Chương 219:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Bởi vì bọn họ ban ngày đã ngủ một giấc nên ban đêm hai người cũng không còn buồn ngủ nữa, nhưng cũng không cảm thấy mệt nhọc nên lăn lộn như vậy cho tới tận chân trời.
Thôi Hành Chu ăn một bữa no nê và ôm Liễu Miên Đường mềm mềm trong vòng tay một cách đầy mãn nguyện.
Liễu Miên Đường chậm rãi thở phào nhẹ nhõm và quyết định rút lại lời nói đầu.
Một người nam nhân trông như một kẻ bất tử bị đày ải lại rất đẹp, hơn nữa hắn ta lại rất có chí tiến thủ, và không ngừng trau dồi kỹ năng của mình, và mỗi ngày hắn có thể ngủ với các tư thế khác nhau nhưng trong một thời gian lại không cảm thấy mệt mỏi với nó.....
Nhưng những lời nói như thế này nàng sẽ không bao giờ tự mình nói ra ở trước mặt của hẳn, nếu không thì hắn sẽ hiện nguyên hình là một con sói đói ăn, nếu như được khen đến nỗi trở thành mãnh hổ thì ai có thể chịu đựng nổi?
Khi hẳn mệt mỏi đến nỗi sắp rơi vào hôn mê thì người nam nhân tưởng chừng đã ngủ say bỗng cất tiếng nói: "Nếu có một ngày, nàng nhớ lại tất cả những ký ức trước đây, liệu một mình ta có quên được nàng hay không ..."
Giọng hắn nhẹ nhàng đến mức nếu không chú ý, nàng thậm chí sẽ nghĩ rằng hắn là đang nói mê. Miên Đường kinh ngạc quay lại, nhìn vào đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền của hắn, đưa tay ra khẽ vuốt ve mặt của hắn, lại phát hiện mi mắt của hắn nhấp nháy, ánh lên vẻ bất an.
Cho tới nay, Miên Đường đã lo lắng rằng bí mật của mình sẽ bị hắn phát hiện, nhưng một người cao cao tại thượng như Hoài Dương Vương nhưng thực chất trong lòng cũng có không ít nỗi bất an.
Có phải hắn ... là đang sợ nàng nhớ lại những chuyện trong quá khứ nên mới không muốn nàng liên lạc lại những người và việc trước đây?
Nghĩ đến điều này, trong lòng Miên Đường dịu đi một chút, nhưng nàng thực sự cảm thấy có chút có lỗi vì đã giận hắn.
Nàng đặt cằm lên vai hắn, nhẹ nhàng nói: "Nếu như thiếp đã quên, chàng đừng hoảng sợ, trấn Linh Tuyền của Bắc Nhai của chúng ta vẫn còn đó. Đến lúc đó, chàng có thể đưa ta đến đó lần nữa. Chàng hãy giả làm tướng công Thôi Cửu của ta, còn ta là nương tử của chàng, chúng ta lại một lần nữa sống như vậy chẳng phải rất tốt hay sao?”
Thôi Hành Chu quay đầu lại nhìn nàng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của nàng một cái: “Nàng vẫn còn muốn lừa ta đi đến Bắc Nhai để ăn dưa muối chung với nàng sao?”
Miên Đường cười khúc khích và thì thầm với hắn: "Ai nói rằng không có đồ tốt trong ngôi nhà đó! Ta nói cho chàng biết, có một rương đựng tiền ở cánh phía tây ở đất của Bắc Nhai đấy! Lúc ấy khi ta truy đuổi chàng tới Tây Bắc, lại sợ chàng giữa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên liền đi theo dấu vết của chàng, sau khi chàng tòng quân trở về không có tiền để mua lương thực, ta liền cố ý để lại cái rương tiền đó, còn để lại một bài thơ giấu cho chàng ở trên cột nhà ở trong phòng nữa. Về sau nếu Vương gia chàng có lúc ngã ngựa, trong tay thiếu tiền thì cố thể đi tới đó để đào cái rương lên để lấy tiền tiêu...”
Thôi Hành Chu cảm thấy chuyện này không giống như lời của một thê tử tốt chúc phu quân thăng quan tiến chức, không nhịn được mà ẩn xuống môi của hiền thê một nụ hôn ngọt ngào để nàng ngậm miệng lại, nhất thời trong lòng không ngừng vang lên tiếng cười phát ra từ phòng ngủ.
Vương gia cùng với Vương phi lại hòa thuận như cũ, các nha hoàn và thị nữ ở tẩm viện đều thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đã nói là để cho Miên Đường đi thu hồi tay sai của mình từ Ngưỡng sơn, tất nhiên Thôi Hành Chu sẽ không thất hứa. Ngày hôm sau liền phái người đi tìm những người đã bị hắn đuổi đi trước đó.
Nhưng chính là lúc thống khoái khi đuổi đi, bây giờ muốn tìm lại thì phát hiện những người đó đều không còn nữa, sau một thời gian thì thị vệ được phái đi đều tay không mà trở về.
Thôi Hành Chu đã nhiều ngày bận rộn với chuyện công vụ. Không nghĩ rằng bọn cướp đó còn tự nhiên mà đem chuyện đến cho hắn giải quyết! Nếu không tìm lại được, chẳng phải sẽ khiến Miên Đường hiểu lầm rằng hẳn đã giết người, diệt trừ tận gốc sao?
Vì vậy, Hoài Dương Vương lạnh lùng mà khiển trách các thị vệ, đồng thời yêu cầu bọn họ phái thêm người đến để điều tra kỹ càng, và đảm bảo phải tìm đủ những người “trung nghĩa lưỡng toàn”đó về.
Hắn nghĩ rằng Miên Đường không đợi được người nên sẽ lại đến gây náo loạn với hắn, nhưng Miên Đường chỉ hắn nói xong và thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn thì Miên Đường chỉ lặng lẽ cúi đầu mà không nói gì cả.
Thôi Hành Chu thậm chí còn không thể không quan tâm đến việc Tiểu Dập Nhi đang phun một ngụm sữa lên vai mình, hắn chỉ vỗ nhẹ vào lưng mềm mại của đứa, rồi nghiêm nghị nói: "Nàng không tin ta sao?"
Miên Đường lúc này mới định thần lại và nói: "Không phải, ta đang nghĩ rằng có khi nào họ đã... trở về Ngưỡng sơn."
Thôi Hành Chu nhướng mày, không hiểu sao Miên Đường lại suy đoán như vậy.
Liễu Miên Đường vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Đám thủ hạ của chàng cũng giống như bọn cướp vậy, có đuổi bọn họ đi cũng không cho mang theo đủ vàng bạc để dùng. Bây giờ bọn họ cũng giống như đang dù già dắt trẻ vậy, trong tay không có tiền, vào thành tìm ta thì lại bị các người đuổi đi, tất nhiên là muốn tìm chút lộ phí đi đường rồi... Tôi nghe nói trước đây họ đã giấu một gia tài trên núi trước khi rời khỏi Ngưỡng sơn. Hiện tại có lẽ là muốn đi tới đó lấy ít bạc để tiêu dùng.”
Lúc trước khi Liễu Miên Đường nói bốn huynh đệ trung nghĩa là do nàng đem tới, Hoài Dương Vương còn có chút không tin tưởng, bây giờ nhìn vào, khả năng đào lỗ khắp nơi cất giấu bạc quả thực là không ai sánh bằng.
Nhưng vì Liễu Miên Đường đã đưa ra phương hướng, Thôi Hành Chu liền có thể phái người đi tìm.
Trước đây, hắn ước gì con ba ba nào đó gặp tai nạn ngoài ý muốn sẽ không bao giờ đến nữa.
Nhưng bây giờ, khi Hoài Dương Vương đang thi hành công vụ, hắn lo lắng rằng những huynh đệ này sẽ không chăm sóc tốt cho thân thể của mình, nếu như vì chuyện ngoài ý muốn khi đang lang thang bên ngoài, nhi tử và hài tử của hắn lại muốn rút gan đứt từng khúc ruột sẽ phải vắt sữa trở lại, đến lúc đó người chịu đói lại chính là nhi tử yêu quý của chính mình!
Miên Đường đã thoát khỏi việc ở cữ nên cuối cùng cũng có thể thoải mái một chút, thỉnh thoảng ngẫu hứng cũng có thể cùng thái phi và Thôi Phù tỷ tỷ cùng nhau ra ngoài đi giao luu.
Kể từ sau khi lật đổ Tuy vương, trước cửa của phủ Hoài Dương Vương có thể nói giống như một nhà khách, tri kỷ của thái phi và Thôi Phù đột nhiên tăng lên rất nhiều.
Tuy nhiên, mấy ngày nay Liễu Miên Đường đã sắp xếp một số vở kịch biểu diễn trong vương phủ, tất cả đều là đương gia chủ mẫu không xứng đáng, là những người có ý đồ xấu xa làm hại người tốt.
Sở thái phi xem đến ớn lạnh cả cổ, trực tiếp hỏi Miên Đường, phong bao lì xì cho đoàn kịch có phải còn chưa đủ nhiều hay sao mà lại luôn biểu diễn những trích đoạn gia đình điêu tàn này?
Thôi Phù ở bên xem thì liền hiểu rất rõ ràng, cười nói với mẫu thân: "Mẫu thân, đây là con dâu của mẹ chỉ cho con, nếu như ở trong kinh thành mà ở phủ ngoại thì tốt nhất nên đối xử với những loại người theo kiểu quân tử chi giao đạm nhược thủy(*), đừng có giống như khi còn ở Chân Châu vậy, không cẩn thận lời ăn tiếng nói. Hiện giờ đối thủ của Hành Thuyền trên triều đình cũng thật nhiều, lời nói vô ý của người có thể thay đổi cả phủ đến nỗi cây đổ bầy khỉ tan đó.”
(*) Nguyên Văn: "Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt.”- Trang Tử
Dịch nghĩa: Tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã, tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu ngọt. Tình cảm của người quân tử tuy nhạt nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào vồ vập nhưng lại dễ dàng dẫn đến tuyệt giao.
Ý chỉ: Kết giao của người quân tử tuy nhạt nhưng lâu dài thân thiết.)
Sở thái phi trừng mắt nhìn Liễu Miên Đường đang ăn hạt dưa: "Con cho rằng ta là một nữ nhân nông thôn không có chút kiến thức nào hay sao? Khi ta cùng với công công của con ở kinh thành kết giao thì con vẫn còn là một đứa trẻ khóc lóc đòi ăn đấy!”
Miên Đường mỉm cười, cầm một nắm hạt dưa phết sữa dê lên trên rồi đưa chúng cho Sở thái phi: "Mẫu thân người đừng nghe lời nói bậy bạ của tỷ tỷ, chẳng qua là bởi vì những cảnh này mới nên muốn xem một cái mới mẻ thôi. Nếu mẫu thân không muốn xem thì đổi vở tuồng khác vui hơn là được, và con sẽ yêu cầu họ đổi cái gì mà đầu tưởng ngay lập tức, sau đó hẹn gặp riêng những giai nhân tài năng và, lúc đó họ trông mới đẹp ...
Sau khi nghe xong những điều này, Thôi Phù không thể không nhìn sâu vào Miên Đường, nghi ngờ rằng vở kịch đang ám chỉ chính mình.
Gần đây, Lý đại nhân luôn rủ nàng đi du ngoạn quanh hồ. Thật đáng tiếc rằng Lý đại nhân mặc dù có tài học xuất chúng, nhưng khi bước vào chính trị thì hắn cũng có suy nghĩ sâu xa, chín chắn. Nhưng nam nữ ở chung dường như có vẻ đang thiếu đi chút mồi lửa ấm áp.
Thời tiết vừa ấm lên, băng tuyết trên hồ cũng vừa tan, đứng trên thuyền còn để thêm vài chậu than nữa thì gió tứ phương sẽ thông thoáng.
Nàng đến hẹn một lần, phảng phất cảnh trời cao buộc cuộc nhân duyên không đúng này cho nàng, vừa về hồi phủ thì bị cảm, ốm hơn bảy ngày.
Trên thực tế, Miên Đường cũng đã nghe về cuộc hẹn riêng của Lý đại nhân sau đó từ miệng
của Thôi Phù. Nàng cũng ngạc nhiên không biết Lý đại nhân lại sắp xếp một cuộc hẹn riêng vụng về như vậy.
Các nơi hoa mai nở rộ trong kinh thành không đẹp sao? Đến một vài nhà hàng bếp tư nhân ngoại thành để ăn đồ chay chẳng phải là ngon hơn sao? Nhiều chỗ vắng người như vậy, mà lại cố tình muốn xuống hồ ngắm nước gió se lạnh làm mỹ nữ bị ốm thì thật là xấu hổ!
Tuy nhiên, nàng đã nói chuyện với Thôi Hành Chu một chút về điều này, nhưng Vương gia hơi nhướng mày và nói: "Là du thuyền có phải không? Khi nãy Quang huynh đã hỏi ta và ta đã nói rằng tỷ tỷ của ta thích đi du thuyền...”
Miên Đường không ngờ rằng mấu chốt thực sự nằm ở chỗ phu quân của nàng, vì vậy nàng kiên nhẫn hỏi lại hắn: "Tỷ tỷ của chàng là du thuyền thiên lý theo gió bắc à?”
Thôi Hành Chu suy nghĩ một hồi, chợt nhớ ra thời tiết hai miền nam bắc khác nhau.
Vốn lúc này quả thực không thích hợp đi du thuyền, chẳng trách đã nhiều ngày nay nhìn bộ dạng của Quang huynh sắc mặt có vẻ tối tăm.
Liễu Miên Đường đến tận bây giờ cũng có thể được coi là đã nhìn thấu phu quân mình một cách hoàn toàn.
Đừng nhìn vẻ ngoài tuấn tú nhưng nếu không có xuất thân gia thế nổi bật này, chỉ dựa vào mức độ không để ý đến nữ nhi này của hắn ta, không biết chừng cũng giống như người Quang huynh sáng dạ của hắn, chậm chạp đến nỗi cưới không được thê tử.
Sau khi nghe Liễu Miên Đường chế giễu, Hoài Dương Vương cũng không để bụng nói: "Ai nói như vậy, không phải ta cũng đã dựa vào thực lực của mình để lừa gạt một cô nương quyến rũ như nàng tình nguyện sinh ra cho ta một đứa con hay sao?"
Những lời này khiến Miên Đường thực sự á khẩu không nói nên lời, trong giây lát nàng nghĩ rằng ngay khi vừa xuất hiện nàng và Thôi Hành Chu quả thực đã sống chung trong một nhà, không có ký ức gì về việc bản thân vốn là một yểu điệu thục nữ và quân tử hảo cầu.
Nghĩ theo cách này, người ngu ngốc nhất thực ra lại là chính bản thân nàng!
Thôi Hành Chu có thể mặc kệ vẻ mặt tối tăm của người bạn nhiều năm, nhưng sắc mặt như cha me chết của Vương phi mình thì lúc nào cũng muốn quản, vì thế liền nói: “Nếu nàng ngẫm đi ngẫm lại thì nàng nếu hết giá trị trị lợi dụng, bổn vương lúc ấy không phải đem nàng đến thả xuống suối nước nóng hay sao?”
Miên Đường khẽ khịt mũi: "Chỉ cần thả một lần là liền chết là được..."
Vương Hoài Dương do dự, mỉm cười nhớ lại thì đúng quả thật là từng nghĩ như vậy.
Vì thiếu thốn thời gian ở cạnh vương phi đã lâu, hẳn chẳng phải nên bù đắp nhiều một chút sao
Đúng lúc hắn đang phải tạ lỗi Quang huynh nên nhân cơ hội tìm cách cho bốn người bọn họ cùng đi tới bãi săn thú ở sườn đông kinh thành để săn thú.
Miên Đường cũng đã bị đè nén ở trong vương phủ quá lâu rồi, chỉ nghe nói Vương gia sẽ dẫn nàng đi săn thì đã đã hưng phấn cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Vương phi liền rời giường để cho bọn nha hoàn đến mặc bộ đồ đi săn màu đen và buộc lên trên trán của nàng bằng một chiếc khăn nam bích tỉ, mái tóc dài dày của nàng cũng được buộc thành đuôi ngựa cao, đôi chân mảnh dài được bao bọc bởi một đôi giày ống cao bằng da trâu thẳng tắp, thắt lưng bản rộng, và hai con dao găm ngắn được cắm chéo sau thắt lưng.
Khi Vương phi mặc trang phục như vậy rồi nhảy thẳng khỏi xe ngựa mà không cần ai giúp đỡ, thật sảng khoái khiến người ta luyến tiếc không thể chớp mắt.
Nhưng khi Miến Đường đang hào hứng nhìn xung quanh thì nàng có hơi sững sờ, quay sang hỏi Vương gia: "Không phải chàng nói là đưa ta đi săn sao?"
Hoài Dương Vương không hề thay đổi trang phục đi săn, vẫn mặc một chiếc áo choàng rộng và đội mũ bằng ngọc, chỉ vào những con thỏ béo đang nhảy nhót khắp cánh đồng và nói: "Những con thỏ này không đủ để các nàng chiến đấu sao?"
Lúc này đã là đầu xuân, nếu gặp phải gấu và các loài thú đói khác mà tỉnh lại sau giấc ngủ động trong rừng hoang thì quả không phải là chuyện đùa.
Vì vậy, bãi săn ở vùng ngoại thành phía đông được thay thế cho bãi cỏ ở vùng ngoại thành phía tây đầy dã thú, chúng mời gọi các quý cô giết thời gian một cách nhẹ nhàng và dễ gần.
Những con thỏ ngớ ngẩn với hai chân sau bị trói ở khắp nơi, và có những đàn hươu sao để những quý ông béo ục ịch giương cung, mở ra tư thế oai hùng.
Đối với một người đã quen dùng cung mạnh như Thôi Hành Chu thì những con mồi ngu ngốc này chẳng có hứng thú gì, cho nên hắn cũng không thèm thay quần áo. Tuy nhiên, tiệm ăn làm thịt nướng ở đây cũng không tồi, cho nên vừa lúc Miên Đường và tỷ tỷ đến đây để tiêu tan tâm trạng.
Miên Đường nhìn bốn người thì nhận ra rằng chỉ có nàng được trang bị đầy đủ võ trang, trong lúc nhất thời cảm thấy cực kỳ mất hứng.
Một lần nữa nàng chắc chắn rằng phu quân của mình nếu không phải vì gian dối thì tuyệt đối sẽ không bao giờ lấy được thê tử!
Thôi Hành Chu ăn một bữa no nê và ôm Liễu Miên Đường mềm mềm trong vòng tay một cách đầy mãn nguyện.
Liễu Miên Đường chậm rãi thở phào nhẹ nhõm và quyết định rút lại lời nói đầu.
Một người nam nhân trông như một kẻ bất tử bị đày ải lại rất đẹp, hơn nữa hắn ta lại rất có chí tiến thủ, và không ngừng trau dồi kỹ năng của mình, và mỗi ngày hắn có thể ngủ với các tư thế khác nhau nhưng trong một thời gian lại không cảm thấy mệt mỏi với nó.....
Nhưng những lời nói như thế này nàng sẽ không bao giờ tự mình nói ra ở trước mặt của hẳn, nếu không thì hắn sẽ hiện nguyên hình là một con sói đói ăn, nếu như được khen đến nỗi trở thành mãnh hổ thì ai có thể chịu đựng nổi?
Khi hẳn mệt mỏi đến nỗi sắp rơi vào hôn mê thì người nam nhân tưởng chừng đã ngủ say bỗng cất tiếng nói: "Nếu có một ngày, nàng nhớ lại tất cả những ký ức trước đây, liệu một mình ta có quên được nàng hay không ..."
Giọng hắn nhẹ nhàng đến mức nếu không chú ý, nàng thậm chí sẽ nghĩ rằng hắn là đang nói mê. Miên Đường kinh ngạc quay lại, nhìn vào đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền của hắn, đưa tay ra khẽ vuốt ve mặt của hắn, lại phát hiện mi mắt của hắn nhấp nháy, ánh lên vẻ bất an.
Cho tới nay, Miên Đường đã lo lắng rằng bí mật của mình sẽ bị hắn phát hiện, nhưng một người cao cao tại thượng như Hoài Dương Vương nhưng thực chất trong lòng cũng có không ít nỗi bất an.
Có phải hắn ... là đang sợ nàng nhớ lại những chuyện trong quá khứ nên mới không muốn nàng liên lạc lại những người và việc trước đây?
Nghĩ đến điều này, trong lòng Miên Đường dịu đi một chút, nhưng nàng thực sự cảm thấy có chút có lỗi vì đã giận hắn.
Nàng đặt cằm lên vai hắn, nhẹ nhàng nói: "Nếu như thiếp đã quên, chàng đừng hoảng sợ, trấn Linh Tuyền của Bắc Nhai của chúng ta vẫn còn đó. Đến lúc đó, chàng có thể đưa ta đến đó lần nữa. Chàng hãy giả làm tướng công Thôi Cửu của ta, còn ta là nương tử của chàng, chúng ta lại một lần nữa sống như vậy chẳng phải rất tốt hay sao?”
Thôi Hành Chu quay đầu lại nhìn nàng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của nàng một cái: “Nàng vẫn còn muốn lừa ta đi đến Bắc Nhai để ăn dưa muối chung với nàng sao?”
Miên Đường cười khúc khích và thì thầm với hắn: "Ai nói rằng không có đồ tốt trong ngôi nhà đó! Ta nói cho chàng biết, có một rương đựng tiền ở cánh phía tây ở đất của Bắc Nhai đấy! Lúc ấy khi ta truy đuổi chàng tới Tây Bắc, lại sợ chàng giữa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên liền đi theo dấu vết của chàng, sau khi chàng tòng quân trở về không có tiền để mua lương thực, ta liền cố ý để lại cái rương tiền đó, còn để lại một bài thơ giấu cho chàng ở trên cột nhà ở trong phòng nữa. Về sau nếu Vương gia chàng có lúc ngã ngựa, trong tay thiếu tiền thì cố thể đi tới đó để đào cái rương lên để lấy tiền tiêu...”
Thôi Hành Chu cảm thấy chuyện này không giống như lời của một thê tử tốt chúc phu quân thăng quan tiến chức, không nhịn được mà ẩn xuống môi của hiền thê một nụ hôn ngọt ngào để nàng ngậm miệng lại, nhất thời trong lòng không ngừng vang lên tiếng cười phát ra từ phòng ngủ.
Vương gia cùng với Vương phi lại hòa thuận như cũ, các nha hoàn và thị nữ ở tẩm viện đều thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đã nói là để cho Miên Đường đi thu hồi tay sai của mình từ Ngưỡng sơn, tất nhiên Thôi Hành Chu sẽ không thất hứa. Ngày hôm sau liền phái người đi tìm những người đã bị hắn đuổi đi trước đó.
Nhưng chính là lúc thống khoái khi đuổi đi, bây giờ muốn tìm lại thì phát hiện những người đó đều không còn nữa, sau một thời gian thì thị vệ được phái đi đều tay không mà trở về.
Thôi Hành Chu đã nhiều ngày bận rộn với chuyện công vụ. Không nghĩ rằng bọn cướp đó còn tự nhiên mà đem chuyện đến cho hắn giải quyết! Nếu không tìm lại được, chẳng phải sẽ khiến Miên Đường hiểu lầm rằng hẳn đã giết người, diệt trừ tận gốc sao?
Vì vậy, Hoài Dương Vương lạnh lùng mà khiển trách các thị vệ, đồng thời yêu cầu bọn họ phái thêm người đến để điều tra kỹ càng, và đảm bảo phải tìm đủ những người “trung nghĩa lưỡng toàn”đó về.
Hắn nghĩ rằng Miên Đường không đợi được người nên sẽ lại đến gây náo loạn với hắn, nhưng Miên Đường chỉ hắn nói xong và thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn thì Miên Đường chỉ lặng lẽ cúi đầu mà không nói gì cả.
Thôi Hành Chu thậm chí còn không thể không quan tâm đến việc Tiểu Dập Nhi đang phun một ngụm sữa lên vai mình, hắn chỉ vỗ nhẹ vào lưng mềm mại của đứa, rồi nghiêm nghị nói: "Nàng không tin ta sao?"
Miên Đường lúc này mới định thần lại và nói: "Không phải, ta đang nghĩ rằng có khi nào họ đã... trở về Ngưỡng sơn."
Thôi Hành Chu nhướng mày, không hiểu sao Miên Đường lại suy đoán như vậy.
Liễu Miên Đường vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Đám thủ hạ của chàng cũng giống như bọn cướp vậy, có đuổi bọn họ đi cũng không cho mang theo đủ vàng bạc để dùng. Bây giờ bọn họ cũng giống như đang dù già dắt trẻ vậy, trong tay không có tiền, vào thành tìm ta thì lại bị các người đuổi đi, tất nhiên là muốn tìm chút lộ phí đi đường rồi... Tôi nghe nói trước đây họ đã giấu một gia tài trên núi trước khi rời khỏi Ngưỡng sơn. Hiện tại có lẽ là muốn đi tới đó lấy ít bạc để tiêu dùng.”
Lúc trước khi Liễu Miên Đường nói bốn huynh đệ trung nghĩa là do nàng đem tới, Hoài Dương Vương còn có chút không tin tưởng, bây giờ nhìn vào, khả năng đào lỗ khắp nơi cất giấu bạc quả thực là không ai sánh bằng.
Nhưng vì Liễu Miên Đường đã đưa ra phương hướng, Thôi Hành Chu liền có thể phái người đi tìm.
Trước đây, hắn ước gì con ba ba nào đó gặp tai nạn ngoài ý muốn sẽ không bao giờ đến nữa.
Nhưng bây giờ, khi Hoài Dương Vương đang thi hành công vụ, hắn lo lắng rằng những huynh đệ này sẽ không chăm sóc tốt cho thân thể của mình, nếu như vì chuyện ngoài ý muốn khi đang lang thang bên ngoài, nhi tử và hài tử của hắn lại muốn rút gan đứt từng khúc ruột sẽ phải vắt sữa trở lại, đến lúc đó người chịu đói lại chính là nhi tử yêu quý của chính mình!
Miên Đường đã thoát khỏi việc ở cữ nên cuối cùng cũng có thể thoải mái một chút, thỉnh thoảng ngẫu hứng cũng có thể cùng thái phi và Thôi Phù tỷ tỷ cùng nhau ra ngoài đi giao luu.
Kể từ sau khi lật đổ Tuy vương, trước cửa của phủ Hoài Dương Vương có thể nói giống như một nhà khách, tri kỷ của thái phi và Thôi Phù đột nhiên tăng lên rất nhiều.
Tuy nhiên, mấy ngày nay Liễu Miên Đường đã sắp xếp một số vở kịch biểu diễn trong vương phủ, tất cả đều là đương gia chủ mẫu không xứng đáng, là những người có ý đồ xấu xa làm hại người tốt.
Sở thái phi xem đến ớn lạnh cả cổ, trực tiếp hỏi Miên Đường, phong bao lì xì cho đoàn kịch có phải còn chưa đủ nhiều hay sao mà lại luôn biểu diễn những trích đoạn gia đình điêu tàn này?
Thôi Phù ở bên xem thì liền hiểu rất rõ ràng, cười nói với mẫu thân: "Mẫu thân, đây là con dâu của mẹ chỉ cho con, nếu như ở trong kinh thành mà ở phủ ngoại thì tốt nhất nên đối xử với những loại người theo kiểu quân tử chi giao đạm nhược thủy(*), đừng có giống như khi còn ở Chân Châu vậy, không cẩn thận lời ăn tiếng nói. Hiện giờ đối thủ của Hành Thuyền trên triều đình cũng thật nhiều, lời nói vô ý của người có thể thay đổi cả phủ đến nỗi cây đổ bầy khỉ tan đó.”
(*) Nguyên Văn: "Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt.”- Trang Tử
Dịch nghĩa: Tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã, tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu ngọt. Tình cảm của người quân tử tuy nhạt nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào vồ vập nhưng lại dễ dàng dẫn đến tuyệt giao.
Ý chỉ: Kết giao của người quân tử tuy nhạt nhưng lâu dài thân thiết.)
Sở thái phi trừng mắt nhìn Liễu Miên Đường đang ăn hạt dưa: "Con cho rằng ta là một nữ nhân nông thôn không có chút kiến thức nào hay sao? Khi ta cùng với công công của con ở kinh thành kết giao thì con vẫn còn là một đứa trẻ khóc lóc đòi ăn đấy!”
Miên Đường mỉm cười, cầm một nắm hạt dưa phết sữa dê lên trên rồi đưa chúng cho Sở thái phi: "Mẫu thân người đừng nghe lời nói bậy bạ của tỷ tỷ, chẳng qua là bởi vì những cảnh này mới nên muốn xem một cái mới mẻ thôi. Nếu mẫu thân không muốn xem thì đổi vở tuồng khác vui hơn là được, và con sẽ yêu cầu họ đổi cái gì mà đầu tưởng ngay lập tức, sau đó hẹn gặp riêng những giai nhân tài năng và, lúc đó họ trông mới đẹp ...
Sau khi nghe xong những điều này, Thôi Phù không thể không nhìn sâu vào Miên Đường, nghi ngờ rằng vở kịch đang ám chỉ chính mình.
Gần đây, Lý đại nhân luôn rủ nàng đi du ngoạn quanh hồ. Thật đáng tiếc rằng Lý đại nhân mặc dù có tài học xuất chúng, nhưng khi bước vào chính trị thì hắn cũng có suy nghĩ sâu xa, chín chắn. Nhưng nam nữ ở chung dường như có vẻ đang thiếu đi chút mồi lửa ấm áp.
Thời tiết vừa ấm lên, băng tuyết trên hồ cũng vừa tan, đứng trên thuyền còn để thêm vài chậu than nữa thì gió tứ phương sẽ thông thoáng.
Nàng đến hẹn một lần, phảng phất cảnh trời cao buộc cuộc nhân duyên không đúng này cho nàng, vừa về hồi phủ thì bị cảm, ốm hơn bảy ngày.
Trên thực tế, Miên Đường cũng đã nghe về cuộc hẹn riêng của Lý đại nhân sau đó từ miệng
của Thôi Phù. Nàng cũng ngạc nhiên không biết Lý đại nhân lại sắp xếp một cuộc hẹn riêng vụng về như vậy.
Các nơi hoa mai nở rộ trong kinh thành không đẹp sao? Đến một vài nhà hàng bếp tư nhân ngoại thành để ăn đồ chay chẳng phải là ngon hơn sao? Nhiều chỗ vắng người như vậy, mà lại cố tình muốn xuống hồ ngắm nước gió se lạnh làm mỹ nữ bị ốm thì thật là xấu hổ!
Tuy nhiên, nàng đã nói chuyện với Thôi Hành Chu một chút về điều này, nhưng Vương gia hơi nhướng mày và nói: "Là du thuyền có phải không? Khi nãy Quang huynh đã hỏi ta và ta đã nói rằng tỷ tỷ của ta thích đi du thuyền...”
Miên Đường không ngờ rằng mấu chốt thực sự nằm ở chỗ phu quân của nàng, vì vậy nàng kiên nhẫn hỏi lại hắn: "Tỷ tỷ của chàng là du thuyền thiên lý theo gió bắc à?”
Thôi Hành Chu suy nghĩ một hồi, chợt nhớ ra thời tiết hai miền nam bắc khác nhau.
Vốn lúc này quả thực không thích hợp đi du thuyền, chẳng trách đã nhiều ngày nay nhìn bộ dạng của Quang huynh sắc mặt có vẻ tối tăm.
Liễu Miên Đường đến tận bây giờ cũng có thể được coi là đã nhìn thấu phu quân mình một cách hoàn toàn.
Đừng nhìn vẻ ngoài tuấn tú nhưng nếu không có xuất thân gia thế nổi bật này, chỉ dựa vào mức độ không để ý đến nữ nhi này của hắn ta, không biết chừng cũng giống như người Quang huynh sáng dạ của hắn, chậm chạp đến nỗi cưới không được thê tử.
Sau khi nghe Liễu Miên Đường chế giễu, Hoài Dương Vương cũng không để bụng nói: "Ai nói như vậy, không phải ta cũng đã dựa vào thực lực của mình để lừa gạt một cô nương quyến rũ như nàng tình nguyện sinh ra cho ta một đứa con hay sao?"
Những lời này khiến Miên Đường thực sự á khẩu không nói nên lời, trong giây lát nàng nghĩ rằng ngay khi vừa xuất hiện nàng và Thôi Hành Chu quả thực đã sống chung trong một nhà, không có ký ức gì về việc bản thân vốn là một yểu điệu thục nữ và quân tử hảo cầu.
Nghĩ theo cách này, người ngu ngốc nhất thực ra lại là chính bản thân nàng!
Thôi Hành Chu có thể mặc kệ vẻ mặt tối tăm của người bạn nhiều năm, nhưng sắc mặt như cha me chết của Vương phi mình thì lúc nào cũng muốn quản, vì thế liền nói: “Nếu nàng ngẫm đi ngẫm lại thì nàng nếu hết giá trị trị lợi dụng, bổn vương lúc ấy không phải đem nàng đến thả xuống suối nước nóng hay sao?”
Miên Đường khẽ khịt mũi: "Chỉ cần thả một lần là liền chết là được..."
Vương Hoài Dương do dự, mỉm cười nhớ lại thì đúng quả thật là từng nghĩ như vậy.
Vì thiếu thốn thời gian ở cạnh vương phi đã lâu, hẳn chẳng phải nên bù đắp nhiều một chút sao
Đúng lúc hắn đang phải tạ lỗi Quang huynh nên nhân cơ hội tìm cách cho bốn người bọn họ cùng đi tới bãi săn thú ở sườn đông kinh thành để săn thú.
Miên Đường cũng đã bị đè nén ở trong vương phủ quá lâu rồi, chỉ nghe nói Vương gia sẽ dẫn nàng đi săn thì đã đã hưng phấn cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Vương phi liền rời giường để cho bọn nha hoàn đến mặc bộ đồ đi săn màu đen và buộc lên trên trán của nàng bằng một chiếc khăn nam bích tỉ, mái tóc dài dày của nàng cũng được buộc thành đuôi ngựa cao, đôi chân mảnh dài được bao bọc bởi một đôi giày ống cao bằng da trâu thẳng tắp, thắt lưng bản rộng, và hai con dao găm ngắn được cắm chéo sau thắt lưng.
Khi Vương phi mặc trang phục như vậy rồi nhảy thẳng khỏi xe ngựa mà không cần ai giúp đỡ, thật sảng khoái khiến người ta luyến tiếc không thể chớp mắt.
Nhưng khi Miến Đường đang hào hứng nhìn xung quanh thì nàng có hơi sững sờ, quay sang hỏi Vương gia: "Không phải chàng nói là đưa ta đi săn sao?"
Hoài Dương Vương không hề thay đổi trang phục đi săn, vẫn mặc một chiếc áo choàng rộng và đội mũ bằng ngọc, chỉ vào những con thỏ béo đang nhảy nhót khắp cánh đồng và nói: "Những con thỏ này không đủ để các nàng chiến đấu sao?"
Lúc này đã là đầu xuân, nếu gặp phải gấu và các loài thú đói khác mà tỉnh lại sau giấc ngủ động trong rừng hoang thì quả không phải là chuyện đùa.
Vì vậy, bãi săn ở vùng ngoại thành phía đông được thay thế cho bãi cỏ ở vùng ngoại thành phía tây đầy dã thú, chúng mời gọi các quý cô giết thời gian một cách nhẹ nhàng và dễ gần.
Những con thỏ ngớ ngẩn với hai chân sau bị trói ở khắp nơi, và có những đàn hươu sao để những quý ông béo ục ịch giương cung, mở ra tư thế oai hùng.
Đối với một người đã quen dùng cung mạnh như Thôi Hành Chu thì những con mồi ngu ngốc này chẳng có hứng thú gì, cho nên hắn cũng không thèm thay quần áo. Tuy nhiên, tiệm ăn làm thịt nướng ở đây cũng không tồi, cho nên vừa lúc Miên Đường và tỷ tỷ đến đây để tiêu tan tâm trạng.
Miên Đường nhìn bốn người thì nhận ra rằng chỉ có nàng được trang bị đầy đủ võ trang, trong lúc nhất thời cảm thấy cực kỳ mất hứng.
Một lần nữa nàng chắc chắn rằng phu quân của mình nếu không phải vì gian dối thì tuyệt đối sẽ không bao giờ lấy được thê tử!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.