Kiều Tàng

Chương 241:

Cuồng Thượng Gia Cuồng

28/10/2023

Mới vừa rồi khi nàng đánh ngất phụ nhân tên Quý Tử kia, sức lực tay nàng cũng không lớn, tính toán thời gian, không sai biệt lắm thì nên tỉnh rồi...

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, thấy được Quý Tử vịn cổ một đường xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra, sau đó cao giọng quát.

Miên Đường nheo mắt lại, quả nhiên, ban ngày nàng quan sát thấy mấy vị trí chỗ trạm gác ngầm, đều nhanh chóng có người chạy tới.

Đầu tiên bọn họ chạy vào trong phòng, thấy không một bóng người, lại đi bốn phía phòng tìm xem có ai không, không thấy bóng dáng nàng đâu, lập tức bối rối. Có mấy người nhanh chóng tản ra tìm người, còn mấy người còn lại thì bước nhanh chạy đi tìm Ưng Tư Tự.

Ưng Tư Tự dẫn người nhanh chân chạy tới, Miên Đường ẩn thân trên thân cây cũng có thể nghe thấy tiếng mắng to phẫn nộ của hắn: "Hỗn đản, một đám ngu ngốc, thế mà để cho nàng chạy trốn..."

Hai ngày nay, Miên Đường cùng Quý Tử học nói cũng không nhiều lắm, hơn hết là ở trong viện, nghe thấy đám thị vệ kia đang xua đuổi mấy người nam nữ nhân bị bắt trói, miệng bịt lại bằng vải nhưng vẫn ra sức quát mắng.

Cho nên Ưng Tư Tự nói nửa câu đầu, nàng nghe hiểu được một chút.

Nghe đến đây, khóe miệng Miên Đường tràn ra tia cười lạnh. Thật sự coi nàng là khuê tú không biết thế sự sao? Nếu nàng ấy thực sự là thê của nam nhân Đông Doanh đó, hắn ta sẽ nói "chạy trốn" như vậy sao?

Hơn nữa, hắn nói hắn cùng nàng thành hôn ba năm, lại không đi gặp ngoại tổ phụ, đây quả thực là nói bậy.

Phải biết rằng ngoại tổ phụ là thân nhân thân thiết nhất của nàng trên đời này, nếu nàng thành hôn, sau khi trở thành phu thê lâu như vậy, há lại không nghĩ đến việc thư từ với người thân. Trở về gặp ngoại tổ phụ một lần?

Chủ yếu nhất chính là, Miên Đường trước kia nghe ngoại tổ phụ kể chuyện hắn hành tẩu giang hồ, đối với đám người này thường xuyên cướp bóc sát bờ biển người Oa, tới bây giờ cũng không có thiện cảm gì.

Dần dần, Miên Đường đối với đám tiểu nhân này cũng không thân thiện mấy.

Ưng Tư Tự kia tuy rằng bộ dạng coi cũng thuận mắt, nhưng mỗi lần nghe được giọng điệu cứng nhắc của hắn, đều đang nhắc nhở Miên Đường, "phu quân" này của nàng không phải cùng một chủng tộc với nàng.

Miên Đường cảm thấy không thể cùng tiểu tử xa lạ kia nói mấy lời khó nghe, bèn chờ hắn ngủ mà chuồn êm.

Tóm lại, nếu đã quyết định, Miên Đường liền nín thở ngưng thần, ngẩng đầu đánh giá bốn phía.

Mấy ngày nay, bởi vì người Oa trên đảo muốn rời khỏi, cho nên chuyển rất nhiều đồ dùng túi lớn nhỏ, ngay cả cửa sân chỗ Miên Đường ở cũng đặt rất nhiều rương hòm đã thu dọn xong.

Ban ngày bởi vì trời nóng, những người đó lại không quen được ánh mặt trời chói chang, liền dừng lại nghỉ ngơi, đợi đến khi đêm xuống mới chờ thuyền chạy.

Cho nên Miên Đường thừa dịp bọn họ tản ra bốn phía tìm kiếm bóng dáng của nàng, nàng theo thân cây bò xuống. Bởi vì có những mái ngói che khuất, nàng thành công hòa lẫn mình vào điểm mù vô hình xung quanh.

Mới vừa rồi bọn họ tìm kiếm qua phòng nàng, khẳng định sẽ không nghĩ tới nàng sẽ trở về.

Miên Đường rón rén theo cửa sổ lần thứ hai nhảy trở về, dựa vào bên cửa nhìn. Chỉ chốc lát sau, đã có người chuyển đồ đi tới, hai người một tổ khiêng rương, đi về phía bến thuyền neo đâu.

Miên Đường vụng trộm đi theo phía sau hai người kia, quả nhiên, thừa dịp bóng đêm, đám người này canh gác cũng có chút lười biếng.

Hai người chỉ vận chuyển đại khái một đoạn liền dừng lại nghỉ ngơi. Một người trong số đó còn vào bụi cây bên cạnh đi tiểu.

Miên Đường canh chuẩn thời gian, mò vào bụi cây nhanh chóng tiếp cận người kia, tay chân lưu loát đánh ngất hắn, liền đem hắn vây ở phía sau một tảng đá lớn, còn có nhét miếng vải vào miệng hắn.



Sau đó nàng thay áo choàng ngắn của hắn, cố ý học theo thói quen quen thuộc của người Oa kia, dùng khăn vải che đi mặt mũi. Lại cố ý cúi đầu, lấy bóng đêm yểm hộ, thoáng khom lưng, ngược lại cùng thân hình của tên xui xẻo kia khá tương đồng.

Nghe thấy người bên ngoài vì chờ người kia lậu mà hét lớn thúc giục, Miên Đường cúi đầu ở phía sau hẳn nâng rương lên, sau đó theo hắn cùng mười mấy người cùng đi lên thuyền chở hàng.

Trong lúc đó có người lính mang theo đao kiếm, chạy đến bến tàu nói chuyện, sau đó mấy tay hộ vệ ở cảng, cũng không phải dạng vừa, nào cho phép mấy người lính chạy lại làm phiền. Miên Đường cho dù nghe không hiểu đại khái cũng có thể đoán ra là người đó muốn tìm nữ nhân chạy trốn, cho nên muốn phong toả bến cảng không cho ai ra vào.

Nàng thừa dịp mười mấy người bảo tiêu chuyển hàng đứng ở một chỗ nhỏ giọng nghị luận, nhanh chóng vọt vào trong thùng tàu chở hàng giấu bản thân đi.

Chỉ cần đợi một chút, những con tàu chở hàng này trước sẽ bắt đầu hành trình.

Hai ngày nay, Miên Đường ở trong sân quan sát thuyền xa xa, phát hiện những thuyền này mạn tàu đều có thể che chắn một ít thuyền nhỏ dự phòng.

Nếu nàng ở trên bờ trộm thuyền nhỏ, rất dễ dàng bị phát hiện, bị Ung Tư Tự phái người đuổi theo.

Khi con tàu rời khỏi bến cảng, nàng có thể nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu, quay trở về theo đường bờ biển từng chút một theo hướng mặt trời mọc mà đi.

Tuy rằng trong kế hoạch lần này, khẳng định có biến số không thể biết được. Nhưng trực giác của Miên Đường luôn cháy bỏng: "Mau chạy đi! Tuyệt đối không thể đi theo bọn họ đến Đông Doanh!”

Cho nên, theo con đường đám người của Ưng Tư Tự lúc xuất phát đến đây, nàng quyết định mao hiễm một lần, thử đi dù khả năng lớn có thể làm mồi cho cá ăn trên biển, xem có thể trốn thoát hay không.

Miên Đường tĩnh tâm chờ một hồi, chiếc thuyền đã sớm được sắp xếp xong liền chậm rãi rời khỏi cảng.

Chờ tính toán xong thời gian, Miên Đường nhẹ nhàng chui ra khỏi đống rương, nghe tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện của các thủy thủ trên mạn tàu, liền tính toán xong vị trí của bọn họ, tìm khoảng trống che chắn cho nàng đi qua mương thuyền bên cạnh, dùng một thanh chủy thủ cắt một đoạn dây thường trên mạn tàu, túm lấy dây quấn chặt vào một cột buồm, từng chút từng chút đem một đầu thuyền nhỏ thả xuống nước. Lại làm thế lần nữa, thả xuống đầu kia của thuyền.

Mắt thấy thuyền rơi xuống nước, ngay lúc lòng nàng buông lỏng, muốn nhảy ra khỏi thuyền, đột nhiên gió đao xẹt qua, một thanh trường đao đánh tới.

Miên Đường nhanh chóng né tránh, quay đầu lại nhìn, Ưng Tư Tự tay đang cầm trường đao, mắt lộ vẻ âm u nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi nói: "Cả đảo đều không tìm được nàng, ta liền đoán nàng có lẽ trốn ở trên thuyền.”

Miên Đường mắt nhìn sợi dây thuyền nàng thật vất vả lắm mới thả xuống được lại bị Ưng Tư Tự chặt đứt, thuyền cũng dần dần bơi ra xa, quay đầu lại lạnh lùng nói: "Dám hỏi các hạ, lừa gạt ta lâu như vậy là có ý gì?”

Ánh mắt Ưng Tư Tự chợt lóe, hỏi: "Nàng... Nàng nhớ lại rồi?”

Miên Đường tự nhiên sẽ không vạch trần. Chỉ mơ hồ nói: "Ngươi nghĩ sao?”

Ưng Tư Tự trong lòng cũng biết chuyện đã đến nước này, rốt cuộc cũng không giả làm phu quân của nàng nữa, vì thế lạnh lùng nói: "Ngươi không thể đi được, vẫn là ngoan ngoãn theo ta đi Đông Doanh đi.”

Liễu Miên Đường hướng về phía hắn mỉm cười: "Tiểu tử, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh hay không!”. Nói xong, cổ tay nàng đảo ngược, lập tức đoạt binh khí trong tay một người Oa, thuận chân đá hắn xuống biển, sau đó hoành đao lập tức, bày ra tư thế.

Lúc này ánh trăng từ trong tầng mây dần dần lộ ra, vừa lúc như nước trút xuống, chiếu lên trên khuôn mặt trơn bóng của Miên Đường, lông mi cong dài ở dưới mắt nàng trộm một mảnh bóng tối, khi nàng hơi hơi vểnh cằm khiêu khích, tựa như tiên tử từ trong hơi nước bốc lên...

Bàn tay cầm đao của Ưng Tư Tự không khỏi căng thẳng, cổ họng bất giác nghẹn một chút, hắn cho dù là liều mạng, cũng tuyệt đối sẽ không đem nữ nhân xinh đẹp như vậy trả lại cho Hoài Dương vương.

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên nổi lên kích động, nghiêng về phía Liễu Miên Đường.

Khi lưỡi đao song phương đụng chạm, Liễu Miên Đường liền biết Ưng Tư Tự này cũng không phải là hạng xoàng, trên tay nàng còn có vết thương cũ, không thể cùng một nam tử đang cường tráng so đấu khí lực.



Huống chi đối phương nhiều người thế mạnh, nếu nàng cứng rắn đánh cũng không được. Vì vậy, mục tiêu của nàng là một túi nước bằng da ở phía bên kia của đuôi thuyền. Có chúng, cho dù nàng nhảy xuống nước, cũng có thể dùng chúng để nổi trên mặt nước, theo sóng biển mà đi.

Nhưng ngay khi Miên Đường dần dần chịu không nổi khí lực, theo một tiếng nổ lớn ầm ầm xuất hiện, thân thuyền đột nhiên kịch liệt lay động.

Ngay sau đó ở bốn phía chiếc thuyền biển này, xuất hiện điểm sáng như sao, trong hơi nước xa xa đột nhiên xuất hiện hai chiếc thuyền lớn.

Đồng thời có người cao giọng hô to: "Người trên thuyền nghe đây, chúng ta là binh thuyền của Đại Yến, ngoan ngoãn nộp vũ khí đầu hàng, bằng không liền đem tất cả các ngươi ném xuống biển!”

Lúc này, thủ hạ của Ưng Tự Tự cũng hốt hoảng báo cáo: "Đại tướng, không ổn, một bên thuyền chúng ta bị hỏa lực bắn phá tạo một lỗ hổng lớn, đây là tàu chở hàng, cũng không có pháo phản kích. Vẫn là nhanh chóng xuống thuyền nhỏ trở về đảo thôi.”

Ưng Tư Tự trong lòng đột nhiên hét lên một tiếng không tốt! Lúc quay đầu lại nhìn, trên mạn tàu đã không còn bóng dáng Liễu Miên Đường...

Lúc này Lục Đại Đương gia, thừa dịp tàu chở hàng bị pháo tập kích, rất nhanh túm lấy túi nước nhảy xuống thuyền. Sóng biển khổng lồ nhất thời đánh về phía nàng, cái loại cảm giác lạnh lẽo xâm nhập tứ chi bách hài lần thứ hai bao trùm toàn thân.

Nàng nín thở trong sóng biển, chim xuống không lực, nhưng trong đầu dường như luôn có thanh âm như ẩn như hiện đang gọi nàng: "Miên Đường... Nàng lại không ngoan..."

Đúng lúc này, nàng cảm thấy đầu một trận đau đớn, trong lúc nhất thời thiếu chút nữa là khiến nàng mở miệng, để nước biển tràn vào.

Nhưng vừa hay, có người đột nhiên bắt lấy mắt cá chân nàng, khiến nàng giật mình mở mắt ra.

Đợi đến khi nàng giãy dụa nổi lên mặt nước, người kéo nàng kia cũng nổi lên mặt nước, vẻ mặt kinh hỉ nói: "Đại đương gia, ta xem như đã tìm được ngài!”

Miên Đường tập trung nhìn lại, đây không phải là thủ hạ tâm phúc của nàng — Lục Nghĩa sao?

Mà đúng lúc này, liên tiếp lại có hai cái đầu nổi lên mặt nước, rõ ràng là Lục Trung và Lục Toàn.

Miên Đường từ sau khi tỉnh lại, phát hiện nhân gian đã như thối nát thoái mạ, sớm đã trở nên thị phi bủa vây, hơn nữa bị nhốt trong một đám người Oa ngôn ngữ bất đồng, nội tâm cực kỳ bàng hoàng.

Bây giờ, nhìn thấy mấy huynh đệ quen thuộc này, nàng chợt cảm thấy tảng đá đè nặng trái tim nàng rốt cuộc cũng được thả xuống, thiếu chút nàng chìm xuống biển rồi.

Lục Nghĩa thấy thế vội vàng nói: "Nhanh lên! Đưa Đại đương gia lên thuyền nhỏ.”

Mấy người bọn họ lúc trước khi Đại Đương gia mất tích một đêm, mắt thấy Đại đương gia bị rơi xuống nước, liền chạy tới, cũng nhảy xuống nước theo.

Đáng tiếc rốt cuộc chậm một bước, tuy rằng sau đó bọn họ chèo thuyền đuổi theo, nhưng sau khi tới gần Khấu đảo, liền không thể tiến sâu vào nữa, cuối cùng, thuyền đều bị đánh nát, nếu không phải sau này Lại huynh đệ đến tiếp ứng, bọn họ sẽ táng thân trong bụng cá.

Lần này, bọn họ theo chiến thuyền của Hoài Dương Vương đi tới, bởi vì thật sự là quá nóng vội, sau khi phát hiện một chiếc thuyền chở hàng từ Khấu đảo chạy tới, liền hạ thuyền nhỏ xung phong trước, tính toán xem xét tình huống, lại mắt thấy Đại đương gia từ trên thuyền kia nhảy xuống, vì thế bọn họ cũng vội vàng nhảy xuống theo, cuối cùng cũng cứu được Đại đương gia.

Đợi đến khi ba huynh đệ bảy tay tám chân lôi kéo Miên Đường lên thuyền, liền tính toán quay trở lại chiến thuyền, Liễu Miên Đường phun ra một ngụm nước mặn trong miệng, chỉ chỉ chiến thuyền đèn đuốc sáng trưng nói: "Đây là chiến thuyền của ai? ”

Lục Toàn khó hiểu nói: "Còn có thể của ai? Đương nhiên là của Hoài Dương vương a!”

Miên Đường nghe nói vậy, hai mắt lập tức trợn tròn, hướng về phía Lục Toàn đang chèo thuyền, rối rít lo lắng hùng hồn mắng: "Biết rõ là thuyền của Thôi tặc, vì sao phải chèo sang bên kia? ...... Chẳng lẽ mấy người các ngươi chuẩn bị lấy ta đổi bạc thưởng?”

Lục Toàn che đầu, há to miệng, nghẹn ngào nói: "Đại.... Đại đương gia, ngài nói cái gì vậy? Ngài cho dù đem ta bán vào trong tướng công quán, ta cũng không thể bán ngài a!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook