Chương 176:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nghe Miên Đường “lên án” xong, Thôi Hành Chu dùng đôi mắt tài trí trêu chọc nàng: “Gần đẩy đồ ngọt luôn luôn không rời miệng, chẳng lẽ nàng không phải là trẻ nhỏ sao?”
Miên Đường nghe xong liền sinh ra cảm giác sầu não, nhìn xuống cái bụng khá bằng phẳng của mình rồi nói: “Gần đây không biết thế nào, ta chỉ thích ăn, hơn nữa phần eo y phục cũng bó chặt hơn một chút, xem ra ta không thể bỏ bê bài tập, phải tìm lại công phu quyền cước cao cường... Sáng mai cùng chàng luyện quyền có được không?”
Thực ra lúc trước Miên Đường cũng đã từng đề cập đến chuyện này, Thôi Hành Chu đương nhiên cũng đồng ý. Nhưng đến buổi sáng, Hoài Tang huyện chúa chậm chạp rời giường không nổi, cho dù Vương gia đích thân đi “đào” cũng không được.
Thế nên bây giờ Miên Đường lại lần nữa đưa ra lời thề, cho nên Hoài Dương vương cũng có quyền nghe một chút.
Hai người thủ thỉ ở trong đình nhỏ dưới trăng, đương lúc tình nồng mật ý thì Thôi Hành Chu đột nhiên nói: “Khâm sai[1] từ kinh thành tới, truyền ý tứ của Thánh Thượng, hi vọng ta vào triều vì binh mà làm tư mã thái úy[2].”
[1]: Do nhà vua phái đi.
[2]: chức quan võ lớn trông nom việc quân sự trong thời phong kiến
Miên Đường sững sờ một lúc, sau đó chần chờ nói: “Hoàng thượng... Đây là ý gì?”
Thôi Hành Chu không lên tiếng, chỉ đặt một chiếc đũa ngọc lên chén trà, trên mỗi đầu đũa đặt một miếng bánh. Sau đó chỉ chỉ vào hai miếng bánh và nói: “Hai miếng này có thể coi là ta và Tuy Vương. Vạn tuế đây là muốn dùng cách kiểm tra quyền lực cân bằng của hai bên.”
Miên Đường hiểu rõ, hiện tại Tuy Vương vào kinh là kết cục đã định, đợi hắn vào kinh thành, nhất định sẽ được dòng tộc của Thái hoàng Thái Hậu ủng hộ. Đến lúc đó, hoàng đế Lưu Dục nửa đường xuất hiện sẽ xấu hổ không cách nào làm được.
Cho nên Lưu Dục đang tính trông cậy vào Hoài Dương vương để trấn áp Tuy Vương a!
Miên Đường hít sâu một hơi hỏi: “Vương gia, ý của chàng thế nào?”
Thôi Hành Chu im lặng một hồi rồi nói: “Nếu không phải có loạn lạc ở Chân Châu chuyến này, ta cũng lười đi tới vũng nước đục ở kinh thành, làm Vương gia thong dong tự tại ở Chân Châu chẳng phải là vui sướng hơn sao? Nhưng bây giờ... lần này ta nhất định phải đi kinh thành.”
Miên Đường hiểu ý hẳn. Bụng dạ của Tuy Vương đối với Hoài Dương vương khó dò, một khi hắn ở kinh thành làm nên chuyện, tất nhiên đối phó với Hoài Dương vương là dễ như trở bàn tay, chỉ cần thuận miệng nói một câu tội đồ khi quân mưu phản, liền có thể khiến một vị tướng lừng danh thiên cổ phải chịu tai tiếng muôn đời.
Thôi Hành Chu đi đến kinh thành là muốn đọ sức với Tuy Vương, tuyệt đối không để cho hắn ta đạt được ý đồ. Nhưng mà vị Thánh Thượng Lưu Dục kia, tuy rằng muốn lợi dụng Hoài Dương vương nhưng lại không tín nhiệm Hoài Dương vương. Coi như đánh bại Tuy Vương, không biết liệu Vạn Tuế có thể qua cầu rút ván hay không?
Đột nhiên Miên Đường cảm thấy, hết thảy chém giết trên chiến trường đều không đáng nhắc so với âm mưu đấu đá cuồn cuộn trong triều đình. Rốt cuộc, trên chiến trường đều là đầy đao đầy kiếm, chỉ cần chiến thuật thông minh, mọi thứ đều có thể bày mưu tính kế. Thế còn những tranh chấp của triều đình, làm thế nào để đề phòng những mũi tên ám sát? Kinh thành phồn hoa đô hội cũng chính là vực thẳm không đáy ăn thịt đồng loại....
Thôi Hành Chu dường như nhìn ra được nỗi âu lo của Miên Đường, cô nương thông minh này nhìn mọi việc cũng nhạy như những nam tử, tự nhiên cũng biết lần này đến kinh thành là nguy hiểm.
“Ta đã nói rõ với khâm sai, nếu muốn ta đi kinh thành thì tất cả người nhà của ta phải ở lại Chân Châu. Biên chế quân sự ở Chân Châu không thay đổi, đến lúc đó sẽ có trọng binh canh gác, một khi kinh thành có chuyện, các ngươi cũng có thời gian để đối phó.”
Từ tận đáy lòng, Thôi Hành Chu không muốn cùng Miên Đường tách ra, nhưng cũng không muốn Miên Đường và mẫu thân của hắn phải mạo hiểm với mình.
Miên Đường kiên quyết lắc đầu nói: “Nếu là chàng đến kinh thành ăn chơi đàng điếm, ta tất nhiên sẽ không đi theo xen vào chuyện tốt của chàng. Thế nhưng lần này là chàng đi vào núi đao biển lửa, sao ta có thể một mình ở lại Chân Châu, không quan tâm đến chàng được? Thái phi ở lại Chân Châu, nhưng ta muốn đi cùng chàng!”
Thôi Hành Chu trong lòng nóng lên, nhưng mặt căng thẳng nói: “Không được! Ta đã quyết định rồi, nàng đừng nghịch ngợm!”
Tiếc rằng Miên Dương không phải là Sở thái phi, căn bản không sợ sắc mặt lạnh lùng của Thôi Hành Chu, chỉ bình tĩnh nói: “Ta nhất định phải đi kinh thành, nếu chàng không cho theo thì chúng ta cũng đừng thành thân, đến lúc đó ta là người tự do, ai cũng quản không nổi! Nếu như chàng bị Vạn Tuế làm khó, ta liền vào cung làm phi tử, gối đầu thổi gió bên tại Thánh Thượng, cứu chàng có được không?”
Những lời này thật sự đâm vào phổi Thôi Hành Chu, hắn chậm rãi duỗi ra ngón tay thon dài nhéo nhéo cằm Liễu Miên Đường: “Nói lại cho ta nghe!”
Miên Đường mở to đôi mắt mê hoặc, dứt khoát rúc vào trong ngực hắn, dán vào lỗ tai hắn, mềm mại yêu kiều nói: “Nói lại lần nữa là có ý gì? Có gan, chàng không mang ta đi, ta làm thử một lần cho chàng xem....
وو
Thôi Hành Chu biết tiểu cô nương này thật sự dám nói dám làm. Nếu như đặt tại phố Bắc Đại, đối với lời nói tức giận này của nàng, làm gì có nam nhân nào có thể chịu được, nhất định phải “đánh” cho nàng một trận.
Nhưng tiểu cô nương lại trơn tuột như cá chạch nên đánh không được, bằng không nàng sẽ bỏ chạy. Thôi Hành Chu thật sự cảm thấy mình chiều đã chiều hư nàng, khiến nàng càng ngày không ra dáng, lúc này hạ quyết tâm dạy dỗ nàng một phen, thế là hai cánh tay dùng lực bế bổng nàng lên, sải bước đi về phía phòng ngủ.
Vậy mà Miên Đường còn nhỏ giọng kêu: “Gì đó, sân nhà ta ở đằng kia, ta không đến nhà chàng đâu!”
Thôi Hành Chu cũng học được bộ dạng đáng đánh vừa nãy của nàng, dán vào tai nàng nói: “Chậm rồi, đêm nay ta phải sử dụng hình phạt!”
Tuy nhiên, dịch vụ hình phạt tàn nhẫn vào ban đêm đã không thể tiếp tục.
Đương lúc ầm ĩ một nửa, Miên Đường đột nhiên cảm thấy đau bụng.
Thôi Hành Chu thấy dáng vẻ nàng thực sự không phải giả vờ, sắc mặt trắng bệch vì đau, vội vàng đi gọi lang y.
Lang y cầm hộp thuốc trong tay hớt hải chạy đến, thế mà chẩn mạch một cái bắt được mạch phúc. Chỉ là thai nhi hơi không ổn định, cần phải nằm yên để giữ thai.
Thôi Hành Chu nghe tin Miên Đường mang thai, như bị sét đánh, đầu óc nghĩ lại hành động vừa rồi của mình, càng nghĩ càng sợ hãi, hận không thể tát mình hai bạt tai.
Cuối cùng, hắn bọc lấy tay Miên Đường nắm chặt, cho dù sau đó Miên Đường đã uống thuốc dưỡng thai, cũng yên ổn ngủ thiếp đi nhưng vẫn không buông ra.
Sau khi Thái phi biết chuyện Miên Đường mang thai, cuối cùng cũng lấy lại được tôn nghiêm làm mẹ của mình, mắng một trận thẳng mặt nhi tử Thôi Hành Chu.
Còn Miên Đường bởi vì thân thể khó chịu nên tránh một kiếp không bị Thái phi mắng, nhưng Thái phi nhìn con dâu tương lai cũng là vừa thương vừa bực, than ngắn thở dài: “Ngươi là đứa nhỏ lanh lợi, sao lại bất cẩn như vậy, ta còn nói mấy ngày nay sao ngươi lại ăn như vậy, thầm nghĩ có nên gọi lang y đến xem thử một chút, không ngờ lại là thật...
Ngươi còn cùng hắn đùa giỡn! Nếu cái thai thật sự bị thương, ta coi ngươi có hối hận hay không!”
Miên Đường thậm chí còn không nghĩ mình lại có thai trước hôn nhân, trong lòng nhất thời cảm xúc lẫn lộn, hối hận vì đã không dùng biện pháp tránh thai sớm hơn.
Nàng chưa bao giờ nói với Thôi Hành Chu rằng mình là Lục Văn, hôn nhân của hai người sẽ đi về đâu chính nàng cũng không biết. Không ngờ lại có hài tử nhanh như vậy, nếu sau này hai người đường ai nấy đi... Đứa nhỏ làm sao bây giờ?
Nghĩ đến điều này, nàng đưa tay chạm vào cái bụng bằng phẳng của mình — một sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt đang được nuôi dưỡng ở đó.
Miên Đường quyết định bây giờ không thể nói gì về thân thế của mình, bây giờ cơ thể nàng không tốt, e rằng không chịu nổi căm giận ngút trời của Vương gia, thật ra nàng không sợ, nhưng hài tử trong bụng thì không chịu được sơ xuất.
Cũng may Vương gia là nam tử, sau này ghét bỏ nàng, bỏ thê tử cưới người khác cũng không sợ chậm trễ thanh xuân. Nếu hắn thật sự không tha thứ cho nàng, nàng cũng sẽ mang con mình rời đi!
Thái phi còn đang chờ nàng dâu tương lai này thấy xấu hổ có lỗi, sám hối với bà phẩm hạnh của mình không tốt, còn mang tai mang tiếng, sau đó bà lại rộng lượng mà trấn an Miên Đường, coi như phát ra uy quyền của người mẹ chồng, thể hiện chút thể diện của trưởng bối.
Nhưng không ngờ là Miên Đường vẫn mang vẻ mặt bình thản ung dung, tình thoảng còn ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Thái phi đợi rồi lại đợi, không thấy thú vị liền nhắc nhở: “Ngươi chưa thành thân mà có con, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng những trên mặt người không có vẻ vang, mà hài tử trong bụng cũng bị ngươi làm liên lụy...”
Thôi Hành Chu ngồi ở một bên không thích nghe, mặt lạnh nói: “Nàng là mang hài tử của con, sao mặt mũi lại không vẻ vang? Nếu trong bụng của nàng là nhi tử thì đó chính là trưởng tử của Vương phủ, tương lai kế thừa ngai vàng, bị liên lụy gì chứ.”
Thái phi bị nhi tử chặn ngang, giận dữ trừng mắt nhìn hắn: “Miệng đời đáng sợ! Con là cưới chính thê chứ không phải nạp thiếp! Để vị hôn thê chưa thành thân đã có thai, ta còn chưa thấy vị Vương gia nào làm ra chuyện khác người như con!”
Lúc này, Miên Đường từ dưới gối lấy ra chiếc bàn tính nhỏ, lại bắt đầu kéo lên, Vương phi cũng nhìn đến choáng váng: “Ngươi... đây là tính cái gì?”
Miên Đường kéo một vòng nói: “Lang y nói ta mang thai hơn một tháng, nếu hai ngày nữa thành thân, đến lúc hài tử sinh ra, hẳn là lừa gạt được... Thái phi không cần quá lo lắng, cái này đều là chuyện nhỏ... Chỉ là nếu ngày cưới trước dự kiến, có thể sẽ tốn một khoản bạc, vậy nên ta tính xem liệu có thể tiết kiệm một khoản thu chỉ hay không.”
Thôi Hành Chu tiếp lời: “Gần đây trong phủ mới thêm bạc, nàng không cần phải nghĩ đến việc tiết kiệm, đây là chuyện lớn chỉ có một lần trong đời, keo kiệt như vậy mới thật sự là ném đi mặt mũi của Vương phủ!” Nói xong hắn cũng đứng dậy đi đến bàn đọc sách kiểm tra hoàng lịch: “Ngày mốt là ngày tốt, nếu giờ không ổn, dời lại ngày mốt cũng được...”
Miên Đường duỗi cổ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ: “Hai ngày qua nhiều mây, nếu trời mưa, áo cưới trước đó chuẩn bị quá mỏng, không mặc được, sợ là phải đổi sang loại dày hơn... Không bằng hoãn lại vài ngày, áo cưới là do tú nương trong kinh thành may thủ công, kiểu dáng hoa văn rất đẹp, ta muốn mặc bộ đó.”
Bây giờ Miên Đường muốn có sao trên trời, Thôi Hành Chu đều có thể sai người dựng một cái thang đi hái chúng. Nghe Miên Đường sợ trời mưa không mặc được áo đẹp, lập tức quay lại nói: “Vậy mười ngày sau thì sao? Nói chung Chân Châu đến mùa này, thời tiết đều là trong xanh sảng khoái.”
Thái phi giận quá không nghe nổi nữa, đứng dậy đi về. Dù sao ý kiến nhi tử và con dâu tương lai của bà đều là lớn hơn trời, làm gì tới phiên bà lão như bà đi theo nhọc lòng.
Bà phải về điều dưỡng thân thể thật tốt, còn phải sống lâu trăm tuổi nữa.
Vừa nhận được lịch trong ngày, toàn bộ quản sự và bọn cung nhân trong Vương phủ bận bịu đầu tắt mặt tối.
Đúng là việc thành lễ không thể trì hoãn lâu hơn nữa. Chuyện xấu của con cái trong nhà, phải che đậy không thể để cho người khác phát hiện trưởng tử của Vương phủ chưa thành thân mà đã có con! Vậy là tất cả thiệp cưới gửi đi đều thành giấy lộn, sững sờ vì ngày cưới dời lại trước hơn một tháng.
Đúng lúc này, Liêm gia cũng đến ngỏ lời, tỏ ý lời cầu hôn của Ngũ gia, bọn họ đồng ý.
Miên Đường nghe xong liền sinh ra cảm giác sầu não, nhìn xuống cái bụng khá bằng phẳng của mình rồi nói: “Gần đây không biết thế nào, ta chỉ thích ăn, hơn nữa phần eo y phục cũng bó chặt hơn một chút, xem ra ta không thể bỏ bê bài tập, phải tìm lại công phu quyền cước cao cường... Sáng mai cùng chàng luyện quyền có được không?”
Thực ra lúc trước Miên Đường cũng đã từng đề cập đến chuyện này, Thôi Hành Chu đương nhiên cũng đồng ý. Nhưng đến buổi sáng, Hoài Tang huyện chúa chậm chạp rời giường không nổi, cho dù Vương gia đích thân đi “đào” cũng không được.
Thế nên bây giờ Miên Đường lại lần nữa đưa ra lời thề, cho nên Hoài Dương vương cũng có quyền nghe một chút.
Hai người thủ thỉ ở trong đình nhỏ dưới trăng, đương lúc tình nồng mật ý thì Thôi Hành Chu đột nhiên nói: “Khâm sai[1] từ kinh thành tới, truyền ý tứ của Thánh Thượng, hi vọng ta vào triều vì binh mà làm tư mã thái úy[2].”
[1]: Do nhà vua phái đi.
[2]: chức quan võ lớn trông nom việc quân sự trong thời phong kiến
Miên Đường sững sờ một lúc, sau đó chần chờ nói: “Hoàng thượng... Đây là ý gì?”
Thôi Hành Chu không lên tiếng, chỉ đặt một chiếc đũa ngọc lên chén trà, trên mỗi đầu đũa đặt một miếng bánh. Sau đó chỉ chỉ vào hai miếng bánh và nói: “Hai miếng này có thể coi là ta và Tuy Vương. Vạn tuế đây là muốn dùng cách kiểm tra quyền lực cân bằng của hai bên.”
Miên Đường hiểu rõ, hiện tại Tuy Vương vào kinh là kết cục đã định, đợi hắn vào kinh thành, nhất định sẽ được dòng tộc của Thái hoàng Thái Hậu ủng hộ. Đến lúc đó, hoàng đế Lưu Dục nửa đường xuất hiện sẽ xấu hổ không cách nào làm được.
Cho nên Lưu Dục đang tính trông cậy vào Hoài Dương vương để trấn áp Tuy Vương a!
Miên Đường hít sâu một hơi hỏi: “Vương gia, ý của chàng thế nào?”
Thôi Hành Chu im lặng một hồi rồi nói: “Nếu không phải có loạn lạc ở Chân Châu chuyến này, ta cũng lười đi tới vũng nước đục ở kinh thành, làm Vương gia thong dong tự tại ở Chân Châu chẳng phải là vui sướng hơn sao? Nhưng bây giờ... lần này ta nhất định phải đi kinh thành.”
Miên Đường hiểu ý hẳn. Bụng dạ của Tuy Vương đối với Hoài Dương vương khó dò, một khi hắn ở kinh thành làm nên chuyện, tất nhiên đối phó với Hoài Dương vương là dễ như trở bàn tay, chỉ cần thuận miệng nói một câu tội đồ khi quân mưu phản, liền có thể khiến một vị tướng lừng danh thiên cổ phải chịu tai tiếng muôn đời.
Thôi Hành Chu đi đến kinh thành là muốn đọ sức với Tuy Vương, tuyệt đối không để cho hắn ta đạt được ý đồ. Nhưng mà vị Thánh Thượng Lưu Dục kia, tuy rằng muốn lợi dụng Hoài Dương vương nhưng lại không tín nhiệm Hoài Dương vương. Coi như đánh bại Tuy Vương, không biết liệu Vạn Tuế có thể qua cầu rút ván hay không?
Đột nhiên Miên Đường cảm thấy, hết thảy chém giết trên chiến trường đều không đáng nhắc so với âm mưu đấu đá cuồn cuộn trong triều đình. Rốt cuộc, trên chiến trường đều là đầy đao đầy kiếm, chỉ cần chiến thuật thông minh, mọi thứ đều có thể bày mưu tính kế. Thế còn những tranh chấp của triều đình, làm thế nào để đề phòng những mũi tên ám sát? Kinh thành phồn hoa đô hội cũng chính là vực thẳm không đáy ăn thịt đồng loại....
Thôi Hành Chu dường như nhìn ra được nỗi âu lo của Miên Đường, cô nương thông minh này nhìn mọi việc cũng nhạy như những nam tử, tự nhiên cũng biết lần này đến kinh thành là nguy hiểm.
“Ta đã nói rõ với khâm sai, nếu muốn ta đi kinh thành thì tất cả người nhà của ta phải ở lại Chân Châu. Biên chế quân sự ở Chân Châu không thay đổi, đến lúc đó sẽ có trọng binh canh gác, một khi kinh thành có chuyện, các ngươi cũng có thời gian để đối phó.”
Từ tận đáy lòng, Thôi Hành Chu không muốn cùng Miên Đường tách ra, nhưng cũng không muốn Miên Đường và mẫu thân của hắn phải mạo hiểm với mình.
Miên Đường kiên quyết lắc đầu nói: “Nếu là chàng đến kinh thành ăn chơi đàng điếm, ta tất nhiên sẽ không đi theo xen vào chuyện tốt của chàng. Thế nhưng lần này là chàng đi vào núi đao biển lửa, sao ta có thể một mình ở lại Chân Châu, không quan tâm đến chàng được? Thái phi ở lại Chân Châu, nhưng ta muốn đi cùng chàng!”
Thôi Hành Chu trong lòng nóng lên, nhưng mặt căng thẳng nói: “Không được! Ta đã quyết định rồi, nàng đừng nghịch ngợm!”
Tiếc rằng Miên Dương không phải là Sở thái phi, căn bản không sợ sắc mặt lạnh lùng của Thôi Hành Chu, chỉ bình tĩnh nói: “Ta nhất định phải đi kinh thành, nếu chàng không cho theo thì chúng ta cũng đừng thành thân, đến lúc đó ta là người tự do, ai cũng quản không nổi! Nếu như chàng bị Vạn Tuế làm khó, ta liền vào cung làm phi tử, gối đầu thổi gió bên tại Thánh Thượng, cứu chàng có được không?”
Những lời này thật sự đâm vào phổi Thôi Hành Chu, hắn chậm rãi duỗi ra ngón tay thon dài nhéo nhéo cằm Liễu Miên Đường: “Nói lại cho ta nghe!”
Miên Đường mở to đôi mắt mê hoặc, dứt khoát rúc vào trong ngực hắn, dán vào lỗ tai hắn, mềm mại yêu kiều nói: “Nói lại lần nữa là có ý gì? Có gan, chàng không mang ta đi, ta làm thử một lần cho chàng xem....
وو
Thôi Hành Chu biết tiểu cô nương này thật sự dám nói dám làm. Nếu như đặt tại phố Bắc Đại, đối với lời nói tức giận này của nàng, làm gì có nam nhân nào có thể chịu được, nhất định phải “đánh” cho nàng một trận.
Nhưng tiểu cô nương lại trơn tuột như cá chạch nên đánh không được, bằng không nàng sẽ bỏ chạy. Thôi Hành Chu thật sự cảm thấy mình chiều đã chiều hư nàng, khiến nàng càng ngày không ra dáng, lúc này hạ quyết tâm dạy dỗ nàng một phen, thế là hai cánh tay dùng lực bế bổng nàng lên, sải bước đi về phía phòng ngủ.
Vậy mà Miên Đường còn nhỏ giọng kêu: “Gì đó, sân nhà ta ở đằng kia, ta không đến nhà chàng đâu!”
Thôi Hành Chu cũng học được bộ dạng đáng đánh vừa nãy của nàng, dán vào tai nàng nói: “Chậm rồi, đêm nay ta phải sử dụng hình phạt!”
Tuy nhiên, dịch vụ hình phạt tàn nhẫn vào ban đêm đã không thể tiếp tục.
Đương lúc ầm ĩ một nửa, Miên Đường đột nhiên cảm thấy đau bụng.
Thôi Hành Chu thấy dáng vẻ nàng thực sự không phải giả vờ, sắc mặt trắng bệch vì đau, vội vàng đi gọi lang y.
Lang y cầm hộp thuốc trong tay hớt hải chạy đến, thế mà chẩn mạch một cái bắt được mạch phúc. Chỉ là thai nhi hơi không ổn định, cần phải nằm yên để giữ thai.
Thôi Hành Chu nghe tin Miên Đường mang thai, như bị sét đánh, đầu óc nghĩ lại hành động vừa rồi của mình, càng nghĩ càng sợ hãi, hận không thể tát mình hai bạt tai.
Cuối cùng, hắn bọc lấy tay Miên Đường nắm chặt, cho dù sau đó Miên Đường đã uống thuốc dưỡng thai, cũng yên ổn ngủ thiếp đi nhưng vẫn không buông ra.
Sau khi Thái phi biết chuyện Miên Đường mang thai, cuối cùng cũng lấy lại được tôn nghiêm làm mẹ của mình, mắng một trận thẳng mặt nhi tử Thôi Hành Chu.
Còn Miên Đường bởi vì thân thể khó chịu nên tránh một kiếp không bị Thái phi mắng, nhưng Thái phi nhìn con dâu tương lai cũng là vừa thương vừa bực, than ngắn thở dài: “Ngươi là đứa nhỏ lanh lợi, sao lại bất cẩn như vậy, ta còn nói mấy ngày nay sao ngươi lại ăn như vậy, thầm nghĩ có nên gọi lang y đến xem thử một chút, không ngờ lại là thật...
Ngươi còn cùng hắn đùa giỡn! Nếu cái thai thật sự bị thương, ta coi ngươi có hối hận hay không!”
Miên Đường thậm chí còn không nghĩ mình lại có thai trước hôn nhân, trong lòng nhất thời cảm xúc lẫn lộn, hối hận vì đã không dùng biện pháp tránh thai sớm hơn.
Nàng chưa bao giờ nói với Thôi Hành Chu rằng mình là Lục Văn, hôn nhân của hai người sẽ đi về đâu chính nàng cũng không biết. Không ngờ lại có hài tử nhanh như vậy, nếu sau này hai người đường ai nấy đi... Đứa nhỏ làm sao bây giờ?
Nghĩ đến điều này, nàng đưa tay chạm vào cái bụng bằng phẳng của mình — một sinh mệnh nhỏ bé yếu ớt đang được nuôi dưỡng ở đó.
Miên Đường quyết định bây giờ không thể nói gì về thân thế của mình, bây giờ cơ thể nàng không tốt, e rằng không chịu nổi căm giận ngút trời của Vương gia, thật ra nàng không sợ, nhưng hài tử trong bụng thì không chịu được sơ xuất.
Cũng may Vương gia là nam tử, sau này ghét bỏ nàng, bỏ thê tử cưới người khác cũng không sợ chậm trễ thanh xuân. Nếu hắn thật sự không tha thứ cho nàng, nàng cũng sẽ mang con mình rời đi!
Thái phi còn đang chờ nàng dâu tương lai này thấy xấu hổ có lỗi, sám hối với bà phẩm hạnh của mình không tốt, còn mang tai mang tiếng, sau đó bà lại rộng lượng mà trấn an Miên Đường, coi như phát ra uy quyền của người mẹ chồng, thể hiện chút thể diện của trưởng bối.
Nhưng không ngờ là Miên Đường vẫn mang vẻ mặt bình thản ung dung, tình thoảng còn ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Thái phi đợi rồi lại đợi, không thấy thú vị liền nhắc nhở: “Ngươi chưa thành thân mà có con, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng những trên mặt người không có vẻ vang, mà hài tử trong bụng cũng bị ngươi làm liên lụy...”
Thôi Hành Chu ngồi ở một bên không thích nghe, mặt lạnh nói: “Nàng là mang hài tử của con, sao mặt mũi lại không vẻ vang? Nếu trong bụng của nàng là nhi tử thì đó chính là trưởng tử của Vương phủ, tương lai kế thừa ngai vàng, bị liên lụy gì chứ.”
Thái phi bị nhi tử chặn ngang, giận dữ trừng mắt nhìn hắn: “Miệng đời đáng sợ! Con là cưới chính thê chứ không phải nạp thiếp! Để vị hôn thê chưa thành thân đã có thai, ta còn chưa thấy vị Vương gia nào làm ra chuyện khác người như con!”
Lúc này, Miên Đường từ dưới gối lấy ra chiếc bàn tính nhỏ, lại bắt đầu kéo lên, Vương phi cũng nhìn đến choáng váng: “Ngươi... đây là tính cái gì?”
Miên Đường kéo một vòng nói: “Lang y nói ta mang thai hơn một tháng, nếu hai ngày nữa thành thân, đến lúc hài tử sinh ra, hẳn là lừa gạt được... Thái phi không cần quá lo lắng, cái này đều là chuyện nhỏ... Chỉ là nếu ngày cưới trước dự kiến, có thể sẽ tốn một khoản bạc, vậy nên ta tính xem liệu có thể tiết kiệm một khoản thu chỉ hay không.”
Thôi Hành Chu tiếp lời: “Gần đây trong phủ mới thêm bạc, nàng không cần phải nghĩ đến việc tiết kiệm, đây là chuyện lớn chỉ có một lần trong đời, keo kiệt như vậy mới thật sự là ném đi mặt mũi của Vương phủ!” Nói xong hắn cũng đứng dậy đi đến bàn đọc sách kiểm tra hoàng lịch: “Ngày mốt là ngày tốt, nếu giờ không ổn, dời lại ngày mốt cũng được...”
Miên Đường duỗi cổ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ: “Hai ngày qua nhiều mây, nếu trời mưa, áo cưới trước đó chuẩn bị quá mỏng, không mặc được, sợ là phải đổi sang loại dày hơn... Không bằng hoãn lại vài ngày, áo cưới là do tú nương trong kinh thành may thủ công, kiểu dáng hoa văn rất đẹp, ta muốn mặc bộ đó.”
Bây giờ Miên Đường muốn có sao trên trời, Thôi Hành Chu đều có thể sai người dựng một cái thang đi hái chúng. Nghe Miên Đường sợ trời mưa không mặc được áo đẹp, lập tức quay lại nói: “Vậy mười ngày sau thì sao? Nói chung Chân Châu đến mùa này, thời tiết đều là trong xanh sảng khoái.”
Thái phi giận quá không nghe nổi nữa, đứng dậy đi về. Dù sao ý kiến nhi tử và con dâu tương lai của bà đều là lớn hơn trời, làm gì tới phiên bà lão như bà đi theo nhọc lòng.
Bà phải về điều dưỡng thân thể thật tốt, còn phải sống lâu trăm tuổi nữa.
Vừa nhận được lịch trong ngày, toàn bộ quản sự và bọn cung nhân trong Vương phủ bận bịu đầu tắt mặt tối.
Đúng là việc thành lễ không thể trì hoãn lâu hơn nữa. Chuyện xấu của con cái trong nhà, phải che đậy không thể để cho người khác phát hiện trưởng tử của Vương phủ chưa thành thân mà đã có con! Vậy là tất cả thiệp cưới gửi đi đều thành giấy lộn, sững sờ vì ngày cưới dời lại trước hơn một tháng.
Đúng lúc này, Liêm gia cũng đến ngỏ lời, tỏ ý lời cầu hôn của Ngũ gia, bọn họ đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.