Kiều Tàng

Chương 170:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Cả Miên Đường và Bích Thảo đều có hơi ngạc nhiên, họ khó có thể tưởng tượng được rằng những người này lại phản ứng như thế này khi nghe tin kết hôn của người khác.

Miên Đường có hơi không nhẫn nhịn được: "Ai nói ta gả cho hắn ... là để đi hành thích chứ?"

Tiếng kêu la của mấy huynh đệ bị nàng đẩy lùi, họ cùng nhìn chằm chằm vào Liễu Miên Đường, không thể nghĩ ra lý do tại sao nàng muốn kết hôn với Hoài Dương Vương.

Lục Nghĩa lên tiếng trước: "Có phải lúc trước người ... bị hắn ta bắt đi, hắn ta nhìn trúng đại đương gia, nên đã ép người phải lấy hắn ta, có đúng không?"

Miên Đường cảm thấy không thể che giấu được việc mất trí nhớ của mình nữa, nên chỉ đơn giản nói một câu, không để huynh đệ Trung Nghĩa suy nghĩ lung tung nữa.

"Hắn không có ép buộc ta, hắn đã cứu ta..." Sau đó Miên Đường kể chuyện bị kẻ phản bội xé xác và ném xuống sông.

Bốn huynh đệ miên mang suy nghĩ về việc tại sao đại đương gia lại bặt vô âm tính bấy lâu nay, sau khi biết được lý do thực sự, tất cả đều thổn thức không nguôi khi nghĩ đến sự cô đơn, bất lực của đại đương gia khi bị trọng thương và bị ném xuống nước.

Lục Nghĩa nắm chặt hai tay thành nắm đấm, tựa hồ không thể chờ đợi được Miên Đường.

Tuy nhiên, Miên Đường cảm thấy những người này lại nghe không hiểu điểm chính, vì vậy nàng nói lại: "Tóm lại, là Hoài Dương Vương đã kịp thời cứu ta, và đã chữa lành cho ta, hiện tại ta đã quên mất đoạn ký ức về núi Ngưỡng, cũng không biết nhiều về các ngươi ... "

Lục Toàn khịt mũi, nghẹn ngào nói: "Khó trách ánh mắt lúc đó của đại đương gia nhìn chúng ta đầy cảnh giác, lại còn không nhận ra chúng ta, hóa ra là bị Hoài Dương Vương hại cho mất trí nhớ. Đầu tiên hắn sai quan binh chặn giết người, thấy người mất trí nhớ nên giả làm phu quân của người, thật sự là đáng hận mà!"

Những huynh đệ khác bày bản mặt trầm ngâm, cũng tỏ vẻ đồng tình với ý kiến của Lục Toàn.

Mọi khía cạnh của Liễu Miên Đường và Thôi Hành Chu, sao bọn họ lại có thể nói đơn giản như vậy!

Nhưng lòng căm thù của họ đối với Hoài Dương Vương đã ăn sâu bén rễ, nhất thời rất khó lay động bọn họ, cả đám chỉ tin tưởng Hoài Dương Vương đã lừa gạt đại đương gia của bọn họ.

Sau cùng, đại đương gia đành phải gác lại mọi chiêu trò, nàng thực sự là một mỹ nữ xinh đẹp, Hoài Dương Vương thấy cái đẹp liền nổi lòng tham là chuyện bình thường.

Nghe Lục Toàn nói như vậy, Liêu Miên Đường cảm thấy cử thế này mọi chuyện sẽ rối tung lên.

Vì vậy, nàng liền đứng dậy và nói với vẻ mặt ủ rũ: "Ta đâu có nói với các ngươi Hoài Dương Vương hãm hại ta đâu, các ngươi đều nói những chuyện hắn không làm! Ta muốn gả cho hẳn là sự thật, ta chính là muốn sống một cuộc đời bình an, các ngươi đừng nghĩ đến chuyện báo thù cho ta nữa. Khi nào vết thương các ngươi lành lặn, ta sẽ cho các ngươi một số tiền để các ngươi cũng có cuộc sống tốt cho riêng mình.."

Nghe xong, các huynh đệ liền trở nên lo lắng, chỉ biết quỳ xuống không chịu đứng dậy: "Đại đương gia, người đã cho chúng ta sinh mệnh, chúng ta sẽ không đi đâu cả, chỉ cần được ở bên cạnh người, chúng ta cũng không thiếu tiền ... Lúc người xuống núi, người cũng đã cho chúng ta nắm giữ rất nhiều tiền!"

་་

Mặc dù đại đương gia không tham lam của cải lâu đời trong Đông Cung núi Ngưỡng, Nhưng bản thân nàng quá kiệm lời, chỉ tính riêng mấy năm đó đã có rất nhiều lời lãi. Lúc đầu cũng rất sợ trứng gà trong giỏ nhưng cuối cùng vẫn mất cả chì lẫn chài.

Vì vậy, Miên Đường giao giấy tờ đất đai cùng số tài khoản và sổ sách ngân phiếu cho bốn huynh đệ cất giữ, bấy lâu nay họ không dám tiêu xài bừa bãi, đều lưu giữ cho đương đại gia.

Khi Miên Đường nhìn vào sổ cái do Lục Nghĩa giao cho, nàng nhìn vào số tiền được ghi trên đó, nhất thời nàng im lặng không nói gì. Trong vài ngày qua, lần đầu tiên nàng phát hiện ra rằng bản thân là thủ lĩnh của một băng cướp, bây giờ mới biết nàng có số tiền tích góp bên ngoài lớn như vậy, khiến nàng thực sự hoảng sợ.

Nhưng những người này rất xứng đáng được nàng tự tay thích chữ, họ quả thực là những người trung thành và chính trực. Rõ ràng ấp ủ cả một gia tài kếch xù, nhưng lại không nảy sinh lòng tham, trên thế gian này gặp được những kẻ thuần lương như vậy là cực kỳ hiếm thấy.



Miên Đường không thể loại bỏ cái đám huênh hoang khoác lác này, cũng không thể không để ý đến bọn họ được. Nàng bèn nói với họ: "Thế này đi, số tiền này, các ngươi tiếp tục thay ta gìn giữ, đến Chân Châu mua một căn nhà để sống. Hiện tại trong tay ta cũng có cửa hàng nông nghiệp, nếu các ngươi đồng ý có thể đến chỗ cửa hàng của ta giúp đỡ. Mặc dù ở địa phương cũng có những tham quan bất pháp, nhưng không phải lúc nào cũng ra dáng vẻ tham quan, chỉ có các người như vậy đã tạo phản sao? Phát động dân chúng làm loạn thật ra rất dễ, nhưng lại rất khó để tạo phúc cho hàng vạn bách tính, để bọn họ có được cuộc sống vui vẻ mỗi ngày. Sau này những chuyện đã xảy ra giống như bên Đông Châu, các ngươi cũng không được tái phạm nữa."

Trên thực tế, nàng muốn bọn họ trở thành lương dân, nói ra từ miệng Miên Đường khiến những người từng biết quá khứ của nàng sẽ thấy rất thiếu thuyết phục. Tuy nhiên, những người này luôn coi Liễu Miên Đường như một vị thần, khi thần nói, họ tự nhiên lắng nghe những gì nàng nói.

Nàng sẵn sàng để họ ở lại, đó đã là chuyện khiến người ta vui mừng. Đối với việc đại đương gia muốn gả cho Thôi Hành Chu, chẳng qua chỉ là nhất thời bị kẻ phản bội kia lừa gạt mà thôi. Đại đương gia của họ sẽ sớm ngày tỉnh ngộ, hơn nữa còn có bọn họ trấn giữ đội hình, chắc chắn sẽ không để cho đại đương gia chịu thiệt thòi!

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa và tiếng người nói chuyện đột nhiên vang lên từ đường quan cách ngôi nhà tranh không xa.

Lục Toàn nhanh chóng ra ngoài, nhảy lên sườn núi kiểm tra đường quan, hắn lập tức trở nên căng thẳng, gắt gao chạy lại: "Không ổn! Binh mã tới rồi!"

Khi hắn kêu lên, mấy người trong phòng đều đồng loạt trở nên khẩn trương, từng người một đều lần lượt rút đao và nắm chặt trong tay, làm bộ dáng quyết chiến đến cùng.

Miên Đường hỏi: "Hoài Dương Vương hay thuộc hạ của hắn đã từng nhìn thấy mặt các ngươi bao giờ chưa?"

Lục Nghĩa lắc đầu nói: "Khi hai đội quân đối đầu nhau, chúng ta đều trát tro bếp lên mặt. Khi chúng ta ở Đông Châu, chúng ta cũng để râu giả để ngụy trang khuôn mặt của mình, cho nên bọn họ không thể nhận ra chúng ta ..."

"

Miên Đường liền thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì các ngươi khẩn trương cái gì, cứ thư giãn đi, đợi quan binh bọn chúng tới, các ngươi chỉ cần chạy đi là được rồi ..."

"

Thật tiếc khi mấy huynh đệ bọn họ luôn đối với quan binh như nước với lửa vậy. Chỉ cần nghe thấy từ "quan binh" là bọn họ không thể thả lỏng, ngay cả khi nghe Miên Đường an ủi như vậy cũng không khiến tinh thần bọn họ bớt căng thẳng được.

Tuy nhiên, mấy quan binh này dường như không chịu rời đi, họ đang thúc ngựa rà soát xung quanh, âm thanh dường như cũng ngày càng lớn hơn.

Nhìn thấy ai đó đang đi về phía ngôi nhà tranh, Miên Đường không thể không đi ra ngoài để xem xét.

Nhưng lần này, nàng nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang dẫn đầu.

Búi tóc của hắn trông hơi lộn xộn, thật không biết hắn đã mấy ngày không chải đầu rồi, còn có vài lọn tóc xõa ra trên mặt. Còn có lông mày kiếm cùng đôi mắt dài mang theo vẻ xơ xác tiêu điều, dưới cằm mọc thêm râu ria, mang một cảm giác thăng trầm không thể giải thích được. Ngược lại đã giảm đi khí tức nho nhã như tiên giáng trần thường ngày và tăng thêm hương vị nam tính khiến lòng người nao nao.

Trong nháy mắt Miên Đường nhận ra đó là Thôi Hành Chu, ngay sau đó nàng đột nhiên chạy về phía hắn như một con thỏ vui vẻ. Nhưng chạy được nửa đường, nàng chợt nhớ đến đám người ở chòi tranh phía sau, thế là liền vội vàng dừng bước chân lại.

Nhưng Thôi Hành Chuu cũng đã nhìn thấy nàng, sải bước tiến lên như một mũi tên dài, nhào tới ôm chặt Liễu Miên Đường trong tay.

Trong những ngày qua, Tuy Vương đã nhờ người đến nói chuyện, nhưng hầu hết đều là để giải tỏa mối quan hệ. Hắn ta chỉ nói bậy nói bạ rằng tình trạng hỗn loạn ở Chân Châu không liên quan gì đến hắn ta, là do có kẻ xấu muốn hãm hại hắn ta mà thôi.

Nếu không phải vì những binh mã mà hắn cử đến vùng nông thôn và thị trấn để kiểm tra những người khả nghi, thì sau khi tìm được Phạm Hổ và hai di nương, Thôi Hành Chu còn tưởng Tuy Vương vẫn sẽ giữ được bình tĩnh.

Hóa ra Tuy Vương không phải đang trì hoãn thời gian mà vốn dĩ không bắt được mẹ con Miên Đường.

Tuy nhiên, sau khi kiểm tra tất cả các làng mạc và thôn trấn, hẳn không tìm thấy được Miên Đường và những người khác, có thể thấy nơi họ họ ẩn náu kín đáo hơn nhiều so với di nương và những người khác.

Thôi Hành Chu sợ đêm dài lắm mộng. Bọn họ ở bên ngoài xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không đợi bọn họ đi kiếm minh mà đã bắt đầu tung quân tìm kiếm hai người họ khắp nơi.



Hôm nay khi chạy đến đây, lúc người của Thôi Hành Chu sắp đi ngang qua, nhưng Thôi Hành Chu chợt nhớ ra năm xưa lúc hắn đi săn có đi ngang qua chỗ này, hắn đã tìm thấy một chỗ khuất để nghỉ ngơi, trú mưa. Thế là hắn dừng ngựa và quay lại một lần nữa.

Không ngờ, hắn thật sự đã đoán đúng, hắn tình cờ thấy Liễu Miên Đường bước ra từ túp lều tranh. Nàng có vẻ gầy gò hơn, trên người còn mặc quần áo dành cho nam, mặt mày như một con mèo bẩn thỉu, nhưng lại khiến Thôi Hành Chu đau cả mắt. Lòng hắn nóng ran, chỉ muốn ôm chặt lấy nàng vào lòng, không muốn để nàng đi đâu nữa.

Lúc này, mấy huynh đệ trong chòi tranh cũng thấy đại đương gia của mình đang được một người đàn ông cao to đẹp trai kia ôm vào lòng. Trong lòng Lục Toàn rất vội, chỉ muốn xông tới đấm cho cái tên Đặng Đồ Tử thô lỗ kia, nhưng đã bị Bích Thảo kéo lại và nói: "Vương gia của chúng ta cùng quận trưởng tái hợp. Ngươi có chuyện gì! Đừng vội vàng cầu xin nếu không có việc gì!"

* Đăng Đồ Tử - nhân vật dâm đãng nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc.

Lúc này đó Lục Toàn mới nhìn kỹ lại, người đàn ông này thực sự rất giống đại tướng soái trong bộ giáp vàng mà hắn đã thấy trên chiến trường Đông Châu.

Chỉ là trên chiến trường, Hoài Dương Vương có áo giáp vàng bảo vệ thân thể cùng mũ giáp, cho nên dáng vẻ của hắn không rõ ràng lắm.

Nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, hắn thậm chí còn đẹp trai và cao to hơn cả công tử Tử Du, cũng không có gì lạ khi hắn có thể mê hoặc được đại đương gia và khiến nàng chấp mê bất ngộ lấy hắn ...

Lục Nghĩa cắn chặt môi, nhìn niềm vui và sự ngượng ngùng không che giấu được trong mắt của Miên Đường, hắn lại ngẩng đầu, chăm chú nhìn người đàn ông tuấn tú kia đang ôm lấy nàng.

n ái ngọt ngào, nùng tình mật ý trong mắt người đàn ông kia không thể nào lừa người được.

Đại đương gia dường như một lần nữa đã yêu một người không nên yêu ...

Hơn nữa, Hoài Dương Vương ôm chặt lấy tâm can bảo bối của mình, sau một hồi sưởi ấm, hắn ngước nhìn lên và thấy những tên tiểu tử với ánh mắt đầy sát khí đang đứng trước căn chòi tranh.

“Bọn họ là ai?” Thôi Hành Chu bình tĩnh nhìn họ.

Miên Đường bình tĩnh nói: “Đó là những đại huynh đệ có tấm lòng nhân hậu, đối đãi với ta rất nhiệt tình. Bích Thảo và ta xuống núi tìm thức ăn, vô tình chạm tráng với những kẻ lừa đảo. Chính những huynh đệ này đã giúp đỡ ta, một người trong số họ còn bị thương vì đã cứu ta. Cho nên vừa rồi ta đã khâu vết thương cho hắn, ngay sau khi bôi thuốc xong, thì chàng đã đến ... "

Thôi Hành Chu nắm tay nàng đi đến bên ngôi nhà tranh.

Liễu Miên Đường đúng sau Thôi Hành Chu, nàng trừng mắt nhìn "Trung Nghĩa Lưỡng Toàn", nhưng ngoài giọng thì lại nhẹ nhàng và ôn nhu: "Đây là Hoài Dương Vương của Chân Châu, cũng không phải người xấu gì. Các ngươi còn không mau hành lễ?"

Lục Nghĩa liếc mắt một cái, trước tiên quỳ xuống nói: "Thảo dân khấu kiến Vương gia...

"1

Mấy huynh đệ khác cũng bị Liễu Miên Đường nhìn chằm chằm, dưới ánh mắt sắc bén của nàng, bọn họ đành phải quỳ lạy người đàn ông trước mặt.

Thôi Hành Chu không lên tiếng, hắn dáo dác nhìn xung quanh phòng, chỉ nhìn thấy vết thương đã được khâu lại, mùi rượu thuốc vẫn còn thoang thoảng trong không khí, có thể thấy Miên Đường thật sự muốn hành nghề y rồi.

y

Hắn muốn hỏi về nguồn gốc của những người trong này, nhưng khi nghe thấy bọn họ đều sống lang thang từ nhỏ, ăn xin kiếm sống, không nơi nương tựa.

Miên Đường đã đúng lúc xen vào: “Thái Phi đang ở trên núi tắm rửa, ta nghĩ đã đến lúc phải thu dọn mọi thứ đâu ra đấy rồi, Vương gia mau đi đón Thái Phi đi. Mấy ngày nay thân thể bà ấy không được tốt, có lẽ đã phải chịu kinh hãi quá lớn rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook