Chương 163:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Miên Đường sửng sốt: "Hả? Hắn cũng khá tốt mà....."
Hạ Trân nhướng mày: "Khá tốt ư? Nếu tốt, ở bên ngoài thì chăm sóc ngươi, nhưng sao còn để cho người lo việc tiền nong trong nhà nhiều thế?
Hạ Trân nhớ như in lúc ấy Miên Đường tuy buôn bán thuận lợi, cộng thêm luôn tính toán tỉ mỉ, nhưng từ đó vẫn để lộ ra việc phu quân của nàng thỉnh thoảng dựa vào cờ bạc mà mang về chút tiền, nếu muốn tiết kiệm lâu dài thì cần phải toan tính kỹ càng...... Dù trong lời nói Miên Đường có phần tự hào về phu quân, nhưng giờ đây có lẽ, bấy nhiêu tiền cũng là quá ít ỏi đối với một vị Vương gia rồi đi!
Miên Đường cứng họng, chỉ có thể chày cối đáp: "Khi đó...... Hắn còn phải giấu diếm thân phận, nên không thể mang theo nhiều tiền cũng đúng thôi......"
"Mấy gã đàn ông trong thương hội chuyên uống rượu mua vui chi tiền cho kỹ nữ so với hắn e là còn chẳng nhiều tiền bằng......" Hạ Trân thấp giọng lẩm bẩm định nói rồi lại thôi, nghiêng đầu nhìn về phía Miên Đường, trong ánh mắt lộ ra vẻ vừa an tâm vừa mang theo chút thương hại.
Dù Miên Đường cảm nhận được Hạ Trân sẽ không trách mình, nhưng cũng không thể cứ thế mà bôi nhọ Thôi Hành Chu a! Vì vậy nàng lại cố cứu vãn mọi việc thêm lần nữa: "Hắn không phải có ý muốn lừa gạt ai đâu..... Thực sự trước đây chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm thế thôi......"
"Đúng là bất đắc dĩ...... Vị hôn thê bên kia còn chưa cắt đứt đâu, nếu ngươi làm ầm ĩ lên, vương phủ có khả năng sẽ náo nhiệt một trận......"
Hạ Tam cô nương mà lên tiếng thì cái danh kiêu ngạo, chua ngoa nhất trấn Linh Tuyền chắc chắn không ai địch lại nàng ta.
Miên Đường không giải thích nữa, chỉ thành thật nói: "Đi được bước nào thì hay bước đó vậy. Ngày trước, khi ký hôn thư hắn cũng từng nói có thể chấm dứt bất cứ lúc nào mà......"
Vốn dĩ ý nghĩa trong lời Miên Đường là đang nói Vương gia thực ra rất rộng lượng, vẫn chừa cho nàng một đường lui. Nhưng lời này đến tại Hạ Trân lại thành nàng bị bắt ép phải nói như vậy, cộng thêm bộ dáng lạnh lùng tàn nhẫn của Thôi Hành Chu trong phòng củi thì càng thêm chắc chắn. Ngụ ý rõ ràng là đang cảnh cáo Liễu Miên Đường nếu không biết thân biết phận, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành người đàn bà bị chồng ruồng bỏ....
Thực ra mà nói, trước kia Hạ Trân mỗi lần tưởng tượng khi Hoài Dương Vương cùng mình thân mật, cũng đã nghĩ về việc xuất thân chênh lệch của cả hai và sự phản đối trong tương lai họ sẽ gặp phải.
Lúc này khi đối diện Liễu Miên Đường, người thay nàng ta thực hiện tâm nguyện. Những ảo tưởng viễn vông của nàng ta cũng như đang từng chút được hoàn thành.
Tuy chỉ là con gái của một nhà buôn nhưng Hạ Trân từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được sống an nhàn, ở nhà cũng chưa bao giờ phải chịu nửa điểm thiệt thòi. Ấy thế mà hôm nay, trải qua trận tra tấn dã man trong phòng củi, tận mắt chứng kiến chuyện những nhà danh gia quyền quý có thể làm liền cảm thấy kinh hãi vô cùng.
Miên Đường đáng thương, đã sớm bị tên Vương gia háo sắc lừa ngủ, mất đi sự trong sạch, chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài vào Vương phủ, cùng cái loại Vương gia keo kiệt tàn nhẫn có đủ này chung sống......
Mới nghĩ đến thôi mà nàng ta liền không khỏi cảm thấy gai ốc nổi đầy người.
Liễu Miên Đường vừa nói dứt lời thì xe ngựa đến, Miên Đường mời Hạ Trân về nhà uống chút canh an thần rồi ngủ một giấc thật ngon, cũng xem như nhân tiện đem chuyện xui xẻo trong phòng củi ở Hầu phủ hôm nay rửa sạch.
Hạ Trân cúi đầu một lúc lâu mới nói: "Ngươi sẽ không chê cười sự ngu ngốc của ta ngày trước chứ?"
Miên Đường mỉm cười đáp: "Khi chúng ta chọn lựa kiểu dáng của đồ sứ, chúng ta đều muốn chọn ra những món tốt, rõ ràng đều là dựa vào khả năng quan sát linh hoạt. Bộ dạng thường ngày của hắn so với người khác quả thực vẫn rất ổn, cho dù không phải là Vương gia, cũng sẽ có đầy người muốn lấy hắn, vậy thì ta có lý do gì mà phải cười nhạo người?"
Hạ Trân rất nhanh ngẩng đầu nhìn, cảm thấy nàng đang nói tốt cho người nọ, nghi ngờ trong lòng nàng hẳn là có chút vừa vui vừa khổ não, nhưng nói ra cũng không dễ dàng gì, chỉ thấp giọng lầm bầm nói: "Vậy thì người phải bảo trọng...... Giờ đây người đã là huyền chủ cao quý, ta cũng chẳng định làm khó dễ huyền chủ trước mặt người khác...... Người có trách ta không?"
Thấy nàng ta đột nhiên dùng lời lẽ khiêm nhường, Miên Đường chỉ cười nói: "Nếu là trách, ta sẽ không sai người đến phòng củi đưa ngươi đi đâu....."
Hạ Trân cùng nàng nhìn nhau cười, nàng ta cảm thấy bản thân như vừa choàng tỉnh sau một giấc mộng dài, một giấc mộng về tình yêu ngang trái thời thiếu nữ. Có điều trước khi cáo biệt, Hạ Trân vẫn tốt bụng nhắc nhở Liễu Miên Đường về những lời xúi giục của vị Liêm tiểu thư kia.
Khi Liễu Miên Đường nghe nói Liêm Bính Lan biết chuyện nàng từng sống ở Bắc Nhai, nàng cũng mặc nhiên không chút hoảng sợ.
Vì đó là sự thật, trừ khi tất cả người ở trấn Linh Tuyền đều trong một đêm bị giết sạch, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ có người biết.
Nàng từ trước đến nay mục tiêu luôn là sống không thẹn với lòng. Về phần Hoài Dương Vương, nếu đã dám lừa thì phải dám chịu, nên dù cho Liêm tiểu thư có biết thì đã sao, cùng lắm là bàn tán vài lời sau lưng nàng, cũng chẳng có gì đáng để tâm.
Sau khi Thôi Hành Chu đi Đông Châu tuần tra, hôm nay cũng tạm thời ít việc liền vội vàng tranh thủ thời gian quay về Chân Châu một chút.
Dùng bữa tối ở Vương phủ xong, hắn tiện thể đi dạo vào sân nhỏ của Liễu Miên Đường.
Miên Đường thì đang viết một lá thư gửi về nhà.
Trong mấy ngày nay, Liễu Miên Đường đã thu xếp cửa tiệm - sản nghiệp của riêng mình, đem gửi một số tiền cho Lục gia đại cữu cữu, yêu cầu ông ta chuộc lại ruộng đất mà trước đó Lục gia từng bán đi, để tránh việc cả nhà họ ngồi mát ăn bát vàng rồi tiếp tục giẫm lên vết xe đổ.
Cách đây vài hôm, đại cữu cữu có gửi thư nói rằng dưới sự chủ trì của ngoại tổ phụ, hai nhà đã được tách ra. Ngoại tổ phụ sẽ cùng đại cữu cữu là một nhà, còn về phần nhị cữu cữu Lục Mộ thì bị phân ra ở riêng.
Miên Đường cảm thấy như vậy cũng tốt, bằng không dựa vào sự nhân từ của đại cữu cữu, cũng thực sự chẳng thể trông cậy nhị cữu cữu được, vì thế trong thư còn kèm theo lời dặn dò ngoại tổ phụ phải chú ý thân thể và xương cốt, đợi đến năm sau, khi chiến sự ở Đông Châu ổn định, nàng cùng Vương gia sẽ khẩn xin để được trở về vấn an lão nhân gia.
Nàng đang viết dở thì một giọng nói từ đằng sau truyền đến: "Không cần sang năm, mùa thu năm nay là có thể kết thúc chiến sự."
Miên Đường quay đầu nhìn hắn: "Thật sao? Trong bữa tiệc trà hôm nay, những vị nữ quyến đó vẫn bàn tán về tai họa ở Đông Châu, nói thủ lĩnh của băng nhóm thổ phỉ rất lợi hại, lại còn có khí thế của Ngưỡng sơn Lục Văn......"
Thôi Hành Chu vốn luôn cho rằng Lưu Dục chính là Lục Văn, vừa nghe Miên Đường nói vậy, trong lòng liền nảy lên cảm giác hậm hực vì vị hôn thê của mình thế mà lại đi khen ngợi nam nhân khác, không nhịn được hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngay cả Lục Văn cũng là thủ hạ bại tướng dưới tay ta. Nếu xuất hiện thêm một tên nữa, có lý nào ta phải dè chừng?"
Miên Đường liếc nhìn hắn một cái rồi xoay người đáp: "Vương gia quả thực anh dũng uy phong, luôn là người làm chuyện lớn, hôm nay sao lại ở phòng củi hù dọa một tiểu cô nuong?"
"Cái gì mà tiểu cô nương? Rõ ràng là gái lỡ thì!" Thôi Hành Chu phụng phịu bắt bẻ Miên Đường, "Cả ngày cứ thích ở trước mặt người khác buôn chuyện thị phi, bởi vậy mới không ai muốn lấy nàng ta! Hôm nay ta mà không đến, nàng ta sẽ còn nói xấu ta thế nào với nàng nữa đây? Chẳng qua chỉ mới đe dọa chút ít, nếu ta thực sự có ý khác thì đã trực tiếp phế đi miệng lưỡi của nàng ta rồi!"
Hoài Dương Vương từ lâu luôn ôm mối thù sâu sắc đối với Hạ Trân, đến nay mới tóm được người, dọa nạt vài câu vẫn là quá nhẹ nhàng rồi đi.
Liễu Miên Đường hôm nay nghe Hạ Trân trách cứ vài câu, ban đầu cũng nảy sinh chút hờn dỗi, nhận ra được bản thân đích thực là bị lừa dối, ngay cả Hạ Trân cũng đã tỉnh ngộ rồi, vậy mà nàng vẫn luôn bị kẻ chuyên gạt người này mê hoặc.
Thế nhưng khi thấy bộ dạng Thôi Hành Chu hậm hừ tức giận, nàng ngược lại vui vẻ: "Đừng lo lắng nữa, về sau nàng ta cũng sẽ không có suy nghĩ hão huyền về chàng nữa đâu. Hạ tiểu thư nói, số tiền mà thương hội các vị lão gia chuyên uống rượu mua vui chi ra cho kỹ nữ, đem so với con số chàng đưa ta hằng tháng còn chẳng nhiều bằng đâu!"
Một nam nhân dù cho có anh tuấn đến đâu cũng không tránh được sự bủn xỉn, keo kiệt. Trong lòng Hạ Trân giờ đây hình tượng thiếu niên anh hùng cưỡi bạch mã rõ là đã sụp đổ hoàn toàn.
Thôi Hành Chu làm sao có thể quan tâm chuyện Hạ Trân nghĩ gì, chỉ duỗi tay một cái liền kéo nàng ôm vào lòng, khàn giọng nói: "Nàng đã khước từ ta bao lâu rồi? Nghĩ muốn cho nàng phần thưởng cũng chẳng có chỗ ra tay...... Nếu không thì, tối nay nàng đồng ý, ta lập tức thưởng nàng bao nhiêu tùy thích......"
Miên Đường còn lâu mới chấp thuận, nàng cùng hắn cười nói một lúc tỏ ý muốn đuổi khéo hẳn đi.
Thôi Hành Chu nói: "Vậy ta không quấy rầy nàng nữa, nàng đừng vội đuổi ta như thế, cứ cùng nhau trò chuyện vài câu đi."
Những ngày vừa rồi Miên Đường đã cùng Lý ma ma học cách làm chút điểm tâm liền nhân lúc này mang đến cho hẳn dùng thử.
Dẫu sao thì nàng và hắn giả làm vợ chồng cũng đã lâu, cũng không thể thẹn thùng nũng nịu như những đôi tình nhân trẻ khác mà làm thơ bày tỏ tình cảm nữa...
Dưới tấm rèm trăm hoa rực rỡ, nam nhân thân hình tuấn mỹ to lớn đầu đội kim quan, ôm nữ tử xinh đẹp tuyệt trần một thân y phục hồng đào trong lòng, khe khẽ thì thầm trò chuyện, vành tai và mái tóc cứ không ngừng chạm vào nhau, quả là một khung cảnh đẹp mắt động lòng người tựa tranh vẽ.
Chỉ tiếc rằng Thái Phi không muốn con trai mình phá hỏng quy cũ. Cho nên không để bọn họ thân thiết quá lâu, Thái Phi liền vội vàng phái người đến gọi Thôi Hành Chu về bàn chuyện.
Nhớ đến vẻ mặt cau có của bà ấy thực sự là phá hỏng cả phong cảnh hữu tình, nhưng Thôi Hành Chu cũng nào dám ngỗ nghịch làm trái lời mẫu thân.
Tóm lại, trước khi hành lễ, Hoài Dương Vương dù có sốt ruột nôn nóng đến mấy, cũng phải nhịn!
Đây cũng là nguyên do lớn nhất khiến Thôi Hành Chu rất muốn chấm dứt tình trạng hỗn loạn ở Đông Châu - đánh bại Quy tôn, để hắn trở về hành lễ, rồi ngày ngày đêm đêm đều được ôm giai nhân trong lòng.
Tuy nhiên, tin Hoài Dương Vương sắp kết hôn đã lan truyền đến Chân Châu, dân tình đang bàn tán xôn xao về việc vị hôn thê của Hoài Dương Vương làm cách nào mà lại từ chim sẻ hóa kiếp thành phượng hoàng.
Sau khi Tuy Vương phi từ Chân Châu xem bệnh hồi phủ, cùng Tuy Vương gia dùng một bữa thịnh soạn, hiển nhiên cũng sẽ cùng phu quân nói qua chút chuyện về vị tân Vương phi của Hoài Dương Vương.
Tuy Vương vốn dĩ ban đầu có chút không muốn nghe, cho đến lúc Tuy Vương phi nhắc đến vị hôn thê họ Liễu của Hoài Dương Vương, tên gọi là Liễu Miên Đường, hẳn mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Mấy ngày nay, Tuy Vương vội vã vào kinh bận rộn đủ điều, đối với việc Hoài Dương Vương vào kinh cũng đã nghe, tuy thuộc hạ có bẩm báo qua nhưng vì không để tâm đến nên không tra xét rõ ràng. Còn về phần Hoài Dương Vương mang nữ tử nào về thành thân, đó là chuyện chỉ có nữ nhân mới có thể để ý.
Vì người mà hắn ta lấy không phải con gái nhà danh gia vọng tộc, sẽ không có quan hệ thông gia mượn sức lôi kéo thể lực tranh quyền, Tuy Vương tự nhiên sẽ không để bụng mà quản làm gì.
Nhưng hắn tuyệt đối không tài nào lường trước được, nữ nhân mà Thôi Hành Chu muốn lấy về vậy mà lại là Tây Châu Liễu Miên Đường!
Tuy Vương vừa dùng bữa được một nửa, liền buông đũa xuống sau đó đem gián điệp trở về kinh thành lần lượt tra khảo.
Đến lúc đó mới đem cái cuộc hôn sự này từng chút một làm rõ trắng đen.
Tuy Vương ngàn vạn lần cũng không ngờ, thằng nhãi Thôi Hành Chu này đã vậy còn chẳng làm theo lẽ thường của mình, dám mạo muội đánh đổi thiên hạ lấy một nữ tướng cướp như vậy về làm vợ!
Không chỉ ngạc nhiên, mà còn có một loại cảm giác không thoải mái cứ như đang rơi vào miệng cọp.
Tại sao Thôi Hành Chu lại phải xen vào việc của người khác, và tại sao những kẻ cướp đi người thân của hắn năm xưa không bao giờ trở lại, giờ đây câu trả lời cũng đã dần rõ ràng.
Sau khi nghe thuộc hạ báo cáo, hắn bị thương trố mắt một hồi lâu, rồi đột nhiên bật cười như điên, chính là điệu cười lộ ra vẻ vô cùng ác ý: "Hoài Dương Vương, ngươi được lắm! Nhiều lần cùng bổn vương đối nghịch, để ta xem nào, những thứ ngươi đoạt được cũng khá nhiều đấy! Chẳng qua giờ đây không biết kẻ cười đến cùng là người hay ta......"
Thành thật mà nói, chỉ vì sơ suất nhất thời này, hắn quả thực là đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời để hàn gắn lại mối quan hệ giữa Thôi Hành Chu cùng tân đế.
Bất quá hiện tại mới biết cũng tốt, vẫn có thể sớm bày binh bố trận.
Nhưng cứ tiếp tục mặc kệ để Hoài Dương Vương thế lực ngày một lớn mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ thành nguy cơ tiềm tàng lớn đối với sự thống trị của hắn. Trận hỗn loạn lần này ở Đông Châu quả là cơ hội tốt, nếu tận dụng đúng cách thì không chỉ loại bỏ được cái gai Hoài Dương Vương, còn có thể chiếm được nữ nhân đang làm hắn càng ngày càng hứng thú kia mà chẳng cần động tay.
Liễu Miên Đường, bổn vương muốn xem xem nàng thực sự có sức hấp dẫn đến nhường nào, vậy mà lại mê hoặc được kẻ lạnh nhạt trước mọi thứ như Thôi Hành Chu đến thần hồn đảo điên!
Hạ Trân nhướng mày: "Khá tốt ư? Nếu tốt, ở bên ngoài thì chăm sóc ngươi, nhưng sao còn để cho người lo việc tiền nong trong nhà nhiều thế?
Hạ Trân nhớ như in lúc ấy Miên Đường tuy buôn bán thuận lợi, cộng thêm luôn tính toán tỉ mỉ, nhưng từ đó vẫn để lộ ra việc phu quân của nàng thỉnh thoảng dựa vào cờ bạc mà mang về chút tiền, nếu muốn tiết kiệm lâu dài thì cần phải toan tính kỹ càng...... Dù trong lời nói Miên Đường có phần tự hào về phu quân, nhưng giờ đây có lẽ, bấy nhiêu tiền cũng là quá ít ỏi đối với một vị Vương gia rồi đi!
Miên Đường cứng họng, chỉ có thể chày cối đáp: "Khi đó...... Hắn còn phải giấu diếm thân phận, nên không thể mang theo nhiều tiền cũng đúng thôi......"
"Mấy gã đàn ông trong thương hội chuyên uống rượu mua vui chi tiền cho kỹ nữ so với hắn e là còn chẳng nhiều tiền bằng......" Hạ Trân thấp giọng lẩm bẩm định nói rồi lại thôi, nghiêng đầu nhìn về phía Miên Đường, trong ánh mắt lộ ra vẻ vừa an tâm vừa mang theo chút thương hại.
Dù Miên Đường cảm nhận được Hạ Trân sẽ không trách mình, nhưng cũng không thể cứ thế mà bôi nhọ Thôi Hành Chu a! Vì vậy nàng lại cố cứu vãn mọi việc thêm lần nữa: "Hắn không phải có ý muốn lừa gạt ai đâu..... Thực sự trước đây chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm thế thôi......"
"Đúng là bất đắc dĩ...... Vị hôn thê bên kia còn chưa cắt đứt đâu, nếu ngươi làm ầm ĩ lên, vương phủ có khả năng sẽ náo nhiệt một trận......"
Hạ Tam cô nương mà lên tiếng thì cái danh kiêu ngạo, chua ngoa nhất trấn Linh Tuyền chắc chắn không ai địch lại nàng ta.
Miên Đường không giải thích nữa, chỉ thành thật nói: "Đi được bước nào thì hay bước đó vậy. Ngày trước, khi ký hôn thư hắn cũng từng nói có thể chấm dứt bất cứ lúc nào mà......"
Vốn dĩ ý nghĩa trong lời Miên Đường là đang nói Vương gia thực ra rất rộng lượng, vẫn chừa cho nàng một đường lui. Nhưng lời này đến tại Hạ Trân lại thành nàng bị bắt ép phải nói như vậy, cộng thêm bộ dáng lạnh lùng tàn nhẫn của Thôi Hành Chu trong phòng củi thì càng thêm chắc chắn. Ngụ ý rõ ràng là đang cảnh cáo Liễu Miên Đường nếu không biết thân biết phận, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành người đàn bà bị chồng ruồng bỏ....
Thực ra mà nói, trước kia Hạ Trân mỗi lần tưởng tượng khi Hoài Dương Vương cùng mình thân mật, cũng đã nghĩ về việc xuất thân chênh lệch của cả hai và sự phản đối trong tương lai họ sẽ gặp phải.
Lúc này khi đối diện Liễu Miên Đường, người thay nàng ta thực hiện tâm nguyện. Những ảo tưởng viễn vông của nàng ta cũng như đang từng chút được hoàn thành.
Tuy chỉ là con gái của một nhà buôn nhưng Hạ Trân từ nhỏ đến lớn vẫn luôn được sống an nhàn, ở nhà cũng chưa bao giờ phải chịu nửa điểm thiệt thòi. Ấy thế mà hôm nay, trải qua trận tra tấn dã man trong phòng củi, tận mắt chứng kiến chuyện những nhà danh gia quyền quý có thể làm liền cảm thấy kinh hãi vô cùng.
Miên Đường đáng thương, đã sớm bị tên Vương gia háo sắc lừa ngủ, mất đi sự trong sạch, chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài vào Vương phủ, cùng cái loại Vương gia keo kiệt tàn nhẫn có đủ này chung sống......
Mới nghĩ đến thôi mà nàng ta liền không khỏi cảm thấy gai ốc nổi đầy người.
Liễu Miên Đường vừa nói dứt lời thì xe ngựa đến, Miên Đường mời Hạ Trân về nhà uống chút canh an thần rồi ngủ một giấc thật ngon, cũng xem như nhân tiện đem chuyện xui xẻo trong phòng củi ở Hầu phủ hôm nay rửa sạch.
