Kiều Tàng

Chương 210:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Nghe Liễu Miên Đường hỏi chuyện xong, Thôi Phù chỉ cười lạnh và nói: “Còn có thể có ý tứ gì được, sau khi ta rời khỏi Quách gia, nhà hắn một lòng một dạ muốn tìm một người con dâu khác tốt hơn ta, lại phát hiện phủ Khánh Quốc công to như vậy ở trong địa giới kinh thành ngay cả rắm cũng không được thả tùy tiện. Muốn trèo cao, người ta ghét bỏ gia phong nhà hắn bất chính, thiếp thị làm cho chướng khí mù mịt, mẹ chồng lại là một người xảo quyệt. Nhưng nếu muốn thấp thì tìm thứ nữ để làm vợ kế, vị Khánh Quốc Công phu nhân kia lại là người mắt cao hơn đỉnh đầu, một trăm người thì cả một trăm người không vừa mắt. Hơn nữa gần đây con đường làm quan của đệ đệ ta rất thuận lợi, ngồi vững vàng trên ghế gập ở binh tư. Kết quả như vậy thì nói tới nói lui nhà hắn lại cảm thấy ta tốt, Quách Dịch cũng có vài lần viết thư rồi sai người truyền tin cho ta ngỏ ý muốn cùng ta gương vỡ lại lành...”

Liễu Miên Đường nghe xong lông mày liền nhíu hết lại: “Có cái rắm, phá gương rồi quăng đi nơi khác, còn cần thiết phải hàn gắn lại sao? Nhà hắn là đi làm thiếp hay là mụ thị đã chết? Nếu như hai điều này vẫn còn tồn tại thì có nhất thiết phải quay về cái hố sâu chứa đầy đau khổ kia không? Tỷ tỷ người chớ có suy nghĩ hồ đồ, ngàn vạn lần cũng không được mềm lòng!”

Dưới sự tức giận, lễ nghi mà nàng vất vả quanh năm học được tất cả đều đã quên sạch sẽ, toàn bộ phỉ khí của lục đại dương gia được khai hỏa, chỉ kém chút nữa là mắng mười tám đại tổ tông của Khánh Quốc Công phủ kia thôi.

Thôi Phù nhìn thấy nàng tức tối như vậy thì vội vàng đi tới vỗ nhẹ vào sau lưng nàng rồi nói: “Tiểu cô nãi nãi của ta ơi, đừng tức giận như vậy, nếu muội còn nói chuyện lớn tiếng như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến thai nhi đó! Muội yên tâm đi, ta hiện giờ hàng ngày thư thái như vậy, như thế nào lại chịu trở về đó để cho bọn họ trút giận không đâu. Nhưng thật ra muội đó, ngàn vạn lần đừng để chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, bằng không động chạm tới một chút da thịt của thai nhi thì bên ngoài sẽ truyền tai nhau rằng Hành Chu nhà ta bạc đãi và hành hung muội đấy!”

Miên Đường nghe thấy Thôi Phù nói như vậy thì cười khúc khích: “Thật vậy sao? Có người nói hắn đối xử khắt khe, thô bạo với muội à?”

Thôi Phù trừng mắt, liếc nàng một cái nói: “Muội đã lâu không xuất hiện trước mặt thiên hạ rồi, tự khắc sẽ có người rảnh rỗi đi sắp xếp chuyện thị phi trong vương phủ, thậm chí còn có người ăn no căng bụng, phải làm cho Hành Chu sớm bị hạ gục....thôi bỏ đi, những điều đó đều là những lời nói vô căn cứ, không nhắc đến nữa.”

Không biết vì sao, Thôi Phù nói đến một nửa liền vội vàng không nói nữa.

Nhưng Liễu Miên Đường lại là một người có trí tuệ hơn người, lập tức liền đoán ra được, chỉ nhìn vào mắt của Thôi Phù rồi hỏi: “Như thế nào? Có người đã sớm chuẩn bị cho Vương gia chọn người để tái hôn à?”

Thôi Phù hối hận trách bản thân mình vô tình lỡ lời, vội vàng lắc đầu, sửa lại lời mình vừa mới nói: “Đều là những lời mà những người muốn leo lên cành cao, muốn chút quyền quý bịa đặt ra, Hành Thuyền tự khắc biết phân biệt rõ đúng sai.”

Liễu Miên Đường trong lòng cũng có chút thán phục, tuy rằng nàng cũng biết trong nam tử chưa lập gia đình trong kinh thành hơn nữa còn tuấn tú cực phẩm thì đúng là có chút thu hút các nữ tử khác, nhưng chính thê người ta còn ở đó mà đã sớm thu xếp tính chuyện tái hôn thì thật là quá đủ rồi!

Nếu Thôi Phù chỉ là nói lỡ miệng thì Miên Đường sẽ không việc gì phải để tâm, nhưng tuy vậy nàng vẫn muốn hỏi tận gốc rễ đó là cô nương của nhà nào.

Khi Thôi Phù tham gia yến hội vào vài ngày trước cũng luôn có nhiều người đề cử với nàng người đệ muội tương lai thích hợp đã được chọn đó, quả thực là cũng có không ít tên họ của các cô nương được nàng ghi nhớ.

Tuy rằng nàng ban đầu không tính nói ra, nhưng nàng chịu không nổi việc đệ muội hiện tại của mình là một cao thủ của những lời nói khách sáo, chỉ bằng một vài câu nói qua nói lại điệu nghệ đã bị nàng tóm được đuôi.

Chờ tới khi Thôi Phù nói xong, Miên Đường trong lòng lại nổi lên một chút giận dỗi, nhưng khi nghe thấy gia thế tài học của những nữ tử này thì quả đúng là không tồi chút nào!

Cho nên chờ tới khi Thôi Hành Chu hồi phủ, Miên Đường nhịn không được mà xả một tràng vào mặt hắn: “Quách gia kia khắt khe với con dâu nhưng cũng không thấy chàng dám đem khuê nữ xinh đẹp, tốt bụng nào gả vào Khánh Quốc Công phủ của bọn họ cả. Như thế nào chàng lại muốn mưu hại chính thê, hơn nữa còn có người đã sớm sẵn sàng chờ chàng tái hôn, đó là cô nương nhà ai vậy, là cô nương nào luẩn quẩn trong đầu chàng, đây là đang muốn nhảy vào hố lửa hay sao?”

Thôi Hành Chu đang ngồi xếp bằng ở trên giường ấm ở trên đất, vừa ăn cơm vừa liếc mắt nhìn nàng, nói: “Những cô nương luẩn quẩn trong lòng ta rất nhiều, thực sự không nhớ nổi. Nàng hiện tạo đang chiếm vị trí này thì cũng nên biết quý trọng, nếu nàng cố ý làm xê dịch vị trí của nàng trong lòng ta thì lập tức sẽ có người thay thế nàng.”

Liễu Miên Đường nghe vậy thì bĩu môi, biết Thôi Hành Chu chỉ đang cố ý chọc giận nàng, vì thế nàng nói: “Vậy chàng cũng nên chuẩn bị nhiều cô nương một chút, vì nếu thực sự có người xấu người đẹp thì cũng không ai chăm lo áo cơm ấm lạnh cho chàng đâu!”

Tuy rằng Thôi Hành Chu là người bắt đầu trêu chọc trước nhưng khi nghe Liễu Miên Đường khiêu khích đến mức như vậy thì vẻ mặt tỏ ra không vui, sau đó ngay lập tức buông chén đũa thật mạnh xuống và nói: “Nàng toàn nói những điều xằng bậy! Nàng hãy đọc một chút kinh Phật để xua đuổi sự đen đủi đi!”



Liễu Miên Đường thấy hắn tức giận như vậy thì liền dựa vào vai hắn: “Chàng không phải bảo thiếp là khỏe như trâu mẹ hay sao, chàng sợ cái gì chứ?”

Thôi Hành Chu không nói gì, chỉ vòng một tay ra ôm nàng.

Hắn trước kia không biết nữ nhân sinh đẻ thì sẽ như thế nào. Nhưng dạo gần đây lũ ruồi bọ cứ bay ong ong xung quanh hắn mà nói những điều không hay, mặc dù tất cả đều đã bị hắn khiển trách nặng nề nhưng trong lòng hắn vẫn để tâm đến những lời nói như vậy.

Vì thế hắn liền cho người đi gọi không dưới sáu bà đỡ đến chỉ để đỡ đẻ cho nàng, danh y chuyên về cơ thể nữ tử cũng được hắn cho người đi thỉnh về mấy người để sẵn trong phủ đề phòng lúc bất trắc.

Hiện tại hắn nghe những từ như khó sinh, không được, ngoài ý muốn, ngã ngựa cao thì đều cảm thấy chúng cùng là một loại từ, chính bởi vì điều này nên Miên Đường luôn luôn phạm vào điều không nên nói, và bị hắn bắt học thuộc lòng nửa bộ Bàn Nhược tâm kinh.

Tuy rằng hắn không nói gì, nhưng Miên Đường cảm nhận được độ căng chặt của cánh tay đang ôm mình của hắn kia cũng có thể hiểu được rằng hắn đang lo lắng đến mức độ nào.

Nghe Thôi Phù tỷ tỷ dạy bảo rằng trước khi nữ nhân sắp lâm bồn thì sẽ khó tránh khỏi những suy nghĩ miên man, kèm theo đó là một chút lo lắng.

Không nghĩ tới chuyện đợi đến quý phủ của nàng lại vừa vặn ngược lại, nam nhân như hắn so với nữ tử muốn sinh còn khẩn trương và lo lắng hơn cả người sắp sinh.

Nàng thấy hắn vẫn luôn không nói chuyện, Miên Đường không còn cách nào khác đành phải duỗi tay ra nắm lấy bàn tay to lớn của hắn và nói: “Nếu chàng đã tốt như vậy thì thiếp tự nhiên cũng không thể đem chàng nhường cho người khác được, sẽ không để cho nữ tử khác chiếm lấy đệ nhất mỹ nam tử của kinh thành đâu!”

Thôi Hành Chu bày ra bộ mặt không biểu cảm nói: “Nếu nàng còn dám nhắc đến từ “chết” là ta sẽ phạt nàng niệm thêm vài tờ kinh Phật đấy!”

Miên Đường tỏ vẻ buồn bã nói với hắn: “Nếu chàng lại bắt thiếp niệm kinh nữa, thiếp ngay lập tức sẽ cạo tóc đi để làm ni cô, Triệu hầu gia đã nói với thiếp rồi, chàng lúc trước chỉ là muốn sau khi lợi dụng thiếp xong thì sẽ đem thiếp đến tu viện nữ tu để thiếp tự sinh tự diệt ở đó!"

Thôi Hành Chu thấy nàng định lôi chuyện cũ ra nói thì tự dưng có chút chột dạ, nói loanh quanh để đổi đề tài, thả lỏng cơ mặt, sau đó lấy tay vuốt ve cái bụng đang lớn dần lên của nàng: “Con nên làm một hài nhi ngoan ngoãn một chút, đừng làm mẫu thân của con phải chịu khổ, nếu không xem ta có đánh nát mông của con ra không!”

Đúng lúc này, đột nhiên bụng của nàng phình lên ở một góc, nếu để ý kỹ thì sẽ thấy nó có hình dáng của một bàn chân nhỏ.

Thôi Hành Chu nhịn không được liền đưa mặt của mình lại gần rồi áp vào đó, kêu tiểu nhi tử hãy đá vào mặt hắn.

Miên Đường nhìn Thôi Hành Chu bày ra tính trẻ con thì nhịn không được mà liền bật cười khúc khích. Hiện tại nàng thực sự mong ngóng nhi tử trong bụng của mình ra đời sớm một chút để nàng có thể ôm và hôn thật lâu.

Tuy nhiên khi nhắc đến chuyện sinh đẻ của Miên Đường thì Thôi Hành Chu cũng đã nói ra một chuyện, đó chính là mẫu thân của hắn là Sở thái phi cũng muốn tới kinh thành.

Lúc trước Thôi Hành Chu không cho mẫu thân đi theo mọi người là bởi vì hắn mới tới kinh thành, mọi thứ còn chưa rõ, lành dữ cũng không hay.

Mà nay Hoài Dương Vương đã ổn định mọi chuyện binh tư ở dưới gót chân, không giống như lúc mới đến đã bị bôi nhọ.

Mà Sở thái phi khi ở W Châu cũng nhớ nhi tử nên trong lòng có chút buồn bã, cho nên Thôi Hành Chu tính toán lần này cho người đi đưa mẫu thân vào kinh thành để định cư.



Miên Đường nghe vậy xong thì cực kỳ vui vẻ nói: “Nếu chàng tính toán như vậy thì tốt quá, mẫu thân tới vừa đúng lúc thiếp chuẩn bị sinh, bà là lão nhân gia vẫn cứ nhắc mãi, sợ rằng không ôm được tôn tử đầu tiên, lần này thì xem ra không cần phải lo lắng nữa rồi.”

Tuy nhiên khi Thôi Phù biết mẫu thân muốn tới kinh thành, trong lòng lại có chút băn khoăn.

Bởi vì sợ Sở thái phi sẽ lo lắng vì nàng đến bây giờ vẫn chưa nói chuyện bản thân mình cùng với Quách Dịch hòa ly với mẫu thân, bây giờ nếu mẫu thân đến kinh thành thì giấy không gói được lửa, mọi chuyện sẽ lộ mất.

Miên Đường thật ra cũng khuyên nàng: “Nếu mọi chuyện đều là do đệ đệ của tỷ dốc lòng xử lý thì nếu mẫu thân muốn mắng chửi thì cũng là mắng chửi hắn, cho nên tỷ tỷ chớ có lo lắng, người làm mẫu thân đều yêu thương nữ nhi của chính mình, vậy khi nghe xong những chuyện mà Quách gia gây ra còn có thể hướng về bọn họ hay không?”

Thôi Phù nói: “Ta không có sợ bản thân bị mẫu thân mắng, chỉ là càng giải thích lại càng thêm dài dòng, càng sợ rằng Khánh Quốc Công phủ sẽ đến trước mặt của mẫu thân để bàn lộng thị phi...

Miên Đường nghe vậy thì cười cười: “Lúc trước khi tỷ tỷ vẫn là con dâu của nhà hắn, Hoài Dương Vương phủ chúng ta cũng chưa từng sợ nhà hắn, như thế nào hiện tại còn có thể bởi vì nhà hắn mà lo trước lo sau?”

Khi hai người còn đang mải đo công phu của miệng lưỡi thì hạ nhân lại tới bẩm báo nói rằng người của Khánh Quốc Công phủ tới muốn đón Cẩm Nhi, không chờ Thôi Phù kịp mở miệng, Miên Đường liền phân phó nói: “Ngươi đi đến chỗ người của Khánh Quốc Công phủ nói rằng Cẩm Nhi hiện tại đang bị bệnh, sợ ra gió, hôm nay không đón được, chờ tới thời điểm Hoài Dương Vương phủ chúng ta nói cho nhà hắn hết bệnh rồi thì hẵng đến đón.”

Cẩm Nhi có thể ăn có thể uống, đương nhiên là không bị bệnh gì cả, chính là nếu người của Khánh Quốc Công phủ không tu khẩu đức, cái gì cũng có thể nói giúp cho hài tử thì vẫn là đừng có tới đón thì hơn.

Người mà Khánh Quốc Công phủ phái đi tiếp Cẩm Nhi lại bị hất một hũ tro lên đầu như vậy thì mặt liền xám xịt mà trở về bẩm báo.

Khánh Quốc Công phu nhân nghe xong liền tức giận đến nỗi ném chung trà trong tay đi rồi nói: “Hoài Dương Vương phủ hắn đúng là giỏi sinh ra những người bản lĩnh, chẳng lẽ hắn đã quên rằng đó chính là cháu đích tôn của Khánh Quốc Công phủ chúng ta chỉ gửi nuôi ở nhà hắn, như thế nào còn có chuyện không cho chúng ta thấy đạo lý?”

Một bên Khánh Quốc Công tính ra còn gọi là có chút hiểu đạo lý, hừ lạnh một tiếng nói: “Trước kia nhà hắn đều cho gặp mặt, vì sao hiện tại không cho nữa, nương cũng không nghĩ tới những chuyện nương đã làm, một hai muốn bàn lộng thị phi ở trước mặt tiểu nhi, lại còn để cho hắn nói với Thôi Phù rằng chớ có tái giá! Nương xem người trong phủ Hoài Dương Vương đều là kẻ ngốc như nương à? Cẩm Nhi nói, bọn họ nhất định là đã đoán ra chính nàng là người đã gây ra mọi chuyện, như vậy còn có thể thoải mái cho nương gặp mặt tôn tử hay sao?”

Nương của Khánh Quốc Công nghe xong, không phục nói: “Nếu nói về điều đó thì đều là bởi vì Hoài Dương Vương ham mê sắc đẹp đến nỗi cưới một nữ nhân có xuất thân là thổ phỉ về để làm thê tử. Nhớ trước đây, Thôi Phù khi gả vào nhà của chúng ta vẫn luôn là một đứa con dâu tốt, rất biết nghe lời, chính là sau khi trở về nhà mẹ đẻ một chuyến thì đã bị nữ thủ lĩnh của bọn thổ phỉ kia xúi giục, liền muốn cùng với nhi tử của ta hòa li! Hoài Dương Vương bọn họ trong phủ cũng không có lão nhân gia để phân xử, vì thế khi Quách gia chúng ta chịu ủy khuất lại không có chỗ để biện giải”

Khánh Quốc Công nghiêng người trừng mắt nhìn bà, liếc mắt một cái rồi nói: “Nếu không phải nương cố tình gây khó dễ làm Thôi Phù sảy thai thì nhà hắn như thế nào lại đưa ra thư hòa li? Hơn nữa nương cũng nên nhớ kỹ cho ta, hiện tại Hoài Dương Vương ở binh tư càng ngày càng ổn, vạn tuế cũng rất nể trọng hắn, Cung gia cũng không dám làm gì hắn. Nếu như nương vì chuyện này mà lại đắc tội với Thôi gia, nhà hắn cũng sẽ không nể nhà ta là thân thích mà đối đãi tử tế đâu. Ngày mai hãy chọn một ngày lành tháng tốt, thừa dịp có thể chạm mặt cùng Thôi Phù, nương cần phải cùng nó nhận lỗi vì đã làm những chuyện không phải rồi để chuyện này qua đi.”

Tuy nhiên bà ta lại không hiểu ý của Khánh Quốc Công: “Tục ngữ nói, nhất dạ phu thê bách nhật ân, nàng gả vào Quách gia chúng ta đã lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không có nửa điểm gì gọi là có chút lưu luyến? Nhi tử của ta cũng là nam nhân tuấn tú, lịch sự, càng không phải là những thứ tầm thường bóng bẩy kia. Có lẽ nó cũng hối hận vì lúc trước đã quá kích động, cũng nghĩ muốn cùng nhi tử của chúng ta gương vỡ lại lành.”

*Nhất dạ phu thê bách nhật ân: một đêm là vợ chồng thì trăm ngày sau vẫn còn tình nghĩa.

Khánh Quốc Công thật ra cũng hy vọng những gì lần này phu nhân nó là sự thật.

Hiện tại trên triều đình chính là tình thế ba chân, tình thế chi chân vạc. Vạn tuế trước đây của Đông Cung, Hoàng Thái Hậu cùng với Cung gia âm thầm chống đỡ cho phe phái của Tuy vương, hơn nữa còn có phe của Hoài Dương Vương W Châu nữa.

Đáng tiếc Khánh Quốc Công phủ hắn đều không dựa dẫm vào phe phái nào cả, tiền đồ của nhi tử thì đen tối không rõ, nếu như có thể cùng Hoài Dương Vương phủ lấy lại được quan hệ thống gia như trước đây vậy thì còn gì tốt bằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook