Chương 218:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Vào buổi đêm hôm đó, Hoài Dương Vương ngủ hơi muộn vì ngồi chờ chăn bông và canh nóng được đem đến nhưng cuối cùng lại không có gì cả..
Những nha hoàn trong tẩm viện đều như người đã chết, đều không hề thấy bóng dáng của một người nào hết.
Thôi Hành Chu biết, khẳng định là do Miên Đường không cho bọn họ đem đồ cho mình.
Tuy rằng trong thư phòng cũng có chút ấm áp nhưng nào có thoải mái bằng phỏng của Miên Đường? Bình thường thì vào lúc này hắn đã sớm ôm nương tử mềm mại của mình mà ríu rít ta ta nàng nàng rồi. Không ngờ rằng lại bởi vì một phút bốc đồng lỡ miệng của mình mà làm cho gà bay trứng vỡ.
Nghĩ vậy, cảm giác say càng làm cho đầu hắn thêm phần khó chịu. Chi Bằng biết Vương gia còn chưa tỉnh rượu nên đã vội vàng bưng một chén canh giải rượu từ nhà bếp đem lên thư phòng cho hắn. .
Thôi Hành Chu sau khi nhận lấy chén canh thì hớp một ngụm, lông mày lập tức nhăn lại: “Chua đến ê hết răng, đây là cái thứ đồ quỷ gì vậy?”
Chi Bằng sắc mặt khắc khổ. Canh giải rượu mà ngày thường Vương gia hay uống là do Vương phi nấu theo công thức chế biến của quê quán của mình, hương vị chua ngọt, uống vào cảm thấy rất ngon miệng. Bên trong bát canh có ngâm một quả mơ cũng là do Vương phi nàng kêu nha hoàn ướp. Cả phủ chỉ có chỗ của Vương phi có, do vậy canh làm ra của nhà bếp so với của Vương phi nấu đương nhiên là không giống nhau rồi.
Mới vừa rồi hắn ở tẩm viện muốn đi tìm Bích Thảo nhưng chính Bích Thảo cũng đang kẹt ở cửa nói rằng Vương phi phân phó cho mọi người dù đến một hạt gạo cũng không được đưa ra bên ngoài, các nàng chỉ là hạ nhân cũng không dám làm trái lời, chỉ kêu Chi Bằng đi tìm một chút cánh khác để đem đến cho hắn.
Dạo gần đây Vương gia kén ăn, Chi Bằng lại không thể đi tới nói xằng bậy với Vương Phi được, chỉ có thể châm chước nói: “Hôm nay cũng đã muộn rồi, cứ để Vương phi nghỉ ngơi sớm vậy, người cũng đã vất vả cả ngày rỗi, đây là canh do nữ đầu bếp làm, hay là...... Vương gia cứ uống trước rồi sáng mai tiểu nhân lại tới đây thỉnh Vương phi đích thân nấu cho người một chén được không?”
Canh giải rượu nào có chuyện rời giường rồi mới uống? Thôi Hành Chu nghe nói Miên Đường đi ngủ sớm thì trong lòng càng thêm tức giận.
Tính tình của nàng thật ra rất nóng, chỉ vài tên cướp vậy mà liền cùng hắn đôi co như vậy. Hắn là đang muốn nhìn xem nàng có thể làm được gì.
Nghĩ vậy, canh chua để giải rượu cũng không uống nữa, Thôi Hành Chu mang theo thân mình đầy sự bực tức ngả xuống giường gỗ ở trong thư phòng để ngủ.
Chờ đến ngày hôm sau khi tinh thần trở nên tốt hơn, Thôi Hành Chu cũng không có dậy sớm để lui tới đánh quyền như thường lệ nữa mà chỉ lười nhác nằm dài một chỗ.
Nhắc tới thời điểm hai người thường xuyên cãi nhau, tuy Miên Đường không phải là loại người nhỏ nhen ích kỷ, không phóng khoáng nhưng lại là một người mắt mũi đều chua ngoa, thông thường sau khi tức giận một đêm thì sang đến ngày hôm sau nàng đều sẽ thay đổi cách để tự dỗ dành bản thân hắn.
Thôi Hành Chu cũng sẽ cho nàng chút đường xuống bậc thang, tạo cơ hội để tiếp cận thân mật với nàng, ví dụ như không khỏe do bệnh vào buổi sáng.
Chính là hôm nay hắn nằm trên chiếc giường chờ rồi lại chờ, đều không thấy Miên Đường sai thị nữ bưng bồn rửa mặt đến, đem y phục đi giặt và thay y phục khác cho mình.
Hắn nằm như vậy cũng đã khá lâu rồi, đêm qua căn bản đầu óc vẫn luôn nghĩ ngợi lung tung lại càng thêm hỗn độn. Căn bản là do đau đầu nên suy nghĩ càng nhiều. Thôi Hành Chu không đợi được nữa nên chỉ đành đứng dậy với vẻ mặt hết sức u ám, kêu Chi Bằng đến hầu hạ hắn rửa mặt, thay y phục.
Tuy nhiên bàn tay thô ráp của nam nhân làm sao có thể so sánh được với bàn tay mảnh khảnh, mềm mại của Miền Đường được. Hắn bị hầu hạ đến nỗi không cảm thấy thoải mái, Vương gia khó tránh khỏi lạnh giọng muốn khiển trách Chi Bằng phục vụ không được chu đáo.
Chỉ mắng Chi Bằng đến mức nước mắt ở quanh hốc mắt đỏ hoe, lòng nghi ngờ Vương gia có mới nới cũ, muốn đổi người sai vặt.
Sau khi hắn húp qua loa một ngụm cháo, Thôi Hành Chu chuẩn bị đứng dậy đi tới binh tư. Khi sắp ra tới cửa thì thấy tỷ tỷ Thôi Phù đang chuẩn bị lên xe ngựa đi theo mấy vị phu nhân quen biết để tham gia tiệc trà yến.
Tỷ tỷ và đệ đệ chỉ nói vài câu, Thôi Phù vừa nhận lấy cái lò sưởi tay từ chỗ nha hoàn vừa nói: “Thời tiết lạnh như vậy, sáng sớm Miên Đường muốn đi đâu à? Muội ấy mới ra ở cữ, đừng để bị nhiễm hàn khí.”
Tỷ tỷ không nói thì Thôi Hành Chu cũng không biết Miên Đường đã ra khỏi phủ, hắn hơi sửng sốt một chút, chào tỷ tỷ đi rồi, hắn tìm tới quản sự để hỏi Vương phi đã đi đâu.
Quản sự nói: “Vương phi cũng chưa nói muốn đi đâu, chỉ sai người chuẩn bị xe ngựa, sau đó mang theo thị vệ liền đi rồi.”
Thôi Hành Chu nhíu mày nói: “Như thế nào mà không ai tới báo cho bổn vương biết?”
Quản sự thật cẩn thận nói: “Chuyện này...... Vương phi ngày thường ra khỏi cửa cũng không cần bẩm báo lại cho Vương gia ......Vì vậy lần này tiểu nhân cũng không tới bẩm cho Vương gia biết....”
Liễu Miên Đường dậy sớm để làm gì thì Thôi Hành Chu nghĩ ngợi một lúc là có thể đoán được.
Sau khi tới binh thư, hắn cầm lấy công văn nhìn một hồi, liền phải người đi tới cửa thành kia hỏi. Quả nhiên vào lúc sáng sớm, xe ngựa của vương phủ đã thông qua cửa Nguyệt Hoa rồi đi ra khỏi thành.
Nàng đây là có ý muốn đem tất cả lũ cướp đã bị hắn đuổi ra khỏi thành trở về đây mà!
Nói thật ra, Thôi Hành Chu lúc đó lại không lường trước được đến chuyện Miên Đường đối với những đạo tặc ở Ngưỡng sơn lại cố chấp không buông như vậy, nàng hành động như vậy lại chính là đang làm vướng bận người khác, làm hắn càng thêm tức giận trong lòng.
Hôm nay Thôi Hành Chu hồi phủ sớm hơn mọi khi. Khi trở về, hắn trong lúc lơ đãng có hỏi, biết Vương phi ra khỏi thành sau khi đi dạo qua một vòng, liền hồi phủ rồi tới cho tiểu thế tử bú sữa. Tuy nhiên sau khi dỗ dành tiểu thế tử ngủ thì nàng lại ra khỏi thành để đi dạo thêm một vòng nữa.
Thôi Hành Chu cũng không lo lắng nàng có thể tìm và đem người nào về được. Lúc trước khi lần thứ hai đuổi bọn họ ra khỏi thành, hắn đã đích thân phải binh lính đi áp giải bọn họ đưa đi xa xa một chút.
Nghĩ vậy hắn liền nhíu mày lại, rồi quay người đi về thư phòng. Lần này Lý ma ma bưng một bát canh gà lên để đưa cho Vương gia, hắn trong lòng cũng buông lỏng, cứ tưởng rằng đây chính là do Liễu Miên Đường nghĩ thông suốt nên đã chịu thua.
Không ngờ rằng Lý ma ma lại nói: “Cái này căn bản là canh hầm cho Vương phi, nhưng nàng không muốn uống nên nô tỳ liền đưa tới cho Vương gia uống một chén. Lão nô ở vương phủ cũng đã khá lâu rồi, có chút lời muốn nói nhưng thật sự cảm thấy không ổn, nên muốn đến đây để nói trực tiếp với Vương gia một câu. Vương phi hiện giờ đang chăm sóc một tiểu thế tử mới sinh, điều kiêng kỵ nhất chính là tức giận, nóng nảy, nếu không đường sữa không thông, là muốn tắc nghẽn bị nhiễm trùng, đến lúc đó thân làm nữ nhân, dù gì cũng chịu phần thiệt thòi hơn. Vương gia ngài không ngại gánh vác nhiều một chút, Vương phi có chỗ nào sai, ngài chậm rãi dạy bảo, hoặc là chờ tiểu thế tử cai sữa rồi nói sau cũng không muộn...”
Tất cả các quý phu nhân của vương phủ đều sẽ không tự mình cho hài tử ăn mà sẽ đưa cho bà vú chăm sóc. Nhưng một phần cũng rất cần đến sữa của mẹ thân sinh, đến bản thân hắn cũng vậy. Hẳn nào đâu biết rằng các phụ mẫu quý phủ vất vả ra sao?
Tuy nhiên Lý ma ma cũng đã tự mình sinh và nuôi một vài người con rồi, tự nhiên cũng rõ ràng những đạo lý bên trong chuyện này. Mắt thấy Miên Đường dường như đang bị khó chịu, cũng ẩn hiện dấu hiệu bị ọc sữa trở lại, liền vội vàng nhắc một hai lời tới Vương gia.
Thôi Hành Chu chép chép miệng, cuối cùng cũng đứng dậy đi tới tẩm viện.
Vừa vào nhà đã thấy, nhi tử Tiểu Dập Nhi dường như ăn không có được no, lại đang khóc rì rầm cùng với mẫu thân, Miên Đường có vẻ dường như cũng đang bày ra bộ dáng thống khổ.
Thoáng chốc, tất cả những giận hờn đều tan thành mây khói. Hắn nhanh chóng bước đến ngồi bên cạnh nàng và nói: "Có chuyện gì vậy?"
Miên Đường lần đầu tiên làm mẫu thân, cũng không nghĩ tới là có lúc hơi thượng hỏa, thế nhưng sẽ có hậu quả như vậy. Thời điểm này nàng cũng đã hối hận rồi, sợ nhi tử ăn không được no, lại nhìn thấy Thôi Hành Chu lại đây, nhất thời nước mắt ở vành mắt trực trào ra: “Làm sao bây giờ? Thiếp không cho nhi tử bú sữa được......
Thôi Hành Chu ôm nàng với nhi tử như heo con đang khóc oa oa vào lòng, sau đó gọi Phương Hữu nói: “Ngươi đi kêu bà vú đang nuôi ở nội viện về đây cho ta để bà ấy cho tiểu thế tử của ta bú.”
Phương Hữu nhỏ giọng nói: “Tiểu thế tử biết nhận người, trừ khi là Vương phi, bất kể ai khác chạm vào cũng không được....
Thôi Hành Chu không nghĩ rằng nhi tử với hắn đều giống nhau, kén ăn nhận hương vị, nếu là Miên Đường thật sự tắc sữa, chẳng phải là muốn đem Tiểu Dập Nhi đang sống sờ sờ bị đói?
Lúc này, căn bản ba phần kiên cường còn ngạnh ở trong bụng tất cả đều không còn bóng dáng.
Hắn nhẹ nhàng dỗ dành Miên Đường trong tay nói: "Đừng nóng giận, ngày mai ta sẽ nhờ người tìm những người trung nghĩa đó về cho nàng, tất cả đều sẽ không thiếu một cọng lông. Bây giờ nàng hãy đi nghỉ ngơi chút đi, ta kêu lang trung tới châm cho nàng một châm để tránh bị nhiễm trùng. Nàng cũng đừng lo lắng cho Dập Nhi nữa, bà vú nhiều đến như vậy còn lo nó bị đói chết sao? Đây đều là điều mà người sống quen làm, để đói nó một ngày xem nó có còn kén ăn nữa hay không!”
Căn bản Tiểu Dập Nhi, người chưa được ăn no trước đó đã cảm thấy rất khó chịu, sau khi nghe thấy giọng lớn của cha mình nói điều gì dường như có chút tuyệt tình, miệng lại bắt đầu mở rộng ra và khóc oa oa rống lên.
Trong lúc nhất thời, trong tẩm viện cũng giống gà bay chó sủa. Chờ sau khi lang trung tới xem qua, liền triển khai phương thuốc chườm nóng, lại dạy cho nha hoàn thủ pháp mát xa huyệt vị.
Chờ một hồi lăn lộn, Thôi Hành Chu lại ôm Miên Đường ngủ một giấc.
Sau khi Miên Đường tỉnh dậy và uống một chén canh trau xanh thanh mát thì cuối cùng cũng đả thông được khí huyết.
Phương Hưu có chút run rẩy mà đem Tiểu Dập Nhi đang khóc tới, cục thịt bột liền lập tức sà vào lòng của mẫu thân, hai tay gắt gao mà nắm lấy hai bầu ngực mà uống ừng ực.
Kết quả là sau một đêm Vương gia và Vương phi hai người cùng ủ rũ ủ rũ, dưới sự đòi hỏi của đứa con trai đang chờ được cho ăn, cả hai đều bại trận.
Miên Đường đau khổ hồi lâu, lúc này mới ôm lấy con trai, dùng ngón tay mảnh khảnh chạm vào cái miệng phồng lên của nó, không dám nghĩ đến chuyện khác để khỏi phải tức giận..
Thôi Hành Chu cũng trở nên lương thiện hơn rất nhiều, buông bỏ vẻ uy nghiêm của một vị Vương gia cứng rắn, dựa vào phía sau lưng của Miên Đường, dùng nàng làm chỗ để dựa eo của mình.
Chờ đến khi con trai ợ hơi và cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt ngủ, Phương Hưu vội vàng chạy đến bế tiểu tổ tông và để cho Vương phi được nghỉ ngơi một lúc thật tốt.
Trong lúc nhất thời, hai người hơi có chút ngượng ngùng, không nói chuyện, Miên Đường cũng không nhìn Vương gia, chỉ uể oải mà nằm ở nơi đó phát ngốc.
Thôi Hành Chu kéo tay nàng, xem nàng giống như trẻ mới sinh mà ôm nàng vào lồng ngực rồi dỗ dành nói: “Ngoan nào, sau này những thủ hạ đó của nàng làm binh tôm tướng cua thì ta cũng mặc kệ. Nàng muốn làm như thế nào thì hãy nói với Phạm Hổ, kêu hắn điều động chút thị vệ đi theo nàng là được.”
Miên Đường ngẩng đầu nhìn nhìn hắn và nói: “Những binh tôm tướng cua đó của thiếp lúc trước đã đánh bại đám binh lính tinh nhuệ của Vương gia ngài ở trên Ngưỡng sơn đó....”
Thôi Hành Chu không muốn nghe những điều này, chỉ hơi xụ mặt nói: “Nàng không phục à? Nếu không ngày nào đó bài bố một lần nữa, ta nhất định sẽ đem những thuộc hạ đó của ái phi đánh đến khi nào chịu khuất phục thì thôi!”
Miên Đường thật ra đang nghe và nhìn cái mắt cái mũi chua ngoa của hắn, không nhịn được mà bất giác phì cười một cái: “Chàng vẫn nên đừng làm vậy thì hơn, nếu không chẳng may ta thắng thì Vương gia chàng thua nhưng không chịu nổi thì phải làm sao bây giờ?”
Thôi Hành Chu không nghĩ rằng Liễu Miên Đường còn đẩy cái mũi của nàng vào mặt mình, vì vậy hắn nhướng mày, cười như cười mà nhìn nàng nói: “Nếu ta thua nàng thì nàng có thể cho ta ngủ ở đấy không?”
Miên Đường nhìn nét mặt của Thôi Hành Chu, cảm thấy hơi ghét bỏ nói: “Vẫn là đừng, cho dù có thành tiên trên trời thì mỗi ngày ngủ cũng sẽ mệt mỏi....ai nha...chàng định cắn người như thế này sao?”
Thôi Hành Chu nhưng không cảm thấy mệt mỏi, từ khi Miên Đường mang thai rồi sinh con, sau đó lại ở cữ thì bụng hắn đã đói đến mức kêu vang lên rồi.
Khi nhìn Miên Đường, liền giống như con khuyển bị bỏ đói lâu ngày nhìn thấy bánh bao nhân thịt vậy.
Nhưng hiện tại nữ tử đáng đánh này, đầu tiên là cùng hắn tranh luận, hiện tại lại nói mệt mỏi và chán, xem ra hắn thấy nàng là đang chán sống mới đúng!
Ngay lập tức hung hăng mà hôn nàng một cái, cắn một chút để lấp đầy cái bụng trước khi từ từ cùng nàng tính toán mọi chuyện!
Những nha hoàn trong tẩm viện đều như người đã chết, đều không hề thấy bóng dáng của một người nào hết.
Thôi Hành Chu biết, khẳng định là do Miên Đường không cho bọn họ đem đồ cho mình.
Tuy rằng trong thư phòng cũng có chút ấm áp nhưng nào có thoải mái bằng phỏng của Miên Đường? Bình thường thì vào lúc này hắn đã sớm ôm nương tử mềm mại của mình mà ríu rít ta ta nàng nàng rồi. Không ngờ rằng lại bởi vì một phút bốc đồng lỡ miệng của mình mà làm cho gà bay trứng vỡ.
Nghĩ vậy, cảm giác say càng làm cho đầu hắn thêm phần khó chịu. Chi Bằng biết Vương gia còn chưa tỉnh rượu nên đã vội vàng bưng một chén canh giải rượu từ nhà bếp đem lên thư phòng cho hắn. .
Thôi Hành Chu sau khi nhận lấy chén canh thì hớp một ngụm, lông mày lập tức nhăn lại: “Chua đến ê hết răng, đây là cái thứ đồ quỷ gì vậy?”
Chi Bằng sắc mặt khắc khổ. Canh giải rượu mà ngày thường Vương gia hay uống là do Vương phi nấu theo công thức chế biến của quê quán của mình, hương vị chua ngọt, uống vào cảm thấy rất ngon miệng. Bên trong bát canh có ngâm một quả mơ cũng là do Vương phi nàng kêu nha hoàn ướp. Cả phủ chỉ có chỗ của Vương phi có, do vậy canh làm ra của nhà bếp so với của Vương phi nấu đương nhiên là không giống nhau rồi.
Mới vừa rồi hắn ở tẩm viện muốn đi tìm Bích Thảo nhưng chính Bích Thảo cũng đang kẹt ở cửa nói rằng Vương phi phân phó cho mọi người dù đến một hạt gạo cũng không được đưa ra bên ngoài, các nàng chỉ là hạ nhân cũng không dám làm trái lời, chỉ kêu Chi Bằng đi tìm một chút cánh khác để đem đến cho hắn.
Dạo gần đây Vương gia kén ăn, Chi Bằng lại không thể đi tới nói xằng bậy với Vương Phi được, chỉ có thể châm chước nói: “Hôm nay cũng đã muộn rồi, cứ để Vương phi nghỉ ngơi sớm vậy, người cũng đã vất vả cả ngày rỗi, đây là canh do nữ đầu bếp làm, hay là...... Vương gia cứ uống trước rồi sáng mai tiểu nhân lại tới đây thỉnh Vương phi đích thân nấu cho người một chén được không?”
Canh giải rượu nào có chuyện rời giường rồi mới uống? Thôi Hành Chu nghe nói Miên Đường đi ngủ sớm thì trong lòng càng thêm tức giận.
Tính tình của nàng thật ra rất nóng, chỉ vài tên cướp vậy mà liền cùng hắn đôi co như vậy. Hắn là đang muốn nhìn xem nàng có thể làm được gì.
Nghĩ vậy, canh chua để giải rượu cũng không uống nữa, Thôi Hành Chu mang theo thân mình đầy sự bực tức ngả xuống giường gỗ ở trong thư phòng để ngủ.
Chờ đến ngày hôm sau khi tinh thần trở nên tốt hơn, Thôi Hành Chu cũng không có dậy sớm để lui tới đánh quyền như thường lệ nữa mà chỉ lười nhác nằm dài một chỗ.
Nhắc tới thời điểm hai người thường xuyên cãi nhau, tuy Miên Đường không phải là loại người nhỏ nhen ích kỷ, không phóng khoáng nhưng lại là một người mắt mũi đều chua ngoa, thông thường sau khi tức giận một đêm thì sang đến ngày hôm sau nàng đều sẽ thay đổi cách để tự dỗ dành bản thân hắn.
Thôi Hành Chu cũng sẽ cho nàng chút đường xuống bậc thang, tạo cơ hội để tiếp cận thân mật với nàng, ví dụ như không khỏe do bệnh vào buổi sáng.
Chính là hôm nay hắn nằm trên chiếc giường chờ rồi lại chờ, đều không thấy Miên Đường sai thị nữ bưng bồn rửa mặt đến, đem y phục đi giặt và thay y phục khác cho mình.
Hắn nằm như vậy cũng đã khá lâu rồi, đêm qua căn bản đầu óc vẫn luôn nghĩ ngợi lung tung lại càng thêm hỗn độn. Căn bản là do đau đầu nên suy nghĩ càng nhiều. Thôi Hành Chu không đợi được nữa nên chỉ đành đứng dậy với vẻ mặt hết sức u ám, kêu Chi Bằng đến hầu hạ hắn rửa mặt, thay y phục.
Tuy nhiên bàn tay thô ráp của nam nhân làm sao có thể so sánh được với bàn tay mảnh khảnh, mềm mại của Miền Đường được. Hắn bị hầu hạ đến nỗi không cảm thấy thoải mái, Vương gia khó tránh khỏi lạnh giọng muốn khiển trách Chi Bằng phục vụ không được chu đáo.
Chỉ mắng Chi Bằng đến mức nước mắt ở quanh hốc mắt đỏ hoe, lòng nghi ngờ Vương gia có mới nới cũ, muốn đổi người sai vặt.
Sau khi hắn húp qua loa một ngụm cháo, Thôi Hành Chu chuẩn bị đứng dậy đi tới binh tư. Khi sắp ra tới cửa thì thấy tỷ tỷ Thôi Phù đang chuẩn bị lên xe ngựa đi theo mấy vị phu nhân quen biết để tham gia tiệc trà yến.
Tỷ tỷ và đệ đệ chỉ nói vài câu, Thôi Phù vừa nhận lấy cái lò sưởi tay từ chỗ nha hoàn vừa nói: “Thời tiết lạnh như vậy, sáng sớm Miên Đường muốn đi đâu à? Muội ấy mới ra ở cữ, đừng để bị nhiễm hàn khí.”
Tỷ tỷ không nói thì Thôi Hành Chu cũng không biết Miên Đường đã ra khỏi phủ, hắn hơi sửng sốt một chút, chào tỷ tỷ đi rồi, hắn tìm tới quản sự để hỏi Vương phi đã đi đâu.
Quản sự nói: “Vương phi cũng chưa nói muốn đi đâu, chỉ sai người chuẩn bị xe ngựa, sau đó mang theo thị vệ liền đi rồi.”
Thôi Hành Chu nhíu mày nói: “Như thế nào mà không ai tới báo cho bổn vương biết?”
Quản sự thật cẩn thận nói: “Chuyện này...... Vương phi ngày thường ra khỏi cửa cũng không cần bẩm báo lại cho Vương gia ......Vì vậy lần này tiểu nhân cũng không tới bẩm cho Vương gia biết....”
Liễu Miên Đường dậy sớm để làm gì thì Thôi Hành Chu nghĩ ngợi một lúc là có thể đoán được.
Sau khi tới binh thư, hắn cầm lấy công văn nhìn một hồi, liền phải người đi tới cửa thành kia hỏi. Quả nhiên vào lúc sáng sớm, xe ngựa của vương phủ đã thông qua cửa Nguyệt Hoa rồi đi ra khỏi thành.
Nàng đây là có ý muốn đem tất cả lũ cướp đã bị hắn đuổi ra khỏi thành trở về đây mà!
Nói thật ra, Thôi Hành Chu lúc đó lại không lường trước được đến chuyện Miên Đường đối với những đạo tặc ở Ngưỡng sơn lại cố chấp không buông như vậy, nàng hành động như vậy lại chính là đang làm vướng bận người khác, làm hắn càng thêm tức giận trong lòng.
Hôm nay Thôi Hành Chu hồi phủ sớm hơn mọi khi. Khi trở về, hắn trong lúc lơ đãng có hỏi, biết Vương phi ra khỏi thành sau khi đi dạo qua một vòng, liền hồi phủ rồi tới cho tiểu thế tử bú sữa. Tuy nhiên sau khi dỗ dành tiểu thế tử ngủ thì nàng lại ra khỏi thành để đi dạo thêm một vòng nữa.
Thôi Hành Chu cũng không lo lắng nàng có thể tìm và đem người nào về được. Lúc trước khi lần thứ hai đuổi bọn họ ra khỏi thành, hắn đã đích thân phải binh lính đi áp giải bọn họ đưa đi xa xa một chút.
Nghĩ vậy hắn liền nhíu mày lại, rồi quay người đi về thư phòng. Lần này Lý ma ma bưng một bát canh gà lên để đưa cho Vương gia, hắn trong lòng cũng buông lỏng, cứ tưởng rằng đây chính là do Liễu Miên Đường nghĩ thông suốt nên đã chịu thua.
Không ngờ rằng Lý ma ma lại nói: “Cái này căn bản là canh hầm cho Vương phi, nhưng nàng không muốn uống nên nô tỳ liền đưa tới cho Vương gia uống một chén. Lão nô ở vương phủ cũng đã khá lâu rồi, có chút lời muốn nói nhưng thật sự cảm thấy không ổn, nên muốn đến đây để nói trực tiếp với Vương gia một câu. Vương phi hiện giờ đang chăm sóc một tiểu thế tử mới sinh, điều kiêng kỵ nhất chính là tức giận, nóng nảy, nếu không đường sữa không thông, là muốn tắc nghẽn bị nhiễm trùng, đến lúc đó thân làm nữ nhân, dù gì cũng chịu phần thiệt thòi hơn. Vương gia ngài không ngại gánh vác nhiều một chút, Vương phi có chỗ nào sai, ngài chậm rãi dạy bảo, hoặc là chờ tiểu thế tử cai sữa rồi nói sau cũng không muộn...”
Tất cả các quý phu nhân của vương phủ đều sẽ không tự mình cho hài tử ăn mà sẽ đưa cho bà vú chăm sóc. Nhưng một phần cũng rất cần đến sữa của mẹ thân sinh, đến bản thân hắn cũng vậy. Hẳn nào đâu biết rằng các phụ mẫu quý phủ vất vả ra sao?
Tuy nhiên Lý ma ma cũng đã tự mình sinh và nuôi một vài người con rồi, tự nhiên cũng rõ ràng những đạo lý bên trong chuyện này. Mắt thấy Miên Đường dường như đang bị khó chịu, cũng ẩn hiện dấu hiệu bị ọc sữa trở lại, liền vội vàng nhắc một hai lời tới Vương gia.
Thôi Hành Chu chép chép miệng, cuối cùng cũng đứng dậy đi tới tẩm viện.
Vừa vào nhà đã thấy, nhi tử Tiểu Dập Nhi dường như ăn không có được no, lại đang khóc rì rầm cùng với mẫu thân, Miên Đường có vẻ dường như cũng đang bày ra bộ dáng thống khổ.
Thoáng chốc, tất cả những giận hờn đều tan thành mây khói. Hắn nhanh chóng bước đến ngồi bên cạnh nàng và nói: "Có chuyện gì vậy?"
Miên Đường lần đầu tiên làm mẫu thân, cũng không nghĩ tới là có lúc hơi thượng hỏa, thế nhưng sẽ có hậu quả như vậy. Thời điểm này nàng cũng đã hối hận rồi, sợ nhi tử ăn không được no, lại nhìn thấy Thôi Hành Chu lại đây, nhất thời nước mắt ở vành mắt trực trào ra: “Làm sao bây giờ? Thiếp không cho nhi tử bú sữa được......
Thôi Hành Chu ôm nàng với nhi tử như heo con đang khóc oa oa vào lòng, sau đó gọi Phương Hữu nói: “Ngươi đi kêu bà vú đang nuôi ở nội viện về đây cho ta để bà ấy cho tiểu thế tử của ta bú.”
Phương Hữu nhỏ giọng nói: “Tiểu thế tử biết nhận người, trừ khi là Vương phi, bất kể ai khác chạm vào cũng không được....
Thôi Hành Chu không nghĩ rằng nhi tử với hắn đều giống nhau, kén ăn nhận hương vị, nếu là Miên Đường thật sự tắc sữa, chẳng phải là muốn đem Tiểu Dập Nhi đang sống sờ sờ bị đói?
Lúc này, căn bản ba phần kiên cường còn ngạnh ở trong bụng tất cả đều không còn bóng dáng.
Hắn nhẹ nhàng dỗ dành Miên Đường trong tay nói: "Đừng nóng giận, ngày mai ta sẽ nhờ người tìm những người trung nghĩa đó về cho nàng, tất cả đều sẽ không thiếu một cọng lông. Bây giờ nàng hãy đi nghỉ ngơi chút đi, ta kêu lang trung tới châm cho nàng một châm để tránh bị nhiễm trùng. Nàng cũng đừng lo lắng cho Dập Nhi nữa, bà vú nhiều đến như vậy còn lo nó bị đói chết sao? Đây đều là điều mà người sống quen làm, để đói nó một ngày xem nó có còn kén ăn nữa hay không!”
Căn bản Tiểu Dập Nhi, người chưa được ăn no trước đó đã cảm thấy rất khó chịu, sau khi nghe thấy giọng lớn của cha mình nói điều gì dường như có chút tuyệt tình, miệng lại bắt đầu mở rộng ra và khóc oa oa rống lên.
Trong lúc nhất thời, trong tẩm viện cũng giống gà bay chó sủa. Chờ sau khi lang trung tới xem qua, liền triển khai phương thuốc chườm nóng, lại dạy cho nha hoàn thủ pháp mát xa huyệt vị.
Chờ một hồi lăn lộn, Thôi Hành Chu lại ôm Miên Đường ngủ một giấc.
Sau khi Miên Đường tỉnh dậy và uống một chén canh trau xanh thanh mát thì cuối cùng cũng đả thông được khí huyết.
Phương Hưu có chút run rẩy mà đem Tiểu Dập Nhi đang khóc tới, cục thịt bột liền lập tức sà vào lòng của mẫu thân, hai tay gắt gao mà nắm lấy hai bầu ngực mà uống ừng ực.
Kết quả là sau một đêm Vương gia và Vương phi hai người cùng ủ rũ ủ rũ, dưới sự đòi hỏi của đứa con trai đang chờ được cho ăn, cả hai đều bại trận.
Miên Đường đau khổ hồi lâu, lúc này mới ôm lấy con trai, dùng ngón tay mảnh khảnh chạm vào cái miệng phồng lên của nó, không dám nghĩ đến chuyện khác để khỏi phải tức giận..
Thôi Hành Chu cũng trở nên lương thiện hơn rất nhiều, buông bỏ vẻ uy nghiêm của một vị Vương gia cứng rắn, dựa vào phía sau lưng của Miên Đường, dùng nàng làm chỗ để dựa eo của mình.
Chờ đến khi con trai ợ hơi và cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt ngủ, Phương Hưu vội vàng chạy đến bế tiểu tổ tông và để cho Vương phi được nghỉ ngơi một lúc thật tốt.
Trong lúc nhất thời, hai người hơi có chút ngượng ngùng, không nói chuyện, Miên Đường cũng không nhìn Vương gia, chỉ uể oải mà nằm ở nơi đó phát ngốc.
Thôi Hành Chu kéo tay nàng, xem nàng giống như trẻ mới sinh mà ôm nàng vào lồng ngực rồi dỗ dành nói: “Ngoan nào, sau này những thủ hạ đó của nàng làm binh tôm tướng cua thì ta cũng mặc kệ. Nàng muốn làm như thế nào thì hãy nói với Phạm Hổ, kêu hắn điều động chút thị vệ đi theo nàng là được.”
Miên Đường ngẩng đầu nhìn nhìn hắn và nói: “Những binh tôm tướng cua đó của thiếp lúc trước đã đánh bại đám binh lính tinh nhuệ của Vương gia ngài ở trên Ngưỡng sơn đó....”
Thôi Hành Chu không muốn nghe những điều này, chỉ hơi xụ mặt nói: “Nàng không phục à? Nếu không ngày nào đó bài bố một lần nữa, ta nhất định sẽ đem những thuộc hạ đó của ái phi đánh đến khi nào chịu khuất phục thì thôi!”
Miên Đường thật ra đang nghe và nhìn cái mắt cái mũi chua ngoa của hắn, không nhịn được mà bất giác phì cười một cái: “Chàng vẫn nên đừng làm vậy thì hơn, nếu không chẳng may ta thắng thì Vương gia chàng thua nhưng không chịu nổi thì phải làm sao bây giờ?”
Thôi Hành Chu không nghĩ rằng Liễu Miên Đường còn đẩy cái mũi của nàng vào mặt mình, vì vậy hắn nhướng mày, cười như cười mà nhìn nàng nói: “Nếu ta thua nàng thì nàng có thể cho ta ngủ ở đấy không?”
Miên Đường nhìn nét mặt của Thôi Hành Chu, cảm thấy hơi ghét bỏ nói: “Vẫn là đừng, cho dù có thành tiên trên trời thì mỗi ngày ngủ cũng sẽ mệt mỏi....ai nha...chàng định cắn người như thế này sao?”
Thôi Hành Chu nhưng không cảm thấy mệt mỏi, từ khi Miên Đường mang thai rồi sinh con, sau đó lại ở cữ thì bụng hắn đã đói đến mức kêu vang lên rồi.
Khi nhìn Miên Đường, liền giống như con khuyển bị bỏ đói lâu ngày nhìn thấy bánh bao nhân thịt vậy.
Nhưng hiện tại nữ tử đáng đánh này, đầu tiên là cùng hắn tranh luận, hiện tại lại nói mệt mỏi và chán, xem ra hắn thấy nàng là đang chán sống mới đúng!
Ngay lập tức hung hăng mà hôn nàng một cái, cắn một chút để lấp đầy cái bụng trước khi từ từ cùng nàng tính toán mọi chuyện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.