Kiều Tàng

Chương 238:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Đại khái là người có bản lĩnh, ít nhiều có chút kỳ quái.

Miên Đường nghe thị vệ trưởng nói như vậy thì nàng cũng không nhiều lời nữa.

Thôi Hành Chu mỗi ngày phải bận rộn rất nhiều sự việc, rất nhiều chuyện nhỏ nhặt phân phó cho thủ hạ đi làm, liền không hỏi qua nữa, ước chừng hắn cũng không biết nơi ở của Tạ đại tượng như thế nào.

Nhưng theo trực giác của nàng, nơi ở này thật sự là không ổn, lát nữa nhìn thấy vị Tạ cao nhân kia, nàng còn phải khuyên bảo một phen mới tốt.

Bất quá chờ gặp được Tạ Đại Tượng, Liễu Miên Đường mới chân chính lĩnh hội được thị vệ trưởng khó xử bao nhiêu.

Nghe nói vị này chính là hậu nhân của đại tài tử Tạ Dật tiền triều, luôn luôn lấy gia phong thanh cao cao ngạo tự cho mình là đúng.

Lần này hắn cũng không muốn tới Bắc Hải, nghe nói sau này chính là thủ hạ của Hoài Dương Vương nửa khuyên nửa uy hiếp mới tới.

Nếu là tới ăn ngon uống ngon thì thôi. Thời tiết khô nóng này, bệnh tật triền miên đều khiến tính tình Tạ Cao Nhân trở nên khó chịu.

Liễu Miên Đường cùng Triệu Tuyền bước vào nội đình, chỉ nghe thấy có lão giả đang mười phần nộ khí mắng chửi: "Ôn thần Hoài Dương Vương, lại đem lão phu đưa đến nơi khi họ cò gáy này đây! Ngay cả Thánh hoàng Tiên hoàng tìm lão phu đóng thuyền cũng phải dùng thái độ khách khí, hắn tính là cái gì, liền chỉ biết cả ngày phái người tới thúc giục bản vẽ, ta chính là vẫn còn bệnh tật trong người, ngay cả một cái bánh lái cho thuyền chạy, ta cũng không vẽ cho hắn!”

Trấn Nam Hầu nhíu mày, lắc quạt đi vào, nói: "Tạ lão, ngài nóng giận như vậy, cẩn thận nộ hỏa công tâm, nhất thời cũng không khỏi bệnh được đâu.

Đệ tử bên cạnh Tạ Đại Tượng đánh giá hắn nói: "Ngươi là ai?”

Triệu Tuyền nói: "Chân Châu trấn Nam Hầu Triệu Tuyển, sao nào?”

Hắn làm việc nhiều năm, ở kinh thành cũng có danh vọng, mà người có thể tìm Triệu Tuyền hỏi thăm bắt mạch cũng phần lớn đều là quan to hiển quý. Tạ Đại Tượng cũng nghe qua thanh danh Trấn Nam Hầu, tự nhiên cũng biết y thuật của hẳn lợi hại thế nào.

Miên Đường ở một bên nhìn, nhìn vị tiên sinh này hồng quang đầy mặt, còn đang ăn đặc sản Bắc Hải cùng canh quả!

Tuy rằng vị Tạ tiên sinh này tính tình kì quái, miệng càng thối, nhưng hiện tại Bắc Hải không thể để hắn rời khỏi, cho dù hắn mắng người không thương tiếc, bọn nàng cũng phải nhịn.

Liễu Miên Đường cảm thấy mình hiện tại nói ra thân phận thì sẽ có chút xấu hổ, dù sao vừa rồi Tạ tiên sinh còn đang mắng chửi Hoài Dương Vương không chừa mặt mũi.

Cho nên chỉ hướng về phía Triệu Tuyền dùng ánh mắt nhấp nháy, ý bảo hắn chớ nói ra thân phận của mình.

Sau khi Miên Đường đến Bắc Hải, liền vứt bỏ cẩm y hoa phục, theo phong tục của nữ tử địa phương, mặc chút váy ngắn mỏng manh. Cho nên Tạ Đại Tượng tuy rằng cũng nhìn vị nữ tử xinh đẹp dị thường này, nhưng cũng chỉ coi nàng là cơ thiếp tỳ nữ bên người Triệu Hầu gia mà thôi.



Triệu Tuyền sau khi bắt mạch, xác định Tạ tiên sinh thật sự không có đại sự gì, tiết bệnh kia cũng không rõ ràng lắm, bất quá là uống mấy gói thuốc cầm tiêu chảy là tốt đẹp rồi.

Nhưng Tạ tiên sinh giống như mắc bệnh nan y, hắn chỉ có thể đem mấy thứ kiêng kị trong chế độ ăn uống tỉ mỉ dặn dò một phen: "Tạ tiên sinh, ngài thật sự không có gì đáng ngại, nếu nói nơi nào không ổn, ước chừng là mấy ngày nay nằm hơi nhiều mà thôi..."

Miên Đường một mực ở một bên im lặng lắng nghe, đến cuối cùng, nói với Tạ tiên sinh: "Tạ tiên sinh, nơi này hơi nước nặng, đối với thân thể ngài cũng rất bất lợi, Tô đại nhân đã an bài phòng xá thích hợp điều trị thân thể với ngài, ngài xem..."

Không đợi Liễu Miên Đường nói xong, Tạ đại tượng liền hừ hừ cắt ngang nói: "Trừ phi là để lão phu rời khỏi Bắc Hải, bằng không đâu cũng không đi!”

Miên Đường mỉm cười nói: "Tiên sinh nhớ quê hương, sớm vẽ ra bản vẽ, giúp Hoài Dương vương bình định tai họa của người Oa, tự nhiên có thể trở về.”

Tạ Đại Tượng lạnh lùng cười nói: "Muốn lão phu trợ giúp hắn thăng quan? Không phải trước tiên phải biểu đạt thành ý sao. Sau khi lão phu đến Bắc Hải, ăn ở lại, cũng không thấy chút thật lòng cầu ta, ngươi cứ đi hỏi thăm bên ngoài, trước kia cầu lão phu thiết kế xây dựng thuyền đều là thành tâm cầu xin như thế nào mà còn không thể có được..."

Tính tình tốt như Miên Đường cuối cùng cũng bị lão thất phu này hao tổn không sai biệt lắm, nàng cười lạnh một tiếng nói: "Tiên sinh ở nơi phồn hoa của kinh thành đã lâu, tự nhiên xem thường Bắc Hải xa xôi này. Những cẩm y ngọc thực kia cầu tiên sinh xây dựng, ước chừng đều là dùng để du thuyền chơi đùa trên sông. Mà triều đình đã lâu không có xây dựng chiến thuyền mới, cho dù là có thuyền cũng là thuyền đi trên sông trong thành trấn, dựa theo bản vẽ trước kia kiến tạo là được. Cho nên ngài... Sợ là đã không thể thiết kế thuyền biển, phải không?”

Tạ Đại Tượng vốn là nể tình Miên Đường, cùng nàng dài dòng vài câu, nhưng thấy nàng lên tiếng không biết nặng nhẹ, nhất thời tức giận quát: "Tay nghề xây dựng tàu thuyền của Tạ gia chính là tổ truyền, chỉ là cái thuyền trên biển, thì có gì khó khăn?”

Liễu Miên Đường khuôn mặt điều chỉnh một chút, nói: "Nếu tiên sinh cũng không phải là kỹ nghệ không tinh mà cố ý kéo dài thời gian, vì sao hôm nay một bản vẽ cũng không có mà nop?"

Tạ Đại Tượng cười lạnh nói: "Ngươi tính là cái gì, cũng dám ở trước mặt lão phu chỉ trỏ.”

Triệu Tuyền vừa nghe, cũng bị lão già này làm tức giận không nhẹ, nóng nảy nói: "Đây chính là Hoài Dương vương phi, người cẩn thận nói chuyện, đừng dựa vào chút tuổi lớn hơn người mà ăn nói hàm hồ.”

Nghe Triệu Tuyền nói như vậy, sắc mặt Tạ Đại Tượng hơi đổi, từ trên xuống dưới một lần nữa đánh giá Liễu Miên Đường một chút, nhướng mày nói: "Lão Hủ lúc trước ánh mắt vụng về, không nhận biết, thì ra là Hoài Dương vương phi tự mình đến đây, lão hủ này thi lễ cho người. Chỉ là mấy ngày nay tâm tình ta không tốt, tự nhiên là vẽ không trôi.”

Liễu Miên Đường trước kia chỉ biết hai chữ "Đức nghệ song hình", hiện tại mới hiểu được "Đức" và "Nghệ" kỳ thật có đôi khi cũng có thể người có cái này không có cái kia, rất rõ ràng, Tạ Đại Tượng này chính là một trong số đó.

Tính tình ngạo mạn như hắn cũng là do quen thói được người kinh thành bợ đỡ, còn có phú thương vùng Giang Chiết nâng trong tay.

Lập tức nàng chẳng tức giận nữa, chỉ đứng dậy mỉm cười nói: "Đã như vậy, tiên sinh cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Ra khỏi viện, Miên Đường bỗng nhiên híp mắt một chút.

Vừa rồi, nàng phát hiện xa xa có ánh sáng lóe lên, tuy rằng thoáng qua đã biến mất, nhưng Miên Đường xác định đó là phản quang của kính Tây Dương, nói với thị vệ trưởng: "Có người nhìn trộm trạch viện, sợ là muốn đối với Tạ Đại Tượng bất lợi, các ngươi mấy ngày nay cẩn thận một chút. Nếu có người đánh chủ ý, để Tạ đại tượng chịu chút khổ sở cũng không ngại, nhưng tuyệt đối không thể làm cho người ta tổn thương tính mạng Tạ Đại Tượng.”

Thị vệ trưởng trong lòng cả kinh, hắn có chút biết được năng lực của Vương phi, đối với lời nói của Vương phi không dám coi thường.



Thị vệ trưởng mấy ngày nay kỳ thật cũng bị vị Tạ tiên sinh kia giày vò không chịu nổi, liền gọi thị vệ bảo vệ Tạ Đại Tượng trong viện sang một bên, âm thầm chỉ thị một phen.

Miên Đường sau khi trở lại trạch viện, hỏi Lý mama Vương gia đã từng trở về chưa. Lý mama nói: "Vương gia phái gã sai vặt trở về chuyển cáo Vương phi, đêm nay phải dẫn khâm sai kiểm tra sổ sách, buổi tối sẽ không trở về phủ.”

Lục Nghĩa vẫn đi theo Liễu Miên Đường, nghe xong lời này, nói với nàng: "Hay là cùng Vương gia nói một tiếng trước..."

Liễu Miên Đường trả lời: "Ngày thường ta cũng không giúp được gì, những chuyện này cũng không tính là đại sự gì, lúc này gọi Vương gia trở về, ngược lại để cho những khâm sai tìm đến, có cớ bôi nhọ Vương gia. Ngươi mang theo thêm một ít huynh đệ canh chừng, lại để Phạm Hổ điều động nhân thủ thêm là được.”

Bên này Ưng Tư Tự sau khi theo dõi Liễu Miên Đường từ trong viện kia đi ra, càng thêm chắc chắn nơi này nhất định là nơi đặt chân của vị cao thủ đóng tàu nổi danh ở kinh thành cùng Giang Chiết.

Chỉ là không biết vì sao hắn không hành động, im lặng ngẩng đầu nhìn trời, ngay khi mặt trời từ trong tầng mây len ra, đột nhiên hắn đem kính Tây Dương vốn đã hạ xuống hơi lắc lư một chút, liền dẫn đầu xoay người rời đi.

Đến tối, màn đêm buông xuống bao phủ chung quanh, ánh trăng ảm đạm, chính là cảnh đẹp phù hợp đánh lén trộm cắp.

Khi tiếng chuông vang lên, đã đến lúc hành sự, chính là lúc mọi người ngủ say nhất, hơn mười bóng đen lặng yên không một tiếng động từ trong nước thoát ra, trực tiếp đi tới bên ngoài tường trạch viện Tạ Đại Tượng ở. Những người này mặc quần áo lặn bằng da cá mập, vừa ngăn đao kiếm, vừa có lợi cho việc bơi lội.

Bọn họ không có sử dụng dây thừng, chỉ thấy một bóng đen cường tráng nhất duỗi hai tay, hai tay đặt cùng một chỗ, người kia nhẹ nhàng nhảy lên, mũi chân ở trên hai tay người kia nhẹ nhàng một chút, liền trèo lên tường viện. Bóng người cúi người xuống, nhìn thấy trong viện sáng lên mấy ngọn đèn gió khí chết hướng khác, nhưng chỉ có thể chiếu sáng một mảnh địa phương nhỏ, đại bộ phận viện trạch đều chìm trong bóng tối. Hắn nghiêng tai lắng nghe, không có nửa điểm thanh âm, cúi đầu ra hiệu cho đám người ngoài viện. Những người khác giống như hắn đều xoay người lên đầu tường, cuối cùng bóng đen cường tráng kia nhảy lên trên, mấy người trên tường đồng thời vươn tay kéo hắn lên.

Họ lặng lẽ lẻn xuống tường và đến bên ngôi viện chính. Bọn họ đều là cao thủ trong đám nhẫn giả Đông Doanh, cho dù bước nhanh trên đường cát cũng không mang theo một chút thanh âm, thỉnh thoảng ẩn thân ở phía sau động thạch cùng tiểu thạch trong viện. Đến chính phòng, hai nhẫn giả cầm đầu dùng mũi dao nhẹ nhàng mở chốt, mở ra một khe nhỏ, lắc mình vào phòng, các nhẫn giả khác ở lại ngoài phòng trống giữ, mỗi người đều giỏi ẩn nấp.

Nhẫn giả vào nhà mò mẫm đi đến đầu giường, mơ hồ cảm giác được trên giường có người, tay trái hướng về phía trước che miệng, tay phải giơ chủy thủ hung hăng đâm xuống phía dưới.

Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn: "Có thích khách", đồng thời bên trong phòng lẫn bên ngoài đột nhiên sáng rực khắp nơi, chiếu rọi phòng ở cùng sân viện, mọi ngóc ngách đều sáng như ban ngày.

Tạ Đại Tượng trong giấc ngủ chỉ cảm thấy mắt cá chân căng thẳng đau đớn, tiếp theo người liền từ trên giường bay thẳng ra ngoài, một tiếng đụng vào tường, đau đến nỗi hẳn kêu lên rõ to, người cũng trong nháy mắt tỉnh lại. Giương mắt nhìn thấy hai người đứng trước mặt, một thân thủy y màu đen, đều cầm chủy thủ, trong đó một chủy thủ đã đâm thủng ván giường.

Mới vừa rồi nếu không phải có người nắm lấy mắt cá chân của hắn, kéo hắn xuống, lúc này hắn chỉ sợ đã là bụng rách ruột chảy.

Tạ tiên sinh không còn phong độ ngời ngời gì nữa, sợ tới mức lập tức a một tiếng lớn, bởi vì sợ hãi, âm thanh đều thay đổi, vừa nhọn vừa cao, vào lúc đêm khuya yên tĩnh truyền ra thật xa, đồng thời chợt nghe chung quanh gâu gâu truyền đến một trận chó sủa.

Nhẫn giả chưa kịp ra tay kia vội tiến về phía trước một bước, chủy thủ đâm về phía Tạ Đại Tượng. Người đầu giường cũng bỏ chủy thủ trên ván giường, rút ra một thanh đoản đao từ thắt lưng, chém về phía góc tường.

Căn bản ở góc tường có một người đang đứng, chính là thị vệ trưởng, trong tay túm một sợi dây thừng, đầu dây thừng đang buộc vào chân Tạ đại tượng, vừa rồi chính là hắn dùng dây thừng kéo Tạ Đại Tượng ra. Về phần đèn đuốc trong phòng bên ngoài, cũng vốn đã thắp sáng, chỉ là ở bên ngoài đèn gió phủ ba tầng vải đen thật dày, làm cho ánh đèn nửa điểm cũng không lộ ra được. Mà trên vải đen đều buộc dây, kéo đầu dây, liền đem vải đen kéo xuống, để cho ánh đèn chiếu ra.

Tạ lão tiên sinh còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhìn thấy trước mặt có người giết mình, nhắm chặt mắt kêu lên, lại chọc cho một trận chó sủa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook