Kiều Tàng

Chương 166:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Miên Đường cứ đợi mãi, cảm thấy thời gian không đúng lắm nên đã sai người đi thăm dò. Nhưng đi được nửa đường, nàng nhìn thấy thị vệ hay đi cùng Phạm Hổ, trên người hắn còn mang theo vết thương, toàn thân nhếch nhác phi ngựa chạy tới.

Trái tim Miên Đường như thắt lại, nàng trốn trong bụi cây, nhìn hắn tiếp tục phi nước đại trên lưng ngựa, sau đó xuống ngựa và lo lắng nhìn xung quanh chỗ dùng.

Miên Đường cảnh giác quan sát phía sau hẳn, không có khói bụi binh lính đuổi theo, lúc này mới an tâm bước ra bụi cây bên cạnh trạm dừng Phong Vũ, nhanh chóng ra đón hẳn.

"Ngươi làm sao vậy? Phạm Hổ chưa đón được người của Thái Phi sao?"

Thị vệ kia lấy tay áo lau mồ hôi trên trán rồi vội vàng nói: "Đã đón rồi! Thái Phi biết rằng Phạm thống lĩnh là thân tín của Vương gia, cũng biết bọn thổ phỉ đang đến gần, nhưng Phạm thống lĩnh còn chưa nói được lời nào thì vừa đúng lúc Liêm phu nhân được Thái Phi gọi vào trong Vương phủ, bà ấy cũng nghe thấy rồi. Còn yêu cầu nhất định phải mang toàn bộ người nhà và Thái Phi cùng nhau chạy, khiến thời gian bị chậm trễ mất, đợi tới khi ra được thành thì bọn thổ phỉ cũng bắt đầu tiến công vào trong thành. Bởi vì người và xe ngựa quá nhiều, thế là liền trở thành tầm ngắm của bọn tuần tra trinh sát, và bị theo dõi suốt một đường đến sườn núi Nghi Sơn của Chân Châu. Phạm thống lĩnh sợ bọn thổ phỉ này sẽ về báo tin và vạch trần tung tích của đám người Thái Phi. Cho nên đã lãnh đạo thị vệ trong Vương phủ, lợi dụng ngọn núi để tiêu diệt giặc."

Miên Đường cau mày: "Vậy còn người của Thái Phi thì sao?"

Nam nhân kia nuốt nước bọt, nói: "Chân Châu thất thủ rồi. Những tên thổ phỉ kia đáng lẽ nên xông vào Vương phủ, nhưng khi phát hiện gia quyến trong Vương phủ không còn một ai, bọn chúng liền cử một đội lớn gồm người và ngựa chiến ráo riết truy tìm khắp các nẻo đường, còn thiết lập bố trí canh phòng sát sao. Phạm thống lĩnh e sợ đoàn người sẽ bị bọn chúng phát hiện, cho nên đã trốn trong một thác nước khuất sâu trong núi, cũng không dám cử động. Nhưng ngài ấy sợ người lo lắng nên đã phái ta tìm cơ hội đến báo tin cho người, để người biết rõ tình hình cụ thể trước mắt."

Miên Đường nghe vậy thì khẽ thở dài, thật ra thì nàng đã đoán ra từ lâu rồi. Cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ, Phạm Hổ không dám dùng mê dược vào Thái Phi. Dù sao bà ấy cũng đường đường là một Thái Phi, không một quan binh xuất thân chân chính nào dưới trướng Hoài Dương Vương lại dám làm ra chuyện tày trời như thế.

Nhưng Liêm di ma kia cũng thật sự quá phiền phức. Liêm gia và Vương gia đã sớm giải quyết xong hôn thư, lúc công thành, chỉ cần bỏ nhà cửa lại, tìm một nơi lẩn trốn thì tốt rồi. Cái đám thổ phỉ kia dù có cướp bóc, hay tìm người cũng sẽ không tìm ra được Liêm gia. Nhưng Liêm gia lại nhất quyết đòi mang đi hết, những thị vệ kia cũng không ngăn được bọn họ.

Nhưng bằng cách này, nó làm tăng độ khó trốn thoát lên rất nhiều.

Bây giờ bọn họ vẫn chưa bị bọn cướp phát hiện, vậy là tốt lắm rồi.

Miên Đường ra lệnh kéo ngựa ra khỏi rừng, dỡ xe ngựa, đóng yên trên ngựa, và khởi hành về hướng Nghi Sơn.

Nàng còn chưa tới gần Nghi Sơn liền nghe thấy trên đường núi có tiếng người reo hò, tiếng ngựa chạy, vô cùng sôi động.

Có vẻ như bọn thổ phỉ đã nhận thấy một số manh mối và quyết định đóng tại cửa núi để tìm kiếm.

Miên Đường xuống ngựa từ xa, sai lính canh giấu hết ngựa, sau đó cởi dây tháo túi da đựng nước và đổ đầy không khí vào chúng.

Cách đây vài ngày, khi tham gia tiệc trà của các phu nhân, nàng đã từng đi tới Nghi Sơn du ngoạn.

Có một con sông ở Nghi Sơn, có thể gọi là núi và đầu nguồn, chỉ dẫn thẳng đến núi. Theo những người phụ nữ đó nói, đó là một nơi tốt để bơi lội vào mùa hè. Miên Đường dự định sẽ sử dụng túi nước để lặn xuống núi.

Sau khi nghe kế hoạch của Miên Đường, những thị vệ cảm thấy việc để Miên Đường đi là quá mạo hiểm.

Nhưng Liễu Miên Đường vẫn bình tĩnh nói: "Trong lòng các ngươi luôn có những khúc mắc, luôn có sự phân biệt giữa cấp trên và cấp dưới, ai cũng không dám động vào Thái Phi. Vào thời điểm quan trọng như vậy, ta không thể quan tâm đến người khác, chỉ có thể bảo vệ được duy nhất Thái Phi, ý định này chính là muốn mang danh ô nhục. Chỉ cần ta đi, bọn chúng sẽ đánh chủ ý lên ta, cũng còn đỡ hơn Thái Phi bị bọn chúng bắt đi, sau đó sẽ chèn ép đến Vương gia."



Miên Đường biết Thôi Hành Chu, cho dù thứ huynh thứ muội của mình đều rơi vào tay bọn giặc, nhưng hắn vẫn có thể ung dung đối phó, thể hiện bản chất máu lạnh vô tình. Nhưng nếu mẫu thân của hắn rơi vào tay kẻ giặc, tinh thần của hắn nhất định sẽ hỗn loạn, sẽ bị người khác sai khiến.

Cho nên Miên Đường quyết định chỉ đưa mỗi Thái Phi ra ngoài. Lỡ như nửa đường có sự cố ngoài ý muốn, nàng cũng có thể tùy cơ hành sự, còn đỡ hơn chỉ ngồi đây chờ thời.

Những thị vệ kia không nói lại được Miên Đường, chỉ có thể nghe theo ý muốn của Huyện chúa, chuẩn bị đưa người xuống nước.

Khi vừa xuống nước, Miên Đường liền cảm thấy cổ tay mình đau nhói.

Mặc dù vết thương ở tay và chân nàng đã được điều trị tốt, nhưng dù sao cũng từng là vết thương nặng, gặp thời tiết lạnh giá vẫn còn đau. Hơn nữa sau khi xuống nước, tiếng nước vo ve bên tai, điều này đột nhiên gợi lại những ký ức khó chịu trong tâm trí Miên Đường.

Nàng ... hình như đã từng xuống nước thế này, cái lạnh thấu xương, tay chân tê dại ... Cuối cùng, nước cứ tràn vào miệng và mũi không ngừng...

Miên Đường ngậm túi da trong miệng, không khí trong lành tạm thời ổn định tâm trạng của nàng. Nhân lúc vẫn còn đủ không khí trong túi da, Miên Đường lặn xuống nước và dùng hết sức bơi về phía trước.

Nàng bơi đến hố nước nơi Phạm Hổ và những người khác đang ẩn náu trên núi, túi khí lúc này vừa đúng lúc cạn sạch. Nhưng khi vừa ngoi lên khỏi mặt nước, nàng thực sự đã khiến những người trong hố nước giật mình.

Cả Liêm Sở thị và Liêm Bính Lan đều bị dọa cho sợ hết hồn. Liễu Miên Đường nhanh chóng rời khỏi nước, nàng đi tới trước mặt hai người, lập tức bịt miệng hai cái người miệng to kia lại, ngăn cản bọn họ hét toáng lên.

Bình thường, mỹ nhân là hòn ngọc được mài dũa, bây giờ lại mặc một bộ đồ đen toàn thân, tóc của nàng cũng bị nước thấm dính chặt, cơ thể ướt đẫm, cùng đôi mắt hung dữ, nhìn nàng trông rất đáng sợ.

Hai mẹ con Liêm gia nhất thời bị Liễu Miên Đường làm cho sửng sốt một hồi, họ nhìn nàng ngây người nhưng lại không dám nói gì.

Mà Liễu Miên Đường nhìn thoáng qua những nam nhân và mỹ nhân trong động nước, lại nhìn đến những túi to túi nhỏ xung quanh bọn họ, cũng như những hộp nhỏ đựng đồ trang sức, vàng bạc, nàng liền cảm thấy tức giận không thôi.

Những người này thực sự muốn tiền chứ không phải mạng sống, tài sản quan trọng đến vậy sao? Ngược lại mạng sống đều nằm trong tay mỗi người! Cũng chẳng biết bọn họ mất bao nhiêu thời gian để thu dọn đống ngân lượng này!?

Khi Phạm Hổ nhìn thấy đám người Liễu Miên Đường, trong lòng hắn liền nhẹ nhõm hẳn, cũng vội vàng chạy tới xin ý kiến của Huyện chúa. Trong lòng Liễu Miên Đường biết nếu bản thân lúc này nói chỉ có thể cứu Thái Phi ra, thì chắc chắn những người còn lại sẽ ngồi trên đống lửa, rục rịch làm loạn, sẽ rất dễ kéo đám quan binh truy đuổi tới đây.

Vậy nên nàng cũng không nói gì, chỉ nói rằng không thể làm kinh động đến bọn giặc, và đem Thái Phi xuống nước đầu tiên.

Nhưng tai mắt Liêm Sở thị rất nhiều, cũng không theo chân Miên Đường: "Chẳng phải túi nước rất nhiều sao? Có thể mang theo nhiều người ra ngoài đấy! Ta không lo lắng cho tỷ tỷ, chi bằng để mấy người Liêm gia chúng ta kỹ năng dưới nước tốt cùng nàng ấy lặn xuống."

Miên Đường nhìn bà ta, lạnh lùng nói: "Nếu nghe ta thì tất cả các người sẽ được cứu, nhưng nếu các người không chịu nghe theo ta, thì tất cả các người đều không thể trốn thoát được đâu!"

Liêm Sở thị vừa mới bị nàng bịt miệng, nên trong lòng cảm thấy rất khó chịu! Thấy nàng ăn nói không khách khí như vậy, lại còn không kiêng dè bà ta là thân di nương của Vương gia, ngay lập tức không dám làm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Liễu Miên Đường và chuẩn bị lý luận với nàng.

Nhưng Miên Đường làm gì có thời gian để nói chuyện vớ vẩn với bà già này? Nàng rút con dao găm ở thắt lưng ra, vươn tay bám lên bức tường đá, sau đó vung dao ném vào cạnh tai của bà ta.

Những người bên cạnh sợ tới mức há hốc mồm, chỉ biết con dao găm chặt sắt như bùn, xuyên một phát vào đá, hơn nữa còn cắm ngay mép trên đầu Liêm Sở thị!



Lần này Liêm Sở thị sợ đến mức không thể phát ra tiếng, cảm thấy hai má nóng bừng, dường như máu trong người sắp trào ra vậy.

Liễu Miên Đường ảm đạm nói: "Nếu ngươi còn nói nhảm nữa, ta sẽ giết ngươi đấy, có tin hay không!"

Lúc này, Huyện chúa Hoài Tang như biến thành người khác. Những lễ nghi giáo đạo mà Lý ma ma phí hoài công sức dạy nàng đã bị rũ bỏ sạch sẽ, nàng ra tay nhanh lẹ dứt khoát, đôi mắt tràn đầy sát khí, trông rất giống một nữ tặc vậy!

Liêm Bính Loan cũng bị dọa sợ. Nàng ta từng cho rằng Liễu Miên Đường chẳng qua chỉ là một kẻ chuyên đi quyến rũ dụ dỗ nam nhân mà thôi.

Nhưng vào lúc này, vì một câu không phục liền dùng dao ném người, toàn thân còn tỏa ra khí thế ngút trời khiến người ta không dám nói lại!

Liêm Hàm Sơn nhận định tình hình và thấy rằng đám thị vệ này chỉ nghe theo lệnh của Liễu Miên Đường mà thôi. Thế là, hắn ta vội vàng chạy đến đỡ lấy vị phu nhân đang lung lay sắp đổ, nhỏ giọng nói: "Người bớt nói lại đi, cứ nghe theo sự sắp xếp của Huyện chúa đã..."

Sau khi Liễu Miên Đường dọa cho Liêm Sở thị sợ chết khiếp, liền quay đều hướng về phía Thái Phi, nói bằng cái giọng không khách khí: "Cởi hết những chiếc trâm trên đầu xuống, hai túi lưới cố định lại, sau đó cởi áo ngoài và bỏ túi vào trong nước!"

Sở Thái phi cũng bị nàng thu hút, bà cảm thấy khẩu khí của nàng rất giống với nhi tử mỗi khi tức giận, còn bà thì giống như bộ dáng không dám cãi lại mẹ chồng, chỉ có thể nhất nhất làm theo. Thị nữ hầu hạ cạnh bà cũng nhanh chóng chạy tới giúp Thái Phi cố định lại tóc.

Liễu Miên Đường bước tới, rút con dao găm ra rồi cất đi, sau đó nhỏ giọng nói với Phạm Hổ: "Ta phát hiện ra phía ngoài núi có người sinh sống, bọn họ sẽ kéo xe ngựa đang ẩn trong núi của các ngươi, chạy về hướng tây nam, ta sẽ gây động tĩnh thu hút sự chú ý của bọn họ, khiến cho bọn binh lính vây quanh núi rút lui dần. Thời cơ đến nhất định phải tùy thời hành sự, khi quân bao vây giảm bớt thì đem người từ trong hang xuống núi, sau đó ngươi chia người trong đoàn thành từng nhóm nhỏ, đừng để nhiều gia đình lớn tụ lại với nhau. Nếu người Liêm gia cùng ở chung với người trong Vương phủ thì càng nguy hiểm hơn, thà đi một mình còn tốt hơn. Khi thời cơ đến, ngươi phải liên tục bảo vệ hai vị di nương, cùng Ngũ gia và cô nương trở về quê, lý trưởng trong vùng đó sống rất có tình cảm, sẽ không cần phải bôn ba cực khổ khắp nơi nữa. Nhóm phản loạn giả làm nghĩa quân cứu dân này sẽ không dám lưu lại vùng đất này lâu, tìm không ra Thái Phi, bọn chúng chắc chắn sẽ rút lui thôi."

Phạm Hổ từ nãy đến giờ bị những nữ nhân quý tộc nuông chiều từ bé này xoay mòng mòng trong nước, lúc này may mà có Liễu Miên Đường đến trấn an bọn họ, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, cũng nhanh chóng gật đầu, chỉ cần làm theo chỉ dẫn của Huyện chúa là được.

Sau khi phân phó xong xuôi cho Phạm Hổ, bên phía Thái Phi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Vì vậy, Miến Đường lại lấp đầy túi khí và bắt đầu lặn ra ngoài.

Nhưng mà lúc ra ngoài lại khó hơn so với những gì nàng nghĩ. Thái Phi không quen dưới nước, khi bước xuống nước, bà ấy cứ hoảng loạn không thôi, Liễu Miên Đường bèn túm lấy nách của bà và mang bà đi về phía trước.

Đây thực sự là lý do tại sao Miên Đường từ chối sử dụng phương pháp này để đưa toàn bộ người trong động ra ngoài. Trong đám nam nữ già trẻ lớn bé kia, chỉ cần một người không quen dưới nước có thể gây ra sự cố làm bại lộ chỗ ẩn náu.

Cứ làm như vậy, Liễu Miên Đường mang theo Thái Phi ra khỏi sông cùng với ba hộ vệ.

Khi thị vệ đang canh giữ chỗ này nhìn thấy bọn họ bình an trở về, liền phát tín hiệu cho người dân trên núi nhanh chóng chạy tới, trên người mặc trang phục thổ cẩm, kéo bốn năm xe ngựa tới chạy về phía đường cái theo hướng tây nam.

Về phía Liễu Miên Đường, nàng lên một chiếc xe lừa đổ nát, lợi dụng chênh lệch múi giờ chạy về phía bắc.

Về phía Liễu Miên Đường, nàng leo lên một chiếc xe lừa đổ nát, lợi dụng thời cơ chín muồi liền chạy về phía bắc.

Lúc này Thái Phi ngồi trên xe lừa đã thay một bộ quần áo dân dã, mặt mũi Liễu Miên Đường cũng lấm lem bùn đất, thoạt nhìn giống một cô nương nhà quê cục can.

Lúc này trông về phía Chân Châu , lửa cao ngút trời, Thái Phi nhìn thấy thì không khỏi sợ hãi. Qua một hồi bà lại bất tri bất giác nghĩ đến an nguy của nhi tử Thôi Hành Chu, trong lòng bà liền vô cùng buồn rầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook