Chương 175:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Lúc trước Miên Đường đã từng gặp vị Tuy Vương phi kia rồi, nghĩ đến danh tiết nàng bị thương tổn, nàng có chút không đành lòng.
Chỉ là bây giờ hai vương tranh chấp cũng không phải chuyện cãi vã giữa hai bên hàng xóm ven đường, có thể biến chiến tranh thành tơ lụa.
Tuy vương lập ý muốn đẩy phủ Hoài Dương vương vào chỗ chết.
Dưới tình huống Tuy vương xuống tay ác độc thiêu cả phủ Hoài Dương vương, còn suýt chút bắt nàng và Thái phi đi, Hoài Dương vương còn chịu thả Tuy Vương phi và thế tử trở về đã phá lệ rộng lượng rồi.
Tổ bị phá, há còn lại trứng? Dù là thê tử Tuy vương hay nàng, người sắp trở thành Hoài Dương vương phi, đều tự biết mình sẽ bị cuốn vào cuộc phân tranh triều chính.
Hôm nay là Tuy Vương phi, ngày mai có thể là Liễu Miên Đường nàng hay không vẫn còn khó nói.
Chỉ là sau khi cảm thán tao ngộ bất hạnh(*) của Tuy Vương phi xong, đến phiên biểu muội nhà họ Liêm thì có chút một lời khó nói hết.
(*)gặp phải tai họa bất ngờ.Chết.
Sau khi Thái phi đến thăm hỏi muội muội, trở về bà liền đổ bệnh nặng một lúc lâu.
Nghe nói Liêm Sở thị thấy con gái nhất thời phát điên rồi, chỉ khóc đến hai mắt đẫm lệ, nói thẳng rằng cả nhà mình đều bị Hoài Dương vương liên lụy mới gặp phải hồi tai họa bất ngờ này.
Bây giờ bà là bà già, bị nhục nhã cũng không sao, nhưng danh tiết con gái bà đã bị xâm phạm, lại còn thành ra bộ dáng này, thế này muốn người ta sống sao đây?
Công phu mồm mép của Liêm Sở thị rất tốt, bắt chuẩn điểm yếu lòng của Thái phi, lời trong lời ngoài đều ám chỉ mong Thái phi quan tâm chăm sóc Liêm Bính Lan, dù sao vương phủ không thiếu một phần cơm canh này, nếu không, vào ngày Vương gia thành hôn, hai mẹ con bọn họ sẽ treo cổ trước cửa phủ Hoài Dương vương.
Đã mấy ngày trôi qua, không riêng gì nhà họ Liêm, ngay cả trưởng bối trong tộc nhà họ Thôi cũng tới điều đình, khuyên Thái phi quyết định, cho Hoài Dương vương nạp Liêm Bính Lan làm trắc phi, bằng không ngày ấy Liêm Bính Lan ồn ào trên phố xá như vậy, người không rõ nguyên do ai cũng cho rằng nhà họ Thôi bội tình bạc nghĩa, hại con gái nhà họ Liêm, lại không chịu gánh vác trách nhiệm.
Chuyện như vậy mà lan truyền ra ngoài, thanh danh nhà họ Thôi cũng hoàn toàn bị hủy.
Mấy ngày nay dưới sự dạy bảo ân cần của Miên Đường, thật ra Sở Thái phi đã có thể nhìn sự việc rõ hơn một chút. Việc ngoại sanh nữ Liêm Bính Lan gặp phải tất có chỗ đáng thương, nhưng cũng chẳng thể trách người khác.
Lúc trước Miên Đường đã luôn dặn bọn họ hãy tìm một thôn xóm hẻo lánh ẩn cư đi, nhưng bọn họ lại cố tình muốn xông xáo, còn thiếu chút làm lộ Miên Đường và bà, thực sự là người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Lại nói, hôm đó Liêm Bính Lan xuống dưới xe ngựa như vậy, danh tiết đã bị tổn hại rồi. Cho người như thế làm trắc phi cho nhi tử, chẳng lẽ nghĩ phủ Hoài Dương vương là nơi thu đồ nát sao?
Sở thái phi nhất thời buồn lòng, liền ít tới thăm Liêm Sở thị, chỉ tìm tới Miên Đường tố khổ.
Miên Đường cảm thấy chính mình không tiện nói xen vào, chỉ vừa pha trà, vừa yên lặng nghe Thái phi kể hết nỗi buồn trong lòng. Thái phi nói nửa ngày không thấy Miên Đường trả lời, gấp đến độ đẩy chung trà nói: "Con nói thử vài câu xem nào, ta nên làm sao mới phải chứ!"
Miên Đường thấy không hồ đồ qua được, đành hỏi: "Thái phi đã nói với Vương gia chưa? Vương gia nói thế nào?"
Nghĩ đến câu trả lời của thằng con trai bướng bỉnh cứng rắn, Thái phi càng cảm thấy khó thở: "Nó còn có thể nói cái gì đứng đắn hay sao? Nói là sẽ cho người đi hỏi, nếu mẹ con nhà họ Liêm thật sự muốn như vậy, nếu đã muốn như vậy, nó sẽ đặt hai cỗ quan tài ngay cửa, người chết rồi, vừa lúc cất vào ngay cho nóng!"
Miên Đường nghe xong không nhịn được phụt một tiếng bật cười.
Đã mấy ngày qua, Thôi Hành Chu vẫn luôn phải tiếp đãi thượng sứ trong triều, vậy nên công vụ bận rộn, vừa lúc nàng lại đến trấn Linh Tuyền chỉnh đốn bốn huynh đệ kia, thế nên càng không thể gặp được Vương gia.
Nhưng nói lại trong lòng Miên Đường cũng sợ, sợ Thôi Hành Chu tình cũ khó quên với biểu muội, càng sợ hắn khuất phục dưới áp lực của Thái phi, thật sự nạp Liêm biểu muội.
Tuy rằng sau khi xây dựng thêm, Vương phủ khá lớn, nhưng cũng không chấp được nữ chủ nhẫn khác ngoài nàng. Miên Đường chính là người lòng dạ hẹp hòi thể đấy, không muốn phân nam nhân mình âu yếm cho người khác, dù chỉ một chút cũng không được.
Nhưng về phương diện khác, nàng lại hy vọng thật sự có thể xuất hiện cục diện rối loạn như vậy, thế nàng cũng có thể danh chính ngôn thuận tìm cớ cho mình, hoàn toàn thuyết phục bản thân tâm không vướng bận rời đi, cũng tránh một ngày chuyện của mình bị bại lộ, thân phận Lục Văn bị đưa ra ánh sáng.
Tâm trạng rối rắm như thế tụ về một chỗ, mới khiến cho Miên Đường mở một con mắt nhắm một con mắt trước chuyện mẹ con nhà họ Liêm nháo đến cửa nhà họ Thôi, chỉ mặc kệ chuyện này phát triển, chờ xem lựa chọn của Thôi Hành Chu như thế nào.
Chỉ là sau khi nghe Thôi Hành Chu nói xong, có vẻ tình nghĩa biểu huynh muội đã thật sự cạn kiệt rồi.
Thái phi thấy Miên Đường còn có tâm trạng cười, nhất thời nóng nảy: "Con trai đã đủ không tri kỷ rồi, con làm con dẫu cũng xem như chuyện cười! Con nói với Hành Chu đi, ngày ấy chuẩn bị dư thêm một cỗ quan tài nữa, dứt khoát khâm liệm ta luôn đi, ta nhắm hết hai mắt lại, vậy mắt không thấy tâm không phiền!"
Miên Đường dùng đao trúc cắt bánh ngọt kéo sợi mới ra lò, đưa cho Thái phi một miếng rồi thong thả chậm rãi nói: "Ý Liêm di mụ chẳng phải là sợ con gái không gả ra ngoài được sao? Tìm người không chê nàng gả cho. Vương phủ chúng ta ra thêm một phần của hồi môn là được.
Ánh mắt Sở Thái phi sáng lên: "Con nói đúng thật! Sao trước giờ ta lại không nghĩ đến chứ?"
Miên Đường thoáng mỉm cười: "Lòng Thái phi mềm, lúc trước cũng chỉ là bị Liêm di mụ cuốn vào thôi, một lòng nghĩ đến việc nạp hay không nạp cho Vương gia, sao nghĩ đến chuyện khác."
Sở Thái phi nghĩ một lúc, lại thở dài: "Nhưng mà bây giờ chuyện của Liêm Bính Lan đã truyền khắp mọi nơi rồi, người trong sạch ai mà chịu cưới? Mà nói đến nhà dân chúng bình thường, muội muội mắt cao hơn đầu của ta cũng chướng mắt!"
Đúng lúc này, người hầu ngoài hành lang tiến đến bẩm báo, nói là Tần thị đến vấn an Thái phi.
Thái phi chau mày: "Hỏi nàng có việc gì, nếu không có việc gì thì quỳ an đi thôi."
Người hầu lĩnh mệnh đi ra ngoài hỏi ý, một lúc sau lại nói: "Tần thị dẫn Ngũ gia tới cùng, nói là xin chỉ thị cho hôn nhân của Ngũ gia."
Chuyện như vậy, thật là chuyện đúng đắn. Sở Thái phi không tiện đẩy đi, lập tức chuẩn Tần thị tiến vào.
Lại nói, Miên Đường tới Chân Châu đã lâu như vậy cũng chưa gặp được vị Ngũ gia này mấy lần. Vì thân có tàn tật, hắn vẫn luôn ru rú trong nhà.
Cũng vì vậy nên thậm chí trên phố còn có tin đồn, nói tất cả huynh đệ Thôi Hành Chu đều bị hắn giết chết, lão ngũ nghe nói còn sống cũng chỉ là che tai mắt người khác thôi.
Bấy giờ Miên Đường nhìn thật kỹ vị ngồi trên xe lăn này, vì đã lâu không thấy ánh mặt trời, làn da hắn mang màu trắng bệnh trạng. Mặt mày thế mà trông cũng có đôi chỗ tương tự Thôi Hành Chu, đều là mày rậm mũi cao, nghe nói điểm này đều di truyền từ lão Vương gia.
Chẳng qua dưới vạt áo dài của hắn để lộ một đôi chân cực kỳ gầy, hẳn là lâu không đi lại, cơ bắp uể oải cả.
Thái phi thân là chủ mẫu, cũng xem như mẫu thân trên danh nghĩa của Ngũ gia Thôi Hành Địch, tất nhiên cũng nên quan tâm hỏi thăm xem gần đây thân thể hắn có mạnh khỏe không.
Thật ra Ngũ gia kia cũng lịch sự văn nhã, trả lời từng câu một của Thái phi.
Thái phi khách sáo một phen xong thì lập tức hỏi: "Ta mới nghe người bẩm báo, nói là muốn bàn chuyện hôn nhân của lão Ngũ với ta, không biết hắn đã nhìn trúng cô nương nhà nào rồi."
Tần thị liếc mắt nhìn nhi tử một cái, nhanh chóng cúi đầu quỳ xuống nói: "Thiếp thân vô pháp dạy con, thế nhưng lại để Địch nhi sinh ra si tâm vọng tưởng. Hắn... Hắn muốn hỏi tiểu thư Liêm gia một câu..."
Lời không biết trời cao đất dày như vậy, nếu lúc trước nói ra, thật đúng là si tâm vọng tưởng. Thiên kim Liêm gia dù có bị Hoài Dương vương hối hôn, tuổi tác lớn hơn một chút, cũng không lo gả.
Thế nhưng bây giờ nhà họ Liêm đã gặp chuyện chẳng may như vậy, giờ Liêm Bính Lan còn bị rối loạn tâm thần, nhất thời giấu đi chứ chẳng biết khi nào mới thanh tỉnh lại, hơn nữa danh tiết nàng ta còn bị hao tổn, người trong sạch đứng đắn ai lại muốn một người con dâu như vậy?
Hơn nữa hiện tại nhà họ Liêm chỉ ăn vạ vương phủ, muốn cho nữ nhi tiếng vào cửa lớn vương phủ, giữ gìn thanh danh.
Nếu đích sinh Hoài Dương vương không muốn lấy Liêm Bính Lan, vậy nếu con vợ lẽ lão Ngũ chịu thay Cửu đệ gánh vác trách nhiệm, kia thật sự không thể tốt hơn được nữa!
Sở Thái phi không ngờ biện pháp đẹp cả đôi đường cứ thế tự động dâng tới cửa, nhất thời kinh hỉ không thôi nhìn sang Miên Đường.
Thế nhưng Miên Đường lại đang ngẩng đầu nhìn về phía vị Ngũ gia thân có tàn tật kia.
Tuy hắn là con vợ lẽ, nhưng vẫn mang tên tuổi của phủ Hoài Dương vương, cưới một nữ tử tú lệ nhà thanh bần cũng không phải việc khó gì.
Chẳng lẽ hắn thêm cư vương phủ, không biết tình trạng hiện tại của Liêm Bính Lan sao?
Có vẻ là nhìn ra nỗi hoang mang của Miên Đường, Thôi Hành Địch nhẹ giọng nói: "Liêm tiểu thư tuệ trong đẹp ngoài, làm người khiêm tốn, khiến người khác không kiềm được lòng ngưỡng mộ. Chỉ là thân ta tàn tật, thêm nữa lúc trước nàng còn có hôn ước với Cửu đệ, tất nhiên tạ không dám si tâm vọng tưởng, vốn nghĩ sẽ cô độc thế đến cuối đời. Chỉ là giờ đây, danh tiết nàng đã bị hao tổn, thân thể cũng không còn tốt, ta không có chỗ nào hơn người, lại nguyện dùng chân tình đối đãi nàng, còn thỉnh Thái phi thành toàn."
Lời này nói ra mang đầy ý vị sâu xa, nghe ý kia, thế mà Thôi Ngũ gia đã yêu thầm vị hôn thê cũ của đệ đệ mình thật lâu, chỉ là vẫn luôn tự ti, không dám biểu lộ.
Bây giờ vất vả mãi mới chờ được người kia gặp nạn, thế nên liền to gan bức bách mẫu thân đến cầu hôn với đích mẫu.
Sở Thái phi cảm thấy này rất tốt! Người què phối kẻ điên cũng xem như lương xứng. Không phải người nhà họ Liêm vẫn luôn ồn ào muốn vương phủ nhà họ Thôi cho nữ nhi nhà bọn họ một miếng cơm sao? Vậy bà cho thôi, xem nhà họ Liêm còn dùng gì đến nháo.
Kể từ đó, Tần thị và lão Ngũ trái lại trở thành một cơn mưa dầm thấm đất kịp thời đối với vương phủ, khiến cho Sở Thái phi nhìn Tần thị trung thực cũng thuận mắt hơn mọi khi rất nhiều.
Nhất thời, Sở Thái phi dùng vẻ mặt ôn hòa cổ vũ lão Ngũ một phen, chỉ nói hắn một lòng say mê, cảm động đất trời, đợi lão Cửu về phủ thì sẽ bảo hắn thu xếp định đoạt với bên nhà họ Liêm.
Thôi Hành Chu nào có công phu quản chuyện lông gà vỏ tỏi nhà họ Liêm? Miên Đường chưa vào cửa càng không tiện nhúng tay. Cuối cùng Hoài Dương vương đành tìm một trưởng bối trong tộc đến Liêm gia làm mai.
Trước khi trưởng bối kia đi cầu hôn, Miên Đường đã sớm nhắc nhở người gác cổ trông cổng thật kỹ. Vương phủ mới trang bị cổng lớn mới, cũng không thể để người đập hư nữa.
Quả nhiên, buổi chiều nhà họ Liêm đã giết thẳng tới, sắc mặt của cả Liêm Hàm Sơn và nhi tử ông ta đều không đẹp đẽ gì, nói thẳng là muốn giáp mặt nói chuyện với Hoài Dương vương.
Ngày ấy vừa lúc Hoài Dương vương có ở vương phủ, hẳn còn tính là khách sáo mời di phụ và biểu huynh vào thư phòng.
Kết quả một canh giờ sau, cha con Liêm gia mặt như chết cha chết mẹ rời khỏi vương phủ.
Buổi tối, lúc Hoài Dương vương dùng cơm cùng mẫu thân và Miên Đường, Sở Thái phi gấp không chờ nổi hỏi kết quả mọi chuyện. Thôi Hành Chu vừa gắp thức ăn cho Miên Đường, vừa nhàn nhạt nói: "Hiếm khi Ngũ ca mở miệng, con thân làm đệ đệ tất nhiên phải thay ca hoàn thành tâm nguyện rồi. Nhưng nếu nhà họ Liêm không chịu cảm kích, con cũng không thể bức trâu cúi đầu uống nước, sự tình lợi hại trong đấy con cũng đã giải thích rõ cho bọn họ, cứ chờ xem nhà bọn họ lấy hay bỏ thôi."
Miên Đường vừa nghe liền hiểu, sự tình lợi hại này nói ra ý là, nếu nhà họ Liêm đồng ý, Liêm Bính Lan sẽ vào cửa làm tẩu tử của huynh trưởng con vợ lẽ, cũng miễn cưỡng xem như người một nhà.
Nhưng nếu nhà họ Liêm cảm thấy nhà họ Thôi xem thường bọn họ, vậy tình cảm thân thích vốn cũng chẳng còn bao nhiêu sẽ cứ thế chấm dứt, về sau nhà họ Liêm cũng đừng mơ tiếp tục dựa lưng vào nhà họ Thôi hóng gió, đoạn tuyệt qua lại như thế, cứ cả đời không qua lại với nhau thôi.
Dựa theo ý Thôi Hành Chu, hẳn thật hy vọng nhà họ Liêm chọn cái thứ hai.
Sau khi cơm nước xong, Thôi Hành Chu dẫn Miên Đường theo đi dạo đến ao hồ mới xây ở hậu hoa viên để ngắm hoa sen dưới ánh trăng, đèn lồng treo cao, những bông hoa tím quanh hồ được đom đóm thắp sáng li ti.
Thôi Hành Chu vừa tậu được hai hòn bi rỗng ruột to chừng móng tay cái, hắn liền khom lưng vén vạt áo dài, dùng vải mỏng tóm lấy đom đóm nhét vào quả cầu, treo lên móc sắt, tặng Miên Đường làm khuyên tại.
Một đôi ấy, nhấp nhấp nháy nháy bên vành tai trắng muốt, trông cũng rất độc đáo. Miên Đưởng nhận gương đồng nha hoàn Huyễn Tuyết đưa sang soi soi, cười khúc khích nói: "Trò xiếc lừa gạt con nít, thế mà cũng đeo cho ta!"
Chỉ là bây giờ hai vương tranh chấp cũng không phải chuyện cãi vã giữa hai bên hàng xóm ven đường, có thể biến chiến tranh thành tơ lụa.
Tuy vương lập ý muốn đẩy phủ Hoài Dương vương vào chỗ chết.
Dưới tình huống Tuy vương xuống tay ác độc thiêu cả phủ Hoài Dương vương, còn suýt chút bắt nàng và Thái phi đi, Hoài Dương vương còn chịu thả Tuy Vương phi và thế tử trở về đã phá lệ rộng lượng rồi.
Tổ bị phá, há còn lại trứng? Dù là thê tử Tuy vương hay nàng, người sắp trở thành Hoài Dương vương phi, đều tự biết mình sẽ bị cuốn vào cuộc phân tranh triều chính.
Hôm nay là Tuy Vương phi, ngày mai có thể là Liễu Miên Đường nàng hay không vẫn còn khó nói.
Chỉ là sau khi cảm thán tao ngộ bất hạnh(*) của Tuy Vương phi xong, đến phiên biểu muội nhà họ Liêm thì có chút một lời khó nói hết.
(*)gặp phải tai họa bất ngờ.Chết.
Sau khi Thái phi đến thăm hỏi muội muội, trở về bà liền đổ bệnh nặng một lúc lâu.
Nghe nói Liêm Sở thị thấy con gái nhất thời phát điên rồi, chỉ khóc đến hai mắt đẫm lệ, nói thẳng rằng cả nhà mình đều bị Hoài Dương vương liên lụy mới gặp phải hồi tai họa bất ngờ này.
Bây giờ bà là bà già, bị nhục nhã cũng không sao, nhưng danh tiết con gái bà đã bị xâm phạm, lại còn thành ra bộ dáng này, thế này muốn người ta sống sao đây?
Công phu mồm mép của Liêm Sở thị rất tốt, bắt chuẩn điểm yếu lòng của Thái phi, lời trong lời ngoài đều ám chỉ mong Thái phi quan tâm chăm sóc Liêm Bính Lan, dù sao vương phủ không thiếu một phần cơm canh này, nếu không, vào ngày Vương gia thành hôn, hai mẹ con bọn họ sẽ treo cổ trước cửa phủ Hoài Dương vương.
Đã mấy ngày trôi qua, không riêng gì nhà họ Liêm, ngay cả trưởng bối trong tộc nhà họ Thôi cũng tới điều đình, khuyên Thái phi quyết định, cho Hoài Dương vương nạp Liêm Bính Lan làm trắc phi, bằng không ngày ấy Liêm Bính Lan ồn ào trên phố xá như vậy, người không rõ nguyên do ai cũng cho rằng nhà họ Thôi bội tình bạc nghĩa, hại con gái nhà họ Liêm, lại không chịu gánh vác trách nhiệm.
Chuyện như vậy mà lan truyền ra ngoài, thanh danh nhà họ Thôi cũng hoàn toàn bị hủy.
Mấy ngày nay dưới sự dạy bảo ân cần của Miên Đường, thật ra Sở Thái phi đã có thể nhìn sự việc rõ hơn một chút. Việc ngoại sanh nữ Liêm Bính Lan gặp phải tất có chỗ đáng thương, nhưng cũng chẳng thể trách người khác.
Lúc trước Miên Đường đã luôn dặn bọn họ hãy tìm một thôn xóm hẻo lánh ẩn cư đi, nhưng bọn họ lại cố tình muốn xông xáo, còn thiếu chút làm lộ Miên Đường và bà, thực sự là người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Lại nói, hôm đó Liêm Bính Lan xuống dưới xe ngựa như vậy, danh tiết đã bị tổn hại rồi. Cho người như thế làm trắc phi cho nhi tử, chẳng lẽ nghĩ phủ Hoài Dương vương là nơi thu đồ nát sao?
Sở thái phi nhất thời buồn lòng, liền ít tới thăm Liêm Sở thị, chỉ tìm tới Miên Đường tố khổ.
Miên Đường cảm thấy chính mình không tiện nói xen vào, chỉ vừa pha trà, vừa yên lặng nghe Thái phi kể hết nỗi buồn trong lòng. Thái phi nói nửa ngày không thấy Miên Đường trả lời, gấp đến độ đẩy chung trà nói: "Con nói thử vài câu xem nào, ta nên làm sao mới phải chứ!"
Miên Đường thấy không hồ đồ qua được, đành hỏi: "Thái phi đã nói với Vương gia chưa? Vương gia nói thế nào?"
Nghĩ đến câu trả lời của thằng con trai bướng bỉnh cứng rắn, Thái phi càng cảm thấy khó thở: "Nó còn có thể nói cái gì đứng đắn hay sao? Nói là sẽ cho người đi hỏi, nếu mẹ con nhà họ Liêm thật sự muốn như vậy, nếu đã muốn như vậy, nó sẽ đặt hai cỗ quan tài ngay cửa, người chết rồi, vừa lúc cất vào ngay cho nóng!"
Miên Đường nghe xong không nhịn được phụt một tiếng bật cười.
Đã mấy ngày qua, Thôi Hành Chu vẫn luôn phải tiếp đãi thượng sứ trong triều, vậy nên công vụ bận rộn, vừa lúc nàng lại đến trấn Linh Tuyền chỉnh đốn bốn huynh đệ kia, thế nên càng không thể gặp được Vương gia.
Nhưng nói lại trong lòng Miên Đường cũng sợ, sợ Thôi Hành Chu tình cũ khó quên với biểu muội, càng sợ hắn khuất phục dưới áp lực của Thái phi, thật sự nạp Liêm biểu muội.
Tuy rằng sau khi xây dựng thêm, Vương phủ khá lớn, nhưng cũng không chấp được nữ chủ nhẫn khác ngoài nàng. Miên Đường chính là người lòng dạ hẹp hòi thể đấy, không muốn phân nam nhân mình âu yếm cho người khác, dù chỉ một chút cũng không được.
Nhưng về phương diện khác, nàng lại hy vọng thật sự có thể xuất hiện cục diện rối loạn như vậy, thế nàng cũng có thể danh chính ngôn thuận tìm cớ cho mình, hoàn toàn thuyết phục bản thân tâm không vướng bận rời đi, cũng tránh một ngày chuyện của mình bị bại lộ, thân phận Lục Văn bị đưa ra ánh sáng.
Tâm trạng rối rắm như thế tụ về một chỗ, mới khiến cho Miên Đường mở một con mắt nhắm một con mắt trước chuyện mẹ con nhà họ Liêm nháo đến cửa nhà họ Thôi, chỉ mặc kệ chuyện này phát triển, chờ xem lựa chọn của Thôi Hành Chu như thế nào.
Chỉ là sau khi nghe Thôi Hành Chu nói xong, có vẻ tình nghĩa biểu huynh muội đã thật sự cạn kiệt rồi.
Thái phi thấy Miên Đường còn có tâm trạng cười, nhất thời nóng nảy: "Con trai đã đủ không tri kỷ rồi, con làm con dẫu cũng xem như chuyện cười! Con nói với Hành Chu đi, ngày ấy chuẩn bị dư thêm một cỗ quan tài nữa, dứt khoát khâm liệm ta luôn đi, ta nhắm hết hai mắt lại, vậy mắt không thấy tâm không phiền!"
Miên Đường dùng đao trúc cắt bánh ngọt kéo sợi mới ra lò, đưa cho Thái phi một miếng rồi thong thả chậm rãi nói: "Ý Liêm di mụ chẳng phải là sợ con gái không gả ra ngoài được sao? Tìm người không chê nàng gả cho. Vương phủ chúng ta ra thêm một phần của hồi môn là được.
Ánh mắt Sở Thái phi sáng lên: "Con nói đúng thật! Sao trước giờ ta lại không nghĩ đến chứ?"
Miên Đường thoáng mỉm cười: "Lòng Thái phi mềm, lúc trước cũng chỉ là bị Liêm di mụ cuốn vào thôi, một lòng nghĩ đến việc nạp hay không nạp cho Vương gia, sao nghĩ đến chuyện khác."
Sở Thái phi nghĩ một lúc, lại thở dài: "Nhưng mà bây giờ chuyện của Liêm Bính Lan đã truyền khắp mọi nơi rồi, người trong sạch ai mà chịu cưới? Mà nói đến nhà dân chúng bình thường, muội muội mắt cao hơn đầu của ta cũng chướng mắt!"
Đúng lúc này, người hầu ngoài hành lang tiến đến bẩm báo, nói là Tần thị đến vấn an Thái phi.
Thái phi chau mày: "Hỏi nàng có việc gì, nếu không có việc gì thì quỳ an đi thôi."
Người hầu lĩnh mệnh đi ra ngoài hỏi ý, một lúc sau lại nói: "Tần thị dẫn Ngũ gia tới cùng, nói là xin chỉ thị cho hôn nhân của Ngũ gia."
Chuyện như vậy, thật là chuyện đúng đắn. Sở Thái phi không tiện đẩy đi, lập tức chuẩn Tần thị tiến vào.
Lại nói, Miên Đường tới Chân Châu đã lâu như vậy cũng chưa gặp được vị Ngũ gia này mấy lần. Vì thân có tàn tật, hắn vẫn luôn ru rú trong nhà.
Cũng vì vậy nên thậm chí trên phố còn có tin đồn, nói tất cả huynh đệ Thôi Hành Chu đều bị hắn giết chết, lão ngũ nghe nói còn sống cũng chỉ là che tai mắt người khác thôi.
Bấy giờ Miên Đường nhìn thật kỹ vị ngồi trên xe lăn này, vì đã lâu không thấy ánh mặt trời, làn da hắn mang màu trắng bệnh trạng. Mặt mày thế mà trông cũng có đôi chỗ tương tự Thôi Hành Chu, đều là mày rậm mũi cao, nghe nói điểm này đều di truyền từ lão Vương gia.
Chẳng qua dưới vạt áo dài của hắn để lộ một đôi chân cực kỳ gầy, hẳn là lâu không đi lại, cơ bắp uể oải cả.
Thái phi thân là chủ mẫu, cũng xem như mẫu thân trên danh nghĩa của Ngũ gia Thôi Hành Địch, tất nhiên cũng nên quan tâm hỏi thăm xem gần đây thân thể hắn có mạnh khỏe không.
Thật ra Ngũ gia kia cũng lịch sự văn nhã, trả lời từng câu một của Thái phi.
Thái phi khách sáo một phen xong thì lập tức hỏi: "Ta mới nghe người bẩm báo, nói là muốn bàn chuyện hôn nhân của lão Ngũ với ta, không biết hắn đã nhìn trúng cô nương nhà nào rồi."
Tần thị liếc mắt nhìn nhi tử một cái, nhanh chóng cúi đầu quỳ xuống nói: "Thiếp thân vô pháp dạy con, thế nhưng lại để Địch nhi sinh ra si tâm vọng tưởng. Hắn... Hắn muốn hỏi tiểu thư Liêm gia một câu..."
Lời không biết trời cao đất dày như vậy, nếu lúc trước nói ra, thật đúng là si tâm vọng tưởng. Thiên kim Liêm gia dù có bị Hoài Dương vương hối hôn, tuổi tác lớn hơn một chút, cũng không lo gả.
Thế nhưng bây giờ nhà họ Liêm đã gặp chuyện chẳng may như vậy, giờ Liêm Bính Lan còn bị rối loạn tâm thần, nhất thời giấu đi chứ chẳng biết khi nào mới thanh tỉnh lại, hơn nữa danh tiết nàng ta còn bị hao tổn, người trong sạch đứng đắn ai lại muốn một người con dâu như vậy?
Hơn nữa hiện tại nhà họ Liêm chỉ ăn vạ vương phủ, muốn cho nữ nhi tiếng vào cửa lớn vương phủ, giữ gìn thanh danh.
Nếu đích sinh Hoài Dương vương không muốn lấy Liêm Bính Lan, vậy nếu con vợ lẽ lão Ngũ chịu thay Cửu đệ gánh vác trách nhiệm, kia thật sự không thể tốt hơn được nữa!
Sở Thái phi không ngờ biện pháp đẹp cả đôi đường cứ thế tự động dâng tới cửa, nhất thời kinh hỉ không thôi nhìn sang Miên Đường.
Thế nhưng Miên Đường lại đang ngẩng đầu nhìn về phía vị Ngũ gia thân có tàn tật kia.
Tuy hắn là con vợ lẽ, nhưng vẫn mang tên tuổi của phủ Hoài Dương vương, cưới một nữ tử tú lệ nhà thanh bần cũng không phải việc khó gì.
Chẳng lẽ hắn thêm cư vương phủ, không biết tình trạng hiện tại của Liêm Bính Lan sao?
Có vẻ là nhìn ra nỗi hoang mang của Miên Đường, Thôi Hành Địch nhẹ giọng nói: "Liêm tiểu thư tuệ trong đẹp ngoài, làm người khiêm tốn, khiến người khác không kiềm được lòng ngưỡng mộ. Chỉ là thân ta tàn tật, thêm nữa lúc trước nàng còn có hôn ước với Cửu đệ, tất nhiên tạ không dám si tâm vọng tưởng, vốn nghĩ sẽ cô độc thế đến cuối đời. Chỉ là giờ đây, danh tiết nàng đã bị hao tổn, thân thể cũng không còn tốt, ta không có chỗ nào hơn người, lại nguyện dùng chân tình đối đãi nàng, còn thỉnh Thái phi thành toàn."
Lời này nói ra mang đầy ý vị sâu xa, nghe ý kia, thế mà Thôi Ngũ gia đã yêu thầm vị hôn thê cũ của đệ đệ mình thật lâu, chỉ là vẫn luôn tự ti, không dám biểu lộ.
Bây giờ vất vả mãi mới chờ được người kia gặp nạn, thế nên liền to gan bức bách mẫu thân đến cầu hôn với đích mẫu.
Sở Thái phi cảm thấy này rất tốt! Người què phối kẻ điên cũng xem như lương xứng. Không phải người nhà họ Liêm vẫn luôn ồn ào muốn vương phủ nhà họ Thôi cho nữ nhi nhà bọn họ một miếng cơm sao? Vậy bà cho thôi, xem nhà họ Liêm còn dùng gì đến nháo.
Kể từ đó, Tần thị và lão Ngũ trái lại trở thành một cơn mưa dầm thấm đất kịp thời đối với vương phủ, khiến cho Sở Thái phi nhìn Tần thị trung thực cũng thuận mắt hơn mọi khi rất nhiều.
Nhất thời, Sở Thái phi dùng vẻ mặt ôn hòa cổ vũ lão Ngũ một phen, chỉ nói hắn một lòng say mê, cảm động đất trời, đợi lão Cửu về phủ thì sẽ bảo hắn thu xếp định đoạt với bên nhà họ Liêm.
Thôi Hành Chu nào có công phu quản chuyện lông gà vỏ tỏi nhà họ Liêm? Miên Đường chưa vào cửa càng không tiện nhúng tay. Cuối cùng Hoài Dương vương đành tìm một trưởng bối trong tộc đến Liêm gia làm mai.
Trước khi trưởng bối kia đi cầu hôn, Miên Đường đã sớm nhắc nhở người gác cổ trông cổng thật kỹ. Vương phủ mới trang bị cổng lớn mới, cũng không thể để người đập hư nữa.
Quả nhiên, buổi chiều nhà họ Liêm đã giết thẳng tới, sắc mặt của cả Liêm Hàm Sơn và nhi tử ông ta đều không đẹp đẽ gì, nói thẳng là muốn giáp mặt nói chuyện với Hoài Dương vương.
Ngày ấy vừa lúc Hoài Dương vương có ở vương phủ, hẳn còn tính là khách sáo mời di phụ và biểu huynh vào thư phòng.
Kết quả một canh giờ sau, cha con Liêm gia mặt như chết cha chết mẹ rời khỏi vương phủ.
Buổi tối, lúc Hoài Dương vương dùng cơm cùng mẫu thân và Miên Đường, Sở Thái phi gấp không chờ nổi hỏi kết quả mọi chuyện. Thôi Hành Chu vừa gắp thức ăn cho Miên Đường, vừa nhàn nhạt nói: "Hiếm khi Ngũ ca mở miệng, con thân làm đệ đệ tất nhiên phải thay ca hoàn thành tâm nguyện rồi. Nhưng nếu nhà họ Liêm không chịu cảm kích, con cũng không thể bức trâu cúi đầu uống nước, sự tình lợi hại trong đấy con cũng đã giải thích rõ cho bọn họ, cứ chờ xem nhà bọn họ lấy hay bỏ thôi."
Miên Đường vừa nghe liền hiểu, sự tình lợi hại này nói ra ý là, nếu nhà họ Liêm đồng ý, Liêm Bính Lan sẽ vào cửa làm tẩu tử của huynh trưởng con vợ lẽ, cũng miễn cưỡng xem như người một nhà.
Nhưng nếu nhà họ Liêm cảm thấy nhà họ Thôi xem thường bọn họ, vậy tình cảm thân thích vốn cũng chẳng còn bao nhiêu sẽ cứ thế chấm dứt, về sau nhà họ Liêm cũng đừng mơ tiếp tục dựa lưng vào nhà họ Thôi hóng gió, đoạn tuyệt qua lại như thế, cứ cả đời không qua lại với nhau thôi.
Dựa theo ý Thôi Hành Chu, hẳn thật hy vọng nhà họ Liêm chọn cái thứ hai.
Sau khi cơm nước xong, Thôi Hành Chu dẫn Miên Đường theo đi dạo đến ao hồ mới xây ở hậu hoa viên để ngắm hoa sen dưới ánh trăng, đèn lồng treo cao, những bông hoa tím quanh hồ được đom đóm thắp sáng li ti.
Thôi Hành Chu vừa tậu được hai hòn bi rỗng ruột to chừng móng tay cái, hắn liền khom lưng vén vạt áo dài, dùng vải mỏng tóm lấy đom đóm nhét vào quả cầu, treo lên móc sắt, tặng Miên Đường làm khuyên tại.
Một đôi ấy, nhấp nhấp nháy nháy bên vành tai trắng muốt, trông cũng rất độc đáo. Miên Đưởng nhận gương đồng nha hoàn Huyễn Tuyết đưa sang soi soi, cười khúc khích nói: "Trò xiếc lừa gạt con nít, thế mà cũng đeo cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.