Chương 16:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/11/2022
Thôi Hành Chu lại cảm thấy bạn tốt có chút không rành thế sự, không muốn cùng hắn nhiều lời vô nghĩa, chỉ cầm lấy quyển sách đặt ở một bên, một bên lật xem một bên ôn hòa nói: “Cha mẹ của nàng ấy đều bị tội, đã không có nhà để về, lại có danh xấu trong người, không được dung tha. Nếu nàng ấy giúp bổn vương lập được công lớn, liền thưởng cho nàng chút ngân lượng, vào miếu am* làm ni cô, an hưởng nửa đời sau đi.”
(*) Miếu am: nơi ở của ni cô.
Triệu Tuyền bị vợ cả si mê kinh Phật của hắn giày vò, hôm nay vừa nghe hai chữ “miếu am” liền đau đầu, cũng không biết kiếp trước hắn thiếu nợ Phật tổ cái gì, kiếp này lại nhân duyên trắc trở như vậy.
Hắn thật vất vả mới động tâm với một nữ tử, nhưng tên Thôi Hành Chu này lại còn muốn đưa vào trong miếu am!
Trong lòng Triệu Hầu Gia lập tức không thoải mái, cảm thấy có lẽ là bạn tốt không hiểu tâm tư của hắn đối với nữ tử kia mới lạnh lùng như vậy, vì thế mở miệng chỉ điểm nói: “Cửu Gia huynh cũng là có chuyện tốt sắp tới, lập tức sẽ cùng em họ Liêm nhị thành thân, thành một đôi giai nhân, đáng thương ta mang danh thành gia, mỗi ngày cũng không ai quan tâm ấm lạnh, chỉ thiếu một người khiến ta động lòng người như Liễu cô nương...”
Đáng tiếc lời này nói ra, lại không có người đáp lại.
Hoài Dương Vương tựa vào đệm mềm trên xe ngựa, một tay đỡ trán, nghiêm túc đọc sách, tựa hồ đối với chuyện tốt sắp tới gần của mình cũng không có hứng thú nói chuyện.
Liêm nhị tiểu thư mà Triệu Tuyền nói, thật ra là mẫu thân của Thôi Hành Chu chọn, cháu gái của Sở lão Vương phi.
Năm đó lão Vương gia trời sinh tính phong lưu, mà lão Vương phi sau khi thành hôn cùng lão Vương gia tình cảm không hòa thuận, thành hôn sáu năm chỉ có một đứa con gái, lại không có con trai trưởng.
Lão Vương gia Thôi Tạ chờ đến mức không kiên nhẫn, liền nạp liên tiếp ba vị quý thiếp, trong bốn năm luân phiên tọa trang, so đấu sinh hạ tám vị con thứ.
Đến năm thứ bảy, có lẽ là lão Vương phi quyên góp tiền dầu vừng làm cảm động Tống Tử Nương Nương*, một khi đã có bầu, sinh hạ con trai trưởng Thôi Hành Chu.
Thôi Hành Chu tuy rằng mang danh con trai trưởng, nhưng trong các huynh đệ trong nhà lại đứng hàng thứ chín.
(*) Tống Tử Nương Nương: vị thần phụ trách việc sinh nở trong các tín ngưỡng tôn giáo dân gian của Trung Quốc.
Mấy vị quý thiếp kia gia thế cũng không tệ, trong phòng mỗi người đều có con trai. Trong Vương phủ tranh đấu gay gắt có thể so với thâm cung, cũng đủ để thuyết thư* nói nát miệng.
(*) Thuyết thư: người kể chuyện.
Mà lão Vương phi trời sinh tính nhu nhược, có thể ở trong một đám quý thiếp tranh giành cấu xé lẫn nhau mà không ngã, tự nhiên là từ gia thế sâu xa của phụ thân, huynh trưởng lại đều là người có khả năng, chỗ dựa vững chắc.
Quan trọng hơn là đứa con trai này của bà không chịu thua kém.
Nói tóm lại, khi lão Vương gia qua đời, Thôi Hành Chu kế thừa tước vị, huynh đệ trên hắn chỉ còn lại có bốn người. Trong lúc gió tanh mưa máu, người trong Vương phủ đều giữ kín như bưng.
Mắt thấy hậu trạch của phụ vương chướng khí mù mịt, các quý thiếp ai nấy đều ương ngạnh đường hoàng. Đến lúc Thôi Hành Chu nên thành thân, chọn người làm tân Vương phi tự nhiên phải cẩn thận. Đầu tiên chính là tính tình phải nhu hòa, không thể ương ngạnh phô trương.
Không có biện pháp, mẫu thân quá nhu nhược, cưới một người lợi hại, sợ là người làm mẹ chồng như bà không nắm bắt được.
Hắn không thích nữ sắc, cũng không muốn nạp thiếp thông phòng, tân nương này tính tình khiêm hậu, có thể hiếu thuận mẫu thân, sinh con nối dõi là tốt rồi.
Cuối cùng dưới sự đề nghị cực lực của lão Vương phi, hắn chọn em họ Liêm Lan tính tình giống mẹ.
Liêm Lan là em gái của lão Vương phi, là con gái thứ hai của Triệu Sở thị, phụ thân của nàng ta chính là cậu của Triệu Tuyền trấn Nam Hầu, Liêm Hàm Sơn.
Cho nên Liêm nhị tiểu thư vừa là em họ nhà dì của Thôi Hành Chu, lại là em họ nhà cậu của Triệu Tuyền Hầu gia.
Mà Thôi Hành Chu cùng Triệu Tuyền coi như là thân càng thêm thân, đánh gãy xương cốt thì liền gân.
Năm đó em họ Liêm nhị ngồi trên một đám anh họ ưu tú, thiếu chút nữa chọn tới hoa mắt, cuối cùng lại chọn một vương gia tuấn tú như Thôi Hành Chu, khiến các tiểu thư nhà khác phải ghen tỵ.
Đáng tiếc mọi chuyện đều chu toàn, tổ mẫu (bà nội) của Liêm nhị tiểu thư hai năm trước vì ăn quả đào mà bị nghẹn, đột nhiên qua đời. Loại ngoài ý muốn này khiến các nữ tử trong phủ trở tay không kịp, không thể tránh được tang kỳ sớm gả cưới.
Thế cho nên hôn kỳ của Liêm Lan và Thôi Hành Chu không thể không lùi lại ba năm.
Hiện giờ hai năm đã qua, đợi thêm một năm nữa, Hoài Dương vương phủ có thể cung nghênh nữ chủ nhân.
Nhưng mà Sở lão Vương phi thường nhớ nhung con dâu tương lai của mình, lại bởi vì tịch mịch không có người làm bạn, cho nên thường xuyên đưa nàng ta đến vương phủ của mình.
(*) Miếu am: nơi ở của ni cô.
Triệu Tuyền bị vợ cả si mê kinh Phật của hắn giày vò, hôm nay vừa nghe hai chữ “miếu am” liền đau đầu, cũng không biết kiếp trước hắn thiếu nợ Phật tổ cái gì, kiếp này lại nhân duyên trắc trở như vậy.
Hắn thật vất vả mới động tâm với một nữ tử, nhưng tên Thôi Hành Chu này lại còn muốn đưa vào trong miếu am!
Trong lòng Triệu Hầu Gia lập tức không thoải mái, cảm thấy có lẽ là bạn tốt không hiểu tâm tư của hắn đối với nữ tử kia mới lạnh lùng như vậy, vì thế mở miệng chỉ điểm nói: “Cửu Gia huynh cũng là có chuyện tốt sắp tới, lập tức sẽ cùng em họ Liêm nhị thành thân, thành một đôi giai nhân, đáng thương ta mang danh thành gia, mỗi ngày cũng không ai quan tâm ấm lạnh, chỉ thiếu một người khiến ta động lòng người như Liễu cô nương...”
Đáng tiếc lời này nói ra, lại không có người đáp lại.
Hoài Dương Vương tựa vào đệm mềm trên xe ngựa, một tay đỡ trán, nghiêm túc đọc sách, tựa hồ đối với chuyện tốt sắp tới gần của mình cũng không có hứng thú nói chuyện.
Liêm nhị tiểu thư mà Triệu Tuyền nói, thật ra là mẫu thân của Thôi Hành Chu chọn, cháu gái của Sở lão Vương phi.
Năm đó lão Vương gia trời sinh tính phong lưu, mà lão Vương phi sau khi thành hôn cùng lão Vương gia tình cảm không hòa thuận, thành hôn sáu năm chỉ có một đứa con gái, lại không có con trai trưởng.
Lão Vương gia Thôi Tạ chờ đến mức không kiên nhẫn, liền nạp liên tiếp ba vị quý thiếp, trong bốn năm luân phiên tọa trang, so đấu sinh hạ tám vị con thứ.
Đến năm thứ bảy, có lẽ là lão Vương phi quyên góp tiền dầu vừng làm cảm động Tống Tử Nương Nương*, một khi đã có bầu, sinh hạ con trai trưởng Thôi Hành Chu.
Thôi Hành Chu tuy rằng mang danh con trai trưởng, nhưng trong các huynh đệ trong nhà lại đứng hàng thứ chín.
(*) Tống Tử Nương Nương: vị thần phụ trách việc sinh nở trong các tín ngưỡng tôn giáo dân gian của Trung Quốc.
Mấy vị quý thiếp kia gia thế cũng không tệ, trong phòng mỗi người đều có con trai. Trong Vương phủ tranh đấu gay gắt có thể so với thâm cung, cũng đủ để thuyết thư* nói nát miệng.
(*) Thuyết thư: người kể chuyện.
Mà lão Vương phi trời sinh tính nhu nhược, có thể ở trong một đám quý thiếp tranh giành cấu xé lẫn nhau mà không ngã, tự nhiên là từ gia thế sâu xa của phụ thân, huynh trưởng lại đều là người có khả năng, chỗ dựa vững chắc.
Quan trọng hơn là đứa con trai này của bà không chịu thua kém.
Nói tóm lại, khi lão Vương gia qua đời, Thôi Hành Chu kế thừa tước vị, huynh đệ trên hắn chỉ còn lại có bốn người. Trong lúc gió tanh mưa máu, người trong Vương phủ đều giữ kín như bưng.
Mắt thấy hậu trạch của phụ vương chướng khí mù mịt, các quý thiếp ai nấy đều ương ngạnh đường hoàng. Đến lúc Thôi Hành Chu nên thành thân, chọn người làm tân Vương phi tự nhiên phải cẩn thận. Đầu tiên chính là tính tình phải nhu hòa, không thể ương ngạnh phô trương.
Không có biện pháp, mẫu thân quá nhu nhược, cưới một người lợi hại, sợ là người làm mẹ chồng như bà không nắm bắt được.
Hắn không thích nữ sắc, cũng không muốn nạp thiếp thông phòng, tân nương này tính tình khiêm hậu, có thể hiếu thuận mẫu thân, sinh con nối dõi là tốt rồi.
Cuối cùng dưới sự đề nghị cực lực của lão Vương phi, hắn chọn em họ Liêm Lan tính tình giống mẹ.
Liêm Lan là em gái của lão Vương phi, là con gái thứ hai của Triệu Sở thị, phụ thân của nàng ta chính là cậu của Triệu Tuyền trấn Nam Hầu, Liêm Hàm Sơn.
Cho nên Liêm nhị tiểu thư vừa là em họ nhà dì của Thôi Hành Chu, lại là em họ nhà cậu của Triệu Tuyền Hầu gia.
Mà Thôi Hành Chu cùng Triệu Tuyền coi như là thân càng thêm thân, đánh gãy xương cốt thì liền gân.
Năm đó em họ Liêm nhị ngồi trên một đám anh họ ưu tú, thiếu chút nữa chọn tới hoa mắt, cuối cùng lại chọn một vương gia tuấn tú như Thôi Hành Chu, khiến các tiểu thư nhà khác phải ghen tỵ.
Đáng tiếc mọi chuyện đều chu toàn, tổ mẫu (bà nội) của Liêm nhị tiểu thư hai năm trước vì ăn quả đào mà bị nghẹn, đột nhiên qua đời. Loại ngoài ý muốn này khiến các nữ tử trong phủ trở tay không kịp, không thể tránh được tang kỳ sớm gả cưới.
Thế cho nên hôn kỳ của Liêm Lan và Thôi Hành Chu không thể không lùi lại ba năm.
Hiện giờ hai năm đã qua, đợi thêm một năm nữa, Hoài Dương vương phủ có thể cung nghênh nữ chủ nhân.
Nhưng mà Sở lão Vương phi thường nhớ nhung con dâu tương lai của mình, lại bởi vì tịch mịch không có người làm bạn, cho nên thường xuyên đưa nàng ta đến vương phủ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.