Chương 165:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Miên Đường dứt khoát rời đi, còn trong lòng Thái Phi lại rất hỗn loạn.
Thành thật mà nói, đề nghị lần này của bà cũng chỉ nhằm mục đích thăm dò. Tính khí Miên Đường dễ mềm lòng, cho dù không cam tâm tình nguyện, Thái Phi cũng sẽ có lời gây khó dễ cho nàng. Sau mấy hồi tranh luận qua lại cũng sẽ mỗi người mỗi ý.
Xuất thân của Miên Đường thật sự có nhiều điểm thiếu sót, việc đã từng là ngoại thất của Thôi Hành Chu là một sự thật không thể chối cãi. Nếu nàng đủ thông minh, thì nên học theo hí văn, chủ động cam tâm làm quý thiếp, thế thì chẳng phải tốt hơn sao.
Khi đó, trong Vương phủ có Liêm Bính Lan là chính thất xuất thân trong sạch, và một nữ tử mà nhi tử thích làm thiếp hầu hạ, đương nhiên trên dưới sẽ được hòa khí.
Đây là phương án thỏa hiệp mà Thái Phi đã nghĩ ra sau khi bị Liêm Sở thị phàn nàn kể lể, rồi lại mấy lần thủ thỉ bên tai, bị nói đến mức dao động.
Nhưng Thái Phi ngàn vạn lần không ngờ chính là Miên Đường lại bất ngờ mở miệng chất vấn bà, bày ra một bộ dạng không chịu khuất phục, cứ thế xoay người rời đi.
Nếu nhi tử quay lại, phát hiện người của mình đã đi mất....Sở Thái Phi biết nhi tử nhất định sẽ nổi giận.
Trong lúc nhất thời, bà rất hối hận vì hôm nay đã nói quá thẳng thắn, còn tức giận Liễu Miên Đường không chịu nhường nhịn xuống nước. Bà chỉ dặn dò nha hoàn, người già trong phủ phải giữ mồm giữ miệng, không ai được phép nói tới chuyện Liễu Miên Đường đã rời khỏi phů.
Một lúc sau, Thái Phi nghĩ đến việc tìm cơ hội khác năn nỉ Liễu Miên Đường, để nàng mau chóng quay lại.
Bởi vì Liễu Miên Đường không đi ra cổng lớn, mà là đi qua cổng phụ, cho nên không có mấy người trong phủ biết chuyện này.
Tuy rằng trong lòng Thái Phi dự tính như vậy, nhưng không ngờ lại gây ra kết cục lớn đến vậy, khiến bà không kịp trở tay đưa Liễu Miên Đường về.
Chỉ ba ngày sau khi Liễu Miên Đường rời khỏi phủ, toàn bộ thư gia của Vương phủ gửi cho Vương gia hơn một nửa đều bị trả lại. Nghe nói đường chuyển thư tín đã bị tắc nghẽn, cho nên thư tín không thể gửi đi được nữa.
Nghe nói đám nghĩa quân kia không biết đã nhận được tiếp viện ở chỗ nào, nhưng khí thế rất mạnh. Chỉ năm ngày sau khi Miên Đường rời khỏi phủ, tin tức từ Đông Châu ngày càng được nhiều người biết đến. Cuối cùng có những người loan truyền tin đồn bậy bạ, nói rằng Hoài Dương Vương rơi vào ổ mai phục của Lỗ Vương và bị mắc kẹt trên một hòn đảo xa xôi, viện binh cũng bị nghĩa quân chặn đánh, nhất thời không kịp ứng cứu. Sau một thời gian, mấy người dân địa phương đều hoảng sợ lo lắng, họ truyền tai nhau về việc khi nào nghĩa quân Đông Châu sẽ trở lại thành tàn sát dân lành.
Thái Phi chịu không nổi chuyện này, lo lắng quá độ dẫn đến đổ bệnh.
Bên phía Miên Đường cũng nhận được thư báo, bèn lệnh cho Phạm Hổ đi dò la tin tức cụ the.
Phạm Hổ từ phía dịch trạm trở về, sắc mặt ngưng trọng, bèn hồi báo cho Huyện chúa về tình hình đường thư tín trước khi bị cắt, nói rằng quân phản loạn quả thật đã chặn được viện binh, nhưng chỗ mà Vương gia bị mai phục lại rất kỳ quái.
Tuy nhiên, các chi tiết cụ thể lại không thể dò la được. Sau khi Phạm Hổ trở về báo cáo tin tức với Miên Đường, hắn quyết định đợi thêm mấy ngày, nếu vẫn không có tin tức gì, hắn sẽ đích thân mang người thâm nhập vào bên trong, đến những hòn đảo gần đó nghe ngóng tình hình.
