Chương 203:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Thôi Hành Chu chưa bao giờ tưởng tượng được, ngàn quân vạn mã trên chiến trường, kiếm kích đoản đao đều không thể lấy mạng của hắn, lại ở nội viện nhà mình bị một mảnh giấy bực tức đến vỡ mật.
Nàng cũng đã lấy ra, nếu hắn không nhìn thử thì có vẻ như sợ nàng vậy.
Thôi Hành Chu mặt lạnh mở tờ giấy ra nhìn kỹ hơn — chẳng trách lúc trước nàng làm mẫu viết giấy hòa ly cho Thôi Phủ tỷ tỷ, hành văn mây trôi nước chảy, thì ra đã tự mình luyện tập từ sớm rồi.
Lướt qua không nhìn đoạn trả lại cửa hàng vàng bạc và đồ cưới, Liễu Miên Đường giống hệt như tỷ tỷ, công khai muốn đem đứa nhỏ trong bụng rời đi!
Thôi Hành Chu run run tờ giấy, thanh âm phát ra từ trong cổ họng: “Nàng thật là tự tin, dựa vào cái gì cho là có thể mang nhi tử* của ta rời đi?”
*con trai
Miên Đường ngồi cách xa hắn, ngón tay nhỏ nhắn vuốt vuốt họa tiết trên váy, không nhìn hắn, chỉ kìm nước mắt mà nói: “Mấy ngày nay ta thích ăn cay, không nhất định là nhi tử, nói không chừng là nữ nhi...”
Hoài Dương vương sắp bị Lục đại đương gia chọc tức đến lên trời, hơi cao giọng nói: “Không quan tâm nam hay nữ, không cho nàng mang đi!”
Vừa nói vừa nhấc chân đạp, khung bàn vỡ tan, mâm đựng hoa quả chén trà loảng xoảng vương vãi dưới sàn.
Lại nói, Hoài Dương vương cưới Vương phi đã lâu như vậy, nhưng hắn chưa bao giờ tính tình lớn như thế. Thấy có điểm không lành, Bích Thảo muốn xông vào thay Vương phi đỡ một chút.
Còn chưa kịp đi vào thì đã bị Lý ma ma túm lấy, nói nhỏ: “Ngươi đi vào để làm gì? Sao không mau đi tìm đại cô nương đến đây!”
Bích Thảo cũng tỉnh hồn lại, đúng rồi ha, phải nhờ tỷ tỷ đến quản đệ đệ chứ!
Ngay lập tức co cẳng chạy đi tìm viện binh.
Thôi Phù đã có thể đi lại mấy ngày nay, đang đẩy ngựa gỗ cho Cẩm nhi ngồi chơi.
Thấy Bích Thảo vội vội vàng vàng chạy vào, hồng hộc hít thở: “Không xong rồi, Vương gia đánh mắng Vương phi, bọn người hạ nhân chúng ta không dám ngăn cản, đại tiểu thư ngài mau đi xem một chút đi!”
Thôi Phù nghe thế giật mình, trước đây nàng đã từng thấy đệ đệ minh trừng trị quân lính dưới quyền, bình thường là một Thế tử Vương phủ nhã nhặn, thời điểm ra tay lại vô cùng tàn nhẫn!
Miên Đường bụng lớn nâng cao, làm sao có thể sống sót sau trận đòn của hắn? Thôi Phù vội vã sai người lấy áo khoác và mũ rộng đội cho mình, sau đó dẫn bà tử đi theo Bích Thảo vào nội viện của đệ đệ.
Chờ nàng đi vào, thật sự là một mớ hỗn độn, Miên Đường co ro cúi đầu trong góc phòng không nói tiếng nào, vành mắt đỏ hoe, thân hình mảnh mai chỉ có cái bụng phình to, nhìn mà thấy thương tiếc.
Lại nhìn đệ đệ có năng lực của nàng, thái độ hung dữ cầm một mảnh giấy lớn tiếng với Miên Đường.
Thôi Phù sải bước đi qua, tát một cách dữ dội vào má đệ đệ!
“Thôi Tiểu Cửu, đệ càng thêm có năng lực! Thôi gia chúng ta chưa từng có nam nhân đánh nữ nhân đâu! Miên Đường đang to bụng, đệ quát cái gì mà quát!”
Thôi Hành Chu bị đánh cho nghệt mặt ra, nhưng người đánh chính là tỷ tỷ ruột của hắn, tự nhiên không nói được lời nào, trong mắt lộ ra rét lạnh, thẳng tắp mà đứng.
Ngược lại Miên Đường gấp gáp, hấp tấp bước tới che mặt Thôi Hành Chu nói: “Tỷ tỷ... Sao lại đánh người thế chứ?”
Nhìn thấy Miên Đường trái lại bảo vệ đệ đệ, Thôi Phù vừa tức giận vừa buồn cười, vì vậy lại nói: “Nhìn đi, đệ hành động điên rồ, Miên Đường ngược lại đau lòng ta tát đệ, có lời gì mà không thể nói cho tốt, cứ muốn dọa người? Đi, Miên Đường, cùng ta trở về phòng, mặc kệ hắn!”
Nói rồi, Thôi Phù kéo Miên Đường chuẩn bị kéo nàng đến chỗ của mình đi lánh nạn.
Hoài Dương vương bây giờ cả người coi như trải qua kiếp nạn thứ chín, khí thế toàn thân lên một tầm cao mới.
Sau từng tiếng sấm oành, cơn giận tiêu tan không ít, hắn kéo lại bàn tay kia của Miên Đường, ngăn nàng rời đi, rồi nói với tỷ tỷ: “Chỉ là tranh luận với nàng, ai nói với tỷ là ta đánh người rồi? Trời gió tỷ không thể đi lại, sao lại ra ngoài? Mau về nghỉ ngơi đi, ta giải thích tốt với nàng là được.”
Thôi Phù nhìn thấy đôi mắt của Miên Đường mặc dù ửng hồng, xác thực không giống bị đánh. Giữa phu thê nào mà không có đầu lưỡi chạm vào răng? Thường cũng đều là chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi. Nếu người ngoài xen vào nhiều quá sẽ không đẹp.
Thế là nàng liền không an tâm lại dặn dò Thôi Hành Chu để tâm Miên Đường chút, đến lúc không có hài tử lại hối hận cũng không kịp.
Đợi Thôi Phù đi, đống bừa bộn trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Thôi Hành Chu hồi sức, lầm lì đỡ Miên Đường nằm xuống, cho nàng tựa eo nghỉ ngơi, Miên Đường vẫn đang lo lắng trang giấy kia, dặn dò hắn: “Ngoại trừ đứa nhỏ, những thứ khác đều rất dễ nói, kỳ thực đứa nhỏ ở với ta tới mười ba tuổi, lại hồi Vương phủ cũng như nhau, cũng không thể để nó từ nhỏ không có người thân..”
Thôi Hành Chu thay nàng đắp kín chăn, sau đó ép sát khuôn mặt tuấn tú, dán lên chóp mũi của nàng, cố nói với âm lượng nhỏ: “Liễu Miên Đường, nếu hôm nay nàng nói thêm một chữ nữa, ta liền đem bốn tên phản tặc trong ngục kia mở ngực mổ bụng, phơi thây hoang dã."
Miên Đường nhìn thấy ánh mắt hắn nghiêm túc, sát ý bùng bùng trong đó khiến người ta không mở nổi mắt.
Thấy Liễu Miên Đường rốt cuộc cũng yên tĩnh, Thôi Hành Chu đứng dậy rời đi.
Nhưng Miên Đường đã kéo lại tay hắn, cứ nhìn hắn với đôi mắt đỏ au.
Thôi Hành Chu tận lực bình thản: “Lôi kéo ta làm gì? Buông tay?”
Miên Đường nhớ kỹ lời đe dọa của hắn, một chữ cũng không thốt, nhưng cũng không buông tay.
Vì hắn vẫn chưa ký vào giấy hòa ly, nên hắn vẫn là tướng công của nàng. Coi như trước khi hòa ly, phải gắng dựa dẫm một chút, để nàng cảm nhận đủ hơi thở, nhớ kỹ hình bóng của hắn, rồi mỗi người một con đường giải thoát cho nhau!
Lúc trước nàng nháo loạn muốn cùng hắn tách ra, không phải hắn cũng nói đột ngột tách ra sẽ làm lòng người đau sao, tốt nhất nên chia tay từ từ, để cả hai chậm rãi thích ứng.
Nhớ trước đây, hai người họ tách ra cũng không tệ, nàng gần như rất nhanh thích ứng, còn hắn hết lần này đến lần khác quấn lấy nàng ký hôn thư, làm cho nàng muốn thử rồi lại thử, hiện tại bản thân càng thêm nghiện.
Thế nào đến nàng mắc sai lầm, hắn nói phân liền phân? Công lý ở đâu?
Thôi Hành Chu không dám dùng sức, sợ níu lấy hắn, lại bất đắc dĩ lắc đầu, trào phúng nói: “Lẽ ra trước đây ta phải phát hiện ra năng lực mặt dày mày dạn của nàng y hệt đức hạnh tên Lục Văn, bỏ cũng bỏ không được, quấn lên liền không thả...”
Mặc dù biết rõ lời hắn nói là phương thức tranh đấu giữa hai phe quân, nhưng mà lời này cũng quá làm tổn thương thể diện của nữ tử.
Dù là Liễu Miên Đường không muốn nói cũng nhịn không được nhỏ giọng phản bác lại: “Đừng ỷ ta mất trí nhớ không nhớ ra được, điều này đều là học từ chàng, không phải khi đó chàng cũng cố chấp mặt dày quấn lấy ta gả cho chàng sao?”
Đôi mắt tuấn kiệt của Thôi Hành Chu híp lại như hai trường đao, nhàn nhạt bổ xuống: “Ta đây không phải thấy nàng không gả đi được, làm hại người nên mới thu nhận nàng sao?”
Lần này, Miên Đường trợn to mắt, bỗng nhiên hất tay Thôi Hành Chu, ôm quyền nói: “Vậy ta trước đa tạ tấm lòng của Vương gia ngài! Bất quá... trong thời điểm víu lấy giường ta không bỏ, Vương gia ngài cũng không phải chính trực như thế! Như kẻ ăn mày ăn không đủ no ngoài đường, chui vào chăn ta xin ít thịt ăn đâu!”
Sắc mặt Thôi Hành Chu đanh lại, tài pha trò tổn hại người khác như vậy, kinh nghiệm của hắn có chỗ nào bì kịp so với Liễu nương tử ở trong phố Bắc?
Hẳn tức giận đến nghèo lời nói, ngón tay dài hướng về phía Liễu Miên Đường liều mạng chỉ, cuối cùng chậm rãi mỉm cười, giơ tay trút bỏ cổ áo, tháo đai thắt lưng.
Miên Đường cảnh giác nhìn hắn: “Chàng muốn làm gì?”
Thôi Hành Chu hung hăng ném trường bảo xuống đất: “Lục đại đương gia thưởng cho ta thịt ăn, nếu ta không ăn thêm mấy miếng, há chẳng phải là không biết điều?
Miên Đường tưởng tượng viễn cảnh âu yếm trước khi chia tay, chứ không phải kiểu tư thế miệng to ăn thịt này, lập tức lắp bắp: “Ai... nói muốn làm thế này? Không phải hai chúng ta đang cãi nhau về chuyện hòa ly sao? Chàng mau mặc lại y phục.... Ai nha...”
Khoảnh khắc tiếp theo, con sói hung dữ đã bảy ngày đói bụng, chui vào ổ chăn, cắn nuốt sạch sẽ những lời sót lại của Miên Đường.
Bọn hạ nhân vẫn đang một mực ở ngoài canh cửa, thấy trong phòng không còn tiếng cãi vã, Lý ma ma lại nhìn dọc theo khe cửa, xa xa thấy màn gấm trên giường đã buông xuống, tức khắc yên lòng, cùng một đám nha hoàn mắt to trừng mắt nhỏ, hạ giọng nói: “Tự đi làm việc của mình đi, chậu nước nóng dưới hiên đã chuẩn bị tốt, chờ một hồi Vương gia và Vương phi gọi dùng nước.”
Cái chuyện phu thê này, chẳng qua là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, sau đó lại gắn bó keo sơn, phỏng chừng là qua cơn mưa trời lại sáng đi.
Nhưng mà... lần này Vương phi đến cùng đã làm gì, chọc Vương gia phải nổi giận như vậy?
Lại nói Miên Đường cả ngày nay ăn không ngon. Ầm ĩ chống đỡ nửa ngày, lại đút con sói hung ăn một lúc lâu, dù vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, chỉ muốn nhắm mắt đi ngủ, thế nhưng bé bỏng trong bụng không thuận theo, vòi vĩnh muốn ăn.
Vì vậy, khi Miên Đường mở mắt lần nữa, đói đến mức cả người hốt hoảng, không lo gọi nha hoàn đi lấy đồ ăn, cầm lấy hộp bánh ngọt từ trên kệ giường, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Thôi Hành Chu mấy ngày qua không được nghỉ ngơi tốt trong quan nha, hôm nay hồi phủ lại ồn ào một trận, u uất ngược lại biến mất không ít.
Vừa rồi sau khi làm nữ tặc thủ lĩnh này, muốn vòng tay ôm nàng ngủ trước một giấc rồi nói. Không ngờ giờ nàng đang liều mạng nhét thức ăn vào miệng như một dân đói.
“Mấy thứ đồ ăn vặt linh ta linh tinh này, có phải mua ở ngoài đường đúng không?” Thấy bánh rán không biết để bao lâu đã dính dầu lạnh, Thôi Hành Chu ngồi dậy, cầm lấy ném xuống đất.
Ngay cả khi bí mật bị che giấu vừa rồi bị vạch trần, cho dù Thôi Hành Chu mất phát cáu đập phá đồ đạc chửi bới, Miên Đường đều nhịn xuống không có khóc.
Vậy mà bị Thôi Hành Chu cướp lại miếng bánh ngọt chưa nhai được hai cái, Miên Đường không thể không cảm thấy ấm ức, “oa” một tiếng khóc lên: “Ta đói! Chàng... còn không cho ta ăn!”
Vừa khóc, nước mắt thật sự như vỡ đê, lưng tròng sắp rơi, chưa mất bao lâu, người khóc thút thít.
Thôi Hành Chu cũng trăm triệu không nghĩ là chỉ vứt một miếng bánh ngọt đã lạnh mà thôi, tại sao làm cho Thiên Hà rò rỉ một lỗ hổng lớn như vậy, nước sống còn đang cuồn cuộn tuôn trào? Thật sự làm cho người ta cuống tay cuống chân.
Hắn một bên vỗ vỗ vai Miên Đường, dỗ cho nàng đang khóc nghẹn ngào dần dần ngừng lại, một bên tức hỗn hẳn hô hào cung nữ bên ngoài: “Ngoài phỏng đều là người chết à? Mau bưng thức ăn nóng đến cho Vương phi ăn!”
Nhưng Miên Đường không chịu nghe lời, chỉ đau đớn kéo chân như một đứa trẻ lên ba, nghỉ một chút mà nói: “Ta muốn ăn bánh chiên ngọt cơ!”
Thôi Hành Chu hít sâu một hơi, cảm thấy đại nạn thứ mười này mẹ nó thật sự không dành cho phàm nhân!
Hắn bỗng nhiên đứng phắt dậy nhặt y phục lên rồi đi ra ngoài phòng.
Miên Đường trong lòng biết hắn nhất định là chán ghét mà vứt bỏ mình, muốn rời khỏi phủ mà đi.
Dù không ngoài dự đoán nhưng đáy lòng nàng bị ai không thể khống chế, thế là tiếng khóc càng lợi hại hơn.
Thôi Hành Chu đã sắp chạy tới cửa, nghe tiếng nghẹn ngào đến tê tâm liệt phế phía sau, gân xanh trong đầu nhảy dựng lên, nhất thời quay đầu quát người đang rơi lệ trên giường:
“Khóc cái gì mà khóc! Không phải nói muốn ăn bánh chiên dầu sao? Ta đây liền lên phố mua cho bà cô nàng ăn đi!”
Nàng cũng đã lấy ra, nếu hắn không nhìn thử thì có vẻ như sợ nàng vậy.
Thôi Hành Chu mặt lạnh mở tờ giấy ra nhìn kỹ hơn — chẳng trách lúc trước nàng làm mẫu viết giấy hòa ly cho Thôi Phủ tỷ tỷ, hành văn mây trôi nước chảy, thì ra đã tự mình luyện tập từ sớm rồi.
Lướt qua không nhìn đoạn trả lại cửa hàng vàng bạc và đồ cưới, Liễu Miên Đường giống hệt như tỷ tỷ, công khai muốn đem đứa nhỏ trong bụng rời đi!
Thôi Hành Chu run run tờ giấy, thanh âm phát ra từ trong cổ họng: “Nàng thật là tự tin, dựa vào cái gì cho là có thể mang nhi tử* của ta rời đi?”
*con trai
Miên Đường ngồi cách xa hắn, ngón tay nhỏ nhắn vuốt vuốt họa tiết trên váy, không nhìn hắn, chỉ kìm nước mắt mà nói: “Mấy ngày nay ta thích ăn cay, không nhất định là nhi tử, nói không chừng là nữ nhi...”
Hoài Dương vương sắp bị Lục đại đương gia chọc tức đến lên trời, hơi cao giọng nói: “Không quan tâm nam hay nữ, không cho nàng mang đi!”
Vừa nói vừa nhấc chân đạp, khung bàn vỡ tan, mâm đựng hoa quả chén trà loảng xoảng vương vãi dưới sàn.
Lại nói, Hoài Dương vương cưới Vương phi đã lâu như vậy, nhưng hắn chưa bao giờ tính tình lớn như thế. Thấy có điểm không lành, Bích Thảo muốn xông vào thay Vương phi đỡ một chút.
Còn chưa kịp đi vào thì đã bị Lý ma ma túm lấy, nói nhỏ: “Ngươi đi vào để làm gì? Sao không mau đi tìm đại cô nương đến đây!”
Bích Thảo cũng tỉnh hồn lại, đúng rồi ha, phải nhờ tỷ tỷ đến quản đệ đệ chứ!
Ngay lập tức co cẳng chạy đi tìm viện binh.
Thôi Phù đã có thể đi lại mấy ngày nay, đang đẩy ngựa gỗ cho Cẩm nhi ngồi chơi.
Thấy Bích Thảo vội vội vàng vàng chạy vào, hồng hộc hít thở: “Không xong rồi, Vương gia đánh mắng Vương phi, bọn người hạ nhân chúng ta không dám ngăn cản, đại tiểu thư ngài mau đi xem một chút đi!”
Thôi Phù nghe thế giật mình, trước đây nàng đã từng thấy đệ đệ minh trừng trị quân lính dưới quyền, bình thường là một Thế tử Vương phủ nhã nhặn, thời điểm ra tay lại vô cùng tàn nhẫn!
Miên Đường bụng lớn nâng cao, làm sao có thể sống sót sau trận đòn của hắn? Thôi Phù vội vã sai người lấy áo khoác và mũ rộng đội cho mình, sau đó dẫn bà tử đi theo Bích Thảo vào nội viện của đệ đệ.
Chờ nàng đi vào, thật sự là một mớ hỗn độn, Miên Đường co ro cúi đầu trong góc phòng không nói tiếng nào, vành mắt đỏ hoe, thân hình mảnh mai chỉ có cái bụng phình to, nhìn mà thấy thương tiếc.
Lại nhìn đệ đệ có năng lực của nàng, thái độ hung dữ cầm một mảnh giấy lớn tiếng với Miên Đường.
Thôi Phù sải bước đi qua, tát một cách dữ dội vào má đệ đệ!
“Thôi Tiểu Cửu, đệ càng thêm có năng lực! Thôi gia chúng ta chưa từng có nam nhân đánh nữ nhân đâu! Miên Đường đang to bụng, đệ quát cái gì mà quát!”
Thôi Hành Chu bị đánh cho nghệt mặt ra, nhưng người đánh chính là tỷ tỷ ruột của hắn, tự nhiên không nói được lời nào, trong mắt lộ ra rét lạnh, thẳng tắp mà đứng.
Ngược lại Miên Đường gấp gáp, hấp tấp bước tới che mặt Thôi Hành Chu nói: “Tỷ tỷ... Sao lại đánh người thế chứ?”
Nhìn thấy Miên Đường trái lại bảo vệ đệ đệ, Thôi Phù vừa tức giận vừa buồn cười, vì vậy lại nói: “Nhìn đi, đệ hành động điên rồ, Miên Đường ngược lại đau lòng ta tát đệ, có lời gì mà không thể nói cho tốt, cứ muốn dọa người? Đi, Miên Đường, cùng ta trở về phòng, mặc kệ hắn!”
Nói rồi, Thôi Phù kéo Miên Đường chuẩn bị kéo nàng đến chỗ của mình đi lánh nạn.
Hoài Dương vương bây giờ cả người coi như trải qua kiếp nạn thứ chín, khí thế toàn thân lên một tầm cao mới.
Sau từng tiếng sấm oành, cơn giận tiêu tan không ít, hắn kéo lại bàn tay kia của Miên Đường, ngăn nàng rời đi, rồi nói với tỷ tỷ: “Chỉ là tranh luận với nàng, ai nói với tỷ là ta đánh người rồi? Trời gió tỷ không thể đi lại, sao lại ra ngoài? Mau về nghỉ ngơi đi, ta giải thích tốt với nàng là được.”
Thôi Phù nhìn thấy đôi mắt của Miên Đường mặc dù ửng hồng, xác thực không giống bị đánh. Giữa phu thê nào mà không có đầu lưỡi chạm vào răng? Thường cũng đều là chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi. Nếu người ngoài xen vào nhiều quá sẽ không đẹp.
Thế là nàng liền không an tâm lại dặn dò Thôi Hành Chu để tâm Miên Đường chút, đến lúc không có hài tử lại hối hận cũng không kịp.
Đợi Thôi Phù đi, đống bừa bộn trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Thôi Hành Chu hồi sức, lầm lì đỡ Miên Đường nằm xuống, cho nàng tựa eo nghỉ ngơi, Miên Đường vẫn đang lo lắng trang giấy kia, dặn dò hắn: “Ngoại trừ đứa nhỏ, những thứ khác đều rất dễ nói, kỳ thực đứa nhỏ ở với ta tới mười ba tuổi, lại hồi Vương phủ cũng như nhau, cũng không thể để nó từ nhỏ không có người thân..”
Thôi Hành Chu thay nàng đắp kín chăn, sau đó ép sát khuôn mặt tuấn tú, dán lên chóp mũi của nàng, cố nói với âm lượng nhỏ: “Liễu Miên Đường, nếu hôm nay nàng nói thêm một chữ nữa, ta liền đem bốn tên phản tặc trong ngục kia mở ngực mổ bụng, phơi thây hoang dã."
Miên Đường nhìn thấy ánh mắt hắn nghiêm túc, sát ý bùng bùng trong đó khiến người ta không mở nổi mắt.
Thấy Liễu Miên Đường rốt cuộc cũng yên tĩnh, Thôi Hành Chu đứng dậy rời đi.
Nhưng Miên Đường đã kéo lại tay hắn, cứ nhìn hắn với đôi mắt đỏ au.
Thôi Hành Chu tận lực bình thản: “Lôi kéo ta làm gì? Buông tay?”
Miên Đường nhớ kỹ lời đe dọa của hắn, một chữ cũng không thốt, nhưng cũng không buông tay.
Vì hắn vẫn chưa ký vào giấy hòa ly, nên hắn vẫn là tướng công của nàng. Coi như trước khi hòa ly, phải gắng dựa dẫm một chút, để nàng cảm nhận đủ hơi thở, nhớ kỹ hình bóng của hắn, rồi mỗi người một con đường giải thoát cho nhau!
Lúc trước nàng nháo loạn muốn cùng hắn tách ra, không phải hắn cũng nói đột ngột tách ra sẽ làm lòng người đau sao, tốt nhất nên chia tay từ từ, để cả hai chậm rãi thích ứng.
Nhớ trước đây, hai người họ tách ra cũng không tệ, nàng gần như rất nhanh thích ứng, còn hắn hết lần này đến lần khác quấn lấy nàng ký hôn thư, làm cho nàng muốn thử rồi lại thử, hiện tại bản thân càng thêm nghiện.
Thế nào đến nàng mắc sai lầm, hắn nói phân liền phân? Công lý ở đâu?
Thôi Hành Chu không dám dùng sức, sợ níu lấy hắn, lại bất đắc dĩ lắc đầu, trào phúng nói: “Lẽ ra trước đây ta phải phát hiện ra năng lực mặt dày mày dạn của nàng y hệt đức hạnh tên Lục Văn, bỏ cũng bỏ không được, quấn lên liền không thả...”
Mặc dù biết rõ lời hắn nói là phương thức tranh đấu giữa hai phe quân, nhưng mà lời này cũng quá làm tổn thương thể diện của nữ tử.
Dù là Liễu Miên Đường không muốn nói cũng nhịn không được nhỏ giọng phản bác lại: “Đừng ỷ ta mất trí nhớ không nhớ ra được, điều này đều là học từ chàng, không phải khi đó chàng cũng cố chấp mặt dày quấn lấy ta gả cho chàng sao?”
Đôi mắt tuấn kiệt của Thôi Hành Chu híp lại như hai trường đao, nhàn nhạt bổ xuống: “Ta đây không phải thấy nàng không gả đi được, làm hại người nên mới thu nhận nàng sao?”
Lần này, Miên Đường trợn to mắt, bỗng nhiên hất tay Thôi Hành Chu, ôm quyền nói: “Vậy ta trước đa tạ tấm lòng của Vương gia ngài! Bất quá... trong thời điểm víu lấy giường ta không bỏ, Vương gia ngài cũng không phải chính trực như thế! Như kẻ ăn mày ăn không đủ no ngoài đường, chui vào chăn ta xin ít thịt ăn đâu!”
Sắc mặt Thôi Hành Chu đanh lại, tài pha trò tổn hại người khác như vậy, kinh nghiệm của hắn có chỗ nào bì kịp so với Liễu nương tử ở trong phố Bắc?
Hẳn tức giận đến nghèo lời nói, ngón tay dài hướng về phía Liễu Miên Đường liều mạng chỉ, cuối cùng chậm rãi mỉm cười, giơ tay trút bỏ cổ áo, tháo đai thắt lưng.
Miên Đường cảnh giác nhìn hắn: “Chàng muốn làm gì?”
Thôi Hành Chu hung hăng ném trường bảo xuống đất: “Lục đại đương gia thưởng cho ta thịt ăn, nếu ta không ăn thêm mấy miếng, há chẳng phải là không biết điều?
Miên Đường tưởng tượng viễn cảnh âu yếm trước khi chia tay, chứ không phải kiểu tư thế miệng to ăn thịt này, lập tức lắp bắp: “Ai... nói muốn làm thế này? Không phải hai chúng ta đang cãi nhau về chuyện hòa ly sao? Chàng mau mặc lại y phục.... Ai nha...”
Khoảnh khắc tiếp theo, con sói hung dữ đã bảy ngày đói bụng, chui vào ổ chăn, cắn nuốt sạch sẽ những lời sót lại của Miên Đường.
Bọn hạ nhân vẫn đang một mực ở ngoài canh cửa, thấy trong phòng không còn tiếng cãi vã, Lý ma ma lại nhìn dọc theo khe cửa, xa xa thấy màn gấm trên giường đã buông xuống, tức khắc yên lòng, cùng một đám nha hoàn mắt to trừng mắt nhỏ, hạ giọng nói: “Tự đi làm việc của mình đi, chậu nước nóng dưới hiên đã chuẩn bị tốt, chờ một hồi Vương gia và Vương phi gọi dùng nước.”
Cái chuyện phu thê này, chẳng qua là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, sau đó lại gắn bó keo sơn, phỏng chừng là qua cơn mưa trời lại sáng đi.
Nhưng mà... lần này Vương phi đến cùng đã làm gì, chọc Vương gia phải nổi giận như vậy?
Lại nói Miên Đường cả ngày nay ăn không ngon. Ầm ĩ chống đỡ nửa ngày, lại đút con sói hung ăn một lúc lâu, dù vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, chỉ muốn nhắm mắt đi ngủ, thế nhưng bé bỏng trong bụng không thuận theo, vòi vĩnh muốn ăn.
Vì vậy, khi Miên Đường mở mắt lần nữa, đói đến mức cả người hốt hoảng, không lo gọi nha hoàn đi lấy đồ ăn, cầm lấy hộp bánh ngọt từ trên kệ giường, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Thôi Hành Chu mấy ngày qua không được nghỉ ngơi tốt trong quan nha, hôm nay hồi phủ lại ồn ào một trận, u uất ngược lại biến mất không ít.
Vừa rồi sau khi làm nữ tặc thủ lĩnh này, muốn vòng tay ôm nàng ngủ trước một giấc rồi nói. Không ngờ giờ nàng đang liều mạng nhét thức ăn vào miệng như một dân đói.
“Mấy thứ đồ ăn vặt linh ta linh tinh này, có phải mua ở ngoài đường đúng không?” Thấy bánh rán không biết để bao lâu đã dính dầu lạnh, Thôi Hành Chu ngồi dậy, cầm lấy ném xuống đất.
Ngay cả khi bí mật bị che giấu vừa rồi bị vạch trần, cho dù Thôi Hành Chu mất phát cáu đập phá đồ đạc chửi bới, Miên Đường đều nhịn xuống không có khóc.
Vậy mà bị Thôi Hành Chu cướp lại miếng bánh ngọt chưa nhai được hai cái, Miên Đường không thể không cảm thấy ấm ức, “oa” một tiếng khóc lên: “Ta đói! Chàng... còn không cho ta ăn!”
Vừa khóc, nước mắt thật sự như vỡ đê, lưng tròng sắp rơi, chưa mất bao lâu, người khóc thút thít.
Thôi Hành Chu cũng trăm triệu không nghĩ là chỉ vứt một miếng bánh ngọt đã lạnh mà thôi, tại sao làm cho Thiên Hà rò rỉ một lỗ hổng lớn như vậy, nước sống còn đang cuồn cuộn tuôn trào? Thật sự làm cho người ta cuống tay cuống chân.
Hắn một bên vỗ vỗ vai Miên Đường, dỗ cho nàng đang khóc nghẹn ngào dần dần ngừng lại, một bên tức hỗn hẳn hô hào cung nữ bên ngoài: “Ngoài phỏng đều là người chết à? Mau bưng thức ăn nóng đến cho Vương phi ăn!”
Nhưng Miên Đường không chịu nghe lời, chỉ đau đớn kéo chân như một đứa trẻ lên ba, nghỉ một chút mà nói: “Ta muốn ăn bánh chiên ngọt cơ!”
Thôi Hành Chu hít sâu một hơi, cảm thấy đại nạn thứ mười này mẹ nó thật sự không dành cho phàm nhân!
Hắn bỗng nhiên đứng phắt dậy nhặt y phục lên rồi đi ra ngoài phòng.
Miên Đường trong lòng biết hắn nhất định là chán ghét mà vứt bỏ mình, muốn rời khỏi phủ mà đi.
Dù không ngoài dự đoán nhưng đáy lòng nàng bị ai không thể khống chế, thế là tiếng khóc càng lợi hại hơn.
Thôi Hành Chu đã sắp chạy tới cửa, nghe tiếng nghẹn ngào đến tê tâm liệt phế phía sau, gân xanh trong đầu nhảy dựng lên, nhất thời quay đầu quát người đang rơi lệ trên giường:
“Khóc cái gì mà khóc! Không phải nói muốn ăn bánh chiên dầu sao? Ta đây liền lên phố mua cho bà cô nàng ăn đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.