Chương 2:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/11/2022
Đôi mắt thâm thúy của Thôi Cửu hơi nheo lại, thay vì nhận lấy cốc nước nàng đưa lại cầm quyển sách bên cạnh lên vạch vạch, mở miệng toàn là lời ân cần: “Triệu thần y nói rồi, nàng đang bệnh nặng, sợ nhất hàn khí, nên kiêng uống nước lạnh.”
Nói xong, hắn la to ra ngoài: “Lý ma ma, mang nước trà nóng vào đây.”
Lý ma ma làm việc nhanh nhẹn, không mất nhiều thời gian, liền mang bình pha trà nóng lên.
Thôi Cửu nhận lấy tách trà Lý ma ma mang lên, rất thản nhiên tùy ý xắn tay áo gạt bọt trên nắp, chậm rãi nho nhã nhấp một ngụm trà.
Trước đây lúc Liễu Miên Đường cùng nữ phu tử học trà đạo, đã từng nghe bà nói về cách thưởng trà, nhấc nắp, gạt trà, xoay tách, đều phải chú ý.
Lúc đó nàng nhìn thấy phu tử làm mẫu lưu loát sinh động, trong lòng thầm ngưỡng mộ, nhưng giờ nhìn dáng vẻ Thôi Cửu dùng trà ưu nhã, dường như cảm thấy vị phu nhân trước kia có chút dung tục.
Nàng chỉ nhớ Thôi gia là phú hộ giàu có nhất kinh thành, nhưng bất quá cũng chỉ là xuất thân thuyền phu Tào Bang bán muối mà phát tài, không ngờ rằng tên Thôi Cửu con cháu thương gia này lại có phong thái của quý tộc.
So ra, nữ tử của một viên quan nghèo túng, cùng với vị quân tử như ngọc kia không tương xứng lắm...
Lý ma ma hầu trà xong, liền cung kính lui xuống, để phu thê hai người Liễu Miên Đường cùng Thôi Cửu ngồi với nhau.
“Hai người ở riêng như vậy, thật ra không được mấy lần. Lúc nàng bệnh nặng triền miên trên giường, đều do lão nha hoàn hầu hạ săn sóc, sau này sức khỏe nàng tốt lên một chút, Thôi Cửu lại ra ngoài buôn bán.
Giờ hai người mặt đối mặt trong phòng ngủ yên tĩnh, nàng mới nhớ lại làm thê thử không chỉ có nâng khay ngang mày, mà còn phải uyên ương song phi...
Nghĩ đến đây, đột nhiên nàng có chút căng thẳng, bây giờ sắc trời cũng dần sập tối, nhưng dường như bản thân nàng vẫn chưa sẵn sàng.
Nhưng Thôi Cửu đặt tách trà xuống, lại ôn hòa hỏi thăm sức khỏe của nàng điều dưỡng có tốt lên chút nào không.
Thấy phu quân trò chuyện phiếm với mình, Liễu Miên Đường ngầm thả lỏng khẩu khí, trả lời từng câu một.
Hỏi vài câu phiếm xong, Thôi Cửu đột nhiên lúc không chú ý liền hỏi: “Nàng lần đầu đến đây, ngày mai tranh thủ ra trấn dạo xem, nếu thấy thích thứ gì cứ việc mua.”
Miên Đường nghe vậy nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Ta cái gì cũng không thiếu, trên trấn người đông tấp nập, chi bằng ở nhà yên tĩnh thu xếp dọn dẹp một chút.”
Thôi gia bây giờ gia cảnh sa sút, cửa hàng có giá trị ở kinh thành đều đã bán hết, nay đến Linh Tuyền trấn kinh doanh đồ gốm. Vạn sự bắt đầu, chỗ nào cũng cần dùng tiền, nếu không tiết kiệm một chút, vẫn ăn xài phung phí như trước, chẳng phải miệng ăn núi lở sao?
Nhưng nàng không muốn làm đả thương chàng phu quân tự ái này, vậy nên cũng không nói sợ ra ngoài tiêu tiền.
Nhưng nói đến đây, nàng đột nhiên đứng dậy, lại túi hành lí lấy ra hộp nữ trang của mình.
Bên trong đó là hai tờ ngân phiếu trước khi xuất giá ông ngoại cho người mang đến cho nàng.
Sau khi qua cơn bạo bệnh, những của hồi môn kia đã không còn, chỉ có thủ sức và hộp bạc mà nương nàng truyền lại, còn nguyên dưới đệm giường của nàng. Sau này gia đình khó khăn, nhưng Thôi Cửu trước giờ chưa từng mở miệng hỏi đến giá trang kia.
*Thủ sức: trang sức trên đầu phụ nữ thời xưa.
*Giá trang: của hồi môn của tân nương.
Giờ đây, Miên Đường không do dự lấy ra một tờ, đưa cho hắn nói: “Nghe Lý ma ma nói, bây giờ chàng mua một mặt tiền mới trên trấn, cơ đồ phát triển, chỉ trong tầm tay, giá trang của ta không nhiều, bấy nhiêu cũng như hùng vốn, tiệm khai trương, ta cũng có thể theo phu quân chia ít tiền lời.”
Nàng nói vậy là để giữ cho Thôi Cửu chút thể diện nam nhi, không tiện nói thẳng, phu quân, chàng bây giờ mất hết tất cả, ta sợ chàng không có vốn, liền giúp cho chàng vậy.
Thôi Cửu dường như không đoán được nàng sẽ làm vậy, chăm chăm nhìn nàng một lúc, không nhận, chỉ lên tiếng: “Nàng không sợ kinh doanh thua lỗ, giá trang của nàng có đi không có về sao?”
Miên Đường thấy hắn không nhận, liền đặt ngân phiếu lên bàn, cười nói: “Làm kinh doanh, phải có lỗ có lời, chẳng lẽ tiền bạc trong thiên hạ một người có thể kiếm hết về sao? Chàng cứ lấy mà dùng, còn tốt hơn hai mắt đen tịt của ta.” Vừa nói vừa nhìn hắn, hi vọng hắn sẽ nhận lấy.
Miên Đường vốn dĩ đã đẹp, nhưng mỹ nhân nếu không tinh thông nhạy bén, chẳng qua cũng chỉ là một viên ngọc chạm khắc, không có linh phách mà thôi. Nhưng lúc nàng cười duyên, cảm giác lại xa lạ như mỹ nhân băng sơn mà không ai có thể đến gần, lập tức nụ cười như hoa vụt tắt. Lúm đồng tiền vươn trên hai má trắng hồng, trông vô cùng ngọt ngào, có cảm giác như một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên.
Thôi Cửu nheo mắt nhìn một hồi, vươn tay nhận lấy ngân phiếu: “Nếu đã vậy, ta thay nàng giữ nó... có điều chợ vẫn phải đi, ta đã đặt vài khúc vải ở tiệm cho nàng may y phục, nàng đi xem xem, nếu không vừa ý, cứ đổi theo kiểu nàng thích...”
Vì chồng muốn thể hiện quan tâm, nàng cũng không tiện từ chối nữa, đã gật đầu đồng ý.
Nói xong, hắn la to ra ngoài: “Lý ma ma, mang nước trà nóng vào đây.”
Lý ma ma làm việc nhanh nhẹn, không mất nhiều thời gian, liền mang bình pha trà nóng lên.
Thôi Cửu nhận lấy tách trà Lý ma ma mang lên, rất thản nhiên tùy ý xắn tay áo gạt bọt trên nắp, chậm rãi nho nhã nhấp một ngụm trà.
Trước đây lúc Liễu Miên Đường cùng nữ phu tử học trà đạo, đã từng nghe bà nói về cách thưởng trà, nhấc nắp, gạt trà, xoay tách, đều phải chú ý.
Lúc đó nàng nhìn thấy phu tử làm mẫu lưu loát sinh động, trong lòng thầm ngưỡng mộ, nhưng giờ nhìn dáng vẻ Thôi Cửu dùng trà ưu nhã, dường như cảm thấy vị phu nhân trước kia có chút dung tục.
Nàng chỉ nhớ Thôi gia là phú hộ giàu có nhất kinh thành, nhưng bất quá cũng chỉ là xuất thân thuyền phu Tào Bang bán muối mà phát tài, không ngờ rằng tên Thôi Cửu con cháu thương gia này lại có phong thái của quý tộc.
So ra, nữ tử của một viên quan nghèo túng, cùng với vị quân tử như ngọc kia không tương xứng lắm...
Lý ma ma hầu trà xong, liền cung kính lui xuống, để phu thê hai người Liễu Miên Đường cùng Thôi Cửu ngồi với nhau.
“Hai người ở riêng như vậy, thật ra không được mấy lần. Lúc nàng bệnh nặng triền miên trên giường, đều do lão nha hoàn hầu hạ săn sóc, sau này sức khỏe nàng tốt lên một chút, Thôi Cửu lại ra ngoài buôn bán.
Giờ hai người mặt đối mặt trong phòng ngủ yên tĩnh, nàng mới nhớ lại làm thê thử không chỉ có nâng khay ngang mày, mà còn phải uyên ương song phi...
Nghĩ đến đây, đột nhiên nàng có chút căng thẳng, bây giờ sắc trời cũng dần sập tối, nhưng dường như bản thân nàng vẫn chưa sẵn sàng.
Nhưng Thôi Cửu đặt tách trà xuống, lại ôn hòa hỏi thăm sức khỏe của nàng điều dưỡng có tốt lên chút nào không.
Thấy phu quân trò chuyện phiếm với mình, Liễu Miên Đường ngầm thả lỏng khẩu khí, trả lời từng câu một.
Hỏi vài câu phiếm xong, Thôi Cửu đột nhiên lúc không chú ý liền hỏi: “Nàng lần đầu đến đây, ngày mai tranh thủ ra trấn dạo xem, nếu thấy thích thứ gì cứ việc mua.”
Miên Đường nghe vậy nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Ta cái gì cũng không thiếu, trên trấn người đông tấp nập, chi bằng ở nhà yên tĩnh thu xếp dọn dẹp một chút.”
Thôi gia bây giờ gia cảnh sa sút, cửa hàng có giá trị ở kinh thành đều đã bán hết, nay đến Linh Tuyền trấn kinh doanh đồ gốm. Vạn sự bắt đầu, chỗ nào cũng cần dùng tiền, nếu không tiết kiệm một chút, vẫn ăn xài phung phí như trước, chẳng phải miệng ăn núi lở sao?
Nhưng nàng không muốn làm đả thương chàng phu quân tự ái này, vậy nên cũng không nói sợ ra ngoài tiêu tiền.
Nhưng nói đến đây, nàng đột nhiên đứng dậy, lại túi hành lí lấy ra hộp nữ trang của mình.
Bên trong đó là hai tờ ngân phiếu trước khi xuất giá ông ngoại cho người mang đến cho nàng.
Sau khi qua cơn bạo bệnh, những của hồi môn kia đã không còn, chỉ có thủ sức và hộp bạc mà nương nàng truyền lại, còn nguyên dưới đệm giường của nàng. Sau này gia đình khó khăn, nhưng Thôi Cửu trước giờ chưa từng mở miệng hỏi đến giá trang kia.
*Thủ sức: trang sức trên đầu phụ nữ thời xưa.
*Giá trang: của hồi môn của tân nương.
Giờ đây, Miên Đường không do dự lấy ra một tờ, đưa cho hắn nói: “Nghe Lý ma ma nói, bây giờ chàng mua một mặt tiền mới trên trấn, cơ đồ phát triển, chỉ trong tầm tay, giá trang của ta không nhiều, bấy nhiêu cũng như hùng vốn, tiệm khai trương, ta cũng có thể theo phu quân chia ít tiền lời.”
Nàng nói vậy là để giữ cho Thôi Cửu chút thể diện nam nhi, không tiện nói thẳng, phu quân, chàng bây giờ mất hết tất cả, ta sợ chàng không có vốn, liền giúp cho chàng vậy.
Thôi Cửu dường như không đoán được nàng sẽ làm vậy, chăm chăm nhìn nàng một lúc, không nhận, chỉ lên tiếng: “Nàng không sợ kinh doanh thua lỗ, giá trang của nàng có đi không có về sao?”
Miên Đường thấy hắn không nhận, liền đặt ngân phiếu lên bàn, cười nói: “Làm kinh doanh, phải có lỗ có lời, chẳng lẽ tiền bạc trong thiên hạ một người có thể kiếm hết về sao? Chàng cứ lấy mà dùng, còn tốt hơn hai mắt đen tịt của ta.” Vừa nói vừa nhìn hắn, hi vọng hắn sẽ nhận lấy.
Miên Đường vốn dĩ đã đẹp, nhưng mỹ nhân nếu không tinh thông nhạy bén, chẳng qua cũng chỉ là một viên ngọc chạm khắc, không có linh phách mà thôi. Nhưng lúc nàng cười duyên, cảm giác lại xa lạ như mỹ nhân băng sơn mà không ai có thể đến gần, lập tức nụ cười như hoa vụt tắt. Lúm đồng tiền vươn trên hai má trắng hồng, trông vô cùng ngọt ngào, có cảm giác như một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên.
Thôi Cửu nheo mắt nhìn một hồi, vươn tay nhận lấy ngân phiếu: “Nếu đã vậy, ta thay nàng giữ nó... có điều chợ vẫn phải đi, ta đã đặt vài khúc vải ở tiệm cho nàng may y phục, nàng đi xem xem, nếu không vừa ý, cứ đổi theo kiểu nàng thích...”
Vì chồng muốn thể hiện quan tâm, nàng cũng không tiện từ chối nữa, đã gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.