Kiều Tàng

Chương 202:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Miên Đường nghe lời này, cơ thể vốn đang thẳng tắp từ từ dựa vào ghế dựa. Bởi vì, có hơi chột dạ.

“Thông... Thông phi cái gì?”

*thông đồng với bọn cướp

Mạc Như dựa theo tình tình thực tế tiếp tục trả lời: “Có người đã nhìn thấy bốn người này trên núi Ngưỡng, hình như bốn người này phạm vào vụ án cướp cống phẩm của hoàng thất do Vương gia quản lý... Hơn nữa lúc trước Đông Châu tạo phản, có người nhìn thấy bọn họ... Đều là mấy kẻ cầm đầu gây sóng gió!”

Miên Đường hít hít cái mũi, nhỏ giọng lầm bầm: “Không phải lính bộ tộc ở núi Ngưỡng được thuyết phục rồi sao... Cũng đều được tha tội... Hơn nữa coi như bọn họ tham gia phản loạn Đông Châu, cũng vì bị nạn đói bức bách, bây giờ không phải đã thành dân lương thiện đó thôi? Bọn họ ở trong cục vệ binh ra sức làm việc, rất nhanh sẽ thành thân sinh con, hà tất... hà tất đi đào lại tính nợ cũ chứ?”

Thôi Hành Chu nhướng mày: “Vậy theo nàng nói, chỉ cần thành thân sinh con, chuyện cũ sẽ được bỏ qua sao? Giết người cướp của tạo phản... Thật đúng là không có gánh nặng ha!”

Liễu Miên Đường lần nữa bị điểm huyệt... Ừm, thật ra sau khi nàng thành thân sinh con, dễ dàng nghĩ rằng mình không có đoạn quá khứ đen tối kia... Nghĩ đến đây, thực sự thấy lương tâm cắn rứt.

“Vương gia, thật ra họ là những người khá tốt, ngài có thể khoan hồng được hay không, hãy dựa vào tình cảm của ta...”

“Trước mặt lệnh pháp triều đại, làm sao ta có thể tỏ ra thiên vị?”

Miên Đường không nói gì nữa, ôm bụng đứng dậy bước ra ngoài.

Thôi Hành Chu cau mày hỏi: “Đi đâu?”

Liễu Miên Đường đầu cũng không quay lại: “Hồi phủ!”

Xem ra thân phận tốt đẹp của bốn huynh đệ vẫn là bị lộ tẩy. Kỳ thật nợ cũ ở núi Ngưỡng đều là việc nhỏ nhặt, thế nhưng một nhát bút ở Đông Châu mới là điểm chết người nhất. Một khi phạm tội, chém ngang lưng một nhà không có đường chạy.

Miên Đường biết bọn họ đến chết cũng sẽ không khai ra mình, nhưng nàng không thể trợ mắt nhìn họ bị tra tấn đau đớn, chứ đừng nói đến việc nhìn họ bị giết.

Trung nghĩa song toàn, đều do chính tay nàng khắc lên người bọn hắn. Nếu họ không hiểu lầm cái chết của mình, chắc chắn sẽ không tham dự nổi loạn ở Đông Châu để quyết tâm báo thù cho nàng.

Bây giờ họ gặp hoạn nạn, sao nàng có thể vô tình vô nghĩa, tự mình sống cuộc đời an ổn ổn định về sau?

Miên Đường biết, nếu mình thừa nhận thân phận, trung thực nhận sai với Thôi Hành Chu, có thể có 3 phần cơ hội, hẳn sẽ tha thứ cho nàng và cũng miễn tội cho bốn huynh đệ.

Thế nhưng dựa vào lòng dạ hẹp hòi của Thôi Hành Chu, vẫn có khả năng sáu phần là hắn tức giận đến mức bóc khói, chém bốn huynh đệ để ngăn chặn việc xấu trong nhà bị bên ngoài bêu rếu, sau đó giam cầm nàng, đợi nàng sinh con xong rồi lại cùng nhau tính sổ.

Vì vậy đối với việc lộ danh tính, rất có thể nàng sẽ mất đi tự do, phải trơ mắt nhìn bốn huynh đệ bị hành quyết.

Sau khi Liễu Miên Đường suy tính một hồi, cảm thấy rằng mình không thể mạo hiểm tính mạng.

Nếu nàng không thể đưa ra bất kỳ lý do chính đáng nào để thuyết phục Thôi Hành Chu thả người, vì vậy không nên lãng phí thời gian ở đây, chỉ nghĩ hồi phủ đi qua đi lại tìm cách người đã trong quân doanh, sắp phải chuyển đến bộ phận hình sự để xét xử, lúc này hơi đau đầu đây...

Nhất thời, tâm trí của Miên Đường đã mạnh dạn nhảy sang một nơi khác, bước chân vội vàng,

Nàng không quay đầu lại, đương nhiên không phát hiện Thôi Hành Chu đã tức giận đến nỗi tay run. Tuy nhiên, giọng nói của hắn vẫn như cũ không nghe ra manh mối, chỉ trầm giọng hỏi: “Đã lâu không thấy ta, nàng không có gì để nói sao?”

Miên Đường ôm bụng, vén váy chuẩn bị ra khỏi sân, nói mà không quay đầu lại: “Vương gia dù bận đến đâu, cũng phải ăn cơm mặc quần áo, bảo trọng thân thể!”

Giọng nói chưa tan, người đã rời đi không còn bóng dáng.



Mạc Như ngược lại đã quen với sự vội vã của Vương phi, nàng vốn là người nhanh nhẹn, lần này đến cầu tình cho vệ binh hộ tống mình, mắt thấy vô vọng nên đứng dậy bỏ đi là chuyện bình thường. Dù sao Vương gia vẫn đang ở quan nha lo liệu công việc, cho nên không có thời gian tán gẫu lâu đâu.

Chỉ là Vương gia mới vừa rồi chuẩn bị ăn cơm, còn chưa động đũa mấy lần. Thế là nhìn thấy Vương phi rời đi, Mạc Như đứng bên cạnh Vương gia liền ân cần mà nói: “Vương gia, nhân lúc cơm còn nóng mau mau ăn, Vương phi có căn dặn ngài phải bảo trọng thân thể!”

Còn chưa kịp nói xong, Thôi Hành Chu đột nhiên nhấc chân đạp lên bàn một cái, cơm canh lật đổ xuống đất, sau đó quay qua lạnh lùng nói với Mạc Như: “Cút ra ngoài!”

Mạc Như sợ tới mức không dám nói lời nào, nhanh chóng củi đầu rời đi.

Thôi Hành Chu sao có thể nuốt trôi nữa? Túc đến no rồi!

Vốn dĩ muốn cho nàng một cơ hội nữa, mong nàng chủ động thẳng thắn. Lời nói còn nhắc đến tình cảm này, thế mà nàng vẫn có thể che giấu như không có chuyện gì xảy ra.

Liễu Miên Đường, nàng đúng là làm tốt lắm!

Với lại Liễu Miên Đường, nàng cũng không biết mình đi sạch sẽ lưu loát như vậy, thiếu chút nữa đã làm Hoài Dương vương tức chết.

Suốt quãng đường trở về, tâm trí Miên Đường quay cuồng hàng ngàn suy nghĩ. Bắt cóc tù nhân là điều điên rồ không đáng tin cậy. Vậy thì chỉ có thể xin thêm một lần ân xá nữa.

Liễu Miên Đường tức khắc nghĩ đến Lưu Dục. Hẳn là một hoàng đế, chắc là rất dễ dàng ân xá cho mấy tù nhân không vào mắt này.

Chỉ là nàng không thể cầu xin Lưu Dục. Nếu làm như vậy, nàng để mặt mũi của phu quân mình ở chỗ nào?

Chuyển sang điều tiếp theo, Miên Đường quyết định đi theo con đường của Thạch hoàng hậu.

Quyết định như vậy, Miên Đường không muốn chậm trễ nên liền sai người đưa thiệp vào cung. Nhưng mà thiệp còn chưa đưa đi, người ta đã đồn rằng Thạch hoàng hậu sắp hạ sinh hoàng tử.

Thiệp mời này căn bản là không thể đưa đi.

Miên Đường chán nản thả người xuống giường, nàng cảm nhận từ khi mang thai, trí não vốn không đủ, giờ cũng không thừa lại bao nhiêu.

Chẳng lẽ đây là ông trời cố tỉnh muốn gây khó khăn cho bốn huynh đệ? Hoặc là, nàng chỉ có thể tự mình đến cầu Lưu Dục mới cứu được tính mạng của họ?

Ngay lúc hết cách, Thôi Hành Chu rốt cuộc trở về phủ.

Chẳng qua là sắc mặt Vương gia sa sầm, thoạt nhìn tâm tình không đúng lắm.

Sau khi trở vào nội viện*, không đợi Miên Đường đứng dậy, ‘ba’ một cái đập mạnh thiệp mời lên bàn mà nàng đã đưa đến hoàng cung

*Để chỉ cung điện nơi các phi tần, thê thiếp ở trong cung

“Nàng chưa bao giờ thích chủ động tiến cung, lần này sao lại chủ động đưa thiệp mời?”

Miên Đường trấn tĩnh nói: “Hoàng hậu từng sinh con, hiện tại lại đang mang thai, tất nhiên phải hỏi thăm hoàng hậu phượng thế mạnh khỏe, nhân tiện nói chút chuyện dưỡng sinh tâm đắc.”

Thôi Hành Chụ cảm thấy chính mình trước kia không nhận ra nữ nhân này lúc nói dối cũng không chớp mắt, nói chuyện thẳng thắn như vậy, hắn giận quá thành cười: “Nàng khi nào lại có quan hệ tốt với hoàng hậu thế, sao ta không biết?”

Miên Đường đứng dậy uống một ngụm nước, thản nhiên hỏi Thôi Hành Chu: “Có chuyện muốn cầu hoàng hậu, tự nhiên phải gần gũi, Vương gia có vẻ khó chịu, muốn tim ta cãi nhau sao?”

Thôi Hành Chu nắm chặt nắm đấm, hỏi nàng: “Ta và nàng quen biết nhau đã lâu, ta có từng trút giận hay vô cớ bực tức lên người nàng hay chưa?”



Miên Đường suy nghĩ một chút, lúc trước khi ở phố Bắc, tự nhiên hắn tức giận vô cớ. Nhưng sau đó nàng mới biết, thì ra nàng nói xấu Hoài Dương vương, là ngay trước mặt chính chủ người ta mà làm trò, hỏi sao Thôi gia không tức giận.

Từ đó về sau, cũng có nguyên nhân vì chuyện công việc mà tức giận, nhưng nhiều lắm là lầm lì ít nói hơn, chứ không giống mấy nam tử ở phố Bắc uống say liền đánh đập nương tử, phát tiết.

Miên Đường hai ngày qua suy nghĩ cách giúp bốn huynh đệ, nhưng lúc này, nhận ra rằng Thôi Hành Chu đang có tâm trạng không ổn.

Nếu không phải vô cớ tức giận, vậy chính là vì nàng mà nổi giận.

Miên Đường ngước nhìn Thôi Hành Chu, cuối cùng nhìn thấy ánh mắt rét lạnh đến giật mình.

Nàng mím môi, yên lặng nhìn hắn.

Thôi Hành Chu cũng bị cục nghẹn này phẫn nộ muốn thăng thiên siêu thoát, nhưng vẫn có thể lù lù đứng yên hỏi: “Ái phi, ta cho nàng thêm lần cuối cùng, nàng có chuyện gì muốn nói với ta không?”

Liễu Miên Đường ngập ngừng hỏi: "Bốn người kia nhận tội với chàng rồi sao?”

Thôi Hành Chu dứt khoát không nói, hai tay đỡ lấy cái ghế, ánh mắt thâm trầm, môi mỏng mím chặt thành một đường, nhưng vẫn như cũ tuấn mỹ, chỉ là toàn thân như tảng băng ngàn năm không tan, tản ra nồng đậm sát khí.

Miên Đường hít sâu một hơi, cảm thấy trên đời này không có giấy cửa sổ nào là không thể chọc thủng, sớm muộn gì cũng không thể che giấu, như vậy chết sớm siêu sinh sớm, thế là dứt khoát nói ra: “Bọn họ có nói với chàng, ta.... là Lục Văn ở núi Ngưỡng!”

Thôi Hành Chu không có vẻ gì là kinh ngạc, bất động thanh sắc, đôi mắt tuấn tú gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Miên Đường, nhưng dung nham lại bắn tung tóe trong đôi mắt đó.

Bất quá một câu nói ra của Liễu Miên Đường, cả người như được giải độc thoải mái hơn rất nhiều. Nàng luôn cảm thấy có lỗi vì đã giấu diếm Thôi Hành Chu, hiện giờ nói cho hắn biết tất cả mọi chuyện, hắn muốn yêu ai thì yêu!

Thôi Hành Chu nhìn Liễu Miên Đường hồi lâu, cuối cùng nói: “Nàng nói dối ta mất trí nhớ?”

Liễu Miên Đường thành thật nói: “Ta thật sự không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra trên núi, nếu không phải bốn huynh đệ gặp ta lúc Chân Châu hỗn loạn, ta cũng không biết mình còn có quá khứ như vậy... Lúc ấy ta đã muốn nói với chàng, nhưng không cách nào mở miệng.”

Nàng nhìn Thôi Hành Chu âm trầm im lặng như một tác phẩm điêu khắc, và liền biết hắn rất quan tâm đến quá khứ đen tối của mình.

Người khác không biết, chẳng lẽ nàng không biết sao? Rốt cuộc, mỗi khi Thôi Hành Chu nhớ lại cuộc chiến lúc trước với Lục Văn, hắn đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát cái phẩm hạnh của đối phương mà chấm nước sốt ăn.

Mãi về sau Lưu Dục lên làm hoàng đế, tình hình mới khả quan hơn.

Nhưng đó là bởi vì hắn nghĩ Lưu Dục chính là Lục Văn. Mà bây giờ đột nhiên phát hiện hắn bị kẻ thù của mình đùa bỡn xoay mòng, còn cưới đối phương làm vợ, một nam nhân có lòng tự trọng cao như Hoài Dương vương làm sao có thể chịu đựng được?

Mặc dù trước đó đã từng nghĩ qua vô số lần, một khi sự việc bị bại lộ, hai bọn họ phải đi nơi nào, nhưng hôm nay thực sự rơi vào tình cảnh này, Miên Đường không muốn khóc và cầu xin sự tha thứ của Thôi Hành Chu.

Nàng cũng đã từng bị lừa dối, biết tư vị kia không dễ chịu chút nào, vì vậy đừng dùng những giọt nước mắt của mình để cầu xin hắn bao dung cho quá khứ không thể dung thứ của mình.

Nàng nghĩ lúc lâu, đi vào phòng trong, rút ra giấy hòa ly từ trong chồng sổ sách mà mình đã chuẩn bị từ lâu.

“Ta lừa chàng, là lỗi của ta, chỉ lưu luyến đoạn thời gian cùng chàng một chỗ, nên mới trì hoãn không nói. Dù không nhớ ra, thế nhưng ta nghe người khác nói. Chàng ghét hận Lục Văn đến mức nào... Quan hệ ta và chàng, tựa như lúc trước chàng nói, lừa gạt là lừa, nhưng tình yêu cũng là thật. Có lúc hợp cũng có lúc tan... Chàng thấy viết như vậy có thỏa đáng hay không? Còn cần thêm cái gì, rất dễ thương lượng, lại nếu không được, chàng cảm thấy chưa hả giận, bỏ ta cũng không sao cả.”

Thôi Hành Chu nhìn chằm chằm mảnh giấy trước mặt như nhìn quái vật, gân xanh gai góc nổi đầy trên tay, thế mà vẫn có thể nhẹ tựa như mây mà nói: “Lục đại đương gia đúng là nhìn rất xa, ngay cả điều này, cũng đã sớm chuẩn bị tốt!”

Liễu Miên Đường nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn để cho nước mắt chảy ra.

Nàng muốn nói thế nào nhỉ, lúc viết cái này, là hy vọng rằng cả đời này cũng không dùng tới nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook