Chương 186:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Loại tranh giành đất đai ở nơi nông thôn này nếu xảy ra ở hàng ngày thật sự chỉ được coi là chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, thậm chí muốn trình báo lên Hoàng Đế cũng khó.
Người viết các chi tiết của tấu chương chính là nguyên lão của tam triều-Trương Bàng Quang. Trương quốc lão ở trước mặt Hoài Dương Vương cảm thấy vô cùng mất mặt.
Ngay sau đó hắn liền mang khí thế hung hăng tới tìm Hoài Dương Vương để luận tội, nhưng chưa kịp hành động thì tên khổ dịch của doanh trại tên là Mạc Bắc đã truyền tin tới trình báo rằng Liễu Triển Bằng ở bên kia đã trốn thoát, nhưng hắn chưa chạy được bao xa thì đã bị người ta bắt cóc và hiện giờ không rõ tung tích, Liễu Triển Bằng đã tìm được một người giúp bản thân trốn thoát Liền sau đó liền tự mình tới báo quan.
Khi phát hiện chính mình náo loạn ô long một hồi, liền chủ đích tìm tới Hoài Dương Vương với mục đích trách tội, nào ngờ sau đó đem mặt ngã vào bùn lầy, sau khi tỉnh dậy thì Trương Bàng Quang phát hiện chính mình đã trở thành Tuy Vương, trở thành công cụ chiến đấu với Hoài Dương Vương.
Hắn lần này tới để thăm dò và nắm bắt điểm yếu của Hoài Dương Vương, nhưng hắn chỉ là thuận thế mà làm vì bức thư luận tội Hoài Dương Vương đã được truyền từ bên ngoài tới trước mặt hắn, chính vì lẽ đó hắn không muốn tra cứu cũng không được. Hắn cho rằng nếu điều tra cặn kẽ thì cũng không có ảnh hưởng gì đến thanh danh một vị quan thanh liêm như hắn.
Trương quốc lão mặc dù cho người đi khắp nơi truyền tin rằng bản thân là một vị quan thanh liêm, chính trực, sống cả đời ngay thẳng. Nhưng hắn là người có năng lực, có thể lập được tam triều, trong đầu hắn không thể nào chỉ có lòng trung nghĩa được.
Vì vậy hắn quyết định nếu hai bên hắn đều không chiếm được thì hắn sẽ chỉ đơn giản phán hai bên đang đắc tội với hắn và tiếp tục đi trên con đường ngay thẳng và có năng lực của các vị quan thần, chỉ cần thông qua một cái tấu chương đem chuyện Tuy Vương dung túng cho con cháu làm càn trình báo lên Triều đình, đến lúc đó xử phạt ra sao là do Hoàng Đế an bài. Hắn vẫn muốn tiếp tục tuần du Giang Nam nên không sẽ không nhúng tay vào việc hai vương gia đối đầu nhau.
Sau khi Tuy vương vào kinh thành một thời gian, hắn nhận ra bầu không khí ở đây không náo nhiệt và thân thiện như hắn nghĩ trước đó.
Tuy nhiên, chuyện này cũng không tính là chuyện lớn, Tuy Vương ngay lập tức viết một bức thư trong đó thú tội với triều đình vì không làm tròn trách nhiệm, hành động sơ suất, thỉnh Hoàng Đế Đương hãy trách tội chính mình với thái độ cực kỳ thành khẩn.
Thấy thái độ của Hoàng thúc khiêm tốn như vậy, Lưu Dục tự nhiên cũng không muốn làm chuyện bé xé ra to, cuối cùng ban bố thánh chỉ ra lệnh chỉ xử trí con cháu của Tuy Vương theo luật đã định.
Nhưng cũng chính vì chuyện này mà chuyện Tuy Vương nhập triều liền bị tạm hoãn một thời gian.
Lưu Dục không thể chịu được áp lực từ phía Thái Hoàng Thái Hậu, chỉ có thể chờ đến khi Hoài Dương Vương vào kinh thì hai vị vương phi này mới không gây chuyện với nhau nữa.
Cho nên sau khi nghênh đón nhị đệ ở Hoài Dương Vương phủ xong hắn liền đưa vương phi tới để nhập kinh.
Chuyện liên hôn giữa Thôi gia và Ngũ gia đang được chuẩn bị, đảm bảo mọi thứ đều quạnh que.
Hoài Dương Vương cùng Ngũ ca thương lượng rằng nếu thành thân, vẫn nên phân chia phủ để họ ở riêng trong đó, như vậy cả hai bên đều cảm thấy thoải mái và tự do tự tại.
Hẳn ban cho Ngũ ca một căn nhà lớn ở Chân châu, sở dĩ hắn để Ngũ ca đi xa vậy rõ ràng là vì không muốn sau này qua lại quá gần gũi với bên đó. Cũng là để Liêm di về sau không cần lấy cớ tới thăm nhi nữ mà tự do ra vào vương phủ.
Liêm Sở thị cùng Thôi Phù hết lần này đến lần khác tranh cãi, đánh nhau đến mức tức giận mà đều đổ bệnh cùng một lúc. Liêm dị đứng nhìn nhi nữ của mình thành thân mà lạnh lùng không muốn quay lại nhìn mẫu thân liền nhịn không được mà chạy đến than vãn với Sở thái phi.
Sở thái phi hai ngày này lúc nào cũng dạy bảo nữ nhi ân cần, hơn nữa đúng lúc Miên Đường khóc than vì khó chịu trong khoảng thời gian mang thai, thật đúng là lỗ tai không có lúc nào được yên ổn mà.
Hơn nữa Liêm Sở thị lời trong lời ngoài oán trách tất cả là do Thôi Phù không hiểu chuyện, hơn nữa còn nói những điều mà bà không muốn nghe! Sau khi nghe Liêm Sở thị lải nhải một hồi, Sở thái phi không kiên nhẫn được nữa mà đáp lại bằng một giọng điệu không được khách khí cho lắm: “Tần thị hóa ra cũng chỉ có như vậy, công trung đã đối chiếu và bù vào gấp ba lần, lần này là do chính Miên Đường đã lấy tiền từ chính các cửa tiệm của mình để lấp đầy vào những chỗ còn thiếu sót. Ngươi cứ thử ra ngoài hỏi thăm xem có nhà nào lại để cho đệ muội ngược lại chu cấp cho lễ thành hôn của tẩu tử hay không? Ngươi chỉ biết chìa tay ra xin và đòi hỏi mà chưa bao giờ biết thế nào là đủ, một người bà bà lại làm như vậy trước mặt phu quân của nhi nữ, hơn nữa lại làm rất nhiều lần, như vậy thật đúng là không còn thể diện!”
Liêm Sở thị chưa từng thấy tỷ tỷ nói chuyện không khách khí với mình như vậy, trong lúc nhất thời cứng họng không biết nên nói gì, chỉ cưỡng từ đoạt lý nói: “Bính Lan nhà chúng ta cũng vì Thôi Hành Chu thất hứa mà phải chịu ủy khuất, chẳng nhẽ vương phủ không nên bồi thường một chút sao?
Sở thái phi càng không thích nghe: “Ngươi lời này nếu để phu quân của nhi nữ của người nghe được thì ngươi nói hắn nên nghĩ như thế nào? Lúc trước vương phủ chúng ta cũng không ép Liêm gia gả nữ nhi! Nếu không phải lão Ngũ đó luôn đối với Bính Lan một lòng một dạ thì người cho rằng liệu hắn có chịu thành thân với một nữ tử mà danh tiết bị hao tổn không?Lại nói tới chuyện Liêm gia các ngươi cấp của hồi môn cũng không đáng bao nhiêu sao? Tóm lại không để cho bọn chúng chịu đói chịu lạnh, hơn nữa còn cấp nhà để ở như vậy đã là để giữ thể diện cho ngươi rồi. Thôi gia chúng ta có điểm nào không đúng mà phải tạ lỗi với Liêm gia các ngươi? Nếu ngươi đã nói như vậy thì Thôi gia chúng ta liền đưa tới Liêm gia một bức thư giải hôn, người xem ai cấp lễ hỏi nhiều thì hãy gả con gái cho người đó!”
Khi Sở thái phi nói những điều này thực sự rất tức giận, bà lúc trước cũng không hề biết điều này, rằng Miên Đường có thể giữ chặt nàng lấy y phục của mình, đến tổ yến được bổ sung vào nhà kho gần đây cũng là do lão bà của nàng cho người mang đến, mà Miên Đường lại đang mang thai nhưng lại chỉ dám uống chút canh ngao hầm chung với vài tổ yến đã bị hỏng.......
Bà trách cứ Miên Đường quá không phóng khoáng với bản thân mình, Miên Đường cũng chỉ cúi đầu và nhỏ giọng nói: “Gần đây con đã tiêu xài bằng tiền của các cửa tiệm quá nhiều rồi nên tiết kiệm được ít nào hay ít đó, có như vậy lễ thành thân của Ngũ ca mới gọi là có thể diện với người ngoài, con ăn ít chén tổ yến một chút cũng không tính là gì.
Sở thái phi thấy thương cho Miên Đường, càng đau lòng cho tôn nhi đang ở trong bụng của Miên Đường. Ngay lập tức nói rằng chưa gặp một lễ rước thê thiếp nào trong phủ mà lại làm náo loạn của gia chủ, ăn không ngon ngủ không yên như vậy!
Cho nên khi Liêm Sở thị tới, dù cho có kêu than đáng thương và đau khổ tới mức nào đi nữa thì trong lòng của Sở thái phi cũng đều là hình ảnh nhi tức đang mang thai của chính mình đang phải ăn uống không đầy đủ.
Liêm Sở thị không nghĩ tới Sở thái phi có thể nói những câu tuyệt tình đến vậy, nét mặt nhất thời tức giận đến sắp phát hỏa nhưng cũng không dám tiếp lời phản bác lại, chỉ có thể miễn cưỡng nhận sai để làm tỷ tỷ nguôi giận, rồi bày ra vẻ mặt buồn bã mà xin cáo từ trước.
Sau khi Liêm Sở thị rời đi, Sở thái phi liền đem những lời mình vừa nói kể lại cho nữ nhi Thôi Phù nghe, Thôi Phù nghe xong chỉ cười và nói rằng: “Mẫu thân làm như vậy là được rồi, phí công nuôi dưỡng mà lại nuôi dạy ra cái thứ lòng tham không đáy, vong ơn bội nghĩa. Liêm di nếu không nhận chính mình đã gả nữ nhi đi làm thiếp cho người ta thì chẳng phải sau này sẽ thường xuyên lui tới vương phủ để ra vẻ uy phong hay sao? Đến lúc đó Hành Chu vào kinh thành, cả trong ngoài vương phủ đều sẽ bị thiếp nắm trọn trong tay.”
Sở thái phi hiện giờ cũng chẳng màng đến chuyện quản thúc chuyện riêng của muội muội nữa, trong lòng chỉ nghĩ tới nhi tử sắp đi xa mà không cầm nổi nước mắt: “Hai người các con đều kéo nhau vào kinh thành, nếu có thể giúp đỡ, chăm sóc lẫn nhau thì ta mới có thể yên lòng, chỉ là không biết tới khi nào mới có thể đoàn tụ cùng tỷ đệ các con, nếu một ngày ta chết già trong phủ không biết các con có hay tin mà kịp thời về nhìn ta lần cuối hay không...”
Lời này truyền tới tại của Thôi Hành Chu, hắn liền có chút sững sờ, tới khi chỉ còn người trong phủ ngồi vây quanh ăn cơm cùng Sở thái phi thì hắn mới nói: “Thân thể của mẫu thân vẫn còn rất khỏe mạnh, đã vậy nhìn rất giống thiếu nữ, tại sao người lại nghĩ đến chuyện xấu như vậy? Hơn nữa, con với tỷ tỷ cũng không phải một đi không trở lại, đợi đến khi con sắp xếp ổn thỏa mọi chính sự ở kinh thành, cục diện chính trị cũng được an ổn, con vẫn muốn đưa mẫu hậu cùng nhập kinh với chúng con.”
Miên Đường cũng ở một bên nói: “Đúng vậy mẫu thân, đợi đến lúc bảo bảo trong bụng con ra đời, vẫn là cần sự giáo dưỡng của tổ mẫu hơn là của Vương gia!”
Nghe vậy Sở thái phi cũng giãn chân mày ra, nhưng vẫn không che giấu được nỗi buồn ly biệt trên khuôn mặt bà.
Bên cạnh đó, sau khi về nhà thì Liêm di lại tỏ ra vẻ mặt hậm hừ, liền đem hết những lời Sở thái phi nói lúc trước kể cho nhi nữ nghe, chỉ trông cậy vào nhi nữ giúp mình hả giận.
Liêm Bính Lan vừa nghe xong câu chuyện thì liền tức giận hất đổ đĩa đựng trái cây trên bàn xuống đất vỡ toang.
“Mẫu thân, nếu người còn tiếp tục giày xéo con như vậy thì con nhất định không xuất giá nữa, con sẽ treo dây thừng tự tử ở đình viện để người đỡ cảm thấy mất mặt vì không có phong cảnh gả nữ long trọng!” Liêm Bính Lan đã mất đi sự bình tĩnh mà rơi vào sự hoảng loạn thần trí, nàng ta thực sự tức giận đối với Liêm Sở thị.
Liêm Sở thị không nghĩ rằng nhi nữ không những không giúp mình hát đệm hả giận mà còn ăn nói và hành xử như vậy, bà tức giận chỉ muốn lao tới đánh Bính Lan một trận cho hả dạ.
Liêm Bính Lan đứng thẳng người lên, sau đó hướng về phía Liêm Sở thị mà oán hận nói: “Phàm nếu tầm nhìn và suy nghĩ của người không nông cạn và hạn hẹp thì con cũng không tới nông nỗi rơi xuống đáy vực sâu thẳm như vậy! Con còn chưa gả vào nhà họ Thôi, ngược lại người từ đầu tới cuối thứ người muốn đều là tiền bạc của họ, cũng vì một chút tiền mà đem con đi xúc phạm khắp nơi! Phụ thân con đúng là có mắt như mù nên mới đi thành thân với một nữ nhân như người!”
Liêm Sở thị không nghĩ tới ngày thường con người nàng ôn ôn nhu nhu, thế nhưng bây giờ lại có thể thốt ra những lời tàn nhẫn đến rợn người như vậy đối với mẫu thân. Bà ta tức giận tới nỗi đẩy ngã Liêm Hàm Sơn đang ngồi bên cạnh, muốn ông ta giáo huấn lại nghịch nữ bất hiếu.
Liêm Hàm Sơn cúi gằm mặt xuống, đập tay xuống bàn quát lớn: “Ta xem những điều Bính Lan nói đều có lý, bà chính là nữ nhân không có học thức, không biết suy nghĩ trước sau nên mới coi nữ nhi ngoan ngoãn của ta cản đường ngươi!”
Liêm Sở thị thấy ngày thường trượng phu là người ăn nói nhỏ nhẹ, luôn cùng mình hàn huyện tâm sự bây giờ lại quát vào mặt mình thì liền tức giận đúng dậy muốn cãi nhau với Liêm Hàm Sơn, bà ta không có ý định để yên chuyện này.
Khuôn mặt của Liêm Bính Lan không biểu thị một chút biểu cảm nào, lạnh lùng cùng với nha hoàn rời đi khỏi sảnh trước. Nàng một khắc cũng không muốn ở lại trong cái nhà này nữa, nếu vậy dù nàng có gả cho một người tàn tật nàng cũng nguyện ý!
Trước khi Thôi Hành Chu cùng với Liễu Miên Đường tới Chân châu một ngày, Ở thôi hành thuyền liễu miên đường rời đi Chân châu phủ kia một ngày, tân thành hỗn Ngũ gia cũng đem theo thê tử là Liêm Bính Lan đến để tiễn hai người.
Tuy rằng Liêm Bính Lan đã trở thành tẩu tử của Thôi Hành Chu nhưng do nàng chỉ là thê thiếp nên cũng không có nhiều thể diện, thấy Hoài Dương Vương đến cũng phải cúi đầu vấn an hành lễ.
Có lẽ là người gặp chuyện vui nên tâm tình sảng khoái, Ngũ gia nhìn có khí sắc và thân thể cũng tốt hơn trước kia rất nhiều. Chỉ có Liêm Bính Lan đã không còn giống như ngày xưa, không giống một cô nương xinh đẹp nho nhã của những ngày còn vô lo vô nghĩ, thay vào đó trên mặt nàng là nét ủ rũ, buồn bã và trông thật nhiều lo âu.
Nàng nấp sau đám người tới tiễn, mắt nhìn thẳng vào Liễu Miên Đường đang được vương gia nâng lên thuyền.
Hiện giờ khắp nơi đều đồn phu thê vương gia ngọt ngào ở mọi nơi, đâu giống như biểu ca lạnh lùng kia của hắn. Ánh mắt vương gia nhìn Liễu Miên Đường nhẹ nhàng như nước.....Liêm Bính Lan nhìn đến đây thì hốc mắt bắt đầu cay xè, trong lòng cũng đã lạnh dần.
Nhưng chính vào lúc này, nam nhân ngồi trên chiếc xe lăn bên cạnh nàng đột nhiên cầm lấy tay nặng, nhìn về phía nàng sau đó nở một nụ cười nhẹ nhàng, nước mắt của Liêm Bính Lan trực trào ra trên khóe mắt nhưng nàng đã kịp ngăn nó lại, nhìn về phía hắn cũng miễn cưỡng cười nhẹ.....
Khi nàng ngẩng đầu lên nhìn thì thuyền lớn đã thả neo và bắt đầu di chuyển dọc theo sông Trường Giang
Phu gia của Thôi Phù cũng đã tới kinh thành trước cho nên lần này nàng sẽ đi cùng với đệ đệ Thôi Hành Chu vào kinh. Vì là di chuyển bằng thuyền nên ngoại trừ việc cập bến vào ban đêm thì suốt quãng đường đi xa xa là cảnh đẹp của núi và sự mát mẻ của sóng xanh, điều này làm cho con người ta cảm thấy rất thoải mái.
Miên Đường lo lắng rằng mình đang có thai, không khéo lại bị say tàu. Nhưng dạo gần đây phản ứng thai nghén của nàng bắt đầu có chuyển biến, chuyển từ ăn được sang ngủ được.
Sau khi lên thuyền một lúc thì Miên Đường cảm thấy buồn ngủ, nàng liền lấy một chiếc gối lớn rồi nằm lên đó nghỉ ngơi, thật ra nếu nàng ngủ rồi thì sẽ tránh được những phiền phức do say tàu mang tới.
Nhưng Thôi Phù lại không được may mắn như vậy, nàng đứng đó một hồi thì gặp sóng to gió lớn, nàng bắt đầu buồn nôn và phun ra một tràng rối tinh rối mù, cả người đều không còn chút tinh thần nào.
Miên Đường kêu Lý ma ma nấu chút canh tẩm bổ rồi đem cho Thôi Phù nhưng nàng không thể nuốt trôi được. Miên Đường nhìn thấy bộ dạng này của Thôi Phủ thì ngay lập tức bàn bạc với Thôi Hành Chu để cho tỷ tỷ ngồi xe ngựa đi vào kinh thành.
Nhưng Thôi Hành Chu lại lắc đầu nói: “Ta lần này vào kinh nhất định sẽ gặp lại Tuy vương, hắn tâm địa độc ác nhất định sẽ tìm cách ngáng đường chúng ta vào kinh, nếu tỷ tỷ rời thuyền đi trước, ta e rằng tỷ ấy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Miên Đường lại cảm thấy nếu cứ đi như vậy cũng không phải là cách hay, nàng liền tỏ ý cặp bến một lúc để đi tìm lang trung tới xem cho Thôi Phù.
Nhưng trước đó, Xích Cước lang trung lại lần nữa ra trận, Miên Đường đành tự mình bắt mạch cho Thôi Phù, sờ nắn một chút thì Miên Đường nối với một giọng không mấy tự tin: “Tỷ tỷ, tại sao ta có bắt mạch như thế nào thì cũng giống như tỷ đang có hỷ mạch vậy? Lần quý thủy gần đây nhất của tỷ là khi nào?”
Thôi Phù bị hỏi đến thì tỏ ra vẻ mặt sửng sốt, sau khi nàng trở về vương phủ thì vẫn luôn bận rộn chuẩn bị trong ngoài, không tài nào nhớ rõ lần cuối nguyệt sự của mình là khi nào nên nàng vội vàng hỏi nha hoàn bên cạnh.
Khi vừa hỏi xong câu này thì nàng mới phát hiện ra, đã hơn một tháng rồi nàng không có thấy nguyệt sự của mình rồi!
Người viết các chi tiết của tấu chương chính là nguyên lão của tam triều-Trương Bàng Quang. Trương quốc lão ở trước mặt Hoài Dương Vương cảm thấy vô cùng mất mặt.
Ngay sau đó hắn liền mang khí thế hung hăng tới tìm Hoài Dương Vương để luận tội, nhưng chưa kịp hành động thì tên khổ dịch của doanh trại tên là Mạc Bắc đã truyền tin tới trình báo rằng Liễu Triển Bằng ở bên kia đã trốn thoát, nhưng hắn chưa chạy được bao xa thì đã bị người ta bắt cóc và hiện giờ không rõ tung tích, Liễu Triển Bằng đã tìm được một người giúp bản thân trốn thoát Liền sau đó liền tự mình tới báo quan.
Khi phát hiện chính mình náo loạn ô long một hồi, liền chủ đích tìm tới Hoài Dương Vương với mục đích trách tội, nào ngờ sau đó đem mặt ngã vào bùn lầy, sau khi tỉnh dậy thì Trương Bàng Quang phát hiện chính mình đã trở thành Tuy Vương, trở thành công cụ chiến đấu với Hoài Dương Vương.
Hắn lần này tới để thăm dò và nắm bắt điểm yếu của Hoài Dương Vương, nhưng hắn chỉ là thuận thế mà làm vì bức thư luận tội Hoài Dương Vương đã được truyền từ bên ngoài tới trước mặt hắn, chính vì lẽ đó hắn không muốn tra cứu cũng không được. Hắn cho rằng nếu điều tra cặn kẽ thì cũng không có ảnh hưởng gì đến thanh danh một vị quan thanh liêm như hắn.
Trương quốc lão mặc dù cho người đi khắp nơi truyền tin rằng bản thân là một vị quan thanh liêm, chính trực, sống cả đời ngay thẳng. Nhưng hắn là người có năng lực, có thể lập được tam triều, trong đầu hắn không thể nào chỉ có lòng trung nghĩa được.
Vì vậy hắn quyết định nếu hai bên hắn đều không chiếm được thì hắn sẽ chỉ đơn giản phán hai bên đang đắc tội với hắn và tiếp tục đi trên con đường ngay thẳng và có năng lực của các vị quan thần, chỉ cần thông qua một cái tấu chương đem chuyện Tuy Vương dung túng cho con cháu làm càn trình báo lên Triều đình, đến lúc đó xử phạt ra sao là do Hoàng Đế an bài. Hắn vẫn muốn tiếp tục tuần du Giang Nam nên không sẽ không nhúng tay vào việc hai vương gia đối đầu nhau.
Sau khi Tuy vương vào kinh thành một thời gian, hắn nhận ra bầu không khí ở đây không náo nhiệt và thân thiện như hắn nghĩ trước đó.
Tuy nhiên, chuyện này cũng không tính là chuyện lớn, Tuy Vương ngay lập tức viết một bức thư trong đó thú tội với triều đình vì không làm tròn trách nhiệm, hành động sơ suất, thỉnh Hoàng Đế Đương hãy trách tội chính mình với thái độ cực kỳ thành khẩn.
Thấy thái độ của Hoàng thúc khiêm tốn như vậy, Lưu Dục tự nhiên cũng không muốn làm chuyện bé xé ra to, cuối cùng ban bố thánh chỉ ra lệnh chỉ xử trí con cháu của Tuy Vương theo luật đã định.
Nhưng cũng chính vì chuyện này mà chuyện Tuy Vương nhập triều liền bị tạm hoãn một thời gian.
Lưu Dục không thể chịu được áp lực từ phía Thái Hoàng Thái Hậu, chỉ có thể chờ đến khi Hoài Dương Vương vào kinh thì hai vị vương phi này mới không gây chuyện với nhau nữa.
Cho nên sau khi nghênh đón nhị đệ ở Hoài Dương Vương phủ xong hắn liền đưa vương phi tới để nhập kinh.
Chuyện liên hôn giữa Thôi gia và Ngũ gia đang được chuẩn bị, đảm bảo mọi thứ đều quạnh que.
Hoài Dương Vương cùng Ngũ ca thương lượng rằng nếu thành thân, vẫn nên phân chia phủ để họ ở riêng trong đó, như vậy cả hai bên đều cảm thấy thoải mái và tự do tự tại.
Hẳn ban cho Ngũ ca một căn nhà lớn ở Chân châu, sở dĩ hắn để Ngũ ca đi xa vậy rõ ràng là vì không muốn sau này qua lại quá gần gũi với bên đó. Cũng là để Liêm di về sau không cần lấy cớ tới thăm nhi nữ mà tự do ra vào vương phủ.
Liêm Sở thị cùng Thôi Phù hết lần này đến lần khác tranh cãi, đánh nhau đến mức tức giận mà đều đổ bệnh cùng một lúc. Liêm dị đứng nhìn nhi nữ của mình thành thân mà lạnh lùng không muốn quay lại nhìn mẫu thân liền nhịn không được mà chạy đến than vãn với Sở thái phi.
Sở thái phi hai ngày này lúc nào cũng dạy bảo nữ nhi ân cần, hơn nữa đúng lúc Miên Đường khóc than vì khó chịu trong khoảng thời gian mang thai, thật đúng là lỗ tai không có lúc nào được yên ổn mà.
Hơn nữa Liêm Sở thị lời trong lời ngoài oán trách tất cả là do Thôi Phù không hiểu chuyện, hơn nữa còn nói những điều mà bà không muốn nghe! Sau khi nghe Liêm Sở thị lải nhải một hồi, Sở thái phi không kiên nhẫn được nữa mà đáp lại bằng một giọng điệu không được khách khí cho lắm: “Tần thị hóa ra cũng chỉ có như vậy, công trung đã đối chiếu và bù vào gấp ba lần, lần này là do chính Miên Đường đã lấy tiền từ chính các cửa tiệm của mình để lấp đầy vào những chỗ còn thiếu sót. Ngươi cứ thử ra ngoài hỏi thăm xem có nhà nào lại để cho đệ muội ngược lại chu cấp cho lễ thành hôn của tẩu tử hay không? Ngươi chỉ biết chìa tay ra xin và đòi hỏi mà chưa bao giờ biết thế nào là đủ, một người bà bà lại làm như vậy trước mặt phu quân của nhi nữ, hơn nữa lại làm rất nhiều lần, như vậy thật đúng là không còn thể diện!”
Liêm Sở thị chưa từng thấy tỷ tỷ nói chuyện không khách khí với mình như vậy, trong lúc nhất thời cứng họng không biết nên nói gì, chỉ cưỡng từ đoạt lý nói: “Bính Lan nhà chúng ta cũng vì Thôi Hành Chu thất hứa mà phải chịu ủy khuất, chẳng nhẽ vương phủ không nên bồi thường một chút sao?
Sở thái phi càng không thích nghe: “Ngươi lời này nếu để phu quân của nhi nữ của người nghe được thì ngươi nói hắn nên nghĩ như thế nào? Lúc trước vương phủ chúng ta cũng không ép Liêm gia gả nữ nhi! Nếu không phải lão Ngũ đó luôn đối với Bính Lan một lòng một dạ thì người cho rằng liệu hắn có chịu thành thân với một nữ tử mà danh tiết bị hao tổn không?Lại nói tới chuyện Liêm gia các ngươi cấp của hồi môn cũng không đáng bao nhiêu sao? Tóm lại không để cho bọn chúng chịu đói chịu lạnh, hơn nữa còn cấp nhà để ở như vậy đã là để giữ thể diện cho ngươi rồi. Thôi gia chúng ta có điểm nào không đúng mà phải tạ lỗi với Liêm gia các ngươi? Nếu ngươi đã nói như vậy thì Thôi gia chúng ta liền đưa tới Liêm gia một bức thư giải hôn, người xem ai cấp lễ hỏi nhiều thì hãy gả con gái cho người đó!”
Khi Sở thái phi nói những điều này thực sự rất tức giận, bà lúc trước cũng không hề biết điều này, rằng Miên Đường có thể giữ chặt nàng lấy y phục của mình, đến tổ yến được bổ sung vào nhà kho gần đây cũng là do lão bà của nàng cho người mang đến, mà Miên Đường lại đang mang thai nhưng lại chỉ dám uống chút canh ngao hầm chung với vài tổ yến đã bị hỏng.......
Bà trách cứ Miên Đường quá không phóng khoáng với bản thân mình, Miên Đường cũng chỉ cúi đầu và nhỏ giọng nói: “Gần đây con đã tiêu xài bằng tiền của các cửa tiệm quá nhiều rồi nên tiết kiệm được ít nào hay ít đó, có như vậy lễ thành thân của Ngũ ca mới gọi là có thể diện với người ngoài, con ăn ít chén tổ yến một chút cũng không tính là gì.
Sở thái phi thấy thương cho Miên Đường, càng đau lòng cho tôn nhi đang ở trong bụng của Miên Đường. Ngay lập tức nói rằng chưa gặp một lễ rước thê thiếp nào trong phủ mà lại làm náo loạn của gia chủ, ăn không ngon ngủ không yên như vậy!
Cho nên khi Liêm Sở thị tới, dù cho có kêu than đáng thương và đau khổ tới mức nào đi nữa thì trong lòng của Sở thái phi cũng đều là hình ảnh nhi tức đang mang thai của chính mình đang phải ăn uống không đầy đủ.
Liêm Sở thị không nghĩ tới Sở thái phi có thể nói những câu tuyệt tình đến vậy, nét mặt nhất thời tức giận đến sắp phát hỏa nhưng cũng không dám tiếp lời phản bác lại, chỉ có thể miễn cưỡng nhận sai để làm tỷ tỷ nguôi giận, rồi bày ra vẻ mặt buồn bã mà xin cáo từ trước.
Sau khi Liêm Sở thị rời đi, Sở thái phi liền đem những lời mình vừa nói kể lại cho nữ nhi Thôi Phù nghe, Thôi Phù nghe xong chỉ cười và nói rằng: “Mẫu thân làm như vậy là được rồi, phí công nuôi dưỡng mà lại nuôi dạy ra cái thứ lòng tham không đáy, vong ơn bội nghĩa. Liêm di nếu không nhận chính mình đã gả nữ nhi đi làm thiếp cho người ta thì chẳng phải sau này sẽ thường xuyên lui tới vương phủ để ra vẻ uy phong hay sao? Đến lúc đó Hành Chu vào kinh thành, cả trong ngoài vương phủ đều sẽ bị thiếp nắm trọn trong tay.”
Sở thái phi hiện giờ cũng chẳng màng đến chuyện quản thúc chuyện riêng của muội muội nữa, trong lòng chỉ nghĩ tới nhi tử sắp đi xa mà không cầm nổi nước mắt: “Hai người các con đều kéo nhau vào kinh thành, nếu có thể giúp đỡ, chăm sóc lẫn nhau thì ta mới có thể yên lòng, chỉ là không biết tới khi nào mới có thể đoàn tụ cùng tỷ đệ các con, nếu một ngày ta chết già trong phủ không biết các con có hay tin mà kịp thời về nhìn ta lần cuối hay không...”
Lời này truyền tới tại của Thôi Hành Chu, hắn liền có chút sững sờ, tới khi chỉ còn người trong phủ ngồi vây quanh ăn cơm cùng Sở thái phi thì hắn mới nói: “Thân thể của mẫu thân vẫn còn rất khỏe mạnh, đã vậy nhìn rất giống thiếu nữ, tại sao người lại nghĩ đến chuyện xấu như vậy? Hơn nữa, con với tỷ tỷ cũng không phải một đi không trở lại, đợi đến khi con sắp xếp ổn thỏa mọi chính sự ở kinh thành, cục diện chính trị cũng được an ổn, con vẫn muốn đưa mẫu hậu cùng nhập kinh với chúng con.”
Miên Đường cũng ở một bên nói: “Đúng vậy mẫu thân, đợi đến lúc bảo bảo trong bụng con ra đời, vẫn là cần sự giáo dưỡng của tổ mẫu hơn là của Vương gia!”
Nghe vậy Sở thái phi cũng giãn chân mày ra, nhưng vẫn không che giấu được nỗi buồn ly biệt trên khuôn mặt bà.
Bên cạnh đó, sau khi về nhà thì Liêm di lại tỏ ra vẻ mặt hậm hừ, liền đem hết những lời Sở thái phi nói lúc trước kể cho nhi nữ nghe, chỉ trông cậy vào nhi nữ giúp mình hả giận.
Liêm Bính Lan vừa nghe xong câu chuyện thì liền tức giận hất đổ đĩa đựng trái cây trên bàn xuống đất vỡ toang.
“Mẫu thân, nếu người còn tiếp tục giày xéo con như vậy thì con nhất định không xuất giá nữa, con sẽ treo dây thừng tự tử ở đình viện để người đỡ cảm thấy mất mặt vì không có phong cảnh gả nữ long trọng!” Liêm Bính Lan đã mất đi sự bình tĩnh mà rơi vào sự hoảng loạn thần trí, nàng ta thực sự tức giận đối với Liêm Sở thị.
Liêm Sở thị không nghĩ rằng nhi nữ không những không giúp mình hát đệm hả giận mà còn ăn nói và hành xử như vậy, bà tức giận chỉ muốn lao tới đánh Bính Lan một trận cho hả dạ.
Liêm Bính Lan đứng thẳng người lên, sau đó hướng về phía Liêm Sở thị mà oán hận nói: “Phàm nếu tầm nhìn và suy nghĩ của người không nông cạn và hạn hẹp thì con cũng không tới nông nỗi rơi xuống đáy vực sâu thẳm như vậy! Con còn chưa gả vào nhà họ Thôi, ngược lại người từ đầu tới cuối thứ người muốn đều là tiền bạc của họ, cũng vì một chút tiền mà đem con đi xúc phạm khắp nơi! Phụ thân con đúng là có mắt như mù nên mới đi thành thân với một nữ nhân như người!”
Liêm Sở thị không nghĩ tới ngày thường con người nàng ôn ôn nhu nhu, thế nhưng bây giờ lại có thể thốt ra những lời tàn nhẫn đến rợn người như vậy đối với mẫu thân. Bà ta tức giận tới nỗi đẩy ngã Liêm Hàm Sơn đang ngồi bên cạnh, muốn ông ta giáo huấn lại nghịch nữ bất hiếu.
Liêm Hàm Sơn cúi gằm mặt xuống, đập tay xuống bàn quát lớn: “Ta xem những điều Bính Lan nói đều có lý, bà chính là nữ nhân không có học thức, không biết suy nghĩ trước sau nên mới coi nữ nhi ngoan ngoãn của ta cản đường ngươi!”
Liêm Sở thị thấy ngày thường trượng phu là người ăn nói nhỏ nhẹ, luôn cùng mình hàn huyện tâm sự bây giờ lại quát vào mặt mình thì liền tức giận đúng dậy muốn cãi nhau với Liêm Hàm Sơn, bà ta không có ý định để yên chuyện này.
Khuôn mặt của Liêm Bính Lan không biểu thị một chút biểu cảm nào, lạnh lùng cùng với nha hoàn rời đi khỏi sảnh trước. Nàng một khắc cũng không muốn ở lại trong cái nhà này nữa, nếu vậy dù nàng có gả cho một người tàn tật nàng cũng nguyện ý!
Trước khi Thôi Hành Chu cùng với Liễu Miên Đường tới Chân châu một ngày, Ở thôi hành thuyền liễu miên đường rời đi Chân châu phủ kia một ngày, tân thành hỗn Ngũ gia cũng đem theo thê tử là Liêm Bính Lan đến để tiễn hai người.
Tuy rằng Liêm Bính Lan đã trở thành tẩu tử của Thôi Hành Chu nhưng do nàng chỉ là thê thiếp nên cũng không có nhiều thể diện, thấy Hoài Dương Vương đến cũng phải cúi đầu vấn an hành lễ.
Có lẽ là người gặp chuyện vui nên tâm tình sảng khoái, Ngũ gia nhìn có khí sắc và thân thể cũng tốt hơn trước kia rất nhiều. Chỉ có Liêm Bính Lan đã không còn giống như ngày xưa, không giống một cô nương xinh đẹp nho nhã của những ngày còn vô lo vô nghĩ, thay vào đó trên mặt nàng là nét ủ rũ, buồn bã và trông thật nhiều lo âu.
Nàng nấp sau đám người tới tiễn, mắt nhìn thẳng vào Liễu Miên Đường đang được vương gia nâng lên thuyền.
Hiện giờ khắp nơi đều đồn phu thê vương gia ngọt ngào ở mọi nơi, đâu giống như biểu ca lạnh lùng kia của hắn. Ánh mắt vương gia nhìn Liễu Miên Đường nhẹ nhàng như nước.....Liêm Bính Lan nhìn đến đây thì hốc mắt bắt đầu cay xè, trong lòng cũng đã lạnh dần.
Nhưng chính vào lúc này, nam nhân ngồi trên chiếc xe lăn bên cạnh nàng đột nhiên cầm lấy tay nặng, nhìn về phía nàng sau đó nở một nụ cười nhẹ nhàng, nước mắt của Liêm Bính Lan trực trào ra trên khóe mắt nhưng nàng đã kịp ngăn nó lại, nhìn về phía hắn cũng miễn cưỡng cười nhẹ.....
Khi nàng ngẩng đầu lên nhìn thì thuyền lớn đã thả neo và bắt đầu di chuyển dọc theo sông Trường Giang
Phu gia của Thôi Phù cũng đã tới kinh thành trước cho nên lần này nàng sẽ đi cùng với đệ đệ Thôi Hành Chu vào kinh. Vì là di chuyển bằng thuyền nên ngoại trừ việc cập bến vào ban đêm thì suốt quãng đường đi xa xa là cảnh đẹp của núi và sự mát mẻ của sóng xanh, điều này làm cho con người ta cảm thấy rất thoải mái.
Miên Đường lo lắng rằng mình đang có thai, không khéo lại bị say tàu. Nhưng dạo gần đây phản ứng thai nghén của nàng bắt đầu có chuyển biến, chuyển từ ăn được sang ngủ được.
Sau khi lên thuyền một lúc thì Miên Đường cảm thấy buồn ngủ, nàng liền lấy một chiếc gối lớn rồi nằm lên đó nghỉ ngơi, thật ra nếu nàng ngủ rồi thì sẽ tránh được những phiền phức do say tàu mang tới.
Nhưng Thôi Phù lại không được may mắn như vậy, nàng đứng đó một hồi thì gặp sóng to gió lớn, nàng bắt đầu buồn nôn và phun ra một tràng rối tinh rối mù, cả người đều không còn chút tinh thần nào.
Miên Đường kêu Lý ma ma nấu chút canh tẩm bổ rồi đem cho Thôi Phù nhưng nàng không thể nuốt trôi được. Miên Đường nhìn thấy bộ dạng này của Thôi Phủ thì ngay lập tức bàn bạc với Thôi Hành Chu để cho tỷ tỷ ngồi xe ngựa đi vào kinh thành.
Nhưng Thôi Hành Chu lại lắc đầu nói: “Ta lần này vào kinh nhất định sẽ gặp lại Tuy vương, hắn tâm địa độc ác nhất định sẽ tìm cách ngáng đường chúng ta vào kinh, nếu tỷ tỷ rời thuyền đi trước, ta e rằng tỷ ấy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Miên Đường lại cảm thấy nếu cứ đi như vậy cũng không phải là cách hay, nàng liền tỏ ý cặp bến một lúc để đi tìm lang trung tới xem cho Thôi Phù.
Nhưng trước đó, Xích Cước lang trung lại lần nữa ra trận, Miên Đường đành tự mình bắt mạch cho Thôi Phù, sờ nắn một chút thì Miên Đường nối với một giọng không mấy tự tin: “Tỷ tỷ, tại sao ta có bắt mạch như thế nào thì cũng giống như tỷ đang có hỷ mạch vậy? Lần quý thủy gần đây nhất của tỷ là khi nào?”
Thôi Phù bị hỏi đến thì tỏ ra vẻ mặt sửng sốt, sau khi nàng trở về vương phủ thì vẫn luôn bận rộn chuẩn bị trong ngoài, không tài nào nhớ rõ lần cuối nguyệt sự của mình là khi nào nên nàng vội vàng hỏi nha hoàn bên cạnh.
Khi vừa hỏi xong câu này thì nàng mới phát hiện ra, đã hơn một tháng rồi nàng không có thấy nguyệt sự của mình rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.