Chương 234:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Miên Đường cũng không biết trong lòng Trấn Nam Hầu đang rối bời, nơi đây không nên ở lâu cho nên nàng liền phân phó bốn huynh đệ Trung Nghĩa mau chóng mang theo những nữ tử cùng tiểu hài tử xuống núi.
Lúc này trời cũng sắp sáng, trước khi xuống núi Miên Đường phân phó các vị huynh đệ chặt hết những cái đầu của những tên người Oa đó xuống, chọn một vị trí cao rồi treo trên cây sào đặt ở đó.
Nơi này chính là địa phương mà đám người Oa lúc lên bờ đánh cướp thích nhất, như vậy khi những nhóm người Oa hác đặt chân tới, đương nhiên là có thể nhìn thấy được đầu của đồng bọn mình.
Dám tấn công bá tánh Đại Yến, giết không tha!
Đây là điều mà Miên Đường muốn gửi đến những người còn lại ở Đông Doanh.
Sau khi xuống núi, Liễu Miên Đường đã nói chuyện chân thành cùng thẳng thắn với Triệu Tuyền một lúc, cái gọi là ân cứu mạng đương nhiên là phải báo đáp.
Bất quá hai nhà Thôi, Triệu đều là nhà thế gia, nàng cũng không cần Triệu hầu gia máu chảy đầu rơi, dũng tuyền tương báo.
*Dũng tuyền tương báo: Cổ nhân dạy: “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”. Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ. Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân.
Nhưng có một điều, chính là hắn đã từng ở trên núi nhìn thấy nàng dùng sắc dụ dỗ thủ lĩnh người Oa kia, hẳn là nên làm bộ không nhìn thấy, càng không thể nói lỡ lời trước mặt của Thôi Hành Chu, phá hủy tình cảm phu thê tình thâm của bọn họ.
Triệu hầu gia ngồi xổm ngồi ở trên hòn đá có cỏ dại mọc xung quanh, không ngừng gật đầu, tỏ vẻ nhất định sẽ giữ kín như bưng.
Trong lúc một đám người chờ xuống núi thì đám tinh binh mà Phạm Hỗ dẫn dắt cũng đã đến nơi.
Đám người Phạm Hổ một đường đi theo ký hiệu mà Miên Đường để lại tìm được đến đây, lại phát hiện cả người Liễu Miên Đường toàn là máu, thật là khiếp sợ, bất quá nhìn thấy nàng tinh thần phấn chấn, tựa hồ cũng không có bị thương.
Chờ sau khi Phạm Hổ tự mình lên núi xem xét, hắn đi xuống núi với vẻ mặt nghi hoặc nhưng thật ra vẫn thức thời mà không hỏi cái đầu nào là do Vương phi tự tay chặt xuống.
Chờ đến khi đi được về nhà thì trời cũng đã tối.
Miên Đường sợ làm cho tỷ tỷ Thôi Phù sợ hãi, chỉ ở bên ngoài tùy tiện tìm một cái nông trại, sai người nấu nước tẩy rửa qua mặt mũi, lại thay đổi y phục mới hồi phủ.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, liền hướng Triệu hầu gia an ủi một chút. Nguyên bản Miên Đường còn cho rằng, Triệu hầu gia đi một đường mệt nhọc, hơn nữa lại vì du sơn ngoạn thủy mà đến, nếu có thể để cho hắn chấp nhận vào lều quân y làm việc cũng sẽ tiêu tốn sức lực một phen.
Nhưng không nghĩ tới nàng mới chỉ thoáng nhắc tới, Triệu Tuyền lập tức thành thành thật thật mà đồng ý, nửa điểm chần chờ không muốn cũng đều không có.
Lý ma ma nấu ra những món ăn vô cùng hấp dẫn, hơn nữa những món ăn ngon của Bắc Hải cũng rất thú vị.
Đáng tiếc Triệu hầu gia tựa hồ không giống như trước kia nữa, hắn bây giờ trở nên trầm mặc ít nói, chỉ ăn một chút liền vội vàng nói lời cáo biệt với Liễu Miên Đường cùng Thôi Phù.
Lý ma ma trong âm thầm cũng cùng Miên Đường khen ngợi hầu gia đã dần trở nên ổn trọng hơn: “Trấn nam hầu phu nhân coi như cũng đỡ khổ sở rồi, hầu gia cuối cùng cũng có chút dáng vẻ trầm ổn, trước kia hắn luôn hướng Vương phi nói ra những lời ngon ngọt, những người nhìn thấy đều cảm thấy vô cùng ngán ngẩm.”
Miên Đường liền khoa tay múa chỉ vào nội y của Vương gia, cười cười nói: “Triệu hầu gia lớn hơn Vương gia mấy tuổi, đương nhiên cũng trở nên ổn trọng hơn nhiều.”
Sự trầm ổn ít nói của Triệu Tuyền hầu gia vẫn luôn tiếp diễn cho đến khi người bằng hữu tốt là Hoài Dương Vương từ trên biển trở về.
Thôi Hành Chu cho đến tận khi lên bờ, mới nghe nói người bằng hữu tốt này của hắn vừa trải qua một trận hạn kiếp. Hắn hỏi những binh tướng đi tiếp ứng ngày ấy, khi nghe nói ngày ấy trên núi trải rộng thi thể của người Oa, liền hỏi toàn bộ quá trình.
Nhưng mà những binh tướng đó trả lời, ngày ấy lúc mà bọn họ tới thi thể đã nằm đầy đất rồi, cụ thể quá trình còn phải hỏi Vương phi hoặc là đám người tiêu cục mới biết được.
Sau khi Thôi Hành Chu trở về cũng đã hỏi Miên Đường về vấn đề này. Miên Đường chớp đôi mắt nói: “Đều là nhờ đám người Lục Trung Lục Nghĩa dũng mãnh phi thường, ta bật quá chỉ là đứng ở một bên nhìn mà thôi, chàng cũng biết tay của ta không có lực làm sao có thể tự mình ra tay được......”
Thôi Hành Chu duỗi tay nhìn nhìn cổ tay của nàng nói: “Không phải đã nối gân tay gân chân của nàng lại rồi hay sao? Sao lại vẫn không có lực như vậy?”
Miên Đường dựa sát vào lồng ngực của hắn nói: “Việc may vá làm nhiều cũng sẽ bị đau.”
Thôi Hành Chu nhìn nhìn khay kim chỉ cùng bộ y phục đang được may giờ để trong giỏ liền nói: “Về sau không cần may đồ cho ta nữa, kêu bọn nha hoàn đi làm đi...... Ta nghe nói đám người Lục Trung vài ngày trước đã cứu Triệu Tuyền...... Bất quá ta có một chút vấn đề vẫn chưa hiểu rõ. Bọn họ cũng chỉ có mười mấy người, làm như thế nào mà không chút thương tổn giết chết được hết hơn bốn mươi người Oa chứ?”
Miên Đường chớp chớp mắt nói: “Có lẽ là bốn mươi người kia cũng không phải đám người có tài cán, ta thấy đám người Lục Trung giết chết rất nhẹ nhàng.”
Hoài Tang huyện chúa có khả năng không biết thời điểm nàng trợn mắt nói dối thì khóe miệng sẽ luôn mang theo tươi cười vô cùng sáng lạn. Thật giống như hiện tại, ngọt ngào mê người vô cùng.
Bất quá Thôi Hành Chu cũng không có hỏi sâu thêm nhưng lại xoay người đi tìm Triệu Tuyền uống rượu đón gió.
Từ ngày đến Bắc Hải, Triệu Tuyền hầu như đều ở trong lều quân y xem bệnh từ sớm đến tối, mỗi ngày đều vô cùng mệt mỏi. Buổi tối lại thỉnh thoảng sẽ ngồi một mình trong đình viện, nhìn ánh nắng chiều phía chân trời, nhất thời có chút không nhớ rõ được bản thân suy nghĩ như thế nào mà lại muốn đến Bắc Hải.
Thấy bằng hữu tốt là Hoài Dương Vương trở về, trong lòng Triệu Tuyền nhất thời lay động, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ nhưng mà lời nói vừa đưa lên đến cổ họng lại không có cách nào thốt ra được thành lời.
Thôi Hành Chu vẫn chưa hỏi bất cứ câu gì, chỉ nói muốn uống rượu cùng với những người mà mình trân quý.
Sau khi ba chén rượu lớn vào trong bụng, rượu mạnh làm cho hắn choáng váng. Sự ổn trọng trầm tính mà Triệu Tuyền vất vả nhiều ngày giữ gìn đã biến mất không thấy bóng dáng, chỉ thiếu chút nữa là nhào vào trong lồng ngực của Thôi Hành Chu khóc lớn, chỉ mồm năm miệng mười mà đem chuyện trải qua đêm hôm đó kể lại toàn bộ.
Lúc đầu Thôi Hành Chu còn là bộ dáng thản nhiên nghe, chờ nghe được đến đoạn Liễu Miên Đường chỉ mặc một thân áo trong đi vào bên trong lều trại của tên thủ lĩnh người Oa kia thì mặt liền trở nên vừa trắng vừa đen, chỉ ngửa cổ lên mà uống một chén rượu thật lớn.
Bất quá Trấn Nam Hầu gia vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nước mắt và nước mũi giàn giụa nói: “Huyện chúa trước kia là người ôn nhu như ngọc, dịu dàng đoan chính, nhưng từ khi đi theo huynh, gần mực thì đen, thế nhưng cũng giết người mà không thèm chớp mắt. Một cái đầu lớn như vậy, nói chém chém liền, thật là dọa người mà!”
Thôi Hành Chu lộ ra sắc mặt âm trầm nói: “Nàng chính là thổ phỉ Lục Văn! Có chuyện gì mà nàng không làm được cơ chứ!”
Triệu Tuyền chớp đôi mắt, hắn vẫn luôn ở Chân Châu, tuy rằng hắn cũng nghe được chút chuyện Liễu Miên Đường làm thổ phỉ cũng chỉ tưởng chuyện nàng đã từng sống ở núi Ngưỡng bị mọi người biết mà thôi nhưng thật sự là không biết rõ danh tính thật sự của Liễu Miên Đường.
Hiện giờ nghe Thôi Hành Chu nói ra vô cùng chắc chắn, Hầu gia liền nấc lên, tức khắc tỉnh rượu hơn hẳn nói: “Nàng...... Nàng...... Nàng là Lục Văn ở núi Ngưỡng sao?”
Thôi Hành Chu cũng đã không còn hứng thú đáp lại nữa, chỉ đột nhiên đứng lên, chuẩn bị về nhà thẩm tra thổ phỉ!
Triệu Tuyển bất tri bất giác mà phát hiện bản thân đã lỡ miệng nói ra gì đó, chỉ ở phía sau hộ lớn: “Cửu gia! Trăm triệu lần đừng cùng Vương phi nhà huynh nói là do ta nói ra! Phu thê hai người mà cãi nhau cũng đừng làm liên lụy đến ta! Ta...... Ta ngày mai sẽ trở về Chân Châu.”
Thôi Hành Chu đi cả một đoạn đường, tựa hồ trên đầu còn bốc khói đen.
Hắn thật ra là biết chủ ý lớn gan này chính là của nàng, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới nàng thế nhưng lại lớn mật đến nước này!
Đi theo một đám thổ phỉ dùng mỹ nhân kế, thâm nhập vào doanh trại của địch, thật đúng là biết nghĩ!
Nếu là lần này còn buông tha nàng, về sau nói không chừng nàng còn làm ra loại chuyện đâm thủng cả trời!
Chờ sau khi trở về phủ trạch, Thôi Hành Chu không đợi người thông báo đã đóng sầm cửa lại, hắn ghét bỏ người gác cổng vì mở cửa quá chậm, chỉ duỗi chân ra, ầm một tiếng đá tung cửa phòng.
Thôi Phù đang cùng Miên Đường tận hưởng bóng mát dưới gốc cây đa ngoài sân, chỉ với một chiếc chiếu, để cho Tiểu Dập nhi với cái mông trần trụi chơi đùa cùng với biểu ca Cẩm nhi.
Lý ma ma còn đang cùng các nàng pha nước đường ướp lạnh ở giếng, hai người cùng nói chuyện phiếm, liền nghe thấy được thanh âm Vương gia đá cánh cửa. Ngay sau đó liền nhìn thấy Thôi Hành Chu đi đến với vẻ mặt xanh mét.
Thôi Phù tức giận nói: Đây là bị người ở bên ngoài chọc giận rồi trở về trút giận lên chúng ta sao. Vậy mà lại học được cách đạp cửa, càng ngày càng lớn gan rồi, ta cũng không biết Vương phủ của chúng ta từ khi nào có loại gia giáo như vậy.
Bất quá Liễu Miên Đường ở một bên nhìn gương mặt xanh mét chưa từng thấy qua trước đó của Thôi Hành Chu cảm thấy vô cùng chột da, trong lòng nghi ngờ là vị Trấn Nam hầu kia không có ngậm chặt miệng mà đã tiết lộ điều gì đó.
Thôi Hành Chu căn bản không có phản ứng lại lời nói của tỷ tỷ, chỉ đi lên nắm lấy tay của Miên Đường, đem nàng đây vào trong sân viện của chính mình sau đó phân phó gã sai vặt đem cửa khóa lại, chỉ một mình thẩm tra Liễu Miên Đường.
Chờ đến lúc chỉ có hai người, Thôi Hành Chu liền đặt mông ngồi lên ghế, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận nói: “Ta lại cho nàng thêm một cơ hội, nói xem đêm đó nàng đến cùng là đã làm những gì.”
Liễu Miên Đường thật cẩn thận mà đi tới trước bàn, hướng Thôi Hành Chu rót lấy một ly trà, cung cung kính kính mà đưa qua nói: “Kỳ thật cũng chưa làm qua chuyện gì. Vương gia không biết những tên người Oa đó có bao nhiêu đáng giận đâu, không chỉ bắt cướp vũ nhục rất nhiều nữ tử, còn có nhiều hài tử như vậy...... Ta làm sao có thể ngồi yên mặc kệ không quản? Danh tiết của nữ tử vô cùng quan trọng, ta nếu chờ Phạm Hổ dẫn người đến, chẳng phải sẽ phải chôn vùi tiền đồ của những nữ tử đó hay sao, vì thế ta liền dùng chút mưu mẹo, lẻn vào doanh trại của địch.”
Thôi Hành Chu sắp bị lời nói của nàng làm cho phát điên, thanh âm thâm trầm, mang theo một tia bình tĩnh trước khi bão táp đến, nói: “Ha, vậy nàng liền nói cho ta biết làm thế nào có thể lẻn vào trong doanh trại của tên thủ lĩnh kia đi.”
Miên Đường hiện tại đã chắc chắn là Triệu Tuyền nói ra hết thảy, trong lòng thật là muốn đem tên Hầu gia đó một lần nữa nhốt vào trong lồng sắt, chỉ lắp bắp nói: “Kỳ thật cũng không có gì, bọn họ cũng không có chạm vào ta.
Thôi Hành Chu hung hăng mà đánh xuống bàn nói: “Nàng hẳn là nhớ rõ bản thân đã gả cho ta thì không nên lấy thân mạo hiểm! Ta chưa từng nghe nói qua, Vương phi của phủ nào lại chủ động chui vào hang ổ của bọn cướp lấy sắc dụ người cả! Nàng còn biết danh tiết của nữ tử là quan trọng sao!”
Miên Đường đuối lý, cúi đầu nói: “Ta sai rồi......
Thôi Hành Chu nhìn dáng vẻ ủ rũ của nàng, cố nén tức giận nói: “Nói cho ta biết, nàng sai ở chỗ nào?”
Miên Đường nói: “Sai lầm lớn nhất chính là không nên cố kỵ đạo nghĩa, để lại người sống...”
Miệng của tên Triệu Tuyền này thật lớn! Nàng cứu hắn, thế nhưng nửa điểm cảm ơn cũng không có, quay người lại liền đem nàng bán đi.
Này nếu hành tẩu giang hồ, Triệu hầu gia đã bị băm nhỏ cho cá ăn vì tội bất nghĩa.
Thôi Hành Chu thật muốn nổi giận, đây là muốn đem Triệu Tuyền giết người diệt khẩu hay sao? Nàng thế nhưng so với lúc ở núi Ngưỡng còn kiêu ngạo hơn!
Hắn lười nghe nàng lại nói hươu nói vượn, liền đem Miên Đường ném lên giường, tức giận nói: “Nói! Bọn họ chạm vào chỗ nào của nàng?”
Miên Đường căn bản không sợ hắn, chỉ hướng về phía hắn cười: “Nhớ không được, nếu không Vương gia chạm từng chỗ một, ta sẽ nói cho chàng biết?”
Biểu tình của nàng vô cùng giảo hoạt, trên mặt còn mang theo vài phần vô tội, tim phổi của Thôi Hành Chu đều bị nàng làm cho tức giận muốn nổ tung, giận quá thành cười nói: “Được nha! Ta đây liền thẩm tra ái phi thật tốt, nàng phải cố chịu đựng đó!”
Liễu Miên Đường kéo kéo cổ áo của bạo quân, chớp mắt một cái, nhẹ giọng nói: “Ai xin tha trước thì người đó làm chó!”
Lúc này trời cũng sắp sáng, trước khi xuống núi Miên Đường phân phó các vị huynh đệ chặt hết những cái đầu của những tên người Oa đó xuống, chọn một vị trí cao rồi treo trên cây sào đặt ở đó.
Nơi này chính là địa phương mà đám người Oa lúc lên bờ đánh cướp thích nhất, như vậy khi những nhóm người Oa hác đặt chân tới, đương nhiên là có thể nhìn thấy được đầu của đồng bọn mình.
Dám tấn công bá tánh Đại Yến, giết không tha!
Đây là điều mà Miên Đường muốn gửi đến những người còn lại ở Đông Doanh.
Sau khi xuống núi, Liễu Miên Đường đã nói chuyện chân thành cùng thẳng thắn với Triệu Tuyền một lúc, cái gọi là ân cứu mạng đương nhiên là phải báo đáp.
Bất quá hai nhà Thôi, Triệu đều là nhà thế gia, nàng cũng không cần Triệu hầu gia máu chảy đầu rơi, dũng tuyền tương báo.
*Dũng tuyền tương báo: Cổ nhân dạy: “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”. Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ. Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân.
Nhưng có một điều, chính là hắn đã từng ở trên núi nhìn thấy nàng dùng sắc dụ dỗ thủ lĩnh người Oa kia, hẳn là nên làm bộ không nhìn thấy, càng không thể nói lỡ lời trước mặt của Thôi Hành Chu, phá hủy tình cảm phu thê tình thâm của bọn họ.
Triệu hầu gia ngồi xổm ngồi ở trên hòn đá có cỏ dại mọc xung quanh, không ngừng gật đầu, tỏ vẻ nhất định sẽ giữ kín như bưng.
Trong lúc một đám người chờ xuống núi thì đám tinh binh mà Phạm Hỗ dẫn dắt cũng đã đến nơi.
Đám người Phạm Hổ một đường đi theo ký hiệu mà Miên Đường để lại tìm được đến đây, lại phát hiện cả người Liễu Miên Đường toàn là máu, thật là khiếp sợ, bất quá nhìn thấy nàng tinh thần phấn chấn, tựa hồ cũng không có bị thương.
Chờ sau khi Phạm Hổ tự mình lên núi xem xét, hắn đi xuống núi với vẻ mặt nghi hoặc nhưng thật ra vẫn thức thời mà không hỏi cái đầu nào là do Vương phi tự tay chặt xuống.
Chờ đến khi đi được về nhà thì trời cũng đã tối.
Miên Đường sợ làm cho tỷ tỷ Thôi Phù sợ hãi, chỉ ở bên ngoài tùy tiện tìm một cái nông trại, sai người nấu nước tẩy rửa qua mặt mũi, lại thay đổi y phục mới hồi phủ.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, liền hướng Triệu hầu gia an ủi một chút. Nguyên bản Miên Đường còn cho rằng, Triệu hầu gia đi một đường mệt nhọc, hơn nữa lại vì du sơn ngoạn thủy mà đến, nếu có thể để cho hắn chấp nhận vào lều quân y làm việc cũng sẽ tiêu tốn sức lực một phen.
Nhưng không nghĩ tới nàng mới chỉ thoáng nhắc tới, Triệu Tuyền lập tức thành thành thật thật mà đồng ý, nửa điểm chần chờ không muốn cũng đều không có.
Lý ma ma nấu ra những món ăn vô cùng hấp dẫn, hơn nữa những món ăn ngon của Bắc Hải cũng rất thú vị.
Đáng tiếc Triệu hầu gia tựa hồ không giống như trước kia nữa, hắn bây giờ trở nên trầm mặc ít nói, chỉ ăn một chút liền vội vàng nói lời cáo biệt với Liễu Miên Đường cùng Thôi Phù.
Lý ma ma trong âm thầm cũng cùng Miên Đường khen ngợi hầu gia đã dần trở nên ổn trọng hơn: “Trấn nam hầu phu nhân coi như cũng đỡ khổ sở rồi, hầu gia cuối cùng cũng có chút dáng vẻ trầm ổn, trước kia hắn luôn hướng Vương phi nói ra những lời ngon ngọt, những người nhìn thấy đều cảm thấy vô cùng ngán ngẩm.”
Miên Đường liền khoa tay múa chỉ vào nội y của Vương gia, cười cười nói: “Triệu hầu gia lớn hơn Vương gia mấy tuổi, đương nhiên cũng trở nên ổn trọng hơn nhiều.”
Sự trầm ổn ít nói của Triệu Tuyền hầu gia vẫn luôn tiếp diễn cho đến khi người bằng hữu tốt là Hoài Dương Vương từ trên biển trở về.
Thôi Hành Chu cho đến tận khi lên bờ, mới nghe nói người bằng hữu tốt này của hắn vừa trải qua một trận hạn kiếp. Hắn hỏi những binh tướng đi tiếp ứng ngày ấy, khi nghe nói ngày ấy trên núi trải rộng thi thể của người Oa, liền hỏi toàn bộ quá trình.
Nhưng mà những binh tướng đó trả lời, ngày ấy lúc mà bọn họ tới thi thể đã nằm đầy đất rồi, cụ thể quá trình còn phải hỏi Vương phi hoặc là đám người tiêu cục mới biết được.
Sau khi Thôi Hành Chu trở về cũng đã hỏi Miên Đường về vấn đề này. Miên Đường chớp đôi mắt nói: “Đều là nhờ đám người Lục Trung Lục Nghĩa dũng mãnh phi thường, ta bật quá chỉ là đứng ở một bên nhìn mà thôi, chàng cũng biết tay của ta không có lực làm sao có thể tự mình ra tay được......”
Thôi Hành Chu duỗi tay nhìn nhìn cổ tay của nàng nói: “Không phải đã nối gân tay gân chân của nàng lại rồi hay sao? Sao lại vẫn không có lực như vậy?”
Miên Đường dựa sát vào lồng ngực của hắn nói: “Việc may vá làm nhiều cũng sẽ bị đau.”
Thôi Hành Chu nhìn nhìn khay kim chỉ cùng bộ y phục đang được may giờ để trong giỏ liền nói: “Về sau không cần may đồ cho ta nữa, kêu bọn nha hoàn đi làm đi...... Ta nghe nói đám người Lục Trung vài ngày trước đã cứu Triệu Tuyền...... Bất quá ta có một chút vấn đề vẫn chưa hiểu rõ. Bọn họ cũng chỉ có mười mấy người, làm như thế nào mà không chút thương tổn giết chết được hết hơn bốn mươi người Oa chứ?”
Miên Đường chớp chớp mắt nói: “Có lẽ là bốn mươi người kia cũng không phải đám người có tài cán, ta thấy đám người Lục Trung giết chết rất nhẹ nhàng.”
Hoài Tang huyện chúa có khả năng không biết thời điểm nàng trợn mắt nói dối thì khóe miệng sẽ luôn mang theo tươi cười vô cùng sáng lạn. Thật giống như hiện tại, ngọt ngào mê người vô cùng.
Bất quá Thôi Hành Chu cũng không có hỏi sâu thêm nhưng lại xoay người đi tìm Triệu Tuyền uống rượu đón gió.
Từ ngày đến Bắc Hải, Triệu Tuyền hầu như đều ở trong lều quân y xem bệnh từ sớm đến tối, mỗi ngày đều vô cùng mệt mỏi. Buổi tối lại thỉnh thoảng sẽ ngồi một mình trong đình viện, nhìn ánh nắng chiều phía chân trời, nhất thời có chút không nhớ rõ được bản thân suy nghĩ như thế nào mà lại muốn đến Bắc Hải.
Thấy bằng hữu tốt là Hoài Dương Vương trở về, trong lòng Triệu Tuyền nhất thời lay động, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ nhưng mà lời nói vừa đưa lên đến cổ họng lại không có cách nào thốt ra được thành lời.
Thôi Hành Chu vẫn chưa hỏi bất cứ câu gì, chỉ nói muốn uống rượu cùng với những người mà mình trân quý.
Sau khi ba chén rượu lớn vào trong bụng, rượu mạnh làm cho hắn choáng váng. Sự ổn trọng trầm tính mà Triệu Tuyền vất vả nhiều ngày giữ gìn đã biến mất không thấy bóng dáng, chỉ thiếu chút nữa là nhào vào trong lồng ngực của Thôi Hành Chu khóc lớn, chỉ mồm năm miệng mười mà đem chuyện trải qua đêm hôm đó kể lại toàn bộ.
Lúc đầu Thôi Hành Chu còn là bộ dáng thản nhiên nghe, chờ nghe được đến đoạn Liễu Miên Đường chỉ mặc một thân áo trong đi vào bên trong lều trại của tên thủ lĩnh người Oa kia thì mặt liền trở nên vừa trắng vừa đen, chỉ ngửa cổ lên mà uống một chén rượu thật lớn.
Bất quá Trấn Nam Hầu gia vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nước mắt và nước mũi giàn giụa nói: “Huyện chúa trước kia là người ôn nhu như ngọc, dịu dàng đoan chính, nhưng từ khi đi theo huynh, gần mực thì đen, thế nhưng cũng giết người mà không thèm chớp mắt. Một cái đầu lớn như vậy, nói chém chém liền, thật là dọa người mà!”
Thôi Hành Chu lộ ra sắc mặt âm trầm nói: “Nàng chính là thổ phỉ Lục Văn! Có chuyện gì mà nàng không làm được cơ chứ!”
Triệu Tuyền chớp đôi mắt, hắn vẫn luôn ở Chân Châu, tuy rằng hắn cũng nghe được chút chuyện Liễu Miên Đường làm thổ phỉ cũng chỉ tưởng chuyện nàng đã từng sống ở núi Ngưỡng bị mọi người biết mà thôi nhưng thật sự là không biết rõ danh tính thật sự của Liễu Miên Đường.
Hiện giờ nghe Thôi Hành Chu nói ra vô cùng chắc chắn, Hầu gia liền nấc lên, tức khắc tỉnh rượu hơn hẳn nói: “Nàng...... Nàng...... Nàng là Lục Văn ở núi Ngưỡng sao?”
Thôi Hành Chu cũng đã không còn hứng thú đáp lại nữa, chỉ đột nhiên đứng lên, chuẩn bị về nhà thẩm tra thổ phỉ!
Triệu Tuyển bất tri bất giác mà phát hiện bản thân đã lỡ miệng nói ra gì đó, chỉ ở phía sau hộ lớn: “Cửu gia! Trăm triệu lần đừng cùng Vương phi nhà huynh nói là do ta nói ra! Phu thê hai người mà cãi nhau cũng đừng làm liên lụy đến ta! Ta...... Ta ngày mai sẽ trở về Chân Châu.”
Thôi Hành Chu đi cả một đoạn đường, tựa hồ trên đầu còn bốc khói đen.
Hắn thật ra là biết chủ ý lớn gan này chính là của nàng, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới nàng thế nhưng lại lớn mật đến nước này!
Đi theo một đám thổ phỉ dùng mỹ nhân kế, thâm nhập vào doanh trại của địch, thật đúng là biết nghĩ!
Nếu là lần này còn buông tha nàng, về sau nói không chừng nàng còn làm ra loại chuyện đâm thủng cả trời!
Chờ sau khi trở về phủ trạch, Thôi Hành Chu không đợi người thông báo đã đóng sầm cửa lại, hắn ghét bỏ người gác cổng vì mở cửa quá chậm, chỉ duỗi chân ra, ầm một tiếng đá tung cửa phòng.
Thôi Phù đang cùng Miên Đường tận hưởng bóng mát dưới gốc cây đa ngoài sân, chỉ với một chiếc chiếu, để cho Tiểu Dập nhi với cái mông trần trụi chơi đùa cùng với biểu ca Cẩm nhi.
Lý ma ma còn đang cùng các nàng pha nước đường ướp lạnh ở giếng, hai người cùng nói chuyện phiếm, liền nghe thấy được thanh âm Vương gia đá cánh cửa. Ngay sau đó liền nhìn thấy Thôi Hành Chu đi đến với vẻ mặt xanh mét.
Thôi Phù tức giận nói: Đây là bị người ở bên ngoài chọc giận rồi trở về trút giận lên chúng ta sao. Vậy mà lại học được cách đạp cửa, càng ngày càng lớn gan rồi, ta cũng không biết Vương phủ của chúng ta từ khi nào có loại gia giáo như vậy.
Bất quá Liễu Miên Đường ở một bên nhìn gương mặt xanh mét chưa từng thấy qua trước đó của Thôi Hành Chu cảm thấy vô cùng chột da, trong lòng nghi ngờ là vị Trấn Nam hầu kia không có ngậm chặt miệng mà đã tiết lộ điều gì đó.
Thôi Hành Chu căn bản không có phản ứng lại lời nói của tỷ tỷ, chỉ đi lên nắm lấy tay của Miên Đường, đem nàng đây vào trong sân viện của chính mình sau đó phân phó gã sai vặt đem cửa khóa lại, chỉ một mình thẩm tra Liễu Miên Đường.
Chờ đến lúc chỉ có hai người, Thôi Hành Chu liền đặt mông ngồi lên ghế, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận nói: “Ta lại cho nàng thêm một cơ hội, nói xem đêm đó nàng đến cùng là đã làm những gì.”
Liễu Miên Đường thật cẩn thận mà đi tới trước bàn, hướng Thôi Hành Chu rót lấy một ly trà, cung cung kính kính mà đưa qua nói: “Kỳ thật cũng chưa làm qua chuyện gì. Vương gia không biết những tên người Oa đó có bao nhiêu đáng giận đâu, không chỉ bắt cướp vũ nhục rất nhiều nữ tử, còn có nhiều hài tử như vậy...... Ta làm sao có thể ngồi yên mặc kệ không quản? Danh tiết của nữ tử vô cùng quan trọng, ta nếu chờ Phạm Hổ dẫn người đến, chẳng phải sẽ phải chôn vùi tiền đồ của những nữ tử đó hay sao, vì thế ta liền dùng chút mưu mẹo, lẻn vào doanh trại của địch.”
Thôi Hành Chu sắp bị lời nói của nàng làm cho phát điên, thanh âm thâm trầm, mang theo một tia bình tĩnh trước khi bão táp đến, nói: “Ha, vậy nàng liền nói cho ta biết làm thế nào có thể lẻn vào trong doanh trại của tên thủ lĩnh kia đi.”
Miên Đường hiện tại đã chắc chắn là Triệu Tuyền nói ra hết thảy, trong lòng thật là muốn đem tên Hầu gia đó một lần nữa nhốt vào trong lồng sắt, chỉ lắp bắp nói: “Kỳ thật cũng không có gì, bọn họ cũng không có chạm vào ta.
Thôi Hành Chu hung hăng mà đánh xuống bàn nói: “Nàng hẳn là nhớ rõ bản thân đã gả cho ta thì không nên lấy thân mạo hiểm! Ta chưa từng nghe nói qua, Vương phi của phủ nào lại chủ động chui vào hang ổ của bọn cướp lấy sắc dụ người cả! Nàng còn biết danh tiết của nữ tử là quan trọng sao!”
Miên Đường đuối lý, cúi đầu nói: “Ta sai rồi......
Thôi Hành Chu nhìn dáng vẻ ủ rũ của nàng, cố nén tức giận nói: “Nói cho ta biết, nàng sai ở chỗ nào?”
Miên Đường nói: “Sai lầm lớn nhất chính là không nên cố kỵ đạo nghĩa, để lại người sống...”
Miệng của tên Triệu Tuyền này thật lớn! Nàng cứu hắn, thế nhưng nửa điểm cảm ơn cũng không có, quay người lại liền đem nàng bán đi.
Này nếu hành tẩu giang hồ, Triệu hầu gia đã bị băm nhỏ cho cá ăn vì tội bất nghĩa.
Thôi Hành Chu thật muốn nổi giận, đây là muốn đem Triệu Tuyền giết người diệt khẩu hay sao? Nàng thế nhưng so với lúc ở núi Ngưỡng còn kiêu ngạo hơn!
Hắn lười nghe nàng lại nói hươu nói vượn, liền đem Miên Đường ném lên giường, tức giận nói: “Nói! Bọn họ chạm vào chỗ nào của nàng?”
Miên Đường căn bản không sợ hắn, chỉ hướng về phía hắn cười: “Nhớ không được, nếu không Vương gia chạm từng chỗ một, ta sẽ nói cho chàng biết?”
Biểu tình của nàng vô cùng giảo hoạt, trên mặt còn mang theo vài phần vô tội, tim phổi của Thôi Hành Chu đều bị nàng làm cho tức giận muốn nổ tung, giận quá thành cười nói: “Được nha! Ta đây liền thẩm tra ái phi thật tốt, nàng phải cố chịu đựng đó!”
Liễu Miên Đường kéo kéo cổ áo của bạo quân, chớp mắt một cái, nhẹ giọng nói: “Ai xin tha trước thì người đó làm chó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.