Chương 1:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/11/2022
Ngày có lẽ giống như gió xuân tháng hai ở Linh Tuyền, sau cái tiết trời lạnh giá, sẽ là sự ấm áp vô tận.
Mặc dù Liễu Miên Đường chỉ vừa mới đến đây, nhưng lồng quần áo của nàng đã được đưa đến từ sáng sớm, chỉ là quần áo và chăn lúc được đem đến không gọn gàng cho lắm, đều bị ném lộn xộn trong rương.
Liễu Miên Đường gọi Lý ma ma vào phòng để sắp xếp lại đồ đạc, nhưng giọng của Lý ma ma từ trong căn bếp nhỏ cách đó không xa truyền đến: "Một lát nữa ông chủ sẽ đến, nô tì cần phải chuẩn bị trước rượu và thức ăn, đống quần áo kia cứ để gọn vào góc nào đó, ngày mai sẽ sắp xếp lại!" giọng của Lý ma ma lại nghẹn ngào, nhưng lời này cũng rất có lý, tất cả chỉ vì không thể để phu quân đã uổng công trở về lại còn phải đợi cơm nước.
Xung quanh Liễu Miên Đường chỉ có hai người lớn tuổi, một người là Lý ma ma, người còn lại là một người đưa tin bị câm. Hiện tại cả hai bà đều đang ở dưới bếp nấu nướng, những việc trong nhà này, nàng chỉ có thể tự mình đi làm.
Sau khi bị bệnh, chân của nàng không thể đứng được lâu, vì thế nàng dời một cái ghế dựa rồi ngồi cạnh cửa sổ, gấp từng bộ quần áo. Những bộ váy áo kia đã được giặt đến độ có chút sờn và cũ, hầu hết đều là do một năm trước phu quân sai người may thêm cho nàng, sau đó cũng không có thêm bộ quần áo mới nào nữa.
Tuy nhiên việc làm ăn của phu quân hiện tại đang gặp khó khăn, chỉ cần có cơm ăn áo mặc là được rồi, nàng cũng không đòi hỏi những thứ khác.
Nhưng mà…..Quần áo trong lồng này đều là của nàng, đến nửa bộ quần áo của phu quân cũng không có.
Chẳng lẽ hành lý của phu quân vẫn chưa được mang vào sao? Liễu Miên Đường trong lòng không tránh khỏi có chút nghi ngờ.
Vừa nghĩ đến, đã nghe thấy trước cửa lớn truyền đến tiếng xe ngựa nghiền qua những phiến đá, cùng với tiếng mở cửa.
Liễu Miên Đường đang ngồi cạnh cửa sổ, liếc nhìn một cái, chỉ thấy không bao lâu sau, một người đàn ông thân hình cao lớn đang đi vòng qua bức tường chắn trước nhà, nhanh nhẹn sải bước vào trong.
Lúc này sắp chạng vạng, sót lại vài tia le lói màu vàng, đọng lại trên gương mặt ưu nhã cao quý của nam nhân, khiến dung mạo của hắn càng thêm phần sâu sắc. Đôi mắt dưới cặp chân mày kiếm không chút nộ khí.
Nam nhân này anh tuấn khôi ngô đến bức người, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng có khóe miệng trời sinh đã biết cười, lúc nào cũng hơi cong lên, trái lại làm dịu đi vài phần u ám tiêu điều từ con ngươi hắn phát ra.
Liễu Miên Đường vẫn còn nhớ rằng bản thân sau khi lâm trọng bệnh lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trong lòng lập tức có suy nghĩ: Lớn lên tuy dung mạo xuất chúng, nhưng nhìn không giống người an phận, gương mặt có tới mấy phần đào hoa, ai làm phu nhân hắn, nhất định sẽ mệt tâm.
Cổ nhân có câu, không được nhìn mặt mà đối xử, nếu không trời sẽ trừng phạt.
Vẫn còn nằm trên giường bệnh cho nên nàng không biết chuyện gì, rất nhanh sau đó mới phát hiện báo ứng oán thầm người khác đến rồi... túi thơm chính mình chuẩn bị trước ngày xuất giá định tặng cho phu quân tương lai, lại đang sáng loáng trên khóe miệng đào hoa của vị công tử anh tuấn.
Thêm nữa nghe thấy lang trung trẻ tuổi bắt mạch cho nàng gọi hắn là Thôi Cửu gia, nàng mới lờ mờ đoán ra, thì ra nàng chính là vị phu nhân mệt tâm xui xẻo kia.
Nghe được đáp án chính xác từ miệng lang trung, nàng nhất thời hỗn loạn, không biết nên đối mặt thế nào với vị phu quân xa lạ này.
Nàng lúc đó không nói được nhiều, chỉ có thể yếu ớt nằm trên giường nhìn Thôi Cửu ngồi bên cạnh, cẩn thận hỏi thăm lang trung: “Bệnh tình nàng ấy thế nào? Bao lâu mới nói được?”
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính đó khiến người ta cảm thấy an tâm lạ thường...
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Thôi Cữu đã vén rèm, bước vào, thấy nàng đang ngẩn người nhìn mình, bước chân đột nhiên chững lại, trầm mặc một hồi mới nhàn nhạt nói: “Ta về rồi.”
Tính ra, nàng với hắn cả tháng chưa gặp.
Thật đáng tiếc, nàng cùng Thôi Cửu thành thân cũng mấy năm rồi, nhưng hiện giờ trong đầu nàng chẳng có chút dấu tích gì, nàng cũng tuyệt đối không sinh sự, đàn ông đi xa không về đe dọa trách móc tâm tư cảm xúc
Có điều nàng lâu lâu từ miệng của người khác biết được chút chuyện cũ, chỉ nghe nói sau khi hai người thành hôn xong, vẫn luôn phu thê ân ái.
Mặc dù xa lạ, nhưng cảm kích vị phu quân Thôi Cửu này vì đã chịu khó chăm sóc mình và Liễu gia, nàng vẫn đứng dậy đi tới, chuẩn bị cởi áo choàng xuống cho hắn, phủi phủi chút bụi bặm.
Nhưng nàng chưa kịp đến gần, ngón tay thon dài của Thôi Cửu đã tự tháo dây thắt ra, sau đó đem áo choàng ném xuống băng ghế phía sau hắn.
Miên Đường thấy hắn đã ngồi xuống, liền đi tới bàn lấy cốc nước, tiện thể rót cho hắn, nói: “Lý ma ma đang ở nhà bếp nấu cơm chưa kịp đưa nước ấm lên, ấm này đã nguội pha trà không ngon, phu quân dùng trước thấm giọng.”
Lời nói bản thân tự học trước khi xuất giá, từ lớp dạy vợ của một nữ phu tử học được quy cũ, cúi gập nửa người, đưa cốc nước lên trán, mời phu quân.
Nâng khay ngang mày, nhưng nữ tử xem trọng phu quân vẫn nên có chút lễ nghi.
*Nâng khay ngang mày: do tích vợ của Lương Hồng thời hậu hán khi dâng cơm cho chồng luôn dâng khay ngang mày, ý nói vợ chồng tôn trọng nhau.
Mặc dù Liễu Miên Đường chỉ vừa mới đến đây, nhưng lồng quần áo của nàng đã được đưa đến từ sáng sớm, chỉ là quần áo và chăn lúc được đem đến không gọn gàng cho lắm, đều bị ném lộn xộn trong rương.
Liễu Miên Đường gọi Lý ma ma vào phòng để sắp xếp lại đồ đạc, nhưng giọng của Lý ma ma từ trong căn bếp nhỏ cách đó không xa truyền đến: "Một lát nữa ông chủ sẽ đến, nô tì cần phải chuẩn bị trước rượu và thức ăn, đống quần áo kia cứ để gọn vào góc nào đó, ngày mai sẽ sắp xếp lại!" giọng của Lý ma ma lại nghẹn ngào, nhưng lời này cũng rất có lý, tất cả chỉ vì không thể để phu quân đã uổng công trở về lại còn phải đợi cơm nước.
Xung quanh Liễu Miên Đường chỉ có hai người lớn tuổi, một người là Lý ma ma, người còn lại là một người đưa tin bị câm. Hiện tại cả hai bà đều đang ở dưới bếp nấu nướng, những việc trong nhà này, nàng chỉ có thể tự mình đi làm.
Sau khi bị bệnh, chân của nàng không thể đứng được lâu, vì thế nàng dời một cái ghế dựa rồi ngồi cạnh cửa sổ, gấp từng bộ quần áo. Những bộ váy áo kia đã được giặt đến độ có chút sờn và cũ, hầu hết đều là do một năm trước phu quân sai người may thêm cho nàng, sau đó cũng không có thêm bộ quần áo mới nào nữa.
Tuy nhiên việc làm ăn của phu quân hiện tại đang gặp khó khăn, chỉ cần có cơm ăn áo mặc là được rồi, nàng cũng không đòi hỏi những thứ khác.
Nhưng mà…..Quần áo trong lồng này đều là của nàng, đến nửa bộ quần áo của phu quân cũng không có.
Chẳng lẽ hành lý của phu quân vẫn chưa được mang vào sao? Liễu Miên Đường trong lòng không tránh khỏi có chút nghi ngờ.
Vừa nghĩ đến, đã nghe thấy trước cửa lớn truyền đến tiếng xe ngựa nghiền qua những phiến đá, cùng với tiếng mở cửa.
