Chương 237:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Lý Quang Tài thấy Thôi Phù cũng tới, sáng sớm đã nhanh chóng chạy xuống thuyền, đi theo trái phải hỏi han ân cần.
Lúc này, Hoài Dương Vương Thôi Hành Chu đi tới, ghét bỏ ô mà Triệu Tuyền che cho Miên Đường ba phần vô tâm, không có che chắn hết ánh mặt trời, nên đưa tay tiếp nhận ô lớn trong tay hắn, đem Miên Đường che dưới ô đàng hoàng.
Miên Đường hướng về phía hẳn cười ngọt ngào, nhìn xương gò má Thôi Hành Chu bị phơi nắng mà đỏ lên, lại cảm thấy đau lòng, liền từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, dùng đầu ngón tay dính chút mỡ bên trong bôi lên mặt hắn: "Lần trước thấy chàng ở dưới ánh mặt trời lâu như vậy, đầu vai đều bị cháy nắng, liền để cho Lý ma ma điều chế ít dầu nóng, lại phối với bột Tuyết Liên, chế thành thuốc mỡ, có thể giảm bớt đau rát, chính chàng đừng quên bôi.”
Triệu Tuyền trải qua thời gian dưỡng thương, cuối cùng cũng xoa dịu được nỗi kinh hồn bạt vía đêm đó.
Bất quá nhìn bộ dáng hiền lành săn sóc chu chu đáo đáo của Miên Đường, mơ hồ vẫn cảm thấy đầu óc mình bị người lừa gạt. Mỹ nhân nhi điềm đạm trước mắt khiến người ta hâm mộ, cùng nữ Tu La đòi mạng ngày đó, nhìn thế nào cũng không hợp.
Mấy ngày nay hắn dặn dò nhiều nhất chính là: Ban đêm ngủ không được quá thành thật, tình cảm phu thê có tốt đến đâu, cũng không thể thiên trường địa cửu. Chẳng qua khi người khác cách xa nhau, nhiều lắm là lúc phu thê cãi nhau, còn không phải để cho tiểu nương tử mềm giọng dỗ ngọt. Nhưng vị Hoài Dương vương rước về này, nếu thật sự mặt đối mặt ầm ĩ một trận, chắc sẽ rút đao băm đầu.
Hoài Dương Vương lại không để ý, tựa tiếu phi tiếu nói: "Vậy không tốt hơn sao, Gia Ngư huynh có thể được toại nguyện.”
Nhưng đầu Triệu Gia Ngư lắc thành trống bỏi. Hắn cũng là đến bây giờ mới nghĩ rõ ràng, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, ngôn ngữ quá phận như vậy, Thôi Hành Chu cũng không có thật sự tức giận hắn.
Bởi vì Hoài Dương vương sáng sớm đã biết, nữ nhân hắn cưới không phải ai cũng có thể khống chế được.
Cho nên hôm nay lại nhìn đôi thần tiên quyến lữ trước mặt này, Triệu Tuyền ngược lại thiếu điều ghen tị muốn chết, cũng tăng thêm vài phần chân thành hâm mộ.
Mà lúc này ẩn núp trong rừng bí mật, Ưng Tư Tự cầm kính Tây Dương nhìn thấy một màn này, trong lòng lại là một trận quay cuồng.
Ban đầu hắn chỉ nghe nói Liễu Miên Đường chính là thê tử của Hoài Dương Vương, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy phu thê Hoài Dương Vương ân ái như thế, nhìn bóng dáng mảnh khảnh bị nam nhân khác để vào trong ngực, trong lòng hắn lại hết sức khó chịu.
Mấy người đi vào sâu trong doanh trại, sớm đã không nhìn thấy thân ảnh phía sau, hắn còn cố chấp giơ kính Tây dương xem, nhìn xe ngựa Vương phi đến, hai tròng mắt lộ ra một chút âm u.
Có người Oa thấp giọng hỏi: "Đại tướng, chúng ta đã quan sát bên ngoài doanh trại thủy quân không ít thời gian, những người khác đã liên lạc với thương nhân vận chuyển lương thực lên thuyền, ngài xem chúng ta có nên đi hay không?”
Ưng Tự Tự buông kính Tây Dương xuống, nói: "Không vội, để cho thuyền lương thực tự mình về trước, chúng ta ở lại chỗ này. Hoài Dương vương khẩn trương chế tạo chiến thuyền như thế, một khi hắn thành sự, đối với chúng ta rất bất lợi, tình huống này tìm hiểu hướng đi tiếp theo của Hoài Dương vương và chiến thuyền càng thêm trọng yếu.”
Dừng một chút, hắn lại nói: "Hiện tại, trước tiên chúng ta đi tìm một chỗ nghỉ ngơi, buổi tối lại đây thăm dò doanh trại, nhất định phải tìm được chiến thuyền mới, tận dụng thời cơ đem chiến thuyền phá hỏng!”
Nói xong, đứng dậy dẫn vài người đến một sườn núi vắng vẻ không người, ăn cơm đơn giản trên sườn núi, liền cùng nhau thay đổi y phục nghỉ ngơi chờ trời tối.
Buổi tối, Ưng Tự Tự mang theo người ven theo sườn núi bên ngoài tiến về phía doanh trại. Đêm nay trăng tối, sao thưa thớt, là thời điểm thích hợp cho bọn họ lẻn vào quân doanh.
Các cọc dựng tường thành của trại được cắm thẳng đến đáy biển, bất kể ở trên hay dưới nước đều không thể vượt qua.
Bất quá Ưng Tư Tự lần này mang theo đều là lão thủy tặc có kinh nghiệm phong phú, mấy người Oa thay phiên nhau lặn xuống dưới nước, từ trên người lấy ra nhận đao với lưỡi dao chuyên dùng để cắt dưới nước, cắt tại những khớp lớn nhỏ thích hợp trên mấy cọc gỗ xây tường trại, mấy người liền thuận lợi tiến vào đại doanh thủy quân.
Ưng Tư Tự lặng lẽ đưa đầu ra, quan sát phương hướng. Ban ngày hắn đã cẩn thận xem qua, ghi nhớ từng địa phương có khả năng chế tạo chiến thuyền, sau khi nhận rõ phương hướng liền hướng mấy chỗ đó đi qua.
Vận khí của hắn không tệ, khi tìm đến chỗ thứ hai liền phát hiện nơi này là một bến thuyền khổng lồ, chính là nơi chế tạo chiến thuyền mới. Trong bến thuyền đèn đuốc sáng trung, xa xa có thể nhìn thấy ba khung thuyền cực lớn sừng sững ở đó, bên trong có vô số thân ảnh đang làm việc, trải ván gỗ, dựng xương rồng, vô cùng bận rộn nhịp nhàng.
Kỳ thật chiến thuyền này cũng không phải hoàn toàn mới, bất quá là chiến thuyền từ chỗ Giang Chiết điều động tới, sau đó trên cơ sở chiến thuyền cũ làm chút cải tạo thích hợp cho hải chiến là được.
Nhìn trên mạn thuyền khổng lồ kéo dài ra, mấy người thủ hạ của Ưng Tư Tự đều hít một hơi khí lạnh.
Chỉ cần nhìn khung thuyền này là có thể tưởng tượng được chiến thuyền sau khi cải tạo to lớn cỡ nào, đủ để ngăn cản cuồng phong gió bão.
Nếu là chờ ba chiếc thuyền chiến đấu chủ chiến này sửa chữa xong, coi như là Quân đội Bình châu không am hiểu hải chiến, cũng có thể vượt qua trở ngại tại eo biển, tiến về Khấu Đảo.
Đến lúc đó nếu tiến vào vùng lân cận liều mình dùng đao kiếm hỗn chiến, bọn họ chỉ là đám người ô hợp được ghép lại, đương nhiên không phải là đối thủ của binh mã Thôi Hành Chu!
Nghĩ đến đây, Ưng Tư Tự rõ ràng, tuyệt đối không thể để cho bọn họ có cơ hội chế tạo thành công chiến thuyền này.
Bến thuyền tuy lớn, nhưng thủ vệ cũng rất nghiêm túc, có thể nói là năm bước có một trạm canh gác, mười bước thêm một gác, còn có thể nhìn thấy mấy tổ binh lính tuần tra qua lại, bằng vào mấy người bọn họ vô luận là bí mật lẻn vào hay là tăng cường công kích, đều tuyệt đối không có khả năng tiến vào bên trong bến thuyền.
Cho nên kế hoạch ban đầu Ưng Tư Tự chuẩn bị dùng dầu đốt chiến thuyền xem như là không thực hiện được.
Ưng Tư Tự lại cẩn thận xem xét những nơi khác trong bến thuyền, nhìn thấy dưới ánh đèn chiếu rọi lóe ra ngân kim hàn quang quý giá vượt quá tưởng tượng, so với lầu các cao nhất trong kinh thành Đại Yến còn cao quý hơn một chút, quân thiết giáp đông đúc thâm hậu bảo hộ thân thuyền, trong lòng hung hãng một phen chấn động.
Khi đó trong lòng hắn sớm mang dã tâm bừng bừng, nhưng lại gặp phải địch thủ cường đại chuẩn bị sẵn sàng ứng phó, nội tâm không tự chủ được mà từ bỏ ý chí chiến đấu.
Đột nhiên, hắn thấy một số thợ mộc đi đến mạn tàu đặt đồ, rút ống hướng ra biển, châm ống thuốc và nói chuyện.
Ưng Tư Tự để cho một thủ hạ thông thạo tiếng Hán nhảy xuống, lặn dưới chân bọn họ, nghe thử bọn họ nói cái gì. Một thợ mộc nói: "Bánh lái bây giờ sợ là không thể dùng được, thân tàu lớn như vậy, bánh lái chịu lực quá lớn, sử dụng một vài ngày sẽ bị hỏng, ngày mai làm thế nào để nói chuyện với quan gia?”. Một thợ mộc khác nói: "Bây giờ không thành công cũng không sao, Tạ Đại Tượng sẽ giải quyết.”
Một người khác nói: "Tạ Đại Tượng? Mấy ngày nay luôn nghe các ngươi nói về y, tại sao ta không biết?”
"Ngươi vài hôm nay không phải là nghỉ phép về nhà thăm mẫu thân sao, làm sao biết được. Vị Tạ Đại Tượng này chính là một vị cao thủ đóng tàu, nghe nói là cao nhân Hoài Dương vương từ vùng Giang Chiết mời đến đây. Ngày đó Vương gia tự mình mang theo hắn đi tuần tra. Cao thủ này chính là cao thủ bậc nhất, chỉ đi lên xuống một vòng, công sự lúc trước của chúng ta giảm đi hơn phân nửa, nghe nói chờ Tạ Đại Tượng vẽ xong bản vẽ rồi mới sửa.”
Một người khác vừa nghe, hung hăng phun một ngụm vào trong nước: "Sao ngươi không nói sớm! Hại ta mới vừa rồi nghĩ muốn rách da đầu, không biết nên nói như thế nào với quan gia.”
Người kia nói: "Dù sao hai ngày nay, công việc trong tay đều chầm chậm làm thôi, bằng không làm cũng là vô ích, nghe nói Tạ Đại Tượng có chút không hợp thủy thổ, ngày đó tuần tra chiến thuyền xong, liền ngã bệnh, ước chừng phải chậm mấy ngày mới có thể nhìn thấy bản vẽ của hắn!”
Thời gian còn lại, chính là một phen hai người lại hâm mộ đãi ngộ Hoài Dương vương dành cho Tạ Đại Tượng, hút xong ống khói lại trở về làm việc.
Ưng Tư Tự từ trong lời bọn họ nói chuyện phiếm biết được Tạ Đại Tượng hẳn là cao nhân Hoài Dương vương mời cải tạo chiến thuyền, bởi vì thủy thổ không hợp, được Hoài Dương vương an bài ở một tòa đại trạch viện gần bờ biển nghỉ ngơi.
Nghe đến đây, Ưng Tư Tự trước mắt sáng ngời, thấp giọng phân phó bọn thuộc hạ rời khỏi bến thuyền.
Qua hai tháng nữa, chính là mùa bão liên miên ở Bắc Hải, chỉ cần có thể kéo dài chiến thuyền của bọn họ không thể kéo căng cột buồm, như vậy những giá thuyền bán thành phẩm này sẽ bị đập nát trong bão giông.
Từ mật thư của Thạch Nghĩa Khoan, trong triều đối với Thôi Hành Chu liên tiếp xin điều bạc xây dựng chiến thuyền rất bất mãn, cho rằng hắn chỉ cần bảo vệ Bắc Hải lục địa là tốt rồi, vốn không nên hưng sư động thủ đánh đến hải chiến.
Chỉ cần chiến thuyền của hắn xây dựng không thuận lợi, hao phí quân trang vô ích, tấu sớ vạch tội của đám gian quan Đại Yến trong triều cũng đủ làm cho vị Vương gia này một phen vất vả rồi!
Ưng Tư Tự lập tức quyết định muốn ám sát vị Tạ Đại Tượng kia.
Không có vị cao nhân đóng thuyền này chỉ điểm, chiến thuyền mới của Hoài Dương Vương sẽ chết chìm nửa đường, ít nhất cũng phải chậm trễ một đoạn thời gian, tốt nhất Hoài Dương Vương không kịp mệnh lệnh cho lui để tránh thoát bão, đến lúc đó hắn liền có thời gian nghĩ biện pháp giải quyết Hoài Dương vương cùng chiến thuyền của hắn.
Vì thế, Ưng Tư Tự mang theo người Oa theo đường cũ đến cổng trại, từ dưới nước chui ra.
Người Oa tàn sát bừa bãi ở thành trấn rất lâu từ trước, ở chỗ này tự nhiên cũng mua chuộc một ít người như gã sai vặt, người trông cửa làm tai mắt của bọn họ.
Cho nên, sau khi biết chỗ ở của Tạ Đại Tượng, tìm nơi trú ẩn của hắn cũng dễ dàng.
Vị Tạ Đại Tượng kia xuất thân không tầm thường, trước kia có thể mời hắn, cũng đều không phải phàm nhân, cho nên đối với rất nhiều yêu cầu nghỉ ngơi, so với Hoài Dương vương chú ý còn nhiều hơn.
Tô đại nhân kia cũng là chạy gãy chân, mài rách miệng, mới thuyết phục được phú hộ hiển quý ở thành trấn tạm thời cho mượn một gian viện đàng hoàng cho Tạ Đại Tượng cùng đồ đệ hẳn mang đến ở lại.
Cũng là trên đường nhất thời ăn trái dại mang hàn vị nặng, vị Tạ Đại Tượng này đã đi liên tục ba ngày, lúc đầu còn tưởng rằng chỉ cần vài phương thuốc nhuận tràng là có thể dừng lại, nhưng thật không ngờ, bệnh càng thêm nặng.
Lúc này, Thôi Hành Chu cũng không thể để cho cao nhân thật vất vả mới mời tới liền “bệnh nặng khó qua”, cho nên để Triệu Tuyền tự mình bắt mạch cho hắn.
Hôm nay Hoài Dương vương vốn cũng muốn đi theo, hết lần này tới lần khác hộ bộ triều đình cùng binh ty liên hợp phải người đến điều tra sổ sách Hoài Dương Vương sửa thuyền.
Hoài Dương vương không thoát được, Liễu Miên Đường liền chống đỡ công việc giúp phu quân, đến đưa cho Tạ Đại Tượng một ít thuốc bổ, biểu thị Vương gia quan tâm hậu đãi hắn.
Lúc xuống xe ngựa, Liễu Miên Đường nhìn lướt qua hoàn cảnh bốn phía, không khỏi nhíu nhíu mày, hướng về phía thị vệ trưởng của Vương gia điều tới hộ viện Tạ Đại Tượng nói: "Đây là trạch viện do ai chọn? Ba mặt này được bao quanh bởi nước, mương trải rộng, nếu có người từ trong nước đánh lén, phản ứng sẽ không thể kịp thời được.”
Thị vệ trưởng kia cũng đau khổ nói: "Hồi bẩm Vương phi, là vị Tạ gia kia tự mình chọn, ty chức lúc trước cũng nói với hắn trạch viện này không ổn, tốt nhất là đổi một chỗ khác. Nhưng Tô đại nhân cùng Tạ gia đối với ty chức nổi giận đùng đùng. Nghe nói Tô đại nhân trước sau tìm vài chỗ, Tạ gia đều không hài lòng, thật vất vả mới thuận mắt được chỗ này, nếu cố ý muốn đổi, hai người bọn họ đều có thể đem ty chức xé thành mồi nhấm ăn..."
Triệu Tuyền ở một bên trêu ghẹo nói: "Làm sao vậy? Vương phi gần đây người nghiên cứu phong thủy, nhìn ra nơi này mang điềm hung?”
Lúc trước chính là Liễu Miên Đường "bấm ngón tay tính toán", nói Triệu Hầu gia đường về sẽ không thuận lợi, mới mời được hẳn ở lại Bắc Hải. Chẳng lẽ thủ lĩnh nữ tặc phi lại muốn lặp lại chuyện cũ, đem vị Tạ cao nhân này cũng bắt xuống sao?
Lúc này, Hoài Dương Vương Thôi Hành Chu đi tới, ghét bỏ ô mà Triệu Tuyền che cho Miên Đường ba phần vô tâm, không có che chắn hết ánh mặt trời, nên đưa tay tiếp nhận ô lớn trong tay hắn, đem Miên Đường che dưới ô đàng hoàng.
Miên Đường hướng về phía hẳn cười ngọt ngào, nhìn xương gò má Thôi Hành Chu bị phơi nắng mà đỏ lên, lại cảm thấy đau lòng, liền từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, dùng đầu ngón tay dính chút mỡ bên trong bôi lên mặt hắn: "Lần trước thấy chàng ở dưới ánh mặt trời lâu như vậy, đầu vai đều bị cháy nắng, liền để cho Lý ma ma điều chế ít dầu nóng, lại phối với bột Tuyết Liên, chế thành thuốc mỡ, có thể giảm bớt đau rát, chính chàng đừng quên bôi.”
Triệu Tuyền trải qua thời gian dưỡng thương, cuối cùng cũng xoa dịu được nỗi kinh hồn bạt vía đêm đó.
Bất quá nhìn bộ dáng hiền lành săn sóc chu chu đáo đáo của Miên Đường, mơ hồ vẫn cảm thấy đầu óc mình bị người lừa gạt. Mỹ nhân nhi điềm đạm trước mắt khiến người ta hâm mộ, cùng nữ Tu La đòi mạng ngày đó, nhìn thế nào cũng không hợp.
Mấy ngày nay hắn dặn dò nhiều nhất chính là: Ban đêm ngủ không được quá thành thật, tình cảm phu thê có tốt đến đâu, cũng không thể thiên trường địa cửu. Chẳng qua khi người khác cách xa nhau, nhiều lắm là lúc phu thê cãi nhau, còn không phải để cho tiểu nương tử mềm giọng dỗ ngọt. Nhưng vị Hoài Dương vương rước về này, nếu thật sự mặt đối mặt ầm ĩ một trận, chắc sẽ rút đao băm đầu.
Hoài Dương Vương lại không để ý, tựa tiếu phi tiếu nói: "Vậy không tốt hơn sao, Gia Ngư huynh có thể được toại nguyện.”
Nhưng đầu Triệu Gia Ngư lắc thành trống bỏi. Hắn cũng là đến bây giờ mới nghĩ rõ ràng, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, ngôn ngữ quá phận như vậy, Thôi Hành Chu cũng không có thật sự tức giận hắn.
Bởi vì Hoài Dương vương sáng sớm đã biết, nữ nhân hắn cưới không phải ai cũng có thể khống chế được.
Cho nên hôm nay lại nhìn đôi thần tiên quyến lữ trước mặt này, Triệu Tuyền ngược lại thiếu điều ghen tị muốn chết, cũng tăng thêm vài phần chân thành hâm mộ.
Mà lúc này ẩn núp trong rừng bí mật, Ưng Tư Tự cầm kính Tây Dương nhìn thấy một màn này, trong lòng lại là một trận quay cuồng.
Ban đầu hắn chỉ nghe nói Liễu Miên Đường chính là thê tử của Hoài Dương Vương, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy phu thê Hoài Dương Vương ân ái như thế, nhìn bóng dáng mảnh khảnh bị nam nhân khác để vào trong ngực, trong lòng hắn lại hết sức khó chịu.
Mấy người đi vào sâu trong doanh trại, sớm đã không nhìn thấy thân ảnh phía sau, hắn còn cố chấp giơ kính Tây dương xem, nhìn xe ngựa Vương phi đến, hai tròng mắt lộ ra một chút âm u.
Có người Oa thấp giọng hỏi: "Đại tướng, chúng ta đã quan sát bên ngoài doanh trại thủy quân không ít thời gian, những người khác đã liên lạc với thương nhân vận chuyển lương thực lên thuyền, ngài xem chúng ta có nên đi hay không?”
Ưng Tự Tự buông kính Tây Dương xuống, nói: "Không vội, để cho thuyền lương thực tự mình về trước, chúng ta ở lại chỗ này. Hoài Dương vương khẩn trương chế tạo chiến thuyền như thế, một khi hắn thành sự, đối với chúng ta rất bất lợi, tình huống này tìm hiểu hướng đi tiếp theo của Hoài Dương vương và chiến thuyền càng thêm trọng yếu.”
Dừng một chút, hắn lại nói: "Hiện tại, trước tiên chúng ta đi tìm một chỗ nghỉ ngơi, buổi tối lại đây thăm dò doanh trại, nhất định phải tìm được chiến thuyền mới, tận dụng thời cơ đem chiến thuyền phá hỏng!”
Nói xong, đứng dậy dẫn vài người đến một sườn núi vắng vẻ không người, ăn cơm đơn giản trên sườn núi, liền cùng nhau thay đổi y phục nghỉ ngơi chờ trời tối.
Buổi tối, Ưng Tự Tự mang theo người ven theo sườn núi bên ngoài tiến về phía doanh trại. Đêm nay trăng tối, sao thưa thớt, là thời điểm thích hợp cho bọn họ lẻn vào quân doanh.
Các cọc dựng tường thành của trại được cắm thẳng đến đáy biển, bất kể ở trên hay dưới nước đều không thể vượt qua.
Bất quá Ưng Tư Tự lần này mang theo đều là lão thủy tặc có kinh nghiệm phong phú, mấy người Oa thay phiên nhau lặn xuống dưới nước, từ trên người lấy ra nhận đao với lưỡi dao chuyên dùng để cắt dưới nước, cắt tại những khớp lớn nhỏ thích hợp trên mấy cọc gỗ xây tường trại, mấy người liền thuận lợi tiến vào đại doanh thủy quân.
Ưng Tư Tự lặng lẽ đưa đầu ra, quan sát phương hướng. Ban ngày hắn đã cẩn thận xem qua, ghi nhớ từng địa phương có khả năng chế tạo chiến thuyền, sau khi nhận rõ phương hướng liền hướng mấy chỗ đó đi qua.
Vận khí của hắn không tệ, khi tìm đến chỗ thứ hai liền phát hiện nơi này là một bến thuyền khổng lồ, chính là nơi chế tạo chiến thuyền mới. Trong bến thuyền đèn đuốc sáng trung, xa xa có thể nhìn thấy ba khung thuyền cực lớn sừng sững ở đó, bên trong có vô số thân ảnh đang làm việc, trải ván gỗ, dựng xương rồng, vô cùng bận rộn nhịp nhàng.
Kỳ thật chiến thuyền này cũng không phải hoàn toàn mới, bất quá là chiến thuyền từ chỗ Giang Chiết điều động tới, sau đó trên cơ sở chiến thuyền cũ làm chút cải tạo thích hợp cho hải chiến là được.
Nhìn trên mạn thuyền khổng lồ kéo dài ra, mấy người thủ hạ của Ưng Tư Tự đều hít một hơi khí lạnh.
Chỉ cần nhìn khung thuyền này là có thể tưởng tượng được chiến thuyền sau khi cải tạo to lớn cỡ nào, đủ để ngăn cản cuồng phong gió bão.
Nếu là chờ ba chiếc thuyền chiến đấu chủ chiến này sửa chữa xong, coi như là Quân đội Bình châu không am hiểu hải chiến, cũng có thể vượt qua trở ngại tại eo biển, tiến về Khấu Đảo.
Đến lúc đó nếu tiến vào vùng lân cận liều mình dùng đao kiếm hỗn chiến, bọn họ chỉ là đám người ô hợp được ghép lại, đương nhiên không phải là đối thủ của binh mã Thôi Hành Chu!
Nghĩ đến đây, Ưng Tư Tự rõ ràng, tuyệt đối không thể để cho bọn họ có cơ hội chế tạo thành công chiến thuyền này.
Bến thuyền tuy lớn, nhưng thủ vệ cũng rất nghiêm túc, có thể nói là năm bước có một trạm canh gác, mười bước thêm một gác, còn có thể nhìn thấy mấy tổ binh lính tuần tra qua lại, bằng vào mấy người bọn họ vô luận là bí mật lẻn vào hay là tăng cường công kích, đều tuyệt đối không có khả năng tiến vào bên trong bến thuyền.
Cho nên kế hoạch ban đầu Ưng Tư Tự chuẩn bị dùng dầu đốt chiến thuyền xem như là không thực hiện được.
Ưng Tư Tự lại cẩn thận xem xét những nơi khác trong bến thuyền, nhìn thấy dưới ánh đèn chiếu rọi lóe ra ngân kim hàn quang quý giá vượt quá tưởng tượng, so với lầu các cao nhất trong kinh thành Đại Yến còn cao quý hơn một chút, quân thiết giáp đông đúc thâm hậu bảo hộ thân thuyền, trong lòng hung hãng một phen chấn động.
Khi đó trong lòng hắn sớm mang dã tâm bừng bừng, nhưng lại gặp phải địch thủ cường đại chuẩn bị sẵn sàng ứng phó, nội tâm không tự chủ được mà từ bỏ ý chí chiến đấu.
Đột nhiên, hắn thấy một số thợ mộc đi đến mạn tàu đặt đồ, rút ống hướng ra biển, châm ống thuốc và nói chuyện.
Ưng Tư Tự để cho một thủ hạ thông thạo tiếng Hán nhảy xuống, lặn dưới chân bọn họ, nghe thử bọn họ nói cái gì. Một thợ mộc nói: "Bánh lái bây giờ sợ là không thể dùng được, thân tàu lớn như vậy, bánh lái chịu lực quá lớn, sử dụng một vài ngày sẽ bị hỏng, ngày mai làm thế nào để nói chuyện với quan gia?”. Một thợ mộc khác nói: "Bây giờ không thành công cũng không sao, Tạ Đại Tượng sẽ giải quyết.”
Một người khác nói: "Tạ Đại Tượng? Mấy ngày nay luôn nghe các ngươi nói về y, tại sao ta không biết?”
"Ngươi vài hôm nay không phải là nghỉ phép về nhà thăm mẫu thân sao, làm sao biết được. Vị Tạ Đại Tượng này chính là một vị cao thủ đóng tàu, nghe nói là cao nhân Hoài Dương vương từ vùng Giang Chiết mời đến đây. Ngày đó Vương gia tự mình mang theo hắn đi tuần tra. Cao thủ này chính là cao thủ bậc nhất, chỉ đi lên xuống một vòng, công sự lúc trước của chúng ta giảm đi hơn phân nửa, nghe nói chờ Tạ Đại Tượng vẽ xong bản vẽ rồi mới sửa.”
Một người khác vừa nghe, hung hăng phun một ngụm vào trong nước: "Sao ngươi không nói sớm! Hại ta mới vừa rồi nghĩ muốn rách da đầu, không biết nên nói như thế nào với quan gia.”
Người kia nói: "Dù sao hai ngày nay, công việc trong tay đều chầm chậm làm thôi, bằng không làm cũng là vô ích, nghe nói Tạ Đại Tượng có chút không hợp thủy thổ, ngày đó tuần tra chiến thuyền xong, liền ngã bệnh, ước chừng phải chậm mấy ngày mới có thể nhìn thấy bản vẽ của hắn!”
Thời gian còn lại, chính là một phen hai người lại hâm mộ đãi ngộ Hoài Dương vương dành cho Tạ Đại Tượng, hút xong ống khói lại trở về làm việc.
Ưng Tư Tự từ trong lời bọn họ nói chuyện phiếm biết được Tạ Đại Tượng hẳn là cao nhân Hoài Dương vương mời cải tạo chiến thuyền, bởi vì thủy thổ không hợp, được Hoài Dương vương an bài ở một tòa đại trạch viện gần bờ biển nghỉ ngơi.
Nghe đến đây, Ưng Tư Tự trước mắt sáng ngời, thấp giọng phân phó bọn thuộc hạ rời khỏi bến thuyền.
Qua hai tháng nữa, chính là mùa bão liên miên ở Bắc Hải, chỉ cần có thể kéo dài chiến thuyền của bọn họ không thể kéo căng cột buồm, như vậy những giá thuyền bán thành phẩm này sẽ bị đập nát trong bão giông.
Từ mật thư của Thạch Nghĩa Khoan, trong triều đối với Thôi Hành Chu liên tiếp xin điều bạc xây dựng chiến thuyền rất bất mãn, cho rằng hắn chỉ cần bảo vệ Bắc Hải lục địa là tốt rồi, vốn không nên hưng sư động thủ đánh đến hải chiến.
Chỉ cần chiến thuyền của hắn xây dựng không thuận lợi, hao phí quân trang vô ích, tấu sớ vạch tội của đám gian quan Đại Yến trong triều cũng đủ làm cho vị Vương gia này một phen vất vả rồi!
Ưng Tư Tự lập tức quyết định muốn ám sát vị Tạ Đại Tượng kia.
Không có vị cao nhân đóng thuyền này chỉ điểm, chiến thuyền mới của Hoài Dương Vương sẽ chết chìm nửa đường, ít nhất cũng phải chậm trễ một đoạn thời gian, tốt nhất Hoài Dương Vương không kịp mệnh lệnh cho lui để tránh thoát bão, đến lúc đó hắn liền có thời gian nghĩ biện pháp giải quyết Hoài Dương vương cùng chiến thuyền của hắn.
Vì thế, Ưng Tư Tự mang theo người Oa theo đường cũ đến cổng trại, từ dưới nước chui ra.
Người Oa tàn sát bừa bãi ở thành trấn rất lâu từ trước, ở chỗ này tự nhiên cũng mua chuộc một ít người như gã sai vặt, người trông cửa làm tai mắt của bọn họ.
Cho nên, sau khi biết chỗ ở của Tạ Đại Tượng, tìm nơi trú ẩn của hắn cũng dễ dàng.
Vị Tạ Đại Tượng kia xuất thân không tầm thường, trước kia có thể mời hắn, cũng đều không phải phàm nhân, cho nên đối với rất nhiều yêu cầu nghỉ ngơi, so với Hoài Dương vương chú ý còn nhiều hơn.
Tô đại nhân kia cũng là chạy gãy chân, mài rách miệng, mới thuyết phục được phú hộ hiển quý ở thành trấn tạm thời cho mượn một gian viện đàng hoàng cho Tạ Đại Tượng cùng đồ đệ hẳn mang đến ở lại.
Cũng là trên đường nhất thời ăn trái dại mang hàn vị nặng, vị Tạ Đại Tượng này đã đi liên tục ba ngày, lúc đầu còn tưởng rằng chỉ cần vài phương thuốc nhuận tràng là có thể dừng lại, nhưng thật không ngờ, bệnh càng thêm nặng.
Lúc này, Thôi Hành Chu cũng không thể để cho cao nhân thật vất vả mới mời tới liền “bệnh nặng khó qua”, cho nên để Triệu Tuyền tự mình bắt mạch cho hắn.
Hôm nay Hoài Dương vương vốn cũng muốn đi theo, hết lần này tới lần khác hộ bộ triều đình cùng binh ty liên hợp phải người đến điều tra sổ sách Hoài Dương Vương sửa thuyền.
Hoài Dương vương không thoát được, Liễu Miên Đường liền chống đỡ công việc giúp phu quân, đến đưa cho Tạ Đại Tượng một ít thuốc bổ, biểu thị Vương gia quan tâm hậu đãi hắn.
Lúc xuống xe ngựa, Liễu Miên Đường nhìn lướt qua hoàn cảnh bốn phía, không khỏi nhíu nhíu mày, hướng về phía thị vệ trưởng của Vương gia điều tới hộ viện Tạ Đại Tượng nói: "Đây là trạch viện do ai chọn? Ba mặt này được bao quanh bởi nước, mương trải rộng, nếu có người từ trong nước đánh lén, phản ứng sẽ không thể kịp thời được.”
Thị vệ trưởng kia cũng đau khổ nói: "Hồi bẩm Vương phi, là vị Tạ gia kia tự mình chọn, ty chức lúc trước cũng nói với hắn trạch viện này không ổn, tốt nhất là đổi một chỗ khác. Nhưng Tô đại nhân cùng Tạ gia đối với ty chức nổi giận đùng đùng. Nghe nói Tô đại nhân trước sau tìm vài chỗ, Tạ gia đều không hài lòng, thật vất vả mới thuận mắt được chỗ này, nếu cố ý muốn đổi, hai người bọn họ đều có thể đem ty chức xé thành mồi nhấm ăn..."
Triệu Tuyền ở một bên trêu ghẹo nói: "Làm sao vậy? Vương phi gần đây người nghiên cứu phong thủy, nhìn ra nơi này mang điềm hung?”
Lúc trước chính là Liễu Miên Đường "bấm ngón tay tính toán", nói Triệu Hầu gia đường về sẽ không thuận lợi, mới mời được hẳn ở lại Bắc Hải. Chẳng lẽ thủ lĩnh nữ tặc phi lại muốn lặp lại chuyện cũ, đem vị Tạ cao nhân này cũng bắt xuống sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.