Chương 20:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/11/2022
Bởi vì tiệc mừng thọ của Thái phi sắp tới nên người tỷ tỷ Thôi Phù lấy chồng xa của Thôi Hành Chu cũng dẫn theo con trai Cẩm Nhi hai tuổi của mình về nhà mẹ đẻ.
Phu quân nàng là con trai trưởng Khánh quốc công, phủ đệ đặt tại Duyện Châu, về được một lần cũng rất xa xôi, trắc trở.
Trong khi xem biểu diễn mừng thọ, Thôi Phù mỉm cười hỏi Thôi Hành Chu đang bắt chuyện với cháu trai Cẩm Nhi: “Mấy ngày trước đệ tới trấn Nam giải quyết công việc, tỷ nhờ đệ mua giúp son phấn ở Hàm Hương trai, đệ có mua được không?”
Thôi Hành Chu đung đưa trống bỏi đùa cháu trai, ngẫm nghĩ rồi nói: “Mua được rồi… nhưng lại tặng cho người khác mất rồi, để lần sau đệ mua đền cho tỷ.”
Thôi Phù trừng mắt với đệ đệ: “Son phấn ở Hàm Hương trai đều phải đặt trước, bởi vì phấn đó cần sương sớm trộn với cánh hoa cúc mọc trên thượng nguồn sông bắc, năm nay không đặt được phải chờ tới thu năm sau… Là vị giai nhân nào khiến cho đệ đệ vẫn luôn đoan chính của ta thần hồn điên đảo, tặng không hộp phấn tỷ đã đặt trước vậy?!”
Thôi Hành Chu nào ngờ hộp phấn mình tiện tay đưa cho Liễu Miên Đường lại phức tạp tới vậy. Khi đó vì Liễu Miên Đường ân cần may áo kép cho hắn nên hắn vì lịch sự mới tiện tay đưa hộp phấn trong ngực mình vừa có cho nàng.
Bây giờ thấy tỷ tỷ lấy chuyện này ra trêu chọc mình, hắn không đáp lại, chỉ chăm chú chơi đùa với cháu trai Cẩm Nhi.
Thôi Phù tính tình phóng khoáng, không nỡ giận đệ đệ mình chỉ vì một hộp phấn. Về phần vị hồng nhan đệ đệ gặp được kia, ắt phải là người dịu dàng, dễ mến mới khiến đệ ấy thích vậy.
Thôi Phù khác với mẫu thân Sở thị, từ nhỏ đã chán ghét người dì Liêm Sở thị với đứa con gái chỉ thích chiếm phần hơn của bà ta.
Khi mẫu thân bị các quý thiếp trong phủ chèn ép, chế giễu vì không sinh được con trai, các bác các chú nhà họ Sở thường tới thăm mẫu thân, chỉ có người dì này lần nào tới cũng giống như muốn chứng kiến vẻ khổ sở của mẫu thân, nói vào nói ra rằng phụ thân chẳng phải rể hiền, tỷ tỷ số khổ.
Mỗi lần như thế, lời nói của dì đều khiến mẫu thân rơi nước mắt.
Bây giờ thì tốt rồi, mẫu thân cũng coi như là khổ tận cam lai, cuối cùng cũng được hưởng phúc, đệ đệ nhận tước Hoài Nam vương, người dì ấy cũng thoạt biến thành người khác, nịnh nọt mẫu thân có phúc trời sinh, qua bao khổ cực nay được hưởng trái ngọt, chỉ một lòng muốn nhét con gái bà ta vào vương phủ.
Thôi Phù vì lấy chồng ở xa, không lo được chuyện nhà mình. Bằng không, nàng ở nhà góp lời, chắc chắn không để Hành Chu cưới con gái dì.
Cho nên đối với chuyện Thôi Hành Chu gặp gỡ hồng nhan khác, Thôi Phù lại có cảm giác vui mừng.
Tuy nhiên hai tỷ đệ cũng chỉ nói được vài câu qua quýt, Thôi Hành Chu đã phải ra ngoài tiếp khách.
Tiệc mừng thọ của vương phủ vô cùng náo nhiệt, yến hội được tổ chức trong năm ngày, đoàn biểu diễn được mời tới biểu diễn cũng toàn là những nghệ nhân nổi tiếng.
Nhưng so với các năm trước, khách tới vương phủ chúc thọ lần này ít vài phần so với trước đây.
Thôi Hành Chu hiểu rõ, điều này có quan hệ rất lớn với việc trong triều có người dâng tấu vạch tội hắn hợp quân mưu đồ đoạt quyền.
Đương kim vạn tuế vô cùng kiêng dè các vị vương gia khác họ được tiên đế sắc phong. Giờ nạn trộm cướp tại Chân châu đã tốt lên nhiều, đương nhiên vạn tuế đã hết kiên nhẫn, chỉ muốn qua cầu rút ván.
Chốn quan trường cần cực kỳ chú ý tới hướng gió. Hiện tại gió xuân chẳng thể nào thổi tới địa giới Chân châu, ắt sẽ có những kẻ lần ra Thánh ý, không dám tới, tránh hiềm nghi.
Sống trong quan trường, có đôi khi cũng chìm nổi trong đó, dẫu ngoài phòng hoa nở rực rỡ sáo trúc réo rắt âm vang nhưng ai có thể biết được một khắc sau sẽ rơi xuống vực sâu, tịch thu gia sản, chém đầu cả nhà?
Trên bàn rượu ăn uống linh đình, ngồi cùng bàn với Hoài Dương vương ai cũng niềm nở hân hoan nhưng trong lời nói lại giấu diếm rất nhiều ẩn ý, như muốn thăm dò.
Đối với một số kẻ, đầy miệng phát ra a dua nịnh hót, hy vọng vớt được chỗ tốt trên bàn tiệc vương phủ, chiếm được chút quan lộc từ miệng Hoài Dương vương.
Phàm là tiệc xã giao, những thứ này muốn tránh cũng không tránh được, Thôi Hành Chu đã quá quen rồi.
Nhân lúc kết thúc tiệc rượu, bắt đầu tiệc trà, Hoài Dương vương mượn cớ tửu lượng không cao, về thẳng thư phòng nghỉ ngơi.
Trong thư phòng vắng vẻ, Thôi Hành Chu ngồi một mình bên bàn đọc sách bằng gỗ đàn hương, dõi mắt nhìn khoảng không bên ngoài cửa sổ.
Trên bàn có vài bức thư cầu quan từ họ hàng. Lướt qua, hầu hết đều là các cháu của nhạc phụ tương lai.
Bởi vì dì tự tay đưa tới nên y cũng nể mặt nhìn qua. Nhưng mấy kẻ cầu quan này, thực sự chẳng đáng được trọng dụng. Mới rồi, trên tiệc rượu, người chú chất phác, cứng nhắc bị dì đẩy ra nhưng ông ta không biết cách nói chuyện, ăn nói trúc trắc khiến Thôi Hành Chu còn phải khéo léo giảng hòa giúp.
Phu quân nàng là con trai trưởng Khánh quốc công, phủ đệ đặt tại Duyện Châu, về được một lần cũng rất xa xôi, trắc trở.
Trong khi xem biểu diễn mừng thọ, Thôi Phù mỉm cười hỏi Thôi Hành Chu đang bắt chuyện với cháu trai Cẩm Nhi: “Mấy ngày trước đệ tới trấn Nam giải quyết công việc, tỷ nhờ đệ mua giúp son phấn ở Hàm Hương trai, đệ có mua được không?”
Thôi Hành Chu đung đưa trống bỏi đùa cháu trai, ngẫm nghĩ rồi nói: “Mua được rồi… nhưng lại tặng cho người khác mất rồi, để lần sau đệ mua đền cho tỷ.”
Thôi Phù trừng mắt với đệ đệ: “Son phấn ở Hàm Hương trai đều phải đặt trước, bởi vì phấn đó cần sương sớm trộn với cánh hoa cúc mọc trên thượng nguồn sông bắc, năm nay không đặt được phải chờ tới thu năm sau… Là vị giai nhân nào khiến cho đệ đệ vẫn luôn đoan chính của ta thần hồn điên đảo, tặng không hộp phấn tỷ đã đặt trước vậy?!”
Thôi Hành Chu nào ngờ hộp phấn mình tiện tay đưa cho Liễu Miên Đường lại phức tạp tới vậy. Khi đó vì Liễu Miên Đường ân cần may áo kép cho hắn nên hắn vì lịch sự mới tiện tay đưa hộp phấn trong ngực mình vừa có cho nàng.
Bây giờ thấy tỷ tỷ lấy chuyện này ra trêu chọc mình, hắn không đáp lại, chỉ chăm chú chơi đùa với cháu trai Cẩm Nhi.
Thôi Phù tính tình phóng khoáng, không nỡ giận đệ đệ mình chỉ vì một hộp phấn. Về phần vị hồng nhan đệ đệ gặp được kia, ắt phải là người dịu dàng, dễ mến mới khiến đệ ấy thích vậy.
Thôi Phù khác với mẫu thân Sở thị, từ nhỏ đã chán ghét người dì Liêm Sở thị với đứa con gái chỉ thích chiếm phần hơn của bà ta.
Khi mẫu thân bị các quý thiếp trong phủ chèn ép, chế giễu vì không sinh được con trai, các bác các chú nhà họ Sở thường tới thăm mẫu thân, chỉ có người dì này lần nào tới cũng giống như muốn chứng kiến vẻ khổ sở của mẫu thân, nói vào nói ra rằng phụ thân chẳng phải rể hiền, tỷ tỷ số khổ.
Mỗi lần như thế, lời nói của dì đều khiến mẫu thân rơi nước mắt.
Bây giờ thì tốt rồi, mẫu thân cũng coi như là khổ tận cam lai, cuối cùng cũng được hưởng phúc, đệ đệ nhận tước Hoài Nam vương, người dì ấy cũng thoạt biến thành người khác, nịnh nọt mẫu thân có phúc trời sinh, qua bao khổ cực nay được hưởng trái ngọt, chỉ một lòng muốn nhét con gái bà ta vào vương phủ.
Thôi Phù vì lấy chồng ở xa, không lo được chuyện nhà mình. Bằng không, nàng ở nhà góp lời, chắc chắn không để Hành Chu cưới con gái dì.
Cho nên đối với chuyện Thôi Hành Chu gặp gỡ hồng nhan khác, Thôi Phù lại có cảm giác vui mừng.
Tuy nhiên hai tỷ đệ cũng chỉ nói được vài câu qua quýt, Thôi Hành Chu đã phải ra ngoài tiếp khách.
Tiệc mừng thọ của vương phủ vô cùng náo nhiệt, yến hội được tổ chức trong năm ngày, đoàn biểu diễn được mời tới biểu diễn cũng toàn là những nghệ nhân nổi tiếng.
Nhưng so với các năm trước, khách tới vương phủ chúc thọ lần này ít vài phần so với trước đây.
Thôi Hành Chu hiểu rõ, điều này có quan hệ rất lớn với việc trong triều có người dâng tấu vạch tội hắn hợp quân mưu đồ đoạt quyền.
Đương kim vạn tuế vô cùng kiêng dè các vị vương gia khác họ được tiên đế sắc phong. Giờ nạn trộm cướp tại Chân châu đã tốt lên nhiều, đương nhiên vạn tuế đã hết kiên nhẫn, chỉ muốn qua cầu rút ván.
Chốn quan trường cần cực kỳ chú ý tới hướng gió. Hiện tại gió xuân chẳng thể nào thổi tới địa giới Chân châu, ắt sẽ có những kẻ lần ra Thánh ý, không dám tới, tránh hiềm nghi.
Sống trong quan trường, có đôi khi cũng chìm nổi trong đó, dẫu ngoài phòng hoa nở rực rỡ sáo trúc réo rắt âm vang nhưng ai có thể biết được một khắc sau sẽ rơi xuống vực sâu, tịch thu gia sản, chém đầu cả nhà?
Trên bàn rượu ăn uống linh đình, ngồi cùng bàn với Hoài Dương vương ai cũng niềm nở hân hoan nhưng trong lời nói lại giấu diếm rất nhiều ẩn ý, như muốn thăm dò.
Đối với một số kẻ, đầy miệng phát ra a dua nịnh hót, hy vọng vớt được chỗ tốt trên bàn tiệc vương phủ, chiếm được chút quan lộc từ miệng Hoài Dương vương.
Phàm là tiệc xã giao, những thứ này muốn tránh cũng không tránh được, Thôi Hành Chu đã quá quen rồi.
Nhân lúc kết thúc tiệc rượu, bắt đầu tiệc trà, Hoài Dương vương mượn cớ tửu lượng không cao, về thẳng thư phòng nghỉ ngơi.
Trong thư phòng vắng vẻ, Thôi Hành Chu ngồi một mình bên bàn đọc sách bằng gỗ đàn hương, dõi mắt nhìn khoảng không bên ngoài cửa sổ.
Trên bàn có vài bức thư cầu quan từ họ hàng. Lướt qua, hầu hết đều là các cháu của nhạc phụ tương lai.
Bởi vì dì tự tay đưa tới nên y cũng nể mặt nhìn qua. Nhưng mấy kẻ cầu quan này, thực sự chẳng đáng được trọng dụng. Mới rồi, trên tiệc rượu, người chú chất phác, cứng nhắc bị dì đẩy ra nhưng ông ta không biết cách nói chuyện, ăn nói trúc trắc khiến Thôi Hành Chu còn phải khéo léo giảng hòa giúp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.