Hạ Trân cúi đầu một lúc lâu mới nói: "Ngươi sẽ không chê cười sự ngu ngốc của ta ngày trước chứ?"
Miên Đường mỉm cười đáp: "Khi chúng ta chọn lựa kiểu dáng của đồ sứ, chúng ta đều muốn chọn ra những món tốt, rõ ràng đều là dựa vào khả năng quan sát linh hoạt. Bộ dạng thường ngày của hắn so với người khác quả thực vẫn rất ổn, cho dù không phải là Vương gia, cũng sẽ có đầy người muốn lấy hắn, vậy thì ta có lý do gì mà phải cười nhạo người?"
Hạ Trân rất nhanh ngẩng đầu nhìn, cảm thấy nàng đang nói tốt cho người nọ, nghi ngờ trong lòng nàng hẳn là có chút vừa vui vừa khổ não, nhưng nói ra cũng không dễ dàng gì, chỉ thấp giọng lầm bầm nói: "Vậy thì người phải bảo trọng...... Giờ đây người đã là huyền chủ cao quý, ta cũng chẳng định làm khó dễ huyền chủ trước mặt người khác...... Người có trách ta không?"
Thấy nàng ta đột nhiên dùng lời lẽ khiêm nhường, Miên Đường chỉ cười nói: "Nếu là trách, ta sẽ không sai người đến phòng củi đưa ngươi đi đâu....."
Hạ Trân cùng nàng nhìn nhau cười, nàng ta cảm thấy bản thân như vừa choàng tỉnh sau một giấc mộng dài, một giấc mộng về tình yêu ngang trái thời thiếu nữ. Có điều trước khi cáo biệt, Hạ Trân vẫn tốt bụng nhắc nhở Liễu Miên Đường về những lời xúi giục của vị Liêm tiểu thư kia.
Khi Liễu Miên Đường nghe nói Liêm Bính Lan biết chuyện nàng từng sống ở Bắc Nhai, nàng cũng mặc nhiên không chút hoảng sợ.
Vì đó là sự thật, trừ khi tất cả người ở trấn Linh Tuyền đều trong một đêm bị giết sạch, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ có người biết.
Nàng từ trước đến nay mục tiêu luôn là sống không thẹn với lòng. Về phần Hoài Dương Vương, nếu đã dám lừa thì phải dám chịu, nên dù cho Liêm tiểu thư có biết thì đã sao, cùng lắm là bàn tán vài lời sau lưng nàng, cũng chẳng có gì đáng để tâm.
Sau khi Thôi Hành Chu đi Đông Châu tuần tra, hôm nay cũng tạm thời ít việc liền vội vàng tranh thủ thời gian quay về Chân Châu một chút.
Dùng bữa tối ở Vương phủ xong, hắn tiện thể đi dạo vào sân nhỏ của Liễu Miên Đường.
Miên Đường thì đang viết một lá thư gửi về nhà.
Trong mấy ngày nay, Liễu Miên Đường đã thu xếp cửa tiệm - sản nghiệp của riêng mình, đem gửi một số tiền cho Lục gia đại cữu cữu, yêu cầu ông ta chuộc lại ruộng đất mà trước đó Lục gia từng bán đi, để tránh việc cả nhà họ ngồi mát ăn bát vàng rồi tiếp tục giẫm lên vết xe đổ.
Cách đây vài hôm, đại cữu cữu có gửi thư nói rằng dưới sự chủ trì của ngoại tổ phụ, hai nhà đã được tách ra. Ngoại tổ phụ sẽ cùng đại cữu cữu là một nhà, còn về phần nhị cữu cữu Lục Mộ thì bị phân ra ở riêng.
Miên Đường cảm thấy như vậy cũng tốt, bằng không dựa vào sự nhân từ của đại cữu cữu, cũng thực sự chẳng thể trông cậy nhị cữu cữu được, vì thế trong thư còn kèm theo lời dặn dò ngoại tổ phụ phải chú ý thân thể và xương cốt, đợi đến năm sau, khi chiến sự ở Đông Châu ổn định, nàng cùng Vương gia sẽ khẩn xin để được trở về vấn an lão nhân gia.
Nàng đang viết dở thì một giọng nói từ đằng sau truyền đến: "Không cần sang năm, mùa thu năm nay là có thể kết thúc chiến sự."
Miên Đường quay đầu nhìn hắn: "Thật sao? Trong bữa tiệc trà hôm nay, những vị nữ quyến đó vẫn bàn tán về tai họa ở Đông Châu, nói thủ lĩnh của băng nhóm thổ phỉ rất lợi hại, lại còn có khí thế của Ngưỡng sơn Lục Văn......"
Thôi Hành Chu vốn luôn cho rằng Lưu Dục chính là Lục Văn, vừa nghe Miên Đường nói vậy, trong lòng liền nảy lên cảm giác hậm hực vì vị hôn thê của mình thế mà lại đi khen ngợi nam nhân khác, không nhịn được hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngay cả Lục Văn cũng là thủ hạ bại tướng dưới tay ta. Nếu xuất hiện thêm một tên nữa, có lý nào ta phải dè chừng?"
Miên Đường liếc nhìn hắn một cái rồi xoay người đáp: "Vương gia quả thực anh dũng uy phong, luôn là người làm chuyện lớn, hôm nay sao lại ở phòng củi hù dọa một tiểu cô nuong?"
"Cái gì mà tiểu cô nương? Rõ ràng là gái lỡ thì!" Thôi Hành Chu phụng phịu bắt bẻ Miên Đường, "Cả ngày cứ thích ở trước mặt người khác buôn chuyện thị phi, bởi vậy mới không ai muốn lấy nàng ta! Hôm nay ta mà không đến, nàng ta sẽ còn nói xấu ta thế nào với nàng nữa đây? Chẳng qua chỉ mới đe dọa chút ít, nếu ta thực sự có ý khác thì đã trực tiếp phế đi miệng lưỡi của nàng ta rồi!"
Hoài Dương Vương từ lâu luôn ôm mối thù sâu sắc đối với Hạ Trân, đến nay mới tóm được người, dọa nạt vài câu vẫn là quá nhẹ nhàng rồi đi.
Liễu Miên Đường hôm nay nghe Hạ Trân trách cứ vài câu, ban đầu cũng nảy sinh chút hờn dỗi, nhận ra được bản thân đích thực là bị lừa dối, ngay cả Hạ Trân cũng đã tỉnh ngộ rồi, vậy mà nàng vẫn luôn bị kẻ chuyên gạt người này mê hoặc.
Thế nhưng khi thấy bộ dạng Thôi Hành Chu hậm hừ tức giận, nàng ngược lại vui vẻ: "Đừng lo lắng nữa, về sau nàng ta cũng sẽ không có suy nghĩ hão huyền về chàng nữa đâu. Hạ tiểu thư nói, số tiền mà thương hội các vị lão gia chuyên uống rượu mua vui chi ra cho kỹ nữ, đem so với con số chàng đưa ta hằng tháng còn chẳng nhiều bằng đâu!"
Một nam nhân dù cho có anh tuấn đến đâu cũng không tránh được sự bủn xỉn, keo kiệt. Trong lòng Hạ Trân giờ đây hình tượng thiếu niên anh hùng cưỡi bạch mã rõ là đã sụp đổ hoàn toàn.
Thôi Hành Chu làm sao có thể quan tâm chuyện Hạ Trân nghĩ gì, chỉ duỗi tay một cái liền kéo nàng ôm vào lòng, khàn giọng nói: "Nàng đã khước từ ta bao lâu rồi? Nghĩ muốn cho nàng phần thưởng cũng chẳng có chỗ ra tay...... Nếu không thì, tối nay nàng đồng ý, ta lập tức thưởng nàng bao nhiêu tùy thích......"
Miên Đường còn lâu mới chấp thuận, nàng cùng hắn cười nói một lúc tỏ ý muốn đuổi khéo hẳn đi.
Thôi Hành Chu nói: "Vậy ta không quấy rầy nàng nữa, nàng đừng vội đuổi ta như thế, cứ cùng nhau trò chuyện vài câu đi."
Những ngày vừa rồi Miên Đường đã cùng Lý ma ma học cách làm chút điểm tâm liền nhân lúc này mang đến cho hẳn dùng thử.
Dẫu sao thì nàng và hắn giả làm vợ chồng cũng đã lâu, cũng không thể thẹn thùng nũng nịu như những đôi tình nhân trẻ khác mà làm thơ bày tỏ tình cảm nữa...
Dưới tấm rèm trăm hoa rực rỡ, nam nhân thân hình tuấn mỹ to lớn đầu đội kim quan, ôm nữ tử xinh đẹp tuyệt trần một thân y phục hồng đào trong lòng, khe khẽ thì thầm trò chuyện, vành tai và mái tóc cứ không ngừng chạm vào nhau, quả là một khung cảnh đẹp mắt động lòng người tựa tranh vẽ.
Chỉ tiếc rằng Thái Phi không muốn con trai mình phá hỏng quy cũ. Cho nên không để bọn họ thân thiết quá lâu, Thái Phi liền vội vàng phái người đến gọi Thôi Hành Chu về bàn chuyện.
Nhớ đến vẻ mặt cau có của bà ấy thực sự là phá hỏng cả phong cảnh hữu tình, nhưng Thôi Hành Chu cũng nào dám ngỗ nghịch làm trái lời mẫu thân.
Tóm lại, trước khi hành lễ, Hoài Dương Vương dù có sốt ruột nôn nóng đến mấy, cũng phải nhịn!
Đây cũng là nguyên do lớn nhất khiến Thôi Hành Chu rất muốn chấm dứt tình trạng hỗn loạn ở Đông Châu - đánh bại Quy tôn, để hắn trở về hành lễ, rồi ngày ngày đêm đêm đều được ôm giai nhân trong lòng.
Tuy nhiên, tin Hoài Dương Vương sắp kết hôn đã lan truyền đến Chân Châu, dân tình đang bàn tán xôn xao về việc vị hôn thê của Hoài Dương Vương làm cách nào mà lại từ chim sẻ hóa kiếp thành phượng hoàng.
Sau khi Tuy Vương phi từ Chân Châu xem bệnh hồi phủ, cùng Tuy Vương gia dùng một bữa thịnh soạn, hiển nhiên cũng sẽ cùng phu quân nói qua chút chuyện về vị tân Vương phi của Hoài Dương Vương.
Tuy Vương vốn dĩ ban đầu có chút không muốn nghe, cho đến lúc Tuy Vương phi nhắc đến vị hôn thê họ Liễu của Hoài Dương Vương, tên gọi là Liễu Miên Đường, hẳn mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Mấy ngày nay, Tuy Vương vội vã vào kinh bận rộn đủ điều, đối với việc Hoài Dương Vương vào kinh cũng đã nghe, tuy thuộc hạ có bẩm báo qua nhưng vì không để tâm đến nên không tra xét rõ ràng. Còn về phần Hoài Dương Vương mang nữ tử nào về thành thân, đó là chuyện chỉ có nữ nhân mới có thể để ý.
Vì người mà hắn ta lấy không phải con gái nhà danh gia vọng tộc, sẽ không có quan hệ thông gia mượn sức lôi kéo thể lực tranh quyền, Tuy Vương tự nhiên sẽ không để bụng mà quản làm gì.
Nhưng hắn tuyệt đối không tài nào lường trước được, nữ nhân mà Thôi Hành Chu muốn lấy về vậy mà lại là Tây Châu Liễu Miên Đường!
Tuy Vương vừa dùng bữa được một nửa, liền buông đũa xuống sau đó đem gián điệp trở về kinh thành lần lượt tra khảo.
Đến lúc đó mới đem cái cuộc hôn sự này từng chút một làm rõ trắng đen.
Tuy Vương ngàn vạn lần cũng không ngờ, thằng nhãi Thôi Hành Chu này đã vậy còn chẳng làm theo lẽ thường của mình, dám mạo muội đánh đổi thiên hạ lấy một nữ tướng cướp như vậy về làm vợ!
Không chỉ ngạc nhiên, mà còn có một loại cảm giác không thoải mái cứ như đang rơi vào miệng cọp.
Tại sao Thôi Hành Chu lại phải xen vào việc của người khác, và tại sao những kẻ cướp đi người thân của hắn năm xưa không bao giờ trở lại, giờ đây câu trả lời cũng đã dần rõ ràng.
Sau khi nghe thuộc hạ báo cáo, hắn bị thương trố mắt một hồi lâu, rồi đột nhiên bật cười như điên, chính là điệu cười lộ ra vẻ vô cùng ác ý: "Hoài Dương Vương, ngươi được lắm! Nhiều lần cùng bổn vương đối nghịch, để ta xem nào, những thứ ngươi đoạt được cũng khá nhiều đấy! Chẳng qua giờ đây không biết kẻ cười đến cùng là người hay ta......"
Thành thật mà nói, chỉ vì sơ suất nhất thời này, hắn quả thực là đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời để hàn gắn lại mối quan hệ giữa Thôi Hành Chu cùng tân đế.
Bất quá hiện tại mới biết cũng tốt, vẫn có thể sớm bày binh bố trận.
Nhưng cứ tiếp tục mặc kệ để Hoài Dương Vương thế lực ngày một lớn mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ thành nguy cơ tiềm tàng lớn đối với sự thống trị của hắn. Trận hỗn loạn lần này ở Đông Châu quả là cơ hội tốt, nếu tận dụng đúng cách thì không chỉ loại bỏ được cái gai Hoài Dương Vương, còn có thể chiếm được nữ nhân đang làm hắn càng ngày càng hứng thú kia mà chẳng cần động tay.
Liễu Miên Đường, bổn vương muốn xem xem nàng thực sự có sức hấp dẫn đến nhường nào, vậy mà lại mê hoặc được kẻ lạnh nhạt trước mọi thứ như Thôi Hành Chu đến thần hồn đảo điên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.