Chương 226:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Đối với việc sau khi Thạch Tú Kim trở về cáo trạng với phụ thân cùng tỷ tỷ của nàng như thế nào, Liễu Miên Đường căn bản đều không để ở trong lòng.
Đến ngày thứ hai, xe ngựa của phủ Hoài Dương Vương cũng chuẩn bị xong xuôi, Miên Đường mang theo nhi tử cùng Cẩm nhi và Thôi Phù lên đường, đi thẳng đến Bắc Hải.
Lần này đi không phải lén lút sợ Thôi Cửu phát hiện giống như lần trước lên Tây Bắc, lần này Miên Đường chính là thoải mái hào phóng mà đi theo tùy quân, đi theo sau xe ngựa.
Đường đến Bắc Hải mặc dù xa xôi nhưng lúc trước tiên đế đã từng đi viễn chinh Bắc Hải, đường núi đã được tu sửa vô cùng thuận tiện cho nên việc hành quân cũng không tính là khó khăn. Vốn dĩ Miên Đường còn lo lắng nhi tử còn quá nhỏ tuổi, không chịu được khổ sở của đường xa. Nhưng mà tiểu nhi tử cả ngày đều là ăn ăn ngủ ngủ, sau đó được bà vú đem đi phơi nắng, thoải mái đến mức cái miệng nhỏ luôn ê ê a a.
Bởi vì Thôi Hành Chu mặc áo giáp trên người cho nên sau khi vào biên cảnh của Bắc Hải, hắn nóng đến mức cả người nổi đầy rôm. Tuy rằng hắn hành quân gấp rút nhưng lúc cho binh lính cắm trại nghỉ ngơi vẫn có thể cưỡi khoái mã phi nhanh về đoàn tụ với thê tử cùng hài nhi một chút.
Mỗi lần nhìn thấy hắn cởi áo giáp trên người xuống, trên người đầy những vết đỏ hồng, Miên Đường cảm thấy vô cùng đau lòng, may mắn nàng mang theo rất nhiều thuốc phòng thân, lục tìm ra được nước thuốc trừ ngứa bôi lên người Thôi Hành Chu.
Thôi Hành Chu còn bị như vậy thì những binh lính khác không cần phải nói cũng biết, đại bộ phận người liền quyết định không mặc áo giáp, đi chân đất, cứ như vậy ở dưới ánh nắng chói chang mà lên đường, da đều bị cháy nắng hết cả. Nếu lúc này thật sự gặp địch đánh lén, đám binh lính này sẽ bị đồ sát như ốc sên rút vỏ.
Tuy nhiên Thôi Hành Chu sau khi nhìn thấy được tiểu nhi tử của mình thì vô cùng vui vẻ.
Đứa nhỏ lộ ra cái mông trần trụi, chỉ mặc duy nhất một cái yếm nhỏ, đang nằm ở trên cái võng thông gió râm mát trên xe ngựa ăn trái cây. Hơn một tháng nay, đứa nhỏ đã bắt đầu nhấm nháp được hương vị của nhân gian. Thử ăn một chút lòng đỏ trứng, gần đây cũng có thể ăn được một số loại trái cây mềm mại.
Cho nên Miên Đường chuẩn bị cho đứa nhỏ một chút trái cây mềm đã làm nhuyễn, dùng thìa nhỏ đút cho nhi tử, đứa nhỏ như búp bê nằm trên chiếu, quẫy đạp liên tục, giống như chó nhỏ mà vẫy vẫy đuôi.
Trong lúc cho đứa nhỏ ăn, Miên Đường cũng đồng thời đem trái cây đã cắt nhỏ đến bên miệng của phu quân.
Thôi Hành Chu ăn trái cây giòn ngọt lại nhìn thấy có rất nhiều sách về giai thoại của các địa phương nằm rải rác trong xe ngựa, trong đó có vài trang sách còn được Miên Đường cẩn thận dùng bút đánh dấu lại, hắn có chút tò mò muốn biết Miên Đường đang làm gì.
Nhìn thấy Thôi Hành Chu đang xem chữ viết của nàng, Miên Đường cười nói: “Ở Bắc Hải có rất nhiều dị tộc, cũng có rất nhiều trận chiến, ta xem nhiều sách ở các địa phương cũng có thể hiểu thêm về những phong tục tập quán nơi này, chàng xem....
Nàng chỉ vào một hàng chữ nhỏ rồi nói: “Áo giáp ở địa phương này phần lớn được làm thành từ một loại dây leo, không chỉ có thể ngăn cản được đao thương, còn có thể che được nắng, tạo cảm giác mát lạnh, so với giáp sắt còn tiện lợi cùng thiết thực hơn nhiều.”
Thật ra dọc đường đi Thôi Hành Chu cũng đã nghe người dẫn đường nói qua, cũng đã có tâm tư chế tạo áo giáp. Nhưng hắn là người mới đến, việc sưu tập nguyên vật liệu chế tạo áo giáp cũng cần phải tiêu tốn nhiều thời gian, chưa nói đến việc bố trí nhân lực, trong lúc nhất thời nước xa không cứu được lửa gần.
Miên Đường đang bôi thuốc ở phía sau lưng cho Thôi Hành Chu, nghe xong lời này nói: “Chàng không phải đã phải người tìm được những huynh đệ đó của ta hay sao? Bọn họ có thể làm áo giáp mà chỉ riêng Bắc Hải có. Nghe nói chàng muốn tới Bắc Hải, ta ở nhà nhàn rỗi không có việc gì liền đọc chút sách, nhìn thấy đoạn này liền gửi thông tin cho bọn họ nói bọn họ tạm thời đừng trở về vội, đi đến phía nam thu dây leo trở về, cũng thuê thợ quen tay lành nghề ở địa phương biên chế, làm bản vẽ áo giáp, ta đều để cho bọn họ đi làm. Chúng ta hành quân mấy ngày nay, Lục lão nhị gửi thư nói đã thực được hơn nửa rồi, mấy ngày nữa có lẽ sẽ gửi đến đây được một chút.”
Suy nghĩ của nam nhân và nữ nhân dường như vẫn luôn không giống nhau. Trước lúc hành quân Thôi Hành Chu đã suy tính vô cùng chu đáo nhưng lại không nghĩ tới khi đến Bắc Hải rồi thì những thứ đó lại không thể dùng được nữa.
Liễu Miên Đường lại vô thanh vô tức mà đem những chuyện này làm tốt.
Điều này làm cho Thôi Hành Chu lại một lần nữa ý thức được, nữ nhân mềm mại yếu đuối sinh nhi tử cho hắn năm đó thực sự là Lục Văn, người có địa vị ngang với hắn.
Hắn còn nhớ rõ năm đó, trong núi mưa to liên miên không ngừng, Lục Văn đoán trước được việc thủ hạ dưới trướng của hắn sẽ bị thối chân, liền tranh thủ lúc nhóm quân sĩ chân còn chưa bị đau, tiến hành đánh bất ngờ, đại kế hoạch toàn thắng, làm cho các thủ hạ của hắn thiếu chút nữa tự sát vì hổ thẹn.
Sau đó hắn tự mình đi núi Ngưỡng mới biết, thủ hạ của Lục Văn kia từ sáng sớm đã chờ trận mưa này, giày của mỗi người đều là có miếng độn giày bằng rơm rạ để chống ẩm
Hơn nữa nhóm tặc tử ở núi Ngưỡng từ sáng sớm còn đóng giả làm thương nhân lương thiện, đưa cho thủ hạ của hắn một số lượng lớn giày được lót bằng cỏ, loại giày này ngày thường thì vô cùng bền chắc nhưng vừa đến mùa mưa sẽ gây ra các bệnh về chân...
Khi đó Thôi Hành Chu chỉ cảm thấy loại biện pháp này thật ác độc. Đến cuối cùng là loại nhân tài chó má gì có thể nghĩ ra được cơ chứ?
Hiện tại nhớ tới, hắn hẳn phải nên sớm đoán ra Lục Văn là nữ tử mới đúng.
Hoài Dương Vương nhớ tới chỗ đau trước kia, lại nhìn nữ nhân đang ôm nhi tử của hắn, trong lúc nhất thời không biết nên hôn nàng một cái hay vẫn là đánh mông nàng một cái để giải tỏa nỗi hận năm xưa.
Nói ngắn gọn lại, sau khi tới Bắc Hải mới phát hiện ra vấn đề về vũ khí quân nhu, cuối cùng lại có thể thuận lợi giải quyết.
Ngay khi đại quân từ Chân Châu đến được Bắc Hải, bốn huynh đệ trung nghĩa cũng mang theo mấy chục xe vũ khí kịp thời chạy tới.
Trừ bỏ áo giáp làm bằng dây leo ở bên ngoài, còn mang theo rất nhiều giày rơm mát lạnh còn có thảo dược giải nhiệt cũng mang theo không ít. Trong thư Miên Đường đã viết vô cùng rõ ràng, Hoài Dương Vương không thích bọn họ, cho nên lần này chuẩn bị quân bị, chính là muốn mấy huynh đệ bọn họ nịnh nọt Hoàng Dương Vương nhiều một chút, tránh cho ngày sau bị Vương gia nhìn không thuận mắt, lại trói lên xe ngựa đưa đi.
Bốn huynh đệ trung nghĩa ngoại trừ đại đương gia, ai cũng đều không đặt vào trong mắt, càng khinh thường phải đi nịnh nọt Hoài Dương Vương cao cao tại thượng kia.
Nhưng đại dương gia đã phân phó, bọn họ đương nhiên là muốn tận tâm đi làm, mới có thể chứng tỏ được bọn họ mạnh hơn nhiều lần so với tên Phạm Hổ cùng những người mà Thôi Hành Chu đưa cho đại đương gia sai bảo.
Việc nhỏ này đã được hoàn thành một cách mĩ mãn, đội quân Chân Châu mặc lên áo giáp làm bằng dây leo mát lạnh, cuối cùng cũng không cần ở dưới cái nắng như thiêu như đốt phơi da phơi thịt ra, không còn phải không mảnh vải che thân thao luyện nữa.
Nhưng ngoài áo giáp ra, những việc như tu sửa doanh trại, thao luyện thuỷ quân, cũng lần lượt đến. Đây là những chuyện mà những binh lính Chân Châu không quen thuộc nơi này có thể ứng phó được.
Sau khi Thôi Hành Chu tới rồi huyện, liền triệu tập quan viên địa phương tới. Quận thủ địa phương là một lão nhân có có bộ râu dài, vẫn coi như là tỉnh táo, đáng tiếc Tô quận thủ này vẫn luôn rất tham luyến rượu, một ngày thì có đến một nửa thời gian là không thanh tỉnh.
Năm đó ông ta ở trong triều đã từng làm đến chức ngự sử, đáng tiếc tính tình ngay thẳng chọc giận đến Ngô Thái Hậu năm đó, ngay lập tức bị giáng chức đến làm quan viên quân Thương Ngô, thoắt cái đã ba mươi năm. Thanh niên tràn đầy nhuệ khí khi đó đã bị chướng khí của Bắc Hải bào mòn, thứ còn sót lại cũng chỉ là sự lười nhác cùng mỏi mệt mà thôi.
Thôi Hành Chu nhíu mày nhìn Tô quận thủ đầy người là mùi rượu, liền hỏi ông một chút chuyện của địa phương, kết quả Tô quận thủ một là nói ông không biết, hai là nói chuyện này nằm ngoài phạm vi quản lý của ông, ông quản không nổi.
Hỏi đến cuối cùng, Hoài Dương Vương đã vô cùng tức giận, đập bàn một cái nói: “Ngươi thân là quan viên quận Thương Ngô, biết rõ sẽ có binh mã của triều đình đến tiếp viện lại không hề có chuẩn bị, lại tỏ thái độ đùn đẩy, đây là dáng vẻ gì! Chẳng lẽ ngươi chỉ biết nhận bổng lộc của triều đình rồi không chịu làm gì hay sao?”
Tô quận thủ nhướn mày, trong mắt lộ ra được một tia thanh tỉnh hiếm có, lạnh lùng cười nói: “Hạ quan thật ra không muốn nhận bổng lộc của triều đình, đáng tiếc hiện giờ vạn tuế thanh minh, quan viên trong triều lại đều hiểu chuyện, đã rất lâu không có người bị giáng chức đưa đến Bắc Hải. Hạ quan đưa lên tấu chương cáo lão hồi hương cũng đã đưa không dưới mười lần nhưng vẫn không có người muốn tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này...... Hoài Dương Vương, ngài có nhiều thủ hạ tài ba, nếu không thì ngài hướng bên trên bẩm tấu, dứt khoát bãi chức một lão già vô dụng không làm được việc này đi.”
Nói xong lời này, Tô lão nhân lấy cớ bản thân bị bệnh trĩ, vung tay áo bỏ chạy lấy người.
Hoài Dương Vương đã thật lâu không thấy quan viên địa phương không biết làm việc như vậy. Nếu không phải lần này hắn chỉ có quyền điều hành binh lính, không có quyền quản lý quan viên thì thật sự muốn ngay lập tức sai người giam giữ lão quỷ rượu kia lại, dùng tấm ván gỗ trị bệnh trĩ của hắn thật tốt.
Bất quá Lý Quang Tài lại khuyên giải an ủi Hoài Dương Vương: “Ông ta năm đó là một nhân tài, lại ở Bắc Hải làm quan viên địa phương nửa đời người, đáng tiếc...... Nơi Bắc Hải này, bởi vì có rất nhiều dị tộc bộ lạc, phần lớn đều do thổ ty địa phương thống trị, tuy rằng trên danh nghĩa dựa vào triều đình nhưng phần lớn lại không chịu sự quản thúc, Tô quận thủ nói không thuộc phạm vi quản lý của hắn, cũng không phải là lời nói đùn đẩy trách nhiệm. Hơn nữa quận Thương Ngô chính là một quận nghèo, mỗi năm cơ hồ đều không nhận được tiền trợ cấp của triều đình, còn phải giao nộp triều cống, hơn nữa vị loạn Oa nhân, rất nhiều bá tánh địa phương đã trốn đi. Ở một nơi hoang vắng này, Tô quận thủ cũng là không có tiền cũng không có người, không làm được chuyện gì cũng là hợp lý.”
Thôi Hành Chu nghe xong cũng không nói cái gì, bất quá mấy ngày sau hắn cho vài người cải trang đến những quận lân cận dò hỏi một phen. Đáng tiếc vài người bọn họ sinh ra đã cao lớn cường tráng, cùng với người địa phương thấp bé ngăm đen hoàn toàn không giống nhau. Bọn họ mỗi khi đi qua những căn nhà cỏ thấp bé, liền có người dùng những ánh mắt khác thường đánh giá bọn họ, đặc biệt là một ít người nhìn bề ngoài man rợ, một đám đều để lộ ra sự không thân thiện, phảng phất giống như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ vậy.
Đi xa hơn một chút, khi tới lãnh thổ thuộc quyền quản lý của thổ ty địa phương, còn có một ít thủ vệ hung hãn chặn lại, căn bản không thể đến gần. Giống như những lời mà Tô quận thủ nói, muốn tập kết bá tánh địa phương nhanh chóng sửa chữa và chế tạo binh doanh, căn bản là không có khả năng.
Đi hết một đoạn đường, thời tiết khô hanh, khi Thôi Hành Chu mang theo Lý Quang Tài trở lại nơi dừng chân liền thấy một nữ tử xinh đẹp mặc y phục ngắn tay màu trắng xanh đang đứng ở dưới mái che tiếp đón binh sĩ uống trà nước lạnh.
Nhìn thấy đám người Thôi Hành Chu mồ hôi đầy người đang đến gần, nữ tử dẫn đầu kia cười vui vẻ, lanh lẹ mà hô lên: “Vương gia cùng Lý đại nhân đã về rồi! Hôm nay ta làm một loại trà thảo mộc mới để giải nhiệt, mới vừa rồi còn ngâm trong giếng nước lạnh nửa ngày, mọi người nhanh tới uống một chén, giảm bớt nóng bức.”
Nàng cười vô cùng xinh đẹp, làm cho người khác nhìn thấy cũng không tự chủ được mà cong lên khóe miệng, những phiền não trong lòng trong lúc nhất thời cũng tiêu tán hơn phân nira.
Liễu Miên Đường năm đó học y thuật, bây giờ tới Bắc Hải lại một lần nữa được đem ra sử dụng. Trà thảo mộc mát lạnh hôm nay chính là so nàng thử nghiệm rất nhiều lần mới làm ra được. Bởi vì mang đủ dược liệu, trà thảo mộc này có thể giải nhiệt tốt hơn nhiều so với trà ở địa phương này, hơn nữa trà thảo mộc còn bỏ thêm không ít mật ong cùng cỏ ngọt, loại bỏ đi dược tính vốn có của nó, vô cùng thơm ngọt ngon miệng, trong lúc nhất thời cũng thu hút được không ít những dân chúng địa phương nhìn với ánh mắt trong mong.
Đến ngày thứ hai, xe ngựa của phủ Hoài Dương Vương cũng chuẩn bị xong xuôi, Miên Đường mang theo nhi tử cùng Cẩm nhi và Thôi Phù lên đường, đi thẳng đến Bắc Hải.
Lần này đi không phải lén lút sợ Thôi Cửu phát hiện giống như lần trước lên Tây Bắc, lần này Miên Đường chính là thoải mái hào phóng mà đi theo tùy quân, đi theo sau xe ngựa.
Đường đến Bắc Hải mặc dù xa xôi nhưng lúc trước tiên đế đã từng đi viễn chinh Bắc Hải, đường núi đã được tu sửa vô cùng thuận tiện cho nên việc hành quân cũng không tính là khó khăn. Vốn dĩ Miên Đường còn lo lắng nhi tử còn quá nhỏ tuổi, không chịu được khổ sở của đường xa. Nhưng mà tiểu nhi tử cả ngày đều là ăn ăn ngủ ngủ, sau đó được bà vú đem đi phơi nắng, thoải mái đến mức cái miệng nhỏ luôn ê ê a a.
Bởi vì Thôi Hành Chu mặc áo giáp trên người cho nên sau khi vào biên cảnh của Bắc Hải, hắn nóng đến mức cả người nổi đầy rôm. Tuy rằng hắn hành quân gấp rút nhưng lúc cho binh lính cắm trại nghỉ ngơi vẫn có thể cưỡi khoái mã phi nhanh về đoàn tụ với thê tử cùng hài nhi một chút.
Mỗi lần nhìn thấy hắn cởi áo giáp trên người xuống, trên người đầy những vết đỏ hồng, Miên Đường cảm thấy vô cùng đau lòng, may mắn nàng mang theo rất nhiều thuốc phòng thân, lục tìm ra được nước thuốc trừ ngứa bôi lên người Thôi Hành Chu.
Thôi Hành Chu còn bị như vậy thì những binh lính khác không cần phải nói cũng biết, đại bộ phận người liền quyết định không mặc áo giáp, đi chân đất, cứ như vậy ở dưới ánh nắng chói chang mà lên đường, da đều bị cháy nắng hết cả. Nếu lúc này thật sự gặp địch đánh lén, đám binh lính này sẽ bị đồ sát như ốc sên rút vỏ.
Tuy nhiên Thôi Hành Chu sau khi nhìn thấy được tiểu nhi tử của mình thì vô cùng vui vẻ.
Đứa nhỏ lộ ra cái mông trần trụi, chỉ mặc duy nhất một cái yếm nhỏ, đang nằm ở trên cái võng thông gió râm mát trên xe ngựa ăn trái cây. Hơn một tháng nay, đứa nhỏ đã bắt đầu nhấm nháp được hương vị của nhân gian. Thử ăn một chút lòng đỏ trứng, gần đây cũng có thể ăn được một số loại trái cây mềm mại.
Cho nên Miên Đường chuẩn bị cho đứa nhỏ một chút trái cây mềm đã làm nhuyễn, dùng thìa nhỏ đút cho nhi tử, đứa nhỏ như búp bê nằm trên chiếu, quẫy đạp liên tục, giống như chó nhỏ mà vẫy vẫy đuôi.
Trong lúc cho đứa nhỏ ăn, Miên Đường cũng đồng thời đem trái cây đã cắt nhỏ đến bên miệng của phu quân.
Thôi Hành Chu ăn trái cây giòn ngọt lại nhìn thấy có rất nhiều sách về giai thoại của các địa phương nằm rải rác trong xe ngựa, trong đó có vài trang sách còn được Miên Đường cẩn thận dùng bút đánh dấu lại, hắn có chút tò mò muốn biết Miên Đường đang làm gì.
Nhìn thấy Thôi Hành Chu đang xem chữ viết của nàng, Miên Đường cười nói: “Ở Bắc Hải có rất nhiều dị tộc, cũng có rất nhiều trận chiến, ta xem nhiều sách ở các địa phương cũng có thể hiểu thêm về những phong tục tập quán nơi này, chàng xem....
Nàng chỉ vào một hàng chữ nhỏ rồi nói: “Áo giáp ở địa phương này phần lớn được làm thành từ một loại dây leo, không chỉ có thể ngăn cản được đao thương, còn có thể che được nắng, tạo cảm giác mát lạnh, so với giáp sắt còn tiện lợi cùng thiết thực hơn nhiều.”
Thật ra dọc đường đi Thôi Hành Chu cũng đã nghe người dẫn đường nói qua, cũng đã có tâm tư chế tạo áo giáp. Nhưng hắn là người mới đến, việc sưu tập nguyên vật liệu chế tạo áo giáp cũng cần phải tiêu tốn nhiều thời gian, chưa nói đến việc bố trí nhân lực, trong lúc nhất thời nước xa không cứu được lửa gần.
Miên Đường đang bôi thuốc ở phía sau lưng cho Thôi Hành Chu, nghe xong lời này nói: “Chàng không phải đã phải người tìm được những huynh đệ đó của ta hay sao? Bọn họ có thể làm áo giáp mà chỉ riêng Bắc Hải có. Nghe nói chàng muốn tới Bắc Hải, ta ở nhà nhàn rỗi không có việc gì liền đọc chút sách, nhìn thấy đoạn này liền gửi thông tin cho bọn họ nói bọn họ tạm thời đừng trở về vội, đi đến phía nam thu dây leo trở về, cũng thuê thợ quen tay lành nghề ở địa phương biên chế, làm bản vẽ áo giáp, ta đều để cho bọn họ đi làm. Chúng ta hành quân mấy ngày nay, Lục lão nhị gửi thư nói đã thực được hơn nửa rồi, mấy ngày nữa có lẽ sẽ gửi đến đây được một chút.”
Suy nghĩ của nam nhân và nữ nhân dường như vẫn luôn không giống nhau. Trước lúc hành quân Thôi Hành Chu đã suy tính vô cùng chu đáo nhưng lại không nghĩ tới khi đến Bắc Hải rồi thì những thứ đó lại không thể dùng được nữa.
Liễu Miên Đường lại vô thanh vô tức mà đem những chuyện này làm tốt.
Điều này làm cho Thôi Hành Chu lại một lần nữa ý thức được, nữ nhân mềm mại yếu đuối sinh nhi tử cho hắn năm đó thực sự là Lục Văn, người có địa vị ngang với hắn.
Hắn còn nhớ rõ năm đó, trong núi mưa to liên miên không ngừng, Lục Văn đoán trước được việc thủ hạ dưới trướng của hắn sẽ bị thối chân, liền tranh thủ lúc nhóm quân sĩ chân còn chưa bị đau, tiến hành đánh bất ngờ, đại kế hoạch toàn thắng, làm cho các thủ hạ của hắn thiếu chút nữa tự sát vì hổ thẹn.
Sau đó hắn tự mình đi núi Ngưỡng mới biết, thủ hạ của Lục Văn kia từ sáng sớm đã chờ trận mưa này, giày của mỗi người đều là có miếng độn giày bằng rơm rạ để chống ẩm
Hơn nữa nhóm tặc tử ở núi Ngưỡng từ sáng sớm còn đóng giả làm thương nhân lương thiện, đưa cho thủ hạ của hắn một số lượng lớn giày được lót bằng cỏ, loại giày này ngày thường thì vô cùng bền chắc nhưng vừa đến mùa mưa sẽ gây ra các bệnh về chân...
Khi đó Thôi Hành Chu chỉ cảm thấy loại biện pháp này thật ác độc. Đến cuối cùng là loại nhân tài chó má gì có thể nghĩ ra được cơ chứ?
Hiện tại nhớ tới, hắn hẳn phải nên sớm đoán ra Lục Văn là nữ tử mới đúng.
Hoài Dương Vương nhớ tới chỗ đau trước kia, lại nhìn nữ nhân đang ôm nhi tử của hắn, trong lúc nhất thời không biết nên hôn nàng một cái hay vẫn là đánh mông nàng một cái để giải tỏa nỗi hận năm xưa.
Nói ngắn gọn lại, sau khi tới Bắc Hải mới phát hiện ra vấn đề về vũ khí quân nhu, cuối cùng lại có thể thuận lợi giải quyết.
Ngay khi đại quân từ Chân Châu đến được Bắc Hải, bốn huynh đệ trung nghĩa cũng mang theo mấy chục xe vũ khí kịp thời chạy tới.
Trừ bỏ áo giáp làm bằng dây leo ở bên ngoài, còn mang theo rất nhiều giày rơm mát lạnh còn có thảo dược giải nhiệt cũng mang theo không ít. Trong thư Miên Đường đã viết vô cùng rõ ràng, Hoài Dương Vương không thích bọn họ, cho nên lần này chuẩn bị quân bị, chính là muốn mấy huynh đệ bọn họ nịnh nọt Hoàng Dương Vương nhiều một chút, tránh cho ngày sau bị Vương gia nhìn không thuận mắt, lại trói lên xe ngựa đưa đi.
Bốn huynh đệ trung nghĩa ngoại trừ đại đương gia, ai cũng đều không đặt vào trong mắt, càng khinh thường phải đi nịnh nọt Hoài Dương Vương cao cao tại thượng kia.
Nhưng đại dương gia đã phân phó, bọn họ đương nhiên là muốn tận tâm đi làm, mới có thể chứng tỏ được bọn họ mạnh hơn nhiều lần so với tên Phạm Hổ cùng những người mà Thôi Hành Chu đưa cho đại đương gia sai bảo.
Việc nhỏ này đã được hoàn thành một cách mĩ mãn, đội quân Chân Châu mặc lên áo giáp làm bằng dây leo mát lạnh, cuối cùng cũng không cần ở dưới cái nắng như thiêu như đốt phơi da phơi thịt ra, không còn phải không mảnh vải che thân thao luyện nữa.
Nhưng ngoài áo giáp ra, những việc như tu sửa doanh trại, thao luyện thuỷ quân, cũng lần lượt đến. Đây là những chuyện mà những binh lính Chân Châu không quen thuộc nơi này có thể ứng phó được.
Sau khi Thôi Hành Chu tới rồi huyện, liền triệu tập quan viên địa phương tới. Quận thủ địa phương là một lão nhân có có bộ râu dài, vẫn coi như là tỉnh táo, đáng tiếc Tô quận thủ này vẫn luôn rất tham luyến rượu, một ngày thì có đến một nửa thời gian là không thanh tỉnh.
Năm đó ông ta ở trong triều đã từng làm đến chức ngự sử, đáng tiếc tính tình ngay thẳng chọc giận đến Ngô Thái Hậu năm đó, ngay lập tức bị giáng chức đến làm quan viên quân Thương Ngô, thoắt cái đã ba mươi năm. Thanh niên tràn đầy nhuệ khí khi đó đã bị chướng khí của Bắc Hải bào mòn, thứ còn sót lại cũng chỉ là sự lười nhác cùng mỏi mệt mà thôi.
Thôi Hành Chu nhíu mày nhìn Tô quận thủ đầy người là mùi rượu, liền hỏi ông một chút chuyện của địa phương, kết quả Tô quận thủ một là nói ông không biết, hai là nói chuyện này nằm ngoài phạm vi quản lý của ông, ông quản không nổi.
Hỏi đến cuối cùng, Hoài Dương Vương đã vô cùng tức giận, đập bàn một cái nói: “Ngươi thân là quan viên quận Thương Ngô, biết rõ sẽ có binh mã của triều đình đến tiếp viện lại không hề có chuẩn bị, lại tỏ thái độ đùn đẩy, đây là dáng vẻ gì! Chẳng lẽ ngươi chỉ biết nhận bổng lộc của triều đình rồi không chịu làm gì hay sao?”
Tô quận thủ nhướn mày, trong mắt lộ ra được một tia thanh tỉnh hiếm có, lạnh lùng cười nói: “Hạ quan thật ra không muốn nhận bổng lộc của triều đình, đáng tiếc hiện giờ vạn tuế thanh minh, quan viên trong triều lại đều hiểu chuyện, đã rất lâu không có người bị giáng chức đưa đến Bắc Hải. Hạ quan đưa lên tấu chương cáo lão hồi hương cũng đã đưa không dưới mười lần nhưng vẫn không có người muốn tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này...... Hoài Dương Vương, ngài có nhiều thủ hạ tài ba, nếu không thì ngài hướng bên trên bẩm tấu, dứt khoát bãi chức một lão già vô dụng không làm được việc này đi.”
Nói xong lời này, Tô lão nhân lấy cớ bản thân bị bệnh trĩ, vung tay áo bỏ chạy lấy người.
Hoài Dương Vương đã thật lâu không thấy quan viên địa phương không biết làm việc như vậy. Nếu không phải lần này hắn chỉ có quyền điều hành binh lính, không có quyền quản lý quan viên thì thật sự muốn ngay lập tức sai người giam giữ lão quỷ rượu kia lại, dùng tấm ván gỗ trị bệnh trĩ của hắn thật tốt.
Bất quá Lý Quang Tài lại khuyên giải an ủi Hoài Dương Vương: “Ông ta năm đó là một nhân tài, lại ở Bắc Hải làm quan viên địa phương nửa đời người, đáng tiếc...... Nơi Bắc Hải này, bởi vì có rất nhiều dị tộc bộ lạc, phần lớn đều do thổ ty địa phương thống trị, tuy rằng trên danh nghĩa dựa vào triều đình nhưng phần lớn lại không chịu sự quản thúc, Tô quận thủ nói không thuộc phạm vi quản lý của hắn, cũng không phải là lời nói đùn đẩy trách nhiệm. Hơn nữa quận Thương Ngô chính là một quận nghèo, mỗi năm cơ hồ đều không nhận được tiền trợ cấp của triều đình, còn phải giao nộp triều cống, hơn nữa vị loạn Oa nhân, rất nhiều bá tánh địa phương đã trốn đi. Ở một nơi hoang vắng này, Tô quận thủ cũng là không có tiền cũng không có người, không làm được chuyện gì cũng là hợp lý.”
Thôi Hành Chu nghe xong cũng không nói cái gì, bất quá mấy ngày sau hắn cho vài người cải trang đến những quận lân cận dò hỏi một phen. Đáng tiếc vài người bọn họ sinh ra đã cao lớn cường tráng, cùng với người địa phương thấp bé ngăm đen hoàn toàn không giống nhau. Bọn họ mỗi khi đi qua những căn nhà cỏ thấp bé, liền có người dùng những ánh mắt khác thường đánh giá bọn họ, đặc biệt là một ít người nhìn bề ngoài man rợ, một đám đều để lộ ra sự không thân thiện, phảng phất giống như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ vậy.
Đi xa hơn một chút, khi tới lãnh thổ thuộc quyền quản lý của thổ ty địa phương, còn có một ít thủ vệ hung hãn chặn lại, căn bản không thể đến gần. Giống như những lời mà Tô quận thủ nói, muốn tập kết bá tánh địa phương nhanh chóng sửa chữa và chế tạo binh doanh, căn bản là không có khả năng.
Đi hết một đoạn đường, thời tiết khô hanh, khi Thôi Hành Chu mang theo Lý Quang Tài trở lại nơi dừng chân liền thấy một nữ tử xinh đẹp mặc y phục ngắn tay màu trắng xanh đang đứng ở dưới mái che tiếp đón binh sĩ uống trà nước lạnh.
Nhìn thấy đám người Thôi Hành Chu mồ hôi đầy người đang đến gần, nữ tử dẫn đầu kia cười vui vẻ, lanh lẹ mà hô lên: “Vương gia cùng Lý đại nhân đã về rồi! Hôm nay ta làm một loại trà thảo mộc mới để giải nhiệt, mới vừa rồi còn ngâm trong giếng nước lạnh nửa ngày, mọi người nhanh tới uống một chén, giảm bớt nóng bức.”
Nàng cười vô cùng xinh đẹp, làm cho người khác nhìn thấy cũng không tự chủ được mà cong lên khóe miệng, những phiền não trong lòng trong lúc nhất thời cũng tiêu tán hơn phân nira.
Liễu Miên Đường năm đó học y thuật, bây giờ tới Bắc Hải lại một lần nữa được đem ra sử dụng. Trà thảo mộc mát lạnh hôm nay chính là so nàng thử nghiệm rất nhiều lần mới làm ra được. Bởi vì mang đủ dược liệu, trà thảo mộc này có thể giải nhiệt tốt hơn nhiều so với trà ở địa phương này, hơn nữa trà thảo mộc còn bỏ thêm không ít mật ong cùng cỏ ngọt, loại bỏ đi dược tính vốn có của nó, vô cùng thơm ngọt ngon miệng, trong lúc nhất thời cũng thu hút được không ít những dân chúng địa phương nhìn với ánh mắt trong mong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.