Chương 223:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Liễu Miên Đường không ngờ mẹ chồng lại nói vậy, lập tức chạm vào điểm yếu của nàng.
Nàng lập tức chột dạ nói: “Con...Đây không phải là lần đầu kết hôn sao? Đương nhiên là tâm tư thiển cận của tiểu cô nương, chỉ nhìn dung mạo thôi. Hơn nữa thấy mẫu thân người mới biết, con vốn dĩ chính là tâm đắc bộ dáng này của người, lúc ấy vừa thấy người liền nhịn không được sinh ra cảm giác thân thuộc. Sau khi trở về lại nhìn Vương gia, đột nhiên nhận ra thì ra Vương gia giống người, thật đúng là khiến người ta yêu thích...Cho nên cho dù chàng ấy nhất thời vô tâm lừa dối con cái gì, sau đó cũng quên mất.”
Cái vuốt mông ngựa này ngược lại là vỗ vào trong lòng Sở thái phi.
Nhất thời, bà quên đi nỗi buồn khi con trai sắp phải đi xa, mặt mày mang theo ý cười nói: “Người ta đều nói Hành Chu cực kỳ giống phụ vương nó, nhưng phụ vương nó tuy rằng tuấn tú, nhưng lại thiếu chút khí chất văn nhã, vẫn là bởi vì hai đầu lông mày mang theo vài phần dung mạo của ta, lúc này mới so với phụ vương nó còn tuấn mỹ hơn...Nhưng chỉ nhìn dung mạo thì không được. Ta thấy Lý Quang Tài kia cũng coi như là thành thật, Thôi Phù nhà chúng ta cũng không thiếu cái gì, nếu tìm được con rể có tiền đồ ổn thỏa, thì so với việc có dung mạo còn tốt hơn.”
Miên Đường nghiêng đầu nói: “Không phải là đạo lý này sao? Mẫu thân là người từng trải, nhìn sự tình chính là thông suốt. Con xem mạch tượng, chứng bệnh ăn không tiêu của mẫu thân trước đó đã tiêu hơn phân nửa. Có thể thấy được phương thuốc hóa thực con bốc kia vẫn là hữu hiệu, lần này con lại bốc nhiều thuốc một chút, mẫu thân có thể muốn uống...”
Sở thái phi vỗ ngược tay nàng nói: “Hành Chu còn nói con là một lang trung kém cỏi, uống thuốc con bốc có thể hại ruột, nhưng theo ta thấy, y thuật của con cũng không kém so với Triệu Hầu gia.”
Miên Đường thành tâm thực lòng nói: “Đó là mẫu thân có phúc, có tình trạng tốt. Lúc con mới học y, đang ở Tây Bắc, ra ngoài cũng không tiện chào hỏi với hàng xóm láng giềng. Hiện tại đã hiểu rõ, nhưng cũng không dám xem bệnh nặng gì, bất quá là học chút phương thuốc điều trị dạ dày mà thôi.”
Sở thái phi bị nàng chọc cho không nhịn được cười, rồi lại muốn khóc: “Lần này các con đi, lớn nhỏ, đều làm cho ta nhớ mong, thật sự không được, ta cũng đi theo các con.”
Liễu Miên Đường cũng không dám lấy thân thể mẹ chồng ra đùa giỡn, chỉ cùng Sở thái phi tính toán, dựa vào bản lĩnh của Vương gia, hẳn là không quá hai năm, chiến sự sẽ có manh mối.
Đến lúc đó, cả nhà bọn họ đoàn viên ở Chân Châu, chẳng phải là vui sao?
Nói tóm lại, đề tài về Lý Quang Tài không đủ tuấn mỹ, cuối cùng cũng bị Liễu Miên Đường bỏ qua.
Hai lần gả này phần lớn là theo tâm nguyện của nữ nhi. Phủ Hoài Dương vương bọn họ cũng không trông cậy vào việc dựa vào phú quý để làm rạng danh nhà minh. Lý Quang Tài tốt xấu gì cũng là người được Hoài Dương vương tín nhiệm, biết gốc biết rễ, Thôi Phù gả qua, sẽ không bị khinh thường là được.
Cuối cùng sau khi Sở thái phi thương cảm biệt ly, cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi thỏa thuận xong, hai nhà ký kết hôn thư trước, đợi đến Bắc Hải rồi mới cử hành hôn lễ, tránh cho người của phủ Khánh Quốc Công tới cửa quấy rối.
Tuy Thôi Phù đã đồng ý hôn sự, nhưng nhìn thấy Lý Quang Tài không hiểu sao lại rất vui mừng, thấy hẳn vui vẻ đến nhà ký kết hôn thư, cũng không nể mặt giả vờ e thẹn gì sất.
Ngược lại Cẩm Nhi vây quanh Lý Quang Tài, hỏi thẳng hắn có mang đồ chơi gì cho mình không.
Lý Quang Tài sai gã sai vặt dắt tới một con ngựa nhỏ, toàn thân đen nhánh, bốn vỏ trắng như tuyết, lông bờm rung rung, rất là uy phong.
Cẩm Nhị không nghĩ tới Lý thúc lại tặng nhóc một con ngựa nhỏ, lập tức hưng phấn kêu to, gọi bà bế nó lên cưỡi.
Thôi Phù đứng trên tủ lâu* nhìn xuống, thấy Lý Quang Tài đang ôm Cẩm Nhi cưỡi ngựa, không nhịn được cười.
(*) Tú lâu: là nơi để phụ nữ Trung Quốc cổ đại làm đỏm. Thêu hay dệt ví là nơi lao động, nơi giải trí, nơi học tập kỹ năng hay nơi sáng tạo nghệ thuật thuộc về cuộc sống của người phụ nữ.
Miên Đường ở bên cạnh Thôi Phù thò cổ nhìn, thầm nghĩ Lý đại nhân đây là lại hạ vốn gốc.
Người tiết kiệm thuê lừa cưỡi như Lý đại nhân, lại có thể mua ngựa giống quý giá như vậy, nam tử tiêu tiền vào nơi cần thiết như vậy, lo gì không cưới được khuê tú nhà danh môn?
Sau khi Thôi Hành Chu và Lý Quảng Tài thương nghị, quyết định lần này binh mã vị động, lương thảo tiên hành*, tuyệt đối không thể để chiến sự Tây Bắc, không đủ lương thực lại phát sinh khốn quẫn, nên cũng không vội xuất binh.
(*) Binh mã vị động, lương thảo tiên hành: chuẩn bị đầy đủ lương thực và binh mã trước khi đưa quân đi.
Hơn nữa không giống với năm đó khi đi Tây Bắc chinh phạt, dân chúng hai bên đường vui vẻ tiễn đưa, lần này Thôi Hành Chu khéo léo từ chối vạn tuế muốn cử hành nghi thức tiễn đưa hắn xuất chinh.
Thôi Hành Chu biết danh tiếng của mình trong dân gian rất cao, lúc đưa tiễn, dân chúng ở hai bên đường không thể khống chế được. Hắn không muốn còn chưa xuất chinh đã làm ra dạng công cao chấn chủ, để cho Thạch đảng và bộ hạ cũ của Ngưỡng Sơn nắm được nhược điểm.
Đến lúc đó, đại đội tập kết ở bên ngoài kinh thành, chỉ lặng yên không một tiếng động xuất phát, cũng tránh được rất nhiều phiền phức.
Tuy rằng Vương gia nghĩ như vậy, nhưng lúc Liễu Miên Đường vào cung từ biệt Hoàng hậu lại không nói như vậy: “Vương gia không muốn vạn tuế làm lớn chuyện, thật sự là nghĩ quốc khổ cũng không dồi dào, khi lực đều phải dùng vào lúc cần thiết. Nếu nhận được thánh ý, thật sự để Vạn Tuế đích thân đưa tiễn, nghi thức xuất chinh này, không được có vò rượu lớn, thịt bò thịt dê thành đống! Không muốn phải tiêu phí rất nhiều a! Dùng số tiền đó, chuẩn bị thêm nhiều lương thực, nhiều vũ khí quân trang, so với ăn một bữa cơm thực tế hơn nhiều, hoàng hậu thấy nói vậy có đúng không?”
Thạch hoàng hậu nghe ra ý trong lời của Miên Đường, muốn quy ra bạc, chỉ mỉm cười nói: “Phu thê các ngươi thật đúng là người thực tế, không giống những người mua danh chuộc tiếng kia, nhất định phải làm phô trương. Được, bổn cung trở lại nói với Thánh thượng, số bạc tiết kiệm được, cũng đưa vào quân lương là được.”
Người này tâm tư thông suốt nói chuyện rất thoải mái, Liễu Miên Đường đương nhiên là thay mặt Vương gia tạ ơn ân điển của Nhị Thánh.
Bất quá Thạch hoàng hậu nghe nói Miên Đường muốn theo Hoài Dương vương cùng tới Bắc Hải, ngược lại ôn hòa khuyên can một chút: “Lúc trước Vạn Tuế là nghe Thôi ái khanh nói, Vương phi ngươi muốn mang theo đứa nhỏ cùng Thái phi trở về Chân Châu, ngài ấy mới đồng ý. Nhưng mà hôm nay ngươi lại không để ý xe cộ mệt nhọc, đi theo Vương gia đến chỗ chướng khi lan tràn kia, chỉ sợ...vạn tuế...sẽ không đồng ý.”
Lúc trước, tin đồn về Ngưỡng Sơn Lục Văn và Tử Du công tử huyên náo như vậy, Miên Đường đoán được Thạch hoàng hậu nhất định cũng đã nghe được cái gì đó.
Bất quá vị hoàng hậu hiền hành lễ độ này là người trong lòng có thể giả bộ, chưa từng biển lộ bất cứ điều gì. Nhưng lời nói vừa rồi, hiển nhiên là thể hiện cái gì đó.
Miên Đường chỉ làm như nghe không hiểu, mỉm cười nói: “Kỳ thật thần thiếp biết, võ tướng xuất chinh, nên để lại gia quyến ở kinh thành làm con tin. Nhưng vạn tuế biết Vương gia là một người ngay thẳng trung thành, đưa gia quyến Vương gia thả về Chân Châu, cách nghĩ như này, cũng chỉ có vạn thừa chi quân, hiền đức quân vương mới có. Chỉ là lúc trước thần thiếp đã thề độc, nếu gả cho một võ tướng, vô luận núi đạo biển lửa, đều cùng người đó sinh tử không rời, mong rằng hoàng hậu khẩn cầu bệ hạ, thành toàn tâm nguyện này của thần thiếp.”
Thạch hoàng hậu im lặng lắng nghe, mỉm cười nói: “Hoài Dương vương thật sự là phúc khí tu luyện từ kiếp trước, có thể được một nữ tử trọng tình trọng nghĩa như ngươi sống chết đi theo. Được nữ tử như ngươi ái mộ qua, đại khái là tư vị cả đời đều khó có thể quên...”
Miên Đường hơi hơi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Thạch hoàng hậu, nói: “Văn võ cả triều ai mà không hâm mộ vạn tuế, có thể cưới được hiền hậu như người. Cái gọi là chỗ cao không thắng được lạnh, nhưng vạn tuế có hoàng hậu người, mới có thể trải qua mưa gió trùng trùng, trọng chấn triều cương Đại Yến. Loại tình yêu long phượng đồng tâm hiệp lực này, ta cùng Vương gia là loại phu thê khói lửa này sao có thể so sánh được?”
Người tâm tư thông suốt, không chỉ nói chuyện thoải mái, có lúc cũng không cần nói quá thấu đáo.
Thạch hoàng hậu nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Miên Đường, cười rồi đứng dậy đỡ Miên Đường đứng lên nói: “Nếu Vương phi đã nói như vậy, nghĩ đến vạn tuế cũng không thể để cho vợ chồng các ngươi lạo yến phân phi*”
(*) Lạo yến phân phi: Chia ly mỗi người một ngả.
Ngay khi Miên Đường nói chuẩn bị rời cung, Thạch hoàng hậu giống như vừa mới nhớ tới cái gì, một bên đi thong thả cùng nàng ở ngự hoa viên, một bên nói: “Thanh Châu và Chân Châu cách nhau không xa, Vương phi ngươi cũng coi như là người hiểu rõ bổn cung, cho nên nói chuyện với ngươi cũng không cần giống như những vương hầu phụ nhân thế tập kia, nửa che nửa đậy. Ngươi cũng biết phụ thân ta lúc tuổi già lại có một nữ nhi, đối với muội muội của ta rất nuông chiều, thế nên con bé tuổi còn nhỏ nhưng lại luôn nghĩ những chuyện không thực tế. Từ nhỏ đến lớn con bé cũng muốn gió được gió, muốn mua được mưa. Hiện giờ, ta lại làm hoàng hậu, Thạch gia thành ngoại thích*, có lúc ỷ vào ân sủng của vạn tuế, nói chuyện cũng không chú ý chừng mực. Bốn cung tuy là tỷ tỷ, nhưng khuyên con bé, con bé cũng chỉ nghe tai này ra tai kia. Phụ thân lại nuông chiều nữ nhi, trước đó vài ngày có lẽ như đã nói điều gì đắc tội Vương gia... Ông ấy cũng nhờ bổn cung xin lỗi Vương gia.”
(*) Ngoại thích: Gia đình bên vợ của vua.
Thạch hoàng hậu nói những lời này, Miên Đường cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ trước. Thạch hoàng hậu đến cuối cùng thở dài một hơi nói: “Lúc bổn cung chưa xuất giá, bất quá chỉ là thứ nữ của Thạch phủ, cùng phụ thân cũng không quá thân cận. Vương phi nói với Vương gia một tiếng, bổn cung là bổn cung, Thạch gia là Thạch gia là được.”
Miên Đường nghe lời này, tựa hồ là trong lời nói có hàm ý, chỉ là Thạch hoàng hậu cũng không nói tiếp, nàng cũng không tiện hỏi.
Bởi vì sắp xuất phát, Thôi Hành Chu bình thường đều bận rộn trong quân, rất ít khi về phủ, hôm nay hiếm khi về phủ sớm ôm nhi tử.
Lúc Miên Đường trở về nội viện, nhìn thấy hắn đang ôm Tiểu Dập Nhi chơi đùa dưới tàng cây hoa đào.
Nàng cũng không vội vã thay quần áo, đi tới trước mặt Thôi Hành Chu, sau khi trêu chọc nhi tử, liền nói đến lời nói hôm nay của Thạch hoàng hậu.
Thôi Hành Chu nghe xong, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, liền giải thích: “Mấy ngày trước Quốc trượng Thạch Nghĩa Khoan nói chuyện với ta, nói ta lần này đi Bắc Hải có chút đại tài tiểu dụng*, Quốc trượng đối với việc này cũng có chút bất bình, lại nói việc bổ nhiệm này cũng không phải là không còn cách khác. Bất quá lần này là bộ hạ cũ của Ngưỡng Sơn dốc sức thúc đẩy, ông ta cũng không tiện mở miệng nói giúp ta. Ông ta có một đứa con gái, cảm mến ta đã lâu, chậm chạp không muốn ông ta gả đi. Nếu hai nhà kết thông gia, ông ta thành trưởng bối của ta, liền có thể danh chính ngôn thuận giúp ta chu toàn... Sau này trên triều đình, có thể phối hợp với nhau, làm việc cũng có thể thành thạo.”
(*) Đại tài tiểu dụng: Không biết trọng nhân tài.
Nghe Thôi Hành Chu nói như vậy, Miên Đường lập tức hiểu ra, kéo áo choàng, trừng mắt nói: “Họ Thạch có biết xấu hổ hay không? Biết rõ chàng đã cưới vợ, thế nhưng mặt dày mày dạn đề cử cô nương nhà ông ta, chẳng lẽ ông ta cam lòng để nữ nhi của mình làm thiếp? Nói đến đây, Liễu Miên Đường dừng một chút, lập tức nói: “Không đúng! Muội muội của hoàng hậu sao có thể làm thiếp, ông ta đây là khuyến khích chàng hưu thê (bỏ vợ), hay là muốn hàng thê làm thiếp*?”
(*) Hàng thể làm thiếp: Làm vợ cả nhưng phải chịu sống như thê thiếp.
Thôi Hành Chu đưa Tiểu Dập Nhi đang phun bọt bong bóng vào lòng Miên Đường, nói: “Thạch lão nhi còn chưa nói xong, ta liền trực tiếp đuổi ông ta ra khỏi quân doanh. Ta đối với lời của ông ta không có chút hứng thú nào, nàng cần gì phải để ý?”
Có lẽ cảm giác được mẫu thân mất hứng, bàn tay nhỏ mập mập của Tập Nhi càng không ngừng nắm lấy mặt mẫu thân, cái miệng nhỏ nhắn ướt át gặm tới gặm lui ở giữa cổ của nàng.
Nàng lập tức chột dạ nói: “Con...Đây không phải là lần đầu kết hôn sao? Đương nhiên là tâm tư thiển cận của tiểu cô nương, chỉ nhìn dung mạo thôi. Hơn nữa thấy mẫu thân người mới biết, con vốn dĩ chính là tâm đắc bộ dáng này của người, lúc ấy vừa thấy người liền nhịn không được sinh ra cảm giác thân thuộc. Sau khi trở về lại nhìn Vương gia, đột nhiên nhận ra thì ra Vương gia giống người, thật đúng là khiến người ta yêu thích...Cho nên cho dù chàng ấy nhất thời vô tâm lừa dối con cái gì, sau đó cũng quên mất.”
Cái vuốt mông ngựa này ngược lại là vỗ vào trong lòng Sở thái phi.
Nhất thời, bà quên đi nỗi buồn khi con trai sắp phải đi xa, mặt mày mang theo ý cười nói: “Người ta đều nói Hành Chu cực kỳ giống phụ vương nó, nhưng phụ vương nó tuy rằng tuấn tú, nhưng lại thiếu chút khí chất văn nhã, vẫn là bởi vì hai đầu lông mày mang theo vài phần dung mạo của ta, lúc này mới so với phụ vương nó còn tuấn mỹ hơn...Nhưng chỉ nhìn dung mạo thì không được. Ta thấy Lý Quang Tài kia cũng coi như là thành thật, Thôi Phù nhà chúng ta cũng không thiếu cái gì, nếu tìm được con rể có tiền đồ ổn thỏa, thì so với việc có dung mạo còn tốt hơn.”
Miên Đường nghiêng đầu nói: “Không phải là đạo lý này sao? Mẫu thân là người từng trải, nhìn sự tình chính là thông suốt. Con xem mạch tượng, chứng bệnh ăn không tiêu của mẫu thân trước đó đã tiêu hơn phân nửa. Có thể thấy được phương thuốc hóa thực con bốc kia vẫn là hữu hiệu, lần này con lại bốc nhiều thuốc một chút, mẫu thân có thể muốn uống...”
Sở thái phi vỗ ngược tay nàng nói: “Hành Chu còn nói con là một lang trung kém cỏi, uống thuốc con bốc có thể hại ruột, nhưng theo ta thấy, y thuật của con cũng không kém so với Triệu Hầu gia.”
Miên Đường thành tâm thực lòng nói: “Đó là mẫu thân có phúc, có tình trạng tốt. Lúc con mới học y, đang ở Tây Bắc, ra ngoài cũng không tiện chào hỏi với hàng xóm láng giềng. Hiện tại đã hiểu rõ, nhưng cũng không dám xem bệnh nặng gì, bất quá là học chút phương thuốc điều trị dạ dày mà thôi.”
Sở thái phi bị nàng chọc cho không nhịn được cười, rồi lại muốn khóc: “Lần này các con đi, lớn nhỏ, đều làm cho ta nhớ mong, thật sự không được, ta cũng đi theo các con.”
Liễu Miên Đường cũng không dám lấy thân thể mẹ chồng ra đùa giỡn, chỉ cùng Sở thái phi tính toán, dựa vào bản lĩnh của Vương gia, hẳn là không quá hai năm, chiến sự sẽ có manh mối.
Đến lúc đó, cả nhà bọn họ đoàn viên ở Chân Châu, chẳng phải là vui sao?
Nói tóm lại, đề tài về Lý Quang Tài không đủ tuấn mỹ, cuối cùng cũng bị Liễu Miên Đường bỏ qua.
Hai lần gả này phần lớn là theo tâm nguyện của nữ nhi. Phủ Hoài Dương vương bọn họ cũng không trông cậy vào việc dựa vào phú quý để làm rạng danh nhà minh. Lý Quang Tài tốt xấu gì cũng là người được Hoài Dương vương tín nhiệm, biết gốc biết rễ, Thôi Phù gả qua, sẽ không bị khinh thường là được.
Cuối cùng sau khi Sở thái phi thương cảm biệt ly, cũng gật đầu đồng ý.
Sau khi thỏa thuận xong, hai nhà ký kết hôn thư trước, đợi đến Bắc Hải rồi mới cử hành hôn lễ, tránh cho người của phủ Khánh Quốc Công tới cửa quấy rối.
Tuy Thôi Phù đã đồng ý hôn sự, nhưng nhìn thấy Lý Quang Tài không hiểu sao lại rất vui mừng, thấy hẳn vui vẻ đến nhà ký kết hôn thư, cũng không nể mặt giả vờ e thẹn gì sất.
Ngược lại Cẩm Nhi vây quanh Lý Quang Tài, hỏi thẳng hắn có mang đồ chơi gì cho mình không.
Lý Quang Tài sai gã sai vặt dắt tới một con ngựa nhỏ, toàn thân đen nhánh, bốn vỏ trắng như tuyết, lông bờm rung rung, rất là uy phong.
Cẩm Nhị không nghĩ tới Lý thúc lại tặng nhóc một con ngựa nhỏ, lập tức hưng phấn kêu to, gọi bà bế nó lên cưỡi.
Thôi Phù đứng trên tủ lâu* nhìn xuống, thấy Lý Quang Tài đang ôm Cẩm Nhi cưỡi ngựa, không nhịn được cười.
(*) Tú lâu: là nơi để phụ nữ Trung Quốc cổ đại làm đỏm. Thêu hay dệt ví là nơi lao động, nơi giải trí, nơi học tập kỹ năng hay nơi sáng tạo nghệ thuật thuộc về cuộc sống của người phụ nữ.
Miên Đường ở bên cạnh Thôi Phù thò cổ nhìn, thầm nghĩ Lý đại nhân đây là lại hạ vốn gốc.
Người tiết kiệm thuê lừa cưỡi như Lý đại nhân, lại có thể mua ngựa giống quý giá như vậy, nam tử tiêu tiền vào nơi cần thiết như vậy, lo gì không cưới được khuê tú nhà danh môn?
Sau khi Thôi Hành Chu và Lý Quảng Tài thương nghị, quyết định lần này binh mã vị động, lương thảo tiên hành*, tuyệt đối không thể để chiến sự Tây Bắc, không đủ lương thực lại phát sinh khốn quẫn, nên cũng không vội xuất binh.
(*) Binh mã vị động, lương thảo tiên hành: chuẩn bị đầy đủ lương thực và binh mã trước khi đưa quân đi.
Hơn nữa không giống với năm đó khi đi Tây Bắc chinh phạt, dân chúng hai bên đường vui vẻ tiễn đưa, lần này Thôi Hành Chu khéo léo từ chối vạn tuế muốn cử hành nghi thức tiễn đưa hắn xuất chinh.
Thôi Hành Chu biết danh tiếng của mình trong dân gian rất cao, lúc đưa tiễn, dân chúng ở hai bên đường không thể khống chế được. Hắn không muốn còn chưa xuất chinh đã làm ra dạng công cao chấn chủ, để cho Thạch đảng và bộ hạ cũ của Ngưỡng Sơn nắm được nhược điểm.
Đến lúc đó, đại đội tập kết ở bên ngoài kinh thành, chỉ lặng yên không một tiếng động xuất phát, cũng tránh được rất nhiều phiền phức.
Tuy rằng Vương gia nghĩ như vậy, nhưng lúc Liễu Miên Đường vào cung từ biệt Hoàng hậu lại không nói như vậy: “Vương gia không muốn vạn tuế làm lớn chuyện, thật sự là nghĩ quốc khổ cũng không dồi dào, khi lực đều phải dùng vào lúc cần thiết. Nếu nhận được thánh ý, thật sự để Vạn Tuế đích thân đưa tiễn, nghi thức xuất chinh này, không được có vò rượu lớn, thịt bò thịt dê thành đống! Không muốn phải tiêu phí rất nhiều a! Dùng số tiền đó, chuẩn bị thêm nhiều lương thực, nhiều vũ khí quân trang, so với ăn một bữa cơm thực tế hơn nhiều, hoàng hậu thấy nói vậy có đúng không?”
Thạch hoàng hậu nghe ra ý trong lời của Miên Đường, muốn quy ra bạc, chỉ mỉm cười nói: “Phu thê các ngươi thật đúng là người thực tế, không giống những người mua danh chuộc tiếng kia, nhất định phải làm phô trương. Được, bổn cung trở lại nói với Thánh thượng, số bạc tiết kiệm được, cũng đưa vào quân lương là được.”
Người này tâm tư thông suốt nói chuyện rất thoải mái, Liễu Miên Đường đương nhiên là thay mặt Vương gia tạ ơn ân điển của Nhị Thánh.
Bất quá Thạch hoàng hậu nghe nói Miên Đường muốn theo Hoài Dương vương cùng tới Bắc Hải, ngược lại ôn hòa khuyên can một chút: “Lúc trước Vạn Tuế là nghe Thôi ái khanh nói, Vương phi ngươi muốn mang theo đứa nhỏ cùng Thái phi trở về Chân Châu, ngài ấy mới đồng ý. Nhưng mà hôm nay ngươi lại không để ý xe cộ mệt nhọc, đi theo Vương gia đến chỗ chướng khi lan tràn kia, chỉ sợ...vạn tuế...sẽ không đồng ý.”
Lúc trước, tin đồn về Ngưỡng Sơn Lục Văn và Tử Du công tử huyên náo như vậy, Miên Đường đoán được Thạch hoàng hậu nhất định cũng đã nghe được cái gì đó.
Bất quá vị hoàng hậu hiền hành lễ độ này là người trong lòng có thể giả bộ, chưa từng biển lộ bất cứ điều gì. Nhưng lời nói vừa rồi, hiển nhiên là thể hiện cái gì đó.
Miên Đường chỉ làm như nghe không hiểu, mỉm cười nói: “Kỳ thật thần thiếp biết, võ tướng xuất chinh, nên để lại gia quyến ở kinh thành làm con tin. Nhưng vạn tuế biết Vương gia là một người ngay thẳng trung thành, đưa gia quyến Vương gia thả về Chân Châu, cách nghĩ như này, cũng chỉ có vạn thừa chi quân, hiền đức quân vương mới có. Chỉ là lúc trước thần thiếp đã thề độc, nếu gả cho một võ tướng, vô luận núi đạo biển lửa, đều cùng người đó sinh tử không rời, mong rằng hoàng hậu khẩn cầu bệ hạ, thành toàn tâm nguyện này của thần thiếp.”
Thạch hoàng hậu im lặng lắng nghe, mỉm cười nói: “Hoài Dương vương thật sự là phúc khí tu luyện từ kiếp trước, có thể được một nữ tử trọng tình trọng nghĩa như ngươi sống chết đi theo. Được nữ tử như ngươi ái mộ qua, đại khái là tư vị cả đời đều khó có thể quên...”
Miên Đường hơi hơi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Thạch hoàng hậu, nói: “Văn võ cả triều ai mà không hâm mộ vạn tuế, có thể cưới được hiền hậu như người. Cái gọi là chỗ cao không thắng được lạnh, nhưng vạn tuế có hoàng hậu người, mới có thể trải qua mưa gió trùng trùng, trọng chấn triều cương Đại Yến. Loại tình yêu long phượng đồng tâm hiệp lực này, ta cùng Vương gia là loại phu thê khói lửa này sao có thể so sánh được?”
Người tâm tư thông suốt, không chỉ nói chuyện thoải mái, có lúc cũng không cần nói quá thấu đáo.
Thạch hoàng hậu nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Miên Đường, cười rồi đứng dậy đỡ Miên Đường đứng lên nói: “Nếu Vương phi đã nói như vậy, nghĩ đến vạn tuế cũng không thể để cho vợ chồng các ngươi lạo yến phân phi*”
(*) Lạo yến phân phi: Chia ly mỗi người một ngả.
Ngay khi Miên Đường nói chuẩn bị rời cung, Thạch hoàng hậu giống như vừa mới nhớ tới cái gì, một bên đi thong thả cùng nàng ở ngự hoa viên, một bên nói: “Thanh Châu và Chân Châu cách nhau không xa, Vương phi ngươi cũng coi như là người hiểu rõ bổn cung, cho nên nói chuyện với ngươi cũng không cần giống như những vương hầu phụ nhân thế tập kia, nửa che nửa đậy. Ngươi cũng biết phụ thân ta lúc tuổi già lại có một nữ nhi, đối với muội muội của ta rất nuông chiều, thế nên con bé tuổi còn nhỏ nhưng lại luôn nghĩ những chuyện không thực tế. Từ nhỏ đến lớn con bé cũng muốn gió được gió, muốn mua được mưa. Hiện giờ, ta lại làm hoàng hậu, Thạch gia thành ngoại thích*, có lúc ỷ vào ân sủng của vạn tuế, nói chuyện cũng không chú ý chừng mực. Bốn cung tuy là tỷ tỷ, nhưng khuyên con bé, con bé cũng chỉ nghe tai này ra tai kia. Phụ thân lại nuông chiều nữ nhi, trước đó vài ngày có lẽ như đã nói điều gì đắc tội Vương gia... Ông ấy cũng nhờ bổn cung xin lỗi Vương gia.”
(*) Ngoại thích: Gia đình bên vợ của vua.
Thạch hoàng hậu nói những lời này, Miên Đường cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ trước. Thạch hoàng hậu đến cuối cùng thở dài một hơi nói: “Lúc bổn cung chưa xuất giá, bất quá chỉ là thứ nữ của Thạch phủ, cùng phụ thân cũng không quá thân cận. Vương phi nói với Vương gia một tiếng, bổn cung là bổn cung, Thạch gia là Thạch gia là được.”
Miên Đường nghe lời này, tựa hồ là trong lời nói có hàm ý, chỉ là Thạch hoàng hậu cũng không nói tiếp, nàng cũng không tiện hỏi.
Bởi vì sắp xuất phát, Thôi Hành Chu bình thường đều bận rộn trong quân, rất ít khi về phủ, hôm nay hiếm khi về phủ sớm ôm nhi tử.
Lúc Miên Đường trở về nội viện, nhìn thấy hắn đang ôm Tiểu Dập Nhi chơi đùa dưới tàng cây hoa đào.
Nàng cũng không vội vã thay quần áo, đi tới trước mặt Thôi Hành Chu, sau khi trêu chọc nhi tử, liền nói đến lời nói hôm nay của Thạch hoàng hậu.
Thôi Hành Chu nghe xong, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, liền giải thích: “Mấy ngày trước Quốc trượng Thạch Nghĩa Khoan nói chuyện với ta, nói ta lần này đi Bắc Hải có chút đại tài tiểu dụng*, Quốc trượng đối với việc này cũng có chút bất bình, lại nói việc bổ nhiệm này cũng không phải là không còn cách khác. Bất quá lần này là bộ hạ cũ của Ngưỡng Sơn dốc sức thúc đẩy, ông ta cũng không tiện mở miệng nói giúp ta. Ông ta có một đứa con gái, cảm mến ta đã lâu, chậm chạp không muốn ông ta gả đi. Nếu hai nhà kết thông gia, ông ta thành trưởng bối của ta, liền có thể danh chính ngôn thuận giúp ta chu toàn... Sau này trên triều đình, có thể phối hợp với nhau, làm việc cũng có thể thành thạo.”
(*) Đại tài tiểu dụng: Không biết trọng nhân tài.
Nghe Thôi Hành Chu nói như vậy, Miên Đường lập tức hiểu ra, kéo áo choàng, trừng mắt nói: “Họ Thạch có biết xấu hổ hay không? Biết rõ chàng đã cưới vợ, thế nhưng mặt dày mày dạn đề cử cô nương nhà ông ta, chẳng lẽ ông ta cam lòng để nữ nhi của mình làm thiếp? Nói đến đây, Liễu Miên Đường dừng một chút, lập tức nói: “Không đúng! Muội muội của hoàng hậu sao có thể làm thiếp, ông ta đây là khuyến khích chàng hưu thê (bỏ vợ), hay là muốn hàng thê làm thiếp*?”
(*) Hàng thể làm thiếp: Làm vợ cả nhưng phải chịu sống như thê thiếp.
Thôi Hành Chu đưa Tiểu Dập Nhi đang phun bọt bong bóng vào lòng Miên Đường, nói: “Thạch lão nhi còn chưa nói xong, ta liền trực tiếp đuổi ông ta ra khỏi quân doanh. Ta đối với lời của ông ta không có chút hứng thú nào, nàng cần gì phải để ý?”
Có lẽ cảm giác được mẫu thân mất hứng, bàn tay nhỏ mập mập của Tập Nhi càng không ngừng nắm lấy mặt mẫu thân, cái miệng nhỏ nhắn ướt át gặm tới gặm lui ở giữa cổ của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.