Chương 206:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Miệng Miên Đường bị bóp chu thành mỏ vịt, nên đương nhiên không thể phản bác lại được.
Mẫu ngựu cái gì, có phải hắn ghét bỏ mình mang thai, vòng eo biến dạng rồi? Ngay lập tức, vành mắt lại đỏ hoe.
Lúc Thôi Hành Chu buông tay, nàng quay đầu khóc nức nở, nói thẳng hẳn không thương nàng.
Thôi Hành Chu không ngờ rằng sau khi Miên Đường mang thai, hắn lại trở thành Đại Vũ* trị thủy mệnh, bất đắc dĩ lại ôm tiểu mẫu ngưu vào lòng, dỗ dành nàng rằng mẫu ngưu cũng nhìn rất đẹp, chân dài mông lớn, hơn nữa còn có thể tạo ra sữa.
*là một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc thời cổ đại. Ông nổi tiếng về việc chống lũ, xác lập chế độ cha truyền con nối ở Trung Quốc bằng cách thành lập nhà Hạ và nhân cách đạo đức ngay thẳng của mình.
Nói không đàng hoàng như thế, tự nhiên dỗ đến Miên Đường phải nín khóc mà cười. Bây giờ bụng của Miên Đường đã lớn, Thôi Hành Chu cũng không dám quá lỗ mãng, chỉ ôm nàng hôn lấy hôn để, trong lòng thật sự ngóng trông tiểu mẫu ngưu nhà hẳn thuận lợi sinh đẻ.
Nếu trước đây có người nói, sẽ có một ngày nào đó hắn không thể tách rời với trùm thổ phỉ Lục Văn, hắn nhất định sẽ khịt mũi coi thường.
Nhưng bây giờ, cho dù người khác nói nàng gặp phải tai nạn dù là nhỏ nhất, hắn vẫn chịu không nổi. Coi như nàng là kẻ gây họa, cũng phải là tai họa ở bên cạnh hắn ngàn năm!
Thế nhưng những tin đồn về mối bất hòa giữa phu thê Hoài Dương vương lại càng lan truyền đi mạnh mẽ.
Phàm là người có chút mối quan hệ, đều biết vị Vương phi này dường như đang che giấu quá khứ đáng xấu hổ nào đó, lừa gạt Vương gia mới gả được vào Vương phủ.
Vân Phi nương nương bị phạt quỳ gối trước từ đường hoàng gia, quỳ đến đầu gối sưng đỏ không chịu nổi, mấy ngày nay vẫn luôn ở trong cung mình tịnh dưỡng, nghe được lời này, nàng vui mừng khôn xiết. Chỉ hỏi thị nữ Họa Bình: “Có thật là như vậy không?”
Họa Bình liên tục gật đầu, thấp giọng nói: “Đều nói như vậy, nghe nói Hoài Dương vương hung hăng đánh nàng thật mạnh, mặc kệ nàng đang có thai, đây không phải là xuống tay giết người sao? Bất cẩn một xíu là sẽ sinh non chết người rồi.”
Vân Phi sau khi kinh ngạc cũng rất mừng rỡ: “Không nghĩ tới Hoài Dương vương lúc trước thế mà không tra ra bối cảnh của nàng, ta cũng buồn bực, ngày trước hai người đánh nhau như lửa với nước, làm sao có thể ngủ cùng một giường được, hóa ra là không biết rõ tình tình. Ta còn tự hỏi sao mà Liễu Miên Đường mệnh tốt như thế, nguyên lai lại là đem chính mình một kẻ thủ lĩnh thổ phi gả vào hang ổ của sĩ quan binh lính, hahahaha, thật là quá buồn cười đi!”
Ngay sau đó, sắc mặt Vân nương trở nên căng thẳng nói: “Nói cho người của sở quan hoàng khảo, chuyện này không được phép bẩm báo với Vạn tuế.” Nếu Lưu Dục biết Liễu Miễn Đường đã bị Hoài Dương vương chán ghét mà vứt bỏ, nhất định vui mừng như điên, vội vã đưa tiện nhân kia vào trong cung.
Cho dù bận tâm thể diện của Hoài Dương vương, không đưa Liễu Miên Đường vào cung mà nuôi ở một cái trạch viện bên ngoài, cũng đủ bực bội! Thế nên sự việc bất hòa của phu thê Vương gia, tuyệt không thể để Lưu Dục biết được chút nào.
