Chương 173:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Chỉ là nghe rồi nghe, Hầu phu nhân dần nghe được điểm không đúng.
Tuy là giọng Sở Thái phi cũng không có ý oán giận một nhà muội muội mình. Nhưng Hầu phu nhẫn là một người sáng suốt, bà lập tức nghe ra điểm mấu chốt, chỉ cả giận nói: "Thái phi nhân hậu, nhưng là người muội muội kia của ngươi... Cũng quá vô tâm với ngươi rồi!"
Sở Thái phi thở dài một hơi, nói: "Ta chỉ có một người muội muội này, nàng lại bị cha nuông chiều, ta thân làm tỷ tỷ cũng không thể mặc kệ nàng, không thì sau này nếu xuống hoàng tuyền gặp lại cha mẹ, hẳn sẽ bị hai người ấy oán trách nhỉ? Đứa nhỏ Hành Chu kia cũng thật là, dây dây dưa dưa, nhất định không chịu báo cho ta di mụ nó giờ thế nào rồi, lòng ta không thể buông, thân thể cũng không cách nào khỏe lên được."
Lúc nói lời này, Sở Thái phi còn cố ý nhìn thoáng qua Miên Đường, hiển nhiên là trông cậy Miên Đường có thể chuyển đổi lời cho con trai bà.
Miên Đường cũng không nhìn Thái phi, chỉ toàn tâm toàn ý ăn miếng bánh ngọt trong tay. Gần đây chẳng biết vì sao nàng lại rất có sức ăn, ăn hai chén một bữa cũng thấy không đủ.
Về phần lời Sở Thái phi nói nàng, nàng cũng chỉ xem như không nghe thấy. Ban đầu nàng cảm thấy nhị cữu cữu bên nhà ngoại mình đã đủ hố người rồi, thế nhưng vị di dì này lại còn hố người hơn cả nhị cữu cữu nữa, không chỉ nói bậy gây sóng gió sau lưng nàng mà còn trở thành người kéo chân sau ở thời khắc nguy cấp.
Thế nhưng nàng là thân muội muội của Sở Thái phi, nếu Thái phi không ngại, tự nhiên người con dâu tương lai là nàng cũng không dám nói gì, chỉ cần không đến mức sốt sắng bận trước bận sau vì nhà họ Liêm là được.
Nói chuyện phiếm với Hầu phu nhân một lúc, Miên Đường liền phải đi đưa cơm cho Hoài Dương vương.
Gần đây hắn đang nghỉ trọ ở công nha, mọi thứ đều ổn, chỉ có đồ ăn không hợp. Vậy nên giữa trưa mỗi ngày Miên Đường đều sẽ đi đưa đồ ăn cho hắn, tiện thể mang cơm tối tới luôn.
Tuy không có Lý ma ma ở đây, bản thân Miên Đường cũng được ba phần chân truyền, rảnh rỗi không việc gì tự mình rửa tay nấu canh, ngoài làm mấy món sở trường của bản thân, nàng còn cố ý cắt miếng dưa lê cho Hoài Dương vương dùng trái cây sau bữa cơm.
Sắp xếp hộp đồ ăn, thay đồ xong, Thái phi lại gọi người kêu nàng đến nói chuyện, chuyện chỉ có trực tiếp thương lượng với nàng, nhờ nàng cầu tình với con trai, cứu một nhà di mụ nhanh một chút.
"Ta nhìn ra rồi, tên nhóc Hành Chu kia chịu nghe lời con nói, con đến nói với hắn một câu đi, nào có lý thân thích gặp chuyện nguy nan như vậy mà hắn lại chẳng chịu quan tâm?"
Miên Đường cười, đưa cho Thái phi một miếng dưa lê, sau đó thong thả ung dung nói: "Thái phi trạch tâm nhân hậu, vãn bối con còn phải học tập nhiều. Nhưng tính Hoài Dương vương, cũng không phải Thái phi người không biết, hắn là dạng người khác đối tốt với hắn hai phần, hắn phải đáp lại ba phần, nhưng nếu người khác thất lễ, có lỗi với hắn, hắn là người có thể ghi nhớ cả đời. Mấy ngày nay, cũng không phải con chưa từng khuyên Vương gia. Nhưng hắn lại lạnh mặt nói là, Liêm di mụ gặp chuyện không nghe khuyên bảo, năm lần bảy lượt cứ liên lụy Thái phi. Chuyện khác, nói đi nói lại cũng thôi, nhưng nếu lần này Thái phi thật bị kẻ xấu bắt đi, trở thành cái thóp bị nắm giữ của hẳn, chẳng biết giờ hắn còn phải bị động đến mức nào."
