Chương 182:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Miên Đường tức giận lật đổ cái bàn, mấy huynh đệ họ Lục tuyệt nhiên không dám ho he nửa lời, nhìn vào ánh mắt của từng người thì họ cảm thấy rằng lời đề nghị chủ Lục Nghĩa cũng không tồi chút nào, chỉ tiếc là hai mắt của lão đại đã bị che mờ bởi nam sắc và lầm tưởng rằng ngủ chung với hổ mới là hạnh phúc.
Miên Đường thở dài một hồi, trong lòng nàng biết rõ cần một khoảng thời gian nhất định để mấy tên cướp chuyên nghiệp này thay đổi cách nghĩ, nàng chỉ tinh tế dặn dò bọn họ kế sách tiếp theo nên làm như thế nào, sau đó rời khỏi nha môn.
Đoạn nàng đi ra tới sân lớn đã thấy Thôi Hành Chu đang cùng với quan huyện bàn bạc công việc. Thấy nàng tới hắn liền tiến lại gần và ân cần hỏi nàng: “Mọi chuyện thế nào rồi?”
Miên Đường nhấp nhấp miệng, thấp giọng nói: “Thật sự là huynh trưởng của ta-Liễu Triển Bằng.”
Thôi Hành Chu nhận ra sắc mặt của Miên Đường có điều gì đó không đúng, gặp lại thân nhân mà lại không hề tỏ ra vui mừng, lại nghĩ tới việc hẳn cùng với quan huyện đã nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo và phách lối của Liễu Triển Bằng, liền nói: “Trước hết nàng lên xe ngựa, đợi khi chúng ta hồi phủ rồi nói sau.”
Về tới vương phủ, Miên Đường thay quần áo trước rồi ngả mình xuống giường nằm nghỉ ngơi một chút, sau đó mới tới tìm Thôi Hành Chu đang uống trà để nói chuyện: “Huynh trưởng của ta gặp chút rắc rối, chàng có thể giao toàn quyền xử trí cho ta được không.....?”
Liễu Triển Bằng vẻ mặt trốn tránh, nếu thông qua quan phủ thì khó tránh khỏi việc hắn đi tung tin khắp nơi rằng hắn có quan hệ mật thiết với chính mình, sau đó bôi nhọ thanh danh của phủ Hoài Dương Vương, chi bằng để nàng tới xử trí hắn. Rốt cuộc, đối với một người ca ca như vậy nàng cũng cảm thấy hổ thẹn khi phiền toái Vương gia xử lý giúp mình.
Kỳ thật Thôi Hành Chu cảm thấy điều đó là không đáng kể. Hắn cũng sẽ không vì Miên Đường có một người huynh trưởng như vậy mà coi thường nàng, do dod hắn chậm rãi nói: “Nàng là nàng, hắn là hắn, rồng sinh chín con, mỗi con một tính, không con nào giống nhau cả. Vì vậy, so với những gì thứ đệ của ta đã làm trước kia thì huynh trưởng của nàng vẫn còn tính là con người. Nàng không cần phải quá bận tâm, chuyện nhỏ nhặt này vẫn là để ta xử trí thì hơn.”
Miên Đường bị hắn chọc đến bật cười, tiện đà nghĩ đến sự sa ngã không thể lý giải được của các thê thiếp trong phủ Hoài Dương Vương, nàng lập tức hiểu ý của Thôi Hành Chu. Bất luận thế nào, Liễu Triển Bằng tuy rằng bên ngoài ăn chơi đàng điếm không chuyện ác nào không làm, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ mưu hại tỷ muội trong nhà, như vậy cũng coi như là hắn vẫn tốt.
Nhưng dù thế nào thì hắn lại dựa dẫm vào một người quyền cao chức trọng, như vậy thì cũng không được xem là người tốt, hơn nữa việc này nếu để chính mình ra mặt thì vẫn tốt hơn so với quan gia xử trí, cho nên Miên Đường vẫn nhất quyết kiên trì với ý nghĩ của mình, tự nàng sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện.
Thôi Hành Chu nghe nàng trình bày kế sách ổn thỏa, liền gật đầu nói: “Nếu nàng đã nghĩ kĩ rồi thì ta cũng không ngăn cản nàng nữa, ta sẽ lập tức cho người đi thông báo với quan huyện dốc toàn lực phối hợp hỗ trợ nàng.
Miên Đường lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa được bao lâu thì nàng liền nghe thấy Thôi Hành Chu trong lúc lơ đãng hỏi: “Tiểu nhị ở mấy cái cửa tiệm kia của nàng có vẻ rất tâm cơ, nghe nói họ còn biết công phu nữa, nàng có muốn ta cho quân đến trấn áp không?”
Miên Đường đặc biệt nở một nụ cười ngọt ngào: “Ta đã tính toán sai người bỏ công ra tìm mấy người đủ tư cách ở trấn Linh Tuyển, chuẩn bị bồi dưỡng họ thành tiêu sư, mấy người này tài năng cũng không kém những thuộc hạ tài giỏi bên cạnh Vương gia...”
Thôi Hành Chu giương mắt chăm chú nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Những người đó tuy nàng đã biết nhưng nàng đã điều tra kỹ lai lịch của họ chưa?”
Miên Đường xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía hắn nói: “Dù sao cũng là bá tánh bình thường nên không có gì đáng quan ngại cả, người ở trong tiệm của ta đều là người tốt, lại không quá phức tạp......Ta mệt quá, muốn nghỉ ngơi một lúc.”
Thôi Hành Chu thấy vậy cũng không hỏi nàng điều gì nữa, sau khi đắp chăn đàng hoàng cho nàng thì liền bước ra ngoài.
Miên Đường trốn ở trong chăn, khuôn miệng nhỏ không ngừng thở dốc, cũng không biết nàng trước kia ở trên Ngưỡng sơn có từng sống lo lắng và đề phòng mọi thứ như vậy hay chưa.
Miên Đường ngáp một cái, nàng thật sự cần một giấc ngủ tốt nhất sau khi bị cảm giác kinh sợ bám lấy thì mới có thể lấy lại tinh thần được, vốn nàng tưởng rằng trong lòng nhiều tâm sự thì khó có thể an giấc ngay được nhưng không nghĩ tới thực chất nàng đi vào giấc mộng nhanh chóng đến vậy.
Nhưng lần này do nàng ngủ quá say nên đã bỏ lỡ bữa trưa, hôm nay là bữa cơm đoàn viên ngày thứ hai sau khi thành hôn, ngay cả Ngũ thiếu gia ngày ngày ru rú trong nhà cũng ra ngoài ăn cơm, duy chỉ có tân nương lười biếng ngủ mãi không chịu dậy.
khi Miên Đường tỉnh dậy, một bên rửa mặt một gấp gáp mắng Lý ma ma: “Bọn nha hoàn không hiểu chuyện, các ngươi làm gì mà không gọi ta dậy?”
Không đợi Lý ma ma kịp giải thích, Thôi Hành Chu tiếp lời nói: “Là ta không cho bọn họ kêu nàng dậy đó, nàng đã mệt mỏi cả buổi sáng rồi, nên ngủ nhiều một chút rồi lên ăn cũng không sao. Còn nhiều cơ hội để ăn cơm cùng mọi người trong phủ, lần này cũng không có gì khác biệt có đúng không?”
Miên Đường cảm thấy hắn lúc này tùy tiện, không giống dáng vẻ của một Vương gia thì liền quay đầu hỏi Lý ma ma: “Ai là người đã dạy cho Vương gia phép tắc, quy củ? Tại sao lại có thể hành sự không theo phép tắc như vậy?”
Lý ma ma cảm thấy vấn đề này hơi khó trả lời ở trước mặt của Vương gia nên đành giả vờ như tai không được tốt mà đánh trống lảng sang chuyện khác: “Bẩm Vương phi, thần đã căn dặn nhà bếp hầm cho người hai bát canh tẩm bổ, một bát là gà đen hầm hạt sen ngọt, bát còn lại là canh cá, người muốn uống bát nào ạ?”
Thôi Hành Chu thấy Miên Đường đang khó chịu thì đi tới vòng tay ôm nàng từ đằng sau lưng: “Mẫu thân của ta cũng sẽ không trách nàng, vậy nàng gấp gáp cái gì?”
Miên Đường thở dài một hơi: “Không phải còn có tỷ tỷ của chàng ở đây sao? Sáng nay ta đã nhìn thấy người, nàng ấy thật ra là người trông rất có quy củ, tuy người không ở lại trong phủ nhiều ngày nhưng ta cũng không muốn để người rằng ta lười nhác và có cái nhìn không tốt về ta, bằng không khi người trở về phủ trong lòng lại nghĩ ta là người không hiếu kính tốt với mẫu thân hay sao?”
Thôi Hành Chu cả đời này sẽ không bao giờ có thể hiểu được tấm lòng của một tân nương mới thành hôn thấp thỏm, lo lắng như thế nào, mặc dù Miên Đường là một người hành động cực kỳ cẩn thận và cương quyết thì cũng không thể tránh khỏi những lúc suy nghĩ trẻ con này.
Có thể thấy được, nàng tuy nói rằng thật hối hận khi gả cho hắn, nhưng thực ra trong nội tâm của nàng thật ra rất muốn làm con dâu của Thôi gia.
Nghĩ vậy, Thôi Hành Chu trong lòng không ngừng cảm thấy ấm áp, không nhịn được mà hôn lên đôi môi đang cong lên của nàng và nói: “Chỉ cần ta biết phu nhân của ta là người hiếu thuận nhất là được. Tỷ tỷ tuy ngoài mặt là người lợi hại và nghiêm nghị nhưng thật chất lại là người miệng dao găm nhưng tâm đậu hủ, nàng đừng vội đánh giá, sớm muộn gì tỷ tỷ cũng biết nàng là người tốt thôi.”
Miên Đường lại bị hắn làm cho bật cười, nàng liền dang tay ra đón lấy tay hắn đang đặt trên eo của mình, nhưng trong lòng có chút muộn phiền, nói: “Có lẽ...... Ta cũng không tốt như chàng nghĩ đâu...”
""
Chớp mắt đã tới giờ cơm chiều, nhưng Thôi Hành Chu lại muốn đi lo chuyện trong quân doanh, cho nên chỉ có mình Miên Đường, mẫu thân cùng với Thôi Phù ăn cơm.
Sở thái phi nói một thời gian nữa lão Ngũ cũng sẽ phải lo đến chuyện hôn nhân đại sự, lần này đáng ra nên giao cho Miên Đường thu xếp mọi chuyện nhưng nàng hiện tại đang mang thai, không tiện làm việc nặng nhọc, vì vậy thái phi có ý muốn để Thôi Phù thay nàng lo toan mọi chuyện, giúp đỡ nàng việc nặng, muốn hỏi ý Miên Đường xem như vậy có được không.
Miên Đường cười: “Có tỷ tỷ giúp đỡ thì thật không còn gì tốt bằng, con sẽ thông báo cho Lý ma ma giao chìa khóa nhà kho cho tỷ tỷ, nếu có gì cần chuẩn bị thì tỷ ấy xuống đó lấy cũng tiện.”
Thôi Phù tưởng rằng nữ tử này sẽ bất chấp mọi sự gây khó dễ, vất vả để có được quyền quản lý chìa khóa của trưởng gia, và cũng không quan tâm đến cái thai trong bụng mà tranh giành quyền thế, nhưng không ngờ rằng Miên Đường ngay lập tức đem chìa khóa giao lại cho nàng mà không hề suy nghĩ đến khả năng có thể nàng sẽ cùng với thê thiếp mới của Vương phủ là chị em Liêm Bính Lan lấy đi phân nửa gia sản của Vương phủ.
Nhưng khi nghe mẫu thân kể và chuyện vài ngày trước Vương phủ gặp phải trộm cướp, lại cảm thấy thế nào mà Miên Đường lại giao ra chìa khóa dễ dàng như vậy, nghĩ vậy nàng không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Vương phủ khi trước kia bị kẻ gian đột nhập đã lấy đi sạch sẽ những thứ quý giá, trong đó bây giờ cũng chả còn lại thứ gì đáng giá, muội đưa cho ta chìa khóa cũng không có tác dụng gì. Bây giờ mẫu thân đã giao cho ta trọng trách này, ta cũng không khỏi lo lắng, nhưng ta là người không thể nấu cơm mà không có gạo.”
Miên Đường gượng cười nói: “Tỷ tỷ băn khoăn cũng là lẽ phải, gần đây Vương phủ dưới trang viên cũng đem tặng tiền bạc, hơn nữa nhà kho cũng không đến nỗi trống không. Ngoài ra còn có gạo, lương thực dự trữ cùng với các món thịt như thịt heo, dê, cừu và gia súc muội cũng phân phó cho người trong phủ chuẩn bị sẵn phòng khi lão Ngũ thành hỗn còn có cái mà dùng. Sau khi Liêm gia đồng ý hôn sự muội đã đích thân nhờ thuộc hạ của muội là trưởng quầy giúp đỡ thu xếp mọi chuyện, cửa tiệm lớn đó sẽ đi tới kinh thành và nhập về bàn ghế, gấm vóc và tơ lụa, tất cả đều là chất liệu tốt nhất và là kiểu dáng đang được thịnh hành ở hiện tại, mọi hàng hóa đều được đưa lên thuyền và trở về kinh thành, đảm bảo đầy đủ mọi thứ, có như vậy người đời mới không nói lễ thành hôn của lão Ngũ sơ sài, keo kiệt, tất nhiên họ cũng không thể coi thường thể diện của Vương phủ ta được.”
Thôi Phù nghe Miên Đường nói như vậy thì sửng sốt, không nghĩ tới Liễu Miên Đường đã sớm có sự chuẩn bị chu toàn như vậy, hoàn toàn không giống như làm qua loa, có lệ.
Sở thái phi ngồi một bên tiếp lời, nói: “Lão Ngũ là cưới thêm thiếp, lễ thành thân không thể phô trương hơn hôn lễ của Hành Chu được. Nếu không phải hôn sự với Liêm gia trước kia thì lần này cũng không phải tốn nhiều công sức đến vậy. Hãy cứ xem Tần thị có thể chuẩn bị bao nhiêu lễ vật, tới lúc đó ta chuẩn bị gấp đôi rồi bù vào là được. Cũng may mệnh hắn tốt, cưới được Liêm gia cô nương, lại còn là đích nữ nhà quan, đứng đắn và có ngoại hình không tệ, dù sao cũng phải xem xét tình hình thêm, con liệu xem còn thiếu bao nhiêu, nếu là không đủ tiền công chuẩn bị thì tới chỗ ta lấy thêm.”
Thôi Phù nghe mẫu thân nói lại càng thêm tức giận: “Con nghe nói lúc trước Hành Chu đã cấm Liêm di lui tới trong phủ, bây giờ Thôi-Liêm hai nhà lại muốn liên hôn, như vậy nàng ta sẽ có lý do chính đáng để chạy tới đây mỗi ngày, nếu mẫu thân muốn đông muốn tây thì chúng ta nên biết nhà họ có thể mang tới bao nhiêu của hồi môn, tới lúc đó nhà chúng ta đối chiếu với bọn họ là được.”
Tuy rằng vẫn chưa ước chừng được của hồi môn của nhà họ Liêm nhưng chắc cũng không có gì tốt, bởi vì ngày hôm qua chính Thôi Phù đã nhìn thấy Liêm di tới đây khóc than nói rằng lúc trước do gặp hoạn nạn, tiền bạc mang theo bên mình đều đã hết sạch khi bị bắt.
Gả nhi nữ không thể so với nhi tử đón tân nương, hoàn toàn có thể khuynh tẫn gia sản. Nếu của hồi môn của bên nhà mẫu thân phong phú thì còn khả năng giúp được ít nhiều, bằng không phụ gia có giúp thì cũng là hữu hạn.
Hiện tại Liêm Sở thị chính mình cũng đang gặp khó khăn, không có cách nào giúp nhi nữ, chỉ cầu Sở thái phi giúp bà một tay cứu lấy đứa cháu gái ngoại này, nếu không sau này nàng về làm thê của lão Ngũ trong thân phận nghèo khổ.
Đến nỗi mẫu thân của Ngũ gia-Tần thị, tại thời điểm năm đó được sủng ái cũng đã tích góp được không ít tài sản riêng, nhưng sau khi Ngũ gia ngã bệnh đã tiêu tốn không ít tiền vào thuốc thang, chữa trị. Hiện giờ nàng ta cùng với Ngũ gia chi tiêu hàng tháng dù có tiết kiệm đến đâu cũng không tính là dư dả, thật sự không dám chi quá nhiều tiền bạc để rước tân nương.
Miên Đường ở một bên yên lặng nghe, miệng hơi mỉm cười, nói: “Khi nào mẫu thân cần dùng tới ngân lượng thì con với Vương gia sẽ bàn bạc để đưa cho người, lễ của Ngũ gia cần bao nhiêu cử tới lấy ở công trung, nếu tỷ tỷ thấy ở đây không đủ thì muội sẽ cho thủ hạ là trưởng quầy chi ra chút tiền để xoay sở.”
Hiện giờ Vương phủ cũng đang gặp khó khăn về vật chất, việc nàng làm bây giờ cũng coi như vì vương phủ mà chi tiền riêng của mình ra.
Thôi Phù không nghĩ rằng Miên Đường lại rộng lượng và phóng khoáng như vậy.
Lại liên tưởng đến những điều không tốt mà Liêm di nói về Miên Đường những ngày qua, bà nói rằng Liễu Miên Đường này đã thành thân khi hôn sự của Hành Chu với Liêm Bính Lan còn chưa được giải trừ, sau đó liền trở thành đệ đệ ngoại thất của nàng, không biết chừng còn lừa tiền lừa các cửa tiệm. Lúc đầu nàng còn bán tín bán nghi nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện đều là thật, nếu không nàng làm sao trở thành một tiểu nữ tử môn đăng hộ đối với Vương phủ, trong tay làm sao lại có nhiều vinh hoa phú quý như vậy được?
Trước khi nàng trở thành ngoại thất, nàng đã từng lừa gạt tiền bạc của vương phủ, hiện giờ nàng lại giả vờ giàu có và bày ra bộ dạng muốn giúp đỡ vương phủ. Nghĩ vậy Thôi Phù không khỏi hừ lạnh một tiếng, coi đệ muội là loại nữ tử không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, thật sự càng nghĩ càng cảm thấy phiền muộn.
Nếu đã là ngân sách của vương phủ thì nàng cũng không cần phải khách khí với Liễu Miên Đường, thiếu bao nhiêu tới lấy là được. Chỉ là một nữ nhân tham lam, mưu mô, thủ đoạn như vậy lại đường đường chính chính trở thành gia chủ của vương phủ, trong lòng nàng thật sự không cam tâm.
Thôi Phù hạ quyết tâm nói với Liễu Miên Đường: “Một thời gian nữa Hành Chu sẽ vào kinh thành để lo chuyện Binh Bộ, vừa đúng lúc tỷ phu của muội được tấn chức và muốn đi tới Hộ Bộ để nhậm chức, ta cũng đã bàn bạc với Hành Chu rằng sau khi hai nhà vào kinh thành sẽ chung sống gần nhau, có chuyện gì cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau, muội lại là đệ muội, nhất định có vài điều lệ và phép tắc của một trưởng gia mà muội chưa hiểu rõ, vì vậy ta mới kêu muội tới đó để tránh muội phạm phải sai lầm, cũng là không để liên lụy tới Hành Chu.”
Nghe xong những lời này của Thôi Phù, Miên Đường từ từ hướng mắt lên nhìn nàng, sau đó nhẹ giọng nói: “Nếu đã như vậy thì sau này trăm sự trông cậy vào tỷ tỷ.”
Miên Đường thở dài một hồi, trong lòng nàng biết rõ cần một khoảng thời gian nhất định để mấy tên cướp chuyên nghiệp này thay đổi cách nghĩ, nàng chỉ tinh tế dặn dò bọn họ kế sách tiếp theo nên làm như thế nào, sau đó rời khỏi nha môn.
Đoạn nàng đi ra tới sân lớn đã thấy Thôi Hành Chu đang cùng với quan huyện bàn bạc công việc. Thấy nàng tới hắn liền tiến lại gần và ân cần hỏi nàng: “Mọi chuyện thế nào rồi?”
Miên Đường nhấp nhấp miệng, thấp giọng nói: “Thật sự là huynh trưởng của ta-Liễu Triển Bằng.”
Thôi Hành Chu nhận ra sắc mặt của Miên Đường có điều gì đó không đúng, gặp lại thân nhân mà lại không hề tỏ ra vui mừng, lại nghĩ tới việc hẳn cùng với quan huyện đã nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo và phách lối của Liễu Triển Bằng, liền nói: “Trước hết nàng lên xe ngựa, đợi khi chúng ta hồi phủ rồi nói sau.”
Về tới vương phủ, Miên Đường thay quần áo trước rồi ngả mình xuống giường nằm nghỉ ngơi một chút, sau đó mới tới tìm Thôi Hành Chu đang uống trà để nói chuyện: “Huynh trưởng của ta gặp chút rắc rối, chàng có thể giao toàn quyền xử trí cho ta được không.....?”
Liễu Triển Bằng vẻ mặt trốn tránh, nếu thông qua quan phủ thì khó tránh khỏi việc hắn đi tung tin khắp nơi rằng hắn có quan hệ mật thiết với chính mình, sau đó bôi nhọ thanh danh của phủ Hoài Dương Vương, chi bằng để nàng tới xử trí hắn. Rốt cuộc, đối với một người ca ca như vậy nàng cũng cảm thấy hổ thẹn khi phiền toái Vương gia xử lý giúp mình.
Kỳ thật Thôi Hành Chu cảm thấy điều đó là không đáng kể. Hắn cũng sẽ không vì Miên Đường có một người huynh trưởng như vậy mà coi thường nàng, do dod hắn chậm rãi nói: “Nàng là nàng, hắn là hắn, rồng sinh chín con, mỗi con một tính, không con nào giống nhau cả. Vì vậy, so với những gì thứ đệ của ta đã làm trước kia thì huynh trưởng của nàng vẫn còn tính là con người. Nàng không cần phải quá bận tâm, chuyện nhỏ nhặt này vẫn là để ta xử trí thì hơn.”
Miên Đường bị hắn chọc đến bật cười, tiện đà nghĩ đến sự sa ngã không thể lý giải được của các thê thiếp trong phủ Hoài Dương Vương, nàng lập tức hiểu ý của Thôi Hành Chu. Bất luận thế nào, Liễu Triển Bằng tuy rằng bên ngoài ăn chơi đàng điếm không chuyện ác nào không làm, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ mưu hại tỷ muội trong nhà, như vậy cũng coi như là hắn vẫn tốt.
Nhưng dù thế nào thì hắn lại dựa dẫm vào một người quyền cao chức trọng, như vậy thì cũng không được xem là người tốt, hơn nữa việc này nếu để chính mình ra mặt thì vẫn tốt hơn so với quan gia xử trí, cho nên Miên Đường vẫn nhất quyết kiên trì với ý nghĩ của mình, tự nàng sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện.
Thôi Hành Chu nghe nàng trình bày kế sách ổn thỏa, liền gật đầu nói: “Nếu nàng đã nghĩ kĩ rồi thì ta cũng không ngăn cản nàng nữa, ta sẽ lập tức cho người đi thông báo với quan huyện dốc toàn lực phối hợp hỗ trợ nàng.
Miên Đường lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa được bao lâu thì nàng liền nghe thấy Thôi Hành Chu trong lúc lơ đãng hỏi: “Tiểu nhị ở mấy cái cửa tiệm kia của nàng có vẻ rất tâm cơ, nghe nói họ còn biết công phu nữa, nàng có muốn ta cho quân đến trấn áp không?”
Miên Đường đặc biệt nở một nụ cười ngọt ngào: “Ta đã tính toán sai người bỏ công ra tìm mấy người đủ tư cách ở trấn Linh Tuyển, chuẩn bị bồi dưỡng họ thành tiêu sư, mấy người này tài năng cũng không kém những thuộc hạ tài giỏi bên cạnh Vương gia...”
Thôi Hành Chu giương mắt chăm chú nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Những người đó tuy nàng đã biết nhưng nàng đã điều tra kỹ lai lịch của họ chưa?”
Miên Đường xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía hắn nói: “Dù sao cũng là bá tánh bình thường nên không có gì đáng quan ngại cả, người ở trong tiệm của ta đều là người tốt, lại không quá phức tạp......Ta mệt quá, muốn nghỉ ngơi một lúc.”
Thôi Hành Chu thấy vậy cũng không hỏi nàng điều gì nữa, sau khi đắp chăn đàng hoàng cho nàng thì liền bước ra ngoài.
Miên Đường trốn ở trong chăn, khuôn miệng nhỏ không ngừng thở dốc, cũng không biết nàng trước kia ở trên Ngưỡng sơn có từng sống lo lắng và đề phòng mọi thứ như vậy hay chưa.
Miên Đường ngáp một cái, nàng thật sự cần một giấc ngủ tốt nhất sau khi bị cảm giác kinh sợ bám lấy thì mới có thể lấy lại tinh thần được, vốn nàng tưởng rằng trong lòng nhiều tâm sự thì khó có thể an giấc ngay được nhưng không nghĩ tới thực chất nàng đi vào giấc mộng nhanh chóng đến vậy.
Nhưng lần này do nàng ngủ quá say nên đã bỏ lỡ bữa trưa, hôm nay là bữa cơm đoàn viên ngày thứ hai sau khi thành hôn, ngay cả Ngũ thiếu gia ngày ngày ru rú trong nhà cũng ra ngoài ăn cơm, duy chỉ có tân nương lười biếng ngủ mãi không chịu dậy.
khi Miên Đường tỉnh dậy, một bên rửa mặt một gấp gáp mắng Lý ma ma: “Bọn nha hoàn không hiểu chuyện, các ngươi làm gì mà không gọi ta dậy?”
Không đợi Lý ma ma kịp giải thích, Thôi Hành Chu tiếp lời nói: “Là ta không cho bọn họ kêu nàng dậy đó, nàng đã mệt mỏi cả buổi sáng rồi, nên ngủ nhiều một chút rồi lên ăn cũng không sao. Còn nhiều cơ hội để ăn cơm cùng mọi người trong phủ, lần này cũng không có gì khác biệt có đúng không?”
Miên Đường cảm thấy hắn lúc này tùy tiện, không giống dáng vẻ của một Vương gia thì liền quay đầu hỏi Lý ma ma: “Ai là người đã dạy cho Vương gia phép tắc, quy củ? Tại sao lại có thể hành sự không theo phép tắc như vậy?”
Lý ma ma cảm thấy vấn đề này hơi khó trả lời ở trước mặt của Vương gia nên đành giả vờ như tai không được tốt mà đánh trống lảng sang chuyện khác: “Bẩm Vương phi, thần đã căn dặn nhà bếp hầm cho người hai bát canh tẩm bổ, một bát là gà đen hầm hạt sen ngọt, bát còn lại là canh cá, người muốn uống bát nào ạ?”
Thôi Hành Chu thấy Miên Đường đang khó chịu thì đi tới vòng tay ôm nàng từ đằng sau lưng: “Mẫu thân của ta cũng sẽ không trách nàng, vậy nàng gấp gáp cái gì?”
Miên Đường thở dài một hơi: “Không phải còn có tỷ tỷ của chàng ở đây sao? Sáng nay ta đã nhìn thấy người, nàng ấy thật ra là người trông rất có quy củ, tuy người không ở lại trong phủ nhiều ngày nhưng ta cũng không muốn để người rằng ta lười nhác và có cái nhìn không tốt về ta, bằng không khi người trở về phủ trong lòng lại nghĩ ta là người không hiếu kính tốt với mẫu thân hay sao?”
Thôi Hành Chu cả đời này sẽ không bao giờ có thể hiểu được tấm lòng của một tân nương mới thành hôn thấp thỏm, lo lắng như thế nào, mặc dù Miên Đường là một người hành động cực kỳ cẩn thận và cương quyết thì cũng không thể tránh khỏi những lúc suy nghĩ trẻ con này.
Có thể thấy được, nàng tuy nói rằng thật hối hận khi gả cho hắn, nhưng thực ra trong nội tâm của nàng thật ra rất muốn làm con dâu của Thôi gia.
Nghĩ vậy, Thôi Hành Chu trong lòng không ngừng cảm thấy ấm áp, không nhịn được mà hôn lên đôi môi đang cong lên của nàng và nói: “Chỉ cần ta biết phu nhân của ta là người hiếu thuận nhất là được. Tỷ tỷ tuy ngoài mặt là người lợi hại và nghiêm nghị nhưng thật chất lại là người miệng dao găm nhưng tâm đậu hủ, nàng đừng vội đánh giá, sớm muộn gì tỷ tỷ cũng biết nàng là người tốt thôi.”
Miên Đường lại bị hắn làm cho bật cười, nàng liền dang tay ra đón lấy tay hắn đang đặt trên eo của mình, nhưng trong lòng có chút muộn phiền, nói: “Có lẽ...... Ta cũng không tốt như chàng nghĩ đâu...”
""
Chớp mắt đã tới giờ cơm chiều, nhưng Thôi Hành Chu lại muốn đi lo chuyện trong quân doanh, cho nên chỉ có mình Miên Đường, mẫu thân cùng với Thôi Phù ăn cơm.
Sở thái phi nói một thời gian nữa lão Ngũ cũng sẽ phải lo đến chuyện hôn nhân đại sự, lần này đáng ra nên giao cho Miên Đường thu xếp mọi chuyện nhưng nàng hiện tại đang mang thai, không tiện làm việc nặng nhọc, vì vậy thái phi có ý muốn để Thôi Phù thay nàng lo toan mọi chuyện, giúp đỡ nàng việc nặng, muốn hỏi ý Miên Đường xem như vậy có được không.
Miên Đường cười: “Có tỷ tỷ giúp đỡ thì thật không còn gì tốt bằng, con sẽ thông báo cho Lý ma ma giao chìa khóa nhà kho cho tỷ tỷ, nếu có gì cần chuẩn bị thì tỷ ấy xuống đó lấy cũng tiện.”
Thôi Phù tưởng rằng nữ tử này sẽ bất chấp mọi sự gây khó dễ, vất vả để có được quyền quản lý chìa khóa của trưởng gia, và cũng không quan tâm đến cái thai trong bụng mà tranh giành quyền thế, nhưng không ngờ rằng Miên Đường ngay lập tức đem chìa khóa giao lại cho nàng mà không hề suy nghĩ đến khả năng có thể nàng sẽ cùng với thê thiếp mới của Vương phủ là chị em Liêm Bính Lan lấy đi phân nửa gia sản của Vương phủ.
Nhưng khi nghe mẫu thân kể và chuyện vài ngày trước Vương phủ gặp phải trộm cướp, lại cảm thấy thế nào mà Miên Đường lại giao ra chìa khóa dễ dàng như vậy, nghĩ vậy nàng không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Vương phủ khi trước kia bị kẻ gian đột nhập đã lấy đi sạch sẽ những thứ quý giá, trong đó bây giờ cũng chả còn lại thứ gì đáng giá, muội đưa cho ta chìa khóa cũng không có tác dụng gì. Bây giờ mẫu thân đã giao cho ta trọng trách này, ta cũng không khỏi lo lắng, nhưng ta là người không thể nấu cơm mà không có gạo.”
Miên Đường gượng cười nói: “Tỷ tỷ băn khoăn cũng là lẽ phải, gần đây Vương phủ dưới trang viên cũng đem tặng tiền bạc, hơn nữa nhà kho cũng không đến nỗi trống không. Ngoài ra còn có gạo, lương thực dự trữ cùng với các món thịt như thịt heo, dê, cừu và gia súc muội cũng phân phó cho người trong phủ chuẩn bị sẵn phòng khi lão Ngũ thành hỗn còn có cái mà dùng. Sau khi Liêm gia đồng ý hôn sự muội đã đích thân nhờ thuộc hạ của muội là trưởng quầy giúp đỡ thu xếp mọi chuyện, cửa tiệm lớn đó sẽ đi tới kinh thành và nhập về bàn ghế, gấm vóc và tơ lụa, tất cả đều là chất liệu tốt nhất và là kiểu dáng đang được thịnh hành ở hiện tại, mọi hàng hóa đều được đưa lên thuyền và trở về kinh thành, đảm bảo đầy đủ mọi thứ, có như vậy người đời mới không nói lễ thành hôn của lão Ngũ sơ sài, keo kiệt, tất nhiên họ cũng không thể coi thường thể diện của Vương phủ ta được.”
Thôi Phù nghe Miên Đường nói như vậy thì sửng sốt, không nghĩ tới Liễu Miên Đường đã sớm có sự chuẩn bị chu toàn như vậy, hoàn toàn không giống như làm qua loa, có lệ.
Sở thái phi ngồi một bên tiếp lời, nói: “Lão Ngũ là cưới thêm thiếp, lễ thành thân không thể phô trương hơn hôn lễ của Hành Chu được. Nếu không phải hôn sự với Liêm gia trước kia thì lần này cũng không phải tốn nhiều công sức đến vậy. Hãy cứ xem Tần thị có thể chuẩn bị bao nhiêu lễ vật, tới lúc đó ta chuẩn bị gấp đôi rồi bù vào là được. Cũng may mệnh hắn tốt, cưới được Liêm gia cô nương, lại còn là đích nữ nhà quan, đứng đắn và có ngoại hình không tệ, dù sao cũng phải xem xét tình hình thêm, con liệu xem còn thiếu bao nhiêu, nếu là không đủ tiền công chuẩn bị thì tới chỗ ta lấy thêm.”
Thôi Phù nghe mẫu thân nói lại càng thêm tức giận: “Con nghe nói lúc trước Hành Chu đã cấm Liêm di lui tới trong phủ, bây giờ Thôi-Liêm hai nhà lại muốn liên hôn, như vậy nàng ta sẽ có lý do chính đáng để chạy tới đây mỗi ngày, nếu mẫu thân muốn đông muốn tây thì chúng ta nên biết nhà họ có thể mang tới bao nhiêu của hồi môn, tới lúc đó nhà chúng ta đối chiếu với bọn họ là được.”