Miên Đường cắn môi, nàng trải tấm bản đồ mà nàng đã mua được trong hiệu sách.
Từ khi Thôi Hành Chu dẫn quân xuất binh, nàng đã nhờ Phương Hiết mua bản đồ này, đồng thời đánh dấu luôn vị trí mà đại quân của Chân Châu đang tiến quân, nhằm xác định được vị trí của Hoài Dương Vương.
Cục diện trên chiến trường đang thay đổi chóng mặt, ngay cả võ tướng Quan Vũ cũng có lúc thua trận phải lui về Mạch thành.
Miên Đường lo lắng cho sự an nguy của Thôi Hành Chu, chỉ có thể dựa vào tấm bản đồ mỏng manh này để gửi nhờ tương tư.
Bây giờ nhìn đến tấm bản đồ được đánh dấu khắp nơi, Miên Đường chỉ cảm thấy có gai nhọn và nguy hiểm rình rập khắp nơi. Chẳng qua là đám nông dân tạo phản cũng vừa mới nổi lên, vậy thì viện binh có thể đến từ đâu chứ?
Miên Đường chợt nhớ đến tình huống khi mới quay lại, nàng đã vô tình gặp tình cảnh Tam tiểu thư của Hạ gia.
Khi nàng trở lại trấn Linh Tuyền vào ngày hôm đó, nàng đã không nói cho người khác biết. Chẳng qua ngay đúng lúc xuống xe ngựa lại nhìn thấy Hạ Trân vừa đi xem mắt về, thế là bèn mời nàng ấy trò chuyện một lúc.
Đối tượng xem mắt của Hạ Trân là nhi tử của nhà Trương Vân Ngoại ở trấn lân cận, nghe nói người này luôn khổ công mài luyện để thành danh, đã lập lời thề nếu không công thành danh toại sẽ không thành gia. Kết quả, năm nay hắn đã đỗ tú tài, cũng coi như báo đáp cha mẹ, cũng bàn luôn chuyện cưới xin.
Đúng lúc Hạ Trân cũng vừa tỉnh cơn mơ về mối tình đầu lúc còn là thiếu nữ, nàng cuối cùng cũng đồng ý đi xem mắt. Hai người lớn tuổi cũng là duyên phận, từng trì hoãn đến bây giờ mới chịu gặp mặt nhau.
Hạ Trân vừa xem mắt xong, theo nàng ta thấy Trương công tử mặc dù không tiêu sái anh tuấn như Hoài Dương Vương, nhưng hắn ôn nhu và hiền lành hơn hẳn, cho nên thoạt nhìn hắn không đến nỗi khiến vợ bị dọa sợ.
Gia cảnh của hai bên gia đình khá tương đồng, chuyện cưới xin lúc đó cũng đã định đoạt, vì con cái của cặp đôi đều không còn nhỏ, hơn nữa ngày cưới cũng đã cận kề.
Hạ Trân không ngờ rằng nàng ta sẽ thành thân sớm hơn cả Miên Đường, trong lòng nàng ta rất hạnh phúc, theo quan điểm của nàng ta, thà gả cho một gia đình nhỏ bé nhưng giàu có còn tốt hơn là gả vào Vương phủ nhà cao cửa rộng, tranh quyền đoạt thế.
Nếu không, làm thế nào Liễu Miên Đường có thể biết đến trấn Linh Tuyền? Chắc chắn không thể nào thấy được hình dáng trong Vương phủ đâu.
Tuy rằng nàng ta rất tò mò nguyên do Liễu Miên Đường quay lại, nhưng Miên Đường thế mà lại lấy nhu thắng cương, chỉ có thể nói lần này quay về là để giải quyết nợ nần, làm vậy mới có thể dứt được quá khứ.
Chẳng qua, Hạ Trân chỉ thuận miệng nói ra những gì nàng ta đã thấy ở Huệ Châu mà thôi.
Người ta nói rằng Tuy Vương đã mang cả nhà chuyển đến kinh đô, còn điều động rất nhiều người ngựa tới hộ tống.
Khi neo thuyền qua đêm nơi bến thuyền ở Huệ Châu, Hạ gia bọn họ suýt chút nữa đã bị đám quan binh bắt giữ. Nếu không phải ông chủ thuyền là người có kinh nghiệm đi đường, nhanh chóng nhét cho bọn họ vài đồng bạc cắc, thì có lẽ ngay cả thuyền cũng không quay về được.
Khi Miên Đường nghe thấy điều này, tâm trí nàng liền khẽ động: "Quan cùng gia quyến ra ngoài, tốt hơn nên đi càng nhanh càng tốt. Cho dù binh mã hộ tống gia quyến Tuy Vương về kinh đô cũng không thể di chuyển bằng thuyền trong đêm thế này?"
Hạ Trân xua tay: "Hắn vận chuyển cái gì thì mặc kệ hắn, miễn đừng đụng tới chuyện chúng ta là được. Nhân tiện, cha ta đã mua cho ta một cây trâm ngọc, ta cố ý chọn vài cái kiểu mới cho Huyện chúa, người..."
Sau đó, khi Hạ Trân nói về đồ ăn và quần áo, Miên Đường dường như không quan tâm lắm.
Bây giờ đường vận chuyển thư từ đã bị phong tỏa, nàng không có tin tức gì về đại quân của Hoài Dương, nhưng nghĩ đến những gì Hạ Trân nói về việc phong tỏa bến tàu vận chuyển quân ở Huệ Châu vào ban đêm.
Liệu hai chuyện này có mối liên hệ nào không?
Cuộc bao vây Đông Châu vẫn chưa giải quyết được, Miên Đường không thể ở đó lâu hơn, nàng muốn đi cùng Phạm Hổ, nhưng lại bị Phạm Hổ ngăn lại: “Huyện chúa, hiện tại thân phận của người rất danh giá, thời cuộc chiến tranh lan truyền tin đồn không hay, đa phần đều không đáng tin, Đông Châu bây giờ rất loạn lạc. Không chỉ những kẻ nổi loạn gây rắc rối, mà còn có những tên phi thổ lợi dụng chiến tranh để cướp bóc. Nếu người đi, chẳng phải sẽ gây thêm loạn sao? Khi thời điểm đến, Vương gia khải hoàn trở về, người cũng không được trở lại."
*Huyện chúa : là một tước hiệu bắt nguồn từ nhà Đông Hán, dành cho các nữ quyến họ hàng trong hoàng thất.
Tuy nhiên, trước khi Miên Đường đưa ra quyết định, cuộc khủng hoảng ở Chân Châu lũ lượt kéo đến.
Hóa ra nàng không hề hay biết đám nghĩa quân kia đã xuyên thủng vòng vây phía sau, mở ra một kẽ hở và tiến thẳng đến Chân Châu.
Nhóm thổ phỉ tiến đến rất dữ dội, nhưng lại hành quân không một tiếng động, các châu xung quanh không hề báo cáo bất kỳ tin tức nào, chúng tiến thẳng vào cổng thành Chân Châu như một bóng ma giữa trần gian.
Điều kỳ lạ nhất là nhóm binh mã này dường như có mục đích. Nhưng những huyện làng giàu có xung quanh hoàn toàn không phòng thủ nhưng lại không tiến vào đó, mà lại hướng thẳng tới nơi bị ngăn cách như Chân Châu để đuổi cùng giết tận.
Trấn Linh Tuyền nơi Miên Đường sinh sống cũng bị nhóm phiến quân càn quét qua.
Đêm đó, đường phố tràn ngập tiếng vó ngựa và tiếng người la hét, tiếng động lớn làm kinh sợ những thương nhân giàu có trong trấn Linh Tuyền, khiến họ phái rúc trong giường run rẩy không thôi. Trong lòng họ còn thầm mắng binh mã của Hoài Dương Vương không đủ mạnh trấn áp bọn thổ phỉ, để bọn chúng tiến vào trấn Linh Tuyền nhanh như vậy, bây giờ dù có muốn chạy cũng không thể chạy thoát.
Liễu Miên Đường nghe thấy tiếng động liền nhờ người dời thang vào tường, dưới màn đêm dày đặc, nàng trèo lên thang và nhìn ra ngoài.
Đám quân phản loạn trên tay cầm đuốc nhanh chóng chạy về phía trước, chúng không hề có ý định dừng lại nghỉ ngơi hay cướp bóc.
Miên Đường quan sát một lúc, sau đó lặng lẽ đi xuống và hỏi hắn có muốn leo lên xem hay không, nhưng hắn có thể nhìn thấy những gì sắp tới.
Phạm Hổ cau mày nói: "Nhìn bọn chúng, ta không hề cảm thấy bọn chúng là nghĩa quân..."
Còn có thể được ăn cơm, ai muốn nổi dậy tạo phản chứ?
Phạm Hổ theo Vương gia đi trấn áp quân phản loạn, cả người đều đen ố hết cả, trong mắt còn hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Nhưng những kẻ trong đám quân phản loạn lúc nãy đều cao lớn vạm vỡ, điều quan trọng nhất là họ đã được huấn luyện quá kỹ khi hành quân, không giống như một quân đoàn phản loạn.
Thật ra, những gì Phạm Hổ nói, Liễu Miên Đường cũng nhìn ra được.
Thế nhưng, một đội hùng mạnh như vậy sao lại mang theo ngọn cờ chính nghĩa của Lỗ Vương.
Miên Đường suy nghĩ một hồi, liền đoán được có người đang thừa nước đục thả câu, giả danh là Lỗ Vương, lợi dụng việc Hoài Dương Vương đang trong tình thế vây khốn để tấn cộng Chân Châu.
Mà mục đích bọn họ tấn công vào Chân Châu không nói cũng rõ, chính là muốn bắt hết gia quyến của Hoài Dương Vương, và mượn chuyện này uy hiếp Hoài Dương Vương.
Ban đầu, trước khi Thôi Hành Chu dẫn quân tiến đánh, hắn cũng đã từng điều binh tới Chân Châu. Vốn dĩ cũng không có gì đáng lo ngại, nhưng sự việc đã xảy ra mấy ngày trước, Thánh thượng đã ban lệnh xuống, đem binh mã của Chân Châu đi đến Lâm Châu vận chuyển quân lương.
Nhưng đường thư tín đã bị phong tỏa, Thôi Hành Chu chắc hẳn không hề hay biết hầu hết binh lính và ngựa chiến của Chân Châu đã bị triều đình điều động đi hết. Mọi thứ thật tình cờ, nhưng hợp nhau một chỗ, bọn họ đều muốn lấy mạng cả nhà Hoài Dương Vương ...
Nếu quả thật đúng như vậy, Miên Đường cảm thấy hiện tại không cần phải lo lắng quá nhiều về sự an toàn của Thôi Hành Chu. Bên phía hắn chắc chắn không có nhiều cản trở, đó là lý do tại sao kẻ ác ôn đang ẩn mình trong bóng tối này muốn tấn công Chân Châu thật nhanh và tận dụng tình thế bắt chẹt Hoài Dương Vương.
Nghĩ đến đây, nàng nhanh chóng nói với Phạm Hổ: "Mau lên! Ngươi phải mau chóng báo tin cho Hoài Dương Vương trước khi đoàn quân này tấn công." Những thứ khác có thể không cần nhưng nhất định phải mang Thái Phi đi, ngoài ra còn các tiểu thư công tử trong Vương phủ nữa. Cứu người vẫn quan trọng hơn..."
Phạm Hổ nghe tiếng bước chân bên ngoài không ngừng, khẩn trương nói: "Hiểu rồi, cứu mạng người là quan trọng nhất, nhưng ta đi rồi, người ở đây sẽ gặp nguy hiểm...."
Miên Đường đi nhanh về phòng của mình chuẩn bị quần áo, vừa đi vừa nói: "Không sao cả, lúc xuất phủ ta sẽ đi của hông, sẽ không ai nhìn thấy cả. Thái Phi muốn mặt mũi, chắc sẽ không lên tiếng, bọn thổ phỉ kia cũng không biết ta ở trong Vương phủ. Người dẫn người ra ngoài, đến khu Phong Vũ phía tây bên ngoài Chân Châu đợi ta. Nhưng nếu ngươi đi nói, Vương phi nhất định không tin, hơn nữa cũng sẽ chần chừ không chịu ra quyết định. Thế này không được lắm, ngươi hãy mang theo vài viên thuốc mê, đợi Thái Phi bất tỉnh, ngươi sai ám vệ tới đưa bà ấy ra ngoài. Đợi tới khi những kẻ này công kích thành, cũng sẽ không thể tìm ra! Chân Châu.... đã không thể giữ được nữa!
Khi nghe thấy điều này, lông mày của Phạm Hổ liền nhíu lại, hẳn không dám chần chừ thêm nữa, nhanh chóng dẫn mọi người ra ngoài theo con đường sau. Theo chỉ dẫn của Miên Đường, hẳn men theo kênh đào quanh xưởng gốm, ngồi trên chiếc thuyền nhỏ chở hàng theo dòng nước đến Chân Châu.
Số lượng “nghĩa quân” này rất đông, đi qua sông cũng phải mất rất nhiều thời gian, hắn nhất định phải mau chóng đến Vương phủ trước khi đám quân này kéo tới.
Mặt khác, Liễu Miên Đường cũng nhanh chóng thay một bộ quần áo của nam giới, học lấy dáng người Đông Bắc, lau mặt bằng than trên bếp lò, cầm lấy một ít ngân phiếu và vàng bạc. Sau đó, nàng dẫn Phương Hiết, Bích Thảo cũng mặc áo nam giới cùng vài ám vệ ở lại theo cửa sau ra ngoài.
Kế đó, nàng tìm một con thuyền qua sông, thuê xe ngựa phi nhanh tới Phong Vũ chờ đợi, nhưng nàng đợi mãi mà vẫn không thấy ai đến.
Thành thật mà nói, đề nghị lần này của bà cũng chỉ nhằm mục đích thăm dò. Tính khí Miên Đường dễ mềm lòng, cho dù không cam tâm tình nguyện, Thái Phi cũng sẽ có lời gây khó dễ cho nàng. Sau mấy hồi tranh luận qua lại cũng sẽ mỗi người mỗi ý.
Xuất thân của Miên Đường thật sự có nhiều điểm thiếu sót, việc đã từng là ngoại thất của Thôi Hành Chu là một sự thật không thể chối cãi. Nếu nàng đủ thông minh, thì nên học theo hí văn, chủ động cam tâm làm quý thiếp, thế thì chẳng phải tốt hơn sao.
Khi đó, trong Vương phủ có Liêm Bính Lan là chính thất xuất thân trong sạch, và một nữ tử mà nhi tử thích làm thiếp hầu hạ, đương nhiên trên dưới sẽ được hòa khí.
Đây là phương án thỏa hiệp mà Thái Phi đã nghĩ ra sau khi bị Liêm Sở thị phàn nàn kể lể, rồi lại mấy lần thủ thỉ bên tai, bị nói đến mức dao động.
Nhưng Thái Phi ngàn vạn lần không ngờ chính là Miên Đường lại bất ngờ mở miệng chất vấn bà, bày ra một bộ dạng không chịu khuất phục, cứ thế xoay người rời đi.
Nếu nhi tử quay lại, phát hiện người của mình đã đi mất....Sở Thái Phi biết nhi tử nhất định sẽ nổi giận.
Trong lúc nhất thời, bà rất hối hận vì hôm nay đã nói quá thẳng thắn, còn tức giận Liễu Miên Đường không chịu nhường nhịn xuống nước. Bà chỉ dặn dò nha hoàn, người già trong phủ phải giữ mồm giữ miệng, không ai được phép nói tới chuyện Liễu Miên Đường đã rời khỏi phů.
Một lúc sau, Thái Phi nghĩ đến việc tìm cơ hội khác năn nỉ Liễu Miên Đường, để nàng mau chóng quay lại.
Bởi vì Liễu Miên Đường không đi ra cổng lớn, mà là đi qua cổng phụ, cho nên không có mấy người trong phủ biết chuyện này.
Tuy rằng trong lòng Thái Phi dự tính như vậy, nhưng không ngờ lại gây ra kết cục lớn đến vậy, khiến bà không kịp trở tay đưa Liễu Miên Đường về.
Chỉ ba ngày sau khi Liễu Miên Đường rời khỏi phủ, toàn bộ thư gia của Vương phủ gửi cho Vương gia hơn một nửa đều bị trả lại. Nghe nói đường chuyển thư tín đã bị tắc nghẽn, cho nên thư tín không thể gửi đi được nữa.
Nghe nói đám nghĩa quân kia không biết đã nhận được tiếp viện ở chỗ nào, nhưng khí thế rất mạnh. Chỉ năm ngày sau khi Miên Đường rời khỏi phủ, tin tức từ Đông Châu ngày càng được nhiều người biết đến. Cuối cùng có những người loan truyền tin đồn bậy bạ, nói rằng Hoài Dương Vương rơi vào ổ mai phục của Lỗ Vương và bị mắc kẹt trên một hòn đảo xa xôi, viện binh cũng bị nghĩa quân chặn đánh, nhất thời không kịp ứng cứu. Sau một thời gian, mấy người dân địa phương đều hoảng sợ lo lắng, họ truyền tai nhau về việc khi nào nghĩa quân Đông Châu sẽ trở lại thành tàn sát dân lành.
Thái Phi chịu không nổi chuyện này, lo lắng quá độ dẫn đến đổ bệnh.
Bên phía Miên Đường cũng nhận được thư báo, bèn lệnh cho Phạm Hổ đi dò la tin tức cụ the.
Phạm Hổ từ phía dịch trạm trở về, sắc mặt ngưng trọng, bèn hồi báo cho Huyện chúa về tình hình đường thư tín trước khi bị cắt, nói rằng quân phản loạn quả thật đã chặn được viện binh, nhưng chỗ mà Vương gia bị mai phục lại rất kỳ quái.
Tuy nhiên, các chi tiết cụ thể lại không thể dò la được. Sau khi Phạm Hổ trở về báo cáo tin tức với Miên Đường, hắn quyết định đợi thêm mấy ngày, nếu vẫn không có tin tức gì, hắn sẽ đích thân mang người thâm nhập vào bên trong, đến những hòn đảo gần đó nghe ngóng tình hình.
Miên Đường cắn môi, nàng trải tấm bản đồ mà nàng đã mua được trong hiệu sách.
Từ khi Thôi Hành Chu dẫn quân xuất binh, nàng đã nhờ Phương Hiết mua bản đồ này, đồng thời đánh dấu luôn vị trí mà đại quân của Chân Châu đang tiến quân, nhằm xác định được vị trí của Hoài Dương Vương.
Cục diện trên chiến trường đang thay đổi chóng mặt, ngay cả võ tướng Quan Vũ cũng có lúc thua trận phải lui về Mạch thành.
Miên Đường lo lắng cho sự an nguy của Thôi Hành Chu, chỉ có thể dựa vào tấm bản đồ mỏng manh này để gửi nhờ tương tư.
Bây giờ nhìn đến tấm bản đồ được đánh dấu khắp nơi, Miên Đường chỉ cảm thấy có gai nhọn và nguy hiểm rình rập khắp nơi. Chẳng qua là đám nông dân tạo phản cũng vừa mới nổi lên, vậy thì viện binh có thể đến từ đâu chứ?
Miên Đường chợt nhớ đến tình huống khi mới quay lại, nàng đã vô tình gặp tình cảnh Tam tiểu thư của Hạ gia.
Khi nàng trở lại trấn Linh Tuyền vào ngày hôm đó, nàng đã không nói cho người khác biết. Chẳng qua ngay đúng lúc xuống xe ngựa lại nhìn thấy Hạ Trân vừa đi xem mắt về, thế là bèn mời nàng ấy trò chuyện một lúc.
Đối tượng xem mắt của Hạ Trân là nhi tử của nhà Trương Vân Ngoại ở trấn lân cận, nghe nói người này luôn khổ công mài luyện để thành danh, đã lập lời thề nếu không công thành danh toại sẽ không thành gia. Kết quả, năm nay hắn đã đỗ tú tài, cũng coi như báo đáp cha mẹ, cũng bàn luôn chuyện cưới xin.
Đúng lúc Hạ Trân cũng vừa tỉnh cơn mơ về mối tình đầu lúc còn là thiếu nữ, nàng cuối cùng cũng đồng ý đi xem mắt. Hai người lớn tuổi cũng là duyên phận, từng trì hoãn đến bây giờ mới chịu gặp mặt nhau.
Hạ Trân vừa xem mắt xong, theo nàng ta thấy Trương công tử mặc dù không tiêu sái anh tuấn như Hoài Dương Vương, nhưng hắn ôn nhu và hiền lành hơn hẳn, cho nên thoạt nhìn hắn không đến nỗi khiến vợ bị dọa sợ.
Gia cảnh của hai bên gia đình khá tương đồng, chuyện cưới xin lúc đó cũng đã định đoạt, vì con cái của cặp đôi đều không còn nhỏ, hơn nữa ngày cưới cũng đã cận kề.
Hạ Trân không ngờ rằng nàng ta sẽ thành thân sớm hơn cả Miên Đường, trong lòng nàng ta rất hạnh phúc, theo quan điểm của nàng ta, thà gả cho một gia đình nhỏ bé nhưng giàu có còn tốt hơn là gả vào Vương phủ nhà cao cửa rộng, tranh quyền đoạt thế.
Nếu không, làm thế nào Liễu Miên Đường có thể biết đến trấn Linh Tuyền? Chắc chắn không thể nào thấy được hình dáng trong Vương phủ đâu.
Tuy rằng nàng ta rất tò mò nguyên do Liễu Miên Đường quay lại, nhưng Miên Đường thế mà lại lấy nhu thắng cương, chỉ có thể nói lần này quay về là để giải quyết nợ nần, làm vậy mới có thể dứt được quá khứ.
Chẳng qua, Hạ Trân chỉ thuận miệng nói ra những gì nàng ta đã thấy ở Huệ Châu mà thôi.
Người ta nói rằng Tuy Vương đã mang cả nhà chuyển đến kinh đô, còn điều động rất nhiều người ngựa tới hộ tống.
Khi neo thuyền qua đêm nơi bến thuyền ở Huệ Châu, Hạ gia bọn họ suýt chút nữa đã bị đám quan binh bắt giữ. Nếu không phải ông chủ thuyền là người có kinh nghiệm đi đường, nhanh chóng nhét cho bọn họ vài đồng bạc cắc, thì có lẽ ngay cả thuyền cũng không quay về được.
Khi Miên Đường nghe thấy điều này, tâm trí nàng liền khẽ động: "Quan cùng gia quyến ra ngoài, tốt hơn nên đi càng nhanh càng tốt. Cho dù binh mã hộ tống gia quyến Tuy Vương về kinh đô cũng không thể di chuyển bằng thuyền trong đêm thế này?"
Hạ Trân xua tay: "Hắn vận chuyển cái gì thì mặc kệ hắn, miễn đừng đụng tới chuyện chúng ta là được. Nhân tiện, cha ta đã mua cho ta một cây trâm ngọc, ta cố ý chọn vài cái kiểu mới cho Huyện chúa, người..."
Sau đó, khi Hạ Trân nói về đồ ăn và quần áo, Miên Đường dường như không quan tâm lắm.
Bây giờ đường vận chuyển thư từ đã bị phong tỏa, nàng không có tin tức gì về đại quân của Hoài Dương, nhưng nghĩ đến những gì Hạ Trân nói về việc phong tỏa bến tàu vận chuyển quân ở Huệ Châu vào ban đêm.
Liệu hai chuyện này có mối liên hệ nào không?
Cuộc bao vây Đông Châu vẫn chưa giải quyết được, Miên Đường không thể ở đó lâu hơn, nàng muốn đi cùng Phạm Hổ, nhưng lại bị Phạm Hổ ngăn lại: “Huyện chúa, hiện tại thân phận của người rất danh giá, thời cuộc chiến tranh lan truyền tin đồn không hay, đa phần đều không đáng tin, Đông Châu bây giờ rất loạn lạc. Không chỉ những kẻ nổi loạn gây rắc rối, mà còn có những tên phi thổ lợi dụng chiến tranh để cướp bóc. Nếu người đi, chẳng phải sẽ gây thêm loạn sao? Khi thời điểm đến, Vương gia khải hoàn trở về, người cũng không được trở lại."
*Huyện chúa : là một tước hiệu bắt nguồn từ nhà Đông Hán, dành cho các nữ quyến họ hàng trong hoàng thất.
Tuy nhiên, trước khi Miên Đường đưa ra quyết định, cuộc khủng hoảng ở Chân Châu lũ lượt kéo đến.
Hóa ra nàng không hề hay biết đám nghĩa quân kia đã xuyên thủng vòng vây phía sau, mở ra một kẽ hở và tiến thẳng đến Chân Châu.
Nhóm thổ phỉ tiến đến rất dữ dội, nhưng lại hành quân không một tiếng động, các châu xung quanh không hề báo cáo bất kỳ tin tức nào, chúng tiến thẳng vào cổng thành Chân Châu như một bóng ma giữa trần gian.
Điều kỳ lạ nhất là nhóm binh mã này dường như có mục đích. Nhưng những huyện làng giàu có xung quanh hoàn toàn không phòng thủ nhưng lại không tiến vào đó, mà lại hướng thẳng tới nơi bị ngăn cách như Chân Châu để đuổi cùng giết tận.
Trấn Linh Tuyền nơi Miên Đường sinh sống cũng bị nhóm phiến quân càn quét qua.
Đêm đó, đường phố tràn ngập tiếng vó ngựa và tiếng người la hét, tiếng động lớn làm kinh sợ những thương nhân giàu có trong trấn Linh Tuyền, khiến họ phái rúc trong giường run rẩy không thôi. Trong lòng họ còn thầm mắng binh mã của Hoài Dương Vương không đủ mạnh trấn áp bọn thổ phỉ, để bọn chúng tiến vào trấn Linh Tuyền nhanh như vậy, bây giờ dù có muốn chạy cũng không thể chạy thoát.
Liễu Miên Đường nghe thấy tiếng động liền nhờ người dời thang vào tường, dưới màn đêm dày đặc, nàng trèo lên thang và nhìn ra ngoài.
Đám quân phản loạn trên tay cầm đuốc nhanh chóng chạy về phía trước, chúng không hề có ý định dừng lại nghỉ ngơi hay cướp bóc.
Miên Đường quan sát một lúc, sau đó lặng lẽ đi xuống và hỏi hắn có muốn leo lên xem hay không, nhưng hắn có thể nhìn thấy những gì sắp tới.
Phạm Hổ cau mày nói: "Nhìn bọn chúng, ta không hề cảm thấy bọn chúng là nghĩa quân..."
Còn có thể được ăn cơm, ai muốn nổi dậy tạo phản chứ?
Phạm Hổ theo Vương gia đi trấn áp quân phản loạn, cả người đều đen ố hết cả, trong mắt còn hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Nhưng những kẻ trong đám quân phản loạn lúc nãy đều cao lớn vạm vỡ, điều quan trọng nhất là họ đã được huấn luyện quá kỹ khi hành quân, không giống như một quân đoàn phản loạn.
Thật ra, những gì Phạm Hổ nói, Liễu Miên Đường cũng nhìn ra được.
Thế nhưng, một đội hùng mạnh như vậy sao lại mang theo ngọn cờ chính nghĩa của Lỗ Vương.
Miên Đường suy nghĩ một hồi, liền đoán được có người đang thừa nước đục thả câu, giả danh là Lỗ Vương, lợi dụng việc Hoài Dương Vương đang trong tình thế vây khốn để tấn cộng Chân Châu.
Mà mục đích bọn họ tấn công vào Chân Châu không nói cũng rõ, chính là muốn bắt hết gia quyến của Hoài Dương Vương, và mượn chuyện này uy hiếp Hoài Dương Vương.
Ban đầu, trước khi Thôi Hành Chu dẫn quân tiến đánh, hắn cũng đã từng điều binh tới Chân Châu. Vốn dĩ cũng không có gì đáng lo ngại, nhưng sự việc đã xảy ra mấy ngày trước, Thánh thượng đã ban lệnh xuống, đem binh mã của Chân Châu đi đến Lâm Châu vận chuyển quân lương.
Nhưng đường thư tín đã bị phong tỏa, Thôi Hành Chu chắc hẳn không hề hay biết hầu hết binh lính và ngựa chiến của Chân Châu đã bị triều đình điều động đi hết. Mọi thứ thật tình cờ, nhưng hợp nhau một chỗ, bọn họ đều muốn lấy mạng cả nhà Hoài Dương Vương ...
Nếu quả thật đúng như vậy, Miên Đường cảm thấy hiện tại không cần phải lo lắng quá nhiều về sự an toàn của Thôi Hành Chu. Bên phía hắn chắc chắn không có nhiều cản trở, đó là lý do tại sao kẻ ác ôn đang ẩn mình trong bóng tối này muốn tấn công Chân Châu thật nhanh và tận dụng tình thế bắt chẹt Hoài Dương Vương.
Nghĩ đến đây, nàng nhanh chóng nói với Phạm Hổ: "Mau lên! Ngươi phải mau chóng báo tin cho Hoài Dương Vương trước khi đoàn quân này tấn công." Những thứ khác có thể không cần nhưng nhất định phải mang Thái Phi đi, ngoài ra còn các tiểu thư công tử trong Vương phủ nữa. Cứu người vẫn quan trọng hơn..."
Phạm Hổ nghe tiếng bước chân bên ngoài không ngừng, khẩn trương nói: "Hiểu rồi, cứu mạng người là quan trọng nhất, nhưng ta đi rồi, người ở đây sẽ gặp nguy hiểm...."
Miên Đường đi nhanh về phòng của mình chuẩn bị quần áo, vừa đi vừa nói: "Không sao cả, lúc xuất phủ ta sẽ đi của hông, sẽ không ai nhìn thấy cả. Thái Phi muốn mặt mũi, chắc sẽ không lên tiếng, bọn thổ phỉ kia cũng không biết ta ở trong Vương phủ. Người dẫn người ra ngoài, đến khu Phong Vũ phía tây bên ngoài Chân Châu đợi ta. Nhưng nếu ngươi đi nói, Vương phi nhất định không tin, hơn nữa cũng sẽ chần chừ không chịu ra quyết định. Thế này không được lắm, ngươi hãy mang theo vài viên thuốc mê, đợi Thái Phi bất tỉnh, ngươi sai ám vệ tới đưa bà ấy ra ngoài. Đợi tới khi những kẻ này công kích thành, cũng sẽ không thể tìm ra! Chân Châu.... đã không thể giữ được nữa!
Khi nghe thấy điều này, lông mày của Phạm Hổ liền nhíu lại, hẳn không dám chần chừ thêm nữa, nhanh chóng dẫn mọi người ra ngoài theo con đường sau. Theo chỉ dẫn của Miên Đường, hẳn men theo kênh đào quanh xưởng gốm, ngồi trên chiếc thuyền nhỏ chở hàng theo dòng nước đến Chân Châu.
Số lượng “nghĩa quân” này rất đông, đi qua sông cũng phải mất rất nhiều thời gian, hắn nhất định phải mau chóng đến Vương phủ trước khi đám quân này kéo tới.
Mặt khác, Liễu Miên Đường cũng nhanh chóng thay một bộ quần áo của nam giới, học lấy dáng người Đông Bắc, lau mặt bằng than trên bếp lò, cầm lấy một ít ngân phiếu và vàng bạc. Sau đó, nàng dẫn Phương Hiết, Bích Thảo cũng mặc áo nam giới cùng vài ám vệ ở lại theo cửa sau ra ngoài.
Kế đó, nàng tìm một con thuyền qua sông, thuê xe ngựa phi nhanh tới Phong Vũ chờ đợi, nhưng nàng đợi mãi mà vẫn không thấy ai đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.