Kiều Tàng

Chương 185:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Tuy nhiên khi Thôi Phù nghe Miên Đường yếu thế nói xong, không khỏi thở dài một hơi nói: “Nếu việc này hoàn toàn giao cho ta làm chủ, muội cùng mẫu thân liền đều không cần phải lo lắng. Tuy nhiên mẫu thân người hãy nhớ kỹ, nếu là Liêm dì tới dọa nạt người thì người tuyệt đối ngàn vạn lần đừng mềm lòng rồi làm hỏng hết quy củ, lão Ngũ cùng lắm chỉ là cưới thêm thiếp, dù tình mẫu thân có nhận từ mà hậu đãi thì cũng không thể đối xử tốt với người khác một cách bừa bãi được, rồi để lão Ngũ phá hỏng hết các quy củ trong vương phů."

Thái phi biết rằng nữ nhi của chính mình nhất định không thể gặp liêm Sở thị tới tống tiền, mà lại nói chính mình như vậy ở trước mặt của Miên Đường thì quả thật là không cho bà chút mặt mũi nào, nghĩ vậy bà không khỏi trừng mắt nhìn Thôi Phù rồi liếc nàng một cái.

Thôi Phù cũng biết chính mình có nói hơi quá lời, chọc mẫu thân để người không được vui, vì thế liền hướng tới Miên Đường mà đưa mắt ra hiệu: “Muội nhưng thật ra cũng đã nói, ta làm như vậy chẳng lẽ không đúng?”

Miên Đường làm ra vẻ co quắp không biết nên nói cái gì, chỉ hướng mắt về phía Thôi Phù cười: “Tỷ tỷ một lòng vì Vương gia mà suy tính kỹ lưỡng, ta thật hâm mộ Vương gia có một người tỷ tỷ tận tâm như vậy...”

Lời này nói được Thôi Phù tán thành, nàng trong lòng đã thực sự đã tính toán rất chu đáo, quyết không thể Liêm y gia có cơ hội mà bỏ thói tống tiền ra.

Liêm gia kia hiện tại đề ra những yêu cầu quá quắt như vậy, kỳ thật cùng lúc trước Thôi Hành Chu chuẩn bị thành hôn với Liêm Bính Lan thì danh mục quà tặng cũng không khác biệt là mấy. Chính là nhà hắn cũng không nghĩ rằng Liêm Bính Lan gả đến vẫn là Hoài Dương Vương sao?

Vì thế sau khi Thôi Phù uống trà, liền kêu quản gia viết cho nàng lại cho nàng một bản danh sách nữa để nàng mang đi.

Sau khi Thôi Phù đi rồi, Thái phi liếc nhìn Miên Đường nói: “Con đây là không tự dưng mà sai sử Phù nha đầu, kêu nó đi làm chim đầu đàn đúng không?”

Miên Đường nghe xong nhịn không được liền phụt cười, thái phi bị nàng cười đến có chút ngượng ngùng liền nhịn không được hỏi: “Con cười ta vì cái gì?”

Miên Đường đưa ly trà cho bà bà rồi nhu thanh tế ngữ nói: “Tổng giác Vương gia xem sự rộng rãi, ý tưởng độc đáo, những tưởng rằng đó là kế tục sự đa mưu túc trí của tổ tiên, hiện giờ mới phát giác ra rằng căn bản mẫu thân cũng không thua kém chút nào.”

Thái phi toàn được người khác khen là ung dung hoa quý, lại có phúc khí hơn người quen rồi. Vì vậy khi được khen là thông minh, đa mưu túc trí thì thật đúng là nhân sinh khó thấy ở đời!

Lập tức trong lòng đúng là có chút hưởng thụ, nét mặt của bà xem chừng cũng đã dịu lại, làm ra vẻ bình tĩnh trong lòng rồi dịu giọng lại nói: “Con lại không sợ gia đình của dì Liêm nhưng lại ở trước mặt của Phù nhi giả làm bộ dáng như vậy, ta phải bị mù mới nhìn không ra con có ý gì!”

Miên Đường cầm lấy một viên ngọc quý bên cạnh rồi đánh nhẹ vào bả vai của thái phi và nói: “Kỳ thật mới vừa rồi con thật đúng là không hề giả bộ chút nào, là thật ngượng ngùng khi mở miệng. Người nói xem khi Ngũ gia thành hôn, tân nương lại là cháu gái ngoại của mẫu thân người, dựa theo lẽ phải, con cái là đại tẩu cũng nên lo phần nhiều hơn. Chính là lần này Vương gia nhập kinh, từ trên xuống dưới nơi nào không cần đến người chuẩn bị? Phải dùng bạc của địa phương quá nhiều, hôm qua sau khi chàng trở về đã cùng với con đối trướng, con mới phát hiện ra rằng lợi nhuận của các cửa hiệu ở ngoài kinh thành kể ra cũng không nhiều lắm. Nếu là Ngũ gia cũng muốn làm theo danh mục quà tặng lúc trước trong một lần, chỉ sợ khi Vương gia nhập kinh thì kinh phí cũng trở nên eo hẹp, nơi nào địa phương chuẩn bị không đến, đều là đắc tội với người, trở thành tai họa ngầm, người nói con có thể không vội sao? Chính là con lại thật sự ngượng ngùng khi người ta nói con không có tiền, làm cho mọi người khinh thường, cho rằng ta keo kiệt. Cho nên khi tỷ tỷ nói như vậy, con thực sự có thể thở ra nhẹ nhàng, ít nhất, con là thật sự ngượng ngùng khi từ chối Liêm dì."

Sở thái phi thật đúng là không biết trong phủ đã nghèo thành như vậy, lại bất chấp hoài nghi Miên Đường rằng nàng đã suy đoán nữ nhi Thôi Phù đi theo Liêm dì đánh nhau, vội vàng nói: “Hành Chu nếu thật là quá khó khăn, ta cũng còn của hồi môn gồm có ruộng đất, mặt tiền cửa hiệu...

Miên Đường cười: “Ngày đó người đã trợ cấp cho tỷ tỷ rồi, như thế nào muốn trợ cấp cho chúng con? Chỉ cần tính toán tỉ mỉ, trong vương phủ vẫn còn có thể căng quá này một chuyển, con xem tỷ tỷ là một người khôn khéo hơn người, mẫu thân người không cần phải lo lắng quá đâu.”

Sau khi được Miên Đường an ủi thì Sở thái phi đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, liền cùng với thị nữ đi về tẩm cung của mình.

Thôi Hành Chu vừa mới từ quân doanh trở về, đang ở bình phong ôm phao thau tắm. Miên Đường khi di chuyển qua đi đó, chính thấy mái tóc dài của hẳn đã bị làm cho rối tung lên, để lộ ra khối cơ bắp rắn chắc đang lấp ló sau lớp y phục mỏng.

Tuy rằng Miên Đường đã cùng với nam tử này qua lại và ngủ mấy lần, nhưng mỗi lần nhìn hắn như thế thì nàng vẫn bất giác bị mê hoặc, vẫn là nhịn không được mà tim đập nhanh một hồi lâu.

Người ta đều nói rằng nữ học lễ mười tám năm đã thay đổi nhưng chính phủ quân của nàng lại cũng là như thế, tuổi tác càng cao thì khí độ càng thêm thu hút người nhìn, đặc biệt là hai tròng mắt của hắn tựa như hàm trọng hoa, xuyên thấu qua hàng lông mi cong vút tự nhìn chính mình, nó gợi cho người ta nhiều khoảnh khắc say đắm, hắn cũng là như thế nhìn chính mình......



Thôi Hành Chu hiện giờ, cũng biết nương tử của chính mình có chút háo sắc, nhưng nếu cứ như thế mà nhìn mình thì quá lộ liễu, nó quá giống với việc muốn kéo mỹ nữ vào một con hẻm tối trên phố.

Cho nên hắn nhịn không được mà hướng tới Miên Đường rồi vươn cánh tay ra nói: “Nàng nhìn ta như vậy là có ý gì? Có muốn lại gần đây sờ sờ một chút không?”

Miên Đường chợt bừng tỉnh, nhịn không được mà đỏ mặt nói: “Thiếp thật ra cũng muốn sờ một chút, nhưng lại sợ bị Vương gia chàng đánh quyền suốt một đêm, lại bị phong hàn thì kho!"

Trước kia nàng là không hiểu, nhưng bây giờ ngẫm nghĩ lại, trước kia tại thời điểm Vương gia ở Bắc Nhai, dường như cũng si mê luyện quyền lúc nửa đêm.

Lúc ấy nàng còn tưởng rằng hắn đam mê nghe tiếng gà gáy, mỗi đêm đều luyện võ công dưới ánh sao sáng, trong lòng nàng thực sự khâm phục hắn một phen.

Chính là sau này chuyển tới Tây Bắc liền không thấy hắn luyện quyền, nhưng thật ra lại cùng một ruột với cẩu tử, vùi đầu vào chăn gối không biết ngày đêm.

Mà gần đây nhất, Vương gia lại khơi dậy sức mạnh mỗi khi nghe thấy gà gáy, mỗi khi đêm đến lại bắt đầu luyện quyền phong từng trận, Miên Đường mới dần dần nhận ra thâm ý trong hành động đó.

Nghe được những điều mà tiểu vương phi giảo hoạt của chính mình trêu chọc bản thân, Hoài Dương Vương vẫn như cũ, vẫn tỏ ra thản nhiên một cách đầy tự nhiên, nhưng khi Miên Đường sắp tới gần thau tắm thì đột nhiên hắn đứng dậy rồi bất chợt kéo khuôn mặt của nàng xuống mà hôn vào môi nàng một cái, bọt nước trong thau tắm đau nhau bắn tung tóe lên không trung, bắn cả vào váy áo của nàng, chọc Miễn Đường đến nỗi đấm vào bả vai của Thôi Hành Chu và liên tục hét lên trong sự bất lực.

Hành động hôn lén của Thôi Hành Chu được thành toàn nên trên mặt hắn lộ rõ vẻ đắc ý, sau đó hắn cười to.

Hẳn ngày thường đều mang dáng vẻ của một ông già, chính là từ sau khi thành hôn, hẳn thật ra lại có thể hoàn toàn cười đến độ vui sướng mà không cần phải che đậy điều gì ở trước mặt vương phi của chính mình.

Hai người vui đùa cười ầm ĩ một hồi, đến nỗi nước trong thau tắm cũng đã lạnh dần. Hoan Tuyết cầm theo một chiếc khăn to đi tới, muốn thay Vương gia lau người, tuy nhiên Miên Đường lại rất tự nhiên mà chấp nhận chuyện đó và chính mình tự tay mặc quần áo vào cho Thôi Hành Chu.

Tuy rằng Lý ma ma thực ra đã khéo léo mà nhắc nhở Miên Đường, không cần xem những bọn thị nữ đó là nữ nhân, chỉ cần xem chúng như hạ nhân là được, nên nếu cần người hầu hạ Vương gia thì đó là chuyện các nàng phải làm.

Rốt cuộc các nàng hiện giờ đều là thuộc hạ của Miên Đường, nữ chủ tử không mở miệng, liền tính là Vương gia cũng không dám lén lút nhận nha hoàn của chính thể làm thị thiếp mà thông phòng.

Nếu nàng làm một bộ mặt kiêng kị với họ thì ngược lại các nàng sẽ cảm thấy vị nữ chủ tử này thật ra cũng ích kỷ và không hề phóng khoáng.

Những lời khuyên khác Miên Đường đều chịu nghe, nhưng duy chỉ có cái này là nàng không chấp nhận được. Phu quân của chính mình, vì sao phải để cho bọn thị nữ tùy tiện xem?

Cho nên khi trời vào đêm khuya, Miên Đường còn không quên hỏi hắn một câu: “Tất cả người sai vặt trong phủ nha của quân doanh của chàng đều là nam nhân có phải không?”

Thôi Hành Chu nghe vậy thì thích ý mà ôm lấy Miên Đường, nhắm hai mắt lại và nói: “Ngay cả ruồi bọ bay ngang qua cũng đều là giống đực, không tin thì nàng đích thân tới đó mà xem, cưới một con cọp cái làm vương phi, bổn vương thậm chí còn không dám sử dụng một gã sai vặt thanh tuấn nào!”

Miên Đường nghe tới đây thì nhất định không chịu thuận theo hắn, nàng liền cắn vào vành tại của Thôi Hành Chu: “Ai là cọp cái?”



Thôi Hành Chu dùng chóp mũi của mình đụng vào khuôn mặt của nàng, nói: “Ta nói sai rồi, không phải là cọp cái, mà là bản tính trời sinh cửu vĩ tiểu hồ ly! Không chỉ có vẻ đẹp mê hoặc người nhìn mà hơn nữa tâm tư này của nàng cũng uốn cong mười tám khúc, thật sự là làm cho người ta mê đến thất điên bát đảo. Hôm nay vị Trương đại nhân kia tới gặp bổn vương với một vẻ mặt xấu hổ, chẳng phải đó là kiệt tác của nàng hay sao?”

*Thất điên bát đảo: Cuống quýt và bối rối đến cực độ vì hoảng hốt.

Miên Đường bị hắn thì thầm đến ngứa không chịu nổi, khanh khách cười không ngừng, nói: “Chàng đừng có đem hết mọi chuyện đổ lên đầu thiếp, tiếp bất quá là phân phó nhóm người Lục Nghĩa bọn họ ngầm đem ca ca đưa về khổ dịch gần thị trấn, và kêu bọn họ an bài một người ngay tại chỗ sau đó báo quan để lãnh giải thưởng thôi. Lão bá kia cùng tên cùng họ với hắn cũng không phải là do thiếp làm ra.”

Hóa ra lúc trước Lục Toàn đã âm thầm theo dõi Liễu Triển Bằng đi cùng với mấy những nam nhân mặc áo gấm, cứ thế mà đi theo họ một mạch tới địa phận của Huệ Châu, lại một đường theo tới phủ Tuy vương, tự nhiên cũng rõ ràng rằng chủ mưu sau lưng của bọn họ là ai.

Tại đây, Miên Đường đã an bài một tổ kiến tiêu cục mới, nhân cơ hội vận chuyển hàng hóa, lặng yên không một tiếng động mà chuốc thuốc mê Liễu Triển Bằng, sau đó đem hắn nhốt vào trong một cái rương, đi hết con đường vận chuyển rồi qua trạm kiểm hàng, trở lại Mặc Bắc nơi lúc trước hắn bị lưu đày. Mà Thôi Hành Chu sau khi nắm được thóp của Tuy vương trong tay thì liền tìm đọc hồ sơ, trong lúc vô ý phát hiện điều trùng hợp này. Miên Đường thật ra xảo diệu mà thay mận đổi đào, liền cấp cho Tuy vương một cái hồi mã thương loại tốt.

Tuy vương không phải đã cẩn thận lựa chọn một vị tướng không ích kỷ và có năng lực để đi theo mình hay sao? Này một hồ rượu ngon cũng nhất định phải phân cho Tuy vương nếm thử.

Sau chuyện đó Liễu Miên Đường đã có thể thở phào nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tuy nhiên nàng cũng không khỏi lại có chút phiền muộn: Chỉ là, ca ca của thiếp lúc trước khi bị đem đi vượt ngục đã chết với tư cách là một sai dịch...... Lần này hắn trở về......

22

Miên Đường nói đến một nửa, liền không có nói thêm gì nữa, tuy rằng nàng an bài chu đáo, cố gắng chứng minh ca ca cũng không phải mưu hại người sai dịch đó, nhưng là cuối cùng ngục quan sẽ dán hình truy nã như thế nào thì nàng cũng không dám nói trước.

Nghĩ vậy, tâm tư của Miên Đường không khỏi có chút muộn phiền.

Ở giữa phu quân và huynh trưởng, nếu phải chọn một trong hai thì lần này nàng sẽ chọn phu quân. Rốt cuộc nàng cũng không phải là phụ thân, vì vậy nàng không thể hy sinh tất cả cho người huynh trưởng đã coi thường nàng và mẫu thân của nàng từ nhỏ mà vứt bỏ người nam nhân mà nàng yêu hết mình.

Thôi Hành Chu lại biết nàng trong lòng đang có mâu thuẫn, chỉ vỗ vỗ vào bả vai của nàng và nói: “Hắn trải qua chút đau khổ, dù có chết vẫn muốn leo lên người nàng để gây khó khăn cho tâm tư của nàng. Mặt khác, ta sẽ an bài thoả đáng, nàng chớ có lo lắng. Bằng không tương lai sinh hạ ra một nhi tử cáu kỉnh rồi cả ngày chỉ biết thở ngắn than dài, như vậy làm sao được?”

Miên Đường nghĩ đến cục bột dạng thịt kêu oa oa và bày ra bộ dáng cau mày và thở dài, nhịn không được mà phụt một chút cười ra tiếng.

Nếu phu quân đã nói như vậy, hắn nhất định đã có an bài, sẽ làm ca ca nàng thoát khỏi cái chết. Miên Đường cũng không cho rằng Liễu Triển Bằng là người thuần lương, và nàng cũng không đủ thân thiết với hắn, nhưng hắn lại chính là ca ca cùng cha khác mẹ của mình, liền tính tương lai nếu hắn còn gây ra đủ chuyện xấu tàn nhẫn, nếu có hắn có phải chết thì nàng hi vọng chính mình sẽ không phải tự động thủ.

Nàng vẫn luôn không tưởng tượng ra rằng chính mình lúc trước ở Ngưỡng sơn sáng lập ra thiên địa của riêng mình, sau đó lại đột nhiên rời đi vì nguyên nhân riêng. Hiện tại nghĩ đến, trừ bỏ tình thương bên ngoài, ước chừng cũng là do trong lòng rốt cuộc không quen mùi máu tươi mười ngày như một. Nàng tuy rằng là nữ tử cá tính cường hãn, nhưng cũng không phải tên đồ tể, lấy việc giết người làm trò vui .....

Nghĩ vậy, nàng ôm sát vào bên eo rắn chắc của hắn. Hiện giờ hôm nay tuy rằng cũng có nhiều bỡ ngỡ nhưng rất đáng mong đợi, cuối cùng hiện giờ nàng cũng có được ngôi nhà mà nàng hằng mơ ước từ khi còn bé.

Ngoại trừ tổ phụ bên ngoài thì phu quân cùng với hài nhi của nàng là những người mà nàng quý trọng nhất.

Lại nói đến Tuy vương, nói cái gì hắn cũng không thể nghĩ tới, này một mâm tiên phân ghê tởm của Hoài Dương Vương, cuối cùng cũng xuất hiện ở trên đầu của mình.

Hắn lúc này đã đến kinh thành, mà rồi tới kinh thành không có được mấy ngày, Trương đại nhân đã buộc tội hắn dung túng cho con cháu ức hiếp bá tánh lương thiện, tấu chương luận tội cũng đã được truyền thẳng tới triều đình!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook