Chương 200:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Miên Đường không đồng lắm với câu ‘đệ đệ là người đứng đắn nhất’ của Thôi Phù, nhưng mà chuyện trong chăn gấm ở khuê trướng không thể nói tỉ mỉ với tỷ tỷ, đệ đệ của nàng không đúng đắn đến mức nào.
Vì thế chỉ có thể tiếp tục đề tài của mình: “Lý đại nhân làm người không tồi, cũng coi như hiểu tận gốc rế. Nhưng mà cạnh cửa hơi thấp một chút, hiện giờ làm quan không lớn lắm, không quá xứng đôi với tỷ tỷ. Nếu mà tỷ tỷ không nhìn trúng hắn, muội có thể tìm người khác thay tỷ. Hầu phủ trong kinh thành nhiều như vậy, vẫn có thể tìm được người thích hợp...”
Thôi Phù lại không ủng hộ lời này, thở dài: “Đừng nói ta không có ý định tái giá, cho dù thật sự muốn gả cũng không muốn gả cho hầu phủ vương gia gì. Nếu mà tìm được một nhà đơn giản, có lẽ có thể hài lòng hơn.”
Miên Đường cười nhẹ: “Tỷ tỷ đừng nghĩ nhiều. Hiện tại chỉ cần lo điều dưỡng thân mình. Lý ma ma còn làm cao hươu cho tỷ. Vào tháng thiếu (tháng dương lịch 30 ngày, tháng âm lịch 29 ngày) khó tránh khỏi việc sưng phù mặt, đắp thuốc này lên có thể thải nước dưỡng nhan. Đến lúc đó, qua tháng, tỷ tỷ lại đi tham gia tiệc trà vẫn là sáng rọi động lòng người.”
Thôi Phù cảm thấy Miên Đường nghĩ chuyện quá đơn giản, thế nhưng chỉ nghĩ tới mỹ lệ động lòng người như thế nào. Nàng không phải rất muốn tham gia tiệc trà gì đó để người ta nghị luận sau lưng. Nhưng mà có thể đẹp, làm nữ nhân ai có thể chối từ. Cơm nước xong xuôi, có thể thử dùng cao hươu kia xem sao.
Miên Đường thấy Thôi Phù có chuyện muốn làm, nàng tất nhiên là yên lòng.
Khi nàng trở về nội viện, Thôi Hành Chu và Lý Quang Tài đang uống rượu rồi giải tán. Sau khi trở về, Thôi Hành Chu cũng không ngủ, nửa nằm trên giường thẩm văn án Lý Quang Tài đưa tới, vừa đưa tay vỗ lưng dỗ Miên Đường đi ngủ.
Hiện tại cơ thể Miên Đường càng lúc càng nặng, nằm ngửa thì luôn đè lên bụng, cần phải nằm nghiêng dựa vào Thôi Hành Chu ngủ mới thoải mái. Cho nên cho dù Thôi Hành Chu ngủ muộn cũng cần phải tới dỗ Miên Đường ngủ mới được.
Chỉ chốc lát, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều chứng tỏ người đã ngủ say. Thôi Hành Chu buông hồ sơ trong tay, nhìn khuôn mặt say ngủ của Miên Đường, mi sắc như họa, thật sự là ngoan vô cùng. Hắn cười cười hôn mặt nàng, cũng ôm nàng đi ngủ.
Tới ngày thanh xuân thứ hai, tia nắng ban mai vừa ló dạng, Thôi Hành Chu đã đứng dậy. Nhiều ngày nay, Miên Đường đã quen ôm hắn ngủ tới hừng đông, chợt mất cánh tay cường tráng, không cần gọi đã tỉnh, buồn ngủ mông lung nói: “Chàng muốn đi đâu?”
Thôi Hành Chu nói: “Không phải đã nói đến lúc bận thì ở bên cạnh nàng đều rất khó. Gần đây Binh Bộ và Hộ Bộ sẽ gặp chấn động lớn, hôm nay ta muốn đi gặp Thánh Thượng, không biết khi nào mới có thể trở về.”
Tuy rằng hôm qua Miên Đường còn ghét bỏ Thôi Hành Chu quá dính người, nhưng mấy ngày gần đây phát hiện hắn không thể ở bên lại không nỡ để hẳn đi, chỉ treo ở trên người hắn cọ cọ mặt, nói: “Vậy chàng phải về sớm một chút, ta chờ chàng về ăn cơm chiều.”
Hoài Dương vương cảm thấy biểu hiện hôm nay của Miên Đường rất tốt, liền ôm con mèo dính hơi người vào lòng: “Sẽ tận lực về sớm. Nhưng mà ta không ở bên, nàng đừng có đi dạo mua mấy thứ linh tinh ăn nữa. Ở nhà với tỷ tỷ nhiều hơn, nếu rảnh quá thì mời gánh hát tới nghe cũng được.”
Miên Đường ngoan ngoãn gật gật đầu. Sau đó nàng đứng dậy giúp Thôi Hành Chu rửa mặt chuẩn bị y mũ, sau đó lại tự mình tiễn hắn ra phủ.
Trong tia nắng ban mai, bóng dáng Thôi Hành Chu cao lớn nhìn qua vừa mạnh mẽ mà lại trầm ồn. Sau khi nhảy lên lưng ngựa, hắn hơi hơi mỉm cười với nàng rồi phi nhanh đi.
Trước khi Thôi Hành Chu tới trước cửa cung, quan viên vào triều sớm đã tụ đôi tụ năm tụ ba cạnh nhau.
Gần đây Tuy vương đã thoát khỏi liên lụy do bị con cháu làm hại trước đây, đã tới Lại Bộ nhậm chức. Hắn ta thân là hoàng thức công, sau lưng có chỗ dựa là Cung gia Thái Hoàng Thái Hậu, nền tảng thâm hậu, là người vương gia khác họ Hoài Dương vương không thể so.
Cho nên xung quanh Tuy vương có một đống quan viên nói chuyện với hắn ta, trong đó không thiếu người của Binh Tư.
Ngược lại xung quanh Hoài Dương vương, gần như ít ỏi không có mấy ai.
Không còn cách nào, hướng gió trong quan trường chính là sáng tỏ như vậy. Hoài Dương vương không mượn được đông phong, ở Binh Tư cũng không có thành tựu gì, tất nhiên là không có người cổ động.
Nhưng mà Tuy vương lại thân thiết đi tới hàn huyện với Hoài Dương vương: “Hoài Dương vương gần đây không phải ở trong phủ với thê tử đang mang thai sao? Hôm nay sao lại vào triều sớm như vậy?”
Hoài Dương vương liếc nhìn Mã thượng thư đứng sau Tuy vương, hơi hơi mỉm cười: “Không có biện pháp, thủ hạ cả đám đều ngu xuẩn, thừa dịp bổn vương không ở chọc phải cái sọt. Nếu không thu thập thỏa đáng, thật là hổ thẹn long ân.”
Vị Mã thượng thư kia bị nói khiến sắc mặt trở nên đỏ đậm. Tuy vương ngó bọn người của Binh Tư, chỉ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vương gia, ngài nói như vậy khiến nhóm đồng liêu (đồng nghiệp) bận rộn cả tháng trời ở Binh Tư nghĩ thế nào đây? Nếu là hồi phủ với thể tử không làm gì, tất nhiên là không sai. Nhưng khiến người mệt đến mức không thể nghỉ ngơi, kia lại thành tội nhân. Ta nghĩ dựa vào bệ hạ thánh minh cũng sẽ không cân nhắc quyết định như vậy chứ?”
Hoài Dương vương hơi khép mắt lại, chỉ vờ như nhắm mắt dưỡng thần, lười cãi nhau với Tuy vương.
Nhưng Tuy vương lại không thuận theo. Hiện tại hắn ta vừa nhìn thấy Hoài Dương vương liền nghẹn đến mức lửa giận đầy mình, chỉ đứng cười tiếp tục bóc mẽ Hoài Dương vương phủ: “Hậu trạch vương gia có chút loạn, khó trách ngươi lười quản lý sự vụ. Nghe nói tỷ tỷ ngươi hiện giờ đã hòa ly, cả ngày ở cùng với vị vương phi kia của ngươi thì cũng không lo tái giá. Tráng hán tử ổ cướp núi Ngưỡng nhiều như vậy, để vương phi giật dây là được...”
Nếu không phải đang ở trước cửa cung, Thôi Hành Chu đều có thể dùng một quyền đánh bay vị hoàng thúc này. Hắn lạnh mặt nói: “Tuy vương tu được một thân khẩu đức, lấy chuyện phụ nhân ở hậu trạch ra nói, ngươi còn xem như là nam nhân?”
Tuy Vương cười cười, nhỏ giọng nói: “Tất nhiên là không có khí khái như Hoài Dưng vương, thế nhưng có thể vứt bỏ hiềm khích trước kia, cưới Lục Văn núi Ngưỡng làm thê...”
Hắn ta còn chưa dứt lời, cổ áo đã bị Hoài Dương vương xách nhấc lên, gằn từng câu từng chữ: “Miệng đầy lời nói bậy, người đang nói cái gì!”
Nói thật ra, hai vị này mỗi lần gặp mặt đều phải đấu khẩu một lần, chiếm tiện nghi lẫn nhau. Tuy vương tự nhận là những lời hôm nay cũng không tính là quá phận.
Rốt cuộc trước kia Liễu Miên Đường từng là bộ hạ của Lưu Dục, đã từng là nữ thủ lĩnh phi tặc núi Ngưỡng là sự thật. Nhưng không ngờ phản ứng của Thôi Hành Chu lớn đến vậy, đôi mắt anh tuấn kia trừ bỏ phẫn nộ ra còn còn vẻ khiếp sợ.
Tuy Vương ngẩn người, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, sau đó nói vào tại Thôi Hành Chu: “Trời! Hoài Dương vương luôn anh minh thần võ thế nhưng không biết bản thân cưới phải người nào sao? Nói cho ngươi, Liễu Miên Đường chính là Lục Văn ở núi Ngưỡng. Nếu không tin, ngươi có thể hỏi đương kim thánh thượng nha. Rốt cuộc trước khi nàng gả cho người vẫn luôn ở thưởng hoa ngắm trăng với vạn tuế gia ở núi Ngưỡng đấy. Tình chàng ý thiếp, thậm chí vì chất tôn kia của ta mà vượt núi sông tiến biển lửa cũng không tiếc đó...”
Tuy Vương chưa nói xong, Thôi Hành Chu đã vung nắm tay, lại bị Lý Quang Tài vội vàng chạy tới tách ra.
Lý Quang Tài khẩn cấp bắt lấy Hoài Dương vương đang bạo nộ, thấp giọng nói: “Vì bố cục hôm nay, người ta đã vất vả bố trí thật lâu. Ngàn vạn đừng bởi vì Tuy vương khiêu khích mà cành mẹ để cành con, thất bại trong gang tấc!”
Hoài Dương Vương cắn chặt hàm răng, đôi tay đóng đóng mở mở. Trong lúc nhất thời vô số suy nghĩ hiện lên trong đầy, rất nhiều chi tiết trước kia luôn vô ý bỏ qua, trong khoảnh khắc tất cả đều cuồn cuộn đổ về.
Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn khắc chế được lửa giận. Trong ánh mắt khó hiểu của các quan lại xung quanh chậm rãi khôi phục bình tĩnh, cũng không để ý tới Tuy vương, đi thượng triều.
Như lời Lý Quang Tài đã nói, vì để thanh trừ những con sâu mọt trong Binh Tư, bọn họ đã mưu hoa rất nhiều. Chỉ lấy những sai sót xuất hiện trong Binh Tư hai ngày nay làm lối vào, liên tiếp dẫn ra được rất nhiều bản án cũ năm xưa của các quan viên liên can, bao gồm cả Mã thượng thư.
Đám người Mã thượng thư vốn tưởng rằng gần đây hạng mục của mình xuất hiện sai sót, đã mời Tuy vương điều động nhân mạnh khơi thông và gần như đã che lấp được. Cho dù vạn tuế có giảng tội cũng chỉ là phạt khiển trách cấm túc mà thôi.
Nhưng không ngờ được, Hoài Dương vương gần như cả ngày không tới công sở lại đột nhiên gây khó dễ, liệt ra chứng cứ vô cùng xác thực về những chuyện riêng tư của bọn họ.
Đám người Mã thượng thư thật sự là trở tay không kịp, muốn biện giải cũng nhất thời không nghĩ ra được biện pháp nào. Hơn nữa, những vụ án cũ này phức tạp sai phạm, thậm chí còn liên lụy đến cả Hộ Bộ.
Vạn tuế nghe xong thì tức giận, lập tức hạ lệnh trừ bỏ mũ quan của Mã thượng thư, kéo xuống giao cho Hình Tư thẩm vấn.
Các quan lại ở đây không ai dự đoán trước được. Hoài Dương vương bất động thanh sắc* đột nhiên gây khó dễ, nhấc lên sóng thần vạn trượng trong quan trường kinh thành. Hơn nửa số người Binh Tư và Hộ Bộ, và một số quan viên liên quan đều bị cách chức thẩm tra.
*Bất động thanh sắc : mặt không một biểu tình, không chút biến sắc
Những vụ án đó thật sự quá đen tối, ai dính vào đều là một thân tanh hôi. Có một Số quan viên bị liên lụy, trong lòng đều suy nghĩ làm thế nào để giết người diệt khẩu, thanh minh cho mình. Trong lúc nhất thời, trên dưới triều đình đều không có ai đứng ra thay bọn họ biện giải.
Người sáng suốt đều biết, đây do Hoài Dương vương không thể chịu đựng được việc bản thân bị người hư cấu nên tự mình ra tay thanh lý môn hộ. Cũng là cho những người đứng sau lưng một lời cảnh cáo, Binh Tư là địa bàn của hắn, người ngoài chớ tới gây sóng gió.
Chỉ là Hoài Dương vương vừa giết gà dọa khi xong, vẻ mặt cũng không quá vui mừng. Khi lui triều, thế nhưng liên tiếp yêu cầu đơn độc gặp mặt vạn tuế.
Lần này Tuy vương so chiêu với Hoài Dương vương ở trên triều định, nhưng xem như là nước cờ kém nhất, chỉ là tâm tình hắn ta thế mà còn coi như là sung sướng.
Bởi vì hắn ta biết, hậu viện Hoài Dương vương phủ có lẽ sắp nhấc lên một trận tỉnh phong huyết vũ*! Vì thế, hắn ta còn cố ý đứng chờ trước cửa cung, muốn xem xem dáng vẻ tức đến hộc máu của Thôi Hành Chu.
*Tinh phong huyết vũ : nghĩa là đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh
Không ngờ rằng, Hoài Dương vương dường như không trò chuyện quá lâu với hoàng đế, rất nhanh đã từ Ngự Thư phòng đi ra. Thấy Tuy vuong ngồi trên ghế dưới tán cây trước cửa cung, còn dừng lại cười cười: “Tuy vương thật có nhã hứng, đang ở đây phơi nắng à?”
Tuy vương thấy vẻ mặt hắn như thường, không khỏi thử thăm dò: “Thế nào? Vạn tuế có nói cho ngươi chi tiết về Liễu Miên Đường không?”
Vẻ mặt Thôi Hành Chu đạm nhiên nói: “Nếu ta có thể cưới nàng, sao lại không biết đầy đủ về nàng? Nhưng thật ra là Tuy vương đó, nên cẩn thận một chút. Ngươi trương dương như vậy cũng không phải là tiện nội (cách gọi vợ) để lộ quá khứ, mà là muốn xốc lên gốc gác của vạn tuế. Sao nào? Vương gia ngài muốn tạo phải sao?”
Tuy vương không ngờ lại bị Hoài Dương vương chống lại, lập tức nhíu mày.
Xem dáng vẻ Hoài Dương vương, đúng thật là không giống người bị lừa hôn mà thất hồn lạc phách*. Trong lòng không khỏi hồ nghi, cũng không rõ sáng nay Thôi Hành Chu là thẹn quá hóa giận hay là không biết nội tình.
*Thất hồn lạc phách: tình trạng tinh thần không tốt, tâm trạng hoảng hốt lo lâu, thường là sau khi chứng kiến hoặc gặp phải chuyện gì đó đáng sợ và gây shock
Thôi Hành Chu không hề để ý đến hắn ta, sắc mặt như thường lên xe ngựa. Nhưng vừa lên xe ngựa, cả khuôn mặt trở nên đáng sợ như la sát trong địa ngục. Đôi mi tuấn tú cũng tràn ngập lửa giận.
Mới vừa rồi ở Ngự Thư phòng, hắn thật sự suýt chút nữa mở miệng dò hỏi Lưu Dục.
Nhưng mặc kệ Liễu Miên Đường là yêu hay là ma, đều đã là thê tử của hắn. Không biết được từ trong chính miệng của nàng, kỳ thật đã là sỉ nhục cực lớn!
Cho nên, lời nói đã đến bên miệng, Thôi Hành Chu lại vội vàng dừng lại, chỉ hướng bệ hạ xin ý kiến sắp xếp bổ nhiệm và miễn nhiệm, liền xoay người xuất cung.
Còn chuyện rốt cuộc Liễu Miên Đường có phải tặc tử Lục Văn hay không, hắn sẽ tự mình, cẩn thận, triệt triệt để để tra hỏi ra manh mối!
Ngày đó, Miên Đường ở trong phủ vẫn luôn chờ Thôi Hành Chu trở về ăn cơm chiều. Nhưng mà chờ mãi chờ mãi, vẫn không thấy hắn quay về.
Vì thế chỉ có thể tiếp tục đề tài của mình: “Lý đại nhân làm người không tồi, cũng coi như hiểu tận gốc rế. Nhưng mà cạnh cửa hơi thấp một chút, hiện giờ làm quan không lớn lắm, không quá xứng đôi với tỷ tỷ. Nếu mà tỷ tỷ không nhìn trúng hắn, muội có thể tìm người khác thay tỷ. Hầu phủ trong kinh thành nhiều như vậy, vẫn có thể tìm được người thích hợp...”
Thôi Phù lại không ủng hộ lời này, thở dài: “Đừng nói ta không có ý định tái giá, cho dù thật sự muốn gả cũng không muốn gả cho hầu phủ vương gia gì. Nếu mà tìm được một nhà đơn giản, có lẽ có thể hài lòng hơn.”
Miên Đường cười nhẹ: “Tỷ tỷ đừng nghĩ nhiều. Hiện tại chỉ cần lo điều dưỡng thân mình. Lý ma ma còn làm cao hươu cho tỷ. Vào tháng thiếu (tháng dương lịch 30 ngày, tháng âm lịch 29 ngày) khó tránh khỏi việc sưng phù mặt, đắp thuốc này lên có thể thải nước dưỡng nhan. Đến lúc đó, qua tháng, tỷ tỷ lại đi tham gia tiệc trà vẫn là sáng rọi động lòng người.”
Thôi Phù cảm thấy Miên Đường nghĩ chuyện quá đơn giản, thế nhưng chỉ nghĩ tới mỹ lệ động lòng người như thế nào. Nàng không phải rất muốn tham gia tiệc trà gì đó để người ta nghị luận sau lưng. Nhưng mà có thể đẹp, làm nữ nhân ai có thể chối từ. Cơm nước xong xuôi, có thể thử dùng cao hươu kia xem sao.
Miên Đường thấy Thôi Phù có chuyện muốn làm, nàng tất nhiên là yên lòng.
Khi nàng trở về nội viện, Thôi Hành Chu và Lý Quang Tài đang uống rượu rồi giải tán. Sau khi trở về, Thôi Hành Chu cũng không ngủ, nửa nằm trên giường thẩm văn án Lý Quang Tài đưa tới, vừa đưa tay vỗ lưng dỗ Miên Đường đi ngủ.
Hiện tại cơ thể Miên Đường càng lúc càng nặng, nằm ngửa thì luôn đè lên bụng, cần phải nằm nghiêng dựa vào Thôi Hành Chu ngủ mới thoải mái. Cho nên cho dù Thôi Hành Chu ngủ muộn cũng cần phải tới dỗ Miên Đường ngủ mới được.
Chỉ chốc lát, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều chứng tỏ người đã ngủ say. Thôi Hành Chu buông hồ sơ trong tay, nhìn khuôn mặt say ngủ của Miên Đường, mi sắc như họa, thật sự là ngoan vô cùng. Hắn cười cười hôn mặt nàng, cũng ôm nàng đi ngủ.
Tới ngày thanh xuân thứ hai, tia nắng ban mai vừa ló dạng, Thôi Hành Chu đã đứng dậy. Nhiều ngày nay, Miên Đường đã quen ôm hắn ngủ tới hừng đông, chợt mất cánh tay cường tráng, không cần gọi đã tỉnh, buồn ngủ mông lung nói: “Chàng muốn đi đâu?”
Thôi Hành Chu nói: “Không phải đã nói đến lúc bận thì ở bên cạnh nàng đều rất khó. Gần đây Binh Bộ và Hộ Bộ sẽ gặp chấn động lớn, hôm nay ta muốn đi gặp Thánh Thượng, không biết khi nào mới có thể trở về.”
Tuy rằng hôm qua Miên Đường còn ghét bỏ Thôi Hành Chu quá dính người, nhưng mấy ngày gần đây phát hiện hắn không thể ở bên lại không nỡ để hẳn đi, chỉ treo ở trên người hắn cọ cọ mặt, nói: “Vậy chàng phải về sớm một chút, ta chờ chàng về ăn cơm chiều.”
Hoài Dương vương cảm thấy biểu hiện hôm nay của Miên Đường rất tốt, liền ôm con mèo dính hơi người vào lòng: “Sẽ tận lực về sớm. Nhưng mà ta không ở bên, nàng đừng có đi dạo mua mấy thứ linh tinh ăn nữa. Ở nhà với tỷ tỷ nhiều hơn, nếu rảnh quá thì mời gánh hát tới nghe cũng được.”
Miên Đường ngoan ngoãn gật gật đầu. Sau đó nàng đứng dậy giúp Thôi Hành Chu rửa mặt chuẩn bị y mũ, sau đó lại tự mình tiễn hắn ra phủ.
Trong tia nắng ban mai, bóng dáng Thôi Hành Chu cao lớn nhìn qua vừa mạnh mẽ mà lại trầm ồn. Sau khi nhảy lên lưng ngựa, hắn hơi hơi mỉm cười với nàng rồi phi nhanh đi.
Trước khi Thôi Hành Chu tới trước cửa cung, quan viên vào triều sớm đã tụ đôi tụ năm tụ ba cạnh nhau.
Gần đây Tuy vương đã thoát khỏi liên lụy do bị con cháu làm hại trước đây, đã tới Lại Bộ nhậm chức. Hắn ta thân là hoàng thức công, sau lưng có chỗ dựa là Cung gia Thái Hoàng Thái Hậu, nền tảng thâm hậu, là người vương gia khác họ Hoài Dương vương không thể so.
Cho nên xung quanh Tuy vương có một đống quan viên nói chuyện với hắn ta, trong đó không thiếu người của Binh Tư.
Ngược lại xung quanh Hoài Dương vương, gần như ít ỏi không có mấy ai.
Không còn cách nào, hướng gió trong quan trường chính là sáng tỏ như vậy. Hoài Dương vương không mượn được đông phong, ở Binh Tư cũng không có thành tựu gì, tất nhiên là không có người cổ động.
Nhưng mà Tuy vương lại thân thiết đi tới hàn huyện với Hoài Dương vương: “Hoài Dương vương gần đây không phải ở trong phủ với thê tử đang mang thai sao? Hôm nay sao lại vào triều sớm như vậy?”
Hoài Dương vương liếc nhìn Mã thượng thư đứng sau Tuy vương, hơi hơi mỉm cười: “Không có biện pháp, thủ hạ cả đám đều ngu xuẩn, thừa dịp bổn vương không ở chọc phải cái sọt. Nếu không thu thập thỏa đáng, thật là hổ thẹn long ân.”
Vị Mã thượng thư kia bị nói khiến sắc mặt trở nên đỏ đậm. Tuy vương ngó bọn người của Binh Tư, chỉ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vương gia, ngài nói như vậy khiến nhóm đồng liêu (đồng nghiệp) bận rộn cả tháng trời ở Binh Tư nghĩ thế nào đây? Nếu là hồi phủ với thể tử không làm gì, tất nhiên là không sai. Nhưng khiến người mệt đến mức không thể nghỉ ngơi, kia lại thành tội nhân. Ta nghĩ dựa vào bệ hạ thánh minh cũng sẽ không cân nhắc quyết định như vậy chứ?”
Hoài Dương vương hơi khép mắt lại, chỉ vờ như nhắm mắt dưỡng thần, lười cãi nhau với Tuy vương.
Nhưng Tuy vương lại không thuận theo. Hiện tại hắn ta vừa nhìn thấy Hoài Dương vương liền nghẹn đến mức lửa giận đầy mình, chỉ đứng cười tiếp tục bóc mẽ Hoài Dương vương phủ: “Hậu trạch vương gia có chút loạn, khó trách ngươi lười quản lý sự vụ. Nghe nói tỷ tỷ ngươi hiện giờ đã hòa ly, cả ngày ở cùng với vị vương phi kia của ngươi thì cũng không lo tái giá. Tráng hán tử ổ cướp núi Ngưỡng nhiều như vậy, để vương phi giật dây là được...”
Nếu không phải đang ở trước cửa cung, Thôi Hành Chu đều có thể dùng một quyền đánh bay vị hoàng thúc này. Hắn lạnh mặt nói: “Tuy vương tu được một thân khẩu đức, lấy chuyện phụ nhân ở hậu trạch ra nói, ngươi còn xem như là nam nhân?”
Tuy Vương cười cười, nhỏ giọng nói: “Tất nhiên là không có khí khái như Hoài Dưng vương, thế nhưng có thể vứt bỏ hiềm khích trước kia, cưới Lục Văn núi Ngưỡng làm thê...”
Hắn ta còn chưa dứt lời, cổ áo đã bị Hoài Dương vương xách nhấc lên, gằn từng câu từng chữ: “Miệng đầy lời nói bậy, người đang nói cái gì!”
Nói thật ra, hai vị này mỗi lần gặp mặt đều phải đấu khẩu một lần, chiếm tiện nghi lẫn nhau. Tuy vương tự nhận là những lời hôm nay cũng không tính là quá phận.
Rốt cuộc trước kia Liễu Miên Đường từng là bộ hạ của Lưu Dục, đã từng là nữ thủ lĩnh phi tặc núi Ngưỡng là sự thật. Nhưng không ngờ phản ứng của Thôi Hành Chu lớn đến vậy, đôi mắt anh tuấn kia trừ bỏ phẫn nộ ra còn còn vẻ khiếp sợ.
Tuy Vương ngẩn người, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, sau đó nói vào tại Thôi Hành Chu: “Trời! Hoài Dương vương luôn anh minh thần võ thế nhưng không biết bản thân cưới phải người nào sao? Nói cho ngươi, Liễu Miên Đường chính là Lục Văn ở núi Ngưỡng. Nếu không tin, ngươi có thể hỏi đương kim thánh thượng nha. Rốt cuộc trước khi nàng gả cho người vẫn luôn ở thưởng hoa ngắm trăng với vạn tuế gia ở núi Ngưỡng đấy. Tình chàng ý thiếp, thậm chí vì chất tôn kia của ta mà vượt núi sông tiến biển lửa cũng không tiếc đó...”
Tuy Vương chưa nói xong, Thôi Hành Chu đã vung nắm tay, lại bị Lý Quang Tài vội vàng chạy tới tách ra.
Lý Quang Tài khẩn cấp bắt lấy Hoài Dương vương đang bạo nộ, thấp giọng nói: “Vì bố cục hôm nay, người ta đã vất vả bố trí thật lâu. Ngàn vạn đừng bởi vì Tuy vương khiêu khích mà cành mẹ để cành con, thất bại trong gang tấc!”
Hoài Dương Vương cắn chặt hàm răng, đôi tay đóng đóng mở mở. Trong lúc nhất thời vô số suy nghĩ hiện lên trong đầy, rất nhiều chi tiết trước kia luôn vô ý bỏ qua, trong khoảnh khắc tất cả đều cuồn cuộn đổ về.
Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn khắc chế được lửa giận. Trong ánh mắt khó hiểu của các quan lại xung quanh chậm rãi khôi phục bình tĩnh, cũng không để ý tới Tuy vương, đi thượng triều.
Như lời Lý Quang Tài đã nói, vì để thanh trừ những con sâu mọt trong Binh Tư, bọn họ đã mưu hoa rất nhiều. Chỉ lấy những sai sót xuất hiện trong Binh Tư hai ngày nay làm lối vào, liên tiếp dẫn ra được rất nhiều bản án cũ năm xưa của các quan viên liên can, bao gồm cả Mã thượng thư.
Đám người Mã thượng thư vốn tưởng rằng gần đây hạng mục của mình xuất hiện sai sót, đã mời Tuy vương điều động nhân mạnh khơi thông và gần như đã che lấp được. Cho dù vạn tuế có giảng tội cũng chỉ là phạt khiển trách cấm túc mà thôi.
Nhưng không ngờ được, Hoài Dương vương gần như cả ngày không tới công sở lại đột nhiên gây khó dễ, liệt ra chứng cứ vô cùng xác thực về những chuyện riêng tư của bọn họ.
Đám người Mã thượng thư thật sự là trở tay không kịp, muốn biện giải cũng nhất thời không nghĩ ra được biện pháp nào. Hơn nữa, những vụ án cũ này phức tạp sai phạm, thậm chí còn liên lụy đến cả Hộ Bộ.
Vạn tuế nghe xong thì tức giận, lập tức hạ lệnh trừ bỏ mũ quan của Mã thượng thư, kéo xuống giao cho Hình Tư thẩm vấn.
Các quan lại ở đây không ai dự đoán trước được. Hoài Dương vương bất động thanh sắc* đột nhiên gây khó dễ, nhấc lên sóng thần vạn trượng trong quan trường kinh thành. Hơn nửa số người Binh Tư và Hộ Bộ, và một số quan viên liên quan đều bị cách chức thẩm tra.
*Bất động thanh sắc : mặt không một biểu tình, không chút biến sắc
Những vụ án đó thật sự quá đen tối, ai dính vào đều là một thân tanh hôi. Có một Số quan viên bị liên lụy, trong lòng đều suy nghĩ làm thế nào để giết người diệt khẩu, thanh minh cho mình. Trong lúc nhất thời, trên dưới triều đình đều không có ai đứng ra thay bọn họ biện giải.
Người sáng suốt đều biết, đây do Hoài Dương vương không thể chịu đựng được việc bản thân bị người hư cấu nên tự mình ra tay thanh lý môn hộ. Cũng là cho những người đứng sau lưng một lời cảnh cáo, Binh Tư là địa bàn của hắn, người ngoài chớ tới gây sóng gió.
Chỉ là Hoài Dương vương vừa giết gà dọa khi xong, vẻ mặt cũng không quá vui mừng. Khi lui triều, thế nhưng liên tiếp yêu cầu đơn độc gặp mặt vạn tuế.
Lần này Tuy vương so chiêu với Hoài Dương vương ở trên triều định, nhưng xem như là nước cờ kém nhất, chỉ là tâm tình hắn ta thế mà còn coi như là sung sướng.
Bởi vì hắn ta biết, hậu viện Hoài Dương vương phủ có lẽ sắp nhấc lên một trận tỉnh phong huyết vũ*! Vì thế, hắn ta còn cố ý đứng chờ trước cửa cung, muốn xem xem dáng vẻ tức đến hộc máu của Thôi Hành Chu.
*Tinh phong huyết vũ : nghĩa là đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh
Không ngờ rằng, Hoài Dương vương dường như không trò chuyện quá lâu với hoàng đế, rất nhanh đã từ Ngự Thư phòng đi ra. Thấy Tuy vuong ngồi trên ghế dưới tán cây trước cửa cung, còn dừng lại cười cười: “Tuy vương thật có nhã hứng, đang ở đây phơi nắng à?”
Tuy vương thấy vẻ mặt hắn như thường, không khỏi thử thăm dò: “Thế nào? Vạn tuế có nói cho ngươi chi tiết về Liễu Miên Đường không?”
Vẻ mặt Thôi Hành Chu đạm nhiên nói: “Nếu ta có thể cưới nàng, sao lại không biết đầy đủ về nàng? Nhưng thật ra là Tuy vương đó, nên cẩn thận một chút. Ngươi trương dương như vậy cũng không phải là tiện nội (cách gọi vợ) để lộ quá khứ, mà là muốn xốc lên gốc gác của vạn tuế. Sao nào? Vương gia ngài muốn tạo phải sao?”
Tuy vương không ngờ lại bị Hoài Dương vương chống lại, lập tức nhíu mày.
Xem dáng vẻ Hoài Dương vương, đúng thật là không giống người bị lừa hôn mà thất hồn lạc phách*. Trong lòng không khỏi hồ nghi, cũng không rõ sáng nay Thôi Hành Chu là thẹn quá hóa giận hay là không biết nội tình.
*Thất hồn lạc phách: tình trạng tinh thần không tốt, tâm trạng hoảng hốt lo lâu, thường là sau khi chứng kiến hoặc gặp phải chuyện gì đó đáng sợ và gây shock
Thôi Hành Chu không hề để ý đến hắn ta, sắc mặt như thường lên xe ngựa. Nhưng vừa lên xe ngựa, cả khuôn mặt trở nên đáng sợ như la sát trong địa ngục. Đôi mi tuấn tú cũng tràn ngập lửa giận.
Mới vừa rồi ở Ngự Thư phòng, hắn thật sự suýt chút nữa mở miệng dò hỏi Lưu Dục.
Nhưng mặc kệ Liễu Miên Đường là yêu hay là ma, đều đã là thê tử của hắn. Không biết được từ trong chính miệng của nàng, kỳ thật đã là sỉ nhục cực lớn!
Cho nên, lời nói đã đến bên miệng, Thôi Hành Chu lại vội vàng dừng lại, chỉ hướng bệ hạ xin ý kiến sắp xếp bổ nhiệm và miễn nhiệm, liền xoay người xuất cung.
Còn chuyện rốt cuộc Liễu Miên Đường có phải tặc tử Lục Văn hay không, hắn sẽ tự mình, cẩn thận, triệt triệt để để tra hỏi ra manh mối!
Ngày đó, Miên Đường ở trong phủ vẫn luôn chờ Thôi Hành Chu trở về ăn cơm chiều. Nhưng mà chờ mãi chờ mãi, vẫn không thấy hắn quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.