Liễu Miên Đường đang ngồi cạnh cửa sổ, liếc nhìn một cái, chỉ thấy không bao lâu sau, một người đàn ông thân hình cao lớn đang đi vòng qua bức tường chắn trước nhà, nhanh nhẹn sải bước vào trong.
Lúc này sắp chạng vạng, sót lại vài tia le lói màu vàng, đọng lại trên gương mặt ưu nhã cao quý của nam nhân, khiến dung mạo của hắn càng thêm phần sâu sắc. Đôi mắt dưới cặp chân mày kiếm không chút nộ khí.
Nam nhân này anh tuấn khôi ngô đến bức người, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng có khóe miệng trời sinh đã biết cười, lúc nào cũng hơi cong lên, trái lại làm dịu đi vài phần u ám tiêu điều từ con ngươi hắn phát ra.
Liễu Miên Đường vẫn còn nhớ rằng bản thân sau khi lâm trọng bệnh lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trong lòng lập tức có suy nghĩ: Lớn lên tuy dung mạo xuất chúng, nhưng nhìn không giống người an phận, gương mặt có tới mấy phần đào hoa, ai làm phu nhân hắn, nhất định sẽ mệt tâm.
Cổ nhân có câu, không được nhìn mặt mà đối xử, nếu không trời sẽ trừng phạt.
Vẫn còn nằm trên giường bệnh cho nên nàng không biết chuyện gì, rất nhanh sau đó mới phát hiện báo ứng oán thầm người khác đến rồi... túi thơm chính mình chuẩn bị trước ngày xuất giá định tặng cho phu quân tương lai, lại đang sáng loáng trên khóe miệng đào hoa của vị công tử anh tuấn.
Thêm nữa nghe thấy lang trung trẻ tuổi bắt mạch cho nàng gọi hắn là Thôi Cửu gia, nàng mới lờ mờ đoán ra, thì ra nàng chính là vị phu nhân mệt tâm xui xẻo kia.
Nghe được đáp án chính xác từ miệng lang trung, nàng nhất thời hỗn loạn, không biết nên đối mặt thế nào với vị phu quân xa lạ này.
Nàng lúc đó không nói được nhiều, chỉ có thể yếu ớt nằm trên giường nhìn Thôi Cửu ngồi bên cạnh, cẩn thận hỏi thăm lang trung: “Bệnh tình nàng ấy thế nào? Bao lâu mới nói được?”
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính đó khiến người ta cảm thấy an tâm lạ thường...
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Thôi Cữu đã vén rèm, bước vào, thấy nàng đang ngẩn người nhìn mình, bước chân đột nhiên chững lại, trầm mặc một hồi mới nhàn nhạt nói: “Ta về rồi.”
Tính ra, nàng với hắn cả tháng chưa gặp.
Thật đáng tiếc, nàng cùng Thôi Cửu thành thân cũng mấy năm rồi, nhưng hiện giờ trong đầu nàng chẳng có chút dấu tích gì, nàng cũng tuyệt đối không sinh sự, đàn ông đi xa không về đe dọa trách móc tâm tư cảm xúc
Có điều nàng lâu lâu từ miệng của người khác biết được chút chuyện cũ, chỉ nghe nói sau khi hai người thành hôn xong, vẫn luôn phu thê ân ái.
Mặc dù xa lạ, nhưng cảm kích vị phu quân Thôi Cửu này vì đã chịu khó chăm sóc mình và Liễu gia, nàng vẫn đứng dậy đi tới, chuẩn bị cởi áo choàng xuống cho hắn, phủi phủi chút bụi bặm.
Nhưng nàng chưa kịp đến gần, ngón tay thon dài của Thôi Cửu đã tự tháo dây thắt ra, sau đó đem áo choàng ném xuống băng ghế phía sau hắn.
Miên Đường thấy hắn đã ngồi xuống, liền đi tới bàn lấy cốc nước, tiện thể rót cho hắn, nói: “Lý ma ma đang ở nhà bếp nấu cơm chưa kịp đưa nước ấm lên, ấm này đã nguội pha trà không ngon, phu quân dùng trước thấm giọng.”
Lời nói bản thân tự học trước khi xuất giá, từ lớp dạy vợ của một nữ phu tử học được quy cũ, cúi gập nửa người, đưa cốc nước lên trán, mời phu quân.
Nâng khay ngang mày, nhưng nữ tử xem trọng phu quân vẫn nên có chút lễ nghi.
*Nâng khay ngang mày: do tích vợ của Lương Hồng thời hậu hán khi dâng cơm cho chồng luôn dâng khay ngang mày, ý nói vợ chồng tôn trọng nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.