Chương 183:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Miên Đường nghe vậy cũng không có phản bác lại nàng, điều này cũng làm Thôi Phù cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.
Cảm thấy nữ tử này tuy rằng xuất thân trong một gia đình dân dã nhưng tính tình còn xem như ôn hòa, hơn nữa lúc trước trong vương phủ có biến cố, nghe nói nàng cũng đã không màng nguy hiểm mà quên mình để cứu mẫu thân, có thể thấy được nàng là một người cũng coi như thuần lương, vì vậy dù có tham tài một chút thì cũng không phải là điều gì to tát cả, cùng lắm thì chỉ có thể coi đó là một tật xấu thôi.
Nghĩ đến những điều này, những lo lắng trước đây về đệ đệ đã được giải tỏa rất nhiều.
Kỳ thật Liễu Miên Đường thực sự đã biết Thôi Phù là đang cố tình ra oai và muốn giáo huấn lại nàng. Đáng tiếc Thôi Phù lại đi so đo những cái đó nhưng cho dù vậy thì Miên Đường đều không để ý lắm đến những chuyện vặt vãnh như vậy. Nàng lại không phải là một doanh nhân gả cho Thôi Cửu ở Bắc Nhai, nên nếu trước mắt vốn quay vòng trong vương phủ tạm thời không được linh hoạt cho lắm thì nàng cũng không cần Thôi Phù phải lo lắng những chuyện này.
Tuy nhiên sau khi Hoài Dương Vương trở về được hai ngày thì hắn liền đến chỗ mẫu thận ngồi một lúc, nghe mẫu thân đề cặp đến vấn đề Thôi Phù còn đang tính toán rằng sẽ ở gần kể sau khi nhập kinh và từ đó sẽ giáo huấn cho Miên Đường biết thế nào là một trưởng gia thì hắn liền hừ mạnh một tiếng: “Chính nhà của tỷ ấy còn đang rất lộn xộn, như vậy thì có thể dạy dỗ Miên Đường được cái gì, chẳng lẽ lại giáo huấn nàng làm cách nào để giúp phụ quân mình nạp thêm thiếp, hay làm như thế nào để giáo dưỡng mụ vợ lẽ?”
Sở Thái Phi nghe xong những gì hắn nói thì chợt nhớ tới những chuyện trong nhà của nhi nữ, thấy vậy bà cũng thở dài rồi nói: “Lúc trước vốn dĩ bản thân ta cũng không muốn đem gả nàng đi xa, nhưng chính là do phụ thân của con kiên quyết muốn như vậy, hại Phù nhi ở nhà chồng không được ai ưa thích, Phì nhi lại là người tâm cao khí ngạo, tức khắc sẽ sinh ra sự tranh cãi. Nhưng bây giờ tính tình của tỷ tỷ con cũng đã thay đổi rất nhiều, người làm đệ đệ như con dù có muốn đảm đương nhiều chuyện nhưng tuyệt đối nói những lời không khoan nhượng mà vô tình làm tổn thương đến tấm lòng của tỷ tỷ con.”
Hoài Dương Vương nghe mẫu thân nói xong thì đứng dậy, nói: “Nếu tỷ ấy đã là nữ nhi gả đi rồi thì chớ có quản chuyện của nhà mẹ đẻ, nếu không chuyện nàng nói với Miên Đường hôm nay đó chính là nói Miên Đường không biết chăm lo gia sự, kêu hạ nhân làm sao có thể nghe lời Miên Đường sau khi nghe xong những điều như vậy? Chủ mẫu đương gia của vương phủ trong tương lai là Miên Đường, chẳng lẽ còn muốn người ngoài nói nữ chủ nhân của Hoài Dương Vương phủ ta là do con dâu của Khánh quốc công gia dạy dỗ cách quán xuyến mọi chuyện trong phủ sao?” Nói xong những lời đó, Hoài Dương Vương liền đứng dậy trở về phòng của mình.
Miên Đường đang mặc thử một chiếc váy do một thợ may trong trang viên gửi đến, một thời gian nữa cái thai trong bụng của nàng sẽ dần dần lộ rõ nên tuyệt đối không được mặc y phục bó sát vào thân thể. Cũng may, những chiếc váy này chỉ rộng ngang eo, đường thêu trên cổ và cổ tay áo rất tinh xảo khiến cho Miên Đường mải ngắm nghía, nhìn trái nhìn phải trước gương đồng cho đến lúc Thôi Hành Chu bước vào phòng, thấy vậy nàng liền vội vàng hỏi hắn xem những bộ y phục này đẹp như thế nào.
Thôi Hành Chu biết hôm nay tỷ tỷ nói những chuyện đó có chút làm nàng giận, vốn tưởng rằng Miên Đường sẽ cảm thấy bản thân chịu ủy khuất mà một mình trốn ở trong phòng âm thầm rơi lệ, không nghĩ tới Miên Đường lại đang vui vẻ thử váy áo, hơn nữa còn đang rất tự mãn..
Hắn im lặng thưởng thức màn thử y phục của Miên Đường một lúc thì liền lôi kéo nàng đến bên chiếc giường có trải nệm bên trên, cũng không đợi Miên Đường tỏ ý phản kháng hắn liền chủ động nói: “Những gì tỷ tỷ nói lúc trước nàng không cần để ở trong lòng, tương lai sau khi vào kinh thành, mọi sự tình trong vương phủ cũng không cần người khác nhúng tay vào. Hơn nữa nếu như có lại Chân Châu thì lẽ dĩ nhiên người làm chủ vương phủ cũng là nàng, nàng hà tất gì phải đem chìa khóa đưa cho tỷ ấy?”
Miên Đường cười ngọt ngào rồi nói: “Thiếp thật sự không ngại, vì vậy Vương gia cũng không cần phải nghĩ nhiều. Nếu những việc nhỏ nhặt như vậy chàng đều muốn để chúng ở trong lòng thì thật đúng là muốn mệt chết Vương gia, như vậy thì chàng cũng không cần cưới vợ, một người sống một mình, còn có thể ung dung tự tại, tự do thoải mái hơn.”
Chính là Thôi Hành Chu lại cảm thấy Miên Đường lại có thể khoan dung độ lượng như vậy, quả thực không giống nàng.
Miên Đường cười nói: “Không biết tỷ tỷ với dì Liêm quan hệ như thế nào?”
Thôi Hành Chu nói: “Tỷ tỷ luôn luôn là người mà dì Liêm nhìn không thuận mắt.”
Miên Đường nói: “Ra là vậy. Công việc lặt vặt của lễ thành hôn nhiều như vậy, nếu ngày sau dì Liêm hành sự thật là có chỗ không được thỏa đáng cần phải yêu cầu sửa đổi và nghiêm trị, thiếp chỉ là một ngoại lai tức phụ cho nên không tiện ra mặt. Do đó chỉ có thể dựa vào tính tình không thể nhẫn của tỷ tỷ, tự nhiên sẽ cùng dì Liêm phân trần, như vậy cũng sẽ hợp tình hợp lý hơn so với chính thiếp tự mình làm.”
Thôi Hành Chu lúc này mới hiểu rõ được suy nghĩ của Miên Đường, hóa ra là “Lấy ác chế ác".
Hắn vốn tưởng rằng Miên Đường là một nữ tử có xuất thân từ một gia đình bình thường như vậy thì không thể thích ứng được với các lễ nghi phiền phức, những gia sự rắc rối ở trong vương phủ mà gặp khó khăn trong sinh hoạt hàng ngày, lại đúng lúc vô tình thiếu nữ chủ nhân nên càng thêm rối loạn, hắn không thể ngờ rằng Miên Đường có thể xử lý mọi chuyện một cách thành thạo, nghĩ vậy hắn cũng yên lòng được phần nào.
Thôi Phù nguyện ý ôm đồm những chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi trong vương phủ, Miên Đường thật đúng là ước còn không được, như vậy nàng càng có thể rảnh tay để làm những chuyện khác.
Kể từ khi Thôi Hành Chu ra quyết định đi tới kinh thành thì những tin đồn ngầm đã gia tăng và truyền đi khắp kinh thành. Nghe nói gần đây những vụ buộc tội các gián quan của Chân Châu về các vấn đề liên quan đến triều chính nhiều vô kể, lập ý là muốn từ trứng gà lấy ra xương cốt, làm bại hoại thanh danh của Thôi Hành Chu khi còn ở Tây Bắc thành lập chiến công, mục đích chính là muốn tạo chướng ngại cho hắn nhập kinh để làm thái úy.
Mà trái ngược với tình hình ở Chân Châu, danh tiếng về vị hiền vương ở Huệ Châu gần đây được lan truyền ở tứ phương tám hướng, nghe nói Tuy Vương lần này nhập kinh chính là vì được mọi người trông mong, tân đế khó có thể thuyết phục dân chúng, nhu cầu cấp bách trong hoàng thất là tiến đến nhất định càn khôn.
Thôi Hành Chu tuy rằng còn chưa có khởi hành đi tới kinh thành mà tin đồn thất thiệt đã bắt đầu được lan truyền rộng rãi rồi.
Vào lúc này, trong chùa Hoàng n ở kinh thành, Vân Phi, người đã ra khỏi cung điện để lễ Phật nhưng thực ra đã lợi dụng cơ hội lễ Phật này để đưa một bức thư bí mật cho nhà sư của ngôi chùa theo sự sắp đặt của Tuy vương.
Nếu có ai đó trên thế gian này biết thân phận thực sự của Liễu Miên Đường thì Tôn Vân Phi nàng chính là một trong số đó!
Kể từ khi còn ở Ngưỡng Sơn nàng đã bị so sánh ở khắp mọi nơi với nữ nhân xuất hiện đột ngột này, bị Liễu Miên Đường làm cho ảm đạm và không có chút ánh sáng nào. Từ lúc đó nàng liền chú ý đến nhất cử nhất động của Liễu Miên Đường, âm thầm đo thu thập tất cả các tin tức có liên quan đến nàng.
Hầu hết tất thảy mọi người trên Ngưỡng Sơn đều bị Liễu Miên Đường thu hút, cho dù là người cũ của Đông Cung thường khinh thường những lần hành sự cứng rắn mang tính nhất thời của nàng nhưng đối với năng lực xử lý của nàng cũng tuyệt đối tán thành.
Kể từ lúc đó, Tử Du đã hoàn toàn bị Liễu Miên Đường hấp dẫn.
Sau này, nàng leo lên làm cây đại thụ, là cánh tay đắc lực của Tuy Vương, cuối cùng dựa vào tình hình để hạ gục Liễu Miên Đường, đánh gãy tay chân, cắt đứt gân của nàng rồi đem ném xuống nước sâu, như vậy cũng coi là một phế nhân vô dụng, cuối cùng bị lừa để lên giường cùng với một thương nhân nói dối.
Vân Phi tuy rằng còn muốn cho liễu Miên Đường thê thảm hơn chút nữa, nhưng đối với sự nghèo túng hiện tại của Miên Đường lại tỏ ra rất thích thú và hài lòng. Chính là đột nhiên nghe tin Liễu Miên Đường tự nhiên lại cùng với Hoài Dương Vương chiến công hiển hách hồi kinh, đã vậy không lâu trước đây Hoài Dương Vương thậm chí còn muốn cưới nàng làm vợ cả, làm chính phi. Tại thời điểm nghe được tin tức động trời này, Vân Phi đã mất rất nhiều thời gian nhưng cũng không thể tin được chuyện này, sau này khi đi theo phụ thân tham gia yến tiệc trong cung, nàng thấy được một người nhìn như Liễu Miên Đường đang mặc hoa phục, trên người còn khoác kim mang bạc đang rúc vào người của một nam nhân có thân hình cao lớn, đĩnh đạc, bộ dáng xuất sắc hơn người bên cạnh. Nàng nhìn kỹ vị nam tử anh tuấn kia, cảm giác dường như có chút quen mắt, suy tư một lát chợt nhớ ra đây chẳng phải là thương nhân nàng đã từng gặp ở trấn Linh Tuyền-Thôi Cửu hay sao.
Vân Phi lúc ấy không thể tin được, liền đi tới hỏi vài người ở đó xem vị nam nhân nhìn anh tuấn kia thực sự là ai, sau khi nhận được câu trả lời xác nhận đó là Hoài Dương Vương thì trong lòng Vân Phi đang muốn nổ tung ra vì tức giận. Phải mất một lúc lâu sau nàng mới bừng tỉnh ngộ, ngay lúc Liễu Miên Đường rơi xuống nước đã bám được vào một thân cây đại thụ to đủ để không bị nước cuốn đi, về phần tại sao Thôi Hành Chu lại nói dối thì nàng lúc đó cũng không rõ, nhưng lược tưởng một chút liền có thể đoán được lúc ấy hắn cũng chỉ là muốn đùa giỡn một chút. Không thể tưởng được Liễu Miên Đường là nữ nhân trời sinh là hồ ly, không biết nàng đã dùng thủ đoạn gì để Hoài Dương Vương say mê đến mất hết thần trí, tự dưng nguyện ý muốn cưới nàng làm phu nhân.
Ngày hôm đó sau khi từ yến hội trở về, Vân Phi tức giận đến suốt hai ngày đều không có ăn xong cơm. Cũng bởi vì phụ thân của nàng có công hộ vệ Lưu Dục, thêm vào đó lúc bấy giờ Lưu Dục đang cấp bách muốn tự nuôi trồng lực lượng cho chính bản thân mình, liền đồng ý lời thỉnh cầu của phụ thân mà đem nàng vào cung để nạp phi. Tâm nguyện nhiều năm của nàng đã sớm được thỏa mãn, làm Vân Phi mừng rỡ như muốn phát điên, tạm thời buông xuống những chuyện liên quan tới Liễu Miên Đường.
Đáng tiếc mộng đẹp không kéo dài lâu, những tưởng rằng có thể cùng nam tử yêu thích của mình sống một cuộc sống tỉnh chàng ý thiếp, quyến rũ như thần tiên ngày qua ngày thì đến cuối cùng lại bị vị Thạch Hoàng Hậu dung mạo bình thường, dáng người mập mạp kia tranh sủng. Nhưng một người xấu xí như vậy làm sao có thể so sánh với một người có diện mạo trẻ trung, xinh đẹp như nàng được. Nhưng không ai có thể ngờ rằng Lưu Dục đối với vị Thạch hoàng hậu nhìn giống y đúc chiếc màn thầu kia lại nhất mực yêu quý, một tháng thì phải có đến hơn nửa tháng hắn túc trực bên cạnh hoàng hậu. Dư lại non nửa tháng, nàng còn phải cùng mấy nữ tử cũng được phong làm phi tần và các công thần phân bổ thời gian ở bên cạnh của Lưu Dục, cho nên việc gặp được hắn thực sự rất khó khăn và cũng bị hạn chế khá nhiều về mặt thời gian. Mà mỗi lần Lưu Dục đến tẩm cung của nành đều là lấy cớ rằng thân mình mệt mỏi, ngã nhào ra giường, sau đó liền say sưa đi vào giấc ngủ. Có khi uống rượu nhiều, trong mộng còn bất giác kêu tên của Miên Đường.
Vân Phi vốn tưởng rằng khi được gả vào thâm cung, liền nghĩ tâm nguyện đã được thành toàn, nhưng dần dần phát hiện ra nàng vĩnh viễn sống ở giữa những ác mộng, nay mộng vẫn chưa tỉnh lại, liền như vậy mà tàn cả đời......
Đến lúc này, Vân Phi trong lòng càng thêm hận Lưu Dục và người trong mộng của hắn-Liễu Miên Đường, ta cùng với người dù có chết cũng không thể hòa giải, càng không muốn ngươi sống một cuộc sống hạnh phúc!
Cho nên Tuy Vương mới phái người sai nàng đi dò hỏi về quá khứ của Liễu Miên Đường, biết rõ lòng dạ của Tuy Vương khó lường nhưng Vân Phi vẫn không chút do dự mà nói ra nàng còn có một vị huynh trưởng đang bị lưu đày.
Liễu Miên Đường đối với vị huynh trưởng này thật ra ta cần ta cứ lấy, trước kia ở trên núi, mỗi cách một khoảng thời gian liền cho người đi đưa ngân lượng cho ca ca của nàng, nghĩ đến hiện tại che chở ca ca của nàng.
Mục tiêu lần này của Tuy Vương chính là cố gắng chặn đường vào kinh thành của Thôi Hành Chu.
Nếu là Thôi Hành Chu cố ý trợ giúp huynh trưởng của thê tử thoát tội, công khai tội của hắn khi đã giúp đỡ phạm nhân lẩn trốn ở trên triều đình, tuyệt đối đây sẽ là một chuyện kinh thiên động địa, đáng để người đời gièm pha.
Cho đến tận bây giờ, Tuy Vương lúc này mới phái người tiến đến nơi mà Liêu Triển Bằng đang bị lưu đày, giết vài tên trông coi, giải cứu hắn rồi đem hắn chạy khỏi đó, chính là cố ý muốn xem sự tình bị xáo trộn, sau đó đem hắn tiến thẳng đến Chân Châu, đến lúc đó trực tiếp nhảy vào lễ thành thân của Hoài Dương Vương, tất nhiên sẽ gây ra một hồi phong ba.
Những người tham gia lễ thành thân của hắn đều là những nhân vật danh dự của nơi này, mà Hoài Dương Vương nhất định tuyệt đối không thể vô pháp mà mua chuộc từng người một được, đến lúc đó chuyện huynh trưởng của thế tử hắn tức khắc sẽ được truyền bá rộng rãi.
Kia Liễu Triển Bằng cũng là một người ngu xuẩn, sau khi nghe nói muội muội một bước lên trời, nóng lòng muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, không ngừng thúc giục đến Chân Châu sớm một chút.
Nghĩ đến lúc này, những lời đồn thất thiệt ở Chân Châu đã nổi ra mạnh mẽ, mà mặt mũi của Hoài Dương Vương nhất định là mất hết, như thế nào lại không hối hận vì đã cưới một nữ tử có xuất thân không trong sạch như vậy? Đến lúc đó triền miên ân ái chi tình cũng sẽ biến chất, liền tính nàng Liễu Miên Đường xinh đẹp như hoa, cũng không thắng nổi nam tử khát vọng quyền thế ngập trời. Nghĩ đến khi Hoài Dương Vương phát hỏa khiển trách Liễu Miên Đường, Vân Phi cho dù ở trong thâm cung toàn thạch sùng thì cũng có thể mãn nguyện mà cười ra thành tiếng.
Mới hôm qua, buộc tội Hoài Dương Vương làm việc thiên tư trái pháp luật, tấu chương về chuyện hắn che chở cho huynh trưởng của phu nhân giết người trốn ngục đã thẳng tới triều đình. Không đợi vạn tuế hạ chỉ, lão thần đang tuần tra ở năm quận Giang Nam Trương Bàng Quang cũng được đến tiếng gió, cố ý đi tới Chân Châu trước để điều tra thực hư chuyện này.
Trương lão luôn luôn lấy theo lẽ công bằng mà chấp pháp, ghét cái ác như kẻ thù danh chấn triều dã, lần này nếu hắn điều tra minh bạch việc này, càng có vẻ triều đình đối với cái ác không chịu hối cải, gọi người tin phục......
Chỉ đáng tiếc chính là, mới vừa rồi nàng từ một người sư trong chùa ở nơi đó biết được, cái vị Liễu Triển Bằng kia dù chưa vào đến cửa Chân Châu đã cùng một vài người ở đó nổi lên miệng lưỡi, phân tranh với người ta và bị người ta vu oan là kẻ trộm túi tiền sau đó liền bị đưa vào ngục giam ở trong đó.
Tuy rằng hắn không có mặt vào ngày lễ thành hôn diễn ra để đại náo một trận nhưng Liễu Triển Bằng đã không lựa lời nói của chính mình mà nói ra chuyện mình chính là huynh trưởng của Liễu Miên Đường, cuối cùng tin tức này đã truyền đến tại của Liễu Miên Đường, mấy ngày sau đó đều có người nhìn thấy ngựa xe của vương phủ dừng lại ở huyện nha, ra ra vào vào ngục giam, hơn nữa người được phái đi tìm hiểu biết được, Liễu Triển Bằng kia ở trong ngục giam như sống trong nhung lụa, thưởng thức ddir loại thịt cá, quả thực là một sự ưu ái đặc biệt.
Chỉ cần Liễu Triển Bằng còn rằng Hoài Dương Vương dung túng cho Vương phi bao che phạm nhân của triều đình.
Vân Phi biết Liễu Miên Đường luôn luôn lấy tình thận làm trọng, đối với người trong nhà cực kỳ nhẫn nhịn, lần này huynh trưởng của nàng trốn đi, hà cớ gì nàng sao lại không che cho?
Nghĩ vậy, Vân Phi liền cho người đưa thư cấp báo tới Tuy Vương, cũng dặn dò nghĩa phụ mau chóng hành động, tuyệt đối không nên bỏ qua thời cơ tốt như vậy.
Cảm thấy nữ tử này tuy rằng xuất thân trong một gia đình dân dã nhưng tính tình còn xem như ôn hòa, hơn nữa lúc trước trong vương phủ có biến cố, nghe nói nàng cũng đã không màng nguy hiểm mà quên mình để cứu mẫu thân, có thể thấy được nàng là một người cũng coi như thuần lương, vì vậy dù có tham tài một chút thì cũng không phải là điều gì to tát cả, cùng lắm thì chỉ có thể coi đó là một tật xấu thôi.
Nghĩ đến những điều này, những lo lắng trước đây về đệ đệ đã được giải tỏa rất nhiều.
Kỳ thật Liễu Miên Đường thực sự đã biết Thôi Phù là đang cố tình ra oai và muốn giáo huấn lại nàng. Đáng tiếc Thôi Phù lại đi so đo những cái đó nhưng cho dù vậy thì Miên Đường đều không để ý lắm đến những chuyện vặt vãnh như vậy. Nàng lại không phải là một doanh nhân gả cho Thôi Cửu ở Bắc Nhai, nên nếu trước mắt vốn quay vòng trong vương phủ tạm thời không được linh hoạt cho lắm thì nàng cũng không cần Thôi Phù phải lo lắng những chuyện này.
Tuy nhiên sau khi Hoài Dương Vương trở về được hai ngày thì hắn liền đến chỗ mẫu thận ngồi một lúc, nghe mẫu thân đề cặp đến vấn đề Thôi Phù còn đang tính toán rằng sẽ ở gần kể sau khi nhập kinh và từ đó sẽ giáo huấn cho Miên Đường biết thế nào là một trưởng gia thì hắn liền hừ mạnh một tiếng: “Chính nhà của tỷ ấy còn đang rất lộn xộn, như vậy thì có thể dạy dỗ Miên Đường được cái gì, chẳng lẽ lại giáo huấn nàng làm cách nào để giúp phụ quân mình nạp thêm thiếp, hay làm như thế nào để giáo dưỡng mụ vợ lẽ?”
Sở Thái Phi nghe xong những gì hắn nói thì chợt nhớ tới những chuyện trong nhà của nhi nữ, thấy vậy bà cũng thở dài rồi nói: “Lúc trước vốn dĩ bản thân ta cũng không muốn đem gả nàng đi xa, nhưng chính là do phụ thân của con kiên quyết muốn như vậy, hại Phù nhi ở nhà chồng không được ai ưa thích, Phì nhi lại là người tâm cao khí ngạo, tức khắc sẽ sinh ra sự tranh cãi. Nhưng bây giờ tính tình của tỷ tỷ con cũng đã thay đổi rất nhiều, người làm đệ đệ như con dù có muốn đảm đương nhiều chuyện nhưng tuyệt đối nói những lời không khoan nhượng mà vô tình làm tổn thương đến tấm lòng của tỷ tỷ con.”
Hoài Dương Vương nghe mẫu thân nói xong thì đứng dậy, nói: “Nếu tỷ ấy đã là nữ nhi gả đi rồi thì chớ có quản chuyện của nhà mẹ đẻ, nếu không chuyện nàng nói với Miên Đường hôm nay đó chính là nói Miên Đường không biết chăm lo gia sự, kêu hạ nhân làm sao có thể nghe lời Miên Đường sau khi nghe xong những điều như vậy? Chủ mẫu đương gia của vương phủ trong tương lai là Miên Đường, chẳng lẽ còn muốn người ngoài nói nữ chủ nhân của Hoài Dương Vương phủ ta là do con dâu của Khánh quốc công gia dạy dỗ cách quán xuyến mọi chuyện trong phủ sao?” Nói xong những lời đó, Hoài Dương Vương liền đứng dậy trở về phòng của mình.
Miên Đường đang mặc thử một chiếc váy do một thợ may trong trang viên gửi đến, một thời gian nữa cái thai trong bụng của nàng sẽ dần dần lộ rõ nên tuyệt đối không được mặc y phục bó sát vào thân thể. Cũng may, những chiếc váy này chỉ rộng ngang eo, đường thêu trên cổ và cổ tay áo rất tinh xảo khiến cho Miên Đường mải ngắm nghía, nhìn trái nhìn phải trước gương đồng cho đến lúc Thôi Hành Chu bước vào phòng, thấy vậy nàng liền vội vàng hỏi hắn xem những bộ y phục này đẹp như thế nào.
Thôi Hành Chu biết hôm nay tỷ tỷ nói những chuyện đó có chút làm nàng giận, vốn tưởng rằng Miên Đường sẽ cảm thấy bản thân chịu ủy khuất mà một mình trốn ở trong phòng âm thầm rơi lệ, không nghĩ tới Miên Đường lại đang vui vẻ thử váy áo, hơn nữa còn đang rất tự mãn..
Hắn im lặng thưởng thức màn thử y phục của Miên Đường một lúc thì liền lôi kéo nàng đến bên chiếc giường có trải nệm bên trên, cũng không đợi Miên Đường tỏ ý phản kháng hắn liền chủ động nói: “Những gì tỷ tỷ nói lúc trước nàng không cần để ở trong lòng, tương lai sau khi vào kinh thành, mọi sự tình trong vương phủ cũng không cần người khác nhúng tay vào. Hơn nữa nếu như có lại Chân Châu thì lẽ dĩ nhiên người làm chủ vương phủ cũng là nàng, nàng hà tất gì phải đem chìa khóa đưa cho tỷ ấy?”
Miên Đường cười ngọt ngào rồi nói: “Thiếp thật sự không ngại, vì vậy Vương gia cũng không cần phải nghĩ nhiều. Nếu những việc nhỏ nhặt như vậy chàng đều muốn để chúng ở trong lòng thì thật đúng là muốn mệt chết Vương gia, như vậy thì chàng cũng không cần cưới vợ, một người sống một mình, còn có thể ung dung tự tại, tự do thoải mái hơn.”
Chính là Thôi Hành Chu lại cảm thấy Miên Đường lại có thể khoan dung độ lượng như vậy, quả thực không giống nàng.
Miên Đường cười nói: “Không biết tỷ tỷ với dì Liêm quan hệ như thế nào?”
Thôi Hành Chu nói: “Tỷ tỷ luôn luôn là người mà dì Liêm nhìn không thuận mắt.”
Miên Đường nói: “Ra là vậy. Công việc lặt vặt của lễ thành hôn nhiều như vậy, nếu ngày sau dì Liêm hành sự thật là có chỗ không được thỏa đáng cần phải yêu cầu sửa đổi và nghiêm trị, thiếp chỉ là một ngoại lai tức phụ cho nên không tiện ra mặt. Do đó chỉ có thể dựa vào tính tình không thể nhẫn của tỷ tỷ, tự nhiên sẽ cùng dì Liêm phân trần, như vậy cũng sẽ hợp tình hợp lý hơn so với chính thiếp tự mình làm.”
Thôi Hành Chu lúc này mới hiểu rõ được suy nghĩ của Miên Đường, hóa ra là “Lấy ác chế ác".
Hắn vốn tưởng rằng Miên Đường là một nữ tử có xuất thân từ một gia đình bình thường như vậy thì không thể thích ứng được với các lễ nghi phiền phức, những gia sự rắc rối ở trong vương phủ mà gặp khó khăn trong sinh hoạt hàng ngày, lại đúng lúc vô tình thiếu nữ chủ nhân nên càng thêm rối loạn, hắn không thể ngờ rằng Miên Đường có thể xử lý mọi chuyện một cách thành thạo, nghĩ vậy hắn cũng yên lòng được phần nào.
Thôi Phù nguyện ý ôm đồm những chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi trong vương phủ, Miên Đường thật đúng là ước còn không được, như vậy nàng càng có thể rảnh tay để làm những chuyện khác.
Kể từ khi Thôi Hành Chu ra quyết định đi tới kinh thành thì những tin đồn ngầm đã gia tăng và truyền đi khắp kinh thành. Nghe nói gần đây những vụ buộc tội các gián quan của Chân Châu về các vấn đề liên quan đến triều chính nhiều vô kể, lập ý là muốn từ trứng gà lấy ra xương cốt, làm bại hoại thanh danh của Thôi Hành Chu khi còn ở Tây Bắc thành lập chiến công, mục đích chính là muốn tạo chướng ngại cho hắn nhập kinh để làm thái úy.
Mà trái ngược với tình hình ở Chân Châu, danh tiếng về vị hiền vương ở Huệ Châu gần đây được lan truyền ở tứ phương tám hướng, nghe nói Tuy Vương lần này nhập kinh chính là vì được mọi người trông mong, tân đế khó có thể thuyết phục dân chúng, nhu cầu cấp bách trong hoàng thất là tiến đến nhất định càn khôn.
Thôi Hành Chu tuy rằng còn chưa có khởi hành đi tới kinh thành mà tin đồn thất thiệt đã bắt đầu được lan truyền rộng rãi rồi.
Vào lúc này, trong chùa Hoàng n ở kinh thành, Vân Phi, người đã ra khỏi cung điện để lễ Phật nhưng thực ra đã lợi dụng cơ hội lễ Phật này để đưa một bức thư bí mật cho nhà sư của ngôi chùa theo sự sắp đặt của Tuy vương.
Nếu có ai đó trên thế gian này biết thân phận thực sự của Liễu Miên Đường thì Tôn Vân Phi nàng chính là một trong số đó!
Kể từ khi còn ở Ngưỡng Sơn nàng đã bị so sánh ở khắp mọi nơi với nữ nhân xuất hiện đột ngột này, bị Liễu Miên Đường làm cho ảm đạm và không có chút ánh sáng nào. Từ lúc đó nàng liền chú ý đến nhất cử nhất động của Liễu Miên Đường, âm thầm đo thu thập tất cả các tin tức có liên quan đến nàng.
Hầu hết tất thảy mọi người trên Ngưỡng Sơn đều bị Liễu Miên Đường thu hút, cho dù là người cũ của Đông Cung thường khinh thường những lần hành sự cứng rắn mang tính nhất thời của nàng nhưng đối với năng lực xử lý của nàng cũng tuyệt đối tán thành.
Kể từ lúc đó, Tử Du đã hoàn toàn bị Liễu Miên Đường hấp dẫn.
Sau này, nàng leo lên làm cây đại thụ, là cánh tay đắc lực của Tuy Vương, cuối cùng dựa vào tình hình để hạ gục Liễu Miên Đường, đánh gãy tay chân, cắt đứt gân của nàng rồi đem ném xuống nước sâu, như vậy cũng coi là một phế nhân vô dụng, cuối cùng bị lừa để lên giường cùng với một thương nhân nói dối.
Vân Phi tuy rằng còn muốn cho liễu Miên Đường thê thảm hơn chút nữa, nhưng đối với sự nghèo túng hiện tại của Miên Đường lại tỏ ra rất thích thú và hài lòng. Chính là đột nhiên nghe tin Liễu Miên Đường tự nhiên lại cùng với Hoài Dương Vương chiến công hiển hách hồi kinh, đã vậy không lâu trước đây Hoài Dương Vương thậm chí còn muốn cưới nàng làm vợ cả, làm chính phi. Tại thời điểm nghe được tin tức động trời này, Vân Phi đã mất rất nhiều thời gian nhưng cũng không thể tin được chuyện này, sau này khi đi theo phụ thân tham gia yến tiệc trong cung, nàng thấy được một người nhìn như Liễu Miên Đường đang mặc hoa phục, trên người còn khoác kim mang bạc đang rúc vào người của một nam nhân có thân hình cao lớn, đĩnh đạc, bộ dáng xuất sắc hơn người bên cạnh. Nàng nhìn kỹ vị nam tử anh tuấn kia, cảm giác dường như có chút quen mắt, suy tư một lát chợt nhớ ra đây chẳng phải là thương nhân nàng đã từng gặp ở trấn Linh Tuyền-Thôi Cửu hay sao.
Vân Phi lúc ấy không thể tin được, liền đi tới hỏi vài người ở đó xem vị nam nhân nhìn anh tuấn kia thực sự là ai, sau khi nhận được câu trả lời xác nhận đó là Hoài Dương Vương thì trong lòng Vân Phi đang muốn nổ tung ra vì tức giận. Phải mất một lúc lâu sau nàng mới bừng tỉnh ngộ, ngay lúc Liễu Miên Đường rơi xuống nước đã bám được vào một thân cây đại thụ to đủ để không bị nước cuốn đi, về phần tại sao Thôi Hành Chu lại nói dối thì nàng lúc đó cũng không rõ, nhưng lược tưởng một chút liền có thể đoán được lúc ấy hắn cũng chỉ là muốn đùa giỡn một chút. Không thể tưởng được Liễu Miên Đường là nữ nhân trời sinh là hồ ly, không biết nàng đã dùng thủ đoạn gì để Hoài Dương Vương say mê đến mất hết thần trí, tự dưng nguyện ý muốn cưới nàng làm phu nhân.
Ngày hôm đó sau khi từ yến hội trở về, Vân Phi tức giận đến suốt hai ngày đều không có ăn xong cơm. Cũng bởi vì phụ thân của nàng có công hộ vệ Lưu Dục, thêm vào đó lúc bấy giờ Lưu Dục đang cấp bách muốn tự nuôi trồng lực lượng cho chính bản thân mình, liền đồng ý lời thỉnh cầu của phụ thân mà đem nàng vào cung để nạp phi. Tâm nguyện nhiều năm của nàng đã sớm được thỏa mãn, làm Vân Phi mừng rỡ như muốn phát điên, tạm thời buông xuống những chuyện liên quan tới Liễu Miên Đường.
Đáng tiếc mộng đẹp không kéo dài lâu, những tưởng rằng có thể cùng nam tử yêu thích của mình sống một cuộc sống tỉnh chàng ý thiếp, quyến rũ như thần tiên ngày qua ngày thì đến cuối cùng lại bị vị Thạch Hoàng Hậu dung mạo bình thường, dáng người mập mạp kia tranh sủng. Nhưng một người xấu xí như vậy làm sao có thể so sánh với một người có diện mạo trẻ trung, xinh đẹp như nàng được. Nhưng không ai có thể ngờ rằng Lưu Dục đối với vị Thạch hoàng hậu nhìn giống y đúc chiếc màn thầu kia lại nhất mực yêu quý, một tháng thì phải có đến hơn nửa tháng hắn túc trực bên cạnh hoàng hậu. Dư lại non nửa tháng, nàng còn phải cùng mấy nữ tử cũng được phong làm phi tần và các công thần phân bổ thời gian ở bên cạnh của Lưu Dục, cho nên việc gặp được hắn thực sự rất khó khăn và cũng bị hạn chế khá nhiều về mặt thời gian. Mà mỗi lần Lưu Dục đến tẩm cung của nành đều là lấy cớ rằng thân mình mệt mỏi, ngã nhào ra giường, sau đó liền say sưa đi vào giấc ngủ. Có khi uống rượu nhiều, trong mộng còn bất giác kêu tên của Miên Đường.
Vân Phi vốn tưởng rằng khi được gả vào thâm cung, liền nghĩ tâm nguyện đã được thành toàn, nhưng dần dần phát hiện ra nàng vĩnh viễn sống ở giữa những ác mộng, nay mộng vẫn chưa tỉnh lại, liền như vậy mà tàn cả đời......
Đến lúc này, Vân Phi trong lòng càng thêm hận Lưu Dục và người trong mộng của hắn-Liễu Miên Đường, ta cùng với người dù có chết cũng không thể hòa giải, càng không muốn ngươi sống một cuộc sống hạnh phúc!
Cho nên Tuy Vương mới phái người sai nàng đi dò hỏi về quá khứ của Liễu Miên Đường, biết rõ lòng dạ của Tuy Vương khó lường nhưng Vân Phi vẫn không chút do dự mà nói ra nàng còn có một vị huynh trưởng đang bị lưu đày.
Liễu Miên Đường đối với vị huynh trưởng này thật ra ta cần ta cứ lấy, trước kia ở trên núi, mỗi cách một khoảng thời gian liền cho người đi đưa ngân lượng cho ca ca của nàng, nghĩ đến hiện tại che chở ca ca của nàng.
Mục tiêu lần này của Tuy Vương chính là cố gắng chặn đường vào kinh thành của Thôi Hành Chu.
Nếu là Thôi Hành Chu cố ý trợ giúp huynh trưởng của thê tử thoát tội, công khai tội của hắn khi đã giúp đỡ phạm nhân lẩn trốn ở trên triều đình, tuyệt đối đây sẽ là một chuyện kinh thiên động địa, đáng để người đời gièm pha.
Cho đến tận bây giờ, Tuy Vương lúc này mới phái người tiến đến nơi mà Liêu Triển Bằng đang bị lưu đày, giết vài tên trông coi, giải cứu hắn rồi đem hắn chạy khỏi đó, chính là cố ý muốn xem sự tình bị xáo trộn, sau đó đem hắn tiến thẳng đến Chân Châu, đến lúc đó trực tiếp nhảy vào lễ thành thân của Hoài Dương Vương, tất nhiên sẽ gây ra một hồi phong ba.
Những người tham gia lễ thành thân của hắn đều là những nhân vật danh dự của nơi này, mà Hoài Dương Vương nhất định tuyệt đối không thể vô pháp mà mua chuộc từng người một được, đến lúc đó chuyện huynh trưởng của thế tử hắn tức khắc sẽ được truyền bá rộng rãi.
Kia Liễu Triển Bằng cũng là một người ngu xuẩn, sau khi nghe nói muội muội một bước lên trời, nóng lòng muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, không ngừng thúc giục đến Chân Châu sớm một chút.
Nghĩ đến lúc này, những lời đồn thất thiệt ở Chân Châu đã nổi ra mạnh mẽ, mà mặt mũi của Hoài Dương Vương nhất định là mất hết, như thế nào lại không hối hận vì đã cưới một nữ tử có xuất thân không trong sạch như vậy? Đến lúc đó triền miên ân ái chi tình cũng sẽ biến chất, liền tính nàng Liễu Miên Đường xinh đẹp như hoa, cũng không thắng nổi nam tử khát vọng quyền thế ngập trời. Nghĩ đến khi Hoài Dương Vương phát hỏa khiển trách Liễu Miên Đường, Vân Phi cho dù ở trong thâm cung toàn thạch sùng thì cũng có thể mãn nguyện mà cười ra thành tiếng.
Mới hôm qua, buộc tội Hoài Dương Vương làm việc thiên tư trái pháp luật, tấu chương về chuyện hắn che chở cho huynh trưởng của phu nhân giết người trốn ngục đã thẳng tới triều đình. Không đợi vạn tuế hạ chỉ, lão thần đang tuần tra ở năm quận Giang Nam Trương Bàng Quang cũng được đến tiếng gió, cố ý đi tới Chân Châu trước để điều tra thực hư chuyện này.
Trương lão luôn luôn lấy theo lẽ công bằng mà chấp pháp, ghét cái ác như kẻ thù danh chấn triều dã, lần này nếu hắn điều tra minh bạch việc này, càng có vẻ triều đình đối với cái ác không chịu hối cải, gọi người tin phục......
Chỉ đáng tiếc chính là, mới vừa rồi nàng từ một người sư trong chùa ở nơi đó biết được, cái vị Liễu Triển Bằng kia dù chưa vào đến cửa Chân Châu đã cùng một vài người ở đó nổi lên miệng lưỡi, phân tranh với người ta và bị người ta vu oan là kẻ trộm túi tiền sau đó liền bị đưa vào ngục giam ở trong đó.
Tuy rằng hắn không có mặt vào ngày lễ thành hôn diễn ra để đại náo một trận nhưng Liễu Triển Bằng đã không lựa lời nói của chính mình mà nói ra chuyện mình chính là huynh trưởng của Liễu Miên Đường, cuối cùng tin tức này đã truyền đến tại của Liễu Miên Đường, mấy ngày sau đó đều có người nhìn thấy ngựa xe của vương phủ dừng lại ở huyện nha, ra ra vào vào ngục giam, hơn nữa người được phái đi tìm hiểu biết được, Liễu Triển Bằng kia ở trong ngục giam như sống trong nhung lụa, thưởng thức ddir loại thịt cá, quả thực là một sự ưu ái đặc biệt.
Chỉ cần Liễu Triển Bằng còn rằng Hoài Dương Vương dung túng cho Vương phi bao che phạm nhân của triều đình.
Vân Phi biết Liễu Miên Đường luôn luôn lấy tình thận làm trọng, đối với người trong nhà cực kỳ nhẫn nhịn, lần này huynh trưởng của nàng trốn đi, hà cớ gì nàng sao lại không che cho?
Nghĩ vậy, Vân Phi liền cho người đưa thư cấp báo tới Tuy Vương, cũng dặn dò nghĩa phụ mau chóng hành động, tuyệt đối không nên bỏ qua thời cơ tốt như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.