Chương 227:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Miên Đường đưa cho Thôi Hành Chu một ly trà thảo mộc, chính là thoáng nhìn thấy nhóm trẻ con đứng ở trên lan can liền cười phân phó mấy người Bích Thảo đem một nồi bánh mát lạnh cắt thành từng miếng nhỏ đưa cho những đứa trẻ đó ăn.
Lúc đầu, những đứa nhỏ da màu đen nhánh đó nhìn còn có chút rụt rè, không dám tiến lên lấy đồ ăn.
Lúc trước ở nơi này đã có quan binh tới, nói là tới tiêu diệt người Oa. Nhưng mà sau khi vừa tới liền tới từng nhà bắt người đi phục lao dịch tu sửa cống ngầm của quân doanh. Sau một cuộc tàn sát, những quan binh đó đã bị người Oa đánh tan, không còn lại bất cứ dấu vết gì.
Sau nhiều lần đánh qua đánh lại như vậy, những bá tánh ở địa phương có khổ mà không nói nên lời, cảm thấy những quan binh này so với người Oa còn đáng giận hơn rất nhiều.
Lần này quan binh lại tới nữa, so với trước đây còn nhiều hơn mấy lần. Các doanh trại còn sót lại lúc trước đương nhiên là không đủ dùng. Cha mẹ của bọn họ lúc sáng sớm đã đem tất cả gạo thóc gà vịt còn sót lại trong nhà giấu vào trong núi, cho dù lúc này quan binh tới nhà lục soát thì cũng không tìm được gì.
Lần này nếu không phải vì hương vị trà thảo dược kia quá thơm ngọt, bọn họ cũng không có lá gan tiến đến gần nơi này. Nhưng mà lại không ngờ tới có một vị đại tỷ xinh đẹp như thiên tiên lại cười tủm tỉm hỏi bọn họ có muốn ăn bánh hay không.
Trong lúc nhất thời, nội tâm của đám trẻ rơi vào sự đấu tranh ác liệt. Miên Đường nhìn những khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ bối rối kia liền quyết định tự mình đi qua, đem cái đĩa lớn kia nhét vào đứa trẻ dẫn đầu nói: “Đi đi, trở về chia cho nhau ăn đi nhé!”
Đứa nhỏ cầm đĩa ngay lập tức quay đầu chạy mất, theo sau chính là đám trẻ giống như đám ong đuổi theo mật ngọt, chỉ trong nháy mắt liền biến mất không thấy bóng dáng.
Miên Đường cười hì hì nhìn đám trẻ kia chạy xa, xoay người thấy Thôi Hành Chu đang nhìn mình giống như đang suy tư gì đó.
Miên Đường dùng khăn thay hắn lau miệng rồi hỏi: “Muốn uống thêm một chén nữa hay không?”
Thôi Hành Chu giúp nàng lau đi những giọt mồ hôi ở thái dương, nói: “Nếu những đứa nhỏ đó đem đĩa trả lại thì nói với ta một tiếng nhé.”
“Hả?” Miên Đường ngây người, có chút không rõ ý tứ trong lời nói của hắn.
Thôi Hành Chu hơi hơi mỉm cười, nhìn khuôn mặt bị nắng làm cho ửng hồng của nàng nói: “Trà thảo mộc này uống rất tốt, ngày mai vẫn nên mang tới một chút, bất quá kêu hạ nhân trong phủ mang tới là được rồi, nàng hà cớ gì phải cố ý chạy tới đây chứ?”
Miên Đường cười nói: “Đưa trà tới chỉ là chuyện nhỏ, có thể thuận tiện nhìn chàng một lát mới là quan trọng...... Ngày mai chẳng những có trà thảo mộc, còn có cả chè đậu xanh. Hôm nay ta nhìn thấy rất nhiều binh lính đều ăn uống không ngon miệng, ngày mai ta lại kêu Lý ma ma làm chút đồ ăn ngon miệng mang tới đây.”
Thời tiết ở Bắc Hải nóng bức, tuy rằng rất nhiều binh sĩ không có lều trại để nghỉ ngơi che nắng che mưa, nhưng nếu trời không đổ mưa vậy thì còn có thể kiên trì chịu đựng được mấy ngày. Nhưng mà một khi ăn không ngon, thân thể rất nhanh sẽ không chịu đựng được.
Hiện tại đã có rất nhiều quân lính vì hông quen với khí hậu đã bị bệnh, rất nhiều người bị tiêu chảy và ngất đi do mất nước. Miên Đường tuy rằng đã sớm thỉnh giáo qua lang trung có kinh nghiệm ở trong kinh thành, chuẩn bị đầy đủ thảo dược, lang trung ở trong quân cũng kịp thời chẩn trị nhưng vẫn có thật nhiều người ăn uống không ngon miệng.
Miên Đường cảm thấy nếu bản thân đã tới đây thì không thể trở thành gánh nặng được, quy cho cùng vẫn muốn thay phu quân làm chút chuyện, làm chút cơm canh ngon miệng là quan trọng nhất, nàng cũng tận lực điều phối một số loại thuốc uống, để những binh lính bị bệnh đó điều hòa ăn uống một chút.
Từ trong quân doanh đi ra, có rất nhiều binh sĩ đã bắt đầu nghỉ ngơi, chỉ thấy bên trong lều tranh đơn giản có mấy cây huân hương đuổi muỗi, liền chuẩn bị đi ngủ.
Muỗi ở địa phương này cắn người vô cùng lợi hại, nếu không bôi thảo dược đuổi côn trùng vậy thì chỉ một vết cắn nhỏ là có thể sưng to như quả táo.
Trên thực tế không chỉ có nhóm binh sĩ là không có lều trại để nghỉ ngơi mà ngay cả phủ đệ mà đám người Miên Đường hiện đang cư trú cũng vô cùng rách nát. Quận Thương Ngô quá nghèo, thật sự là không tìm đâu ra được một căn nhà tử tế nào cho Vương gia từ kinh đô đến ở.
Tô đại nhân nguyên bản là chuẩn bị đem chính mình phòng trạch của mình nhường cho Thôi Hành Chu. Phòng cũng đã thu thu dọn ổn thỏa nhưng mà Thôi Hành Chu lại dịu dàng lịch sự từ chối, sau đó dọn vào căn nhà mà Tô đại nhân vốn muốn chuyển tới.
Lúc Miên Đường đưa trà thảo mộc xong liền mang theo bọn nha hoàn trở lại nhà, khi đó liền thấy hai huynh đệ Lục Trung, Lục Nghĩa đứng trước ở trên nóc nhà chỉ huy người tu sửa phòng ốc.
Bởi vì Bắc Hải có khí hậu ẩm ướt cho nên gỗ dùng để tu sửa phòng ốc đều phải ngâm vào vôi để tránh phân huỷ, nếu bảo dưỡng đến không cẩn thận vậy thì tuổi thọ của căn phòng kia cũng sẽ không được lâu.
Sảnh chính của căn nhà Miên Đường đang ở đã vô cùng mục nát cần phải gia cố lại cho nên hai huynh đệ Lục Trung Lục Nghĩa tự mình cởi trần ra trận, chỉ huy hạ nhân đầu tiên là dùng nước vôi gỗ, sau đó lại xông qua khói, đợi chúng khô lại rồi mới tiến hành đổi mới.
Miên Đường nghĩ Thôi Phù cùng Lý Quang Tài chuẩn bị thành thân ở Bắc Hả cho nên đem một gian phòng tốt nhất của ngôi nhà nhường cho bọn họ ở, chờ tu sửa xong xà nhà liền tu sửa phòng ở của bọn họ trước, ít nhất có hoàn thành trước hôn lễ.
Thôi Phù ngồi ở một bên trợn tròn mắt lên nhìn. Lúc trước nàng tới Bắc Hải, thật sự là bị phủ Khánh Quốc Công chèn ép quá mức. Tuy rằng cũng biết nơi đây không bằng kinh thành cũng thật sự không nghĩ tới sẽ có dáng vẻ như vậy.
Cẩm nhi nhìn thấy căn phòng rách nát đã khóc ba lần rồi. Nàng vì tuổi tác đã lớn nên không khóc cùng nhi tử nhưng trong lòng lại vô cùng chua xót.
Kết quả sau khi Cẩm nhi nhìn thấy một con gián lớn đậu ở trên xà nhà, đang vỗ cánh chuẩn bị bay đi thì đã sợ đến mức khóc ầm lên.
Liễu Miên Đường đang đứng ở trong sân giám sát mọi việc, vừa nghe thấy tiếng khóc của Cẩm nhi liền nhanh chóng tiến vào, nhìn theo ngón tay của Cẩm nhi, nàng cầm lên đôi giày thêu của chính mình, dùng một chân nhảy lên và đánh chết con gián kia bằng một nhát đập.
Đánh chết rồi thì thôi nhưng nàng còn dùng một tay xách râu con gián lên hướng về phía Cẩm nhi nói: “Sang năm cũng là một tiểu nam nhi rồi, sao vẫn luôn thích khóc như vậy chứ? Con không thấy nương của con sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch rồi sao? Lần sau nếu lại nhìn thấy thứ này một lần nữa, chỉ cần không phải rắn độc thì dùng đế giày đập nó, nó lại không lớn bằng con, con sợ nó làm gì chứ!”
Cẩm nhi đang khóc lóc lại bị mợ mắng lại, đưa mắt nhìn thẳng con gián, sợ hãi nói: “Mợ...... Ở đây còn có rắn sao?”
Mà lúc này đứa nhỏ đang được bà vú ôm ở một bên đưa ánh mắt sáng ngời nhìn con gián trong tay của mẫu thân, ê ê a a liều mạng dùng bàn tay béo nhỏ khoa tay múa chân ra hiệu cái miệng nhỏ của mình đang chảy nước dãi, chính là muốn nếm thử.
Thấy tiểu đệ của mình cũng không sợ hãi, Cẩm nhi càng thêm xấu hổ muốn khóc.
Lục Trung, Lục Nghĩa đang làm việc ở trên nóc nhà, Lục Lưỡng Bang thì phụ giúp những công việc lặt vặt, Lục Toàn thì mệt đến mức hai tay chống nạnh, nhìn đứa nhỏ ở trong phòng khóc đến mức gà bay chó sủa, liền ở một bên nhỏ giọng hùng hùng hổ hổ nói: “Còn nói sau khi cưới đại đương gia nhà chúng ta sẽ để cho nàng sống những ngày tháng kim chi ngọc diệp, kết quả thì sao? Chó má! Phải sống ở trong căn nhà tồi tàn này, ta thấy địa chủ ở nông thôn so với hắn còn mạnh hơn.”
Miên Đường vừa từ trong nhà đi ra, nghe được lời này liền đi qua đi đánh một cái vào đầu của hắn nói: “Nói cái gì vậy? Lại hướng Vương gia nói ra lời bất kính, cẩn thận ta đánh ngươi đó!”
Thôi Phù đi theo phía sau nàng, vừa đúng lúc cũng ra tới, nghe xong lời của Lục Toàn cũng cảm thấy nàng thân là người Thôi gia cũng còn có chút không nhịn được, chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Cũng không thể trách hắn nói, Hành Chu thật sự là để cho muội phải chịu khổ rồi......"
Trước mắt việc quân của đệ đệ vô cùng quan trọng, mấy người các nàng đi theo cùng làm sao có thể gây thêm phiền phức cho hắn. Nhưng mà đều là phòng ở dột nát, bản thân chỉ biết ngây người cả ngày còn Miên Đường thì lại có thể lo liệu tất cả mọi việc từ trong ra ngoài một cách gọn gàng ngăn nắp, căn bản không thấy được bộ dáng sầu khổ của nàng.
Trước kia Thôi Phù vẫn luôn cảm thấy bản thân lo việc trong nhà lợi hại hơn so với Liễu Miên Đường nhiều cho nên lúc trước thời điểm ở Chân Châu, cũng không thể nào yên tâm mà giao việc quản gia cho Miên Đường.
Nhưng hiện tại rời khỏi căn nhà hoa gấm giàu sang, bản thân lại tựa hồ như cái gì cũng không biết, căn bản so không được với vị đệ muội xuất thân bình dân này.
Lời này là lời thật lòng, tuy rằng viện này lộn xộn, dáng vẻ hoang phế tồn tàn nhưng Miên Đường lại cảm thấy so với nhà cao cửa rộng ở kinh thành thì thoải mái hơn nhiều, ít nhất nơi này không có ngươi lừa ta gạt, ta lừa gạt ngươi, âm mưu cùng đấu đá lẫn nhau.
Bất quá nghe được lời mà Thôi Phù nói, nàng cũng biết Thôi Phù không thích ứng được với nơi này cho lắm, liền cười khẽ lôi kéo tay nàng nói: “Hiện tại có chút khó khăn nhưng mà tỷ tỷ phải hiểu rõ sống trên đời nếu tất cả đều chỉ ở mãi một nơi thì sẽ không có gì thú vị đáng nói cả. Tỷ ngẫm lại một chút nữ tử trên đời liệu sẽ có được mấy người giống như ta, đi khắp nam bắc tìm
hiểu những phong tục tập quán bất đồng ở các nơi chứ? Đều nói nam nhi so nữ tử có ý chí hơn, có thể chịu đựng gian khổ, bất quá là bởi vì bọn họ có một tâm hồn thích ngao du, một lòng muốn mở rộng vốn hiểu biết mà không cắm rễ ở tại một chỗ, đếm ngón tay sống qua ngày, đương nhiên là sẽ leo lên được đỉnh cao giống như vượt qua một gò đất, vượt qua sông lớn giống như vượt qua một vũng bùn, trí tuệ có rộng lớn hay hông cùng việc là nam tử hay nữ tử không có quan hệ gì cả.”
Thôi Phù bị mấy lời này của nàng nói làm cho mặt có chút đỏ lên, cảm thấy chính mình vậy mà khi đứng ở trước mặt đệ muội kiến thức lại có vẻ thiển cận như vậy, giống như một thôn phụ tầm thường chỉ biết đến củi gạo mắm muối.
Vốn cho rằng nàng là người hiểu biết thích đọc sách thánh hiền, lúc trước đã từng hâm mộ nam tử có thể ngao du cầu học, sau khi đến lượt mình, lúc ra khỏi kinh thành đi vào vùng biên giới lại không chịu lãnh hội non sông phong tục nơi này, lại chỉ nghĩ đến mấy chuyện tầm thường là nhà ở mới hay cũ, giường mềm mại hay không thôi vậy!
Nghĩ đến đây tinh thần của nàng trở nên tỉnh táo, lấy ra khí độ nên có một một đích nữ Thôi gia hướng Miên Đường nói: “Chuyện tu sửa nhà cửa vẫn là nên giao cho ta đi, muội không phải còn phải nấu thuốc cho quân lính hay sao? Không cần phải nhọc lòng chuyện ở trong nhà nữa.”
Miên Đường thấy đôi mắt của tỷ tỷ đã tiêu tan hết những tia sầu khổ mà trở nên trong sáng hơn tất nhiên là hơi hơi mỉm cười nói: “Đợi chuyện trong nhà sửa chữa xong xuôi, bọn họ đi chinh chiến, chúng ta cần phải du ngoạn một phen cho thật tốt!”
Thôi Phù nghe nàng nói ra lời vô tâm không phổi, tất nhiên là phổng mũi nói: “Ta liền biết muộn thích nghịch ngợm, chờ thật sự khai chiến, ta xem muội còn có tâm trạng đi chơi hay không!”
Ngày hôm sau, sáng sớm Miên Đường cùng Lý ma ma đã nấu trà thảo dược cùng chè đậu xanh, lại làm thêm mấy hũ thạch lớn, đặt ở trên xe đi về hướng quân doanh.
Lúc đến quân doanh, Miên Đường ở trên xe nhìn thấy bên ngoài quân doanh có mấy đứa trẻ bẩn thỉu đang tụ tập lại một chỗ, không ngừng nhìn vào xe ngựa của nàng.
Miên Đường phân phó xa phu dừng lại ở trước cửa quân doanh, sau đó đi xuống. Mấy đứa nhỏ này liền tụ tập lại trước cửa xe ngựa, một đứa nhỏ nâng tay lên, giơ cái đĩa lên, đưa đến trước mặt Miên Đường.
Cái đĩa này được làm bằng đồng, là đồ vật ở trong viện của Miên Đường, vô cùng tinh xảo, cho dù là những người không hiểu về vật dụng chỉ cần nhìn chất liệu và tay nghề cũng biết được giá trị của nó xa xỉ đến mức nào.
Miên Đường nhìn gương mặt tràn ngập mong chờ của đứa nhỏ cười cười nói: “Chờ một chút, hôm nay còn có đồ ăn ngon.” Nói rồi liền nói Bích Thảo ở trên xe ngựa đưa ra một bình trà thảo mộc, đưa cho đứa nhỏ.
Đám trẻ này phát ra thanh âm vui mừng, man theo bình nước chạy tới rừng trúc nhỏ bên cạnh, chém một cây trúc, chém thành ống trúc, dùng ống trúc chia nhau ra uống trà thảo mộc.
Lúc đầu, những đứa nhỏ da màu đen nhánh đó nhìn còn có chút rụt rè, không dám tiến lên lấy đồ ăn.
Lúc trước ở nơi này đã có quan binh tới, nói là tới tiêu diệt người Oa. Nhưng mà sau khi vừa tới liền tới từng nhà bắt người đi phục lao dịch tu sửa cống ngầm của quân doanh. Sau một cuộc tàn sát, những quan binh đó đã bị người Oa đánh tan, không còn lại bất cứ dấu vết gì.
Sau nhiều lần đánh qua đánh lại như vậy, những bá tánh ở địa phương có khổ mà không nói nên lời, cảm thấy những quan binh này so với người Oa còn đáng giận hơn rất nhiều.
Lần này quan binh lại tới nữa, so với trước đây còn nhiều hơn mấy lần. Các doanh trại còn sót lại lúc trước đương nhiên là không đủ dùng. Cha mẹ của bọn họ lúc sáng sớm đã đem tất cả gạo thóc gà vịt còn sót lại trong nhà giấu vào trong núi, cho dù lúc này quan binh tới nhà lục soát thì cũng không tìm được gì.
Lần này nếu không phải vì hương vị trà thảo dược kia quá thơm ngọt, bọn họ cũng không có lá gan tiến đến gần nơi này. Nhưng mà lại không ngờ tới có một vị đại tỷ xinh đẹp như thiên tiên lại cười tủm tỉm hỏi bọn họ có muốn ăn bánh hay không.
Trong lúc nhất thời, nội tâm của đám trẻ rơi vào sự đấu tranh ác liệt. Miên Đường nhìn những khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ bối rối kia liền quyết định tự mình đi qua, đem cái đĩa lớn kia nhét vào đứa trẻ dẫn đầu nói: “Đi đi, trở về chia cho nhau ăn đi nhé!”
Đứa nhỏ cầm đĩa ngay lập tức quay đầu chạy mất, theo sau chính là đám trẻ giống như đám ong đuổi theo mật ngọt, chỉ trong nháy mắt liền biến mất không thấy bóng dáng.
Miên Đường cười hì hì nhìn đám trẻ kia chạy xa, xoay người thấy Thôi Hành Chu đang nhìn mình giống như đang suy tư gì đó.
Miên Đường dùng khăn thay hắn lau miệng rồi hỏi: “Muốn uống thêm một chén nữa hay không?”
Thôi Hành Chu giúp nàng lau đi những giọt mồ hôi ở thái dương, nói: “Nếu những đứa nhỏ đó đem đĩa trả lại thì nói với ta một tiếng nhé.”
“Hả?” Miên Đường ngây người, có chút không rõ ý tứ trong lời nói của hắn.
Thôi Hành Chu hơi hơi mỉm cười, nhìn khuôn mặt bị nắng làm cho ửng hồng của nàng nói: “Trà thảo mộc này uống rất tốt, ngày mai vẫn nên mang tới một chút, bất quá kêu hạ nhân trong phủ mang tới là được rồi, nàng hà cớ gì phải cố ý chạy tới đây chứ?”
Miên Đường cười nói: “Đưa trà tới chỉ là chuyện nhỏ, có thể thuận tiện nhìn chàng một lát mới là quan trọng...... Ngày mai chẳng những có trà thảo mộc, còn có cả chè đậu xanh. Hôm nay ta nhìn thấy rất nhiều binh lính đều ăn uống không ngon miệng, ngày mai ta lại kêu Lý ma ma làm chút đồ ăn ngon miệng mang tới đây.”
Thời tiết ở Bắc Hải nóng bức, tuy rằng rất nhiều binh sĩ không có lều trại để nghỉ ngơi che nắng che mưa, nhưng nếu trời không đổ mưa vậy thì còn có thể kiên trì chịu đựng được mấy ngày. Nhưng mà một khi ăn không ngon, thân thể rất nhanh sẽ không chịu đựng được.
Hiện tại đã có rất nhiều quân lính vì hông quen với khí hậu đã bị bệnh, rất nhiều người bị tiêu chảy và ngất đi do mất nước. Miên Đường tuy rằng đã sớm thỉnh giáo qua lang trung có kinh nghiệm ở trong kinh thành, chuẩn bị đầy đủ thảo dược, lang trung ở trong quân cũng kịp thời chẩn trị nhưng vẫn có thật nhiều người ăn uống không ngon miệng.
Miên Đường cảm thấy nếu bản thân đã tới đây thì không thể trở thành gánh nặng được, quy cho cùng vẫn muốn thay phu quân làm chút chuyện, làm chút cơm canh ngon miệng là quan trọng nhất, nàng cũng tận lực điều phối một số loại thuốc uống, để những binh lính bị bệnh đó điều hòa ăn uống một chút.
Từ trong quân doanh đi ra, có rất nhiều binh sĩ đã bắt đầu nghỉ ngơi, chỉ thấy bên trong lều tranh đơn giản có mấy cây huân hương đuổi muỗi, liền chuẩn bị đi ngủ.
Muỗi ở địa phương này cắn người vô cùng lợi hại, nếu không bôi thảo dược đuổi côn trùng vậy thì chỉ một vết cắn nhỏ là có thể sưng to như quả táo.
Trên thực tế không chỉ có nhóm binh sĩ là không có lều trại để nghỉ ngơi mà ngay cả phủ đệ mà đám người Miên Đường hiện đang cư trú cũng vô cùng rách nát. Quận Thương Ngô quá nghèo, thật sự là không tìm đâu ra được một căn nhà tử tế nào cho Vương gia từ kinh đô đến ở.
Tô đại nhân nguyên bản là chuẩn bị đem chính mình phòng trạch của mình nhường cho Thôi Hành Chu. Phòng cũng đã thu thu dọn ổn thỏa nhưng mà Thôi Hành Chu lại dịu dàng lịch sự từ chối, sau đó dọn vào căn nhà mà Tô đại nhân vốn muốn chuyển tới.
Lúc Miên Đường đưa trà thảo mộc xong liền mang theo bọn nha hoàn trở lại nhà, khi đó liền thấy hai huynh đệ Lục Trung, Lục Nghĩa đứng trước ở trên nóc nhà chỉ huy người tu sửa phòng ốc.
Bởi vì Bắc Hải có khí hậu ẩm ướt cho nên gỗ dùng để tu sửa phòng ốc đều phải ngâm vào vôi để tránh phân huỷ, nếu bảo dưỡng đến không cẩn thận vậy thì tuổi thọ của căn phòng kia cũng sẽ không được lâu.
Sảnh chính của căn nhà Miên Đường đang ở đã vô cùng mục nát cần phải gia cố lại cho nên hai huynh đệ Lục Trung Lục Nghĩa tự mình cởi trần ra trận, chỉ huy hạ nhân đầu tiên là dùng nước vôi gỗ, sau đó lại xông qua khói, đợi chúng khô lại rồi mới tiến hành đổi mới.
Miên Đường nghĩ Thôi Phù cùng Lý Quang Tài chuẩn bị thành thân ở Bắc Hả cho nên đem một gian phòng tốt nhất của ngôi nhà nhường cho bọn họ ở, chờ tu sửa xong xà nhà liền tu sửa phòng ở của bọn họ trước, ít nhất có hoàn thành trước hôn lễ.
Thôi Phù ngồi ở một bên trợn tròn mắt lên nhìn. Lúc trước nàng tới Bắc Hải, thật sự là bị phủ Khánh Quốc Công chèn ép quá mức. Tuy rằng cũng biết nơi đây không bằng kinh thành cũng thật sự không nghĩ tới sẽ có dáng vẻ như vậy.
Cẩm nhi nhìn thấy căn phòng rách nát đã khóc ba lần rồi. Nàng vì tuổi tác đã lớn nên không khóc cùng nhi tử nhưng trong lòng lại vô cùng chua xót.
Kết quả sau khi Cẩm nhi nhìn thấy một con gián lớn đậu ở trên xà nhà, đang vỗ cánh chuẩn bị bay đi thì đã sợ đến mức khóc ầm lên.
Liễu Miên Đường đang đứng ở trong sân giám sát mọi việc, vừa nghe thấy tiếng khóc của Cẩm nhi liền nhanh chóng tiến vào, nhìn theo ngón tay của Cẩm nhi, nàng cầm lên đôi giày thêu của chính mình, dùng một chân nhảy lên và đánh chết con gián kia bằng một nhát đập.
Đánh chết rồi thì thôi nhưng nàng còn dùng một tay xách râu con gián lên hướng về phía Cẩm nhi nói: “Sang năm cũng là một tiểu nam nhi rồi, sao vẫn luôn thích khóc như vậy chứ? Con không thấy nương của con sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch rồi sao? Lần sau nếu lại nhìn thấy thứ này một lần nữa, chỉ cần không phải rắn độc thì dùng đế giày đập nó, nó lại không lớn bằng con, con sợ nó làm gì chứ!”
Cẩm nhi đang khóc lóc lại bị mợ mắng lại, đưa mắt nhìn thẳng con gián, sợ hãi nói: “Mợ...... Ở đây còn có rắn sao?”
Mà lúc này đứa nhỏ đang được bà vú ôm ở một bên đưa ánh mắt sáng ngời nhìn con gián trong tay của mẫu thân, ê ê a a liều mạng dùng bàn tay béo nhỏ khoa tay múa chân ra hiệu cái miệng nhỏ của mình đang chảy nước dãi, chính là muốn nếm thử.
Thấy tiểu đệ của mình cũng không sợ hãi, Cẩm nhi càng thêm xấu hổ muốn khóc.
Lục Trung, Lục Nghĩa đang làm việc ở trên nóc nhà, Lục Lưỡng Bang thì phụ giúp những công việc lặt vặt, Lục Toàn thì mệt đến mức hai tay chống nạnh, nhìn đứa nhỏ ở trong phòng khóc đến mức gà bay chó sủa, liền ở một bên nhỏ giọng hùng hùng hổ hổ nói: “Còn nói sau khi cưới đại đương gia nhà chúng ta sẽ để cho nàng sống những ngày tháng kim chi ngọc diệp, kết quả thì sao? Chó má! Phải sống ở trong căn nhà tồi tàn này, ta thấy địa chủ ở nông thôn so với hắn còn mạnh hơn.”
Miên Đường vừa từ trong nhà đi ra, nghe được lời này liền đi qua đi đánh một cái vào đầu của hắn nói: “Nói cái gì vậy? Lại hướng Vương gia nói ra lời bất kính, cẩn thận ta đánh ngươi đó!”
Thôi Phù đi theo phía sau nàng, vừa đúng lúc cũng ra tới, nghe xong lời của Lục Toàn cũng cảm thấy nàng thân là người Thôi gia cũng còn có chút không nhịn được, chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Cũng không thể trách hắn nói, Hành Chu thật sự là để cho muội phải chịu khổ rồi......"
Trước mắt việc quân của đệ đệ vô cùng quan trọng, mấy người các nàng đi theo cùng làm sao có thể gây thêm phiền phức cho hắn. Nhưng mà đều là phòng ở dột nát, bản thân chỉ biết ngây người cả ngày còn Miên Đường thì lại có thể lo liệu tất cả mọi việc từ trong ra ngoài một cách gọn gàng ngăn nắp, căn bản không thấy được bộ dáng sầu khổ của nàng.
Trước kia Thôi Phù vẫn luôn cảm thấy bản thân lo việc trong nhà lợi hại hơn so với Liễu Miên Đường nhiều cho nên lúc trước thời điểm ở Chân Châu, cũng không thể nào yên tâm mà giao việc quản gia cho Miên Đường.
Nhưng hiện tại rời khỏi căn nhà hoa gấm giàu sang, bản thân lại tựa hồ như cái gì cũng không biết, căn bản so không được với vị đệ muội xuất thân bình dân này.
Lời này là lời thật lòng, tuy rằng viện này lộn xộn, dáng vẻ hoang phế tồn tàn nhưng Miên Đường lại cảm thấy so với nhà cao cửa rộng ở kinh thành thì thoải mái hơn nhiều, ít nhất nơi này không có ngươi lừa ta gạt, ta lừa gạt ngươi, âm mưu cùng đấu đá lẫn nhau.
Bất quá nghe được lời mà Thôi Phù nói, nàng cũng biết Thôi Phù không thích ứng được với nơi này cho lắm, liền cười khẽ lôi kéo tay nàng nói: “Hiện tại có chút khó khăn nhưng mà tỷ tỷ phải hiểu rõ sống trên đời nếu tất cả đều chỉ ở mãi một nơi thì sẽ không có gì thú vị đáng nói cả. Tỷ ngẫm lại một chút nữ tử trên đời liệu sẽ có được mấy người giống như ta, đi khắp nam bắc tìm
hiểu những phong tục tập quán bất đồng ở các nơi chứ? Đều nói nam nhi so nữ tử có ý chí hơn, có thể chịu đựng gian khổ, bất quá là bởi vì bọn họ có một tâm hồn thích ngao du, một lòng muốn mở rộng vốn hiểu biết mà không cắm rễ ở tại một chỗ, đếm ngón tay sống qua ngày, đương nhiên là sẽ leo lên được đỉnh cao giống như vượt qua một gò đất, vượt qua sông lớn giống như vượt qua một vũng bùn, trí tuệ có rộng lớn hay hông cùng việc là nam tử hay nữ tử không có quan hệ gì cả.”
Thôi Phù bị mấy lời này của nàng nói làm cho mặt có chút đỏ lên, cảm thấy chính mình vậy mà khi đứng ở trước mặt đệ muội kiến thức lại có vẻ thiển cận như vậy, giống như một thôn phụ tầm thường chỉ biết đến củi gạo mắm muối.
Vốn cho rằng nàng là người hiểu biết thích đọc sách thánh hiền, lúc trước đã từng hâm mộ nam tử có thể ngao du cầu học, sau khi đến lượt mình, lúc ra khỏi kinh thành đi vào vùng biên giới lại không chịu lãnh hội non sông phong tục nơi này, lại chỉ nghĩ đến mấy chuyện tầm thường là nhà ở mới hay cũ, giường mềm mại hay không thôi vậy!
Nghĩ đến đây tinh thần của nàng trở nên tỉnh táo, lấy ra khí độ nên có một một đích nữ Thôi gia hướng Miên Đường nói: “Chuyện tu sửa nhà cửa vẫn là nên giao cho ta đi, muội không phải còn phải nấu thuốc cho quân lính hay sao? Không cần phải nhọc lòng chuyện ở trong nhà nữa.”
Miên Đường thấy đôi mắt của tỷ tỷ đã tiêu tan hết những tia sầu khổ mà trở nên trong sáng hơn tất nhiên là hơi hơi mỉm cười nói: “Đợi chuyện trong nhà sửa chữa xong xuôi, bọn họ đi chinh chiến, chúng ta cần phải du ngoạn một phen cho thật tốt!”
Thôi Phù nghe nàng nói ra lời vô tâm không phổi, tất nhiên là phổng mũi nói: “Ta liền biết muộn thích nghịch ngợm, chờ thật sự khai chiến, ta xem muội còn có tâm trạng đi chơi hay không!”
Ngày hôm sau, sáng sớm Miên Đường cùng Lý ma ma đã nấu trà thảo dược cùng chè đậu xanh, lại làm thêm mấy hũ thạch lớn, đặt ở trên xe đi về hướng quân doanh.
Lúc đến quân doanh, Miên Đường ở trên xe nhìn thấy bên ngoài quân doanh có mấy đứa trẻ bẩn thỉu đang tụ tập lại một chỗ, không ngừng nhìn vào xe ngựa của nàng.
Miên Đường phân phó xa phu dừng lại ở trước cửa quân doanh, sau đó đi xuống. Mấy đứa nhỏ này liền tụ tập lại trước cửa xe ngựa, một đứa nhỏ nâng tay lên, giơ cái đĩa lên, đưa đến trước mặt Miên Đường.
Cái đĩa này được làm bằng đồng, là đồ vật ở trong viện của Miên Đường, vô cùng tinh xảo, cho dù là những người không hiểu về vật dụng chỉ cần nhìn chất liệu và tay nghề cũng biết được giá trị của nó xa xỉ đến mức nào.
Miên Đường nhìn gương mặt tràn ngập mong chờ của đứa nhỏ cười cười nói: “Chờ một chút, hôm nay còn có đồ ăn ngon.” Nói rồi liền nói Bích Thảo ở trên xe ngựa đưa ra một bình trà thảo mộc, đưa cho đứa nhỏ.
Đám trẻ này phát ra thanh âm vui mừng, man theo bình nước chạy tới rừng trúc nhỏ bên cạnh, chém một cây trúc, chém thành ống trúc, dùng ống trúc chia nhau ra uống trà thảo mộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.