Kiều Tàng

Chương 233:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Miên Đường bị hắn túm tóc đến phát đau nhưng nàng cũng không dùng sức để tránh thoát, ngược lại còn lộ ra dáng vẻ sợ hãi.

Một tiếng kêu to của tên người Oa này ngay lập tức liền thu hút mấy tên người Oa hác tới gần, sau khi nói qua nói lại vài câu, một tên người Oa liền mang tới một cái khăn mặt ướt tiến lên lau sạch mặt cho Miên Đường, ngay lập tức gương mặt như hoa như ngọc của nàng liền lộ hết ra ngoài.

Mấy tên người Oa toàn bộ đều thất thần, sau đó liền đồng loạt duỗi tay ra định sờ loạn trên người Miên Đường.

Miên đường nào để họ được như ý, xảo diệu mượn lực mà quỳ rạp xuống đất, làm bộ khóc lóc hướng bọn họ nói: “Chư vị anh hùng, cha ta có tiền, nếu các ngươi chịu thả ta trở về, ông ấy nhất định có thể đưa cho các người rất nhiều tiền.”

Có tên người Oa hiểu tiếng Hán sau khi nghe xong lời này, vui cười nói: “Được, nói cha của ngươi mang nhiều bạc tới đây một chút, đến lúc đó chúng ta bảo đảm lúc ngươi xuống núi đã mang thai, cha của ngươi cũng coi như là hông bị lỗ vốn!”

Sau khi hắn nói xong lại dùng tiếng người Oa nói lại một lần, làm cho đám thổ phỉ này đều cười lớn.

Hai huynh đệ Lục Trung Lục Nghĩa cùng những người khác ở bên ngoài nhìn và nghe thấy vô cùng rõ ràng, mỗi người đều lo lắng đến mức muốn phát hỏa.

Lục Toàn tức giận đến mức run cả người, duỗi tay lấy ra thanh đao, ngay lập tức muốn tiến lên giải cứu đại đương gia.

Lục Nghĩa nhanh chóng túm Lục Toàn lại, đè nén lửa giận ngập trời, nói: “Đừng xúc động, nếu hiện tại chúng ta tiến lên, kế hoạch của đại đương gia liền thất bại. Trước cứ nhìn xem tình hình, nếu không còn cách nào khác chúng ta lại đi giải cứu đại đương gia, đến lúc đó cho dù chúng ta phải liều cái mạng này cũng phải đảm bảo đại đương gia bình yên vô

SỰ......”

Đúng lúc này, Triệu Tuyền ở trong lồng khóc đến mệt mỏi cũng theo âm thanh cười nói nhìn thoáng qua, chỉ nhìn một lần hắn liền cho rằng bản thân mình bị hoa mắt. Hắn không tin vào mắt mình mà chớp mắt liên tục rồi nhìn lại, nữ tử bị một đám người Oa vây quanh kia, không phải chính là Liễu Miên Đường hay sao?

Chẳng lẽ...... Bắc Hải thất thủ, gia quyến của Hoài Dương Vương cũng bị giam giữ sao?

Thời điểm hẳn kinh ngạc đến mức há hốc miệng, Miên Đường cũng đã nhìn về phía của hẳn, liền cao giọng nói: “Chư vị lão gia giơ cao đánh khẽ, các ngươi nếu không chịu buông tha cho ta, ta...... Phu quân của ta cũng sẽ đưa người đến tìm ta!”

Nghe xong lời nói của nàng, Triệu Tuyền vội vàng đóng chặt miệng, thân phận của Miên Đường hình như vẫn không bị bại lộ, hơn nữa...... Hắn chưa từng gặp qua Hoài Dương Vương phi ăn nói khép nép như vậy, bộ dáng dường như còn rất kinh hoảng cùng thất thế. Trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút cổ quái.

Một tên người Oa nắm chặt cánh tay của nàng, xách lên nói: “Phu quân của ngươi bất quá là một con gà gầy, nào có sức mạnh nam nhi giống như nam nhân Đông Doanh chúng ta, ngươi trước tiên cứ chơi với bọn ta đã, bảo đảm ngươi sẽ quên đi nam nhân của ngươi thôi! Ha ha ha!"

Lúc này, một tên người Oa bị đám người chen lấn đột nhiên hét lên: “Mỹ nữ loại này, các ngươi vậy mà lại dám tự mình hưởng thụ, không dâng lên cho thủ lĩnh Hoa Thọ, thật là lớn mật.”

Đám người Oa này sau khi nghe thấy lời này thì thân thể cũng cứng đờ lại. Tôn tỉ của người Oa rất cao và nghiêm ngặt, đoạt được thứ tốt nhất định phải hiến cho thủ lĩnh, người ở phía dưới tuyệt đối không được chiếm làm của riêng.

Bởi vì lần này là một tên thủ lĩnh nhỏ tên Tảo Hoa Thọ dẫn theo bọn họ ra biến để đánh cướp, vì vậy những nữ nhân xinh đẹp nhất định phải để cho thủ lĩnh hưởng thụ trước.

Nếu là nữ tử bình thường thì cũng thôi đi, nhưng một cô nương có mỹ mạo như vậy, xác thật không phải là người mà bọn họ có thể nhúng chàm, cần phải đưa đến chỗ của Tảo thủ lĩnh.

Miên Đường tuy rằng nghe không hiểu ngôn ngữ của người Oa nhưng cũng từ trong hành động của bọn họ đoán được đại khái, vì thế cũng thuận theo hai tên người Oa đi đến doanh trại của tên thủ lĩnh.

Ở trung tâm doanh địa có một cái lều trại vô cùng lớn, vén màn lều trại lên, một cổ mùi rượu nhiệt khi cùng phấn mặt khí vị pha lẫn mà thành hơi thở hô một chút phun đến miên đường đầy đầu đầy cổ.

Một mùi rượu kém chất lượng cùng với mùi hương hỗn tạp dầu mỡ của nam nhân làm cho Miên Đường suýt chút thi phun hết những gì trong bụng ra, mà hai tên người Oa lại hăng hái hít một hơi thật sâu, trên mặt cũng lộ ra biểu tình say mê.

Miên Đường cố nén sự khó chịu, lúc bị tên người Oa đẩy mạnh vào trong lều trại, không ngừng nhìn ngó đánh giá tình hình bên trong.



Lều trại rất lớn, phía Bắc có một cái giường nhỏ, hai bên Đông, Tây đặt một cái bàn dài, mặt trên đặt đầy dê bò thịt gà, trái cây cùng vò rượu. Ở giữa có một tấm thảm lông lớn, mặt đó còn có một nam nhân đang ngồi, là một nam tử mặt mày dữ tợn.

Vóc dáng của tên nam nhân này không cao, bụng phệ, đưa tay ra cũng không sờ được tới rốn, một thân béo tròn toàn là thịt mỡ, chính là thủ lĩnh Hoa Thọ trong miệng đám người Oa này.

Tên người Oa bụng to thấy lều trại được mở ra, sắc mặt liền trầm xuống, bật thốt lên vài câu tiếng Oa khó nghe, có lẽ là đang mắng người nhưng sau khi nhìn thấy Miên Đường tiến vào liền lập tức câm miệng, há miệng nhìn chằm chằm vào Miên Đường, một phen đem nữ nhân đang ôm trong lồng ngực đẩy ngã sang một bên.

Liên tục gật đầu, đến mức hai tên người Oa nói gì hắn cũng hoàn toàn không để ý đến, chỉ là phất tay ra hiệu hai tên người Oa đó nhanh chóng rời đi.

Miên Đường nhìn thấy thì trong lòng thầm mừng rỡ, trong lều trại chỉ có một tên người Oa bụng to hơn nữa là người có thân phận tối cao trong doanh địa, chỉ cần bắt được hắn, chẳng những bản thân có hy vọng thoát thân mà ngay cả những nữ tử này cùng Triệu Tuyển cũng có hy vọng được bảo toàn.

Lúc bọn họ truy tìm tung tích của đám người Oa này, trên đường cũng đã để lại ý hiệu, giờ phút này kỵ binh tinh nhuệ mà Phạm Hổ dẫn dắt thất nhiên là đang ở trên đường, nàng chỉ cần có thể kéo dài thời gian một chút, một lát sau chờ đại đội nhân mã đuổi tới liền không sao nữa.

Vì thế cầm lấy một chùm nho ở bàn bên cạnh, chủ động rời bước đi đến phía sau tên người Oa bụng to, đem quả nho đặt ở trước đầu hắn. Thủ lĩnh Hoa Thọ cười ha ha, ngửa đầu duỗi miệng cắn lấy quả nho, đồng thời duỗi tay ôm lấy Miên Đường ở phía sau. Miên Đường ném quả nho xuống, tránh thoát bàn tay to của thủ lĩnh Hoa Thọ, giơ tay từ trong búi tóc lấy ra đạo ngắn hình lá liễu, phi tới trên cổ của Hoa Thọ, thấp giọng nói: “Nếu kêu ra tiếng, ta sẽ làm thịt ngươi.”

Hoa Thọ chấn động, bất quá nhìn thấy nữ tử xinh đẹp như hoa như ngọc đang cầm trên tay một con đao nhỏ chưa đến nửa tấc liền cảm thấy đây giống như trò trẻ con.

Hắn còn không đối phó được với một nữ tử yếu đuối này hay sao. Dù sao hắn cũng không cảm thấy nữ tử mĩ mạo ở đằng sau hắn cần đoản đao sẽ gây ra uy hiếp gì lớn, thân mình sau khi né sang một bên tránh được đoản đao, đôi tay thuận thế đưa về phía của Miên Đường.

Miên Đường lui về phía sau một bước tránh khỏi bàn tay của hắn ta, nhấc chân dùng mũi chân đá và bả vai phải của hắn. Vị trí mà Miên Đường đá chính là huyệt vị, Hoa Thọ liền cảm thấy toàn bộ phần thân trên ập tới một trận tê mỏi, chống đỡ không được thân mình, phịch một tiếng liền ngã trên mặt đất.

Miên Đường tiến lên lại đá và huyệt vị ở hai bên hông của hắn, điều này làm cho hai chân của hắn cũng trở nên bủn rủn vô lực, hắn đứng dậy cũng không nổi nữa, chỉ có thể nằm trên mặt đất.

Hắn tái mặt đi vì sợ hãi, vừa định kêu ra tiếng thì Miên Đường lại điểm vào huyệt câm của hán.

Miên Đường đá đá tảng thịt mỡ trên bụng của hắn, ngồi xổm xuống, đem đoản đao ở trên mặt của hắn rạch ra vài đường máu, lại lần nữa đưa tới trên cổ của hắn nói: “Rơi vào trong tay của ta thì phải thành thật một chút, bằng không ta trước tiên liền đâm hai nhát vào người của ngươi đó.”

Nói rồi liền giải huyệt câm cho hắn.

Lúc này Hoa Thọ lại nhìn về phía nữ nhân có gương mặt đang tràn đầy tà khí trừng trừng nhìn mình. Làm gì có dáng vẻ là một đóa hoa kiều diễm, rõ ràng là bà la sát đến đòi mạng mà!

Mới vừa rồi nữ tử này còn chém vài đạo cô cùng sâu lên người Hoa Thọ. Không nghĩ tới nữ tử xinh đẹp như vậy cư nhiên lại có thể xuống tay lạnh lùng như thế, tay kia có thể vững vàng như vậy vừa nhìn đã biết là người có nghề!

Hiện tại cả người Hoa Thọ đã không còn sức lực, cũng không dám làm chuyện quá đáng, dùng tiếng Hán nhẹ giọng nói: “Hiểu được, nữ hiệp chớ có xuống tay, ngươi nếu cần tiền ta có thể nói thuộc hạ đem đến cho ngươi......

22

Miên Đường cười cười, hướng hắn nói: “Ngươi cũng rất hào phóng nha! Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài dạo chơi một chút! Ngươi gọi người đem người trong lồng sắt cùng những cô nương ở đây thả hết xuống núi đi, chờ đến khi trời hửng sáng, ta sẽ thả ngươi ra.”

Trong mắt của Tào Hoa Thọ xoay chuyển, mở miệng đồng ý.

Vì thế một cái tay khác của Liễu Miên Đường cho tay vào trong túi lấy ra một thanh trường đao đặt trên cổ hẳn, gỡ bỏ huyệt vị ở hai chân của hắn rồi áp giải hắn ra ngoài.

Lúc này ở bên ngoài doanh địa, đám người vẫn như cũ, say không còn biết trời mây cây nước gì, Tào Hoa Thọ gọi người, cũng không có người nào để ý đến hắn.

Tên bụng heo này vô cùng tức giận, liền lên giọng mắng to nói: “Bát ca! Các ngươi đều là người chết hết rồi sao!”

Lời mắng mỏ này quả nhiên hấp dẫn được ánh mắt của mọi người, khi những ánh mắt của đám người đó nhìn lại, bọn họ lại phát hiện tiểu mỹ nhân bọn họ phát hiện ra trước đó trên tay đang cầm một thanh trường đao, đặt tại trên cổ của Tào Hoa Thọ, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn.



Miên Đường lạnh lùng phân phó nói: “Nhanh lên! Đem những nữ nhân này cùng với người nam nhân trong lồng sắt thả hết ra đi, bằng không, ta liền đem thủ lĩnh của các ngươi chặt thành tám miếng!”

Đúng lúc này, Tào Hoa Thọ mới vừa rồi còn ở trong lều trại ăn nói khép nép đã nở một nụ cười điên cuồng, hướng về phía Liễu Miên Đường nói: “Ta đường đường là võ sĩ, nếu là bị một nữ nhân bắt cóc mà đầu hàng thì làm gì còn mặt mũi đi gặp Ưng Tư đại tướng cơ chứ? Ngươi hôm nay cho dù là giết ta, cũng đừng nghĩ sẽ sống sót ra khỏi chỗ này!”

Nói rồi hắn dùng ngôn ngữ của người Oa nói: “Không cần lo cho ta, lấy mũi tên ra giết chết tiện nữ này!”

Nghe được lời hắn nói, thật sự có người cầm lấy cung tiễn bắn về phía của Liễu Miên Đường.

Đáng tiếc chân sau của Liễu Miên Đường lại lần nữa đá trúng vào huyệt đầu gối của tảng thịt mỡ trước mặt, làm cho hai chân của hắn vô lực, chỉ có thể quỳ xuống.

Mà nàng thì nhanh chóng trốn ở phía sau hắn. Ba trong số những mũi tên được bắn ra cắm vào bả vai cùng bụng của Tào Hoa Thọ, đau đến mức làm cho hắn chửi ầm lên: “Bát ca! Bát ca! Có thể nhắm chuẩn rồi mới bắn hay không!”

Liễu Miên Đường héo léo dùng Tào Hoa Thọ làm lá chắn, trong lòng vẫn luôn yên lặng tính toán, khi chắc chắn thuốc mê đã bắt đầu phát huy tác dụng, nàng đột nhiên phát ra tiếng còi sắc bén.

Các huynh đệ núi Ngưỡng ở một bên đang chờ tín hiệu của đại đương gia, nghe được thanh âm này liền sôi nổi lao lên, đánh về phía doanh trại.

Đúng lúc này, Tào Hoa Thọ chỉ có thể trơ mắt mà nhìn các thủ hạ của hắn đột nhiên ngã hết xuống đất, không còn sức lực mà ngã hết xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Tuy nhiên vẫn còn có một bộ phận người Oa không uống rượu mà Miên Đường đã hạ thuốc mê liền hăng hái rút đạo tiến đến nghênh chiến.

Những tên thổ phỉ của Đông Doanh cũng xem như có thể cạnh tranh được với nhóm người Đại Yến.

Bốn huynh đệ Trung Nghĩa nhớ tới đám thổ phỉ này vừa rồi đã dùng những lời lẽ như thế nào khinh bạt đại đương gia, trong lòng vô cùng căm hận, đao kiếm đi đến đầu chặt tay chặt chân đến đấy, không chút nương tay.

Trong lúc nhất thời máu bắn tung toé, não tràn ra ngoài, thây chất thành đống......

Triệu Tuyền bị treo trong lồng sắt, có thể nhìn thấy toàn cảnh, nhìn đến mức da đầu tê dại, hai đồng tử co rút lại.

Lại nhìn đến tiểu nương tử Miên Đường đẹp như thiên tiên của hắn, trong tay giơ lên trường đao, hướng tới cái người tên Tảo Hoa Thọ mà chém.

Chỉ thấy đầu của hắn giống như đầu heo bay lên trời. Máu bắn tung toé, ảo trong trắng như tuyết của nàng bị nhuộm một màu đỏ của máu giống như đóa sen trong trời tuyết, mặt mày tràn đầy sát khí cùng người bằng hữu tốt Hoài Dương Vương của hắn, thật sự là giống nhau như đúc......

Trận đánh úp bí mật lúc đêm khuya vào doanh trại địch cũng không tiếp diễn quá lâu, dù sao đại đa số đám người đã bị trúng mê dược, trong lúc hôn mê liền bị người ta dùng đao đâm chết.

“Đại đương gia! Mộ người cũng chạy không thoát, tất cả đều ở đây!”

Lục Trung đã lâu không được thỏa mãn như vậy, sau khi xem xét một lượt doanh trại liền hướng Liễu Miên Đường nói.

Liễu Miên Đường gật gật đầu, một tay cầm đao đi tới bên cạnh lồng giam, giơ đạo liền đem xích sắt chém đứt, sau đó hướng Trấn Nam Hầu nói: “Ta cứu viện muộn, làm cho hầu gia ngài bị sợ hãi rồi.......

55

Trấn Nam Hầu nỗ lực lùi lại trong lồng sắt, nhìn gương mặt của Hoài Dương Vương phi toàn là máu, run run nói: “Không muộn...... Không muộn...

""

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook