Chương 17:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/11/2022
Thôi Hành Chu cũng không nghi ngờ quyết định của mẫu thân, lại không muốn em họ chưa thành hôn đã bị người ta chỉ trích. Lúc Liêm Lan làm khách vương phủ, hắn liền tránh không trở về vương phủ, tránh cho bị người truyền thành làm chuyện riêng tư, bôi nhọ thanh danh lẫn nhau, để gián quan xử lý.
Tính ra, hắn đã nửa năm không trở về vương phủ, lần này sau kỳ hội, phải vội vàng trở về tham gia tiệc thượng thọ của mẫu thân.
Kỳ hội với người miền núi rất vui. Thôi Hành Chu là cao thủ đánh cờ, ngoài công vụ, không thích yến hội ồn ào náo động, chỉ thích loại tiêu khiển không cần mở miệng nói chuyện này.
Gần đây trong triều đang có tin đồn buộc tội hắn giữ binh tự trọng, Vạn Tuế cũng đang chờ hắn tự mình nộp binh phù, giải tán quân địa phương.
Thôi Hành Chu lười ứng đối với lời thăm dò của đám quan lại, ngược lại ở chung với tán nhân* như Triệu Tuyền, Đông Tuyền cư sĩ rất vui vẻ.
(*) Tán nhân: dùng để chỉ những người tầm thường và vô dụng hoặc không có ích, cũng để chỉ những người nhàn rỗi và thoải mái.
Sau nửa ngày kỳ hội kết thúc, Đông Tuyền cư sĩ không thích khen người lại mở miệng khen: “Mấy ngày không gặp, Hoài Dương Vương ngài hạ cờ lại xảo quyệt thêm vài phần, làm đối thủ của ngài, quả nhiên là thỏa mãn a!”
Nói xong, hắn lấy ra một quyển sách dạy đánh cờ nói: “Nguyện đánh cuộc chịu thua, hôm nay ta thua ngài ba ván liên tiếp, liền đem quyển sách này tặng cho quân dùng, có điều sách này là sách dạy đánh cờ truyền đời, ngày nay chỉ còn lại phiên bản, nếu sau này quân có thể tìm được nửa bản sau, nguyện có thể tặng ta một quyển.”
Thôi Hành Chu mỉm cười, tất nhiên là đồng ý.
Loại Kỳ phổ cổ cực kỳ quý hiếm như này chỉ có thể có thể gặp chứ không thể cầu. Thôi Hành Chu cũng không dám chắc bản thân có thể tìm được nửa sau của nó, để hoàn thành tâm nguyện của Đông Khê cư sĩ hay không.
Thôi Hành Chu có được cuốn kỳ phổ mà hắn hàng ao ước, chuyến này coi như viên mãn, sau khi dâng danh trà Lư Sơn chính mình mang tặng cho cư sĩ hắn liền cáo biệt tại đây.
Qua hai ngày nữa là tiệc mừng thọ của mẫu thân, thân bằng cố hữu đã tề tựu đông đủ tại vương phủ nhiều ngày, hắn cần phải trở về tiếp đón khách khứa.
Cho nên sau khi rời khỏi gian biệt thự của Đông Khê cư sĩ, hắn và Trấn Nam Hầu – Triệu Tuyền liền đi xuống núi, đổi xe tứ mã treo lên danh bài của vương phủ, cùng nhau trở về Vương phủ.
Hoài Dương Vương phủ kỳ thật cách khá gần với Linh Tuyền trấn, chỉ ngăn cách nhau bởi bởi chỉ một con sông vắt qua Chân châu.
Mặc dù tiệc mừng thọ của Thái Vương phi vẫn chưa bắt đầu, lúc này cũng đã vào đêm, nhưng ở trước cửa vương phủ ngựa xe vẫn qua lại như mắc cửi.
Cuối cùng thì vương gia cũng trở về nhà, toàn bộ người trong vương phủ đều nâng cao tinh thần lên gấp trăm lần, tề tựu nghênh đón vương gia.
Còn chuyện đầu tiên mà Thôi Hành Chu làm chính là đi bái kiến mẫu thân.
Bởi vì biết con trai hôm nay sẽ trở về nhà nên Thái Vương Phi Sở thị dù luôn đi ngủ sớm vẫn ngồi chờ ở đại sảnh, bên cạnh bà có Liêm Bính Lan và mẫu thân của nàng cùng nhau chờ Thôi Hành Chu đến thỉnh an.
Thôi Hành Chu mặc một chiếc áo dài rộng tay màu xanh nhạt, eo đeo đai lưng buộc lỏng, ngoặt vào lối rẽ, xuất hiện ngay trước bậc thềm đình, đèn lồng chạm khắc hoa treo trên cao rọi sáng gương mặt anh tuấn của hắn, bật lên kim quan lấp lánh, càng tôn thêm vẻ đẹp trai ngây ngất.
Liêm Bính Lan ngượng ngùng nhìn lén vị hôn phu tương lai của mình, nàng hơi mím môi, đợi biểu ca của mình đi đến.
Nhưng Thôi Hành Chu chỉ nhìn thẳng không chớp mắt lấy một cái, không liếc nhìn biểu muội của hắn được mấy lần.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đều không quá thân quen với vị biểu muội cách hắn bốn tuổi này, kể cả có đơn độc tiếp xúc thì cũng không có gì để mà nói với nhau.
Cũng may là đạo làm vợ chồng cốt ở chỗ tương kính như tân. Cứ bình thường giống như Liễu Miên Đường kia, chỉ cần kính cẩn đối với trượng phu thì cũng không có gì đáng nói, như vậy là có thể thuận lợi hòa thuận mà sống chung với nhau.
Thôi Hành Chu đối với câu “Hoạ mi thâm thiểm hợp thời vô [1]” nói về cuộc sống sau khi kết hôn không hề cảm thấy hứng thú, nhưng hắn vẫn cho rằng việc thê tử kính cẩn với trượng phu là việc quan trọng nhất.
[1] trích Khuê ý.
Khuê ý - Cận thí thướng Trương thuỷ bộ
Động phòng tạc dạ đình hồng chúc,
Đãi hiểu đường tiền bái cữu cô.
Trang bãi đê thanh vấn phu tế:
“Hoạ mi thâm thiển, nhập thì vô?”
Dịch nghĩa
Đêm trước khi động phòng, tắt ngọn nến hồng
Đợi đến sáng lên nhà chào mẹ cha
Trang điểm xong quay lại hỏi nhỏ chồng:
“Tô lông mày thế này đậm hay nhạt?”
Về điểm này, tiểu thư khuê các như Liêm Bính Lan nhất định sẽ làm tốt hơn so với thiên kim xuống dốc như Liễu Miên Đường.
Sau khi thăm hỏi mẫu thân, Sở Thái Phi hòa nhã hỏi: “Đã lâu không gặp, trông con có vẻ gầy đi nhiều? Nếu lần này không bận việc công vụ thì con phải ở trong vương phủ thêm vài ngày đấy. Vậy thì cũng có thể nếm thư thay nghề của Bính Lan, canh bổ nàng nấu cho ta rất thích hợp để điều dưỡng thân thể.”
Bình Lan nghe dì của mình là Sở thị khen thì chỉ cười dịu dàng tiếp lời: “Là do thái phi không chê Bính Lan tay chân vụng về đó thôi. Ta tự biết tài nấu nướng của mình chưa tinh, nào dám bêu xấu trước mặt biểu ca?”
Sở Thái phi thấy Bính Lan khiêm tốn thì cười với mẫu thân của Bính Lan, bà chính là muội muội của Liêm Sở Thị, Sở thái phi nói với muội muội ngồi ở bên cạnh mình: “Ngươi nhìn xem, con bé Bính Lan khiêm tốn hiếu thuận như thế, chẳng giống tình tình của muội chút nào!”
Lời Sở Thái Phi nói chính là sự thật. Muội muội của bà, Liêm Sở Thị khi còn ở nhà
Tính ra, hắn đã nửa năm không trở về vương phủ, lần này sau kỳ hội, phải vội vàng trở về tham gia tiệc thượng thọ của mẫu thân.
Kỳ hội với người miền núi rất vui. Thôi Hành Chu là cao thủ đánh cờ, ngoài công vụ, không thích yến hội ồn ào náo động, chỉ thích loại tiêu khiển không cần mở miệng nói chuyện này.
Gần đây trong triều đang có tin đồn buộc tội hắn giữ binh tự trọng, Vạn Tuế cũng đang chờ hắn tự mình nộp binh phù, giải tán quân địa phương.
Thôi Hành Chu lười ứng đối với lời thăm dò của đám quan lại, ngược lại ở chung với tán nhân* như Triệu Tuyền, Đông Tuyền cư sĩ rất vui vẻ.
(*) Tán nhân: dùng để chỉ những người tầm thường và vô dụng hoặc không có ích, cũng để chỉ những người nhàn rỗi và thoải mái.
Sau nửa ngày kỳ hội kết thúc, Đông Tuyền cư sĩ không thích khen người lại mở miệng khen: “Mấy ngày không gặp, Hoài Dương Vương ngài hạ cờ lại xảo quyệt thêm vài phần, làm đối thủ của ngài, quả nhiên là thỏa mãn a!”
Nói xong, hắn lấy ra một quyển sách dạy đánh cờ nói: “Nguyện đánh cuộc chịu thua, hôm nay ta thua ngài ba ván liên tiếp, liền đem quyển sách này tặng cho quân dùng, có điều sách này là sách dạy đánh cờ truyền đời, ngày nay chỉ còn lại phiên bản, nếu sau này quân có thể tìm được nửa bản sau, nguyện có thể tặng ta một quyển.”
Thôi Hành Chu mỉm cười, tất nhiên là đồng ý.
Loại Kỳ phổ cổ cực kỳ quý hiếm như này chỉ có thể có thể gặp chứ không thể cầu. Thôi Hành Chu cũng không dám chắc bản thân có thể tìm được nửa sau của nó, để hoàn thành tâm nguyện của Đông Khê cư sĩ hay không.
Thôi Hành Chu có được cuốn kỳ phổ mà hắn hàng ao ước, chuyến này coi như viên mãn, sau khi dâng danh trà Lư Sơn chính mình mang tặng cho cư sĩ hắn liền cáo biệt tại đây.
Qua hai ngày nữa là tiệc mừng thọ của mẫu thân, thân bằng cố hữu đã tề tựu đông đủ tại vương phủ nhiều ngày, hắn cần phải trở về tiếp đón khách khứa.
Cho nên sau khi rời khỏi gian biệt thự của Đông Khê cư sĩ, hắn và Trấn Nam Hầu – Triệu Tuyền liền đi xuống núi, đổi xe tứ mã treo lên danh bài của vương phủ, cùng nhau trở về Vương phủ.
Hoài Dương Vương phủ kỳ thật cách khá gần với Linh Tuyền trấn, chỉ ngăn cách nhau bởi bởi chỉ một con sông vắt qua Chân châu.
Mặc dù tiệc mừng thọ của Thái Vương phi vẫn chưa bắt đầu, lúc này cũng đã vào đêm, nhưng ở trước cửa vương phủ ngựa xe vẫn qua lại như mắc cửi.
Cuối cùng thì vương gia cũng trở về nhà, toàn bộ người trong vương phủ đều nâng cao tinh thần lên gấp trăm lần, tề tựu nghênh đón vương gia.
Còn chuyện đầu tiên mà Thôi Hành Chu làm chính là đi bái kiến mẫu thân.
Bởi vì biết con trai hôm nay sẽ trở về nhà nên Thái Vương Phi Sở thị dù luôn đi ngủ sớm vẫn ngồi chờ ở đại sảnh, bên cạnh bà có Liêm Bính Lan và mẫu thân của nàng cùng nhau chờ Thôi Hành Chu đến thỉnh an.
Thôi Hành Chu mặc một chiếc áo dài rộng tay màu xanh nhạt, eo đeo đai lưng buộc lỏng, ngoặt vào lối rẽ, xuất hiện ngay trước bậc thềm đình, đèn lồng chạm khắc hoa treo trên cao rọi sáng gương mặt anh tuấn của hắn, bật lên kim quan lấp lánh, càng tôn thêm vẻ đẹp trai ngây ngất.
Liêm Bính Lan ngượng ngùng nhìn lén vị hôn phu tương lai của mình, nàng hơi mím môi, đợi biểu ca của mình đi đến.
Nhưng Thôi Hành Chu chỉ nhìn thẳng không chớp mắt lấy một cái, không liếc nhìn biểu muội của hắn được mấy lần.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đều không quá thân quen với vị biểu muội cách hắn bốn tuổi này, kể cả có đơn độc tiếp xúc thì cũng không có gì để mà nói với nhau.
Cũng may là đạo làm vợ chồng cốt ở chỗ tương kính như tân. Cứ bình thường giống như Liễu Miên Đường kia, chỉ cần kính cẩn đối với trượng phu thì cũng không có gì đáng nói, như vậy là có thể thuận lợi hòa thuận mà sống chung với nhau.
Thôi Hành Chu đối với câu “Hoạ mi thâm thiểm hợp thời vô [1]” nói về cuộc sống sau khi kết hôn không hề cảm thấy hứng thú, nhưng hắn vẫn cho rằng việc thê tử kính cẩn với trượng phu là việc quan trọng nhất.
[1] trích Khuê ý.
Khuê ý - Cận thí thướng Trương thuỷ bộ
Động phòng tạc dạ đình hồng chúc,
Đãi hiểu đường tiền bái cữu cô.
Trang bãi đê thanh vấn phu tế:
“Hoạ mi thâm thiển, nhập thì vô?”
Dịch nghĩa
Đêm trước khi động phòng, tắt ngọn nến hồng
Đợi đến sáng lên nhà chào mẹ cha
Trang điểm xong quay lại hỏi nhỏ chồng:
“Tô lông mày thế này đậm hay nhạt?”
Về điểm này, tiểu thư khuê các như Liêm Bính Lan nhất định sẽ làm tốt hơn so với thiên kim xuống dốc như Liễu Miên Đường.
Sau khi thăm hỏi mẫu thân, Sở Thái Phi hòa nhã hỏi: “Đã lâu không gặp, trông con có vẻ gầy đi nhiều? Nếu lần này không bận việc công vụ thì con phải ở trong vương phủ thêm vài ngày đấy. Vậy thì cũng có thể nếm thư thay nghề của Bính Lan, canh bổ nàng nấu cho ta rất thích hợp để điều dưỡng thân thể.”
Bình Lan nghe dì của mình là Sở thị khen thì chỉ cười dịu dàng tiếp lời: “Là do thái phi không chê Bính Lan tay chân vụng về đó thôi. Ta tự biết tài nấu nướng của mình chưa tinh, nào dám bêu xấu trước mặt biểu ca?”
Sở Thái phi thấy Bính Lan khiêm tốn thì cười với mẫu thân của Bính Lan, bà chính là muội muội của Liêm Sở Thị, Sở thái phi nói với muội muội ngồi ở bên cạnh mình: “Ngươi nhìn xem, con bé Bính Lan khiêm tốn hiếu thuận như thế, chẳng giống tình tình của muội chút nào!”
Lời Sở Thái Phi nói chính là sự thật. Muội muội của bà, Liêm Sở Thị khi còn ở nhà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.