Chương 216:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Thành thật mà nói, Miên Đường không hề muốn đi.
Những chủ ý do Hoàng Hậu làm chủ cũng không phải là thứ mà một thê tử của một thần dân như nàng có thể đề cập đến.
Nếu như nàng đi tới đó, bất luận Thạch Hoàng Hậu đưa ra quyết định gì thì dường như đều giống với những suy nghĩ của nàng. Nàng không muốn phải chịu những rắc rối như vậy.
Nhưng điều mấu chốt của vấn đề là Thạch Hoàng Hậu kêu nàng đi, nàng lại không thể lấy cớ cơ thể mình nặng nề, không thể đi được, đùn đẩy như vậy thì thật sự quá lộ liễu.
Thôi Hành Chu thật ra không giống nàng, lo lắng như vậy, chỉ băn khoăn: “Có lẽ là hoàng hậu không muốn những lão thần kia nhìn thấy Thái Hậu, nhưng một mình người gánh vác không nổi trách nhiệm, cho nên muốn nàng cùng chịu trách nhiệm. Nếu đã như vậy, nàng có thể nhận lỗi mà cho qua đi, sau đó mà thuận theo thánh ý, rồi lấy cớ cơ thể không khỏe rồi sau đó xin trở về sớm một chút là được, ta đi cùng nàng rồi đứng chờ nàng ở ngoài cửa cung."
Nếu đã quyết định chịu tiếng xấu này, Miên Đường cũng nhanh nhẹn thay y phục rồi trang điểm, sau đó lên xe ngựa.
Tuy nhiên hài nhi trong bụng nàng lại đưa ra một chủ ý tuyệt vời cho bậc cha mẹ chuẩn bị nhận sự xui xẻo này.
Khi xe ngựa đang ở trên một con đường lát đá ở trước cửa cung thì có hơi xóc, Miên Đường đột nhiên cảm thấy có điều không ổn......
Có lẽ là do bị xe ngựa nghiêng ngả, xóc điên đảo nên nàng đã bị vỡ nước ối, Miên Đường lúc ấy chỉ cảm thấy thân dưới của mình đang nóng lên, trên xe ngựa sau đó liền bắt đầu ướt đẫm một khoảng.
Những người trong cung đang chờ trước cổng đều hoảng sợ, vội vàng gọi thái y đến đỡ đẻ trên xe ngựa.
Kết quả vị thái y kia chạy đến rơi cả mũ quan nhưng còn chưa kịp tới trước cửa cung nơi xe ngựa đỗ thì Hoài Tang huyện chúa đã trọng sinh rồi! Trong xe lúc bấy giờ phát ra tiếng khóc rung động cả đất trời.
Thời gian xảy ra toàn bộ quá trình này thậm chí còn không mất đến một hồ trả.
Gấp đến nỗi thái giám ở xe ngựa run tay mà nói: “Ai u uy, Vương phi, người có chịu thêm một chút nữa đi, người làm sao có thể nói sinh là sinh như vậy được!”
Thôi Hành Chu trước kia cũng nghĩ tới chuyện Miên Đường khi sinh sản cũng sẽ mất một thời gian lăn lộn, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới nàng lại sinh con mau như vậy!
Miên Đường chính mình cũng cảm thấy choáng váng, cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế mà người ta vẫn hay nói đâu? Như thế nào chỉ cảm thấy bụng buông lỏng, khóc lên vài tiếng liền như vậy chui ra thế này?
Cuối cùng thải y chỉ việc xử lý đơn giản cuống rau rốn của đứa trẻ mới sinh, Thôi Hành Chu cùng thủ vệ kia đều ôm chăn bông mang theo tới lấp kín cửa sổ và cửa ra vào của xe ngựa, sau đó âm thầm lặng lẽ mà trực tiếp hồi phủ mãi cho đến khi đến tẩm viện của Miên Đường, Miên Đường mới ôm trẻ con bình an vô sự xuống xe ngựa về phòng để ở cữ.
Thái phi nghe nói Miên Đường sinh hạ hài tử ở trước cửa cung liền kêu thị nữ đỡ mình vội vàng chạy tới hỏi Thôi Hành Chu: “Hạ sinh là nam nhi hay nữ nhi?”
Kết quả Hoài Dương Vương bị hỏi đến sửng sốt, mới vừa rồi bận rộn đến mức không nghĩ được gì mà chỉ lo hỏi Miên Đường có ổn không, lại vội vàng lau nước mắt rồi khoác áo cho Miên Đường đỡ lạnh, căn bản không để ý xem đứa nhỏ là nam hay nữ.
Sở thái phi thật sự không thể đứng nhìn bộ dáng ngây ngốc đến nói không nên lời nào của nhi tử được nữa liền đẩy hắn sang một bên mà lập tức chạy vào trong phòng.
Lúc này bà vú đã sớm được mời đến để tắm rửa cho đứa nhỏ, thấy thái phi vào thì liền cười nói: “Chúc mừng thái phi, chúc mừng Vương gia, Vương phi của chúng ta đã hạ sinh được một tiểu thiếu gia!”
Sở thái phi nhìn đôi tay đôi chân bắp thịt cuồn cuộn, chiếc mông nhỏ cong lên, vừa nhìn đã biết đã biết đó là một đứa bé trai cứng cáp. Tuy rằng bụng của Miên Đường nhìn không lớn, nhưng cái đầu của tiểu oa nhi này cũng không nhỏ, chỉ chắp tay trước ngực cảm tạ trời xanh phù hộ cho mẫu tử được bình an.
Lúc này Thôi Hành Chu cũng đi vào trong phòng, nhận từ bà vú đứa con trai đang được bao bọc bởi bịch tã lót, hắn nhìn đôi mắt nhỏ còn chưa mở của nhi tử cùng với cái miệng nhỏ tìm ăn thì cảm thấy thật sự rất giống dáng vẻ của hắn hồi nhỏ.
Miên Đường cùng Thôi Hành Chu đã sớm nghĩ xong tên cho con rồi, nếu là nam tử thì sẽ đặt tên con là Tiểu Dập Nhi.
Hiện tại Tiểu Dập Nhi thật sự ngoan ngoãn, nằm gọn trong trong vòng tay của Miên Đường, Miên Đường ôm cục thịt ấm áp mà mềm mại này mà trong lòng còn cảm thấy có chút như đang nằm mơ, mới buổi sáng vẫn còn ở trong bụng của nàng mà hiện tại đã nằm trong vòng tay của nàng rồi.
Sở thái phi không muốn quấy rầy con dâu nghỉ ngơi, ôm tôn tử được một lúc thì liền cảm thấy thỏa mãn mà đi ra ngoài.
Thôi Hành Chu ở một bên lẳng lặng nhìn Miên Đường đang ôm nhi tử, nhịn không được mà cũng ôm nàng, hôn lên trán nàng rồi nói: “Vất vả cho nàng rồi.”
Nói đến vất vả, Miên Đường sinh thuận lợi đến độ có chút chột dạ, nghe được hai chữ “vất vả” thì thật là không dám nhận, lẩm bẩm nói: “Sinh thuận lợi đến như vậy, thật đúng là sắp thành trâu mẹ rồi....”
Đứa trẻ đang nằm trong lông ngực của nàng dường như nghe được và hiểu được những gì mẫu thân nói, tuy hai mắt nhắm nghiền thế nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên, nhìn như đang cười vậy.
Miên Đường vỗ nhẹ vào trán hắn và nói: “Còn dám cười! Đều là do chàng làm hại mẫu thân như ta mất mặt, ngày mai chắc chắn trong kinh thành đều biết chuyện ta sinh ở cửa cung.”
Thôi Hành Chu hôn lên khuôn mặt nhỏ của nhi tử: “Nhi tử ngoan, con đã xóa sạch ô danh của cha rồi, mọi người ai cũng nghĩ mẫu thân con sẽ rong huyết khi sinh ra con, nhưng cuối cùng, con đã bị tổng ra ngoài ngay sau khi mẫu thân con lên xe ngựa! Sau này nếu con bướng bỉnh, cha sẽ không ngừng đánh vào mông con!”
Miên Đường nhìn lại khuôn mặt lớn nhỏ thấy đều như một khuôn đúc ra, không khỏi cảm thấy ngọt ngào mà cười ra thành tiếng.
Tiểu Dập Nhi sinh ra đã giúp mẫu thân của mình không ít chuyện. Trước mắt là không cần phải tiến cung để đưa ra lời khuyên cho Thạch Hoàng Hậu. Tuy nhiên những vật phẩm được ban thưởng trong hoàng cung lại được đưa lên xe mà đưa tới.
Thạch Hoàng Hậu nghe nói Hoài Dương Vương phi đã mạo hiểm sinh trên xe ngựa ở trước cửa cung, cũng thật là nên xin lỗi liền sai người chuẩn bị đủ các thứ cống phẩm bổ dưỡng, còn ban thưởng cho tiểu thế tử những vật dụng cần thiết, toàn bộ sẽ được chất lên xe ngựa và đưa thẳng tới vương phủ.
Qua chuyện này cũng đủ để nhìn ra được quan hệ cá nhân giữa Thạch Hoàng Hậu và Hoài Dương Vương phi thân mật cỡ nào.
Dưới sự sủng ái lâu dài như vậy, lại không người dám tiết lộ quá khứ đã từng vào rừng làm cướp của Hoài Tang huyện chúa cùng hoàng đế Lưu Dục. Đến khi trăng tròn đầy tháng của Tiểu Dập Nhi, rất nhiều người đã gửi lời chúc mừng cùng với quả đến họ.
Miên Đường nhìn danh mục quà tặng thì không biết chính mình lại có giao tình với nhiều người như vậy.
Thạch Hoàng Hậu cũng tự mình tới thăm Miên Đường, ngay cả hoàng tử đều theo tới đây, đứng ở nội liền tò mò đều dùng ngón tay chọc chọc vào mặt của tiểu thế tử, còn kêu: “Mẫu hậu, hắn béo hơn so với muội muội của con!”
Tiểu Dập Nhi đích xác là rất béo.
Miên Đường nhất định phải tự mình cho con bú, lượng sữa rất vừa đủ nên cánh tay nhỏ nhắn của Tiểu Dập Nhi nhìn giống như khớp củ sen, bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của hắn nhét đầy túi.
Tuy nhiên Thạch Hoàng Hậu nhìn qua thế nhưng lại gầy đi không ít, vừa hỏi mới biết, Lưu Dục gần nhất thân thể không tốt, cần Hoàng Hậu thay hắn phê duyệt tấu chương, kể từ đó, Thạch Hoàng Hậu làm lụng vất vả đến như vậy nên có chút gầy đi.
Nhìn Miên Đường ở cữ dưỡng đến nỗi gương mặt béo tròn ra, Thạch Hoàng Hậu tỏ vẻ hâm mộ: “Nữ nhân gia, nên như Vương phi ngươi như vậy, mọi việc đều không cần bận tâm, hiện giờ người khác đều cực kỳ hâm mộ bổn cung vì đứng đầu lục cung, bổn cung bây giờ lại hoài niệm trước kia mới khi vừa mới gả cho vạn tuế, chỉ có một mình một tiểu viện, vui sướng vô cùng”
Miên Đường nói: “Thần thiếp đâu có gì đáng để hâm mộ, hiện chỉ ngồi một chỗ ở cữ trong phủ môn đến mốc meo lên rồi. Cũng không biết gần đây trong kinh thành có xảy ra chuyện gì mới mẻ hay không.”
Thạch Hoàng Hậu thở dài một hơi nói: “Còn có thể có cái gì mới mẻ hơn chuyện này, chỉ là có lâu lâu sẽ có một vài lão thần làm loạn muốn gặp Thái Hậu. Nhưng Thái hậu sức khỏe không tốt, làm sao có thể chịu được việc tung hoành trong cung này? Lần này trong cung nhiều biến cố, Cung gia lại can dự quá sâu, vạn tuế vẫn luôn muốn xử trí sao cho người khác không sinh lòng phản đối. Nhưng cũng không biết người nào lại đi gieo rắc tin đồn trong thành rằng vạn tuế không phải là hoàng thất chính thống, lại giết hại hoàng thúc là Tuy vương......”
Miên Đường nhíu mày nói: “Tất cả đều là lời nói hỗn láo của những con người xấu xa, nhị thánh chở có vì thế mà cảm thấy phiền lòng, người dân bá tánh sống vui vẻ hạnh phúc là được, còn những chuyện thâm cung đại sự thì bọn họ có liên quan gì đâu?”
Thạch Hoàng Hậu cười nói: “Cả triều văn võ nếu đều như Vương phi, lý tình minh bạch như vậy thì quá tốt rồi. Khi nào ngươi ở cữ xong thì hãy thường xuyên vào cung trò chuyện cùng bốn cung!”
Miên Đường cũng mỉm cười gật đầu đồng ý, tuy nhiên theo nàng được biết thì Hoàng Hậu hẳn là không cần người trò chuyện. Mọi chuyện trong ngoài hoàng cung đều đang chờ nàng xử lý..
Không biết vì sao, vị Tôn Vân Nương vẫn còn sống, chẳng qua bị giam vào lãnh cung, thiếu ăn thiếu mặc. Thạch gia ngoài việc đối phó với Cung gia thì cũng đang dồn lực lượng của phần Đông cung cũ, đặc biệt là nhà họ Tôn đã bị thanh lý trừ bỏ.
Kể từ đó, Thạch gia cùng Hoài Dương Vương đã duy trì được sự cân bằng và hài hòa.
Khi Miên Đường ở cữ, thứ tẩu của nàng là Liêm Bính Lan cùng với Liêm dì cũng đã tới thăm nàng vài lần.
Lúc trước khi Tuy vương ở trấn Khánh Phong lén lút vận binh, là tiểu nhị, thuộc hạ của Ngũ gia Thôi Hành Địch phát hiện ra rồi cấp báo cho Ngũ gia. Ngũ gia lúc ấy cảm thấy không đúng, liền lập tức phái người báo cho Hoài Dương Vương, mới làm Hoài Dương Vương trong lòng có chuẩn bị.
n tình này, Miên Đường tự nhiên muốn thay Vương gia trả. Cho nên Liêm dì tuy rằng vẫn luôn không giảm khẩu khí của một con buôn nhưng Miên Đường cũng mỉm cười mà lấy lễ để đối đáp, thuận tiện hỏi một chút là thứ tẩu tính khi nào muốn có hài tử.
Nói đến đây, lời phàn nàn của Liêm dì lại trào lên: "Nói mới nhớ, hắn cũng là thế tử của vương phủ, tại sao cứ mải miết theo đuổi lợi nhuận để kiếm vài đồng tiền hôi hám, mỗi ngày đều lang thang bên ngoài? Ta thật xấu hổ không dám nói cho người khác biết rằng con rể ta là huynh trưởng của Hoài Dương Vương, ngươi nghĩ xem có thể tử nào phải kinh doanh để tồn tại qua ngày hay không? Vốn luôn không về nhà, nếu con gái ta thật sự có thai thì chẳng khác nào gọi người ngoài đến để bàn tán!”
Liêm dì nói những lời khắc nghiệt như vậy, trên mặt Liêm Bính Lan tự nhiên có chút không nhịn được, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn mẫu thân của mình.
Miên Đường nghe ra được ý tứ trong lời nói của Liêm dì, nhưng nàng đã kịp thời bước xuống bước tới chỗ của thứ tẩu: "Tẩu tẩu vẫn còn trẻ, không cần sốt ruột. Khi nào muội cùng với Vương gia bàn bạc lại chút, xem có việc gì trong phủ sai nhàn hạ hay không, nếu có thể làm cho Ngũ ca ổn định bổng lộc thì cũng không cần đi ra ngoài làm lụng vất vả như vậy.”
Liêm Bính Lan vội vàng nói: “Vương phi xin đừng nói với Vương gia...... lúc trước trong nhà học Liêm đã có rất nhiều con cháu tới quấy rầy Vương gia rồi, hiện giờ nếu lại làm phiền đến Vương gia nữa thì quả thật là có chút bất tiện...”
Miên Đường vuốt ve viên thịt nhỏ đang cong lên trong tay, cười nói: "Đây là tìm việc cho người của Thôi gia, sao có thể so với lần trước được? Chỉ là Ngũ ca bị tật ở chân, nên muội e rằng sẽ khó vào vị trí chính thức. Nhưng không khó để tìm được một công việc công văn nhàn nhã trong phủ nha."
Liêm dì hơi khó chịu khi nghe điều này. Chẳng lẽ nhà họ Liêm của bà không phải là họ hàng của Thôi gia hay sao? Nhưng chính những lời này lại chỉ có thể nghĩ trong lòng mà không dám nói ra.
Kể từ khi biết được thân phận thật sự của Liễu Miên Đường, nàng ta liền có ý muốn hỏi thăm một chút về sự tích Lục Văn trên Ngưỡng sơn.
Nói đến đây đột nhiên dừng lại, thật sự đã dọa cho bà dì bay bảy hồn sáu phách. Hầu hết những tin đồn về sơn tặc trong rừng xanh đều mang tính chất thải quá, như kẻ lột da người, thả đèn trời, mổ bụng mọi tim người sống. Thậm chí còn có một giai thoại về Lục Văn làm dịu cơn khát của mình bằng máu người.
Hiện tại Miên Đường có chút trùng hai mắt, Liêm di cảm thấy hai bắp chân của mình hình như có chuột rút. Nghe nói Vân Phi trong cung kia chính là kẻ thù không đội trời chung của Liễu Miên Đường. Hiện tại ả ta đã bị nhốt ở lãnh cung, hơn nữa cả người thối rữa, sống không bằng chết, cũng không biết có phải do Liễu Miễn Đường dùng thủ đoạn gì đó hay không.
Dù gì nàng cũng có quan hệ rất tốt với Thạch Hoàng Hậu luôn nhân từ, nếu như nàng muốn trả thù Vân Phi thì chắc hẳn là rất thuận lợi.
Bởi vì đã có lòng sợ hãi như vậy nên Liêm dì không dám nói điều gì ở trước mặt của Liễu Miên Đường cả, nhưng thật ra cũng có đôi khi nói không ít điều lỡ lời.
Mà Liêm Bính Lan đương nhiên là muốn cảm ơn lòng tốt của vương phi, nói thằng là chờ đến khi Ngũ gia đi thuyền trở về sẽ cùng nhau đến phủ để cảm tạ.
Kể từ khi ở cữ, Liễu Miên Đường luôn muốn đi ra ngoài để đi dạo xung quanh, đặc biệt là muốn gặp các huynh đệ một lần. Trong khoảng thời gian này nàng thật sự đã nghẹt thở rồi, hiện tại cuối cùng cũng hết thời gian đeo hàng tá thứ trên người rồi, có thể tự do đi lại.
Về phía bốn huynh đệ kia thì có chút cảm thấy có lỗi với hai chữ “Trung nghĩa”. Từ lần trước khi nàng đưa bọn họ ra từ trong ngục, sau khi vội vàng gặp mặt một lần thì liền lại không tin tức gì về bọn họ nữa, ngay cả tiệc rượu mừng Tiểu Dập Nhi đầy tháng cũng không thấy bốn người bọn họ cùng các vị huynh đệ tiêu cục xuất hiện.
Nhưng nghĩ đến có lẽ bọn họ áp tiêu ra ngoài, thì đó cũng là chuyện bình thường. Cho nên lần này, Miên Đường sai Bích Thảo bọn họ gói trứng cưới cùng bánh kẹo, chuẩn bị lên đường, chuẩn bị để cho các huynh đệ trước kia cùng vui vẻ.
Khi tới trước cửa tiêu cục, Liễu Miên Đường lại có chút trợn tròn mắt. Chỉ thấy đại môn của tiêu cục đã dán lên giấy niêm phong của quan phủ, trước cửa tiêu điều thật sự suy tàn, nhìn thấy cũng không phải chuyện một hai ngày liền bị liêm phong.
Những chủ ý do Hoàng Hậu làm chủ cũng không phải là thứ mà một thê tử của một thần dân như nàng có thể đề cập đến.
Nếu như nàng đi tới đó, bất luận Thạch Hoàng Hậu đưa ra quyết định gì thì dường như đều giống với những suy nghĩ của nàng. Nàng không muốn phải chịu những rắc rối như vậy.
Nhưng điều mấu chốt của vấn đề là Thạch Hoàng Hậu kêu nàng đi, nàng lại không thể lấy cớ cơ thể mình nặng nề, không thể đi được, đùn đẩy như vậy thì thật sự quá lộ liễu.
Thôi Hành Chu thật ra không giống nàng, lo lắng như vậy, chỉ băn khoăn: “Có lẽ là hoàng hậu không muốn những lão thần kia nhìn thấy Thái Hậu, nhưng một mình người gánh vác không nổi trách nhiệm, cho nên muốn nàng cùng chịu trách nhiệm. Nếu đã như vậy, nàng có thể nhận lỗi mà cho qua đi, sau đó mà thuận theo thánh ý, rồi lấy cớ cơ thể không khỏe rồi sau đó xin trở về sớm một chút là được, ta đi cùng nàng rồi đứng chờ nàng ở ngoài cửa cung."
Nếu đã quyết định chịu tiếng xấu này, Miên Đường cũng nhanh nhẹn thay y phục rồi trang điểm, sau đó lên xe ngựa.
Tuy nhiên hài nhi trong bụng nàng lại đưa ra một chủ ý tuyệt vời cho bậc cha mẹ chuẩn bị nhận sự xui xẻo này.
Khi xe ngựa đang ở trên một con đường lát đá ở trước cửa cung thì có hơi xóc, Miên Đường đột nhiên cảm thấy có điều không ổn......
Có lẽ là do bị xe ngựa nghiêng ngả, xóc điên đảo nên nàng đã bị vỡ nước ối, Miên Đường lúc ấy chỉ cảm thấy thân dưới của mình đang nóng lên, trên xe ngựa sau đó liền bắt đầu ướt đẫm một khoảng.
Những người trong cung đang chờ trước cổng đều hoảng sợ, vội vàng gọi thái y đến đỡ đẻ trên xe ngựa.
Kết quả vị thái y kia chạy đến rơi cả mũ quan nhưng còn chưa kịp tới trước cửa cung nơi xe ngựa đỗ thì Hoài Tang huyện chúa đã trọng sinh rồi! Trong xe lúc bấy giờ phát ra tiếng khóc rung động cả đất trời.
Thời gian xảy ra toàn bộ quá trình này thậm chí còn không mất đến một hồ trả.
Gấp đến nỗi thái giám ở xe ngựa run tay mà nói: “Ai u uy, Vương phi, người có chịu thêm một chút nữa đi, người làm sao có thể nói sinh là sinh như vậy được!”
Thôi Hành Chu trước kia cũng nghĩ tới chuyện Miên Đường khi sinh sản cũng sẽ mất một thời gian lăn lộn, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới nàng lại sinh con mau như vậy!
Miên Đường chính mình cũng cảm thấy choáng váng, cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế mà người ta vẫn hay nói đâu? Như thế nào chỉ cảm thấy bụng buông lỏng, khóc lên vài tiếng liền như vậy chui ra thế này?
Cuối cùng thải y chỉ việc xử lý đơn giản cuống rau rốn của đứa trẻ mới sinh, Thôi Hành Chu cùng thủ vệ kia đều ôm chăn bông mang theo tới lấp kín cửa sổ và cửa ra vào của xe ngựa, sau đó âm thầm lặng lẽ mà trực tiếp hồi phủ mãi cho đến khi đến tẩm viện của Miên Đường, Miên Đường mới ôm trẻ con bình an vô sự xuống xe ngựa về phòng để ở cữ.
Thái phi nghe nói Miên Đường sinh hạ hài tử ở trước cửa cung liền kêu thị nữ đỡ mình vội vàng chạy tới hỏi Thôi Hành Chu: “Hạ sinh là nam nhi hay nữ nhi?”
Kết quả Hoài Dương Vương bị hỏi đến sửng sốt, mới vừa rồi bận rộn đến mức không nghĩ được gì mà chỉ lo hỏi Miên Đường có ổn không, lại vội vàng lau nước mắt rồi khoác áo cho Miên Đường đỡ lạnh, căn bản không để ý xem đứa nhỏ là nam hay nữ.
Sở thái phi thật sự không thể đứng nhìn bộ dáng ngây ngốc đến nói không nên lời nào của nhi tử được nữa liền đẩy hắn sang một bên mà lập tức chạy vào trong phòng.
Lúc này bà vú đã sớm được mời đến để tắm rửa cho đứa nhỏ, thấy thái phi vào thì liền cười nói: “Chúc mừng thái phi, chúc mừng Vương gia, Vương phi của chúng ta đã hạ sinh được một tiểu thiếu gia!”
Sở thái phi nhìn đôi tay đôi chân bắp thịt cuồn cuộn, chiếc mông nhỏ cong lên, vừa nhìn đã biết đã biết đó là một đứa bé trai cứng cáp. Tuy rằng bụng của Miên Đường nhìn không lớn, nhưng cái đầu của tiểu oa nhi này cũng không nhỏ, chỉ chắp tay trước ngực cảm tạ trời xanh phù hộ cho mẫu tử được bình an.
Lúc này Thôi Hành Chu cũng đi vào trong phòng, nhận từ bà vú đứa con trai đang được bao bọc bởi bịch tã lót, hắn nhìn đôi mắt nhỏ còn chưa mở của nhi tử cùng với cái miệng nhỏ tìm ăn thì cảm thấy thật sự rất giống dáng vẻ của hắn hồi nhỏ.
Miên Đường cùng Thôi Hành Chu đã sớm nghĩ xong tên cho con rồi, nếu là nam tử thì sẽ đặt tên con là Tiểu Dập Nhi.
Hiện tại Tiểu Dập Nhi thật sự ngoan ngoãn, nằm gọn trong trong vòng tay của Miên Đường, Miên Đường ôm cục thịt ấm áp mà mềm mại này mà trong lòng còn cảm thấy có chút như đang nằm mơ, mới buổi sáng vẫn còn ở trong bụng của nàng mà hiện tại đã nằm trong vòng tay của nàng rồi.
Sở thái phi không muốn quấy rầy con dâu nghỉ ngơi, ôm tôn tử được một lúc thì liền cảm thấy thỏa mãn mà đi ra ngoài.
Thôi Hành Chu ở một bên lẳng lặng nhìn Miên Đường đang ôm nhi tử, nhịn không được mà cũng ôm nàng, hôn lên trán nàng rồi nói: “Vất vả cho nàng rồi.”
Nói đến vất vả, Miên Đường sinh thuận lợi đến độ có chút chột dạ, nghe được hai chữ “vất vả” thì thật là không dám nhận, lẩm bẩm nói: “Sinh thuận lợi đến như vậy, thật đúng là sắp thành trâu mẹ rồi....”
Đứa trẻ đang nằm trong lông ngực của nàng dường như nghe được và hiểu được những gì mẫu thân nói, tuy hai mắt nhắm nghiền thế nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên, nhìn như đang cười vậy.
Miên Đường vỗ nhẹ vào trán hắn và nói: “Còn dám cười! Đều là do chàng làm hại mẫu thân như ta mất mặt, ngày mai chắc chắn trong kinh thành đều biết chuyện ta sinh ở cửa cung.”
Thôi Hành Chu hôn lên khuôn mặt nhỏ của nhi tử: “Nhi tử ngoan, con đã xóa sạch ô danh của cha rồi, mọi người ai cũng nghĩ mẫu thân con sẽ rong huyết khi sinh ra con, nhưng cuối cùng, con đã bị tổng ra ngoài ngay sau khi mẫu thân con lên xe ngựa! Sau này nếu con bướng bỉnh, cha sẽ không ngừng đánh vào mông con!”
Miên Đường nhìn lại khuôn mặt lớn nhỏ thấy đều như một khuôn đúc ra, không khỏi cảm thấy ngọt ngào mà cười ra thành tiếng.
Tiểu Dập Nhi sinh ra đã giúp mẫu thân của mình không ít chuyện. Trước mắt là không cần phải tiến cung để đưa ra lời khuyên cho Thạch Hoàng Hậu. Tuy nhiên những vật phẩm được ban thưởng trong hoàng cung lại được đưa lên xe mà đưa tới.
Thạch Hoàng Hậu nghe nói Hoài Dương Vương phi đã mạo hiểm sinh trên xe ngựa ở trước cửa cung, cũng thật là nên xin lỗi liền sai người chuẩn bị đủ các thứ cống phẩm bổ dưỡng, còn ban thưởng cho tiểu thế tử những vật dụng cần thiết, toàn bộ sẽ được chất lên xe ngựa và đưa thẳng tới vương phủ.
Qua chuyện này cũng đủ để nhìn ra được quan hệ cá nhân giữa Thạch Hoàng Hậu và Hoài Dương Vương phi thân mật cỡ nào.
Dưới sự sủng ái lâu dài như vậy, lại không người dám tiết lộ quá khứ đã từng vào rừng làm cướp của Hoài Tang huyện chúa cùng hoàng đế Lưu Dục. Đến khi trăng tròn đầy tháng của Tiểu Dập Nhi, rất nhiều người đã gửi lời chúc mừng cùng với quả đến họ.
Miên Đường nhìn danh mục quà tặng thì không biết chính mình lại có giao tình với nhiều người như vậy.
Thạch Hoàng Hậu cũng tự mình tới thăm Miên Đường, ngay cả hoàng tử đều theo tới đây, đứng ở nội liền tò mò đều dùng ngón tay chọc chọc vào mặt của tiểu thế tử, còn kêu: “Mẫu hậu, hắn béo hơn so với muội muội của con!”
Tiểu Dập Nhi đích xác là rất béo.
Miên Đường nhất định phải tự mình cho con bú, lượng sữa rất vừa đủ nên cánh tay nhỏ nhắn của Tiểu Dập Nhi nhìn giống như khớp củ sen, bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của hắn nhét đầy túi.
Tuy nhiên Thạch Hoàng Hậu nhìn qua thế nhưng lại gầy đi không ít, vừa hỏi mới biết, Lưu Dục gần nhất thân thể không tốt, cần Hoàng Hậu thay hắn phê duyệt tấu chương, kể từ đó, Thạch Hoàng Hậu làm lụng vất vả đến như vậy nên có chút gầy đi.
Nhìn Miên Đường ở cữ dưỡng đến nỗi gương mặt béo tròn ra, Thạch Hoàng Hậu tỏ vẻ hâm mộ: “Nữ nhân gia, nên như Vương phi ngươi như vậy, mọi việc đều không cần bận tâm, hiện giờ người khác đều cực kỳ hâm mộ bổn cung vì đứng đầu lục cung, bổn cung bây giờ lại hoài niệm trước kia mới khi vừa mới gả cho vạn tuế, chỉ có một mình một tiểu viện, vui sướng vô cùng”
Miên Đường nói: “Thần thiếp đâu có gì đáng để hâm mộ, hiện chỉ ngồi một chỗ ở cữ trong phủ môn đến mốc meo lên rồi. Cũng không biết gần đây trong kinh thành có xảy ra chuyện gì mới mẻ hay không.”
Thạch Hoàng Hậu thở dài một hơi nói: “Còn có thể có cái gì mới mẻ hơn chuyện này, chỉ là có lâu lâu sẽ có một vài lão thần làm loạn muốn gặp Thái Hậu. Nhưng Thái hậu sức khỏe không tốt, làm sao có thể chịu được việc tung hoành trong cung này? Lần này trong cung nhiều biến cố, Cung gia lại can dự quá sâu, vạn tuế vẫn luôn muốn xử trí sao cho người khác không sinh lòng phản đối. Nhưng cũng không biết người nào lại đi gieo rắc tin đồn trong thành rằng vạn tuế không phải là hoàng thất chính thống, lại giết hại hoàng thúc là Tuy vương......”
Miên Đường nhíu mày nói: “Tất cả đều là lời nói hỗn láo của những con người xấu xa, nhị thánh chở có vì thế mà cảm thấy phiền lòng, người dân bá tánh sống vui vẻ hạnh phúc là được, còn những chuyện thâm cung đại sự thì bọn họ có liên quan gì đâu?”
Thạch Hoàng Hậu cười nói: “Cả triều văn võ nếu đều như Vương phi, lý tình minh bạch như vậy thì quá tốt rồi. Khi nào ngươi ở cữ xong thì hãy thường xuyên vào cung trò chuyện cùng bốn cung!”
Miên Đường cũng mỉm cười gật đầu đồng ý, tuy nhiên theo nàng được biết thì Hoàng Hậu hẳn là không cần người trò chuyện. Mọi chuyện trong ngoài hoàng cung đều đang chờ nàng xử lý..
Không biết vì sao, vị Tôn Vân Nương vẫn còn sống, chẳng qua bị giam vào lãnh cung, thiếu ăn thiếu mặc. Thạch gia ngoài việc đối phó với Cung gia thì cũng đang dồn lực lượng của phần Đông cung cũ, đặc biệt là nhà họ Tôn đã bị thanh lý trừ bỏ.
Kể từ đó, Thạch gia cùng Hoài Dương Vương đã duy trì được sự cân bằng và hài hòa.
Khi Miên Đường ở cữ, thứ tẩu của nàng là Liêm Bính Lan cùng với Liêm dì cũng đã tới thăm nàng vài lần.
Lúc trước khi Tuy vương ở trấn Khánh Phong lén lút vận binh, là tiểu nhị, thuộc hạ của Ngũ gia Thôi Hành Địch phát hiện ra rồi cấp báo cho Ngũ gia. Ngũ gia lúc ấy cảm thấy không đúng, liền lập tức phái người báo cho Hoài Dương Vương, mới làm Hoài Dương Vương trong lòng có chuẩn bị.
n tình này, Miên Đường tự nhiên muốn thay Vương gia trả. Cho nên Liêm dì tuy rằng vẫn luôn không giảm khẩu khí của một con buôn nhưng Miên Đường cũng mỉm cười mà lấy lễ để đối đáp, thuận tiện hỏi một chút là thứ tẩu tính khi nào muốn có hài tử.
Nói đến đây, lời phàn nàn của Liêm dì lại trào lên: "Nói mới nhớ, hắn cũng là thế tử của vương phủ, tại sao cứ mải miết theo đuổi lợi nhuận để kiếm vài đồng tiền hôi hám, mỗi ngày đều lang thang bên ngoài? Ta thật xấu hổ không dám nói cho người khác biết rằng con rể ta là huynh trưởng của Hoài Dương Vương, ngươi nghĩ xem có thể tử nào phải kinh doanh để tồn tại qua ngày hay không? Vốn luôn không về nhà, nếu con gái ta thật sự có thai thì chẳng khác nào gọi người ngoài đến để bàn tán!”
Liêm dì nói những lời khắc nghiệt như vậy, trên mặt Liêm Bính Lan tự nhiên có chút không nhịn được, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn mẫu thân của mình.
Miên Đường nghe ra được ý tứ trong lời nói của Liêm dì, nhưng nàng đã kịp thời bước xuống bước tới chỗ của thứ tẩu: "Tẩu tẩu vẫn còn trẻ, không cần sốt ruột. Khi nào muội cùng với Vương gia bàn bạc lại chút, xem có việc gì trong phủ sai nhàn hạ hay không, nếu có thể làm cho Ngũ ca ổn định bổng lộc thì cũng không cần đi ra ngoài làm lụng vất vả như vậy.”
Liêm Bính Lan vội vàng nói: “Vương phi xin đừng nói với Vương gia...... lúc trước trong nhà học Liêm đã có rất nhiều con cháu tới quấy rầy Vương gia rồi, hiện giờ nếu lại làm phiền đến Vương gia nữa thì quả thật là có chút bất tiện...”
Miên Đường vuốt ve viên thịt nhỏ đang cong lên trong tay, cười nói: "Đây là tìm việc cho người của Thôi gia, sao có thể so với lần trước được? Chỉ là Ngũ ca bị tật ở chân, nên muội e rằng sẽ khó vào vị trí chính thức. Nhưng không khó để tìm được một công việc công văn nhàn nhã trong phủ nha."
Liêm dì hơi khó chịu khi nghe điều này. Chẳng lẽ nhà họ Liêm của bà không phải là họ hàng của Thôi gia hay sao? Nhưng chính những lời này lại chỉ có thể nghĩ trong lòng mà không dám nói ra.
Kể từ khi biết được thân phận thật sự của Liễu Miên Đường, nàng ta liền có ý muốn hỏi thăm một chút về sự tích Lục Văn trên Ngưỡng sơn.
Nói đến đây đột nhiên dừng lại, thật sự đã dọa cho bà dì bay bảy hồn sáu phách. Hầu hết những tin đồn về sơn tặc trong rừng xanh đều mang tính chất thải quá, như kẻ lột da người, thả đèn trời, mổ bụng mọi tim người sống. Thậm chí còn có một giai thoại về Lục Văn làm dịu cơn khát của mình bằng máu người.
Hiện tại Miên Đường có chút trùng hai mắt, Liêm di cảm thấy hai bắp chân của mình hình như có chuột rút. Nghe nói Vân Phi trong cung kia chính là kẻ thù không đội trời chung của Liễu Miên Đường. Hiện tại ả ta đã bị nhốt ở lãnh cung, hơn nữa cả người thối rữa, sống không bằng chết, cũng không biết có phải do Liễu Miễn Đường dùng thủ đoạn gì đó hay không.
Dù gì nàng cũng có quan hệ rất tốt với Thạch Hoàng Hậu luôn nhân từ, nếu như nàng muốn trả thù Vân Phi thì chắc hẳn là rất thuận lợi.
Bởi vì đã có lòng sợ hãi như vậy nên Liêm dì không dám nói điều gì ở trước mặt của Liễu Miên Đường cả, nhưng thật ra cũng có đôi khi nói không ít điều lỡ lời.
Mà Liêm Bính Lan đương nhiên là muốn cảm ơn lòng tốt của vương phi, nói thằng là chờ đến khi Ngũ gia đi thuyền trở về sẽ cùng nhau đến phủ để cảm tạ.
Kể từ khi ở cữ, Liễu Miên Đường luôn muốn đi ra ngoài để đi dạo xung quanh, đặc biệt là muốn gặp các huynh đệ một lần. Trong khoảng thời gian này nàng thật sự đã nghẹt thở rồi, hiện tại cuối cùng cũng hết thời gian đeo hàng tá thứ trên người rồi, có thể tự do đi lại.
Về phía bốn huynh đệ kia thì có chút cảm thấy có lỗi với hai chữ “Trung nghĩa”. Từ lần trước khi nàng đưa bọn họ ra từ trong ngục, sau khi vội vàng gặp mặt một lần thì liền lại không tin tức gì về bọn họ nữa, ngay cả tiệc rượu mừng Tiểu Dập Nhi đầy tháng cũng không thấy bốn người bọn họ cùng các vị huynh đệ tiêu cục xuất hiện.
Nhưng nghĩ đến có lẽ bọn họ áp tiêu ra ngoài, thì đó cũng là chuyện bình thường. Cho nên lần này, Miên Đường sai Bích Thảo bọn họ gói trứng cưới cùng bánh kẹo, chuẩn bị lên đường, chuẩn bị để cho các huynh đệ trước kia cùng vui vẻ.
Khi tới trước cửa tiêu cục, Liễu Miên Đường lại có chút trợn tròn mắt. Chỉ thấy đại môn của tiêu cục đã dán lên giấy niêm phong của quan phủ, trước cửa tiêu điều thật sự suy tàn, nhìn thấy cũng không phải chuyện một hai ngày liền bị liêm phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.