Chương 215:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Hoài Dương Vương nhìn cái đĩa đã bị nàng ăn đến trống không kia thì mặt lập tức căng thẳng, bước nhanh tới chỗ nàng, giật lấy cái đĩa trên tay và nói: “Nàng vẫn còn ăn mấy thứ này được à? Nàng muốn bị đánh vì ăn sao?”
Miên Đường liếm liếm khóe miệng, vẻ mặt có chút ủy khuất nói: “Ta mới ăn được ba cái, Lý ma ma sợ ta ăn nhiều, mỗi cái bánh bột ngô đều được chiên ít dầu nhất có thể, hơn nữa mỗi cái bánh chỉ to bằng một nửa cái mua ở ngoài các cửa tiệm, ta ăn một chút thì không có làm sao đâu......”
Thôi Hành Chu vẫn xụ mặt xuống như cũ nói: “Nàng còn có mặt mũi nói rằng mình ăn không đủ? Cái miệng nhỏ này của nàng thèm ăn đến mức trở thành điểm yếu để cho người ta nắm thóp! Nếu không phải Thạch Hoàng Hậu sớm thông khí cho nàng thì chẳng phải nàng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi hay sao?”
Miên Đường vừa cười vừa lôi kéo hẳn tay, kêu hắn sờ vào cái bụng nhỏ như nắp nồi của mình rồi nói: “Chàng nhìn xem, độ lớn nhỏ này không phải là vừa đủ hay sao?”
Khoảng thời gian trước, vì để che mắt nội gián của Tuy vương, Miên Đường mỗi ngày đều phải đeo thêm vào bụng mình thêm một tầng đệm mỏng nên khi chỉ nhìn thoáng qua thì trông rất giống một cái bụng cực lớn.
Những đồ ăn vặt bên ngoài phủ kia cũng chỉ là mua xong để đó, Miên Đường thậm chí còn chưa chạm vào nó, những đồ ăn thường ngày đều do Lý ma ma tự mình trông chừng và tự tay làm.
Có Lý ma ma giám sát, Miên Đường dù có muốn ăn nhiều hơn một chút đều không được phép. Tối nay nàng làm bộ bị vỡ nước ối rồi sắp sinh, sau đó thông minh mà đi từ đường hầm của vương phủ tới tiểu viện, trước khi đi còn không quên kêu Bích Thỏa mang theo hai hộp bánh để ăn, nhân lúc Lý ma ma đi giúp đỡ lão vương phi nghỉ ngơi thì liền ăn vụng một cách hung hãn đến nỗi phồng má trợn mắt, có thể đoán được trong bụng nàng là một con sâu tham ăn.
Nhìn thấy vẻ mặt của Thôi Hành Chu, Miên Đường chớp đôi mắt, vội vàng ngắt lời hắn: “Sao rồi? Mọi chuyện như thế nào rồi?”
Hoài Dương Vương gật đầu nói: “Tình hình trong cung đã ổn định, Tuy vương cũng đã bị bắt lấy, tuy nhiên những lão thần đều không được thả ra khỏi hoàng cung. Cuối cùng thì Tuy vương liên thủ cùng với Cung gia vì lợi ích riêng, hiện tại vây cánh trong kinh thành của Tuy vương đều đã được quét sạch. Còn về phía Thái Hoàng Thái Hậu thì đã có vạn tuế “quan tâm” nàng lúc tuổi già, không cần những người làm thần tử như chúng ta phải bận tâm.”
Nói xong những điều này, hắn cũng không quên giật lấy nửa cái bánh chiên dầu còn lại từ trong tay nàng trước khi tiếp tục nói: “Tuy rằng bên ngoài ta khá khen cho nàng khi đã giả vờ sinh con, nhưng chính xác ngày mà nàng hạ sinh hài tử cũng sắp tới rồi. Nếu như nàng còn tiếp tục ăn mà không được giám sát chặt chẽ thì khác gì nàng đang nuôi cho thai nhi ngày một lớn hơn! Từ ngày mai trở đi, nàng chỉ được phép ăn rau xanh với gạo tẻ, nếu ai còn dám đem những thứ đồ dầu mỡ như thế này cho nàng thì ta sẽ đem bán người đó cho bọn buôn người!”
Câu nói cuối cùng này rõ ràng là nói cho những người đang đứng bên ngoài phòng như Bích Thảo nghe.
Bích Thảo phản ứng nhanh chóng, sau nghe Vương gia nói như vậy thì liền cúi đầu tiến vào, tay chân lanh lẹ mà đem hộp đồ ăn vặt kia đem đi chỗ khác.
Miên Đường chép miệng, không biết vì sao mang thai đến tháng cuối lại ngày càng thèm ăn như vậy. Thấy Thôi Hành Chu ngang tàng như vậy thì lập tức cảm thấy có chút ủy khuất nảy lên trong lòng: “Ta mang thai vất vả như vậy nhưng chàng cái gì cũng đều không cho ta ăn, đi đâu cũng không cho đi. Ta nghe nói lúc lâm bồn là đau đến nỗi kêu cha gọi mẹ. Nếu vậy thì sau này chàng đi mà tìm người khác sinh con cho chàng đi...
Nói xong lời cuối cùng, nàng thế nhưng lại khóc nức nở. Thôi Hành Chu cứ để như vậy, xem nàng có thật sự khóc không, không lâu sau đã đầu hàng trước âm thanh của nàng, nói: “Nhi tử của người khác sinh làm sao có thể tuấn tú bằng nhi tử do nàng sinh ra được? Nhưng những ngày này cần phải cẩn thận, nàng cố gắng nhịn một chút. Sau khi nàng ở cữ xong ta sẽ lập tức cho người mời mấy đầu bếp về trữ ở trong vương phủ, đợi đến lúc đó nàng có thể ăn thoải mái, dù có ăn đến nỗi tai to mặt lớn thì ta cũng không chê nàng.”
Miên Đường nghe vậy thì lập tức nín khóc, lấy từ bên cạnh ra một cái gương đồng nhỏ, soi soi mấy cái rồi khẩn trương nói: “Ta làm sao? Dạo này ta lại béo hơn lúc trước rồi à?”
Thôi Hành Chu hôn lên mặt của nàng một cái rồi nói: “Béo một chút mới tốt, như vậy đến lúc gần gũi càng có thêm mùi vị!”
Hắn nói như vậy cũng không hề sai, thân hình của Miên Đường tuy rằng chỉ là hơi biến đổi một chút, nhưng vì thế nên khi bế lên lại càng thêm mềm mại, này là vừa thơm vừa mềm, cũng có thể so sánh với cái bánh chiên dầu mê hoặc kia!
Bắt nàng ăn ít lại thì nàng liền khóc sướt mướt. Theo lý mà nói thì hắn ăn ít cũng không hề ít lần, nhưng có lần nào mà hắn khóc nhè đòi ăn với nàng không?
Chờ nàng sinh xong...... Thôi Hành Chu nhịn không được mà oán hận nghĩ.
Miên Đường ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hắn đang cắn chặt cằm, đã nhiều ngày Thôi Hành Chu ban đêm đều lăn qua lộn lại vì ngủ không yên, suốt đêm cầm nỏ luyện tập quyền pháp lớn nhỏ, Miên Đường tự nhiên đoán được rằng Vương gia đang khát khô cổ rồi.
Bây giờ nàng nhịn không được mà vuốt cằm hẳn rồi cười ha hả: “Mùi vị thơm ngon nhưng lại không được ăn, Vương gia quả thật là người đáng thương!”
Thôi Hành Chu nhìn bộ dạng nghịch ngợm của nàng liền chụp lấy khuôn mặt của nàng mà hôn lên mấy cái.
Sau một đêm biến cố trong cung, ngày hôm sau kinh thành chỉ toàn là đao và kiếm, tuy nhiên đêm đó ở trong một căn nhà trong một con hẻm nhỏ lại là một chút an bình ấm áp.
Chờ tới rạng sáng ngày thứ hai, tin tức Cung gia cùng Tuy vương phủ bị niêm phong suốt đêm đã gây chấn động toàn bộ triều đình.
Về phần các đại thần trong triều, hơn phân nửa bị nhốt ở trong cung và vẫn luôn không được thả ra ngoài từ đêm hôm qua tới bây giờ.
Binh lính của Thạch gia và Thôi gia lần lượt tiến vào cung để thay quân, và những người lính canh ở cổng cung điện cũng thay đổi tên của họ. Rất nhiều quan lại có quan hệ mật thiết với Tuy vương đều đã biến mất không một chút dấu vết, đến nay sống chết không rõ tung tích.
Ngay cả căn đại môn là phủ trạch cũng luôn đóng chặt cửa, từ chối tiếp khách để nếu lỡ bỗng dưng bị liên lụy.
Tuy nhiên so với tình cảnh các phu nhân trong lòng thấp thỏm lo âu, khuôn mặt như người mất hồn thì Hoài Dương Vương phủ lại có không khí của sự khổ tận cam lai.
*Khổ tận cam lai: Đắng hết ngọt đến, ý nói vận khổ đã qua, vận sướng bắt đầu tới.
Trong đêm khủng khiếp đó, sau khi biết những chậu máu được đem ra khỏi phòng sinh đều là máu heo thì Sở thái phi chỉ thiếu chút nữa là yêu cầu Cao quản gia xuất gia pháp, hung hãng đi tìm nhi tử và con dâu, người mà đầy một miệng dối trá để trừng phạt.
Miên Đường ôm bụng cười nhẹ và tỉ mỉ kể cho thái phi nghe những bí mật mà bọn họ đã giấu bà.
Khi nhắc đến chuyện Vân Phi trong cung cấu kết với Tuy vương, mua những thức ăn đã bị cho thêm thuốc dược vật thúc giục trả con lớn nhanh, Sở thái phi ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm, nhưng lại không đành lòng trách nhi tử cùng với con dâu đa giả thần giả quỷ để lừa gạt bà.
Hơn nữa Miên Đường cũng nói vì sao lại phải nói dối thái phi và tỷ tỷ, thật sự là bởi vì lúc trước khi Tuy vương sắp xếp tai mắt của mình vào trong vương phủ thì nàng cũng tính sàng lọc hết trong một lần, nhưng lại nghĩ làm vậy thì sợ lọc không sạch sạn.
Chính vì sợ bị lộ tin đồn, bọn họ chỉ có thể giấu diếm, nhất thời làm cho mẫu thân và tủy tỷ sợ hãi, chờ việc này chấm dứt, phu thê hai người bọn họ tự khắc sẽ quỳ xuống xin chịu phạt.
Bây giờ Miên Đường đã cởi bỏ lớp đệm quanh bụng xuống, tiểu nắp nồi không lớn cũng không nhỏ, hóa ra nhìn cũng không đến nỗi ghê người đến vậy..
Tuy rằng đêm hôm đó thái phi bị dọa đến hồn bay phách lạc, nhưng làm sai có thể so sánh được với sự an toàn của những người quan trọng trong gia tộc của mình? Nếu như bị dọa một lần mà có thể diệt trừ đám người xấu xa, xu nịnh kia, như vậy thì nàng tình nguyện bị làm cho sợ hãi một lần nữa.
Mà đêm hôm đó, ngoại viện của vương phủ đã bại lộ không ít những thứ quỷ quái. Cùng thời điểm trong kinh thành chỉnh đốn lại thì bên ngoại viện của vương phủ cũng đã trói không ít người đem ra ngoài.
Đợi đến khi các vị đại thần được thả ra từ trong cung, rất nhiều phu nhân lần lượt chủ động tới gõ cửa lớn của phủ Hoài Dương Vương, đều là tới thăm dò phong phanh, chủ yếu là tới xem tình trạng sinh khó của Miên Đường.
Chỉ đáng tiếc là Hoài Dương Vương phi còn chưa có sinh con chỉ sợ các phu nhân không được chứng kiến những gì muốn thấy được rồi.
Trong lúc Miên Đường rảnh rỗi liền lo lắng mà hỏi thăm vị Tuy vương phi kia một chút. Tuy trong vương phủ có rắn và chuột hung hăng ngang ngược, tuy nhiên vị Tuy vương phi kia lại cảm thấy có chút hơi đáng tiếc, chỉ trách bản thân gả cho nhầm người rồi, cũng không biết tình hình hiện tại như thế nào.
Nếu tương lai người trong vương phủ bị đày đi, Miên Đường vẫn hy vọng có thể vươn tay ra để giúp đỡ Tuy vương phi một chút.
Khi nàng hỏi Thôi Hành Chu, Thôi Hành Chu lại nhìn nàng nói: “Ta biết nàng thương hại nàng ta nhu nhược, yếu đuối, bởi vì ta lúc trước đã làm tổn hại đến thanh danh của nàng ta mà cảm thấy có lỗi. Nhưng dưới tổ không có trứng, nếu chuyện này là do ta làm chủ, quyết định thì không cần nàng nhắc nhở thì ta cũng sẽ tha cho nàng một mạng. Chỉ là.....vào cái đêm Tuy vương bị kết án, hắn đã tự cởi thắt lưng của mình và tự sát trong ngục rồi. Tuy vương phi cùng với thế tử sau khi nghe nói Tuy vương đã chết, liền tuẫn tiết nhảy xuống giếng mà chết. Người không còn nữa, nàng cũng không cần quan tâm làm gì.”
Miên Đường nghe được như vậy thì không khỏi trừng lớn đôi mắt, chần chừ nói: “Tuy vương...... không giống loại người có thể làm ra hành động như tự sát được, mà Tuy vương phi cũng không nên có tính tình cương nghị và thủ tiết như vậy chứ?”
Nghĩ đến việc Tuy vương lúc trước không được tiên đế chiếu cố, liền bắt đầu vắt óc tu hành, vẫn luôn tích lũy lực lượng, một người kiên trì như vậy thì làm thế nào mà hắn ta có thể chỉ vì thất vọng mà có hành động tự sát ngay sau khi bị bắt được?
Lại nói đến Tuy vương phi, lúc trước nàng bị tung tin vịt bởi vì bị sơn phủ bắt cóc, đều có thể phớt lờ những ô danh đó mà sống tiếp đến ngày hôm nay. Bây giờ như thế nào lại vì Tuy vương tự sát mà liền đem theo nhi tử rồi nhảy giếng?
Thôi Hành Chu nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Nàng tuy rằng cũng đã từng là cướp, nhưng đối với người khác thì trong lòng vẫn luôn mang theo vài phần nhân từ. Về điểm này thì nàng quả thực không bằng... người khác.”
Những người đến phủ của Tuy vương vào ngày hôm đó đều là thân binh của Thạch gia, còn cụ thể nội tình như thế nào thì chính Hoài Dương Vương cũng không biết, nhưng là đại khái cũng có thể đoán được đó là một đêm thảm thiết.
Thạch gia nhất định không hy vọng kỳ tích chạy thoát năm đó của Lưu Dục lại một lần nữa xảy ra ở trên người của nhi tử của Tuy vương, cho nên lập ý muốn diệt cỏ phải diệt tận gốc, nhất định không để lưu lại chút sự sống, hơi thở nào.
Miên Đường nghe được vậy thì lặng im, cuối cùng trong lòng vì thương tiếc mà thở dài một tiếng: Như vậy xem ra, Tử Du công tử mới đích thị là người thông minh, biết dạng hiền thê nào mới có thể trợ giúp hắn leo lên ngai vàng. Năm đó nếu nàng không ra đi thì đến cuối cùng người mà hắn muốn cưới cũng tuyệt đối không phải là nàng.
Lời này chính là những lời thật lòng của Miên Đường. Nếu như hai quân đối chọi, chém giết chống lại nhau, Miên Đường tự hỏi chuyện đó tuyệt đối không phải là những lời nói đùa, những âm mưu đã được lên kế hoạch sẵn cứ thế thực hiện theo là được.
Nhưng chính là vị này đã đi thăm dò hàng nghìn dặm, nhổ cỏ tận gốc những kẻ thù của mình, đến trẻ nhỏ cũng tuyệt tình mà không buông tha, nàng tự vấn bản thân mình rằng trình độ còn thua kém hắn rất nhiều.
Lúc Liễu Miên Đường lặng im, Thôi Hành Chu cũng không nói gì, tay cầm chén trà chậm rãi lắc nhẹ để mặt nước gợn sóng lăn tăn.
Trong phòng lúc này bỗng nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Chờ đến khi tinh thần của Miên Đường được khôi phục lại, nàng liền hỏi Thôi Hành Chu có phải hắn cũng đang có suy nghĩ giống nàng hay không.
“Nếu như suy nghĩ kỹ càng, lần này tuy mưu kế của Tuy vương mưu kế rất chặt chẽ nhưng lại đều để mất rất nhiều thời cơ tốt. Suy cho cùng, đều do hắn và Vân Phi coi chúng ta là kẻ thù hàng đầu, thế nhưng lại xem nhẹ một người....”
Miên Đường không có nói thêm gì nữa, Thôi Hành Chu cũng đã đoán ra được người nàng muốn nói tới là ai.
Lần này Tuy vương sở dĩ bị thua, hoàn toàn là bởi vì hạ nhân bên cạnh Vân Phi phản bội lại bọn họ.
Miên Đường cũng đã dò hỏi Thạch Hoàng Hậu khi nàng đến thăm mình mang thai mới nghe nàng nói rằng lúc trước khi Tôn Vân Nương cùng nàng kết giao, Thạch Hoàng Hậu trong lúc vô ý đã từng giúp đỡ bình phong kia vài lần, cho nên lần này Vân Phi cùng với Tuy vương bí mật mưu đồ hạ độc, vu hãm cho Hoài Dương Vương, bình phong tình thế không ổn liền lén lút đi tìm Hoàng Hậu để tiết lộ tinh hình thực tế.
Miên Đường không biết Thạch Hoàng Hậu đã giúp bình phong kia bao che tội lớn đến thế nào, tuy nhiên lần này có thể phát hiện ra độc kế của Tuy vương, nhanh hơn hẳn một bước, thật đúng là không phụ công giúp đỡ của Thạch Hoàng Hậu.
Vị Hoàng hậu nhìn thì thấy thân hình béo tròn, nhưng trước là chặt đứt quyền lực của Thái Hoàng Thái Hậu, sau là lật đổ Tuy vương, cuối cùng là giúp đỡ phu quân của chính mình ngồi vững vàng trên ngai vàng tối cao.
Hiện tại khắp mọi nơi trong kinh thành đều cực kỳ hâm mộ Hoài Dương Vương, vẫn đứng sừng sững giữa biến cố lần này của kinh thành, rồi trở thành trụ cột vững vàng của vạn tuế để chủ trì triều chính.
Tuy nhiên Miên Đường lại cảm thấy vẫn còn có dòng chảy dưới con sông lớn, không chừng vẫn đang chờ thời cơ chảy ngược, bất cứ lúc nào cũng không được mất cảnh giác.
tuy nhiên Thái Hoàng Thái Hậu cầm đầu Cung gia, ở triều đình lập căn cũng không phải là một ngày hai ngày. Nghe nói Thái Hoàng Thái Hậu tuy rằng bị nhốt trong thâm cung nhưng vẫn có mấy lão Vương gia viết thu khẩn cầu bệ hạ cho phép bọn họ gặp mặt Thái Hoàng Thái Hậu, cũng là làm cho bá tánh trong thiên hạ được an tâm.
Đây là chuyện của hậu cung, Thạch Hoàng Hậu nhất thời cảm thấy khó xử, liền muốn tìm một người để bàn bạc, thương lượng, vì thế hạ ý chỉ gọi Liễu Miên Đường vào cung.
Miên Đường liếm liếm khóe miệng, vẻ mặt có chút ủy khuất nói: “Ta mới ăn được ba cái, Lý ma ma sợ ta ăn nhiều, mỗi cái bánh bột ngô đều được chiên ít dầu nhất có thể, hơn nữa mỗi cái bánh chỉ to bằng một nửa cái mua ở ngoài các cửa tiệm, ta ăn một chút thì không có làm sao đâu......”
Thôi Hành Chu vẫn xụ mặt xuống như cũ nói: “Nàng còn có mặt mũi nói rằng mình ăn không đủ? Cái miệng nhỏ này của nàng thèm ăn đến mức trở thành điểm yếu để cho người ta nắm thóp! Nếu không phải Thạch Hoàng Hậu sớm thông khí cho nàng thì chẳng phải nàng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi hay sao?”
Miên Đường vừa cười vừa lôi kéo hẳn tay, kêu hắn sờ vào cái bụng nhỏ như nắp nồi của mình rồi nói: “Chàng nhìn xem, độ lớn nhỏ này không phải là vừa đủ hay sao?”
Khoảng thời gian trước, vì để che mắt nội gián của Tuy vương, Miên Đường mỗi ngày đều phải đeo thêm vào bụng mình thêm một tầng đệm mỏng nên khi chỉ nhìn thoáng qua thì trông rất giống một cái bụng cực lớn.
Những đồ ăn vặt bên ngoài phủ kia cũng chỉ là mua xong để đó, Miên Đường thậm chí còn chưa chạm vào nó, những đồ ăn thường ngày đều do Lý ma ma tự mình trông chừng và tự tay làm.
Có Lý ma ma giám sát, Miên Đường dù có muốn ăn nhiều hơn một chút đều không được phép. Tối nay nàng làm bộ bị vỡ nước ối rồi sắp sinh, sau đó thông minh mà đi từ đường hầm của vương phủ tới tiểu viện, trước khi đi còn không quên kêu Bích Thỏa mang theo hai hộp bánh để ăn, nhân lúc Lý ma ma đi giúp đỡ lão vương phi nghỉ ngơi thì liền ăn vụng một cách hung hãn đến nỗi phồng má trợn mắt, có thể đoán được trong bụng nàng là một con sâu tham ăn.
Nhìn thấy vẻ mặt của Thôi Hành Chu, Miên Đường chớp đôi mắt, vội vàng ngắt lời hắn: “Sao rồi? Mọi chuyện như thế nào rồi?”
Hoài Dương Vương gật đầu nói: “Tình hình trong cung đã ổn định, Tuy vương cũng đã bị bắt lấy, tuy nhiên những lão thần đều không được thả ra khỏi hoàng cung. Cuối cùng thì Tuy vương liên thủ cùng với Cung gia vì lợi ích riêng, hiện tại vây cánh trong kinh thành của Tuy vương đều đã được quét sạch. Còn về phía Thái Hoàng Thái Hậu thì đã có vạn tuế “quan tâm” nàng lúc tuổi già, không cần những người làm thần tử như chúng ta phải bận tâm.”
Nói xong những điều này, hắn cũng không quên giật lấy nửa cái bánh chiên dầu còn lại từ trong tay nàng trước khi tiếp tục nói: “Tuy rằng bên ngoài ta khá khen cho nàng khi đã giả vờ sinh con, nhưng chính xác ngày mà nàng hạ sinh hài tử cũng sắp tới rồi. Nếu như nàng còn tiếp tục ăn mà không được giám sát chặt chẽ thì khác gì nàng đang nuôi cho thai nhi ngày một lớn hơn! Từ ngày mai trở đi, nàng chỉ được phép ăn rau xanh với gạo tẻ, nếu ai còn dám đem những thứ đồ dầu mỡ như thế này cho nàng thì ta sẽ đem bán người đó cho bọn buôn người!”
Câu nói cuối cùng này rõ ràng là nói cho những người đang đứng bên ngoài phòng như Bích Thảo nghe.
Bích Thảo phản ứng nhanh chóng, sau nghe Vương gia nói như vậy thì liền cúi đầu tiến vào, tay chân lanh lẹ mà đem hộp đồ ăn vặt kia đem đi chỗ khác.
Miên Đường chép miệng, không biết vì sao mang thai đến tháng cuối lại ngày càng thèm ăn như vậy. Thấy Thôi Hành Chu ngang tàng như vậy thì lập tức cảm thấy có chút ủy khuất nảy lên trong lòng: “Ta mang thai vất vả như vậy nhưng chàng cái gì cũng đều không cho ta ăn, đi đâu cũng không cho đi. Ta nghe nói lúc lâm bồn là đau đến nỗi kêu cha gọi mẹ. Nếu vậy thì sau này chàng đi mà tìm người khác sinh con cho chàng đi...
Nói xong lời cuối cùng, nàng thế nhưng lại khóc nức nở. Thôi Hành Chu cứ để như vậy, xem nàng có thật sự khóc không, không lâu sau đã đầu hàng trước âm thanh của nàng, nói: “Nhi tử của người khác sinh làm sao có thể tuấn tú bằng nhi tử do nàng sinh ra được? Nhưng những ngày này cần phải cẩn thận, nàng cố gắng nhịn một chút. Sau khi nàng ở cữ xong ta sẽ lập tức cho người mời mấy đầu bếp về trữ ở trong vương phủ, đợi đến lúc đó nàng có thể ăn thoải mái, dù có ăn đến nỗi tai to mặt lớn thì ta cũng không chê nàng.”
Miên Đường nghe vậy thì lập tức nín khóc, lấy từ bên cạnh ra một cái gương đồng nhỏ, soi soi mấy cái rồi khẩn trương nói: “Ta làm sao? Dạo này ta lại béo hơn lúc trước rồi à?”
Thôi Hành Chu hôn lên mặt của nàng một cái rồi nói: “Béo một chút mới tốt, như vậy đến lúc gần gũi càng có thêm mùi vị!”
Hắn nói như vậy cũng không hề sai, thân hình của Miên Đường tuy rằng chỉ là hơi biến đổi một chút, nhưng vì thế nên khi bế lên lại càng thêm mềm mại, này là vừa thơm vừa mềm, cũng có thể so sánh với cái bánh chiên dầu mê hoặc kia!
Bắt nàng ăn ít lại thì nàng liền khóc sướt mướt. Theo lý mà nói thì hắn ăn ít cũng không hề ít lần, nhưng có lần nào mà hắn khóc nhè đòi ăn với nàng không?
Chờ nàng sinh xong...... Thôi Hành Chu nhịn không được mà oán hận nghĩ.
Miên Đường ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hắn đang cắn chặt cằm, đã nhiều ngày Thôi Hành Chu ban đêm đều lăn qua lộn lại vì ngủ không yên, suốt đêm cầm nỏ luyện tập quyền pháp lớn nhỏ, Miên Đường tự nhiên đoán được rằng Vương gia đang khát khô cổ rồi.
Bây giờ nàng nhịn không được mà vuốt cằm hẳn rồi cười ha hả: “Mùi vị thơm ngon nhưng lại không được ăn, Vương gia quả thật là người đáng thương!”
Thôi Hành Chu nhìn bộ dạng nghịch ngợm của nàng liền chụp lấy khuôn mặt của nàng mà hôn lên mấy cái.
Sau một đêm biến cố trong cung, ngày hôm sau kinh thành chỉ toàn là đao và kiếm, tuy nhiên đêm đó ở trong một căn nhà trong một con hẻm nhỏ lại là một chút an bình ấm áp.
Chờ tới rạng sáng ngày thứ hai, tin tức Cung gia cùng Tuy vương phủ bị niêm phong suốt đêm đã gây chấn động toàn bộ triều đình.
Về phần các đại thần trong triều, hơn phân nửa bị nhốt ở trong cung và vẫn luôn không được thả ra ngoài từ đêm hôm qua tới bây giờ.
Binh lính của Thạch gia và Thôi gia lần lượt tiến vào cung để thay quân, và những người lính canh ở cổng cung điện cũng thay đổi tên của họ. Rất nhiều quan lại có quan hệ mật thiết với Tuy vương đều đã biến mất không một chút dấu vết, đến nay sống chết không rõ tung tích.
Ngay cả căn đại môn là phủ trạch cũng luôn đóng chặt cửa, từ chối tiếp khách để nếu lỡ bỗng dưng bị liên lụy.
Tuy nhiên so với tình cảnh các phu nhân trong lòng thấp thỏm lo âu, khuôn mặt như người mất hồn thì Hoài Dương Vương phủ lại có không khí của sự khổ tận cam lai.
*Khổ tận cam lai: Đắng hết ngọt đến, ý nói vận khổ đã qua, vận sướng bắt đầu tới.
Trong đêm khủng khiếp đó, sau khi biết những chậu máu được đem ra khỏi phòng sinh đều là máu heo thì Sở thái phi chỉ thiếu chút nữa là yêu cầu Cao quản gia xuất gia pháp, hung hãng đi tìm nhi tử và con dâu, người mà đầy một miệng dối trá để trừng phạt.
Miên Đường ôm bụng cười nhẹ và tỉ mỉ kể cho thái phi nghe những bí mật mà bọn họ đã giấu bà.
Khi nhắc đến chuyện Vân Phi trong cung cấu kết với Tuy vương, mua những thức ăn đã bị cho thêm thuốc dược vật thúc giục trả con lớn nhanh, Sở thái phi ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm, nhưng lại không đành lòng trách nhi tử cùng với con dâu đa giả thần giả quỷ để lừa gạt bà.
Hơn nữa Miên Đường cũng nói vì sao lại phải nói dối thái phi và tỷ tỷ, thật sự là bởi vì lúc trước khi Tuy vương sắp xếp tai mắt của mình vào trong vương phủ thì nàng cũng tính sàng lọc hết trong một lần, nhưng lại nghĩ làm vậy thì sợ lọc không sạch sạn.
Chính vì sợ bị lộ tin đồn, bọn họ chỉ có thể giấu diếm, nhất thời làm cho mẫu thân và tủy tỷ sợ hãi, chờ việc này chấm dứt, phu thê hai người bọn họ tự khắc sẽ quỳ xuống xin chịu phạt.
Bây giờ Miên Đường đã cởi bỏ lớp đệm quanh bụng xuống, tiểu nắp nồi không lớn cũng không nhỏ, hóa ra nhìn cũng không đến nỗi ghê người đến vậy..
Tuy rằng đêm hôm đó thái phi bị dọa đến hồn bay phách lạc, nhưng làm sai có thể so sánh được với sự an toàn của những người quan trọng trong gia tộc của mình? Nếu như bị dọa một lần mà có thể diệt trừ đám người xấu xa, xu nịnh kia, như vậy thì nàng tình nguyện bị làm cho sợ hãi một lần nữa.
Mà đêm hôm đó, ngoại viện của vương phủ đã bại lộ không ít những thứ quỷ quái. Cùng thời điểm trong kinh thành chỉnh đốn lại thì bên ngoại viện của vương phủ cũng đã trói không ít người đem ra ngoài.
Đợi đến khi các vị đại thần được thả ra từ trong cung, rất nhiều phu nhân lần lượt chủ động tới gõ cửa lớn của phủ Hoài Dương Vương, đều là tới thăm dò phong phanh, chủ yếu là tới xem tình trạng sinh khó của Miên Đường.
Chỉ đáng tiếc là Hoài Dương Vương phi còn chưa có sinh con chỉ sợ các phu nhân không được chứng kiến những gì muốn thấy được rồi.
Trong lúc Miên Đường rảnh rỗi liền lo lắng mà hỏi thăm vị Tuy vương phi kia một chút. Tuy trong vương phủ có rắn và chuột hung hăng ngang ngược, tuy nhiên vị Tuy vương phi kia lại cảm thấy có chút hơi đáng tiếc, chỉ trách bản thân gả cho nhầm người rồi, cũng không biết tình hình hiện tại như thế nào.
Nếu tương lai người trong vương phủ bị đày đi, Miên Đường vẫn hy vọng có thể vươn tay ra để giúp đỡ Tuy vương phi một chút.
Khi nàng hỏi Thôi Hành Chu, Thôi Hành Chu lại nhìn nàng nói: “Ta biết nàng thương hại nàng ta nhu nhược, yếu đuối, bởi vì ta lúc trước đã làm tổn hại đến thanh danh của nàng ta mà cảm thấy có lỗi. Nhưng dưới tổ không có trứng, nếu chuyện này là do ta làm chủ, quyết định thì không cần nàng nhắc nhở thì ta cũng sẽ tha cho nàng một mạng. Chỉ là.....vào cái đêm Tuy vương bị kết án, hắn đã tự cởi thắt lưng của mình và tự sát trong ngục rồi. Tuy vương phi cùng với thế tử sau khi nghe nói Tuy vương đã chết, liền tuẫn tiết nhảy xuống giếng mà chết. Người không còn nữa, nàng cũng không cần quan tâm làm gì.”
Miên Đường nghe được như vậy thì không khỏi trừng lớn đôi mắt, chần chừ nói: “Tuy vương...... không giống loại người có thể làm ra hành động như tự sát được, mà Tuy vương phi cũng không nên có tính tình cương nghị và thủ tiết như vậy chứ?”
Nghĩ đến việc Tuy vương lúc trước không được tiên đế chiếu cố, liền bắt đầu vắt óc tu hành, vẫn luôn tích lũy lực lượng, một người kiên trì như vậy thì làm thế nào mà hắn ta có thể chỉ vì thất vọng mà có hành động tự sát ngay sau khi bị bắt được?
Lại nói đến Tuy vương phi, lúc trước nàng bị tung tin vịt bởi vì bị sơn phủ bắt cóc, đều có thể phớt lờ những ô danh đó mà sống tiếp đến ngày hôm nay. Bây giờ như thế nào lại vì Tuy vương tự sát mà liền đem theo nhi tử rồi nhảy giếng?
Thôi Hành Chu nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Nàng tuy rằng cũng đã từng là cướp, nhưng đối với người khác thì trong lòng vẫn luôn mang theo vài phần nhân từ. Về điểm này thì nàng quả thực không bằng... người khác.”
Những người đến phủ của Tuy vương vào ngày hôm đó đều là thân binh của Thạch gia, còn cụ thể nội tình như thế nào thì chính Hoài Dương Vương cũng không biết, nhưng là đại khái cũng có thể đoán được đó là một đêm thảm thiết.
Thạch gia nhất định không hy vọng kỳ tích chạy thoát năm đó của Lưu Dục lại một lần nữa xảy ra ở trên người của nhi tử của Tuy vương, cho nên lập ý muốn diệt cỏ phải diệt tận gốc, nhất định không để lưu lại chút sự sống, hơi thở nào.
Miên Đường nghe được vậy thì lặng im, cuối cùng trong lòng vì thương tiếc mà thở dài một tiếng: Như vậy xem ra, Tử Du công tử mới đích thị là người thông minh, biết dạng hiền thê nào mới có thể trợ giúp hắn leo lên ngai vàng. Năm đó nếu nàng không ra đi thì đến cuối cùng người mà hắn muốn cưới cũng tuyệt đối không phải là nàng.
Lời này chính là những lời thật lòng của Miên Đường. Nếu như hai quân đối chọi, chém giết chống lại nhau, Miên Đường tự hỏi chuyện đó tuyệt đối không phải là những lời nói đùa, những âm mưu đã được lên kế hoạch sẵn cứ thế thực hiện theo là được.
Nhưng chính là vị này đã đi thăm dò hàng nghìn dặm, nhổ cỏ tận gốc những kẻ thù của mình, đến trẻ nhỏ cũng tuyệt tình mà không buông tha, nàng tự vấn bản thân mình rằng trình độ còn thua kém hắn rất nhiều.
Lúc Liễu Miên Đường lặng im, Thôi Hành Chu cũng không nói gì, tay cầm chén trà chậm rãi lắc nhẹ để mặt nước gợn sóng lăn tăn.
Trong phòng lúc này bỗng nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Chờ đến khi tinh thần của Miên Đường được khôi phục lại, nàng liền hỏi Thôi Hành Chu có phải hắn cũng đang có suy nghĩ giống nàng hay không.
“Nếu như suy nghĩ kỹ càng, lần này tuy mưu kế của Tuy vương mưu kế rất chặt chẽ nhưng lại đều để mất rất nhiều thời cơ tốt. Suy cho cùng, đều do hắn và Vân Phi coi chúng ta là kẻ thù hàng đầu, thế nhưng lại xem nhẹ một người....”
Miên Đường không có nói thêm gì nữa, Thôi Hành Chu cũng đã đoán ra được người nàng muốn nói tới là ai.
Lần này Tuy vương sở dĩ bị thua, hoàn toàn là bởi vì hạ nhân bên cạnh Vân Phi phản bội lại bọn họ.
Miên Đường cũng đã dò hỏi Thạch Hoàng Hậu khi nàng đến thăm mình mang thai mới nghe nàng nói rằng lúc trước khi Tôn Vân Nương cùng nàng kết giao, Thạch Hoàng Hậu trong lúc vô ý đã từng giúp đỡ bình phong kia vài lần, cho nên lần này Vân Phi cùng với Tuy vương bí mật mưu đồ hạ độc, vu hãm cho Hoài Dương Vương, bình phong tình thế không ổn liền lén lút đi tìm Hoàng Hậu để tiết lộ tinh hình thực tế.
Miên Đường không biết Thạch Hoàng Hậu đã giúp bình phong kia bao che tội lớn đến thế nào, tuy nhiên lần này có thể phát hiện ra độc kế của Tuy vương, nhanh hơn hẳn một bước, thật đúng là không phụ công giúp đỡ của Thạch Hoàng Hậu.
Vị Hoàng hậu nhìn thì thấy thân hình béo tròn, nhưng trước là chặt đứt quyền lực của Thái Hoàng Thái Hậu, sau là lật đổ Tuy vương, cuối cùng là giúp đỡ phu quân của chính mình ngồi vững vàng trên ngai vàng tối cao.
Hiện tại khắp mọi nơi trong kinh thành đều cực kỳ hâm mộ Hoài Dương Vương, vẫn đứng sừng sững giữa biến cố lần này của kinh thành, rồi trở thành trụ cột vững vàng của vạn tuế để chủ trì triều chính.
Tuy nhiên Miên Đường lại cảm thấy vẫn còn có dòng chảy dưới con sông lớn, không chừng vẫn đang chờ thời cơ chảy ngược, bất cứ lúc nào cũng không được mất cảnh giác.
tuy nhiên Thái Hoàng Thái Hậu cầm đầu Cung gia, ở triều đình lập căn cũng không phải là một ngày hai ngày. Nghe nói Thái Hoàng Thái Hậu tuy rằng bị nhốt trong thâm cung nhưng vẫn có mấy lão Vương gia viết thu khẩn cầu bệ hạ cho phép bọn họ gặp mặt Thái Hoàng Thái Hậu, cũng là làm cho bá tánh trong thiên hạ được an tâm.
Đây là chuyện của hậu cung, Thạch Hoàng Hậu nhất thời cảm thấy khó xử, liền muốn tìm một người để bàn bạc, thương lượng, vì thế hạ ý chỉ gọi Liễu Miên Đường vào cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.