Kiều Tàng

Chương 171:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Miên Đường kịp thời ngắt lời, quả nhiên đã hấp dẫn lực chú ý của Thôi Hành Chu.

Hoài Dương vương biết mẫu thân mình nhát gan mảnh mai, hơn nữa còn mang bệnh, cần nhanh chóng đón về chữa trị mới được. Do đó tạm thời hẳn cũng không rảnh quản chuyện bốn huynh đệ kia, giờ lập tức lên núi đón mẫu thân trước rồi tính sau.

Sở Thái phi vừa rửa mặt xong, lại bảo Phương Hiết búi tóc, cuối cùng mới có thể gặp người. Vừa thấy nhi tử, lòng lo lắng mãi treo trong lòng bà cuối cùng cũng rơi xuống đất, bà chỉ nghẹn ngào ôm nhi tử mình khóc.

Thôi Hành Chu nhìn thoáng qua túp lều đơn sợ trên núi, trong nồi chẳng có mấy miếng cơm, Miên Đường chỉ mang theo một bộ y phục chống lạnh, cũng cố gắng che cho mẫu thân.

Lòng hắn mang trăm mối cảm xúc, nghĩ mà sợ, tự trách cùng phẫn hận đan xen một chỗ.

Ngẫm lại bản thân niên thiếu tòng quân, mấy năm gần đây chẳng biết trải qua bao nhiêu trận sinh tử, chỉ là triều đình một mai vừa lợi dụng xong, chưa chờ tháo cung đã muốn giết lừa.

Bây giờ căn cơ tân đế chưa ổn, khó có thể kinh sợ quỷ quái tứ phương. Bản thân tắm máu ở tiền tuyến chiến đấu hăng hái, như Tuy vương ấy lại phạm vào xã tắc thiên hạ, nhân lúc hắn chiến đấu hết sức mình, lẻn vào Chân Châu đánh lén người nhà hắn, dùng ấy làm cớ bắt bí, siết cương của hắn.

Lần này nếu không phải Miên Đường nhạy bén, cảm giác được điểm không đúng, kịp thời dẫn người cứu mẫu thân ra, vậy nhất định bây giờ bản thân mình sẽ bị vây khốn tay chân, người bị kiềm chế...

Bấy giờ hắn lại lướt qua mẫu thân đang khóc đến nghẹn ngào, nhìn về phía nữ nhân đang chỉ huy Phương Hiết và Bích Thảo thu dọn đồ đạc kia. Nhìn qua trông nàng vẫn mảnh khảnh mềm nhuyễn như cũ, thế nhưng vào thời điểm mấu chốt, chính cơ thể mảnh khảnh như vậy lại trở thành hậu thuẫn kiên cường nhất của hắn... Lần đầu tiên trong cuộc đời Hoài Dương vương cảm tạ trời xanh, để cho hắn có thể gặp được một nữ tử như vậy...

Ngay lúc Thôi Hành Chu biết được chuyện Miên Đường vì cứu Thái phi, đã tự mình chui vào nước sông lạnh như băng từ miệng Phạm Hổ, lòng hắn đã như bị một nắm tay cứng rắn siết thật chặt.

Nước kia lạnh như vậy, tay chân nàng lại từng bị thương... Sao có thể chịu cho được?

Chỉ là về sau nhất định hắn sẽ không bao giờ để cho nữ nhân của mình lấy thân mao hiêm như thế nữa, cũng sẽ không bao giờ may áo cưới cho người nữa!

Mối thù Chân Châu hôm nay tất nhiên sau sẽ cần bồi thường gấp bội...

Nghĩ thế, Thôi Hành Chu thầm đưa ra quyết định trong lòng, rồi lập tức đưa mẫu thân và Miên Đường lên xe ngựa, chạy thẳng một đường về Chân Châu.

Chỉ có điều dọc đường đi này, trông Miên Đường như là mệt mỏi, giọng nàng cực nhỏ, chỉ dựa bên cửa sổ xe, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ phát ngốc, không biết có phải vẫn còn đắm chìm trong những ngày nguy hiểm kinh hồn kia không...

Thôi Hành Chu nhìn thấy mẫu thân đã ngủ ngồi một bên trong xe ngựa lắc lư thì vươn tay to ra nắm lấy cằm Miên Đường.

Nàng bị hắn dùng sức niết chặt cũng hồi thần, ngẩng đầu hỏi: "Đến Vương phủ rồi?"

Thôi Hành Chu buồn cười kéo nàng vào lòng ngực, nhỏ giọng nói: "Nghĩ cái gì vậy? Còn chưa qua cổng thành đâu."

Miên Đường khó mà nói ra những gì mình vừa nghĩ trong lòng, nàng chỉ cười cười, sau đó dè dặt hỏi: "Họa loạn Đông Châu đã chấm dứt rồi sao?"

Thôi Hành Chu gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói: "Tuy rằng chuyện quân phản loạn đã tạm thời bình ổn, nhưng Lỗ vương kia bị thương đã đào tẩu, còn chưa bắt lại được, không bắt được tên giặc này, lòng ta vẫn chưa thể yên..."

Cuống họng Miên Đường thít chặt lại, nàng nói tiếp: "Cũng chỉ là dân chân đất lập bè tạo phản, nương nạn đói sinh sự, bây giờ đại thế đã mất, cũng chỉ là chó nhà có tang, Vương gia đánh giá bọn họ cao quá rồi."

Thôi Hành Chu lại nhướng mày, nói: "Thám tử ta phái đi có nói, có vẻ những người đó có quan hệ với Lục Văn, bọn họ đã từng nói rằng vì Lục Văn chết trên tay ta... Nên phải một lòng báo thù vì chủ cũ. Nói lại thì có vẻ Lục Văn và Tử Du không phải cùng một người... Giờ nàng còn nhớ trên núi Ngưỡng có một người gọi là Lục Văn không?"

Sắc mặt Miên Đường thoắt nhẹ thay đổi, nàng đẩy Thôi Hành Chu đáp: "Không phải chàng bảo không nhắc đến Tử Du à, sao lại nhắc rồi? Về chuyện mấy năm ta ở núi Ngưỡng, ta chẳng nhớ gì cả..."



Thôi Hành Chu cho là nàng đang bực mình khi bản thân nhắc đến người xưa Tử Du, hắn liền thấp giọng cười nói: "Là ta không đúng, tối nay sẽ thành thật bồi tội với nàng..."

Nói xong, hắn ôm chặt nàng thấp giọng thì thầm: "Mấy ngày nay, nhớ nàng nhớ đến xương cốt đều đau, về rồi chúng ta sẽ lập tức thành thân..."

Thế nhưng lúc này suy nghĩ của Miên Đường lại không hề đặt lên hôn lễ vốn nàng cũng thầm mong chờ trước kia, chỉ chốc lát sau, nàng rầu rĩ nói: "Nếu Lục Văn kia còn sống, Vương gia sẽ xử trí "hắn" thế nào?"

Nghe thế, ánh mắt Thôi Hành Chu lạnh đi: "Nếu không phải tên kia hiện đang là người triều đình... Tất nhiên ta sẽ phải tính toán chút nợ cũ với hắn rồi..."

Lúc trước khi tiêu diệt sơn phi núi Ngưỡng, Lục Văn âm hiểm xảo trá cực kỳ khó chơi. Vốn dĩ Thôi Hành Chu cũng cho là mình đã quên chuyện cũ rồi, nhưng thật ra trong lần diệt phi Đông Châu này, khi chạm phải con đường cùng loại kia, lòng hắn đã bị khiêu lên cả rồi.

Nếu không phải dư nghiệt dưới trướng Lục Văn khi xưa sinh sự, sao hắn có thể rời Chân Châu, để cho mẫu thân và Miên Đường suýt chút gặp nạn chứ?

Nghĩ thế, ánh mắt Thôi Hành Chu càng sôi sục sát khí.

Miên Đường cực kỳ quen thuộc với những biến hóa tâm trạng nhỏ nhặt trên mặt Thôi Hành Chu. Bình thường Hoài Dương vương cơ bản là vui giận không đổi sắc.

Chỉ là lúc này, khi hắn đề cập đến Lục Văn, mặt lại mang sát khí nóng rực, khiến người vừa nhìn đã thấy tâm trạng rơi thẳng xuống đáy vực sâu...

Nhất thời, Miên Đường không muốn nói chuyện nữa, chỉ muốn tìm một nơi ngủ một giấc thật ngon, sau đó suy nghĩ nàng lại thong thả chuyển đến việc mình nên nói gì với Thôi Hành Chu về đoạn quá khứ mình không nhớ rõ, hay vẫn cứ che giấu như thế, rồi tìm cơ hội một đao cắt đứt quan hệ với hắn...

Chỉ là nơi có thể ngủ kia cũng thật khó tìm.

Những thi thể trong phủ Hoài Dương vương đã bị dọn ra ngoài, tuy là nội viện còn ổn, nhưng ngoại viện khi trước gặp binh phi tiến công vào sân đã bị thiêu phá nặng nề, cần phải để nghỉ lần nữa. Nội viện cũng bị những người đó đánh cướp quăng phá đến không ra gì, tất cả đều cần phải tu bổ lại.

Chỉ là tình nghĩa trận quý luôn lóe lên ở thời khắc mấu chốt, phủ Trấn Nam hầu rất ân cần phái người tới, truyền lại thư của hầu phu nhân, mời người nhà Hoài Dương Vương đến hầu phủ ở tạm.

Thôi Hành Chu biết bây giờ mẫu thân đang rất cần một chỗ nghỉ ngơi thoải mái, thế nên hắn liền đưa bà qua đấy ở. Thế nhưng hẳn lại không cho Miên Đường theo qua đấy.

Liễu Miên Đường nhìn nội viện lộn xộn, thành thật nói với Hoài Dương vương: "Ta cũng muốn qua đó với Thái phi, ít nhất đến hầu phủ có thể thoải mái tắm rửa nghỉ ngơi một chút. Ở đây loạn như vậy, người sao ở lại được."

Thôi Hành Chu ôm nàng nói: "Trấn Nam hầu gia kia cũng ở trong phủ, nếu nàng đi, hai mắt hắn lại không đủ dùng. Ta đã sai người thu dọn đồ trong thư phòng xong hết rồi, đêm nay đôi ta cứ ở nơi đó đi... Tách ra lâu như vậy, nàng cũng không nhớ ta sao?"

Thế Miên Đường mới biết, ra hắn là vại dấm. Kỳ thật nàng cũng có hơi nhớ hắn. Tuy thoạt trông Thôi Hành Chu rất nghiêm trang, nhưng trên giường hắn lại rất có lực kiên nhẫn.

Hồi nàng vừa nếm thử mây mưa cùng hắn, đã cảm nhận được tư vị mà có vài nữ nhân cả đời cũng không chạm đến được, lâu như vậy rồi, thật là khiến người tưởng niệm...

Chỉ là giờ đây lòng Miên Đường mang đầy tâm sự, đột ngột thế có chút cảm giác tay chân bị gò bó. Hơn nữa mấy ngày nay nàng còn chưa tắm rửa, sao có thể có tâm trạng làm loạn với hắn?

Thế nhưng Thôi Hành Chu lại lôi đủ chiêu số từ lúc gấp gáp hành quân, khi sống dã ngoại nơi hoang túc ra.

Trong thư phòng lộn xộn không có giường, hắn liền dùng tấm hoành phi gạch dỡ từ ngay cửa xuống, trải chăn bông thật dày lên rồi trông cũng rất ra dáng.

Tắm thì dùng thau tắm, hắn dứt khoát mượn một cái bên hầu phủ, dùng xe ngựa vận chuyển lại đây, nấu xong hai nồi nước nóng hôi hổi là có thể vui vẻ thoải mái dùng nước ấm tắm táp một trận rồi.

Miên Đường tắm rửa xong liền quay trở về làm một mỹ nhân thơm ngào ngạt. Tắm rửa xong rồi, lâu mới gặp lại, hai người cùng nhau vui đùa ầm ĩ trên tấm ván cửa ở thư phòng.



Ban đầu Thôi Hành Chu còn rất cẩn thận, tấm ván cửa kia cũng chỉ kẽo kẹt rung động một chút, nhưng rồi sau khi quên hết tất cả, tấm ván cửa yếu ớt tất nhiên không thể kham nổi sức nặng, thế mà lại rắc một tiếng, lật tung.

Nhất thời, Vương gia vẫn luôn thuận buồm xuôi gió trên lưng ngựa, vì bảo vệ Liễu Miên Đường dưới thân, mà trật hông.

Liễu Miên Đường nhìn ván cửa đã hỏng bừa bộn một bên, thấy thật dở khóc dở cười, nàng đỡ Thôi Hành Chu nói: "Vẫn là mai ta qua hầu phủ ngủ thôi! Lần này là trật hông, lần sau nếu gãy gì đó quan trọng, thế thì biết làm thế nào..."

"

Thôi Hành Chu niết mũi nàng: "Gì cũng dám nói cả! Nếu thật bị gãy, xem xem nửa đời sau nàng sống thế nào?"

Đã hơn nửa đêm, cũng không tiện tìm người đến, hai người dứt khoát kéo chăn xuống dưới đất, cứ vậy ôm nhau ngủ một đêm.

Miên Đường náo loạn cùng hắn cực kỳ mệt mỏi, thế nên vào giấc rất nhanh. Thôi Hành Chu thì lại nương theo ánh trăng, nhìn người đẹp ngọc ngà mềm mịn trong lòng ngực, nhìn bao lâu cũng không đủ...

Chỉ có điều bình minh hôm sau, có lẽ là do eo Thôi Hành Chu bị lạnh, khiến hắn vô cùng đau đớn, thế nên phải lập tức sai người tìm lang y.

Vừa lúc Triệu Tuyền tới thăm nàng, thuận tiện chờ đến lúc Vương gia làm vật lý trị liệu, được chuẩn trị, tất nhiên là muốn tìm ra lý do hắn bị thương.

Đương nhiên Hoài Dương vương sẽ không nói rõ cho hắn, chỉ nói do đêm qua mình ngủ trên tấm ván cửa dựng tạm thời, vừa sơ ý một chút liền bị lật.

Tiếc rằng Triệu Tuyền không ngốc, lúc hắn vừa tới có gặp nha hoàn Bích Thảo, nghe nàng nói có vẻ cánh tay của Hoài Tang huyện chúa cũng bị trật, trông cũng như rơi từ trên giường xuống. Thoáng ngẫm một chốc, cũng có thể là từ cùng một tấm ván cửa.

Lại liên tưởng một chút, hai người kia làm cái gì mới có thể làm cho tấm ván cửa lật tung như vậy, Triệu Tuyền nhãn hết mặt mũi, tức giận.

"Ta còn cho là huynh không nhà để về, thật đáng thương. Chẳng ngờ huynh thế mà còn có thể tìm vui trong khổ, cường ngạnh lôi kéo huyện chúa ngủ ván cửa với huynh! Khó trách thường nói, nam sợ chọn sai nghề, nữ sợ gả sai chồng. Nếu lúc trước nàng chọn ta, hà tất phải lo lắng hãi hùng như vậy, ngủ phá nhà..."

Thôi Hành Chu không thích nghe lời này, hắn ngắt lời, nói: "Trong phủ ta còn nhiều việc vặt vãnh, vậy ta không giữ hầu gia* lâu thêm nữa, ngươi viết đơn thuốc rồi đi đi."

(*Tác giả nhầm thành Vương gia)

Triệu Tuyền mới không đi, hắn thong thả ung dung châm cứu cho hông Thôi Hành Chu, kế đó hỏi: "Mẫu thân ta còn phải ta đến hỏi thăm này! Nghe nói nhà di mẫu huynh cũng bị kẻ xấu bắt cóc. Đã có tin gì chưa?"

Thôi Hành Chu cũng là xong việc mới biết tin vì cả nhà di mẫu mà mẫu thân mình thiếu chút nữa đã bị kẻ xấu bắt cóc. Tuy hắn rất bực bội với một nhà Liêm Sở thị, nhưng mẫu thân nghe nói muội muội bị bắt cóc liền khóc lóc nỉ non, nói rằng bản thân mình là tỷ tỷ lại không chăm sóc muội muội tốt.

Nếu Liêm Sở thị thực sự gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ lòng mẫu thân sẽ mang thương tổn cả đời không giải được. Vậy nên dù lòng hắn rất bực loại thân thích xui xẻo kéo chân sau này, hắn lại không thể ngồi yên mặc kệ, nhìn cả nhà bọn họ đi tìm chết.

Chỉ là khi Tuy vương cho người trung gian gửi lời nhắn, Hoài Dương vương cũng không nhả ra, chỉ kéo dài không chịu đổi.

Tuy vương kia tuy có rất nhiều thiếp thị, nhưng chỉ có một đích tử, bị Thôi Hành Chu bóp trong tay, hắn ta có thể không vội sao?

Nhưng Thôi Hành Chu bên này lại chết không thừa nhận bản thân bắt Tuy Vương phi và thế tử, chỉ nói là có đạo phi mượn danh hắn hành sự, thỉnh Tuy vương xem xét.

Mà mặt khác, hắn lại phái người theo luật rừng, đòi Tuy vương một món tiền chuộc thật lớn.

Dù sao Hoài Dương vương phủ cũng bị tổn thất thảm trọng, số bạc dùng để tu sửa này tất nhiên phải do Tuy vương chi trả hết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook