Chương 207:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Lúc này, Hoài Dương vương phi trong mắt mọi người là cảnh tượng đau khổ chống đỡ lại cười tủm tỉm mở miệng lên tiếng: “Hôm nay là ngày Hội thơ Thu Giai được thành lập, được chư vị nể mặt, sau khi thưởng thức trà bánh, sẽ phát lệnh bài thơ, kính xin chư vị vận dụng hết vốn từ phong phú của mình, làm ra một bài thơ tứ tuyệt.”
Trong số đông đảo khách khứa mà Miên Đường mời tới hôm nay có rất nhiều tài tử chân chính, đối với việc ngâm thơ đối đáp đương nhiên sẽ sôi nổi hơn.
Trong lúc nhất thời, các vị khách quý điểm xuyết vài bông cúc mùa thu, một mảnh rực rỡ hoặc ngồi xếp bằng trên bàn, hoặc đứng thẳng cầm theo chén rượu, ai nấy đều nóng lòng chờ lần bốc thăm này để quyết định đề tài.
Miên Đường tuyên bố xong, liền thấp giọng nói với Thôi Phù ngồi bên cạnh nàng: “Tỷ tỷ, tỷ biết mực trong khay của muội đã sắp hết rồi mà, tuy rằng miễn cưỡng cũng có thể ứng phó làm ra được vài bài thơ, nhưng qua mấy vòng sẽ hiện ra nguyên hình, cho nên lát nữa tỷ phải làm chỗ dựa cho phủ Hoài Dương vương, cũng không thể đánh bại uy danh vương phủ.”
Thôi Phù nghe được thật muốn không để ý những người ở đây nữa, hung hăng trừng mắt nhìn đệ muội không đáng tin cậy này.
Miên Đường không chịu ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai, lại cứ khăng khăng mở cái hội thơ vớ vẩn này, còn đem nàng vừa mới ra khỏi Tiểu Nguyệt Tử kéo tới đây, hiện giờ lại còn ủy thác trọng trách, khiến người ta khẩn trương.
Nhưng Thôi Phù cũng biết trong khoảng thời gian này Miên Đường quả thực là nghẹn đến hỏng luôn rồi, cho nên nàng cũng hơi thở dài, trấn an Miên Đường, lúc đối thơ, nàng nâng đỡ Miên Đường.
Nàng luôn ôn hòa như vậy, cũng rất thương vị đệ muội này.
Đệ đệ luôn luôn trầm ổn của mình không biết vì sao, khoảng thời gian trước đối với Miên Đường không phải trừng mắt, thì chính là nói mấy lời châm chọc, nhưng hết lần này tới lần khác Miên Đường lại không tranh luận cũng chẳng tức giận, luôn cười tủm tỉm hướng về phía cái mông lạnh của đệ đệ.
Thôi Phù thấy vậy cũng cảm thấy khó chịu. Trước kia khi nàng ở phủ Khánh Quốc Công, cũng là những ngày phải nghe những lời nói kèm theo mũi thương như vậy, nếu phu quân lạnh nhạt không thể hiện tâm tình, thì chính là việc làm người khác tổn thương nhất.
Không nghĩ tới lão Cửu nhà mình lại làm ra những việc như thế, đối đãi với kiều thê đang mang thai. Nhưng cố tình đây lại là chuyện riêng giữa hai phu thê, Thôi Phù cho dù là tỷ tỷ cũng không tiện nói thêm gì.
Nàng tuy rằng đang ở trong vương phủ, nhưng không biết đệ đệ và đệ muội đến tột cùng là có vấn đề gì.
Chỉ là sau này khi ra khỏi Tiểu Nguyệt Tử, luôn có mấy vị phu nhân thân quen đến thăm nàng, đồng thời thử thăm dò nàng hỏi thăm nội tình.
Còn có khăn tay giao hảo, vụng trộm nói với nàng một ít tin đồn lan truyền bên ngoài, chỉ nói Liễu Miên Đường trước đây đã từng làm cướp. Thôi Phù nghe được tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, hỏi thẳng lời này là truyền ra từ đâu, cũng quá hoang đường.
Sau đó được biết những lời nói với nàng này xuất phát từ phu nhân Ngự Doanh tướng quân mới lên Chân Châu nhận chức. Nàng ta chính là người biết rõ nhất, cho nên nói chuyện cũng không che đậy như những phu nhân Hầu phủ kia, chỉ trực tiếp nói mình nghe nói Dương vương phi lúc trước ước chừng chính là vị Lục Văn tiếng tăm lừng lẫy ở núi Ngưỡng Hoài.
Thôi Phù lúc ấy nghe được trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy mình sợ tới mức có thể đánh rớt cả bào thai. Tuy rằng sau này nàng gả xa, nhưng cũng biết đến cái danh cướp lẫy lừng của Lục Văn.
Sao một người nhu thuận như Miên Đường lại là Lục Văn được chứ?
Ngay hôm qua, nàng lén kéo Thôi Hành Chu lại hỏi. Thôi Hành Chu suy nghĩ một chút cảm thấy không cần phải giấu diếm tỷ tỷ, nếu không nàng sẽ chạy đến chỗ Miên Đường hỏi chuyện, liền nói: “Khi đó nàng tuổi còn trẻ lại bồng bột, bị người ta dạy hư, hiện tại nàng cũng hoàn toàn không nhớ rõ chuyện lúc đó, tỷ chớ vì muốn hỏi chuyện này mà tới làm phiền nàng.”
Thôi Phù khiếp sợ thực sự là lung lay sắp đổ, miệng há hốc mở lớn. Đối mặt với những gièm pha trong phủ, nàng thân là đích nữ vương phủ đương nhiên có thể nghĩ ra trăm ngàn biện pháp để dập tắt dèm pha không một tiếng động.
Dù sao vương phủ đổi con dâu, cũng không phải là việc khó.
Nhưng nghĩ đến Miên Đường, Thôi Phù lại luyến tiếc. Một người vừa xinh đẹp lại tinh thông nhiều thứ như vậy, phóng mắt khắp kinh thành, cũng không tìm được người sánh được với nàng. Hơn nữa vị đệ muội này, đối với vương phủ, đối với bà bà (mẹ chồng), thậm chí là đối với nàng cũng tốt đến không có lời nào để chê.
Lúc trước Chân Châu xảy ra hỗn loạn, nếu không phải có nàng, vương phủ hiện tại nói không chừng đã suy tàn thành bộ dáng không dám nhìn luôn rồi.
Nếu đệ đệ không thành hôn với nàng, nàng ngược lại sẽ khuyên đệ đệ kịp thời dừng lại tránh bị tổn hại, tuyệt đối không thể thành hôn. Nhưng bây giờ đến cả con cũng có rồi, nếu thật sự giống như những lời đang điên cuồng lan truyền bên ngoài bắt mẹ phải rời xa con, vậy cùng đám súc sinh khác gì nhau chứ?
Trong lúc nhất thời, nàng không thể nghĩ ra cách nào, chỉ có thể hỏi ngược lại đệ đệ nên làm thế nào cho phải.
Thôi Hành Chu trấn an tỷ tỷ nói: “Hiện giờ đệ và nàng thành hôn đã lâu, hài tử cũng có rồi. Nàng cũng đã học được những thứ tốt, tỷ tỷ không cần bận tâm, hai người bọn đệ cứ hòa hảo sống qua ngày là được rồi.”
Thôi Phù cảm thấy Thôi Hành Chu nói quá mức vân đạm phong khinh. Nàng biết đệ đệ tâm tư âm trầm, lòng dạ thâm sâu, hơn nữa khoảng thời gian trước cùng Miên Đường náo loạn đều muốn đánh nhau, sao tự nhiên lại cho qua dễ dàng như vậy được?
Nàng suy đi nghĩ lại, ngược lại lo lắng dặn dò đệ đệ: “Muội ấy như vậy thật sự không nên gả vào vương phủ, nhưng nàng cũng là người vô tư đơn thuần, lúc trước không phải là đệ muốn cưới sao? Cũng không được làm trái lương tâm, làm mấy cái hành động xấu xa mưu tính gì đó, nếu không tương lai phải đối mặt với hài tử mà muội ấy sinh dưỡng như thế nào?
Thôi Hành Chu cảm thấy tỷ tỷ đang có những suy nghĩ lệch lạc về hắn, mặc dù trước kia hắn đối phó với đám thứ huynh thú đệ tâm địa xấu xa trong phủ, đích thật là tâm tư có hơi âm trầm một chút, nhưng Miên Đường là lão bà của hắn, hắn làm sao có thể dùng những thủ đoạn kia để đối phó với nàng?
Lập tức chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, nói thẳng với tỷ tỷ sau này không nhắc lại những lời này nữa là được.
Nhưng trong lòng Thôi Phù làm sao có thể buông xuống chứ?
Hôm nay khi Tiểu Tây Viên khai trương, nhìn ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa của rất nhiều quý phụ nhân, liền đoán ra các nàng đang suy nghĩ cái gì. Bất quá nhìn bộ dáng Miên Đường nói chuyện vui vẻ trấn định tự nhiên, làm cho người ta không thể không bội phục.
Đệ muội là nữ tướng cướp náo loạn khắp Chân Châu, thật đúng là không phải những phụ nhân bình thường ở hậu trạch có thể so sánh được.
Ngay khi hội thơ muốn đánh chiêng bắt đầu mở hội, đột nhiên có người bên ngoài chạy tới bẩm báo: “Vương... Vương phi, Vạn Tuế cũng đến Tây Viên, ngự giá đang ở trước cửa, kính xin Vương phi mau đi đón giá!”
Mọi người vừa nghe, đều cả kinh. Vạn Tuế hôm nay không phải nên mang theo phi tần hậu cung đi săn ở ngoại ô phía tây sao? Sao đột nhiên lại đích thân đến Tiểu Tây Viện?
Miên Đường nghe vậy khẽ nhíu mày, lại không thể chậm trễ vạn tuế, chỉ có thể dẫn đầu ra cửa viện đón giá.
Lưu Dục hôm nay đích thật là muốn đến ngoại ô phía tây săn bắn, đáng tiếc khi đi được nửa đường, Tuy vương cố ý vô tình nói ra bí mật gần đây đang được thành lan truyền rất sôi nổi trong kinh thành.
Bởi vì Vân Nương phân phó, đám thám tử trong hoàng cung cũng không đem chuyện dèm pha trong Dương Vương phủ trình lên Vạn Tuế. Nhưng Tuy vương cảm thấy chuyện xấu này không cho Vạn Tuế biết, không phải rất mất thú vị sao.
Vì thế thừa dịp đi ngang qua Tiểu Tây Viên, đúng lúc tiết lộ một chút. Quả nhiên thần sắc Lưu Dục biến hóa rất lớn, nghe nói Miên Đường hôm nay vừa vặn mở hội, liền sai người khởi giá tới Tiểu Tây Viên, thuận tiện chúc mừng Vương phi thành lập hội thơ.
Bởi vì Thạch hoàng hậu còn đang ở cữ, cho nên hôm nay đều là phi tần làm bạn đi đường với vua.
Vận phi nghe nói Lưu Dục muốn tới Tiểu Tây Viên, năm ngón tay siết chặt, trong lòng âm thầm căm hận nghĩa phụ tiết lộ tin tức phu thê Hoài Dương Vương bất hòa.
Mà khi Vạn Tuế trẻ tuổi còn có chút anh tuấn xuất hiện ở Tiểu Tây Viên, mắt rồng kia liền thân thiết nhìn Miên Đường một cách dị thường, nói nàng đang mang thai không cần chú ý quá nhiều lễ tiết.
Có một số việc, phụ nhân trời sinh lanh lẹ hơn một chút, có người não bộ sống động nhìn Vạn Tuế ôn nhu nói nhỏ với Hoài Dương vương phi, nhất thời đột nhiên nghĩ đến một chuyện, một đoạn giai thoại ra đời, rằng Vạn Tuế lưu lạc dân gian trốn tránh sự hãm hại của yêu hậu, đã từng lưu lạc đến núi Ngưỡng.
Nếu vị Vương phi này thật sự đã từng làm cướp ở núi Ngưỡng, hai người này chẳng phải là cũng quen biết sao? Họ bằng tuổi nhau, một người tuấn tú, một người xinh đẹp... Nếu không nảy sinh bất kỳ tình cảm gì, thì mới chính là bất thường a!
Lại liên tưởng đến lúc trước Vạn Tuế hào phóng một cách bất thường phong thưởng Liễu Miên Đường làm huyện chủ Hoài Tang, lần này lại tự mình đến cổ vũ Tiểu Tây Viễn, nơi nơi chốn chốn đều có ẩn ý đáng ngờ nha!
Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người đều giật mình. Chẳng trách Vương gia lại bạo hành Vương phi. Thì ra là Liễu Miên Đường không chỉ giấu diếm quá khứ từng làm cướp, mà còn cả một đoạn tư tình mập mờ với Vạn Tuế a!
Miên Đường biết Lưu Dục tới đây kiểu gì cũng tạo ra thêm vài tin đồn nhảm nhí nữa, có lẽ do hắn là Vạn Tuế, đương nhiên là muốn tới đâu thì tới đó, không cần bận tâm đến những hậu quả mà người khác phải gánh vác?
Cho nên lúc đứng dậy, nàng nhìn về phía Lưu Dục ánh mặt lạnh lẽo đến cực điểm.
Lúc này Lưu Dục mới chợt tỉnh ngộ ra sự hiện diện của mình ở đây không ổn lắm, thế nhưng lại vừa nghe Miên Đường bị Thôi Hành Chu đánh, nhất thời lo lắng đến đau lòng, không thèm suy nghĩ nhiều nữa, liền tiến lên.
Kẻ đầu têu Tuy vương cười híp mắt nhìn, cảm thấy Hoài Dương vương sáng sớm đã đến doanh trại ngoài thành tuần tra, không thể chạy về sớm để chứng kiến cảnh tượng Vạn Tuế lo lắng cho thê tử của chính mình, quả đúng là đáng tiếc nha.
Lưu Dục muốn mượn thế lực của Hoài Dương vương để chống lại hắn? Nghĩ cũng quá đẹp rồi đấy! Nhìn xem hắn châm ngòi ly gián quan hệ quân thần của bọn họ như thế nào, khiến giữa hai người bọn họ dần dần xuất hiện vết nứt...
Nếu đã tới để tham gia hội thơ, đương nhiên là phải làm thơ rồi, mặc dù bị Lưu Dục cắt ngang khoảnh khắc đánh chiêng, nhưng vẫn phải tiếp đãi Lưu Dục cùng các vị quý phi ngồi xuống, hội thơ chính thức bắt đầu.
Hoàn tất thủ tục bốc thăm, chủ đề là ngâm thơ về hoa cúc. Lúc bắt đầu đánh trống truyền hoa, không biết là vô tình hay là cố ý, lượt đầu tiên lại chính là Liễu Miên Đường.
Liễu Miên Đường mỉm cười, đã tính toán từ trước. Dù sao Thôi Hành Chu cũng đoán được những người kia nhất định sẽ muốn nắm bắt thời cơ để làm thơ, cho nên đã chuẩn bị cho nàng vài bài thơ về hoa cúc.
Dù chỉ có vỏn vẹ bảy chữ, nhưng nội dung vui tươi, nhìn từ một góc độ nào đó còn mang theo vài phần hồn nhiên ngây thơ, phối hợp với biểu cảm xinh đẹp sống động cùng với giọng nói mềm mại của Miên Đường, khiến người nghe có chút say, chỉ cảm thấy Hoài Dương vương phi đứng bên mái vòm của đình hoa tinh xảo, đẹp đến mức giống như bức họa mỹ nữ chân thật.
Lúc giọng nói uyển chuyển của Miên Đường dừng lại, không khỏi đưa tay vén sợi tóc ra hai bên thái dương, hơi chột dạ cười nhẹ một tiếng.
Giai nhân tuyệt sắc, chỉ thoáng cười nhẹ một cái đã đẹp động lòng người, khiến người ta không nỡ lên tiếng đánh vỡ khoảnh khắc đẹp đến ảo diệu này.
Trong lúc nhất thời có không ít người thậm chí còn hoài nghi, những chuyện lan truyền lúc trước có phải hơi thái quá rồi hay không? Một vị quốc sắc thiên hương như thế này, một nữ tử dáng người mong manh yếu đuối như vậy, sao có thể là vị nữ tướng cướp náo loạn triều đình không một ngày được bình an kia được chứ?
Không phải là do ghen tỵ với tình cảm sâu đậm của phu thê Hoài Dương vương, nên mới bịa ra mấy tin đồn vốn dĩ không tồn tại đấy chứ?
Đợi đến lúc sau khi đám người tỉnh táo lại, dĩ nhiên là mở miệng tấm tắc khen ngợi tài sáng tác của Vương phi vừa khéo léo lại độc đáo, lập tức liền có người sao chép lại, chuẩn bị viết vào cuốn sách hội thơ Thu Giai làm bài mở đầu.
Mà Lưu Dục im lặng ngồi, chỉ si ngốc ngắm nhìn mỹ nhân dưới đình hoa. Hiện tại mỗi lần được nhìn thấy nàng, trong lòng đều có một loại cảm giác đau nhói không nói được thành lời.
Miên Đường của hiện tại đã không còn là tên tiểu tử giả làm nam nhi lúc trước trên núi Ngưỡng nữ rồi. Khi đó mỗi lần kêu nàng đi đọc sách viết chữ, nàng đều giả bộ đau đầu, còn lén liếc mắt nhìn mình, đáng yêu chết đi được.
Mà bây giờ, nàng lại có thể đứng trước mặt mọi người thong dong làm thơ ngâm vần, khí chất dịu dàng giống như nàng vốn dĩ trời sinh đã là một vị tiểu thư khuê các bình thường.
Nàng tốt như vậy, sao hắn lại đánh mất nàng chứ? Hắn không giúp được gì cho nàng, nhưng hắn tuyệt đối không thể nhìn người khác đàm tiếu về nàng. Nếu Thôi Hành Chu không thể bao dung nàng, chẳng phải sẽ có ngàn vạn thủ đoạn để đối phó với nàng sao.
Nàng bây giờ tay chân đã bị tổn thương, sao có thể tự bảo vệ mình được?
Không được, hắn muốn nói thẳng với Hoài Dương vương, nếu Hoài Dương vương không bao dung được nàng, hận tình nguyện che chở nàng cả đời.
Trong số đông đảo khách khứa mà Miên Đường mời tới hôm nay có rất nhiều tài tử chân chính, đối với việc ngâm thơ đối đáp đương nhiên sẽ sôi nổi hơn.
Trong lúc nhất thời, các vị khách quý điểm xuyết vài bông cúc mùa thu, một mảnh rực rỡ hoặc ngồi xếp bằng trên bàn, hoặc đứng thẳng cầm theo chén rượu, ai nấy đều nóng lòng chờ lần bốc thăm này để quyết định đề tài.
Miên Đường tuyên bố xong, liền thấp giọng nói với Thôi Phù ngồi bên cạnh nàng: “Tỷ tỷ, tỷ biết mực trong khay của muội đã sắp hết rồi mà, tuy rằng miễn cưỡng cũng có thể ứng phó làm ra được vài bài thơ, nhưng qua mấy vòng sẽ hiện ra nguyên hình, cho nên lát nữa tỷ phải làm chỗ dựa cho phủ Hoài Dương vương, cũng không thể đánh bại uy danh vương phủ.”
Thôi Phù nghe được thật muốn không để ý những người ở đây nữa, hung hăng trừng mắt nhìn đệ muội không đáng tin cậy này.
Miên Đường không chịu ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai, lại cứ khăng khăng mở cái hội thơ vớ vẩn này, còn đem nàng vừa mới ra khỏi Tiểu Nguyệt Tử kéo tới đây, hiện giờ lại còn ủy thác trọng trách, khiến người ta khẩn trương.
Nhưng Thôi Phù cũng biết trong khoảng thời gian này Miên Đường quả thực là nghẹn đến hỏng luôn rồi, cho nên nàng cũng hơi thở dài, trấn an Miên Đường, lúc đối thơ, nàng nâng đỡ Miên Đường.
Nàng luôn ôn hòa như vậy, cũng rất thương vị đệ muội này.
Đệ đệ luôn luôn trầm ổn của mình không biết vì sao, khoảng thời gian trước đối với Miên Đường không phải trừng mắt, thì chính là nói mấy lời châm chọc, nhưng hết lần này tới lần khác Miên Đường lại không tranh luận cũng chẳng tức giận, luôn cười tủm tỉm hướng về phía cái mông lạnh của đệ đệ.
Thôi Phù thấy vậy cũng cảm thấy khó chịu. Trước kia khi nàng ở phủ Khánh Quốc Công, cũng là những ngày phải nghe những lời nói kèm theo mũi thương như vậy, nếu phu quân lạnh nhạt không thể hiện tâm tình, thì chính là việc làm người khác tổn thương nhất.
Không nghĩ tới lão Cửu nhà mình lại làm ra những việc như thế, đối đãi với kiều thê đang mang thai. Nhưng cố tình đây lại là chuyện riêng giữa hai phu thê, Thôi Phù cho dù là tỷ tỷ cũng không tiện nói thêm gì.
Nàng tuy rằng đang ở trong vương phủ, nhưng không biết đệ đệ và đệ muội đến tột cùng là có vấn đề gì.
Chỉ là sau này khi ra khỏi Tiểu Nguyệt Tử, luôn có mấy vị phu nhân thân quen đến thăm nàng, đồng thời thử thăm dò nàng hỏi thăm nội tình.
Còn có khăn tay giao hảo, vụng trộm nói với nàng một ít tin đồn lan truyền bên ngoài, chỉ nói Liễu Miên Đường trước đây đã từng làm cướp. Thôi Phù nghe được tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, hỏi thẳng lời này là truyền ra từ đâu, cũng quá hoang đường.
Sau đó được biết những lời nói với nàng này xuất phát từ phu nhân Ngự Doanh tướng quân mới lên Chân Châu nhận chức. Nàng ta chính là người biết rõ nhất, cho nên nói chuyện cũng không che đậy như những phu nhân Hầu phủ kia, chỉ trực tiếp nói mình nghe nói Dương vương phi lúc trước ước chừng chính là vị Lục Văn tiếng tăm lừng lẫy ở núi Ngưỡng Hoài.
Thôi Phù lúc ấy nghe được trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy mình sợ tới mức có thể đánh rớt cả bào thai. Tuy rằng sau này nàng gả xa, nhưng cũng biết đến cái danh cướp lẫy lừng của Lục Văn.
Sao một người nhu thuận như Miên Đường lại là Lục Văn được chứ?
Ngay hôm qua, nàng lén kéo Thôi Hành Chu lại hỏi. Thôi Hành Chu suy nghĩ một chút cảm thấy không cần phải giấu diếm tỷ tỷ, nếu không nàng sẽ chạy đến chỗ Miên Đường hỏi chuyện, liền nói: “Khi đó nàng tuổi còn trẻ lại bồng bột, bị người ta dạy hư, hiện tại nàng cũng hoàn toàn không nhớ rõ chuyện lúc đó, tỷ chớ vì muốn hỏi chuyện này mà tới làm phiền nàng.”
Thôi Phù khiếp sợ thực sự là lung lay sắp đổ, miệng há hốc mở lớn. Đối mặt với những gièm pha trong phủ, nàng thân là đích nữ vương phủ đương nhiên có thể nghĩ ra trăm ngàn biện pháp để dập tắt dèm pha không một tiếng động.
Dù sao vương phủ đổi con dâu, cũng không phải là việc khó.
Nhưng nghĩ đến Miên Đường, Thôi Phù lại luyến tiếc. Một người vừa xinh đẹp lại tinh thông nhiều thứ như vậy, phóng mắt khắp kinh thành, cũng không tìm được người sánh được với nàng. Hơn nữa vị đệ muội này, đối với vương phủ, đối với bà bà (mẹ chồng), thậm chí là đối với nàng cũng tốt đến không có lời nào để chê.
Lúc trước Chân Châu xảy ra hỗn loạn, nếu không phải có nàng, vương phủ hiện tại nói không chừng đã suy tàn thành bộ dáng không dám nhìn luôn rồi.
Nếu đệ đệ không thành hôn với nàng, nàng ngược lại sẽ khuyên đệ đệ kịp thời dừng lại tránh bị tổn hại, tuyệt đối không thể thành hôn. Nhưng bây giờ đến cả con cũng có rồi, nếu thật sự giống như những lời đang điên cuồng lan truyền bên ngoài bắt mẹ phải rời xa con, vậy cùng đám súc sinh khác gì nhau chứ?
Trong lúc nhất thời, nàng không thể nghĩ ra cách nào, chỉ có thể hỏi ngược lại đệ đệ nên làm thế nào cho phải.
Thôi Hành Chu trấn an tỷ tỷ nói: “Hiện giờ đệ và nàng thành hôn đã lâu, hài tử cũng có rồi. Nàng cũng đã học được những thứ tốt, tỷ tỷ không cần bận tâm, hai người bọn đệ cứ hòa hảo sống qua ngày là được rồi.”
Thôi Phù cảm thấy Thôi Hành Chu nói quá mức vân đạm phong khinh. Nàng biết đệ đệ tâm tư âm trầm, lòng dạ thâm sâu, hơn nữa khoảng thời gian trước cùng Miên Đường náo loạn đều muốn đánh nhau, sao tự nhiên lại cho qua dễ dàng như vậy được?
Nàng suy đi nghĩ lại, ngược lại lo lắng dặn dò đệ đệ: “Muội ấy như vậy thật sự không nên gả vào vương phủ, nhưng nàng cũng là người vô tư đơn thuần, lúc trước không phải là đệ muốn cưới sao? Cũng không được làm trái lương tâm, làm mấy cái hành động xấu xa mưu tính gì đó, nếu không tương lai phải đối mặt với hài tử mà muội ấy sinh dưỡng như thế nào?
Thôi Hành Chu cảm thấy tỷ tỷ đang có những suy nghĩ lệch lạc về hắn, mặc dù trước kia hắn đối phó với đám thứ huynh thú đệ tâm địa xấu xa trong phủ, đích thật là tâm tư có hơi âm trầm một chút, nhưng Miên Đường là lão bà của hắn, hắn làm sao có thể dùng những thủ đoạn kia để đối phó với nàng?
Lập tức chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, nói thẳng với tỷ tỷ sau này không nhắc lại những lời này nữa là được.
Nhưng trong lòng Thôi Phù làm sao có thể buông xuống chứ?
Hôm nay khi Tiểu Tây Viên khai trương, nhìn ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa của rất nhiều quý phụ nhân, liền đoán ra các nàng đang suy nghĩ cái gì. Bất quá nhìn bộ dáng Miên Đường nói chuyện vui vẻ trấn định tự nhiên, làm cho người ta không thể không bội phục.
Đệ muội là nữ tướng cướp náo loạn khắp Chân Châu, thật đúng là không phải những phụ nhân bình thường ở hậu trạch có thể so sánh được.
Ngay khi hội thơ muốn đánh chiêng bắt đầu mở hội, đột nhiên có người bên ngoài chạy tới bẩm báo: “Vương... Vương phi, Vạn Tuế cũng đến Tây Viên, ngự giá đang ở trước cửa, kính xin Vương phi mau đi đón giá!”
Mọi người vừa nghe, đều cả kinh. Vạn Tuế hôm nay không phải nên mang theo phi tần hậu cung đi săn ở ngoại ô phía tây sao? Sao đột nhiên lại đích thân đến Tiểu Tây Viện?
Miên Đường nghe vậy khẽ nhíu mày, lại không thể chậm trễ vạn tuế, chỉ có thể dẫn đầu ra cửa viện đón giá.
Lưu Dục hôm nay đích thật là muốn đến ngoại ô phía tây săn bắn, đáng tiếc khi đi được nửa đường, Tuy vương cố ý vô tình nói ra bí mật gần đây đang được thành lan truyền rất sôi nổi trong kinh thành.
Bởi vì Vân Nương phân phó, đám thám tử trong hoàng cung cũng không đem chuyện dèm pha trong Dương Vương phủ trình lên Vạn Tuế. Nhưng Tuy vương cảm thấy chuyện xấu này không cho Vạn Tuế biết, không phải rất mất thú vị sao.
Vì thế thừa dịp đi ngang qua Tiểu Tây Viên, đúng lúc tiết lộ một chút. Quả nhiên thần sắc Lưu Dục biến hóa rất lớn, nghe nói Miên Đường hôm nay vừa vặn mở hội, liền sai người khởi giá tới Tiểu Tây Viên, thuận tiện chúc mừng Vương phi thành lập hội thơ.
Bởi vì Thạch hoàng hậu còn đang ở cữ, cho nên hôm nay đều là phi tần làm bạn đi đường với vua.
Vận phi nghe nói Lưu Dục muốn tới Tiểu Tây Viên, năm ngón tay siết chặt, trong lòng âm thầm căm hận nghĩa phụ tiết lộ tin tức phu thê Hoài Dương Vương bất hòa.
Mà khi Vạn Tuế trẻ tuổi còn có chút anh tuấn xuất hiện ở Tiểu Tây Viên, mắt rồng kia liền thân thiết nhìn Miên Đường một cách dị thường, nói nàng đang mang thai không cần chú ý quá nhiều lễ tiết.
Có một số việc, phụ nhân trời sinh lanh lẹ hơn một chút, có người não bộ sống động nhìn Vạn Tuế ôn nhu nói nhỏ với Hoài Dương vương phi, nhất thời đột nhiên nghĩ đến một chuyện, một đoạn giai thoại ra đời, rằng Vạn Tuế lưu lạc dân gian trốn tránh sự hãm hại của yêu hậu, đã từng lưu lạc đến núi Ngưỡng.
Nếu vị Vương phi này thật sự đã từng làm cướp ở núi Ngưỡng, hai người này chẳng phải là cũng quen biết sao? Họ bằng tuổi nhau, một người tuấn tú, một người xinh đẹp... Nếu không nảy sinh bất kỳ tình cảm gì, thì mới chính là bất thường a!
Lại liên tưởng đến lúc trước Vạn Tuế hào phóng một cách bất thường phong thưởng Liễu Miên Đường làm huyện chủ Hoài Tang, lần này lại tự mình đến cổ vũ Tiểu Tây Viễn, nơi nơi chốn chốn đều có ẩn ý đáng ngờ nha!
Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người đều giật mình. Chẳng trách Vương gia lại bạo hành Vương phi. Thì ra là Liễu Miên Đường không chỉ giấu diếm quá khứ từng làm cướp, mà còn cả một đoạn tư tình mập mờ với Vạn Tuế a!
Miên Đường biết Lưu Dục tới đây kiểu gì cũng tạo ra thêm vài tin đồn nhảm nhí nữa, có lẽ do hắn là Vạn Tuế, đương nhiên là muốn tới đâu thì tới đó, không cần bận tâm đến những hậu quả mà người khác phải gánh vác?
Cho nên lúc đứng dậy, nàng nhìn về phía Lưu Dục ánh mặt lạnh lẽo đến cực điểm.
Lúc này Lưu Dục mới chợt tỉnh ngộ ra sự hiện diện của mình ở đây không ổn lắm, thế nhưng lại vừa nghe Miên Đường bị Thôi Hành Chu đánh, nhất thời lo lắng đến đau lòng, không thèm suy nghĩ nhiều nữa, liền tiến lên.
Kẻ đầu têu Tuy vương cười híp mắt nhìn, cảm thấy Hoài Dương vương sáng sớm đã đến doanh trại ngoài thành tuần tra, không thể chạy về sớm để chứng kiến cảnh tượng Vạn Tuế lo lắng cho thê tử của chính mình, quả đúng là đáng tiếc nha.
Lưu Dục muốn mượn thế lực của Hoài Dương vương để chống lại hắn? Nghĩ cũng quá đẹp rồi đấy! Nhìn xem hắn châm ngòi ly gián quan hệ quân thần của bọn họ như thế nào, khiến giữa hai người bọn họ dần dần xuất hiện vết nứt...
Nếu đã tới để tham gia hội thơ, đương nhiên là phải làm thơ rồi, mặc dù bị Lưu Dục cắt ngang khoảnh khắc đánh chiêng, nhưng vẫn phải tiếp đãi Lưu Dục cùng các vị quý phi ngồi xuống, hội thơ chính thức bắt đầu.
Hoàn tất thủ tục bốc thăm, chủ đề là ngâm thơ về hoa cúc. Lúc bắt đầu đánh trống truyền hoa, không biết là vô tình hay là cố ý, lượt đầu tiên lại chính là Liễu Miên Đường.
Liễu Miên Đường mỉm cười, đã tính toán từ trước. Dù sao Thôi Hành Chu cũng đoán được những người kia nhất định sẽ muốn nắm bắt thời cơ để làm thơ, cho nên đã chuẩn bị cho nàng vài bài thơ về hoa cúc.
Dù chỉ có vỏn vẹ bảy chữ, nhưng nội dung vui tươi, nhìn từ một góc độ nào đó còn mang theo vài phần hồn nhiên ngây thơ, phối hợp với biểu cảm xinh đẹp sống động cùng với giọng nói mềm mại của Miên Đường, khiến người nghe có chút say, chỉ cảm thấy Hoài Dương vương phi đứng bên mái vòm của đình hoa tinh xảo, đẹp đến mức giống như bức họa mỹ nữ chân thật.
Lúc giọng nói uyển chuyển của Miên Đường dừng lại, không khỏi đưa tay vén sợi tóc ra hai bên thái dương, hơi chột dạ cười nhẹ một tiếng.
Giai nhân tuyệt sắc, chỉ thoáng cười nhẹ một cái đã đẹp động lòng người, khiến người ta không nỡ lên tiếng đánh vỡ khoảnh khắc đẹp đến ảo diệu này.
Trong lúc nhất thời có không ít người thậm chí còn hoài nghi, những chuyện lan truyền lúc trước có phải hơi thái quá rồi hay không? Một vị quốc sắc thiên hương như thế này, một nữ tử dáng người mong manh yếu đuối như vậy, sao có thể là vị nữ tướng cướp náo loạn triều đình không một ngày được bình an kia được chứ?
Không phải là do ghen tỵ với tình cảm sâu đậm của phu thê Hoài Dương vương, nên mới bịa ra mấy tin đồn vốn dĩ không tồn tại đấy chứ?
Đợi đến lúc sau khi đám người tỉnh táo lại, dĩ nhiên là mở miệng tấm tắc khen ngợi tài sáng tác của Vương phi vừa khéo léo lại độc đáo, lập tức liền có người sao chép lại, chuẩn bị viết vào cuốn sách hội thơ Thu Giai làm bài mở đầu.
Mà Lưu Dục im lặng ngồi, chỉ si ngốc ngắm nhìn mỹ nhân dưới đình hoa. Hiện tại mỗi lần được nhìn thấy nàng, trong lòng đều có một loại cảm giác đau nhói không nói được thành lời.
Miên Đường của hiện tại đã không còn là tên tiểu tử giả làm nam nhi lúc trước trên núi Ngưỡng nữ rồi. Khi đó mỗi lần kêu nàng đi đọc sách viết chữ, nàng đều giả bộ đau đầu, còn lén liếc mắt nhìn mình, đáng yêu chết đi được.
Mà bây giờ, nàng lại có thể đứng trước mặt mọi người thong dong làm thơ ngâm vần, khí chất dịu dàng giống như nàng vốn dĩ trời sinh đã là một vị tiểu thư khuê các bình thường.
Nàng tốt như vậy, sao hắn lại đánh mất nàng chứ? Hắn không giúp được gì cho nàng, nhưng hắn tuyệt đối không thể nhìn người khác đàm tiếu về nàng. Nếu Thôi Hành Chu không thể bao dung nàng, chẳng phải sẽ có ngàn vạn thủ đoạn để đối phó với nàng sao.
Nàng bây giờ tay chân đã bị tổn thương, sao có thể tự bảo vệ mình được?
Không được, hắn muốn nói thẳng với Hoài Dương vương, nếu Hoài Dương vương không bao dung được nàng, hận tình nguyện che chở nàng cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.