Đến lúc đó, chờ Liễu Miên Đường “ngoài ý muốn” chết tại Vương phủ, Lưu Dục nhất định sẽ cực kỳ đau thương, ruột gan đứt từng đoạn.
Nghĩ đến đây, tôn Vân Nương nhếch miệng cười lạnh.
Nàng đã không còn là thiếu nữ Tử Du ngây thơ mà đem toàn tâm toàn ý dâng lên trái tim mình nữa rồi.
Mấy ngày ở trong từ đường không hề có người nào quan tâm, lòng nàng lại càng lạnh lẽo cứng rắn. Nàng muốn có được một chỗ đứng vững chắc trong cung này, nắm giữ quyền thế ngập trời, những người bất kính không thích nàng, nàng cũng sẽ không thích lại.
Nhưng hiện tại, nàng trước tiên phải có con của chính mình, có hài tử, sau đó mới có vốn liếng tranh đoạt với Thạch hoàng hậu. Nghĩ đến đây, nàng hỏi Họa Bình: “Thuốc kia đã chuẩn bị xong chưa?”
Họa Bình trầm giọng nói: “Tất cả đều ổn thỏa, nương nương chỉ cần bôi lên người sẽ tỏa ra mùi thơm lạ thường, giữ Vạn tuế ngủ lại qua đêm là được.”
Vân nương nhẹ gật đầu: “Ngày mai chính là ngày Vạn tuế đến cung của ta, hoàng hậu còn đang trong tháng, nếu bản cung không tận dụng cơ hội này, chờ kẻ mập mạp chết tiệt kia khôi phục thân thể, sẽ không còn cơ hội!”
Họa Bình liền vội vàng gật đầu, nhưng lại lo lắng nói: “Chỉ là dù sao thuốc cũng là thuốc, không biết có xảy ra ngoài ý muốn...”
Vân nương hung ác trừng mắt nhìn nàng nói: “Có gì ngoài ý muốn? Điều quan trọng nhất bây giờ là trong bụng của bản cung phải mang long thai càng sớm càng tốt, nếu không đám chó đám mèo nào cũng đều dám trèo lên đầu bản cung mà ngồi!”
Họa Bình sợ hãi không dám nói tiếp. Chủ tử lên tiếng, nàng không thể không nghe, thế nhưng thân thể Vạn tuế vốn đã yếu, nếu uống thuốc này... Họa Bình không dám nghĩ tới nữa, chỉ thầm cầu nguyện chủ tử của mình một lần thụ thai, sớm ngày ổn định “gót chân”.
Trong cung cuồn cuộn sóng ngầm, ngoài cung lại là tiết trời tươi sáng của đầu thu.
Hội thơ Thu Giai của Miên Đường cũng chính thức khai mạc.
Có lẽ là bởi vì sự hiếu kỳ mãnh liệt về thị phi của Hoài Dương vương phủ, tuy rằng Hoài Dương Vương phi chỉ phát ra mấy chục tấm thiệp, thế nhưng những người nhận được đều hộ bạn gọi bè mà đến, phu nhân tiểu thư các phủ cơ hồ đều bắt đầu hành động.
Hội thơ đề cao tính phổ biến, thế nên đối với việc mang theo bạn bè đều được ngầm đồng ý, trong lúc nhất thời nghi thức khai mạc hội thơ Thu Giai được mở rộng rất nhiều.
Khu vườn mới mua của Hoài Dương Vương phi là một khu vườn nhỏ nằm ở phía Tây ngoại ô. Viện này vốn là khu vườn của công chúa Thánh An, cô cô* của hoàng đế quá cố, còn được biết đến như một thắng cảnh ở kinh thành lúc bấy giờ. Không ngờ, vậy mà được Hoài Dương Vương phi mua lại.
Khu vườn kia bị bỏ hoang đã nhiều năm, Hoài Dương Vương phi cũng mới mua không lâu nên ai đến đây đều cho rằng những gì nhìn thấy cũng chỉ là một khu vườn cũ đã vội vàng sửa sang lại mà thôi.
Nhưng xuống xe ngựa, đi vào trong sảnh sân, ngay cả những người đã quen nhìn thấy phần hoa đều sửng sốt một hồi.
Thế này sao coi là tu sửa, rõ ràng đây là xây lại, cây cỏ hoa lá trong đình viện không có chỗ nào là không tinh xảo, đâu đâu cũng lộ ra hơi thở “Ta rất có tiền”.
Tuy nhiên, Miên Đường lại cảm thấy đình viện này của mình tràn đầy “Ta rất nhàn nhã”.
Không có cách nào, mấy ngày nay Thôi Hành Chu trông coi nàng rất kỹ, không cho phép nàng chạy lung tung. Thế là tâm sức đầy ắp của nàng đều dồn hết ở chỗ này.
Bất quá phẩm vị cao nhã* của khu vườn lại không phải công lao của nàng, mà là Hoài Dương vương mời một vị cao thủ hành nghề làm vườn trúc đá tính toán quy hoạch. (*cao quý và tao nhã)
Nghe nói vị ẩn sĩ này lúc trước dù có ngàn vàng cũng không dễ mời được, bây giờ quy ân càng là vạn kim khó tìm. Nếu không phải do Hoài Dương vương và hắn có chút giao tình cũ, e là cũng không chấp nhận làm việc này.
Miên Đường luôn kính trọng những người có bản lĩnh, sau khi nghe qua năng lực của vị cao nhân này, hẳn nói cái gì thì đều nghe nấy. Kết quả là bản thiết kế càng đổi càng nhiều, vàng bạc bổ sung cũng càng ngày càng nhiều.
May là Miên Đường cũng tích lũy được một đống của cải hùng hậu trong nhiều năm, lại có sự hỗ trợ của khối tài sản cũ cần kiệm được ở trên núi Ngưỡng, lúc này mới có thể chống đỡ.
Chỉ là mỗi lần bấm bản tính vào ban đêm, trái tim của Lục đại đương gia cũng là mỗi lần chảy máu, cần phải mặc niệm Tâm Kinh mới có thể khống chế không bóp chết vị cao nhân nào kia.
Thậm chí nàng còn túm ống tay áo của Vương gia hỏi, có phải hai người bọn hắn thông đồng để tiêu hết tiền bạc của nàng, phòng cho nàng bỏ trốn phải không.
Hoài Dương vương nhìn người ái phi giữ tiền như Tỳ Hưu*, cũng vừa tức vừa buồn cười: “Bằng không nàng cho rằng khu vườn đó vì sao bán không được? Lúc nàng muốn mua, không phải ta cũng khuyên nàng đổi chỗ khác sao? Nhưng nàng lại không nghe, một hai mè nheo ta phải tìm một người không phải phàm phu tục tử đến thiết kế vườn cho nàng. Xây vườn vốn là chuyện hao phí tiền tài, vài thế gia không giàu có về tiền bạc thậm chí phải mất hơn mười năm mới hoàn thành việc cải tạo. Hiện giờ khu vườn này nhìn thì có vẻ thay đổi rất lớn, thực chất không phải là dựa vào thiết kế ban đầu sao. Nàng đừng đau lòng, thuế đất năm nay ở Chân Châu sẽ sớm được thu nộp, nàng cứ thoải mái chi tiêu, nếu vẫn còn thiếu, thời gian sau ta bổ sung cho nàng.”
*Tỳ Hưu (Ý) là linh vật có hình dáng gần giống Kỳ Lân nhưng khác là có đôi cánh và thường được thờ phụng với ngụ ý bảo vệ của cải, mang lại sự giàu sang cho gia chủ.
Miên Đường đã quen với việc tính toán tỉ mỉ, về vấn đề tiêu dùng tiền tài có thể vĩnh viễn không học được sự thảnh thơi bạc hết rồi lại có như Thôi Hành Chu.
Chẳng qua khi khu vườn được tu sửa hoàn tất, hoa cỏ được dưỡng lên cao, Miên Đường đi dạo một vòng, phải thừa nhận rằng số tiền bỏ ra rất xứng đáng, khu vườn tinh xảo như thế, là lần đầu trong đời nàng gặp.
Hiện tại nhìn vẻ mặt tán thưởng không thôi của khách khứa sau khi vào hoa viên, Hoài Dương Vương phi rốt cuộc cũng đã lĩnh hội được một chút vui vẻ của bại gia tử* trêu mèo đuổi chó, suốt ngày tiêu xài phung phí.
*đứa con hư hỏng, làm khuynh gia bại sản
Sau khi ngắm nhìn khu vườn, các vị phu nhân không tránh khỏi đỏ mắt. Lâu nay nghe nói Vương phi này làm ăn phát đạt, cửa hàng ruộng đất trong tay rất giàu có, bây giờ nhìn khu vườn này quả nhiên đúng là như vậy.
Nhưng có tiền thì có ích lợi gì? Nghe nói nàng bị Vương gia chán ghét vứt bỏ, hiện tại lai lịch còn đang xôn xao ồn ào trong kinh thành, sắc mặt Hoài Dương vương không nhịn được, sớm muộn gì cũng bỏ nàng.
Từ xưa đến nay, có bao nhiêu phú hào thương nhân vì để leo lên quyền quý, miễn cưỡng gả vào thế gia, cuối cùng ai mà không rơi vào kết cục mất cả chì lẫn chài? Loại chuyện này đã từng xảy ra trước đây, dù bát tự có tốt đến đâu thì những nữ tử này sau khi gả vào hào môn, cơ bản đều biến thành ma chết sớm, hương tan ngọc nát, hồi môn để lại thì lấp đầy cho nhà chồng.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn Hoài Dương Vương phi với nhiều cảm xúc lẫn lộn, vừa ghen tị vừa thương cảm cho nàng.
Vì che lấp bụng bầu, Miên Đường đã mặc một chiếc váy dài chấm gót xếp ly tà rộng, vạt áo xanh ngọc, tay áo hẹp để lộ phần cổ tay trắng nõn, làn váy trang nhã điểm xuyết hàng thêu bướm phượng của Tổ Châu, tuy rằng không thấy eo nhỏ, nhưng thắt lưng họa mây thêu vàng được buộc cao cao trên bụng, bả vai thon gầy nổi bật, đỉnh tuyết cao ngất, búi tóc hoạt bát ở giữa lộ ra một cây kim trâm ngọc bích tỷ*, mặt phấn như hoa mơ trong ánh chiều tà, đôi mắt to tròn linh động chứa đầy ý cười.
*Ngọc Bích Tỷ hay Tourmaline có xuất xứ từ Brazil và Madagascar bắt nguồn từ chữ Turmaline vùng Nam Á, có nghĩa là “hòa trộn, trộn lẫn” chủ yếu là do các màu phối với nhau nhiều hơn các loại đá khác trong tự nhiên, nên mới đặt như vậy.
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì cũng không giống phụ nhân mang thai, cũng không nhìn ra nửa điểm mập mạp mất dáng.
Nếu chỉ nhìn tinh thần của Vương phi, thật đúng là nhìn không ra cách đây không lâu, Vương phi bị Vương gia đánh rất dã man.
Thế nhưng nhóm quý phụ nhân ở kinh thành, ai mà không phải học cách trang trí mặt tiền, che lấp việc xấu trong nhà? Hoài Dương Vương phi bị đánh gãy răng nuốt máu, vẫn nhất quyết phải giả làm bộ dáng không bị khinh thường, thật ra cũng có thể thông cảm được.
Đáng tiếc khi trong số những vị khách đến dự lần này, ngoài những vị khách do Miên Đường mời ra, còn có một số không mời mà đến xem náo nhiệt, tự nhiên cũng có người bắt đầu ngấm ngầm uống nước chua (bất bình).
Phu nhân Tiền thị Công bộ hữu thị lang là cháu gái của phu nhân Khánh Quốc công phủ, bởi vì di mụ của mình bị Hoài Dương vương phủ làm tức giận đến bệnh nặng một trận, nàng thân làm cháu gái trong lòng cũng tức giận.
Lần này nàng đi cùng với Tuy Vương phi. Nhìn khu vườn tinh xảo này, lại nhìn thấy thân hình e lệ của Liễu Miên Đường, rốt cuộc nhịn không được chua chua nói: “Này xuất thân địa vị thấp kém, đúng là tầm nhìn thiển cận, hiện giờ làm gì có người nào ở kinh thành phố trương như nàng ta?”
Tuy Vương phi không trả lời mà khẽ thở hơi dài, nàng ở trong Tuy Vương phủ, đương nhiên là biết nhiều hơn so với các phu nhân kia. Bây giờ cuộc sống của nàng nhìn thì thịnh vượng, trên thực tế lại vô cùng đắng cay.
Bởi vì tai tiếng mà nàng bị bắt cóc ở Chân Châu, hiện tại ở trong Tuy Vương phủ, bất cứ thị thiếp nào cũng có thể cưỡi lên đầu nàng mà diễu võ giương oai. Tuy Vương cũng không còn tiến vào nội cung của nàng, loại cảm giác làm góa phụ này, quá chừng không dễ chịu.
Vì vậy đối với Hoài Dương Vương phi có cùng cảnh ngộ, Tuy Vương phi ngược lại cảm thấy như đồng bệnh tương liên*.
*nghĩa là người cùng cảnh ngộ bất hạnh (đồng bệnh) thì thương xót
Mẫu ngựu cái gì, có phải hắn ghét bỏ mình mang thai, vòng eo biến dạng rồi? Ngay lập tức, vành mắt lại đỏ hoe.
Lúc Thôi Hành Chu buông tay, nàng quay đầu khóc nức nở, nói thẳng hẳn không thương nàng.
Thôi Hành Chu không ngờ rằng sau khi Miên Đường mang thai, hắn lại trở thành Đại Vũ* trị thủy mệnh, bất đắc dĩ lại ôm tiểu mẫu ngưu vào lòng, dỗ dành nàng rằng mẫu ngưu cũng nhìn rất đẹp, chân dài mông lớn, hơn nữa còn có thể tạo ra sữa.
*là một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc thời cổ đại. Ông nổi tiếng về việc chống lũ, xác lập chế độ cha truyền con nối ở Trung Quốc bằng cách thành lập nhà Hạ và nhân cách đạo đức ngay thẳng của mình.
Nói không đàng hoàng như thế, tự nhiên dỗ đến Miên Đường phải nín khóc mà cười. Bây giờ bụng của Miên Đường đã lớn, Thôi Hành Chu cũng không dám quá lỗ mãng, chỉ ôm nàng hôn lấy hôn để, trong lòng thật sự ngóng trông tiểu mẫu ngưu nhà hẳn thuận lợi sinh đẻ.
Nếu trước đây có người nói, sẽ có một ngày nào đó hắn không thể tách rời với trùm thổ phỉ Lục Văn, hắn nhất định sẽ khịt mũi coi thường.
Nhưng bây giờ, cho dù người khác nói nàng gặp phải tai nạn dù là nhỏ nhất, hắn vẫn chịu không nổi. Coi như nàng là kẻ gây họa, cũng phải là tai họa ở bên cạnh hắn ngàn năm!
Thế nhưng những tin đồn về mối bất hòa giữa phu thê Hoài Dương vương lại càng lan truyền đi mạnh mẽ.
Phàm là người có chút mối quan hệ, đều biết vị Vương phi này dường như đang che giấu quá khứ đáng xấu hổ nào đó, lừa gạt Vương gia mới gả được vào Vương phủ.
Vân Phi nương nương bị phạt quỳ gối trước từ đường hoàng gia, quỳ đến đầu gối sưng đỏ không chịu nổi, mấy ngày nay vẫn luôn ở trong cung mình tịnh dưỡng, nghe được lời này, nàng vui mừng khôn xiết. Chỉ hỏi thị nữ Họa Bình: “Có thật là như vậy không?”
Họa Bình liên tục gật đầu, thấp giọng nói: “Đều nói như vậy, nghe nói Hoài Dương vương hung hăng đánh nàng thật mạnh, mặc kệ nàng đang có thai, đây không phải là xuống tay giết người sao? Bất cẩn một xíu là sẽ sinh non chết người rồi.”
Vân Phi sau khi kinh ngạc cũng rất mừng rỡ: “Không nghĩ tới Hoài Dương vương lúc trước thế mà không tra ra bối cảnh của nàng, ta cũng buồn bực, ngày trước hai người đánh nhau như lửa với nước, làm sao có thể ngủ cùng một giường được, hóa ra là không biết rõ tình tình. Ta còn tự hỏi sao mà Liễu Miên Đường mệnh tốt như thế, nguyên lai lại là đem chính mình một kẻ thủ lĩnh thổ phi gả vào hang ổ của sĩ quan binh lính, hahahaha, thật là quá buồn cười đi!”
Ngay sau đó, sắc mặt Vân nương trở nên căng thẳng nói: “Nói cho người của sở quan hoàng khảo, chuyện này không được phép bẩm báo với Vạn tuế.” Nếu Lưu Dục biết Liễu Miễn Đường đã bị Hoài Dương vương chán ghét mà vứt bỏ, nhất định vui mừng như điên, vội vã đưa tiện nhân kia vào trong cung.
Cho dù bận tâm thể diện của Hoài Dương vương, không đưa Liễu Miên Đường vào cung mà nuôi ở một cái trạch viện bên ngoài, cũng đủ bực bội! Thế nên sự việc bất hòa của phu thê Vương gia, tuyệt không thể để Lưu Dục biết được chút nào.
Đến lúc đó, chờ Liễu Miên Đường “ngoài ý muốn” chết tại Vương phủ, Lưu Dục nhất định sẽ cực kỳ đau thương, ruột gan đứt từng đoạn.
Nghĩ đến đây, tôn Vân Nương nhếch miệng cười lạnh.
Nàng đã không còn là thiếu nữ Tử Du ngây thơ mà đem toàn tâm toàn ý dâng lên trái tim mình nữa rồi.
Mấy ngày ở trong từ đường không hề có người nào quan tâm, lòng nàng lại càng lạnh lẽo cứng rắn. Nàng muốn có được một chỗ đứng vững chắc trong cung này, nắm giữ quyền thế ngập trời, những người bất kính không thích nàng, nàng cũng sẽ không thích lại.
Nhưng hiện tại, nàng trước tiên phải có con của chính mình, có hài tử, sau đó mới có vốn liếng tranh đoạt với Thạch hoàng hậu. Nghĩ đến đây, nàng hỏi Họa Bình: “Thuốc kia đã chuẩn bị xong chưa?”
Họa Bình trầm giọng nói: “Tất cả đều ổn thỏa, nương nương chỉ cần bôi lên người sẽ tỏa ra mùi thơm lạ thường, giữ Vạn tuế ngủ lại qua đêm là được.”
Vân nương nhẹ gật đầu: “Ngày mai chính là ngày Vạn tuế đến cung của ta, hoàng hậu còn đang trong tháng, nếu bản cung không tận dụng cơ hội này, chờ kẻ mập mạp chết tiệt kia khôi phục thân thể, sẽ không còn cơ hội!”
Họa Bình liền vội vàng gật đầu, nhưng lại lo lắng nói: “Chỉ là dù sao thuốc cũng là thuốc, không biết có xảy ra ngoài ý muốn...”
Vân nương hung ác trừng mắt nhìn nàng nói: “Có gì ngoài ý muốn? Điều quan trọng nhất bây giờ là trong bụng của bản cung phải mang long thai càng sớm càng tốt, nếu không đám chó đám mèo nào cũng đều dám trèo lên đầu bản cung mà ngồi!”
Họa Bình sợ hãi không dám nói tiếp. Chủ tử lên tiếng, nàng không thể không nghe, thế nhưng thân thể Vạn tuế vốn đã yếu, nếu uống thuốc này... Họa Bình không dám nghĩ tới nữa, chỉ thầm cầu nguyện chủ tử của mình một lần thụ thai, sớm ngày ổn định “gót chân”.
Trong cung cuồn cuộn sóng ngầm, ngoài cung lại là tiết trời tươi sáng của đầu thu.
Hội thơ Thu Giai của Miên Đường cũng chính thức khai mạc.
Có lẽ là bởi vì sự hiếu kỳ mãnh liệt về thị phi của Hoài Dương vương phủ, tuy rằng Hoài Dương Vương phi chỉ phát ra mấy chục tấm thiệp, thế nhưng những người nhận được đều hộ bạn gọi bè mà đến, phu nhân tiểu thư các phủ cơ hồ đều bắt đầu hành động.
Hội thơ đề cao tính phổ biến, thế nên đối với việc mang theo bạn bè đều được ngầm đồng ý, trong lúc nhất thời nghi thức khai mạc hội thơ Thu Giai được mở rộng rất nhiều.
Khu vườn mới mua của Hoài Dương Vương phi là một khu vườn nhỏ nằm ở phía Tây ngoại ô. Viện này vốn là khu vườn của công chúa Thánh An, cô cô* của hoàng đế quá cố, còn được biết đến như một thắng cảnh ở kinh thành lúc bấy giờ. Không ngờ, vậy mà được Hoài Dương Vương phi mua lại.
Khu vườn kia bị bỏ hoang đã nhiều năm, Hoài Dương Vương phi cũng mới mua không lâu nên ai đến đây đều cho rằng những gì nhìn thấy cũng chỉ là một khu vườn cũ đã vội vàng sửa sang lại mà thôi.
Nhưng xuống xe ngựa, đi vào trong sảnh sân, ngay cả những người đã quen nhìn thấy phần hoa đều sửng sốt một hồi.
Thế này sao coi là tu sửa, rõ ràng đây là xây lại, cây cỏ hoa lá trong đình viện không có chỗ nào là không tinh xảo, đâu đâu cũng lộ ra hơi thở “Ta rất có tiền”.
Tuy nhiên, Miên Đường lại cảm thấy đình viện này của mình tràn đầy “Ta rất nhàn nhã”.
Không có cách nào, mấy ngày nay Thôi Hành Chu trông coi nàng rất kỹ, không cho phép nàng chạy lung tung. Thế là tâm sức đầy ắp của nàng đều dồn hết ở chỗ này.
Bất quá phẩm vị cao nhã* của khu vườn lại không phải công lao của nàng, mà là Hoài Dương vương mời một vị cao thủ hành nghề làm vườn trúc đá tính toán quy hoạch. (*cao quý và tao nhã)
Nghe nói vị ẩn sĩ này lúc trước dù có ngàn vàng cũng không dễ mời được, bây giờ quy ân càng là vạn kim khó tìm. Nếu không phải do Hoài Dương vương và hắn có chút giao tình cũ, e là cũng không chấp nhận làm việc này.
Miên Đường luôn kính trọng những người có bản lĩnh, sau khi nghe qua năng lực của vị cao nhân này, hẳn nói cái gì thì đều nghe nấy. Kết quả là bản thiết kế càng đổi càng nhiều, vàng bạc bổ sung cũng càng ngày càng nhiều.
May là Miên Đường cũng tích lũy được một đống của cải hùng hậu trong nhiều năm, lại có sự hỗ trợ của khối tài sản cũ cần kiệm được ở trên núi Ngưỡng, lúc này mới có thể chống đỡ.
Chỉ là mỗi lần bấm bản tính vào ban đêm, trái tim của Lục đại đương gia cũng là mỗi lần chảy máu, cần phải mặc niệm Tâm Kinh mới có thể khống chế không bóp chết vị cao nhân nào kia.
Thậm chí nàng còn túm ống tay áo của Vương gia hỏi, có phải hai người bọn hắn thông đồng để tiêu hết tiền bạc của nàng, phòng cho nàng bỏ trốn phải không.
Hoài Dương vương nhìn người ái phi giữ tiền như Tỳ Hưu*, cũng vừa tức vừa buồn cười: “Bằng không nàng cho rằng khu vườn đó vì sao bán không được? Lúc nàng muốn mua, không phải ta cũng khuyên nàng đổi chỗ khác sao? Nhưng nàng lại không nghe, một hai mè nheo ta phải tìm một người không phải phàm phu tục tử đến thiết kế vườn cho nàng. Xây vườn vốn là chuyện hao phí tiền tài, vài thế gia không giàu có về tiền bạc thậm chí phải mất hơn mười năm mới hoàn thành việc cải tạo. Hiện giờ khu vườn này nhìn thì có vẻ thay đổi rất lớn, thực chất không phải là dựa vào thiết kế ban đầu sao. Nàng đừng đau lòng, thuế đất năm nay ở Chân Châu sẽ sớm được thu nộp, nàng cứ thoải mái chi tiêu, nếu vẫn còn thiếu, thời gian sau ta bổ sung cho nàng.”
*Tỳ Hưu (Ý) là linh vật có hình dáng gần giống Kỳ Lân nhưng khác là có đôi cánh và thường được thờ phụng với ngụ ý bảo vệ của cải, mang lại sự giàu sang cho gia chủ.
Miên Đường đã quen với việc tính toán tỉ mỉ, về vấn đề tiêu dùng tiền tài có thể vĩnh viễn không học được sự thảnh thơi bạc hết rồi lại có như Thôi Hành Chu.
Chẳng qua khi khu vườn được tu sửa hoàn tất, hoa cỏ được dưỡng lên cao, Miên Đường đi dạo một vòng, phải thừa nhận rằng số tiền bỏ ra rất xứng đáng, khu vườn tinh xảo như thế, là lần đầu trong đời nàng gặp.
Hiện tại nhìn vẻ mặt tán thưởng không thôi của khách khứa sau khi vào hoa viên, Hoài Dương Vương phi rốt cuộc cũng đã lĩnh hội được một chút vui vẻ của bại gia tử* trêu mèo đuổi chó, suốt ngày tiêu xài phung phí.
*đứa con hư hỏng, làm khuynh gia bại sản
Sau khi ngắm nhìn khu vườn, các vị phu nhân không tránh khỏi đỏ mắt. Lâu nay nghe nói Vương phi này làm ăn phát đạt, cửa hàng ruộng đất trong tay rất giàu có, bây giờ nhìn khu vườn này quả nhiên đúng là như vậy.
Nhưng có tiền thì có ích lợi gì? Nghe nói nàng bị Vương gia chán ghét vứt bỏ, hiện tại lai lịch còn đang xôn xao ồn ào trong kinh thành, sắc mặt Hoài Dương vương không nhịn được, sớm muộn gì cũng bỏ nàng.
Từ xưa đến nay, có bao nhiêu phú hào thương nhân vì để leo lên quyền quý, miễn cưỡng gả vào thế gia, cuối cùng ai mà không rơi vào kết cục mất cả chì lẫn chài? Loại chuyện này đã từng xảy ra trước đây, dù bát tự có tốt đến đâu thì những nữ tử này sau khi gả vào hào môn, cơ bản đều biến thành ma chết sớm, hương tan ngọc nát, hồi môn để lại thì lấp đầy cho nhà chồng.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn Hoài Dương Vương phi với nhiều cảm xúc lẫn lộn, vừa ghen tị vừa thương cảm cho nàng.
Vì che lấp bụng bầu, Miên Đường đã mặc một chiếc váy dài chấm gót xếp ly tà rộng, vạt áo xanh ngọc, tay áo hẹp để lộ phần cổ tay trắng nõn, làn váy trang nhã điểm xuyết hàng thêu bướm phượng của Tổ Châu, tuy rằng không thấy eo nhỏ, nhưng thắt lưng họa mây thêu vàng được buộc cao cao trên bụng, bả vai thon gầy nổi bật, đỉnh tuyết cao ngất, búi tóc hoạt bát ở giữa lộ ra một cây kim trâm ngọc bích tỷ*, mặt phấn như hoa mơ trong ánh chiều tà, đôi mắt to tròn linh động chứa đầy ý cười.
*Ngọc Bích Tỷ hay Tourmaline có xuất xứ từ Brazil và Madagascar bắt nguồn từ chữ Turmaline vùng Nam Á, có nghĩa là “hòa trộn, trộn lẫn” chủ yếu là do các màu phối với nhau nhiều hơn các loại đá khác trong tự nhiên, nên mới đặt như vậy.
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì cũng không giống phụ nhân mang thai, cũng không nhìn ra nửa điểm mập mạp mất dáng.
Nếu chỉ nhìn tinh thần của Vương phi, thật đúng là nhìn không ra cách đây không lâu, Vương phi bị Vương gia đánh rất dã man.
Thế nhưng nhóm quý phụ nhân ở kinh thành, ai mà không phải học cách trang trí mặt tiền, che lấp việc xấu trong nhà? Hoài Dương Vương phi bị đánh gãy răng nuốt máu, vẫn nhất quyết phải giả làm bộ dáng không bị khinh thường, thật ra cũng có thể thông cảm được.
Đáng tiếc khi trong số những vị khách đến dự lần này, ngoài những vị khách do Miên Đường mời ra, còn có một số không mời mà đến xem náo nhiệt, tự nhiên cũng có người bắt đầu ngấm ngầm uống nước chua (bất bình).
Phu nhân Tiền thị Công bộ hữu thị lang là cháu gái của phu nhân Khánh Quốc công phủ, bởi vì di mụ của mình bị Hoài Dương vương phủ làm tức giận đến bệnh nặng một trận, nàng thân làm cháu gái trong lòng cũng tức giận.
Lần này nàng đi cùng với Tuy Vương phi. Nhìn khu vườn tinh xảo này, lại nhìn thấy thân hình e lệ của Liễu Miên Đường, rốt cuộc nhịn không được chua chua nói: “Này xuất thân địa vị thấp kém, đúng là tầm nhìn thiển cận, hiện giờ làm gì có người nào ở kinh thành phố trương như nàng ta?”
Tuy Vương phi không trả lời mà khẽ thở hơi dài, nàng ở trong Tuy Vương phủ, đương nhiên là biết nhiều hơn so với các phu nhân kia. Bây giờ cuộc sống của nàng nhìn thì thịnh vượng, trên thực tế lại vô cùng đắng cay.
Bởi vì tai tiếng mà nàng bị bắt cóc ở Chân Châu, hiện tại ở trong Tuy Vương phủ, bất cứ thị thiếp nào cũng có thể cưỡi lên đầu nàng mà diễu võ giương oai. Tuy Vương cũng không còn tiến vào nội cung của nàng, loại cảm giác làm góa phụ này, quá chừng không dễ chịu.
Vì vậy đối với Hoài Dương Vương phi có cùng cảnh ngộ, Tuy Vương phi ngược lại cảm thấy như đồng bệnh tương liên*.
*nghĩa là người cùng cảnh ngộ bất hạnh (đồng bệnh) thì thương xót
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.