Tuy rằng vẫn chưa ước chừng được của hồi môn của nhà họ Liêm nhưng chắc cũng không có gì tốt, bởi vì ngày hôm qua chính Thôi Phù đã nhìn thấy Liêm di tới đây khóc than nói rằng lúc trước do gặp hoạn nạn, tiền bạc mang theo bên mình đều đã hết sạch khi bị bắt.
Gả nhi nữ không thể so với nhi tử đón tân nương, hoàn toàn có thể khuynh tẫn gia sản. Nếu của hồi môn của bên nhà mẫu thân phong phú thì còn khả năng giúp được ít nhiều, bằng không phụ gia có giúp thì cũng là hữu hạn.
Hiện tại Liêm Sở thị chính mình cũng đang gặp khó khăn, không có cách nào giúp nhi nữ, chỉ cầu Sở thái phi giúp bà một tay cứu lấy đứa cháu gái ngoại này, nếu không sau này nàng về làm thê của lão Ngũ trong thân phận nghèo khổ.
Đến nỗi mẫu thân của Ngũ gia-Tần thị, tại thời điểm năm đó được sủng ái cũng đã tích góp được không ít tài sản riêng, nhưng sau khi Ngũ gia ngã bệnh đã tiêu tốn không ít tiền vào thuốc thang, chữa trị. Hiện giờ nàng ta cùng với Ngũ gia chi tiêu hàng tháng dù có tiết kiệm đến đâu cũng không tính là dư dả, thật sự không dám chi quá nhiều tiền bạc để rước tân nương.
Miên Đường ở một bên yên lặng nghe, miệng hơi mỉm cười, nói: “Khi nào mẫu thân cần dùng tới ngân lượng thì con với Vương gia sẽ bàn bạc để đưa cho người, lễ của Ngũ gia cần bao nhiêu cử tới lấy ở công trung, nếu tỷ tỷ thấy ở đây không đủ thì muội sẽ cho thủ hạ là trưởng quầy chi ra chút tiền để xoay sở.”
Hiện giờ Vương phủ cũng đang gặp khó khăn về vật chất, việc nàng làm bây giờ cũng coi như vì vương phủ mà chi tiền riêng của mình ra.
Thôi Phù không nghĩ rằng Miên Đường lại rộng lượng và phóng khoáng như vậy.
Lại liên tưởng đến những điều không tốt mà Liêm di nói về Miên Đường những ngày qua, bà nói rằng Liễu Miên Đường này đã thành thân khi hôn sự của Hành Chu với Liêm Bính Lan còn chưa được giải trừ, sau đó liền trở thành đệ đệ ngoại thất của nàng, không biết chừng còn lừa tiền lừa các cửa tiệm. Lúc đầu nàng còn bán tín bán nghi nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện đều là thật, nếu không nàng làm sao trở thành một tiểu nữ tử môn đăng hộ đối với Vương phủ, trong tay làm sao lại có nhiều vinh hoa phú quý như vậy được?
Trước khi nàng trở thành ngoại thất, nàng đã từng lừa gạt tiền bạc của vương phủ, hiện giờ nàng lại giả vờ giàu có và bày ra bộ dạng muốn giúp đỡ vương phủ. Nghĩ vậy Thôi Phù không khỏi hừ lạnh một tiếng, coi đệ muội là loại nữ tử không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, thật sự càng nghĩ càng cảm thấy phiền muộn.
Nếu đã là ngân sách của vương phủ thì nàng cũng không cần phải khách khí với Liễu Miên Đường, thiếu bao nhiêu tới lấy là được. Chỉ là một nữ nhân tham lam, mưu mô, thủ đoạn như vậy lại đường đường chính chính trở thành gia chủ của vương phủ, trong lòng nàng thật sự không cam tâm.
Thôi Phù hạ quyết tâm nói với Liễu Miên Đường: “Một thời gian nữa Hành Chu sẽ vào kinh thành để lo chuyện Binh Bộ, vừa đúng lúc tỷ phu của muội được tấn chức và muốn đi tới Hộ Bộ để nhậm chức, ta cũng đã bàn bạc với Hành Chu rằng sau khi hai nhà vào kinh thành sẽ chung sống gần nhau, có chuyện gì cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau, muội lại là đệ muội, nhất định có vài điều lệ và phép tắc của một trưởng gia mà muội chưa hiểu rõ, vì vậy ta mới kêu muội tới đó để tránh muội phạm phải sai lầm, cũng là không để liên lụy tới Hành Chu.”
Nghe xong những lời này của Thôi Phù, Miên Đường từ từ hướng mắt lên nhìn nàng, sau đó nhẹ giọng nói: “Nếu đã như vậy thì sau này trăm sự trông cậy vào tỷ tỷ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.