Kiều Tàng

Chương 172:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Mà bên kia, theo lý thuyết, vốn dĩ hẳn là Tuy vương nên vào kinh. Nhưng hiện giờ thế nhi nửa đường gặp chuyện, nếu hẳn vẫn cứ vào kinh, vậy sẽ có vẻ vô tình với thê nhi.

Cũng không biết vì sao tin thê nhi bị bắt cóc của bản thân hắn lại bị lan truyền ồn ào huyện náo như vậy. Chỉ nghe nói là đạo tặc Đông Châu bắt Vương phi hắn đi ép làm áp trại phu nhân.

Cứ vậy đầu Tuy vương đội một mảng xanh mướt... Chỉ là dù cứ cho danh tiết thê tử đã không còn, hắn vẫn phải tận tâm chuộc người lại, không thì sẽ lại phải nghe lời đồn Tuy vương chỉ cần bạc không cần người, tổn hại tình nghĩa phu thê nhiều năm, thế thì tiếng tốt hắn phải ăn chay niệm phật tích cóp nhiều năm như vậy hẳn có thể hóa hết thành nước chảy cả về biển động mất.

Vậy nên hãn phi đưa yêu cầu đòi tiền, Tuy vương chỉ có thể cắn răng đi lấy, nhanh chóng chuộc thê nhi về sớm một chút, thế thì hắn cũng có thể sớm ngày vào kinh.

Bây giờ Lưu U kia ngồi trên hoàng vị cũng an ổn. Dù gì hắn cũng là tay dính máu ngồi lên ngôi vị hoàng đế, có cả khối người không phục hắn. Kinh thành lúc này chỉ thiếu một hiền vương có thể cân bằng lực lượng ở mọi nơi.

Sở dĩ Lưu Bái nâng Lưu U lên ngôi hoàng đế, là do muốn mượn tay hắn diệt trừ phe đối lập trước. So với hoàng tử lưu lạc dân gian từ nhỏ, thân thế hoàng quốc công của Lưu Bái càng không thể nghi ngờ gì.

Trong thư phòng hoàng cung, có người đang tận tình khuyên can vạn tuế, đừng để cho Tuy vương vào kinh.

Người khuyên can Thạch Nghĩa Khoan tất nhiên rất hiểu tính Tuy vương. Bây giờ ông ta lắc mình biến hóa, thành quốc trượng, cũng hy vọng người con rể này ngồi trên ngôi vị hoàng để được yên ổn một chút, lòng cũng dần vứt bỏ chủ cũ, một lòng chỉ nghĩ về cái lợi cái hại của chính mình.

Lưu U nghe quốc trượng khuyên can, thoáng thở dài một hơi, nói: "Trong Lục bộ, ngoại trừ Công bộ, nơi đâu cũng có người Hoàng Thái hậu xếp vào. Trẫm sai khiến không nghe, lúc trước vì biến loạn nên trẫm mới phải điều phối ba đạo thân binh của mình, bấy giờ mới ổn định được cục diện trong kinh thành. Chỉ là hiện tại ba quân bốn bề không ngừng tăng binh, lại còn đều là tướng quân thân tín của Hoàng Thái hậu. Bây giờ Thái hậu nhớ Lưu Bái, bảo hắn vào kinh, trẫm không thể ngăn trở được..."

Lúc trước hắn có thể lật đổ yêu hậu nhà họ Ngô và hoàng đế nhỏ trước kia, ấy là vì yêu hậu không được lòng dân. Lúc trước hắn lên ngôi cũng mang lai lịch bất chính, đó giờ hắn chỉ toàn tìm cớ bằng cách giương cao ngọn cờ.

Thế nhưng Hoàng Thái hậu thân vẫn luôn ẩn sau bức màn, đức cao vọng trọng, còn được các lão thần cực kỳ kính trọng, hắn lại không thể động. Mà Hoàng hậu hắn thì ngày ngày đến bên Hoàng Thái hậu kia thỉnh an, mặt ngoài trông đến hòa hợp êm thấm. Vậy nhưng Hoàng Thái hậu nhớ Tuy vương, nhớ đến da diết đã lâu, ai cũng không thể ngăn được.

Chỉ là Lưu U cũng rõ, một khi Tuy vương vào kinh, cục diện chính trị sẽ khó càng thêm khó, thế lực của chính bản thân hắn e là khó khống chế được thế lực của bên Tuy vương.

Nhưng giờ đây triều đình như một con cá đang chiên dễ vỡ, động tác quá mạnh sẽ khiến con cá nát vụn ra thành từng mảnh, còn nếu không làm gì, vậy sẽ lại gây khét nồi.

Lưu U như đi trên băng mỏng, chỉ có thể cẩn thận duy trì lấy mặt ngoài bình thản.

Thạch Nghĩa Khoan cũng biết tình cảnh gian nan trong tâm Lưu U hiện giờ. Hắn góp lời với Lưu U: "Nếu kho thóc có chuột tiến vào, thế nào cũng nên để một con mèo đi trị nó. Nếu vạn tuế không làm gì, vậy tất nhiên lão chuột kia sẽ mở bụng ăn đến no căng rồi. Nhưng nếu bỏ một con mèo nó kiêng kị vào, vậy nó nào còn tâm tư hại người nữa?"

Lưu U nhíu mày: "Con mèo ngươi nói, là chỉ ai?"

Thạch Nghĩa Khoan ngẩng đầu nói: "Tuy vương ở đất phong Huệ Châu, nơi ấy hắn ta và Hoài Dương vương cắn xé nhau đến kịch liệt. Theo như mật thảm thần lưu ở Thanh Châu báo lại, có vẻ thê nữ Tuy vương là bị người Hoài Dương vương phải ra, cải trang thành đạo tặc bắt cóc đi... Thần cảm thấy, cũng chỉ có con mèo ác Hoài Dương vương này, mới có thể chế trụ được con chuột ác kia!"

Lưu U nghe, mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói: "Quốc trượng biết chứ, Thôi Hành Chu cũng không phải người thân cận bên trẫm."

Tất nhiên Thạch Nghĩa Khoan biết, bằng không hắn cũng sẽ không tiến cử Hoài Dương vương. Bậc đế vương này mang lòng ngăn cách với thần tử giỏi mới tốt, tính ra cũng sẽ không nhận được ân sủng đế vương.

"Hoài Dương vương kiệt ngạo khó thuần, tất nhiên cũng không phải thần tử tốt gì. Nhưng dẫu sao hắn ta cũng họ Thôi, không như Tuy vương mang lòng hiểm ác, chỉ cần bệ hạ dùng đúng phương pháp khống chế hắn ta, tất nhiên sẽ có thể biến Hoài Dương vương này thành một lưỡi dao sắc bén..."



Nói đến đây, Thạch Nghĩa Khoan tạm dừng một chốc rồi mới tiếp: "Sớm hay muộn gì Tuy vương cũng sẽ vào kinh, bây giờ hắn đang âm thầm bồi dưỡng thể lực, rắc rối khó gỡ, ngay cả phủ trạch của thần cũng có tai mắt của hắn, đây cũng là lý do vì sao thần để bệ hạ cho lui quân hai bên mới dám góp lời, còn thỉnh bệ hạ sớm ngày quyết đoán, để tránh bị nịnh thần cản tay!"

Lưu U trầm mặc, tay đã siết chặt một chỗ. Nếu hắn ngồi chắc ngôi hoàng đế, thiên mệnh phủ khắp tứ phương, thể thì người hắn muốn giết chết nhất chắc chắn không phải Tuy vương, mà là Thôi Hành Chu đã chiếm hữu Liễu Miên Đường!

Thạch Nghĩa Khoan thật cẩn thận nhìn nét mặt hoàng đế, lại lần nữa mở miệng nói: "Bệ hạ nên khoan dung rộng lượng một tí, bây giờ hắn ta cũng chỉ là một thần tử của ngài thôi, cử cho là trước đó có khúc mắc, hẳn bệ hạ cũng có thể nghĩ cách hóa giải, làm hắn ta cam tâm chịu quỳ trước bệ hạ, ra sức trâu sức ngựa..."

Lưu U nghe vậy, chậm rãi hít sâu một hơi, mặt lộ vẻ ôn hòa nói với Thạch Nghĩa Khoan "Trẫm biết ái khanh có lòng, chuyện bảo Hoài Dương vương vào kinh báo cáo công tác, trẫm sẽ lưu ý... Gần đây Hoàng hậu lại hoài thai long chủng, thường nhớ đến mẫu thân mình, còn mong quốc trượng cho phép mẫu thân nàng vào cung nhìn nàng."

Thế Thạch Nghĩa Khoan mới biết tin con gái có thai, tất nhiên là mặt lộ vẻ vui mừng, đáp ứng lui xuống dưới.

Hiện tại hậu cung nhiều giai lệ, riêng Tôn phi Vân Nương kia, trông qua còn đẹp hơn Hoàng hậu một chút. Khó mới được thánh ân long sủng, thế mà lại độc sủng đứa con gái béo nhà mình. Vậy nên Thạch Nghĩa Khoan mới muốn giúp giang sơn con rể mình trở nên an ổn, thế hắn mới yên tâm ngồi mát ăn bát vàng được.

Chờ đến khi quốc trượng lui ra, Lưu U ngồi trong thư phòng ngơ ngác một lúc, rồi lại đứng dậy rút một quyển trục tranh trên giá sách ra.

Trên tranh, là một người con gái mặc đồ đi săn, tay cầm cung, mặt mày lại thanh tú, như đóa sen vừa hé nở.

Về chuyện xáo trộn ở Chân Châu, hắn cũng chỉ mới nghe nói gần đây. Chuyện Liễu Miên Đường đơn độc xông vào Chân Châu cứu Sở Thái phi, mật thám do hắn xếp vào cũng bầm báo lại đầy đủ chi tiết.

Dù cho Miên Đường có mất trí nhớ, nàng vẫn là người con gái có dũng có mưu kia, đời này hắn cũng sẽ không gặp được Liễu Miên Đường thứ hai nào nữa.

Nhưng cố tình hắn lại đánh mất Liễu Miên Đường.

Mấy ngày nay Lưu U bị mất ngủ nghiêm trọng, trừ việc lục đục triều đình bên ngoài, nỗi niềm nhớ mong Liễu Miên Đường cũng làm hắn đêm không cách nào nhập mộng.

Triệu Thôi Hành Chu vào kinh thành cũng tốt, ít nhất, hắn có thể nhìn nàng từ xa. Chẳng sợ nàng đã không còn nhớ đến hẳn.

Trong ngự thư phòng, ánh nến leo lắt, Lưu U nhìn chân dung người trong tranh, ánh mắt cũng càng thêm si mê...

Trong kinh thành có người đêm không thể ngủ, chỉ là Liễu Miên Đường thì lại ngủ cực kỳ ngon suốt mấy ngày nay, dù sao giường đệm mềm mại của hầu phủ cũng ngủ ngon hơn vẫn cửa nhiều.

Chân Châu trăm chuyện đang chờ, vậy nên Thôi Hành Chu đến ở lại châu lý xử lý công vụ phức tạp. Mà hắn cũng không để Liễu Miên Đường được đi quá xa, chỉ đến trấn Linh Tuyền cũng không được.

Vậy nên Liễu Miên Đường dứt khoát ở lại hầu phủ với Thái phi. Trước kia khi binh phỉ vào thành, tuy hầu phủ cũng bị quấy nhiễu, nhưng sau lại vì tìm được Thái phi đã chạy ra thành, bọn họ còn chưa kịp đập đồ cướp bóc thì đã đi luôn rồi.

Hầu phu nhân nhớ đến tình hình khi đó, lòng vẫn còn sợ hãi, mãi kéo tay Thái phi nói nguy hiểm thật, sau đó lại chuyển đến hỏi Thái phi việc tu sửa vương phủ.

Thái phi nghe xong, xoay mặt hỏi Miên Đường: "Việc tu sửa phủ chúng ta cần tốn bao nhiêu ấy nhi?"

Miên Đường móc một bàn tính vàng xuyên trân châu lớn bằng bàn tay ra khỏi lòng ngực, khẽ khảy một chốc rồi nói: "Nếu dùng tiền đúng cách, ước chừng sẽ dùng một bàn tay."



Hầu phu nhân thử nói: "50 vạn lượng?"

Miên Đường cười cười, đáp: "Do còn cần trợ cấp gia đình hộ viện đã chết, bên cạnh đó Vương gia còn muốn nhân cơ hội mở rộng phủ trạch thêm... Nên đại khái cần 500 vạn lượng."

Hầu phu nhân cảm thấy số này cực lớn. Nếu như mọi khi, số này tất nhiên không là gì với một phú hộ như Hoài Dương vương phủ, dù sao Hoài Dương vương phủ vẫn luôn chi xài xa hoa lãng phí, lượng tiêu phí mỗi năm có thể so với vương hầu trong kinh thành.

Nhưng bà cũng biết chuyện Hoài Dương Vương phủ đã bị cướp sạch, dù biệt viện còn có tiền lời từ thuế đất, nhất thời cũng không tiếp tế nổi, thế là bà lại lập tức hỏi: "Tiền trong phủ các người đủ sao, có muốn hầu phủ cũng ra một ít để hỗ trợ cho qua một cửa ải khó khăn này hay không?"

Thái phi nghe xong, không lập tức trả lời, lại giương mắt trông mong nhìn Miên Đường, chờ nàng trả lời.

Miên Đường nhìn Hầu phu nhân, thoáng mỉm cười: "Xin cảm ơn Hầu phu nhân đã có ý tương trợ, Thái phi và ta tạm trú ở đây cũng đã làm phiền Hầu phu nhân rồi, sao còn có thể để ngài lại tiếp tục tiêu pha, tiền ấy ta dùng chính của hồi môn của mình ứng ra, tạm thời không cần điều thêm."

Hầu phu nhân biết xuất thân của vị Vương phi tương lai này.

Nói thật, Hầu phu nhân cũng như những người khác, ban đầu cũng có chút xem nhẹ vị Hoài Tang huyện chúa này, còn thẳng thừng nói với con trai Triệu Tuyền của mình rằng, nếu hắn học bộ dáng Hoài Dương vương, bất thình lình đón một người phụ nữ không đứng đắn về làm chính thê, thế thì bà sẽ lập tức nằm vào quan tài, thành quỷ cũng sẽ không để hắn sống yên.

Kết quả cái tính không đúng đắn của thằng con trai lại nổi lên, thế mà hắn còn dám thở ngắn than dài nói, nếu là có thể cưới được người con gái như nàng, hắn chỉ làm tân lang một ngày xong phải lập tức vào quan tài cũng cam tâm tình nguyện.

Chọc đến Hầu phu nhân tức giận nhéo lỗ tai con trai mình, dạy dỗ cho một trận ra trò.

Chỉ là giờ nhìn lại, đúng là Hoài Dương vương đã nhặt được bảo bối rồi. Ứng ra đến 500 vạn lượng thế này, vậy mà huyện chủ nhỏ xuất thân bình dân kia nói ứng là ứng được, thế mà còn rộng rãi hơn cả vài tiểu thư con nhà đại gia.

Cũng khó trách bây giờ Sở Thái phi đã hoàn toàn không còn uy nghiêm của một bà bà nữa, mắt còn trông mong mà nhìn con dâu tương lai, chờ nàng tới làm chủ kìa.

Nghe Hầu phu nhân nói ra việc cực kỳ hâm mộ tấm lòng rộng rãi của nàng, Miên Đường khiêm tốn nói: "Ta đây cũng đã dâng mọi thứ lên rồi. Chỉ là Vương gia nói ngày sau ngài ấy sẽ trả gấp bội, còn phải cho ta ba phần lợi nhuận nha!"

Hầu phu nhân nghe thế không ngừng cười: "Các ngươi đám người trẻ tuổi này, hồ nháo thật, tương lai cũng là phu thê cả rồi, còn nói gì mà lợi nhuận với không lợi nhuận!"

Miên Đường cũng cười theo, không nói gì, dù gì nàng cũng không thể nói bản thân lại là người cò kè mặc cả với Hoài Dương vương, chỉnh lợi nhuận thành bốn phần đâu!

Không còn cách nào, bây giờ ngoại trừ bốn anh em trung nghĩa từ đâu chui ra, nàng còn có bộ hạ cũ trên núi Ngưỡng đang lưu lạc bốn phương còn tạm thời không thể tề tựu.

Tùng này miệng người đều cần ăn cơm. Một tiếng đại đương gia kia cũng không phải nói không, chính mình tạo nghiệt, chính mình cũng phải nuốt. Nàng vẫn luôn muốn dàn xếp cho những người này thật tốt, không thể để cho bọn họ lại vào rừng làm cướp.

Nghe Thái phi kể lại xong những nguy hiểm đã trải qua trong ngày thoát hiểm ấy, ánh mắt Hầu phu nhân nhìn Miên Đường cũng phải thay đổi.

Cô gái thoạt nhìn nũng nịu này, vào thời khắc mấu chốt thế mà lại dũng mãnh phi thường như vậy!

Nói thế thì nàng còn là vì sao may mắn của vương phủ, Hoài Tang huyện chúa còn đáng tin cậy hơn vị tiểu thư họ Liêm hôn thê trước đó của Hoài Dương vương nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook