩm chậm trễ, về sau trong phủ không cần nhà họ nữa là được."
Mọi người vừa chớp mắt liền thấy, hóa ra là Hoài Dương Vương cùng Trấn Nam Hầu đến, cất bước tiến vào bên trong.
Hai người nam nhân này dáng người đều cao vút, áo hoa mũ ngọc, vạt áo dài bay phấp phới, thực là đẹp đẽ hơn người.
Hạ Trân liếc nhìn bóng hình Hoài Dương Vương mà từ rất lâu nàng ta chưa được gặp, nhất thời hai hốc mắt nóng bừng lên, đầu ngón tay đều khẽ run nhẹ.
Triệu Tuyền đi tới trước, lướt qua Hạ Trân bên cạnh, đối diện quản sự một bên nói: "Đem người lui xuống đi, ta có lời phải nói cùng chư vị khách quý."
Nơi này là hầu phủ, chủ nhân đã mở miệng, Hạ Trân không ngốc đương nhiên hiểu đạo lý mà lùi lại.
Nàng ta tuy trong tâm vô cùng căm phẫn, cảm thấy bản thân như bị lừa gạt tình cảm, thế nhưng cũng hiểu lúc này nếu nói ra sẽ thành tội thất lễ, Hạ gia cũng theo đó mà chịu ảnh hưởng lớn. Nhân lúc còn có thể khống chế chính mình, nàng ta liền vội vàng đứng dậy theo hướng quản sự mà ra ngoài.
Thôi Hành Chu hướng về phía Mạc Như nháy mắt một cái, Mạc như lập tức ngầm hiểu rồi đi theo ra ngoài.
Hầu phu nhân không hề hay biết con trai mình nói vậy, là đang thay Liễu Miên Đường giải vây, chỉ cười nói: "Ngươi có chuyện gì muốn nói cùng chư vị khách quý?"
Triệu Tuyển cũng là mới vừa nghe Thôi Hành Chu nói, Hạ Tam này có lẽ đang muốn vạch trần xuất thân của Liễu Miên Đường, nên lúc này mới vội vã tìm cớ đuổi người đi, chứ hẳn thì có chuyện gì mà phải nghiêm túc nói cùng các vị nữ quyến?
Bây giờ vừa bị mẫu thân hỏi, Triệu Tuyền liền không ngừng đảo mắt suy nghĩ một hồi rồi nói: "Chốc nữa đến giờ dùng bữa chư vị nữ quyến khi ăn cá phải để ý, ngàn vạn lần chớ để bị hóc xương cá, ta trước đó vài ngày chẩn bệnh cho một vị tiểu thiếu gia, vì hóc xương cá nên miệng luôn cười toe toét, nước dãi cứ thế mà chảy ướt nhẹp cả vạt trước của y phục......."
Thái Hầu phu nhân ngày thường cũng là nhẫn nhịn đủ đường với đứa con trai thích nói nhăng nói cuội, nghe thấy hắn trước mặt người khác còn có ý đùa bỡn, lập tức hít một hơi đề nén tâm can nói: "Ngươi xem người nào đang ngồi đây là đứa bé ngươi chẩn bệnh, cái gì mà hóc xương cá, đúng là ăn nói xằng bậy!"
Triệu Tuyền thấy mẫu thân tức giận, liền ngồi xuống cạnh mẫu thân mình nói: "Tấm lòng của người hành y, thấy trường hợp đặc biệt, liền không nhịn được mà nhắc nhở người khác, ta thường ngày còn nhắc nhở mẫu thân chớ ăn đồ ngọt, để tránh huyết khí dâng cao, sẽ tạo thành chứng bệnh đau đầu mất! Người ngược lại đâu phải trẻ con, có từng nghe hết lời ta nói chưa? Nếu thế chẳng phải cuối cùng còn mỗi ta sống lay lắt sao?"
Lời này chính là nguồn cơn chọc giận Thái Hầu phu nhân, đến mức bà ấy thiếu chút nữa muốn đưa tay véo miệng con trai của mình. Mà mặt khác các vị phu nhân cũng được một phen đắc ý cười ha hả.
Vị Trấn Nam Hầu này tuy rằng con đường làm quan không nổi trội, trong phủ trạch cũng đã ít được các vị quan lão gia lui tới, nhưng quả thực vẫn là một con người rất thú vị!
Miên Đường trong lòng biết Triệu Tuyền làm ra chuyện mất mặt như vậy, tất cả lại đều vì thay nàng giải vây, không khỏi cảm kích mà nhìn hắn vài lần.
Triệu Tuyền nhận được ánh mắt cảm kích của mỹ nhân, cảm thấy cho dù giờ đây có phải lao vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng không hề gì.
Hắn lúc trước bởi vì Thôi Hành Chu ngấm ngầm cắt đứt giao tình với tộc Hồ, thiếu chút nữa liền cùng nhà họ Thôi trở mặt. Chẳng qua về sau Triệu Tuyền nghĩ đến việc Thôi Hành Chu còn muốn đi Đông Châu trấn áp bọn cướp đang hoành hành, hắn cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội.
Vì thế khi Thôi Hành Chu tìm đến, hắn liền trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng, cho rằng bản thân luôn mong mỏi bạn tốt thừa kế người mẹ góa chồng, Thôi Hành Chu tỏ vẻ thản nhiên, nếu Hầu gia có kiên nhẫn, cứ việc từ từ mà chờ.
Vậy là chuyện suýt đoạn tuyệt tình nghĩa tạm thời được cứu vãn.
Khi hai người đi vào đình viện, vừa lúc nghe được lời Hạ Tam tiểu thư nói, Triệu Tuyền lập tức lao tới trước Thôi Hành Chu, giúp Liễu Miên Đường giải vây khốn.
Trong khi Triệu Tuyền đang đùa giỡn cùng các vị phu nhân, Thôi Hành Chu liền mượn lúc này đi thay y phục, quay người rời khỏi đình viện.
Hạ Trân kia cũng chưa hề ra khỏi Hầu phủ, mà đang bị Mạc Như giam trong phòng củi bên ngoài viện.
Hạ Trân vẫn luôn tâm tâm niệm niệm về việc bản thân cùng người trong mộng của mình sẽ có ngày gặp lại, không nghĩ tới hôm nay điều đó thế mà thành sự thật.
Người ấy đã không còn như trước, không phải tư thế anh dũng sảng khoái của vị anh hùng đứng ra giải vây cho nàng, mà là vẻ mặt đằng đằng sát khí, ngồi chễm chệ trên ghế hỏi: "Xin hỏi tiểu thư vừa nãy nói đến cửa tiệm đồ sứ ngọc bích hàng đầu, là có ý gì?"
Hạ Trân vội vàng nói: "Vương gia, ta...... ta chẳng qua là nhất thời nóng nảy...... Ngài cũng biết, Liễu Miên Đường nàng ta...... nàng ta đang lừa ngài......
門
Thôi Hành Chu cũng không hiểu nổi, Hạ Tam tiểu thư cứ hết lần này đến lần khác trước mặt Miên Đường bôi nhọ thanh danh hắn, cũng chẳng chút hảo cảm, lạnh lùng hỏi: "Nàng ấy lừa ta cái gì?"
Hạ Trân sao có thể biết Liễu Miên Đường làm cách nào lừa gạt Thôi Hành Chu, dù nàng từng trải qua chút sự đời nhưng trong một lúc cũng nhất thời nghẹn giọng. Cộng thêm vừa nãy bị hai thị vệ cường tráng cưỡng ép kéo đi một mạch, bịt miệng kéo vào trong phòng chứa củi.
Lúc này Hoài Dương Vương ánh mắt lộ ra sát khí bừng bừng, nhìn ra được nàng ta đến là có ý đồ không tốt. Thường ngày vẫn luôn ra vào đủ loại nhà cao cửa rộng, tất nhiên cũng hiểu vô số ý niệm về vinh hoa phú quý, rồi cứ theo đó từng chút một làm đủ điều xấu xa.
Giờ đây nàng ta bị giữ ở đây, bị một đám đàn ông lực lưỡng vây quanh như hổ rình mồi, trong lòng tất nhiên sợ sệt đến đứng ngồi không yên, cuối cùng không nhịn được mà khóc òa lên nói: "Ta...... Ta cũng không rõ......"
Hạ Trân sao có thể biết, thậm chí càng không biết nàng ta vừa rồi đến sống chết còn khó lưởng, chỉ cần trong lời nói có chút ý muốn bôi xấu Liễu Miên Đường, Thôi Hành Chu chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha nàng ta.
Thôi Hành Chu không nói nữa, Mạc Như ở một bên lạnh lùng nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là con gái của một nhà buôn nho nhỏ, nhưng cứ suốt ngày mộng tưởng trèo cao, xúi giục, đâm chọt gây chuyện thị phi, tin hay không hôm nay ta ném người vào rừng cho chó ăn!"
Cơ thể Hạ Trân run rẩy, nước mắt trào ra, rõ ràng là tin mấy lời vừa rồi.
Đúng lúc này, giọng Phương Hiết run rẩy truyền đến: "Vương...... Vương gia, huyền chủ thân thể không khỏe, bèn cùng Thái Phi về trước, nàng ấy bảo ta chuyển lời cho ngài, nói nếu Hạ Tam tiểu thư đang ở đây, thì cùng nhau tiễn nàng ta về đi, nàng đúng lúc cũng muốn đến trấn Linh Tuyền một chuyến."
Hạ Tam hồn bay phách lạc ngồi phịch trên đất nhìn về hướng xe ngựa của Liễu Miên Đường, cả người đờ đẫn, hệt như đóa hoa nhỏ bé bị bão táp vùi dập.
Miên Đường nghe Phương Hiết kể lại chuyện chủ tớ Vương gia ở phòng chứa củi dọa người, trong lòng thầm thở dài một tiếng, đưa nước ấm cho Hạ Trân, ôn nhu nói: "Đừng bận tâm, uống đi nào."
Hạ Trân lúc này mới nhìn Liễu Miên Đường, như vừa mới tỉnh lại sau một cơn ác mộng, nàng ta òa khóc thật to.
"Ngươi...... Các ngươi sao lại kết bè kết phái khi dễ ta?"
Miên Đường chậm rãi đặt chén trà xuống, nhẹ giọng nói: "Ta không phải cố ý lừa ngươi, kì thực khi đó ta cũng không biết hắn thế mà lại là Hoài Dương Vương."
Sau đó Miên Đường bỏ qua phần đầu ở Ngưỡng sơn, chỉ kể rằng bản thân vì rơi xuống nước nên mất trí nhớ, nhận lầm Hoài Dương Vương thành vị hôn phu của mình là Thôi Cửu.
Hạ Trân vốn biết chuyện trước đây Liễu Miên Đường bị thương, giờ lại được nghe rõ chân tướng sự việc, thực khiến người ta chẳng nói nên lời.
Nếu sớm hơn một ngày, có người đồn đại Thôi Hành Chu là tên vô lại đi lừa gạt gia đình tử tế, Hạ Trân chắc chắn sẽ vì người trong lòng mà cùng người nọ liều mạng mất.
Đáng tiếc Hạ Tam cô nương giờ mới từ phòng củi đi ra, nàng ta bị đám tay sai dữ tợn của hắn đày đọa tới mức thiếu chút nữa sợ tè ra quần, lại nghe Miên Đường kể về những việc bản thân trải qua, vậy mà khiến nàng ta sinh ra cảm giác đồng cảm, ngoài ra trong tâm còn có chung kẻ thù
"Hắn cứ vậy mà lừa ngươi à? Thế khi đó hắn khởi hành đi Tây Bắc đã để lại cho người bức hưu thư, chẳng phải ý là đang muốn vứt bỏ ngươi sao?"
Miên Đường suy nghĩ một hồi, cho rằng những gì Hạ Trân nói cũng không sai, vì vậy liền thành thật gật gật đầu.
Hạ Trân lại lần nữa hít một ngụm hơi lạnh.
Nếu người phụ nữ khác nói vậy thì quả thực là nói hươu nói vượn. Nhưng Liễu Miên Đường xinh đẹp như vậy, làm sao có người đàn ông nào đành lòng ghét bỏ chứ? Chỉ không ngờ Hoài Dương Vương thật sự quá quắt, thế mà lại đi lừa gạt nữ tử tài đức vẹn toàn này dựa vào vẻ bề ngoài, sau còn muốn bỡn cợt một phen đợi mọi việc thuận lợi liền vứt bỏ mặc kệ.
Giả sử Miên Đường không phải vì si mê mà đuổi theo tới tận Tây Bắc, điều đó đã làm Hoài Dương Vương lòng dạ sắt đá mềm mỏng đôi chút, cuối cùng đồng ý lấy nàng làm vợ, chỉ sợ Miên Đường giờ đây đến chết đều phải gánh chịu thanh danh không sạch sẽ.
Nghĩ lại bộ dáng Miên Đường trước đây luôn cố gắng làm việc kiếm tiền chăm lo cho gia đình, trấn Linh Tuyền ai mà không nói, người nào có phước ba đời để lấy Liễu nương tử đây? Nàng có chỗ nào giống nữ tử tham hư vinh chỉ cần thấy sang là đến bắt quàng làm họ đâu!
Mà hiện giờ, tuy Thôi Hành Chu nhận ra trong tâm mình đã bằng lòng chịu trách nhiệm, nhưng đưa một nữ tử không có chỗ dựa như Miên Đường vào vương phủ, cũng không biết sẽ thu được bao nhiêu ánh nhìn khinh bỉ, Vương gia cùng Triệu Hầu gia quả là bạn tốt.
Nghĩ lại trước đó vài ngày Triệu Hầu gia hưu thê, dĩ nhiên là đặt thê tử vừa sinh non của mình ra để làm cớ. Đủ thấy được trong giới quý tộc quá thừa kẻ bạc tình bạc nghĩa!
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Triệu Hầu gia bạc tình như vậy, có lẽ Thôi Hành Chu mai sau cũng có thể nói hưu thê liền hưu thê.
Nhất thời Hạ Tam cô nương ngược lại đã quên mất nỗi khổ của bản thân, nắm tay Miên Đường kéo lại, hai hàng nước mắt bắt đầu tuôn lã chã.
"Miên Đường, hắn như thế đúng là quá quắt, ngươi cũng gả đi rồi...... Còn có thể làm gì bây giờ?"
Liễu Miên Đường cũng không có ý bôi nhọ Vương gia, chẳng qua là nhân lúc đó kể lại tình hình thực tế, mong rằng khúc mắc trong lòng Hạ Tam cô nương sẽ được hóa giải. Về phần nàng cùng Hạ Trân cũng chỉ là dịu bớt phần nào, thực chất không có hi vọng xa vời về việc gắn bó lâu dài.
Hạ Tam cô nương chẳng biết trong đầu tưởng tượng ra loại tình tiết gì, liên tục nhìn nàng bằng vẻ mặt đầy đồng cảm, cứ như chính mình phải gả cho một con rồng ác độc vậy.
Hạ Tam chậm rãi cúi đầu nói: "Bẩm Thái Hầu phu nhân, dân nữ thực ra là con gái thứ ba của Hạ gia, người có thể gọi dân nữ là Hạ Tam."
Thái Hầu phu nhân phất tay gọi người đến lấy món vật mà nàng đem tới, món đồ sứ kia vậy mà thực sự trong suốt, Thái Hầu phu nhân lại chuyển cho Tuy Vương Phi và Sở Thái Phi cùng nhau ngắm nghía.
Sở Thái Phi mỉm cười liếc nhìn, xoay người đối diện Hạ Tam nói: "Món đồ này quả thực không tồi, nhà của chúng ta vẫn luôn dùng đồ sứ của Hạ gia, Hành Chu đã cùng Miên Đường hành lễ nhiều ngày nay, đúng là có hơi gấp gáp, rất nhiều đồ đạc đều không được chuẩn bị chỉnh tề, chẳng hay Hạ gia các ngươi có thể hay không làm ra sớm?"
Hạ Trân đương nhiên biết Thôi Hành Chu coi trọng những thứ như lễ nghi, dù sao trong nhà Thái Hầu phu nhân đều là dùng đồ do hắn chọn, khi lui xuống, nàng chợt nghe thấy chuyện Hoài Dương Vương muốn kết hôn với một vị huyền chủ, trong lòng nàng ta liền cảm thấy chua xót một hồi.
Bên này Thái Phi mở lời hỏi nàng, nàng đột nhiên thẳng thừng mà nói ra thắc mắc: "Thái Phi nếu như sốt ruột, sao không đem đơn đặt hàng chuyển một ít cho cửa tiệm đúc đồ sứ ở Linh Tuyền trấn? Đồ sứ nhà đó cũng được xem là có giá trị thưởng thức tốt nhất rồi....."
Hạ Trân nói lời này rõ ràng có ý dò xét, nếu Thái Phi nghe xong lời này mà định bụng, quay người đối mặt Liễu Miên Đường nói, vậy ngươi để ta chuẩn bị chút. Đồng nghĩa với việc Thái Phi biết rõ thân phận thật sự của Liễu Miên Đường là thương nhân.
Còn nếu Thái Phi không tiếp lời, thì cũng nói lên rằng Thái Phi không biết chuyện về Liễu Miên Đường. Cũng không biết Liễu Miên Đường này dùng cách thức gì, vậy mà lại nhanh chóng trở thành huyền chủ, hiển nhiên ngày nào đó đụng tới chuyện mua bán sẽ phát hiện nàng ta đích thị là kẻ lừa đảo thôi......
Liễu Miên Đường trong lòng thầm hiểu lần này tránh không khỏi liền hít sâu một hơi, lúc đang định nói ra, lại nghe được từ bên ngoài có thanh âm truyền tới: "Nếu mẫu thân đã quen dùng đồ của Hạ gia, vậy vẫn dùng đi. Nếu nhà họ làm không xong, khiến mọi việc bị trì hoãn, cứ để họ gánh trách nhiệm vì nộp cống phẩm chậm trễ, về sau trong phủ không cần nhà họ nữa là được."
Mọi người vừa chớp mắt liền thấy, hóa ra là Hoài Dương Vương cùng Trấn Nam Hầu đến, cất bước tiến vào bên trong.
Hai người nam nhân này dáng người đều cao vút, áo hoa mũ ngọc, vạt áo dài bay phấp phới, thực là đẹp đẽ hơn người.
Hạ Trân liếc nhìn bóng hình Hoài Dương Vương mà từ rất lâu nàng ta chưa được gặp, nhất thời hai hốc mắt nóng bừng lên, đầu ngón tay đều khẽ run nhẹ.
Triệu Tuyền đi tới trước, lướt qua Hạ Trân bên cạnh, đối diện quản sự một bên nói: "Đem người lui xuống đi, ta có lời phải nói cùng chư vị khách quý."
Nơi này là hầu phủ, chủ nhân đã mở miệng, Hạ Trân không ngốc đương nhiên hiểu đạo lý mà lùi lại.
Nàng ta tuy trong tâm vô cùng căm phẫn, cảm thấy bản thân như bị lừa gạt tình cảm, thế nhưng cũng hiểu lúc này nếu nói ra sẽ thành tội thất lễ, Hạ gia cũng theo đó mà chịu ảnh hưởng lớn. Nhân lúc còn có thể khống chế chính mình, nàng ta liền vội vàng đứng dậy theo hướng quản sự mà ra ngoài.
Thôi Hành Chu hướng về phía Mạc Như nháy mắt một cái, Mạc như lập tức ngầm hiểu rồi đi theo ra ngoài.
Hầu phu nhân không hề hay biết con trai mình nói vậy, là đang thay Liễu Miên Đường giải vây, chỉ cười nói: "Ngươi có chuyện gì muốn nói cùng chư vị khách quý?"
Triệu Tuyển cũng là mới vừa nghe Thôi Hành Chu nói, Hạ Tam này có lẽ đang muốn vạch trần xuất thân của Liễu Miên Đường, nên lúc này mới vội vã tìm cớ đuổi người đi, chứ hẳn thì có chuyện gì mà phải nghiêm túc nói cùng các vị nữ quyến?
Bây giờ vừa bị mẫu thân hỏi, Triệu Tuyền liền không ngừng đảo mắt suy nghĩ một hồi rồi nói: "Chốc nữa đến giờ dùng bữa chư vị nữ quyến khi ăn cá phải để ý, ngàn vạn lần chớ để bị hóc xương cá, ta trước đó vài ngày chẩn bệnh cho một vị tiểu thiếu gia, vì hóc xương cá nên miệng luôn cười toe toét, nước dãi cứ thế mà chảy ướt nhẹp cả vạt trước của y phục......."
Thái Hầu phu nhân ngày thường cũng là nhẫn nhịn đủ đường với đứa con trai thích nói nhăng nói cuội, nghe thấy hắn trước mặt người khác còn có ý đùa bỡn, lập tức hít một hơi đề nén tâm can nói: "Ngươi xem người nào đang ngồi đây là đứa bé ngươi chẩn bệnh, cái gì mà hóc xương cá, đúng là ăn nói xằng bậy!"
Triệu Tuyền thấy mẫu thân tức giận, liền ngồi xuống cạnh mẫu thân mình nói: "Tấm lòng của người hành y, thấy trường hợp đặc biệt, liền không nhịn được mà nhắc nhở người khác, ta thường ngày còn nhắc nhở mẫu thân chớ ăn đồ ngọt, để tránh huyết khí dâng cao, sẽ tạo thành chứng bệnh đau đầu mất! Người ngược lại đâu phải trẻ con, có từng nghe hết lời ta nói chưa? Nếu thế chẳng phải cuối cùng còn mỗi ta sống lay lắt sao?"
Lời này chính là nguồn cơn chọc giận Thái Hầu phu nhân, đến mức bà ấy thiếu chút nữa muốn đưa tay véo miệng con trai của mình. Mà mặt khác các vị phu nhân cũng được một phen đắc ý cười ha hả.
Vị Trấn Nam Hầu này tuy rằng con đường làm quan không nổi trội, trong phủ trạch cũng đã ít được các vị quan lão gia lui tới, nhưng quả thực vẫn là một con người rất thú vị!
Miên Đường trong lòng biết Triệu Tuyền làm ra chuyện mất mặt như vậy, tất cả lại đều vì thay nàng giải vây, không khỏi cảm kích mà nhìn hắn vài lần.
Triệu Tuyền nhận được ánh mắt cảm kích của mỹ nhân, cảm thấy cho dù giờ đây có phải lao vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng không hề gì.
Hắn lúc trước bởi vì Thôi Hành Chu ngấm ngầm cắt đứt giao tình với tộc Hồ, thiếu chút nữa liền cùng nhà họ Thôi trở mặt. Chẳng qua về sau Triệu Tuyền nghĩ đến việc Thôi Hành Chu còn muốn đi Đông Châu trấn áp bọn cướp đang hoành hành, hắn cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội.
Vì thế khi Thôi Hành Chu tìm đến, hắn liền trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng, cho rằng bản thân luôn mong mỏi bạn tốt thừa kế người mẹ góa chồng, Thôi Hành Chu tỏ vẻ thản nhiên, nếu Hầu gia có kiên nhẫn, cứ việc từ từ mà chờ.
Vậy là chuyện suýt đoạn tuyệt tình nghĩa tạm thời được cứu vãn.
Khi hai người đi vào đình viện, vừa lúc nghe được lời Hạ Tam tiểu thư nói, Triệu Tuyền lập tức lao tới trước Thôi Hành Chu, giúp Liễu Miên Đường giải vây khốn.
Trong khi Triệu Tuyền đang đùa giỡn cùng các vị phu nhân, Thôi Hành Chu liền mượn lúc này đi thay y phục, quay người rời khỏi đình viện.
Hạ Trân kia cũng chưa hề ra khỏi Hầu phủ, mà đang bị Mạc Như giam trong phòng củi bên ngoài viện.
Hạ Trân vẫn luôn tâm tâm niệm niệm về việc bản thân cùng người trong mộng của mình sẽ có ngày gặp lại, không nghĩ tới hôm nay điều đó thế mà thành sự thật.
Người ấy đã không còn như trước, không phải tư thế anh dũng sảng khoái của vị anh hùng đứng ra giải vây cho nàng, mà là vẻ mặt đằng đằng sát khí, ngồi chễm chệ trên ghế hỏi: "Xin hỏi tiểu thư vừa nãy nói đến cửa tiệm đồ sứ ngọc bích hàng đầu, là có ý gì?"
Hạ Trân vội vàng nói: "Vương gia, ta...... ta chẳng qua là nhất thời nóng nảy...... Ngài cũng biết, Liễu Miên Đường nàng ta...... nàng ta đang lừa ngài......
門
Thôi Hành Chu cũng không hiểu nổi, Hạ Tam tiểu thư cứ hết lần này đến lần khác trước mặt Miên Đường bôi nhọ thanh danh hắn, cũng chẳng chút hảo cảm, lạnh lùng hỏi: "Nàng ấy lừa ta cái gì?"
Hạ Trân sao có thể biết Liễu Miên Đường làm cách nào lừa gạt Thôi Hành Chu, dù nàng từng trải qua chút sự đời nhưng trong một lúc cũng nhất thời nghẹn giọng. Cộng thêm vừa nãy bị hai thị vệ cường tráng cưỡng ép kéo đi một mạch, bịt miệng kéo vào trong phòng chứa củi.
Lúc này Hoài Dương Vương ánh mắt lộ ra sát khí bừng bừng, nhìn ra được nàng ta đến là có ý đồ không tốt. Thường ngày vẫn luôn ra vào đủ loại nhà cao cửa rộng, tất nhiên cũng hiểu vô số ý niệm về vinh hoa phú quý, rồi cứ theo đó từng chút một làm đủ điều xấu xa.
Giờ đây nàng ta bị giữ ở đây, bị một đám đàn ông lực lưỡng vây quanh như hổ rình mồi, trong lòng tất nhiên sợ sệt đến đứng ngồi không yên, cuối cùng không nhịn được mà khóc òa lên nói: "Ta...... Ta cũng không rõ......"
Hạ Trân sao có thể biết, thậm chí càng không biết nàng ta vừa rồi đến sống chết còn khó lưởng, chỉ cần trong lời nói có chút ý muốn bôi xấu Liễu Miên Đường, Thôi Hành Chu chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha nàng ta.
Thôi Hành Chu không nói nữa, Mạc Như ở một bên lạnh lùng nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là con gái của một nhà buôn nho nhỏ, nhưng cứ suốt ngày mộng tưởng trèo cao, xúi giục, đâm chọt gây chuyện thị phi, tin hay không hôm nay ta ném người vào rừng cho chó ăn!"
Cơ thể Hạ Trân run rẩy, nước mắt trào ra, rõ ràng là tin mấy lời vừa rồi.
Đúng lúc này, giọng Phương Hiết run rẩy truyền đến: "Vương...... Vương gia, huyền chủ thân thể không khỏe, bèn cùng Thái Phi về trước, nàng ấy bảo ta chuyển lời cho ngài, nói nếu Hạ Tam tiểu thư đang ở đây, thì cùng nhau tiễn nàng ta về đi, nàng đúng lúc cũng muốn đến trấn Linh Tuyền một chuyến."
Hạ Tam hồn bay phách lạc ngồi phịch trên đất nhìn về hướng xe ngựa của Liễu Miên Đường, cả người đờ đẫn, hệt như đóa hoa nhỏ bé bị bão táp vùi dập.
Miên Đường nghe Phương Hiết kể lại chuyện chủ tớ Vương gia ở phòng chứa củi dọa người, trong lòng thầm thở dài một tiếng, đưa nước ấm cho Hạ Trân, ôn nhu nói: "Đừng bận tâm, uống đi nào."
Hạ Trân lúc này mới nhìn Liễu Miên Đường, như vừa mới tỉnh lại sau một cơn ác mộng, nàng ta òa khóc thật to.
"Ngươi...... Các ngươi sao lại kết bè kết phái khi dễ ta?"
Miên Đường chậm rãi đặt chén trà xuống, nhẹ giọng nói: "Ta không phải cố ý lừa ngươi, kì thực khi đó ta cũng không biết hắn thế mà lại là Hoài Dương Vương."
Sau đó Miên Đường bỏ qua phần đầu ở Ngưỡng sơn, chỉ kể rằng bản thân vì rơi xuống nước nên mất trí nhớ, nhận lầm Hoài Dương Vương thành vị hôn phu của mình là Thôi Cửu.
Hạ Trân vốn biết chuyện trước đây Liễu Miên Đường bị thương, giờ lại được nghe rõ chân tướng sự việc, thực khiến người ta chẳng nói nên lời.
Nếu sớm hơn một ngày, có người đồn đại Thôi Hành Chu là tên vô lại đi lừa gạt gia đình tử tế, Hạ Trân chắc chắn sẽ vì người trong lòng mà cùng người nọ liều mạng mất.
Đáng tiếc Hạ Tam cô nương giờ mới từ phòng củi đi ra, nàng ta bị đám tay sai dữ tợn của hắn đày đọa tới mức thiếu chút nữa sợ tè ra quần, lại nghe Miên Đường kể về những việc bản thân trải qua, vậy mà khiến nàng ta sinh ra cảm giác đồng cảm, ngoài ra trong tâm còn có chung kẻ thù
"Hắn cứ vậy mà lừa ngươi à? Thế khi đó hắn khởi hành đi Tây Bắc đã để lại cho người bức hưu thư, chẳng phải ý là đang muốn vứt bỏ ngươi sao?"
Miên Đường suy nghĩ một hồi, cho rằng những gì Hạ Trân nói cũng không sai, vì vậy liền thành thật gật gật đầu.
Hạ Trân lại lần nữa hít một ngụm hơi lạnh.
Nếu người phụ nữ khác nói vậy thì quả thực là nói hươu nói vượn. Nhưng Liễu Miên Đường xinh đẹp như vậy, làm sao có người đàn ông nào đành lòng ghét bỏ chứ? Chỉ không ngờ Hoài Dương Vương thật sự quá quắt, thế mà lại đi lừa gạt nữ tử tài đức vẹn toàn này dựa vào vẻ bề ngoài, sau còn muốn bỡn cợt một phen đợi mọi việc thuận lợi liền vứt bỏ mặc kệ.
Giả sử Miên Đường không phải vì si mê mà đuổi theo tới tận Tây Bắc, điều đó đã làm Hoài Dương Vương lòng dạ sắt đá mềm mỏng đôi chút, cuối cùng đồng ý lấy nàng làm vợ, chỉ sợ Miên Đường giờ đây đến chết đều phải gánh chịu thanh danh không sạch sẽ.
Nghĩ lại bộ dáng Miên Đường trước đây luôn cố gắng làm việc kiếm tiền chăm lo cho gia đình, trấn Linh Tuyền ai mà không nói, người nào có phước ba đời để lấy Liễu nương tử đây? Nàng có chỗ nào giống nữ tử tham hư vinh chỉ cần thấy sang là đến bắt quàng làm họ đâu!
Mà hiện giờ, tuy Thôi Hành Chu nhận ra trong tâm mình đã bằng lòng chịu trách nhiệm, nhưng đưa một nữ tử không có chỗ dựa như Miên Đường vào vương phủ, cũng không biết sẽ thu được bao nhiêu ánh nhìn khinh bỉ, Vương gia cùng Triệu Hầu gia quả là bạn tốt.
Nghĩ lại trước đó vài ngày Triệu Hầu gia hưu thê, dĩ nhiên là đặt thê tử vừa sinh non của mình ra để làm cớ. Đủ thấy được trong giới quý tộc quá thừa kẻ bạc tình bạc nghĩa!
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Triệu Hầu gia bạc tình như vậy, có lẽ Thôi Hành Chu mai sau cũng có thể nói hưu thê liền hưu thê.
Nhất thời Hạ Tam cô nương ngược lại đã quên mất nỗi khổ của bản thân, nắm tay Miên Đường kéo lại, hai hàng nước mắt bắt đầu tuôn lã chã.
"Miên Đường, hắn như thế đúng là quá quắt, ngươi cũng gả đi rồi...... Còn có thể làm gì bây giờ?"
Liễu Miên Đường cũng không có ý bôi nhọ Vương gia, chẳng qua là nhân lúc đó kể lại tình hình thực tế, mong rằng khúc mắc trong lòng Hạ Tam cô nương sẽ được hóa giải. Về phần nàng cùng Hạ Trân cũng chỉ là dịu bớt phần nào, thực chất không có hi vọng xa vời về việc gắn bó lâu dài.
Hạ Tam cô nương chẳng biết trong đầu tưởng tượng ra loại tình tiết gì, liên tục nhìn nàng bằng vẻ mặt đầy đồng cảm, cứ như chính mình phải gả cho một con rồng ác độc vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.