Chương 199:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Từ sau khi nhập kinh, Miên Đường không hề cảm thấy công việc của vương gia nhà mình trở nên bù lu bù loa.
Nếu giống như trước kia ở Tây Bắc, hoặc là so sánh với Chân Châu, hiện tại Hoài Dương vương có thể nói là giống với kẻ ăn chơi trác táng cà lơ phất phơ không làm việc gì.
Bởi vì cuộc hỗn loạn trước đây ở chùa Vọng Sơn, Thôi Hành Chu thế mà mặt dày xin vạn tuế gia nghỉ dài hạn, nói là vương phi chấn kinh không nhỏ, hắn cần phải ở nhà bên nàng nhiều hơn.
Bởi vì nữ nhân hoàng đế là kẻ khởi xướng trận hỗn loạn này, tuy rằng Thôi Hành Chu yêu cần nghỉ tạm có không được đến mấy cũng không thể không cho nghỉ.
Vì thế mấy ngày vương gia đều không cần phải lâm triều, huống chi là đi Thượng Nha Thư. Mỗi ngày đều chỉ dậy sớm vẽ mi cho Miên Đường, ngắm hoa trong viện, thỉnh thoảng còn dạo phố phường một vòng.
Miên Đường banh mặt đứng trước quầy hàng bánh rán, nhìn chiếc bánh nhồi đầy nhân đậu dần phồng lên trong dầu sôi, rồi lật mặt khác lên, phát ra tiếng xèo xèo... Nàng thật sự là nhịn không được, cuối cùng nói với nam tử bên cạnh: “Vương gia, ta cảm thấy luôn dính với nhau như này đều không phải đạo làm phu thê hòa thuận với nhau.”
Hoài Dương Vương cắn một miếng bánh rán vừa mới mua, cảm thấy vừa ngọt vừa đầy dầu mỡ. Hắn khẽ nhíu mày, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Trước kia, khi ta không ở bên, nàng đều lên phố mua mấy cái này ăn?”
Miên Đường trùng mắt nhìn hắn, quay đầu đi không nói một lời. Bích Thảo ở bên cạnh cẩn thận nói: “Không phải lúc này vương phi cũng mua mấy cái này, trước kia nàng thích ăn bánh lạnh hơn.”
Hoài Dương vương vừa nghe, trợn tròn mắt, cúi đầu hỏi Miên Đường: “Mấy ngày nay nàng ăn bánh lạnh này nên mới đau bụng?”
Lần này Miên Đường không trừng mắt nhìn Hoài Dương Vương, mà trừng Bích Thảo.
Thôi Hành Chu nhíu mày nói: “Nàng phải biết rằng hiện tại nàng lớn bụng, mà thứ trên đường không được sạch sẽ, nên ăn ít lại. Hôm nay là lần cuối, về sau muốn ăn gì, đầu bếp bánh ngọt trong phủ sẽ làm cho nàng.”
Miên Đường nhịn xuống tính tình của mình: “Có mấy món ăn vặt trong phủ không làm đúng được mùi vị đó. Ví dụ như cái bánh rán này, cần phải chiên bằng dầu mới ngon... Nơi này cách Binh Tư rất gần, đã mấy ngày rồi chàng không tới Binh Tư, có muốn đi xem không?”
Sắc mặt Thôi Hành Chu hơi thúi, từ trên cao nhìn xuống, trừng Liễu Miên Đường: “Nàng không muốn ta ở cạnh?”
Liễu Miên Đường chột dạ cắn một miếng bánh rán, thầm nghĩ, chỉ có một xíu xiu thui...
So sánh với tướng công hoàn mỹ ở Bắc Nhai mà nói thì phu quân nhà mình đương nhiên cũng rất tốt, nhưng mà vương gia cứ dính vào người nàng khiến cho người ta có chút phát điên.
Từ trước đến nay Liễu Miên Đường đã quen với tự do, cho dù hiện tại quý vì Hoài Dương vương phi, thường phải xã giao với những phu nhân đó ra, nàng cũng có việc mình cần phải hoàn thành.
Như là xử lý bốn cửa hàng mới mua ở kinh thành, còn phải thẩm tra đối chiếu các hạng mục của Tiêu Cục Tử mới mở, rồi lại sắp xếp sinh hoạt hàng ngày cho các huynh đệ cũ ở núi Ngưỡng.
Có mấy huynh đệ đã gặp được cô nương thích hợp, đáng tiếc trong nhà không có cha mẹ, cho nên đều phải để nàng thu xếp hôn sự đó!
Nhưng Thôi Hành Chu ở bên cạnh thế này, rất nhiều chuyện không thể ra ngoài ánh sang không phải đã bị hắn nhìn thấy rồi sao?
Nhìn ánh mắt Miên Đường chột dạ, Thôi Hành Chu đã đoán được câu trả lời của nàng. Hắn chỉ dùng khăn lau khóe miệng của nàng: “Hiếm khi ta mới có mấy ngày thanh nhàn, chờ thêm hai ngày nữa chỉ sợ bận đến mức không được gặp nàng. Nàng thế mà dám không kiên nhẫn với ta!”
Miên Đường thấy Thôi Hành Chu không vui, vội vàng kéo tay hắn, lay lay giống như dỗ hài tử: “Ta đâu có không kiên nhẫn đâu, không phải là sợ mình làm chậm trễ chính sự của vương gia hay sao... Mà, lát nữa đi dạo qua cửa hàng kỳ họa, ta muốn mua một bộ bàn cờ bích ngọc cho chàng. Nghĩ lại thì đã lâu rồi chưa mua đồ tặng cho chàng đâu đó!”
Bích Thảo ở bên cạnh nhìn, cảm thấy nữ chủ tử của mình giống như lưu manh lừa gạt tiểu cô nương nhà lành vậy, nói năng ngọt xót, còn hay lấy đồ tặng người ta. Cố tình vương gia cao lớn anh tuấn hình như rất thích, được vương phi dỗ dành như vậy một lát, vụn băng trên mặt đã tan ra, hơi phiếm ánh xuân về.
Vì thế sau khi dạo qua quầy hàng bánh rán xong, xe ngựa liền đi tới cửa hàng kỳ họa.
Đúng lúc này, có người mang theo tôi tớ phi ngựa đuổi tới đây, nhìn thấy vương gia như tình được thân nhân thất lạc nhiều năm, lệ nóng doanh tròng, khóc nức nở xuống khỏi lưng ngựa, nói: “Vương gia, xem như đã tìm được ngài rồi, Binh Tư hiện giờ rất hỗn loạn, ngài lên đi qua xem thử đi...”
Thôi Hành Chu lại không nhanh không chậm nói: “Binh Tư không phải đã có Mã thượng thư rồi sao? Có chuyện gì hỏi hắn đi, bổn vương đã xin vạn tuế gia nghỉ, muốn ở nhà làm bạn với vương phi đang chịu kinh hách...”
Người nọ như sắp quỳ xuống: “Vương gia, ngài... Ngài rốt cuộc là thái ủy của Binh Tư mà Hiện giờ Binh Tư nhiễu loạn, Mã thượng thư sao có thể chủ hoàn toàn được chứ?”
Khuôn mặt tuấn tú, Thôi Hành Chu cười như không cười, hừ lạnh nói: “Nếu Cát đại nhân đây không nói, ta thật sự đúng là suýt chút nữa quân Binh Tư do ta làm chủ đấy! Ngươi đi nói cho Mã Trung Minh, nếu chủ ý của hắn lớn, có thể xử lý tất cả sự vụ của Binh Tư thì cứ việc làm. Dù sao những công văn mà các ngươi thẩm đó, ta còn chưa từng xem qua. Nếu xảy ra sơ suất gì thì càng là lúc bổn vương đang tĩnh dưỡng trong vương phủ.”
Nói xong, hắn buông mành xe ngựa rồi phân phó xa phu lái xe chạy lấy người.
Vừa rồi Miên Đường ở bên cạnh nghe thấy rất rõ ràng, trong lòng cũng có chút cân nhắc tại sao Thôi Hành Chu sẽ thanh nhàn ở cạnh nàng như vậy. Ước chừng là do vị vương gia này đã gài bẫy lũ bộ hạ kiêu ngạo ở Binh Tư rồi đứng ngoài cuộc. Hiện tại người Binh Tư không tự mình giải quyết được liền tìm tới vương gia, mà Thôi Hành Chu lúc này có thể tận hứng phát tiết những uất khi khi trước phải chịu ra ngoài.
Binh Tư đáng thương, ức hiếp Hoài Dương vương chỉ là người thô lỗ chỉ biết chém giết trên chiến trường, cầm mấy kỹ xảo hư cấu vụng về với vương gia, lại không biết từ xưa đến nay vị này đều là cao thủ chơi cờ, còn thích ghi thù và thù rất dai nữa. Bọn họ sao có thể là đối thủ của Hoài Dương vương?
Nhớ trước đây khi ở núi Ngưỡng, chỉ bởi vì nàng khiến vị vương gia này ăn mệt vài lần mà hắn nhớ mãi không quên, hắn thế mà có thể nhẫn nại tính tình làm phu thê giả với nàng một năm đều câu ‘Lục Văn’. Nếu không phải sau đó hắn hiểu lầm Lưu Dục là Lục Văn, chỉ sợ là không câu Lục Văn thề là không bỏ qua đâu!
Nhưng mà... Nếu hắn biết Lục Văn bị hắn ngủ lâu đến vậy, còn cưới Lục Văn... Dựa vào hiểu biết của Liễu Miên Đường với Thôi Hành Chu, vị vương gia thích ghi thù nhỏ nhen này nói không chừng sẽ tức đến mức nào đâu... Đến lúc đó, thủ đoạn trả thù sợ là ùn ùn không dút.
Nghĩ vậy, mặt Miên Đường lập tức bị biến thành mướp đẳng, chỉ thờ dài mà ôm eo Thôi Hành Chu, vươn ngón tay phác họa đôi môi mỏng và cách mũi của hắn, phiền muộn mà nhìn Người đẹp thế này, cũng không phải có thể cho nàng ngủ mãi, nàng thật sự là không nên mất kiên nhẫn, thật đúng là ở trong phúc mà không biết phúc...
Nhưng mà hành vi sám hối này trong mắt Thôi Hành Chu chính là đang trêu chọc người!
Vị vương phi này của hắn, tuy rằng không phải nữ tử khuê tú nhà cao cửa rộng hay vương hầu gì, nhưng tốt xấu cũng là tới từ nhà quan lại.
Chỉ là có đôi khi trêu ngươi, thậm chí còn táo bạo và khiêu khích hơn cả nữ tử phong trần trong ngõ nhỏ. Ngoại tế của nàng cũng là người đoan chính, không biết nha đầu này giống ai mà luôn khiến người ta không yên lòng, chỉ muốn trói chặt nàng bên người mới có thể hơi an tâm một chút.
Giống như bây giờ, ngón tay thon dài đốt lửa khắp nơi trên mặt hắn, nhưng cố tình trong mắt lại có sự ưu sầu mờ ảo, mắt to mênh mông sương mù, ngoan ngoãn giống như mèo nhỏ vậy.
Yết hầu Thôi Hành Chu chuyển động, chỉ tiếc là đang ở trên xe ngựa, không phải ở nội trạch vương phủ. Cho dù hiện giờ trong lòng hẳn nóng đến thế nào đều không có biện pháp lập tức làm nàng. Hắn chỉ có thể cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ của nàng, tận tình nhấm nháp...
Miên Đường cũng ôm chặt cổ hắn, nhiệt tình đáp lại. Có đôi khi vào đúng thời gian này nàng cũng không dám trêu ngươi đâu!
Một chuyến dạo phố này, Miên Đường mua cho phu quân thân thương của mình rất nhiều đồ. Rốt cuộc hiện tại là nàng đuối lý, chỉ có chút khí lực để tạo niềm vui cho phu quân, sau này dù có bị bại lộ cũng dễ cứu vãn lại tình hình.
Không thể giống như những kẻ ngu xuẩn ở Binh Tư đó, hoàn toàn đắc tội với người ta, không còn đường để hòa giải nữa!
Trừ việc sủng ái phu quân ra, Miên Đường cũng mua không ít đồ cho cô tỷ Thôi Phù.
Mấy ngày nay Thôi Phù hơi buồn bực không vui, luôn đau lòng cho hài nhi đã mất của mình. Hơn nữa đau xót khi hòa li đều dồn lại vào trong một người nữ tử.
Chờ khi về lại phủ, nàng bị Thôi Hành Chu nhịn một đường ôm tới nội thất, sau đó triền miên thân thiết cả một buổi trưa mới xem như ngừng nghỉ.
Lý Quang Tài tìm đến khi tới cơm chiều, xem ra là muốn trực cơm tại vương phủ.
Hai người họ đều có công sự cần bàn, cho nên dùng bữa uống rượu trong thư phòng.
Mà Miên Đường thì dùng bữa tối với Thôi Phù.
Hôm nay Miên Đường lên phố mua rất nhiều đồ chơi cho Cẩm Nhi. Nhưng khi tới nhà Thôi Phù thì phát hiện Cẩm Nhi đang quỳ trên đất được trải nệm dày vui vẻ bóc mấy cái túi lớn, hỏi ra thì biết Lý Quang Tài đại nhân mua cho Cẩm Nhi.
Miên Đường nhìn nhìn, đây đều là những thứ mới nhất tại cửa hiệu lâu đời trong kinh thành, Thất Bảo Trai. Có những bộ binh hoàn chỉnh, các khớp xương biết động đậy, còn có thể thay đổi binh khí trong tay. Thậm chí còn có những con ngựa gỗ nhỏ với bánh xe, thoạt nhìn rất xa xỉ.
Nếu so sánh thì đồ mà Miên Đường mua có kém sáng tạo hơn. Hổ bông lớn và đao thương bằng gỗ hiện nhiên không thu hút hài tử như của Lý đại nhân.
Thậm chí Cẩm Nhi còn chỉ vào hổ bông nói: “Cữu nương (mợ), cái này cho bảo bảo trong bụng người chơi đi. Ta là người lớn, không chơi cái này!”
Miên Đường chậc chậc: “Nếu là người lớn thì đêm nay không được dấm đài! Giường đệm nhà cữu nương đều bị nước tiểu của ngươi làm ướt hết rồi!”
Cẩm Nhi đỏ mặt, chui vào trong lòng cữu nương làm nũng.
Miên Đường trêu đùa Cẩm Nhi, rồi để nhóc đi chơi đùa với bọn nha hoàn. Nàng lại hỏi Thôi Phù: “Tỷ tỷ, lúc trước ngươi không chặt đứt với Quách gia, muội cũng không thể nói gì. Nhưng hiện tại muội phải lắm miệng hỏi một câu, tỷ... Cùng Lý đại nhân đã là hai nhỏ vô tư?"
Thôi Phù đang uống canh, bị Liễu Miên Đường hỏi một câu không đàng hoàng như vậy, suýt chút nữa phun canh ra ngoài. Trước giờ nàng ăn cơm chú trọng nhất là dáng vẻ, nhưng hiện tại lại tức giận đặt đũa xuống, nhéo khuôn mặt nhỏ của Miên Đường: “Muội cũng thật dám nói! Ta với hắn chưa từng gặp mặt đơn độc dù chỉ một lần, hai nhỏ vô tư lại từ đâu ra vậy?”
Mặc dù bị nhéo mặt, Liễu Miên Đường cũng không chịu từ bỏ, chỉ quay mặt đi đưa bên kia cho Thôi Phù, sau đó hỏi: “Vậy tại sao Lý đại nhân vẫn luôn không cưới? Lại hào phóng với tỷ tỷ như vậy? Chẳng lẽ tỷ không biết, từ trước đến giờ Lý đại nhẫn là người nhiều tiền đều luôn hận không thể ngắt hết cánh hoa xung quanh sao?”
Thôi Phù sửng sốt: “Sao ta lại biết hắn không cưới? Cũng chỉ xem mặt mũi vương gia, mua cho hài tử mấy món đồ chơi thôi, sao lại bị muội nói thành như vậy... Muội đưa mặt lại đây để làm gì?”
Miên Đường săn sóc nói: “Sợ tỷ tỷ bực lại véo mặt muội nên muội đưa tới sớm hơn một chút, để tỷ tỷ đỡ khỏi đau eo!”
Thôi Phù sầu khổ mấy ngày nay, lần này thật sự bị đệ muội làm cho tức cười, chọc chọc cái trán của nàng, nói: “Đệ đệ ta là người đứng đắn nhất, sao lại tìm được người tính tình hồ ly như muội vậy? Muội ít nói mấy chuyện không đâu lại, ta đây liền không véo mặt muội. Hiện tại ta không có hy vọng xa vời là được tái giá, chỉ cầu mong có thể nuôi Cẩm Nhi thành người, như vậy đã không còn tiếc nuối gì.”
Nếu giống như trước kia ở Tây Bắc, hoặc là so sánh với Chân Châu, hiện tại Hoài Dương vương có thể nói là giống với kẻ ăn chơi trác táng cà lơ phất phơ không làm việc gì.
Bởi vì cuộc hỗn loạn trước đây ở chùa Vọng Sơn, Thôi Hành Chu thế mà mặt dày xin vạn tuế gia nghỉ dài hạn, nói là vương phi chấn kinh không nhỏ, hắn cần phải ở nhà bên nàng nhiều hơn.
Bởi vì nữ nhân hoàng đế là kẻ khởi xướng trận hỗn loạn này, tuy rằng Thôi Hành Chu yêu cần nghỉ tạm có không được đến mấy cũng không thể không cho nghỉ.
Vì thế mấy ngày vương gia đều không cần phải lâm triều, huống chi là đi Thượng Nha Thư. Mỗi ngày đều chỉ dậy sớm vẽ mi cho Miên Đường, ngắm hoa trong viện, thỉnh thoảng còn dạo phố phường một vòng.
Miên Đường banh mặt đứng trước quầy hàng bánh rán, nhìn chiếc bánh nhồi đầy nhân đậu dần phồng lên trong dầu sôi, rồi lật mặt khác lên, phát ra tiếng xèo xèo... Nàng thật sự là nhịn không được, cuối cùng nói với nam tử bên cạnh: “Vương gia, ta cảm thấy luôn dính với nhau như này đều không phải đạo làm phu thê hòa thuận với nhau.”
Hoài Dương Vương cắn một miếng bánh rán vừa mới mua, cảm thấy vừa ngọt vừa đầy dầu mỡ. Hắn khẽ nhíu mày, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Trước kia, khi ta không ở bên, nàng đều lên phố mua mấy cái này ăn?”
Miên Đường trùng mắt nhìn hắn, quay đầu đi không nói một lời. Bích Thảo ở bên cạnh cẩn thận nói: “Không phải lúc này vương phi cũng mua mấy cái này, trước kia nàng thích ăn bánh lạnh hơn.”
Hoài Dương vương vừa nghe, trợn tròn mắt, cúi đầu hỏi Miên Đường: “Mấy ngày nay nàng ăn bánh lạnh này nên mới đau bụng?”
Lần này Miên Đường không trừng mắt nhìn Hoài Dương Vương, mà trừng Bích Thảo.
Thôi Hành Chu nhíu mày nói: “Nàng phải biết rằng hiện tại nàng lớn bụng, mà thứ trên đường không được sạch sẽ, nên ăn ít lại. Hôm nay là lần cuối, về sau muốn ăn gì, đầu bếp bánh ngọt trong phủ sẽ làm cho nàng.”
Miên Đường nhịn xuống tính tình của mình: “Có mấy món ăn vặt trong phủ không làm đúng được mùi vị đó. Ví dụ như cái bánh rán này, cần phải chiên bằng dầu mới ngon... Nơi này cách Binh Tư rất gần, đã mấy ngày rồi chàng không tới Binh Tư, có muốn đi xem không?”
Sắc mặt Thôi Hành Chu hơi thúi, từ trên cao nhìn xuống, trừng Liễu Miên Đường: “Nàng không muốn ta ở cạnh?”
Liễu Miên Đường chột dạ cắn một miếng bánh rán, thầm nghĩ, chỉ có một xíu xiu thui...
So sánh với tướng công hoàn mỹ ở Bắc Nhai mà nói thì phu quân nhà mình đương nhiên cũng rất tốt, nhưng mà vương gia cứ dính vào người nàng khiến cho người ta có chút phát điên.
Từ trước đến nay Liễu Miên Đường đã quen với tự do, cho dù hiện tại quý vì Hoài Dương vương phi, thường phải xã giao với những phu nhân đó ra, nàng cũng có việc mình cần phải hoàn thành.
Như là xử lý bốn cửa hàng mới mua ở kinh thành, còn phải thẩm tra đối chiếu các hạng mục của Tiêu Cục Tử mới mở, rồi lại sắp xếp sinh hoạt hàng ngày cho các huynh đệ cũ ở núi Ngưỡng.
Có mấy huynh đệ đã gặp được cô nương thích hợp, đáng tiếc trong nhà không có cha mẹ, cho nên đều phải để nàng thu xếp hôn sự đó!
Nhưng Thôi Hành Chu ở bên cạnh thế này, rất nhiều chuyện không thể ra ngoài ánh sang không phải đã bị hắn nhìn thấy rồi sao?
Nhìn ánh mắt Miên Đường chột dạ, Thôi Hành Chu đã đoán được câu trả lời của nàng. Hắn chỉ dùng khăn lau khóe miệng của nàng: “Hiếm khi ta mới có mấy ngày thanh nhàn, chờ thêm hai ngày nữa chỉ sợ bận đến mức không được gặp nàng. Nàng thế mà dám không kiên nhẫn với ta!”
Miên Đường thấy Thôi Hành Chu không vui, vội vàng kéo tay hắn, lay lay giống như dỗ hài tử: “Ta đâu có không kiên nhẫn đâu, không phải là sợ mình làm chậm trễ chính sự của vương gia hay sao... Mà, lát nữa đi dạo qua cửa hàng kỳ họa, ta muốn mua một bộ bàn cờ bích ngọc cho chàng. Nghĩ lại thì đã lâu rồi chưa mua đồ tặng cho chàng đâu đó!”
Bích Thảo ở bên cạnh nhìn, cảm thấy nữ chủ tử của mình giống như lưu manh lừa gạt tiểu cô nương nhà lành vậy, nói năng ngọt xót, còn hay lấy đồ tặng người ta. Cố tình vương gia cao lớn anh tuấn hình như rất thích, được vương phi dỗ dành như vậy một lát, vụn băng trên mặt đã tan ra, hơi phiếm ánh xuân về.
Vì thế sau khi dạo qua quầy hàng bánh rán xong, xe ngựa liền đi tới cửa hàng kỳ họa.
Đúng lúc này, có người mang theo tôi tớ phi ngựa đuổi tới đây, nhìn thấy vương gia như tình được thân nhân thất lạc nhiều năm, lệ nóng doanh tròng, khóc nức nở xuống khỏi lưng ngựa, nói: “Vương gia, xem như đã tìm được ngài rồi, Binh Tư hiện giờ rất hỗn loạn, ngài lên đi qua xem thử đi...”
Thôi Hành Chu lại không nhanh không chậm nói: “Binh Tư không phải đã có Mã thượng thư rồi sao? Có chuyện gì hỏi hắn đi, bổn vương đã xin vạn tuế gia nghỉ, muốn ở nhà làm bạn với vương phi đang chịu kinh hách...”
Người nọ như sắp quỳ xuống: “Vương gia, ngài... Ngài rốt cuộc là thái ủy của Binh Tư mà Hiện giờ Binh Tư nhiễu loạn, Mã thượng thư sao có thể chủ hoàn toàn được chứ?”
Khuôn mặt tuấn tú, Thôi Hành Chu cười như không cười, hừ lạnh nói: “Nếu Cát đại nhân đây không nói, ta thật sự đúng là suýt chút nữa quân Binh Tư do ta làm chủ đấy! Ngươi đi nói cho Mã Trung Minh, nếu chủ ý của hắn lớn, có thể xử lý tất cả sự vụ của Binh Tư thì cứ việc làm. Dù sao những công văn mà các ngươi thẩm đó, ta còn chưa từng xem qua. Nếu xảy ra sơ suất gì thì càng là lúc bổn vương đang tĩnh dưỡng trong vương phủ.”
Nói xong, hắn buông mành xe ngựa rồi phân phó xa phu lái xe chạy lấy người.
Vừa rồi Miên Đường ở bên cạnh nghe thấy rất rõ ràng, trong lòng cũng có chút cân nhắc tại sao Thôi Hành Chu sẽ thanh nhàn ở cạnh nàng như vậy. Ước chừng là do vị vương gia này đã gài bẫy lũ bộ hạ kiêu ngạo ở Binh Tư rồi đứng ngoài cuộc. Hiện tại người Binh Tư không tự mình giải quyết được liền tìm tới vương gia, mà Thôi Hành Chu lúc này có thể tận hứng phát tiết những uất khi khi trước phải chịu ra ngoài.
Binh Tư đáng thương, ức hiếp Hoài Dương vương chỉ là người thô lỗ chỉ biết chém giết trên chiến trường, cầm mấy kỹ xảo hư cấu vụng về với vương gia, lại không biết từ xưa đến nay vị này đều là cao thủ chơi cờ, còn thích ghi thù và thù rất dai nữa. Bọn họ sao có thể là đối thủ của Hoài Dương vương?
Nhớ trước đây khi ở núi Ngưỡng, chỉ bởi vì nàng khiến vị vương gia này ăn mệt vài lần mà hắn nhớ mãi không quên, hắn thế mà có thể nhẫn nại tính tình làm phu thê giả với nàng một năm đều câu ‘Lục Văn’. Nếu không phải sau đó hắn hiểu lầm Lưu Dục là Lục Văn, chỉ sợ là không câu Lục Văn thề là không bỏ qua đâu!
Nhưng mà... Nếu hắn biết Lục Văn bị hắn ngủ lâu đến vậy, còn cưới Lục Văn... Dựa vào hiểu biết của Liễu Miên Đường với Thôi Hành Chu, vị vương gia thích ghi thù nhỏ nhen này nói không chừng sẽ tức đến mức nào đâu... Đến lúc đó, thủ đoạn trả thù sợ là ùn ùn không dút.
Nghĩ vậy, mặt Miên Đường lập tức bị biến thành mướp đẳng, chỉ thờ dài mà ôm eo Thôi Hành Chu, vươn ngón tay phác họa đôi môi mỏng và cách mũi của hắn, phiền muộn mà nhìn Người đẹp thế này, cũng không phải có thể cho nàng ngủ mãi, nàng thật sự là không nên mất kiên nhẫn, thật đúng là ở trong phúc mà không biết phúc...
Nhưng mà hành vi sám hối này trong mắt Thôi Hành Chu chính là đang trêu chọc người!
Vị vương phi này của hắn, tuy rằng không phải nữ tử khuê tú nhà cao cửa rộng hay vương hầu gì, nhưng tốt xấu cũng là tới từ nhà quan lại.
Chỉ là có đôi khi trêu ngươi, thậm chí còn táo bạo và khiêu khích hơn cả nữ tử phong trần trong ngõ nhỏ. Ngoại tế của nàng cũng là người đoan chính, không biết nha đầu này giống ai mà luôn khiến người ta không yên lòng, chỉ muốn trói chặt nàng bên người mới có thể hơi an tâm một chút.
Giống như bây giờ, ngón tay thon dài đốt lửa khắp nơi trên mặt hắn, nhưng cố tình trong mắt lại có sự ưu sầu mờ ảo, mắt to mênh mông sương mù, ngoan ngoãn giống như mèo nhỏ vậy.
Yết hầu Thôi Hành Chu chuyển động, chỉ tiếc là đang ở trên xe ngựa, không phải ở nội trạch vương phủ. Cho dù hiện giờ trong lòng hẳn nóng đến thế nào đều không có biện pháp lập tức làm nàng. Hắn chỉ có thể cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ của nàng, tận tình nhấm nháp...
Miên Đường cũng ôm chặt cổ hắn, nhiệt tình đáp lại. Có đôi khi vào đúng thời gian này nàng cũng không dám trêu ngươi đâu!
Một chuyến dạo phố này, Miên Đường mua cho phu quân thân thương của mình rất nhiều đồ. Rốt cuộc hiện tại là nàng đuối lý, chỉ có chút khí lực để tạo niềm vui cho phu quân, sau này dù có bị bại lộ cũng dễ cứu vãn lại tình hình.
Không thể giống như những kẻ ngu xuẩn ở Binh Tư đó, hoàn toàn đắc tội với người ta, không còn đường để hòa giải nữa!
Trừ việc sủng ái phu quân ra, Miên Đường cũng mua không ít đồ cho cô tỷ Thôi Phù.
Mấy ngày nay Thôi Phù hơi buồn bực không vui, luôn đau lòng cho hài nhi đã mất của mình. Hơn nữa đau xót khi hòa li đều dồn lại vào trong một người nữ tử.
Chờ khi về lại phủ, nàng bị Thôi Hành Chu nhịn một đường ôm tới nội thất, sau đó triền miên thân thiết cả một buổi trưa mới xem như ngừng nghỉ.
Lý Quang Tài tìm đến khi tới cơm chiều, xem ra là muốn trực cơm tại vương phủ.
Hai người họ đều có công sự cần bàn, cho nên dùng bữa uống rượu trong thư phòng.
Mà Miên Đường thì dùng bữa tối với Thôi Phù.
Hôm nay Miên Đường lên phố mua rất nhiều đồ chơi cho Cẩm Nhi. Nhưng khi tới nhà Thôi Phù thì phát hiện Cẩm Nhi đang quỳ trên đất được trải nệm dày vui vẻ bóc mấy cái túi lớn, hỏi ra thì biết Lý Quang Tài đại nhân mua cho Cẩm Nhi.
Miên Đường nhìn nhìn, đây đều là những thứ mới nhất tại cửa hiệu lâu đời trong kinh thành, Thất Bảo Trai. Có những bộ binh hoàn chỉnh, các khớp xương biết động đậy, còn có thể thay đổi binh khí trong tay. Thậm chí còn có những con ngựa gỗ nhỏ với bánh xe, thoạt nhìn rất xa xỉ.
Nếu so sánh thì đồ mà Miên Đường mua có kém sáng tạo hơn. Hổ bông lớn và đao thương bằng gỗ hiện nhiên không thu hút hài tử như của Lý đại nhân.
Thậm chí Cẩm Nhi còn chỉ vào hổ bông nói: “Cữu nương (mợ), cái này cho bảo bảo trong bụng người chơi đi. Ta là người lớn, không chơi cái này!”
Miên Đường chậc chậc: “Nếu là người lớn thì đêm nay không được dấm đài! Giường đệm nhà cữu nương đều bị nước tiểu của ngươi làm ướt hết rồi!”
Cẩm Nhi đỏ mặt, chui vào trong lòng cữu nương làm nũng.
Miên Đường trêu đùa Cẩm Nhi, rồi để nhóc đi chơi đùa với bọn nha hoàn. Nàng lại hỏi Thôi Phù: “Tỷ tỷ, lúc trước ngươi không chặt đứt với Quách gia, muội cũng không thể nói gì. Nhưng hiện tại muội phải lắm miệng hỏi một câu, tỷ... Cùng Lý đại nhân đã là hai nhỏ vô tư?"
Thôi Phù đang uống canh, bị Liễu Miên Đường hỏi một câu không đàng hoàng như vậy, suýt chút nữa phun canh ra ngoài. Trước giờ nàng ăn cơm chú trọng nhất là dáng vẻ, nhưng hiện tại lại tức giận đặt đũa xuống, nhéo khuôn mặt nhỏ của Miên Đường: “Muội cũng thật dám nói! Ta với hắn chưa từng gặp mặt đơn độc dù chỉ một lần, hai nhỏ vô tư lại từ đâu ra vậy?”
Mặc dù bị nhéo mặt, Liễu Miên Đường cũng không chịu từ bỏ, chỉ quay mặt đi đưa bên kia cho Thôi Phù, sau đó hỏi: “Vậy tại sao Lý đại nhân vẫn luôn không cưới? Lại hào phóng với tỷ tỷ như vậy? Chẳng lẽ tỷ không biết, từ trước đến giờ Lý đại nhẫn là người nhiều tiền đều luôn hận không thể ngắt hết cánh hoa xung quanh sao?”
Thôi Phù sửng sốt: “Sao ta lại biết hắn không cưới? Cũng chỉ xem mặt mũi vương gia, mua cho hài tử mấy món đồ chơi thôi, sao lại bị muội nói thành như vậy... Muội đưa mặt lại đây để làm gì?”
Miên Đường săn sóc nói: “Sợ tỷ tỷ bực lại véo mặt muội nên muội đưa tới sớm hơn một chút, để tỷ tỷ đỡ khỏi đau eo!”
Thôi Phù sầu khổ mấy ngày nay, lần này thật sự bị đệ muội làm cho tức cười, chọc chọc cái trán của nàng, nói: “Đệ đệ ta là người đứng đắn nhất, sao lại tìm được người tính tình hồ ly như muội vậy? Muội ít nói mấy chuyện không đâu lại, ta đây liền không véo mặt muội. Hiện tại ta không có hy vọng xa vời là được tái giá, chỉ cầu mong có thể nuôi Cẩm Nhi thành người, như vậy đã không còn tiếc nuối gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.