Miên Đường nói thật chậm rãi, cuối cùng trong cõi lòng chỉ luôn nghĩ đến muội muội của Thái phi cũng được rót vào một làn nước trong veo.
Ban đầu bà chỉ cho là nhi tử bực di mụ không hiểu chuyện, thiếu chút nữa liên lụy bà, vậy nên tức giận, lại không nghĩ đến nếu lần này con trai bị bắt thóp thì sẽ gây nên tình hình thế nào.
"Này... Nhưng mà không phải hiện tại ta đã không sao rồi sao? Chờ thấy muội muội, ta nói nàng là được..."
Miên Đường thoáng mỉm cười, lại nói: "Vương gia nói, tuy chuyện Vương gia khác họ nói dễ nghe, cũng là tương truyền qua thế hệ, nhưng nhận phần long ân này, cũng không thể rõ ngày nào kia sẽ bị thu hồi. Nếu một mai đi nhầm một bước, cũng có khả năng rơi vào tình cảnh chém đầu cả nhà. Làm người tộc danh môn bực như Hoài Dương vương phủ đây, ai mà lại không giáo dục con cháu phải làm người khiêm cung đoan chính ngay từ nhỏ, trăm triệu lần không thể để liên lụy gia tộc. Nhưng cố tình sao nhà ta dạy con thỏa đáng, lại có vài họ hàng xa dựa vào quan hệ họ hàng, cáo mượn oai hùm, phạm vào những hoạt động phi pháp, thế lại làm chính tộc luôn cẩn thận chặt chẽ bị liên lụy, lưng bêu danh..."
Miên Đường nói vậy, Sở Thái phi lại không thích nghe: "Đây là Hành Chu nói hay con nói chứ? Muội muội ta tuy người nói hơi khó nghe, nhưng cũng không phải người vi phạm pháp lệnh, thế nào lại có thể để vương phủ lưng bêu danh được?"
Miên Đường thấy Thái phi bực mình cũng không hoảng loạn, vẫn chỉ cười như trước, nói: "Hôm nay con cũng lắm miệng thôi, lời này, vốn nên là Vương gia nói với người mới đúng. Chỉ là ban đầu nhà họ Liêm đã tiến cử vô số con cháu trong tộc làm thuộc hạ Vương gia. Ngày thường bọn họ lo liệu thế nào, con không biết, lần này tu sửa vương phủ, có vài con cháu nhà họ Liêm chủ động xin ra tay, một hai phải tiếp nhận chút việc, con xét đến tình cảm thân thích nhà mình, thế nên mới gật đầu đồng ý. Người cũng biết, bây giờ tiền tu bổ vương phủ đều lấy từ của hồi môn của con ra, nên con cũng thầm để ý một chút, bất ngờ phát hiện có vài ghi chép dùng bạc tu sửa không được đúng. Cứ thế cẩn thận truy ra, lại để Vương gia biết, cuối cùng thế mà lại tra ra chính là cháu trai ruột của Liêm đại nhân tham ô. Ngày thường hắn quản kho lương trong quận, Vương gia lại gọi người đến kiểm toán, thế mà lại phát hiện chuyện hắn trộm bán quân lương. Bấy giờ Vương gia rất tức giận nên mới có những lời con vừa nói khi nãy..."
Sở Thái phi vẫn luôn sống một đời thật mơ hồ, chuyện quá phức tạp, bà không nghĩ được gì. Hiện giờ vừa nghe Miên Đường nói thế, bà cũng bị hù nhảy dựng: "Nhưng mà, này cũng không phải muội muội ta tham ô... Hà tất Hành Chu phải giận chó đánh mèo lên nàng..."
"1
Miên Đường dần thu ý cười lại: "Con nghe nói đây còn không phải lần đầu tên cháu trai kia phạm pháp, trước kia hắn cũng đã từng làm việc trái pháp luật vì lợi ích riêng rồi, chỉ là lần nào di mẫu cũng cầu đến chỗ Thái phi người, người lại khiển trách Vương gia, chuyện lớn liền hóa nhỏ. Trước khi kẻ tái phạm ấy từng chưởng quản gỗ nước trong châu, nước nhiễm dầu nhiều, cuối cùng Vương gia cũng không còn cách nào, điều hắn đi làm quan lương, nhưng hắn vẫn không làm tốt. Nếu giờ di mụ còn ở đây, hẳn là đang ngồi ngoài thính đường khóc lóc kể lể với người rằng tên cháu trai kia tang mẫu thân thời trẻ không dễ sống. Vương gia đặt hiếu làm đầu, có rất nhiều chuyện không muốn đề cập với người, vui lòng tiêu một ít tiền để dỗ người vui vẻ. Dù sao người cũng là mẫu thân của hắn, phân rõ trái phải, tuyệt sẽ không giúp người ngoài bắt nạt con trai của mình. Chỉ là nếu Liêm di mụ không phân rõ trong ngoài, cứ liên lụy Vương gia như vậy, người có thể nhẫn, con cũng không thể nhẫn! Nam nhân của con, dựa vào cái gì lại phải để loại chó mèo chẳng liên can bắt nạt!"
Lúc Miên Đường nói lời này, mày liễu cao gầy, đôi mắt chứa đầy sát khí hừng hực.
Sở Thái phi đã từng thấy bộ dáng nàng duỗi tay dạy dỗ Liêm di mụ, biết tính tình cô nương này không được tốt, ra tay là lập tức ném dao, sợ đến mức bà không nhịn được rụt rụt cổ, sau đó lại dùng vẻ mặt không mấy tự nhiên nói: "Xem con nói kìa, cứ như là ta có thể để người ngoài bắt nạt con trai ta vậy?"
Miên Đường thu phóng sự phẫn nộ rất tự nhiên, nàng xoay mặt lại cười: "Vậy là tốt rồi, thế nên đúng là nhà họ Liêm cũng cần phải bị chỉnh đốn. Nên làm thế nào tất nhiên trong lòng Vương gia đều rõ, Thái phi cần gì phải thúc giục hắn? Liêm di mụ nhận đủ dạy dỗ, sau này cũng sẽ không nhét mấy loại con cháu không đàng hoàng cho Vương gia nữa, Vương gia làm việc cũng sẽ ngày càng thuận lợi, vương phủ chúng ta mới có thể trải qua ngày tháng càng lúc càng tốt không phải sao?"
Thái phi bị một đống lời của Miên Đường xoay vòng, chỉ cảm thấy bây giờ mà còn đề cập chuyện nhà họ Liêm với con trai nữa thì thật không thú vị gì, nên bà chỉ thở dài nói: "Suy nghĩ của người trẻ tuổi các ngươi chu toàn hơn lão già ta nhiều, chỉ cần đừng để cho ta không còn mặt mũi gặp phụ mẫu dưới cửu tuyển là được."
Miên Đường cảnh tỉnh Thái phi xong thì lập tức ra khỏi nhà, chuẩn bị đi đưa cơm cho Thôi Hành Chu.
Chẳng ngờ chính chủ đã đứng trước hành lang chờ nàng rồi.
Những lời mới rồi Miên Đường dùng dọa mẫu thân kia, cũng bị Thôi Hành Chu nghe lọt không sót một chữ.
Thấy nàng bước ra, nam nhân cao lớn chỉ vươn ngón tay dài đặt bên miệng ra dấu im lặng rồi kéo nàng sang một bên.
Miên Đường ngượng ngùng nhìn Hành Chu nói: "Lý ma ma dạy ta mấy cái đó, ta đều chỉ học suông, ban nãy ta nói chuyện không kiêng nể Thái phi, chàng tức giận sao?"
Thôi Hành Chu cúi đầu, đôi mắt đen hẹp dài ẩn ánh sáng, môi mỏng thoáng nâng lên, nói: "Khí thế nàng dùng ban nãy chạy đi đâu mất rồi? Sư tử mẹ sao chớp mắt đã biến thành mèo con rồi thế?"
Miên Đường nửa cắn môi không nói lời nào, mắt to như lóng lánh sóng nước nhìn hắn.
Thôi Hành Chu thực sự phải bó tay nhất trước bộ dạng đáng thương đến cùng cực như vậy của Miên Đường, dù đã biết rõ tính nàng ương ngạnh với người ngoài, hắn vẫn không nhịn được đau lòng bế nàng lên, thấp giọng nói: "Nhưng nhớ kỹ lời nàng nói đấy, chớ có kêu người ngoài bắt nạt nam nhân của nàng..."
Về việc nhà họ Liêm tu bổ bùn lầy, kỳ thật bản thân Hoài Dương vương đã muốn chết lặng, chỉ là mẫu thân chưa từng nghĩ đến việc hắn có khó xử hay không, vẫn cứ luôn nghiêng về việc giúp muội muội bà theo quán tính. Lâu như vậy rồi, chính hắn cũng chỉ có thể tự khuyên bản thân.
Dù sao hắn cũng không phải một đứa con bất hiếu, trừ khi vạn bất đắc dĩ, hắn không có thói quen lúc nào cũng nổi giận với mẫu thân mình.
Nhưng Miên Đường lại có thể nhìn ra lòng hắn không vui, nói hết những lời hắn không tiện nói chống đối mẫu thân nói cả ra ngoài, loại cảm giác có người quan tâm chính mình, thay mình thoải mái trút hết giận hờn ra như này, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng được cảm nhận.
Bấy giờ hắn mới hiểu được, vì sao lúc trước Miên Đường lại không màng bản thân ngăn trở mà giao đống công việc tu bổ vương phủ béo bở cho mấy kẻ bất lực kia. Ấy là nàng lập mưu chờ bọn họ lộ ra nhược điểm, lấy đến lấp miệng mẫu thân.
Dù sao thì nếu sau này Liêm di mụ thật sự trở về, phỏng chừng vẫn mang tính xấu không đổi, mưu toan tính lợi cho nhà họ Liêm. Có vết xe đổ chết người này rồi, Miên Đường sẽ dễ dàng tinh tế nắn tính mẫu thân hắn hơn.
Lần nữa, lòng Thôi Hành Chu lại thầm thấy may mắn lúc trước đã từ chối kết hôn với biểu muội Liêm Bính Lan. Thậm chí còn có phần nghĩ mà sợ, nếu lúc trước hắn và Liễu Miên Đường cứ thế bước qua nhau, đời này hắn sẽ còn yêu người khác sao?
"Nửa ngày không gặp, ta lập tức thấy nhớ chất giọng mềm mại của khanh, như là chết đói, sao không cho ta chút cơn mưa cam lộ, lược giải tương tư?" Nói đến đây, hắn nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ bừng của Miên Đường.
Chỉ là nụ hôn triền miên nồng nhiệt còn chưa kịp tiến sâu hơn, đã nghe thấy có tiếng người ho khan thật mạnh cực gây mất hứng.
Thôi Hành Chu không vui, vừa ngẩng đầu lên đã thấy bạn thân Triệu Tuyển cũng đang không vui nhìn hắn.
Con mẹ nó, Hoài Dương vương bình thường trông chất phác trước mặt nữ nhân, thế mà lại là cao thủ trêu chọc con gái. Cái loại lời ngon tiếng ngọt chết không biết xấu hổ thế kia mà cũng nói ra cho được, chẳng kiêng nể gì, đầu lưỡi còn không thèm run!
Cũng khó trách nữ tử trải đời không sâu như Miên Đường sẽ bị Thôi Hành Chu mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo.
Lúc này Triệu Tuyền đang kiểm điểm bản thân thật kỹ, rằng có phải trước kia lúc theo đuổi giai nhân mình đã quá mức quân tử, quá mức thành thật rồi hay không?
Thôi Hành Chu bị một tiếng ho khan của hắn đánh gãy, lại lần nữa trở về bộ dáng thanh tâm quả dục lạnh lùng, chỉ nắm tay Miên Đường hỏi: "Ngư huynh tới đây có chuyện gì sao?"
Trấn Nam hầu tức giận nói: "Không có chuyện gì, sân nhà của ta, tiện đường đi ngang qua! Chỉ là không phải chốc nữa ta với ngươi phải tham gia tiệc rượu của Vinh Công sao? Ngươi còn ở đây cho hết thời gian."
Bấy giờ Thôi Hành Chu mới nhớ tới việc mình tới đây là để bảo cho Miên Đường, nói hôm nay nàng không cần đi đưa cơm, chốc nữa hắn có xã giao, thuận đường đi dự tiệc chung với Triệu Tuyền luôn.
Chỉ là giờ phút này, hắn chẳng muốn chia xa Miên Đường một chút nào, nên hắn lập tức cúi đầu hỏi nàng, muốn đi cùng hay không?
Tuy là giọng Sở Thái phi cũng không có ý oán giận một nhà muội muội mình. Nhưng Hầu phu nhẫn là một người sáng suốt, bà lập tức nghe ra điểm mấu chốt, chỉ cả giận nói: "Thái phi nhân hậu, nhưng là người muội muội kia của ngươi... Cũng quá vô tâm với ngươi rồi!"
Sở Thái phi thở dài một hơi, nói: "Ta chỉ có một người muội muội này, nàng lại bị cha nuông chiều, ta thân làm tỷ tỷ cũng không thể mặc kệ nàng, không thì sau này nếu xuống hoàng tuyền gặp lại cha mẹ, hẳn sẽ bị hai người ấy oán trách nhỉ? Đứa nhỏ Hành Chu kia cũng thật là, dây dây dưa dưa, nhất định không chịu báo cho ta di mụ nó giờ thế nào rồi, lòng ta không thể buông, thân thể cũng không cách nào khỏe lên được."
Lúc nói lời này, Sở Thái phi còn cố ý nhìn thoáng qua Miên Đường, hiển nhiên là trông cậy Miên Đường có thể chuyển đổi lời cho con trai bà.
Miên Đường cũng không nhìn Thái phi, chỉ toàn tâm toàn ý ăn miếng bánh ngọt trong tay. Gần đây chẳng biết vì sao nàng lại rất có sức ăn, ăn hai chén một bữa cũng thấy không đủ.
Về phần lời Sở Thái phi nói nàng, nàng cũng chỉ xem như không nghe thấy. Ban đầu nàng cảm thấy nhị cữu cữu bên nhà ngoại mình đã đủ hố người rồi, thế nhưng vị di dì này lại còn hố người hơn cả nhị cữu cữu nữa, không chỉ nói bậy gây sóng gió sau lưng nàng mà còn trở thành người kéo chân sau ở thời khắc nguy cấp.
Thế nhưng nàng là thân muội muội của Sở Thái phi, nếu Thái phi không ngại, tự nhiên người con dâu tương lai là nàng cũng không dám nói gì, chỉ cần không đến mức sốt sắng bận trước bận sau vì nhà họ Liêm là được.
Nói chuyện phiếm với Hầu phu nhân một lúc, Miên Đường liền phải đi đưa cơm cho Hoài Dương vương.
Gần đây hắn đang nghỉ trọ ở công nha, mọi thứ đều ổn, chỉ có đồ ăn không hợp. Vậy nên giữa trưa mỗi ngày Miên Đường đều sẽ đi đưa đồ ăn cho hắn, tiện thể mang cơm tối tới luôn.
Tuy không có Lý ma ma ở đây, bản thân Miên Đường cũng được ba phần chân truyền, rảnh rỗi không việc gì tự mình rửa tay nấu canh, ngoài làm mấy món sở trường của bản thân, nàng còn cố ý cắt miếng dưa lê cho Hoài Dương vương dùng trái cây sau bữa cơm.
Sắp xếp hộp đồ ăn, thay đồ xong, Thái phi lại gọi người kêu nàng đến nói chuyện, chuyện chỉ có trực tiếp thương lượng với nàng, nhờ nàng cầu tình với con trai, cứu một nhà di mụ nhanh một chút.
"Ta nhìn ra rồi, tên nhóc Hành Chu kia chịu nghe lời con nói, con đến nói với hắn một câu đi, nào có lý thân thích gặp chuyện nguy nan như vậy mà hắn lại chẳng chịu quan tâm?"
Miên Đường cười, đưa cho Thái phi một miếng dưa lê, sau đó thong thả ung dung nói: "Thái phi trạch tâm nhân hậu, vãn bối con còn phải học tập nhiều. Nhưng tính Hoài Dương vương, cũng không phải Thái phi người không biết, hắn là dạng người khác đối tốt với hắn hai phần, hắn phải đáp lại ba phần, nhưng nếu người khác thất lễ, có lỗi với hắn, hắn là người có thể ghi nhớ cả đời. Mấy ngày nay, cũng không phải con chưa từng khuyên Vương gia. Nhưng hắn lại lạnh mặt nói là, Liêm di mụ gặp chuyện không nghe khuyên bảo, năm lần bảy lượt cứ liên lụy Thái phi. Chuyện khác, nói đi nói lại cũng thôi, nhưng nếu lần này Thái phi thật bị kẻ xấu bắt đi, trở thành cái thóp bị nắm giữ của hẳn, chẳng biết giờ hắn còn phải bị động đến mức nào."
Miên Đường nói thật chậm rãi, cuối cùng trong cõi lòng chỉ luôn nghĩ đến muội muội của Thái phi cũng được rót vào một làn nước trong veo.
Ban đầu bà chỉ cho là nhi tử bực di mụ không hiểu chuyện, thiếu chút nữa liên lụy bà, vậy nên tức giận, lại không nghĩ đến nếu lần này con trai bị bắt thóp thì sẽ gây nên tình hình thế nào.
"Này... Nhưng mà không phải hiện tại ta đã không sao rồi sao? Chờ thấy muội muội, ta nói nàng là được..."
Miên Đường thoáng mỉm cười, lại nói: "Vương gia nói, tuy chuyện Vương gia khác họ nói dễ nghe, cũng là tương truyền qua thế hệ, nhưng nhận phần long ân này, cũng không thể rõ ngày nào kia sẽ bị thu hồi. Nếu một mai đi nhầm một bước, cũng có khả năng rơi vào tình cảnh chém đầu cả nhà. Làm người tộc danh môn bực như Hoài Dương vương phủ đây, ai mà lại không giáo dục con cháu phải làm người khiêm cung đoan chính ngay từ nhỏ, trăm triệu lần không thể để liên lụy gia tộc. Nhưng cố tình sao nhà ta dạy con thỏa đáng, lại có vài họ hàng xa dựa vào quan hệ họ hàng, cáo mượn oai hùm, phạm vào những hoạt động phi pháp, thế lại làm chính tộc luôn cẩn thận chặt chẽ bị liên lụy, lưng bêu danh..."
Miên Đường nói vậy, Sở Thái phi lại không thích nghe: "Đây là Hành Chu nói hay con nói chứ? Muội muội ta tuy người nói hơi khó nghe, nhưng cũng không phải người vi phạm pháp lệnh, thế nào lại có thể để vương phủ lưng bêu danh được?"
Miên Đường thấy Thái phi bực mình cũng không hoảng loạn, vẫn chỉ cười như trước, nói: "Hôm nay con cũng lắm miệng thôi, lời này, vốn nên là Vương gia nói với người mới đúng. Chỉ là ban đầu nhà họ Liêm đã tiến cử vô số con cháu trong tộc làm thuộc hạ Vương gia. Ngày thường bọn họ lo liệu thế nào, con không biết, lần này tu sửa vương phủ, có vài con cháu nhà họ Liêm chủ động xin ra tay, một hai phải tiếp nhận chút việc, con xét đến tình cảm thân thích nhà mình, thế nên mới gật đầu đồng ý. Người cũng biết, bây giờ tiền tu bổ vương phủ đều lấy từ của hồi môn của con ra, nên con cũng thầm để ý một chút, bất ngờ phát hiện có vài ghi chép dùng bạc tu sửa không được đúng. Cứ thế cẩn thận truy ra, lại để Vương gia biết, cuối cùng thế mà lại tra ra chính là cháu trai ruột của Liêm đại nhân tham ô. Ngày thường hắn quản kho lương trong quận, Vương gia lại gọi người đến kiểm toán, thế mà lại phát hiện chuyện hắn trộm bán quân lương. Bấy giờ Vương gia rất tức giận nên mới có những lời con vừa nói khi nãy..."
Sở Thái phi vẫn luôn sống một đời thật mơ hồ, chuyện quá phức tạp, bà không nghĩ được gì. Hiện giờ vừa nghe Miên Đường nói thế, bà cũng bị hù nhảy dựng: "Nhưng mà, này cũng không phải muội muội ta tham ô... Hà tất Hành Chu phải giận chó đánh mèo lên nàng..."
"1
Miên Đường dần thu ý cười lại: "Con nghe nói đây còn không phải lần đầu tên cháu trai kia phạm pháp, trước kia hắn cũng đã từng làm việc trái pháp luật vì lợi ích riêng rồi, chỉ là lần nào di mẫu cũng cầu đến chỗ Thái phi người, người lại khiển trách Vương gia, chuyện lớn liền hóa nhỏ. Trước khi kẻ tái phạm ấy từng chưởng quản gỗ nước trong châu, nước nhiễm dầu nhiều, cuối cùng Vương gia cũng không còn cách nào, điều hắn đi làm quan lương, nhưng hắn vẫn không làm tốt. Nếu giờ di mụ còn ở đây, hẳn là đang ngồi ngoài thính đường khóc lóc kể lể với người rằng tên cháu trai kia tang mẫu thân thời trẻ không dễ sống. Vương gia đặt hiếu làm đầu, có rất nhiều chuyện không muốn đề cập với người, vui lòng tiêu một ít tiền để dỗ người vui vẻ. Dù sao người cũng là mẫu thân của hắn, phân rõ trái phải, tuyệt sẽ không giúp người ngoài bắt nạt con trai của mình. Chỉ là nếu Liêm di mụ không phân rõ trong ngoài, cứ liên lụy Vương gia như vậy, người có thể nhẫn, con cũng không thể nhẫn! Nam nhân của con, dựa vào cái gì lại phải để loại chó mèo chẳng liên can bắt nạt!"
Lúc Miên Đường nói lời này, mày liễu cao gầy, đôi mắt chứa đầy sát khí hừng hực.
Sở Thái phi đã từng thấy bộ dáng nàng duỗi tay dạy dỗ Liêm di mụ, biết tính tình cô nương này không được tốt, ra tay là lập tức ném dao, sợ đến mức bà không nhịn được rụt rụt cổ, sau đó lại dùng vẻ mặt không mấy tự nhiên nói: "Xem con nói kìa, cứ như là ta có thể để người ngoài bắt nạt con trai ta vậy?"
Miên Đường thu phóng sự phẫn nộ rất tự nhiên, nàng xoay mặt lại cười: "Vậy là tốt rồi, thế nên đúng là nhà họ Liêm cũng cần phải bị chỉnh đốn. Nên làm thế nào tất nhiên trong lòng Vương gia đều rõ, Thái phi cần gì phải thúc giục hắn? Liêm di mụ nhận đủ dạy dỗ, sau này cũng sẽ không nhét mấy loại con cháu không đàng hoàng cho Vương gia nữa, Vương gia làm việc cũng sẽ ngày càng thuận lợi, vương phủ chúng ta mới có thể trải qua ngày tháng càng lúc càng tốt không phải sao?"
Thái phi bị một đống lời của Miên Đường xoay vòng, chỉ cảm thấy bây giờ mà còn đề cập chuyện nhà họ Liêm với con trai nữa thì thật không thú vị gì, nên bà chỉ thở dài nói: "Suy nghĩ của người trẻ tuổi các ngươi chu toàn hơn lão già ta nhiều, chỉ cần đừng để cho ta không còn mặt mũi gặp phụ mẫu dưới cửu tuyển là được."
Miên Đường cảnh tỉnh Thái phi xong thì lập tức ra khỏi nhà, chuẩn bị đi đưa cơm cho Thôi Hành Chu.
Chẳng ngờ chính chủ đã đứng trước hành lang chờ nàng rồi.
Những lời mới rồi Miên Đường dùng dọa mẫu thân kia, cũng bị Thôi Hành Chu nghe lọt không sót một chữ.
Thấy nàng bước ra, nam nhân cao lớn chỉ vươn ngón tay dài đặt bên miệng ra dấu im lặng rồi kéo nàng sang một bên.
Miên Đường ngượng ngùng nhìn Hành Chu nói: "Lý ma ma dạy ta mấy cái đó, ta đều chỉ học suông, ban nãy ta nói chuyện không kiêng nể Thái phi, chàng tức giận sao?"
Thôi Hành Chu cúi đầu, đôi mắt đen hẹp dài ẩn ánh sáng, môi mỏng thoáng nâng lên, nói: "Khí thế nàng dùng ban nãy chạy đi đâu mất rồi? Sư tử mẹ sao chớp mắt đã biến thành mèo con rồi thế?"
Miên Đường nửa cắn môi không nói lời nào, mắt to như lóng lánh sóng nước nhìn hắn.
Thôi Hành Chu thực sự phải bó tay nhất trước bộ dạng đáng thương đến cùng cực như vậy của Miên Đường, dù đã biết rõ tính nàng ương ngạnh với người ngoài, hắn vẫn không nhịn được đau lòng bế nàng lên, thấp giọng nói: "Nhưng nhớ kỹ lời nàng nói đấy, chớ có kêu người ngoài bắt nạt nam nhân của nàng..."
Về việc nhà họ Liêm tu bổ bùn lầy, kỳ thật bản thân Hoài Dương vương đã muốn chết lặng, chỉ là mẫu thân chưa từng nghĩ đến việc hắn có khó xử hay không, vẫn cứ luôn nghiêng về việc giúp muội muội bà theo quán tính. Lâu như vậy rồi, chính hắn cũng chỉ có thể tự khuyên bản thân.
Dù sao hắn cũng không phải một đứa con bất hiếu, trừ khi vạn bất đắc dĩ, hắn không có thói quen lúc nào cũng nổi giận với mẫu thân mình.
Nhưng Miên Đường lại có thể nhìn ra lòng hắn không vui, nói hết những lời hắn không tiện nói chống đối mẫu thân nói cả ra ngoài, loại cảm giác có người quan tâm chính mình, thay mình thoải mái trút hết giận hờn ra như này, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng được cảm nhận.
Bấy giờ hắn mới hiểu được, vì sao lúc trước Miên Đường lại không màng bản thân ngăn trở mà giao đống công việc tu bổ vương phủ béo bở cho mấy kẻ bất lực kia. Ấy là nàng lập mưu chờ bọn họ lộ ra nhược điểm, lấy đến lấp miệng mẫu thân.
Dù sao thì nếu sau này Liêm di mụ thật sự trở về, phỏng chừng vẫn mang tính xấu không đổi, mưu toan tính lợi cho nhà họ Liêm. Có vết xe đổ chết người này rồi, Miên Đường sẽ dễ dàng tinh tế nắn tính mẫu thân hắn hơn.
Lần nữa, lòng Thôi Hành Chu lại thầm thấy may mắn lúc trước đã từ chối kết hôn với biểu muội Liêm Bính Lan. Thậm chí còn có phần nghĩ mà sợ, nếu lúc trước hắn và Liễu Miên Đường cứ thế bước qua nhau, đời này hắn sẽ còn yêu người khác sao?
"Nửa ngày không gặp, ta lập tức thấy nhớ chất giọng mềm mại của khanh, như là chết đói, sao không cho ta chút cơn mưa cam lộ, lược giải tương tư?" Nói đến đây, hắn nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ bừng của Miên Đường.
Chỉ là nụ hôn triền miên nồng nhiệt còn chưa kịp tiến sâu hơn, đã nghe thấy có tiếng người ho khan thật mạnh cực gây mất hứng.
Thôi Hành Chu không vui, vừa ngẩng đầu lên đã thấy bạn thân Triệu Tuyển cũng đang không vui nhìn hắn.
Con mẹ nó, Hoài Dương vương bình thường trông chất phác trước mặt nữ nhân, thế mà lại là cao thủ trêu chọc con gái. Cái loại lời ngon tiếng ngọt chết không biết xấu hổ thế kia mà cũng nói ra cho được, chẳng kiêng nể gì, đầu lưỡi còn không thèm run!
Cũng khó trách nữ tử trải đời không sâu như Miên Đường sẽ bị Thôi Hành Chu mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo.
Lúc này Triệu Tuyền đang kiểm điểm bản thân thật kỹ, rằng có phải trước kia lúc theo đuổi giai nhân mình đã quá mức quân tử, quá mức thành thật rồi hay không?
Thôi Hành Chu bị một tiếng ho khan của hắn đánh gãy, lại lần nữa trở về bộ dáng thanh tâm quả dục lạnh lùng, chỉ nắm tay Miên Đường hỏi: "Ngư huynh tới đây có chuyện gì sao?"
Trấn Nam hầu tức giận nói: "Không có chuyện gì, sân nhà của ta, tiện đường đi ngang qua! Chỉ là không phải chốc nữa ta với ngươi phải tham gia tiệc rượu của Vinh Công sao? Ngươi còn ở đây cho hết thời gian."
Bấy giờ Thôi Hành Chu mới nhớ tới việc mình tới đây là để bảo cho Miên Đường, nói hôm nay nàng không cần đi đưa cơm, chốc nữa hắn có xã giao, thuận đường đi dự tiệc chung với Triệu Tuyền luôn.
Chỉ là giờ phút này, hắn chẳng muốn chia xa Miên Đường một chút nào, nên hắn lập tức cúi đầu hỏi nàng, muốn đi cùng hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.