Chương 209:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nhưng bởi vì Vạn Tuế và Hoài Dương Vương cùng nhau rời đi, vốn dĩ còn đoán già đoán non Vạn Tuế và Hoài Dương vương phi có gì đó mờ ám cũng tự diệt một cách công cốc.
Vạn Tuế người ta cố ý đến tìm Hoài Dương vương cùng nhau đi săn bắn, chứ không phải đến tìm Vương phi nhàn nhã ôn lại tình cũ.
Nhưng trong lòng Vân phi lại cực kỳ hạn.
Nàng ta vất vả lắm mới tìm được bí dược, muốn thừa dịp đêm nay thị tẩm bệ hạ sẽ dùng, để mình có thể sớm sinh hạ Long Tử, nhưng bởi vì một bước chen ngang của Tuy vương, tâm tư bệ hạ kiền nhào tới trên người tiện nữ Liễu Miên Đường kia.
Sau đó đến bãi săn ngoại ô phía tây, tư thế hùng vĩ của Hoài Dương vương càng thêm chấn động, săn được một con hổ lớn, nói thẳng là muốn lột da hổ làm đệm cho vương phi của hắn, nhưng hắn cũng coi như là có chút lễ nghĩa, đem xương hổ cùng với đuôi hổ dâng lên cho bệ hạ.
Trong lòng Lưu Dục vừa phiền vừa loạn, ngay cả một con thỏ nhỏ cũng không săn được, nhưng ngược lại ở trong rừng cùng với Hoài Dương vương hai quân thần mật đàm (nói chuyện riêng), bởi vì đám thị vệ không được đi sát bên cạnh, nên cũng không biết hai người bọn họ nói cái gì.
Chỉ là nhìn qua ngôn từ có vẻ rất kịch liệt, sau đó Vạn Tuế mang theo khuôn mặt đầy vẻ không ngờ đi ra, rồi trở về hoàng cung.
Đêm đó, vốn dĩ Lưu Dục sẽ nghỉ ngơi ở chỗ Vân Phi, nhưng ban ngày tinh thần bị tổn thương sâu sắc, Lưu Dục lấy cớ cơ thể mệt mỏi, liền ngủ trong tẩm cung của mình.
Đáng tiếc cho Vân Nương đã tắm rửa sạch sẽ lại thành công cốc, còn bôi cả bí dược kia lên, rồi bận rộn một hồi, trong lúc nhất thời nỗi hận trong lòng lại chuyển dời lên người Liễu Miên Đường.
Qua hai ngày, Vân Nương lại cảm thấy trên người có chút thối rữa, ngứa ngáy cực kỳ. Phi tử trong cung nếu có các triệu chứng mắc bệnh dịch, sẽ bị đưa ra khỏi cung đem đi cách ly.
Cho nên Vân Nương không dám mời ngự y, liền nhờ tay sai cũ của Đông Cung tìm danh y treo biển thái y vào cung chẩn trị cho nàng ta.
Vừa nhìn, cũng không gấp gáp, Vân Nương thế nhưng lại mơ hồ có dấu hiệu trúng độc, hơn nữa độc này còn thâm nhập qua da thịt vào bên trong.
Lang y kia hỏi Vân phi, mấy ngày nay có dùng thứ gì đáng nghi không. Họa Bình ở một đên lập tức nghĩ tới gói bí dược kia, lục ra kiểm tra quả nhiên là đáng nghi.
Chỉ là thuốc này đối với người bình thường mà nói, chỉ có thể gây ngứa ngáy khó chịu, nhưng đối với người thường xuyên dùng rễ tơ của cây đan sâm* đeo trên người, lại là trí mạng.
*Đan sâm (Salvia miltiorrhiza Bunge) là cây thuốc quý trong y học cổ truyền. Nó có tác dụng thúc đẩy quá trình lưu thông máu và loại bỏ máu đông, thông tim và loại bỏ sự bực bội, làm mát máu và loại bỏ các chứng bảng bụng (hay cổ trướng là tình trạng ứ đọng dịch (thường là ứ đọng nhiều dịch màu vàng chanh và trong suốt) trong ổ bụng, làm bụng to lên). Nó được sử dụng cho các chứng đau ngực và đau tim, đau bụng và sườn, tích tụ các triệu chứng, đau nóng, bồn chồn, mất ngủ, kinh nguyệt không đều, đau bụng kinh, không có kinh, sưng đau... (nguồn dubai)*
Tôn Vân Nương sợ tới mức mặt mày tái mét, nàng ta biết, nếu hôm đó Vạn Tuế ngủ ở tẩm cung của nàng ta, vậy thì ngày đó cũng chính là ngày mà Vạn Tuế sẽ chết bất đắc kỳ tử trong cung của nàng ta, nàng ta cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội...
Nghĩ đến đây, nàng trở tay cho Họa Bình một cái tát: “Tiện tỳ, thuốc này lấy từ đâu ra?”
Họa Bình rưng rưng nói: “Nô tỳ bị oan a, nương nương đã quên rồi sao, thuốc này... Là lúc trước vị thuật sĩ giang hồ bên cạnh Tuy vương điều phối ra, là ngài nhờ người cầu xin ngài ấy mới lấy được a…”
Vân Nương chậm rãi dựa vào phía sau, trong lòng nhất thời hiểu được, mình dĩ nhiên đã trở thành công cụ của Tuy vương.
Nhưng cho dù nàng ta hiểu rõ việc này, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt máu, dù sao chuyện nàng ta muốn dùng bí dược với Vạn Tuế, cũng không thể vạch trần ra ngoài ánh sáng...
Nghĩ tới đây, trên người nàng ta càng thêm ngứa ngáy, tựa hồ làn da đều sưng đỏ mưng mủ.
Vân Nương trong lòng cực kỳ phẫn hận (phẫn nộ + uất hận), lại không cách nào tìm Tuy vương đôi co. Chỉ có thể nói với bên ngoài là bị bệnh, nói là bị nhiễm bệnh phong hàn, tạm thời không thể làm bạn Hoàng thượng.
Trước kia, nàng ta luôn cảm thấy có thể gả cho Lưu Dục, tất cả đều viên mãn, nhưng hôm nay mới phát giác, chốn hoàng cung thâm hiểm này so với cuộc sống trên núi Ngưỡng càng thâm gió lốc triền viên, không cẩn thận, liền đến cả hài cốt cũng không còn.
Khi ngâm mình trong thùng thuốc giải độc, tâm tình Tôn Vân Nương sa sút, nàng ta lại cảm thấy, chính mình nhặt phải thứ mà Liễu Miên Đường vứt bỏ.
Một nữ nhân thông minh như vậy, có phải đã dự liệu được sau khi đi theo Lưu Dục, sẽ trải qua cuộc sống như thế nào, cho nên lúc trước mới có thể rời đi tiêu sái như thế?
Lại nói ngày đó Thôi Hành Chu hồi phủ, Miên Đường liền hỏi hắn có thể cùng Hoàng đế lén lút trở mặt hay không.
Thôi Hành Chu nhìn nàng nói: “Chỉ cần nói rõ với bệ hạ, chớ nghe mấy lời nói dụ hoặc của người khác. Thôi Hành Chu ta không phải là người nỡ ra tay đánh lão bà của mình, chuyện còn lại, phiền bệ hạ không cần quan tâm.”
Miên Đường hé miệng cười, cũng không hỏi nữa.
Bất quá Thôi Hành Chu đem ánh mắt chuyển đến trên quyển sách trong tay, ánh mắt lại âm trầm hơn một chút. Hẳn sẽ không nói cho Miên Đường biết, hôm nay ở bãi săn trong rừng Lưu Dục kỳ thật cùng hắn cãi nhau một trận
Thôi Hành Chu cảm thấy bại tướng dưới tay mình sẽ phát tiết tâm tình buồn bực, cũng là dễ hiểu, cho nên cũng mặc cho Lưu Dục lén rống to một trận.
Nhưng một câu nói của Lưu Dục lại có chút cắm vào phổi của hắn.
“Ngươi bây giờ cùng lắm cũng chỉ là dựa vào việc Miên Đường bị mất trí nhớ nên bàng hoàng không nơi nương tựa, ngươi cho rằng nữ tử như nàng, nếu khôi phục lại được trí nhớ, vẫn chịu ngoan ngoãn cuộn mình tại nơi ở của kẻ thù truyền kiếp như ngươi sao?”
Một câu nói này, nói rất đúng lúc, cũng chính là khúc mắc của Thôi Hành Chu.
Hắn cũng không biết, sau khi Liễu Miên Đường khôi phục trí nhớ của Lục Văn, có hối hận vì đã gả cho đối thủ ngày xưa hay không. Dù sao giữa Hoài Dương Vương và Lục Văn cũng là ngươi chết ta sống, cũng chẳng có gì ngọt ngào đáng nói.
Miên Đường đang chỉnh lý bản thảo của hội thơ hôm nay. Thôi Phù tỷ tỷ đã thay nàng lựa chọn ra những tác phẩm xuất sắc trong đó, chỉ chờ nàng xem qua rồi mới thu vào đóng thành sách.
Miên Đường nào hiểu được những thứ này, chỉ cưỡi ngựa xem hoa xem một lần, sau đó rất biết lượng sức mình chọn ra hai bài thơ kia.
Dù sao một người đạo văn, một người là chửi bới đến cả một cái rắm chó cũng không kêu lên, sao có thể trèo lên nơi thanh tao được?
Đợi chỉnh lý xong, vừa ngẩng đầu lại thấy Thôi Hành Chu thật lâu vẫn chưa từng lật trang sách, nàng tò mò ghé qua xem, liền phát hiện hắn đang thất thần.
“Làm sao vậy?” Nàng chạm vào má hắn hỏi.
Thôi Hành Chu tiện tay đóng sách lại đặt sang một bên, đột nhiên mở miệng hỏi nàng: “Nếu nàng khôi phục trí nhớ, có hối hận vì đã gả cho ta không?”
Hắn nghiêm túc hỏi, Miên Đường đương nhiên cũng phải nghiêm túc suy nghĩ kỹ mới trả lời.
Nàng suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: “Ta không biết...”
Đoạn quá khứ ở núi Ngưỡng kia, nàng hoàn toàn không nhớ được, dĩ nhiên không biết đối với những ký ức đen tối năm đó nàng sẽ có suy nghĩ gì.
Lần này lời thành thật vừa ra khỏi miệng, Mặt Thôi Hành Chu đều đen đến một nửa, chỉ âm trầm nhìn Liễu Miên Đường không nói lời nào.
Nhưng Liễu Miên Đường lại ôm eo hắn nói: “Tại sao lại thối mặt như vậy? Ngay cả thần y như Triệu Tuyền cũng không thể chữa trị cho ta, ta có lẽ cả đời này cũng không nhớ được, hơn nữa hiện giờ ta mang thai hài nhi của chàng, còn có thể lập tức trở mặt rời đi được sao?”
Thôi Hành Chu cũng ôm lấy nàng, trầm mặc một hồi nói: “Nếu nàng khôi phục trí nhớ, cũng phải thông minh một chút, nếu dám sinh ra tâm tư muốn rời khỏi ta, nàng cứ chống mắt lên xem ta có thể buông tha nàng hay không!”
Miên Đường ở trong ngực hắn thè lưỡi, siết chặt cổ họng nói: “Đúng, đúng, ta cũng chỉ là bại tướng dưới tai của chàng mà thôi, đương nhiên là phải thức thời một chút..."
Nàng quái thanh quái khí nói những lời trào phúng người khác, là câu cửa miệng mà Thôi Hành Chu gần đây luôn thích treo ở bên miệng. Hiện tại nàng lấy ra chặn miệng Thôi Hành Chu, quả thực nên đánh đòn.
Nhưng nghe nàng nghịch ngợm như vậy, mặt mày Thôi Hành Châu ngược lại buông lỏng xuống. Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, hắn cũng không cần quá mức để ý đến lời nói của Lưu Dục.
Lưu Dục lúc trước nếu không phải làm Miên Đường bị tổn thương, nàng làm sao có thể bỏ trốn khỏi núi Ngưỡng gặp nạn, điều này chứng tỏ trong số mệnh tên quỷ bệnh kia thật sự là không có phúc khí này.
Bất quá hắn và Miên Đường rất khác nhau, sau khi quen biết, chính là hai trái tim chậm rãi giao hòa lẫn nhau, cùng trải qua hoạn nạn mấy năm, hiện giờ nàng còn mang thai hài nhi của hắn, thật sự không cần lo lắng quá nhiều...
Sau khi tự giải thích như vậy, trái tim Thôi Hành Châu tất nhiên là thả lỏng xuống, chỉ ôm kiều thê, cùng nhau nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.
Cuộc sống ở kinh thành, so sánh với Chân Châu, phải náo nhiệt bận rộn hơn rất nhiều, cho nên có những ngày không thể không trôi qua, khi ngày thu qua đi, ầm ầm tuyết trắng lại giáng xuống mặt đất, bụng Miên Đường đã lớn như thổi khí.
Thôi Hành Chu không cho nàng ra khỏi phủ giao tiếp, chỉ ở trong vương phủ tĩnh dưỡng.
May mắn trong phủ có Thôi Phủ và Cẩm Nhi làm bạn, cũng không tính là quá cô đơn.
Chỉ là Thôi Phù mấy ngày nay tâm tình không tốt lắm. Khánh quốc công phủ mấy lần gần đây phải người đến đón Cẩm Nhi, lấy cớ Khánh quốc công phu nhân nhớ tôn nhi
Lúc trước lúc hai nhà hòa ly đã nói rõ ràng, Cẩm Nhi chỉ là gửi nuôi ở Hoài Dương vương phủ, bà lão Quách gia nhớ tôn nhi, đương nhiên là không có cớ từ chối, cho nên Cẩm Nhi mấy ngày trước liền trở về Khánh quốc công phủ mấy ngày.
Nhưng sau khi từ Khánh Quốc Công phủ trở về, Cẩm Nhi luôn nói những lời kỳ lạ không hy vọng mẫu thân tìm cha dượng cho mình.
Hôm nay Miên Đường đang cùng Thôi Phù nằm trên giường sưởi đối diện hồ Noãn Các, cùng nhau viết thư cho bà bà Sở thái phi ở vùng Chân Châu xa xôi.
Cẩm Nhi kia do hai gã sai vặt cùng một nha hoàn mang đi, trượt băng trên mặt hồ Noãn Các nhưng trượt, không biết tại sao liền nổi giận đẩy ngã xe trượt, thở phì phò đứng lên.
Vừa đứng lên, tiểu oa nhi liền nước mắt lưng trong nhào vào trong ngực Thôi Phù: “Nương, con không cần trượt băng, con cũng không cần nói chuyện với Lý thúc kia nữa!”
Từ khi hội thơ được thành lập tới nay, Lý Quang Tài ngược lại rất thường xuyên đến Tiểu Tây Viên, qua lại, cùng Thôi Phù tiếp tục chút tình nghĩa thời niên thiếu.
Lý Quang Tài cũng không quá mức che dấu, thường đến đưa đồ cho Thôi Phù và Cẩm nhi, nhưng Thôi Phù vẫn chậm chạp không dám đáp lại.
Không biết tại sao, chuyện này tựa hồ cũng truyền đến chỗ Khánh quốc công phủ, cũng không biết phu nhân Khánh quốc công kia ở trước mặt Cẩm Nhi xúi giục như thế nào, oa oa chưa tới bốn tuổi lại thốt ra lời này.
Thôi Phù bị nhi tử nói sắc mặt căng thẳng, trong mắt đều tích góp ra nước mắt. Liễu Miên Đường lại đưa tay gạt mũi cậu bé một cái nói: “Nếu đã như vậy, vậy về sau con cũng không được phép nói chuyện với Tiểu Ngọc Nhi Tề gia, càng không thể chơi đùa cùng con bé nữa.”
Tiểu khuê nữ nhà Tề Hầu gia lớn lên phấn điêu ngọc trác, hơn nữa mẫu thân con bé và Thôi Phủ có quen biết, liền thường xuyên mang đến vương phủ chơi, là một người bạn thân thiết của Cẩm Nhi, Cẩm Nhi luôn ngóng trông tiểu Ngọc Nhi đến đây.
Cho nên vừa nghe mợ nói lời này, Cẩm Nhi nhất thời không làm, khóc càng lợi hại.
Miên Đường không nhanh không chậm nói: “Vậy sao chỉ cho phép con kết giao tiểu hữu, lại không cho phép nương con kết giao bằng hữu? Con không cho bằng hữu của nương con đến đây, ta đương nhiên cũng có thể cấm tiểu hữu của con đến!”
Miên Đường nói một cách nghiêm trang, tiểu oa nhi chưa tới bốn tuổi làm sao có thể nói lại nàng? Chẳng qua là lúc trước cậu bị tổ mẫu của mình nhắc tới mẫu thân nếu cùng Lý đại nhân kia tốt hơn, sẽ có nhi tử khác, càng sẽ không thương cậu nữa, lúc này trong lòng mới nổi lên chán ghét, ngay cả xe trượt băng Lý đại nhân cho cũng không thèm.
Nhưng hiện tại nghe lý do thoái thác của mợ, mình tựa hồ lại không thể sửa lại những lời đó, chỉ có thể thất vọng để nha hoàn dẫn đi, đi ngủ trưa.
Đợi sau khi nhi tử rời đi, Thôi Phù mới tức giận vỗ bàn nói: “Ta thật sự là kiếp trước đã thiếu nợ Quách gia bọn họ, hòa ly rồi cũng không thể để cho ta được yên tĩnh.”
Liễu Miên Đường nhíu mày nói: “Nhà hẳn là có ý gì?”
Vạn Tuế người ta cố ý đến tìm Hoài Dương vương cùng nhau đi săn bắn, chứ không phải đến tìm Vương phi nhàn nhã ôn lại tình cũ.
Nhưng trong lòng Vân phi lại cực kỳ hạn.
Nàng ta vất vả lắm mới tìm được bí dược, muốn thừa dịp đêm nay thị tẩm bệ hạ sẽ dùng, để mình có thể sớm sinh hạ Long Tử, nhưng bởi vì một bước chen ngang của Tuy vương, tâm tư bệ hạ kiền nhào tới trên người tiện nữ Liễu Miên Đường kia.
Sau đó đến bãi săn ngoại ô phía tây, tư thế hùng vĩ của Hoài Dương vương càng thêm chấn động, săn được một con hổ lớn, nói thẳng là muốn lột da hổ làm đệm cho vương phi của hắn, nhưng hắn cũng coi như là có chút lễ nghĩa, đem xương hổ cùng với đuôi hổ dâng lên cho bệ hạ.
Trong lòng Lưu Dục vừa phiền vừa loạn, ngay cả một con thỏ nhỏ cũng không săn được, nhưng ngược lại ở trong rừng cùng với Hoài Dương vương hai quân thần mật đàm (nói chuyện riêng), bởi vì đám thị vệ không được đi sát bên cạnh, nên cũng không biết hai người bọn họ nói cái gì.
Chỉ là nhìn qua ngôn từ có vẻ rất kịch liệt, sau đó Vạn Tuế mang theo khuôn mặt đầy vẻ không ngờ đi ra, rồi trở về hoàng cung.
Đêm đó, vốn dĩ Lưu Dục sẽ nghỉ ngơi ở chỗ Vân Phi, nhưng ban ngày tinh thần bị tổn thương sâu sắc, Lưu Dục lấy cớ cơ thể mệt mỏi, liền ngủ trong tẩm cung của mình.
Đáng tiếc cho Vân Nương đã tắm rửa sạch sẽ lại thành công cốc, còn bôi cả bí dược kia lên, rồi bận rộn một hồi, trong lúc nhất thời nỗi hận trong lòng lại chuyển dời lên người Liễu Miên Đường.
Qua hai ngày, Vân Nương lại cảm thấy trên người có chút thối rữa, ngứa ngáy cực kỳ. Phi tử trong cung nếu có các triệu chứng mắc bệnh dịch, sẽ bị đưa ra khỏi cung đem đi cách ly.
Cho nên Vân Nương không dám mời ngự y, liền nhờ tay sai cũ của Đông Cung tìm danh y treo biển thái y vào cung chẩn trị cho nàng ta.
Vừa nhìn, cũng không gấp gáp, Vân Nương thế nhưng lại mơ hồ có dấu hiệu trúng độc, hơn nữa độc này còn thâm nhập qua da thịt vào bên trong.
Lang y kia hỏi Vân phi, mấy ngày nay có dùng thứ gì đáng nghi không. Họa Bình ở một đên lập tức nghĩ tới gói bí dược kia, lục ra kiểm tra quả nhiên là đáng nghi.
Chỉ là thuốc này đối với người bình thường mà nói, chỉ có thể gây ngứa ngáy khó chịu, nhưng đối với người thường xuyên dùng rễ tơ của cây đan sâm* đeo trên người, lại là trí mạng.
*Đan sâm (Salvia miltiorrhiza Bunge) là cây thuốc quý trong y học cổ truyền. Nó có tác dụng thúc đẩy quá trình lưu thông máu và loại bỏ máu đông, thông tim và loại bỏ sự bực bội, làm mát máu và loại bỏ các chứng bảng bụng (hay cổ trướng là tình trạng ứ đọng dịch (thường là ứ đọng nhiều dịch màu vàng chanh và trong suốt) trong ổ bụng, làm bụng to lên). Nó được sử dụng cho các chứng đau ngực và đau tim, đau bụng và sườn, tích tụ các triệu chứng, đau nóng, bồn chồn, mất ngủ, kinh nguyệt không đều, đau bụng kinh, không có kinh, sưng đau... (nguồn dubai)*
Tôn Vân Nương sợ tới mức mặt mày tái mét, nàng ta biết, nếu hôm đó Vạn Tuế ngủ ở tẩm cung của nàng ta, vậy thì ngày đó cũng chính là ngày mà Vạn Tuế sẽ chết bất đắc kỳ tử trong cung của nàng ta, nàng ta cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội...
Nghĩ đến đây, nàng trở tay cho Họa Bình một cái tát: “Tiện tỳ, thuốc này lấy từ đâu ra?”
Họa Bình rưng rưng nói: “Nô tỳ bị oan a, nương nương đã quên rồi sao, thuốc này... Là lúc trước vị thuật sĩ giang hồ bên cạnh Tuy vương điều phối ra, là ngài nhờ người cầu xin ngài ấy mới lấy được a…”
Vân Nương chậm rãi dựa vào phía sau, trong lòng nhất thời hiểu được, mình dĩ nhiên đã trở thành công cụ của Tuy vương.
Nhưng cho dù nàng ta hiểu rõ việc này, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt máu, dù sao chuyện nàng ta muốn dùng bí dược với Vạn Tuế, cũng không thể vạch trần ra ngoài ánh sáng...
Nghĩ tới đây, trên người nàng ta càng thêm ngứa ngáy, tựa hồ làn da đều sưng đỏ mưng mủ.
Vân Nương trong lòng cực kỳ phẫn hận (phẫn nộ + uất hận), lại không cách nào tìm Tuy vương đôi co. Chỉ có thể nói với bên ngoài là bị bệnh, nói là bị nhiễm bệnh phong hàn, tạm thời không thể làm bạn Hoàng thượng.
Trước kia, nàng ta luôn cảm thấy có thể gả cho Lưu Dục, tất cả đều viên mãn, nhưng hôm nay mới phát giác, chốn hoàng cung thâm hiểm này so với cuộc sống trên núi Ngưỡng càng thâm gió lốc triền viên, không cẩn thận, liền đến cả hài cốt cũng không còn.
Khi ngâm mình trong thùng thuốc giải độc, tâm tình Tôn Vân Nương sa sút, nàng ta lại cảm thấy, chính mình nhặt phải thứ mà Liễu Miên Đường vứt bỏ.
Một nữ nhân thông minh như vậy, có phải đã dự liệu được sau khi đi theo Lưu Dục, sẽ trải qua cuộc sống như thế nào, cho nên lúc trước mới có thể rời đi tiêu sái như thế?
Lại nói ngày đó Thôi Hành Chu hồi phủ, Miên Đường liền hỏi hắn có thể cùng Hoàng đế lén lút trở mặt hay không.
Thôi Hành Chu nhìn nàng nói: “Chỉ cần nói rõ với bệ hạ, chớ nghe mấy lời nói dụ hoặc của người khác. Thôi Hành Chu ta không phải là người nỡ ra tay đánh lão bà của mình, chuyện còn lại, phiền bệ hạ không cần quan tâm.”
Miên Đường hé miệng cười, cũng không hỏi nữa.
Bất quá Thôi Hành Chu đem ánh mắt chuyển đến trên quyển sách trong tay, ánh mắt lại âm trầm hơn một chút. Hẳn sẽ không nói cho Miên Đường biết, hôm nay ở bãi săn trong rừng Lưu Dục kỳ thật cùng hắn cãi nhau một trận
Thôi Hành Chu cảm thấy bại tướng dưới tay mình sẽ phát tiết tâm tình buồn bực, cũng là dễ hiểu, cho nên cũng mặc cho Lưu Dục lén rống to một trận.
Nhưng một câu nói của Lưu Dục lại có chút cắm vào phổi của hắn.
“Ngươi bây giờ cùng lắm cũng chỉ là dựa vào việc Miên Đường bị mất trí nhớ nên bàng hoàng không nơi nương tựa, ngươi cho rằng nữ tử như nàng, nếu khôi phục lại được trí nhớ, vẫn chịu ngoan ngoãn cuộn mình tại nơi ở của kẻ thù truyền kiếp như ngươi sao?”
Một câu nói này, nói rất đúng lúc, cũng chính là khúc mắc của Thôi Hành Chu.
Hắn cũng không biết, sau khi Liễu Miên Đường khôi phục trí nhớ của Lục Văn, có hối hận vì đã gả cho đối thủ ngày xưa hay không. Dù sao giữa Hoài Dương Vương và Lục Văn cũng là ngươi chết ta sống, cũng chẳng có gì ngọt ngào đáng nói.
Miên Đường đang chỉnh lý bản thảo của hội thơ hôm nay. Thôi Phù tỷ tỷ đã thay nàng lựa chọn ra những tác phẩm xuất sắc trong đó, chỉ chờ nàng xem qua rồi mới thu vào đóng thành sách.
Miên Đường nào hiểu được những thứ này, chỉ cưỡi ngựa xem hoa xem một lần, sau đó rất biết lượng sức mình chọn ra hai bài thơ kia.
Dù sao một người đạo văn, một người là chửi bới đến cả một cái rắm chó cũng không kêu lên, sao có thể trèo lên nơi thanh tao được?
Đợi chỉnh lý xong, vừa ngẩng đầu lại thấy Thôi Hành Chu thật lâu vẫn chưa từng lật trang sách, nàng tò mò ghé qua xem, liền phát hiện hắn đang thất thần.
“Làm sao vậy?” Nàng chạm vào má hắn hỏi.
Thôi Hành Chu tiện tay đóng sách lại đặt sang một bên, đột nhiên mở miệng hỏi nàng: “Nếu nàng khôi phục trí nhớ, có hối hận vì đã gả cho ta không?”
Hắn nghiêm túc hỏi, Miên Đường đương nhiên cũng phải nghiêm túc suy nghĩ kỹ mới trả lời.
Nàng suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: “Ta không biết...”
Đoạn quá khứ ở núi Ngưỡng kia, nàng hoàn toàn không nhớ được, dĩ nhiên không biết đối với những ký ức đen tối năm đó nàng sẽ có suy nghĩ gì.
Lần này lời thành thật vừa ra khỏi miệng, Mặt Thôi Hành Chu đều đen đến một nửa, chỉ âm trầm nhìn Liễu Miên Đường không nói lời nào.
Nhưng Liễu Miên Đường lại ôm eo hắn nói: “Tại sao lại thối mặt như vậy? Ngay cả thần y như Triệu Tuyền cũng không thể chữa trị cho ta, ta có lẽ cả đời này cũng không nhớ được, hơn nữa hiện giờ ta mang thai hài nhi của chàng, còn có thể lập tức trở mặt rời đi được sao?”
Thôi Hành Chu cũng ôm lấy nàng, trầm mặc một hồi nói: “Nếu nàng khôi phục trí nhớ, cũng phải thông minh một chút, nếu dám sinh ra tâm tư muốn rời khỏi ta, nàng cứ chống mắt lên xem ta có thể buông tha nàng hay không!”
Miên Đường ở trong ngực hắn thè lưỡi, siết chặt cổ họng nói: “Đúng, đúng, ta cũng chỉ là bại tướng dưới tai của chàng mà thôi, đương nhiên là phải thức thời một chút..."
Nàng quái thanh quái khí nói những lời trào phúng người khác, là câu cửa miệng mà Thôi Hành Chu gần đây luôn thích treo ở bên miệng. Hiện tại nàng lấy ra chặn miệng Thôi Hành Chu, quả thực nên đánh đòn.
Nhưng nghe nàng nghịch ngợm như vậy, mặt mày Thôi Hành Châu ngược lại buông lỏng xuống. Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, hắn cũng không cần quá mức để ý đến lời nói của Lưu Dục.
Lưu Dục lúc trước nếu không phải làm Miên Đường bị tổn thương, nàng làm sao có thể bỏ trốn khỏi núi Ngưỡng gặp nạn, điều này chứng tỏ trong số mệnh tên quỷ bệnh kia thật sự là không có phúc khí này.
Bất quá hắn và Miên Đường rất khác nhau, sau khi quen biết, chính là hai trái tim chậm rãi giao hòa lẫn nhau, cùng trải qua hoạn nạn mấy năm, hiện giờ nàng còn mang thai hài nhi của hắn, thật sự không cần lo lắng quá nhiều...
Sau khi tự giải thích như vậy, trái tim Thôi Hành Châu tất nhiên là thả lỏng xuống, chỉ ôm kiều thê, cùng nhau nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.
Cuộc sống ở kinh thành, so sánh với Chân Châu, phải náo nhiệt bận rộn hơn rất nhiều, cho nên có những ngày không thể không trôi qua, khi ngày thu qua đi, ầm ầm tuyết trắng lại giáng xuống mặt đất, bụng Miên Đường đã lớn như thổi khí.
Thôi Hành Chu không cho nàng ra khỏi phủ giao tiếp, chỉ ở trong vương phủ tĩnh dưỡng.
May mắn trong phủ có Thôi Phủ và Cẩm Nhi làm bạn, cũng không tính là quá cô đơn.
Chỉ là Thôi Phù mấy ngày nay tâm tình không tốt lắm. Khánh quốc công phủ mấy lần gần đây phải người đến đón Cẩm Nhi, lấy cớ Khánh quốc công phu nhân nhớ tôn nhi
Lúc trước lúc hai nhà hòa ly đã nói rõ ràng, Cẩm Nhi chỉ là gửi nuôi ở Hoài Dương vương phủ, bà lão Quách gia nhớ tôn nhi, đương nhiên là không có cớ từ chối, cho nên Cẩm Nhi mấy ngày trước liền trở về Khánh quốc công phủ mấy ngày.
Nhưng sau khi từ Khánh Quốc Công phủ trở về, Cẩm Nhi luôn nói những lời kỳ lạ không hy vọng mẫu thân tìm cha dượng cho mình.
Hôm nay Miên Đường đang cùng Thôi Phù nằm trên giường sưởi đối diện hồ Noãn Các, cùng nhau viết thư cho bà bà Sở thái phi ở vùng Chân Châu xa xôi.
Cẩm Nhi kia do hai gã sai vặt cùng một nha hoàn mang đi, trượt băng trên mặt hồ Noãn Các nhưng trượt, không biết tại sao liền nổi giận đẩy ngã xe trượt, thở phì phò đứng lên.
Vừa đứng lên, tiểu oa nhi liền nước mắt lưng trong nhào vào trong ngực Thôi Phù: “Nương, con không cần trượt băng, con cũng không cần nói chuyện với Lý thúc kia nữa!”
Từ khi hội thơ được thành lập tới nay, Lý Quang Tài ngược lại rất thường xuyên đến Tiểu Tây Viên, qua lại, cùng Thôi Phù tiếp tục chút tình nghĩa thời niên thiếu.
Lý Quang Tài cũng không quá mức che dấu, thường đến đưa đồ cho Thôi Phù và Cẩm nhi, nhưng Thôi Phù vẫn chậm chạp không dám đáp lại.
Không biết tại sao, chuyện này tựa hồ cũng truyền đến chỗ Khánh quốc công phủ, cũng không biết phu nhân Khánh quốc công kia ở trước mặt Cẩm Nhi xúi giục như thế nào, oa oa chưa tới bốn tuổi lại thốt ra lời này.
Thôi Phù bị nhi tử nói sắc mặt căng thẳng, trong mắt đều tích góp ra nước mắt. Liễu Miên Đường lại đưa tay gạt mũi cậu bé một cái nói: “Nếu đã như vậy, vậy về sau con cũng không được phép nói chuyện với Tiểu Ngọc Nhi Tề gia, càng không thể chơi đùa cùng con bé nữa.”
Tiểu khuê nữ nhà Tề Hầu gia lớn lên phấn điêu ngọc trác, hơn nữa mẫu thân con bé và Thôi Phủ có quen biết, liền thường xuyên mang đến vương phủ chơi, là một người bạn thân thiết của Cẩm Nhi, Cẩm Nhi luôn ngóng trông tiểu Ngọc Nhi đến đây.
Cho nên vừa nghe mợ nói lời này, Cẩm Nhi nhất thời không làm, khóc càng lợi hại.
Miên Đường không nhanh không chậm nói: “Vậy sao chỉ cho phép con kết giao tiểu hữu, lại không cho phép nương con kết giao bằng hữu? Con không cho bằng hữu của nương con đến đây, ta đương nhiên cũng có thể cấm tiểu hữu của con đến!”
Miên Đường nói một cách nghiêm trang, tiểu oa nhi chưa tới bốn tuổi làm sao có thể nói lại nàng? Chẳng qua là lúc trước cậu bị tổ mẫu của mình nhắc tới mẫu thân nếu cùng Lý đại nhân kia tốt hơn, sẽ có nhi tử khác, càng sẽ không thương cậu nữa, lúc này trong lòng mới nổi lên chán ghét, ngay cả xe trượt băng Lý đại nhân cho cũng không thèm.
Nhưng hiện tại nghe lý do thoái thác của mợ, mình tựa hồ lại không thể sửa lại những lời đó, chỉ có thể thất vọng để nha hoàn dẫn đi, đi ngủ trưa.
Đợi sau khi nhi tử rời đi, Thôi Phù mới tức giận vỗ bàn nói: “Ta thật sự là kiếp trước đã thiếu nợ Quách gia bọn họ, hòa ly rồi cũng không thể để cho ta được yên tĩnh.”
Liễu Miên Đường nhíu mày nói: “Nhà hẳn là có ý gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.