Chương 242:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Bất quá Lục Nghĩa ở một bên lại nghe ra điểm kỳ lạ, cẩn thận hỏi: "Đại đương gia, ngài gọi Thôi Hành Chu là gì?”
Miên Đường nhìn Lục Nghĩa luôn luôn đáng tin cậy, nhíu mày nói: "Ngươi ở Ngưỡng Sơn không phải luôn gọi tên kia là tặc sao?”
Lần này mấy huynh đệ đều cảm thấy không ổn, bất đắc dĩ hai mặt nhìn nhau.
Nhưng Miên Đường bất chấp bọn họ nghi hoặc chuyện nàng nói, trước tiên tránh đi thuyền chiến của Hoài Dương vương, mới là quan trọng nhất.
Vì thế nàng như súng bắn liên thanh bảo Lục Toàn chèo thuyền ra xa. Lục Nghĩa nói với Lục Toàn: "Nghe Đại đương gia, lên bờ trước rồi nói sau, bằng không một lát sau viện quân của người Oa đến, cũng không tốt.”
Vì thế chiếc thuyền nhỏ kia liền nhanh chóng điều hướng, trong sương mù tràn ngập, rời xa thuyền đại chiến Bắc Hải. Chiếc thuyền lớn phía sau dường như có người đang hô to cái gì đó, đáng tiếc đều bị đánh nát trong tiếng sóng biển, nghe không rõ.
Khoảng cách gần bờ không phải là xa, nhưng nó không phải là quá gần. Đủ để Miên Đường nói với bọn họ tình huống của mình đầu ta bị va chạm, nhất thời chỉ có thể nhớ tới chuyện ba năm trước, mà chuyện mấy năm gần đây lại có chút như lạc trong sương mù, mơ hồ không hiểu nhiều thứ, nhiều chuyện chỉ chớp nhoáng loé lên trong đầu vài bóng hình.
Lục Trung và Lục Toàn đều nghe đến trợn tròn mắt, nhiều lần xác nhận đại đương gia bọn họ không phải đang đùa giỡn bọn họ.
Liễu Miên Đường kỳ thật cũng rất phiền lòng, mình mất đi một đoạn ký ức, nàng luôn cảm thấy mình tựa hồ không nhớ ra cái gì rất trọng yếu. Vì vậy, thẳng thắn nói: "Huynh đệ nói xem những năm này của ta như thế nào?"
Lục Nghĩa trầm mặc một hồi nói: "Ngài đã thành hôn và có nhi tử.”
Miên Đường sớm cũng đoán được mình đã sinh con, trầm mặc một chút, hỏi: "Chắc hắn không phải là Tử Du chứ?”
Lục Toàn đầu lắc thành sóng: "Đương nhiên không phải hắn, hắn hiện giờ đã khôi phục kim thân như ý nguyện, đã leo lên Kim Loan bảo điện, làm Hoàng đế! Hậu cung ba ngàn giai lệ, ngài làm sao có thể muốn hắn nữa chứ!”
Miên Đường nín thở, cho rằng ngực mình sẽ truyền đến tư vị đau đớn. Dù sao quang cảnh lúc trước nàng từ Ngưỡng sơn rời đi, phảng phất như mới xảy ra hôm qua, lúc ấy nàng chính là đau thương khó nhịn.
Nhưng không biết vì sao, nỗi bị thương này tựa hồ tích tụ không đáng là bao, không thể khiến nàng xúc động được.
Bất quá không biết vì sao, nàng mở miệng hỏi lại một chút, mấy người kia lại không trả lời, tựa hồ có cái gì khó nói trong này.
Miên Đường lần này trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ: Chẳng lẽ nàng gả cho người phẩm hạnh không tốt, không chịu nổi người ta sao?
Nghĩ đến đây, biểu tình của nàng chậm lại, nói với ba người: "Có cái gì không thể nói? Chỉ cần lúc trước ta không rơi vào trong tay Thôi tặc, chịu thương tích đày đoạ, cho dù tùy tiện gả cho người khác, cũng bất quá coi như là kế tạm thời mà thôi. Các ngươi không cần băn khoăn, nói hết là được!”
Lần này ba người kia càng có chút trợn tròn mắt, nhất thời không biết nên giải thích với Đại đương gia như thế nào, nàng như thế nào rơi vào tay Thôi tặc.
Lục Nghĩa cảm thấy nên chậm rãi giải thích với Đại đương gia, liền chần chờ nói: "Lúc trước ngài được cứu, gả cho một thương nhân tên là Thôi Cửu..."
Miên Đường mở to hai mắt, lớn tiếng nói: "Ta gả cho con heo béo kia?”
Nếu như nàng nhớ không lầm, chàng rể làm quan năm đó phụ thân hứa gả cho nàng chính là Thôi gia lão cửu. Bộ dáng mập mạp kia... Miên Đường chỉ ngẫm lại đã chịu không nổi. Nàng thế nhưng đi lòng vòng một đoạn lớn lại gả cho người nọ, còn cùng hắn ngủ ba năm, sinh ra một nhi tử, thật sự là làm cho người ta buồn nôn!
Nhìn bộ dáng Lục Nghĩa tựa hồ còn muốn nói tiếp, liền xua tay nói: "Mau đừng nói nhanh quá... Cho ta thở chút..."
Miên Đường vỗ vỗ ngực, thật vất vả mới áp chế được cơn buồn nôn ghê tởm kia, nhưng đúng lúc này, đột nhiên bên bờ biển xuất hiện chiếc chiến thuyền lúc trước kia.
Miên Đường nhãn lực tốt, mắt thấy có mấy người hạ neo, cập thuyền xuống với tốc độ cực nhanh, chuẩn bị lên bờ.
"Không tốt! Quan binh và lính chiến đến bắt chúng ta, đi mau!” Nói xong liền dẫn đầu chạy về phía bụi cây bên cạnh.
Lục Toàn thủy chung không theo kịp hành động của đại đương gia, nhìn chân nàng thoăn thoắt như thỏ, chạy trốn đến không thấy bóng dáng đâu nữa, liền khóc lóc hỏi: "Làm sao bây giờ? Có nên nói thật với Đại đương gia hay không?”
Lục Trung nhận mệnh chuẩn bị chạy theo Miên Đường: "Đệ nói rồi, Đại đương gia vạn nhất không nhận, nhận định người bị Hoài Dương vương mua chuộc, coi chừng nàng không nghe giải thích, một kiếm đâm ngươi cho biết thế nào là tim lạnh..."
Lục Toàn ngẫm lại tính tình Đại đương gia, cảm thấy thật đúng là có khả năng đó.
Nhưng đúng lúc này, thuyền nhỏ phía sau đã đến bờ biển, mấy người bọn họ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoài Dương Vương mặt xanh mét đuổi theo.
Ngẫm lại sau khi Đại đương gia mất tích, vị Hoài Dương vương này làm đủ loại chuyện, đều làm cho người ta run sợ.
Đây thực sự là trước có sói, sau có hổ!
Vì thế bọn họ dứt khoát đuổi theo Đại đương gia mà trốn, miễn cho làm mất Đại đương gia, lại bị Thôi tặc tâm ngoan thủ lạt làm hại.
Lại nói Thôi Hành Chu, từ sau khi nghe tin Liễu Miên Đường mất tích, đã mấy ngày mấy đêm không chợp mắt.
Liễu Miên Đường bị bắt cóc, toàn bộ sự việc đều lộ ra quỷ dị. Nhất là khâm sai triều đình kia, tựa như phối hợp với người Oa, gắt gao quấn lấy hắn, vậy mà để cho Miên Đường bỏ lỡ cơ hội thương lượng với hắn.
Lúc trước chịu đựng tình huống khâm sai gây khó dễ, Thôi Hành Chu bất quá là không muốn nhiều lời dông dài, cùng bọn họ chậm rãi chu toàn là được.
Nhưng khi xác định Liễu Miên Đường bị bắt cóc đến Khấu đảo, Thôi Hành Chu liền vây bắt thân binh khâm sai, tước vũ khí đầu hàng, trực tiếp trói hai vị đại nhân vào giá hình, bức hỏi bọn họ cùng người Oa có liên hệ gì.
Hai vị đại nhân vừa mới bắt đầu còn cứng miệng, cho rằng Thôi Hành Chu bất quá là dọa bọn họ, dù sao bọn họ là quan khâm sai không dễ đụng. Cho dù là Hoàng Thượng cũng không thể nhục nhã bọn hắn như vậy.
Nhưng khi thật sự thấy mười tám hình cụ trình ra, bọn họ mới biết Hoài Dương Vương nói là thật.
Thôi Hành Chu giải thích với bọn họ về sự ngặt nghèo hoang dã của Bắc Hải, đến lúc đó hắn sẽ nói với triều đình, đám khâm sai tập thể bị ôn dịch, cùng nhau chết hết, bởi vì sợ lây nhiễm nên hỏa táng tại chỗ. Đến lúc đó, hài cốt của bọn họ cũng đừng nghĩ đến việc vào phần mộ tổ tiên.
Lần này hai người cũng nhìn ra Hoài Dương Vương thật điên rồi. Không chịu nổi nữa, liền lập tức nói ra đây chính là Thạch quốc trượng phân phó, bất quá bọn họ cũng là dựa theo lệnh mà làm việc, thật sự không biết việc này cùng người Oa có liên hệ gì.
Bên này thẩm vấn khâm sai. Bên kia Thôi Hành Chu sát khí đằng đằng tự mình đá văng cửa nhà Tạ Đại Tượng. Nói với lão Tạ còn đang kinh hồn bạt vía, phu nhân nhà hắn vì cứu lão bất tử, đã gặp nguy hiểm, hiện tại hắn cần thuyền biển tấn công đảo cứu người.
Cho nên Tạ Đại Tượng cùng đồ đệ của hắn phải nhanh chóng cải tạo hai chiếc thuyền có thể dùng được, đương nhiên chậm một chút cũng không đến sao, nhưng cứ mỗi lúc vượt quá nửa canh giờ, Thôi Hành Chu liền giết một đệ tử của Tạ Đại Tượng, thẳng đến khi thầy trò toàn bộ giết sạch mới thôi.
Tạ lão tiên sinh tức giận ở trước mặt “Phong Cẩu” Vương gia rốt cuộc chống đỡ không nỗi, tay chân nhanh nhẹn vẽ bản vẽ, tổ chức thợ thủ công suốt đêm làm việc, tạm thời cải tạo hai chiếc thuyền chiến nhỏ, trang bị thêm pháo và khiên chắn. Tuy rằng không thể so sánh với thuyền lớn quy hoạch từ ban đầu, nhưng dùng để lên đảo cứu người cũng miễn cưỡng dùng được.
Mới vừa rồi ở nửa đường gặp được tàu chở hàng của người Oa, thủ hạ của Thôi Hành Chu bắt được hai tên lính đang chuẩn bị nhảy xuống nước chạy trốn. Hỏi ra mới biết, đại tướng của bọn họ đã chèo thuyền chạy đi.
Mà Ưng Tư Tự tự mình chạy tới là bởi vì đang đuổi theo một nữ tử xinh đẹp của Đại Yến, nàng đã nhảy thuyền chạy trốn trước.
Thôi Hành Chu trực giác đoán người rơi xuống nước là Miên Đường, hơn nữa có người nhìn thấy ba huynh đệ đi trước tựa hồ từ trong nước vớt ra người nào đó liền nhanh chóng chèo thuyền lên bờ.
Thôi Hành Chu lúc này để cho binh chia làm hai đường, trước tiên để cho chiến thuyền chạy về phía Khấu đảo, mà hắn thì đuổi theo thuyền của ba huynh đệ Trung Nghĩa đã lên bờ trước.
Xa xa, hắn liền thấy được thân ảnh Miên Đường, cả người đều cực kỳ kích động.
Mấy ngày nay, Miên Đường trải qua cái gì cũng không trọng yếu, chỉ cần nàng vẫn mạnh khỏe bình an, so với cái gì cũng quan trọng hơn!
Nhưng nữ nhận kia nhìn thấy thuyền của mình, chạy còn nhanh hơn thỏ! Trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng, rốt cuộc là chuyện quái gì xảy ra với nàng?
Thôi Hành Chu trong lòng trầm xuống, trực giác cho rằng Liễu Miên Đường ở Khấu Đảo gặp phải chuyện gì đó không chấp nhận nổi, nhất thời nghĩ không thông, không muốn đối mặt với hắn sao.
Nghĩ đến đây, hắn thậm chí ngay cả dừng thuyền trên bờ cũng không thèm đợi, lập tức liền nhảy xuống nước, theo dòng nước chảy chạy về phía rừng ven biển.
Ngay khi hắn xông vào rừng rậm, đột nhiên trong đám gai nghiêng ngửa có kiếm khí ập tới. Thôi Hành Chu nghiêng người né tránh, nhưng kiếm kia lại liên tiếp đánh úp lại.
Thể loại chiêu thức dày đặc mà đằng đằng sát khí này thật sự không giống như nói giỡn, mà là tư thế chắc chắn muốn lấy mạng đối phương.
Trước kia Thôi Hành Chu tuy rằng cũng thường xuyên cùng nàng luyện qua, nhưng loại chiến đấu liều mạng này, lại chưa từng trải qua.
"Cẩu tặc! Nộp mạng đi! " Liễu Miên Đường hô lên một tiếng giòn giã, lại một kiếm đâm tới.
Lúc này đây, Thôi Hành Chu dứt khoát dùng tay đeo găng bằng giáp thép gai nắm lấy thân kiếm của nàng, thuận thế kéo nàng vào trong ngực, vẻ mặt kinh hãi nói: "Nàng. Muốn giết ta sao?”
Miên Đường ban đầu thấy có người đuổi theo tới đây, liền muốn bắt một con tin vào tay trước, hỏi rõ số lượng truy binh của đối phương.
Nhưng thật không ngờ, thân thủ của binh tướng đuổi theo lại giỏi đến như thế, cư nhiên tay không đoạt kiếm, kéo nàng qua.
Vừa ngẩng đầu lên, nàng rốt cục thấy rõ mặt hắn... Không tin nổi, thế gian lại có nam tử tuấn mỹ như vậy, dưới cái mũi cao thẳng, khóe miệng đôi môi mỏng kia tựa hồ trời sinh luôn mỉm cười, hơi hơi nhếch lên, ngược lại phai nhạt vài phần khí tức túc sát âm trầm trong con ngươi hắn.
Liễu Miên Đường trong lòng hiện lên ý niệm đầu tiên, cư nhiên không phải là làm thế nào để tung chiêu thoát thân, mà là: tiểu tử này cũng không biết cưới thê tử chưa... Bộ dạng tuy tốt, nhưng nhìn không giống an phận, mặt mang theo vài phần tướng đào hoa, ai làm phu nhân của hắn, tất nhiên trong lòng sẽ thêm nhiều muộn phiền.
Thôi Hành Chu nhìn Miên Đường sững sờ nhìn hắn, tựa hồ bị cái gì kinh hách, ngược lại hơi thả chút khí lực, buông lỏng nàng, đang muốn cùng nàng nói chuyện. Nàng đột nhiên mỉm cười với hắn.
Thôi Hành Chu không tự chủ được cũng nhếch khóe miệng, trong lúc hoảng hốt, huyệt vị một bên cổ bị đôi ngón tay mảnh khảnh hung hăng điểm trúng. Nửa người hắn tê dại, hơi ngã sang một bên.
Mà lúc này, Miên Đường đã đoạt lấy binh khí trong tay hắn, một chân giẫm lên ngực hắn, sau đó dùng mũi kiếm kề lên cổ họng hắn nói: "Thành thật một chút! Đừng nhúc nhích!”
Thôi Hành Chu giương mắt nhìn nàng, tựa hồ còn có chút không phục, môi mỏng mím chặt. Miên Đường nhìn dáng vẻ quật cường của hắn, nhịn không được dùng tay kia nhặt vỏ kiếm lên, phù phù vỗ vỗ mặt hắn nói: "Bộ dáng ngược lại rất tuấn tú, nói đi, các ngươi có mấy người. Thành thật một chút, ta sẽ không rạch mặt bé nhỏ của ngươi...
Bộ dáng lưu manh kia, cực kỳ giống sơn phi ức hiếp tiểu tức phụ.
Thôi Hành Chu rốt cuộc kiềm nén bất lực, thẳng hướng ba người trốn sau cây nhìn xung quanh nói: "Lục Trung, các ngươi đều ra đây cho ta! Rốt cuộc mẹ nó là chuyện gì xảy ra?”
Miên Đường nhìn Lục Nghĩa luôn luôn đáng tin cậy, nhíu mày nói: "Ngươi ở Ngưỡng Sơn không phải luôn gọi tên kia là tặc sao?”
Lần này mấy huynh đệ đều cảm thấy không ổn, bất đắc dĩ hai mặt nhìn nhau.
Nhưng Miên Đường bất chấp bọn họ nghi hoặc chuyện nàng nói, trước tiên tránh đi thuyền chiến của Hoài Dương vương, mới là quan trọng nhất.
Vì thế nàng như súng bắn liên thanh bảo Lục Toàn chèo thuyền ra xa. Lục Nghĩa nói với Lục Toàn: "Nghe Đại đương gia, lên bờ trước rồi nói sau, bằng không một lát sau viện quân của người Oa đến, cũng không tốt.”
Vì thế chiếc thuyền nhỏ kia liền nhanh chóng điều hướng, trong sương mù tràn ngập, rời xa thuyền đại chiến Bắc Hải. Chiếc thuyền lớn phía sau dường như có người đang hô to cái gì đó, đáng tiếc đều bị đánh nát trong tiếng sóng biển, nghe không rõ.
Khoảng cách gần bờ không phải là xa, nhưng nó không phải là quá gần. Đủ để Miên Đường nói với bọn họ tình huống của mình đầu ta bị va chạm, nhất thời chỉ có thể nhớ tới chuyện ba năm trước, mà chuyện mấy năm gần đây lại có chút như lạc trong sương mù, mơ hồ không hiểu nhiều thứ, nhiều chuyện chỉ chớp nhoáng loé lên trong đầu vài bóng hình.
Lục Trung và Lục Toàn đều nghe đến trợn tròn mắt, nhiều lần xác nhận đại đương gia bọn họ không phải đang đùa giỡn bọn họ.
Liễu Miên Đường kỳ thật cũng rất phiền lòng, mình mất đi một đoạn ký ức, nàng luôn cảm thấy mình tựa hồ không nhớ ra cái gì rất trọng yếu. Vì vậy, thẳng thắn nói: "Huynh đệ nói xem những năm này của ta như thế nào?"
Lục Nghĩa trầm mặc một hồi nói: "Ngài đã thành hôn và có nhi tử.”
Miên Đường sớm cũng đoán được mình đã sinh con, trầm mặc một chút, hỏi: "Chắc hắn không phải là Tử Du chứ?”
Lục Toàn đầu lắc thành sóng: "Đương nhiên không phải hắn, hắn hiện giờ đã khôi phục kim thân như ý nguyện, đã leo lên Kim Loan bảo điện, làm Hoàng đế! Hậu cung ba ngàn giai lệ, ngài làm sao có thể muốn hắn nữa chứ!”
Miên Đường nín thở, cho rằng ngực mình sẽ truyền đến tư vị đau đớn. Dù sao quang cảnh lúc trước nàng từ Ngưỡng sơn rời đi, phảng phất như mới xảy ra hôm qua, lúc ấy nàng chính là đau thương khó nhịn.
Nhưng không biết vì sao, nỗi bị thương này tựa hồ tích tụ không đáng là bao, không thể khiến nàng xúc động được.
Bất quá không biết vì sao, nàng mở miệng hỏi lại một chút, mấy người kia lại không trả lời, tựa hồ có cái gì khó nói trong này.
Miên Đường lần này trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ: Chẳng lẽ nàng gả cho người phẩm hạnh không tốt, không chịu nổi người ta sao?
Nghĩ đến đây, biểu tình của nàng chậm lại, nói với ba người: "Có cái gì không thể nói? Chỉ cần lúc trước ta không rơi vào trong tay Thôi tặc, chịu thương tích đày đoạ, cho dù tùy tiện gả cho người khác, cũng bất quá coi như là kế tạm thời mà thôi. Các ngươi không cần băn khoăn, nói hết là được!”
Lần này ba người kia càng có chút trợn tròn mắt, nhất thời không biết nên giải thích với Đại đương gia như thế nào, nàng như thế nào rơi vào tay Thôi tặc.
Lục Nghĩa cảm thấy nên chậm rãi giải thích với Đại đương gia, liền chần chờ nói: "Lúc trước ngài được cứu, gả cho một thương nhân tên là Thôi Cửu..."
Miên Đường mở to hai mắt, lớn tiếng nói: "Ta gả cho con heo béo kia?”
Nếu như nàng nhớ không lầm, chàng rể làm quan năm đó phụ thân hứa gả cho nàng chính là Thôi gia lão cửu. Bộ dáng mập mạp kia... Miên Đường chỉ ngẫm lại đã chịu không nổi. Nàng thế nhưng đi lòng vòng một đoạn lớn lại gả cho người nọ, còn cùng hắn ngủ ba năm, sinh ra một nhi tử, thật sự là làm cho người ta buồn nôn!
Nhìn bộ dáng Lục Nghĩa tựa hồ còn muốn nói tiếp, liền xua tay nói: "Mau đừng nói nhanh quá... Cho ta thở chút..."
Miên Đường vỗ vỗ ngực, thật vất vả mới áp chế được cơn buồn nôn ghê tởm kia, nhưng đúng lúc này, đột nhiên bên bờ biển xuất hiện chiếc chiến thuyền lúc trước kia.
Miên Đường nhãn lực tốt, mắt thấy có mấy người hạ neo, cập thuyền xuống với tốc độ cực nhanh, chuẩn bị lên bờ.
"Không tốt! Quan binh và lính chiến đến bắt chúng ta, đi mau!” Nói xong liền dẫn đầu chạy về phía bụi cây bên cạnh.
Lục Toàn thủy chung không theo kịp hành động của đại đương gia, nhìn chân nàng thoăn thoắt như thỏ, chạy trốn đến không thấy bóng dáng đâu nữa, liền khóc lóc hỏi: "Làm sao bây giờ? Có nên nói thật với Đại đương gia hay không?”
Lục Trung nhận mệnh chuẩn bị chạy theo Miên Đường: "Đệ nói rồi, Đại đương gia vạn nhất không nhận, nhận định người bị Hoài Dương vương mua chuộc, coi chừng nàng không nghe giải thích, một kiếm đâm ngươi cho biết thế nào là tim lạnh..."
Lục Toàn ngẫm lại tính tình Đại đương gia, cảm thấy thật đúng là có khả năng đó.
Nhưng đúng lúc này, thuyền nhỏ phía sau đã đến bờ biển, mấy người bọn họ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoài Dương Vương mặt xanh mét đuổi theo.
Ngẫm lại sau khi Đại đương gia mất tích, vị Hoài Dương vương này làm đủ loại chuyện, đều làm cho người ta run sợ.
Đây thực sự là trước có sói, sau có hổ!
Vì thế bọn họ dứt khoát đuổi theo Đại đương gia mà trốn, miễn cho làm mất Đại đương gia, lại bị Thôi tặc tâm ngoan thủ lạt làm hại.
Lại nói Thôi Hành Chu, từ sau khi nghe tin Liễu Miên Đường mất tích, đã mấy ngày mấy đêm không chợp mắt.
Liễu Miên Đường bị bắt cóc, toàn bộ sự việc đều lộ ra quỷ dị. Nhất là khâm sai triều đình kia, tựa như phối hợp với người Oa, gắt gao quấn lấy hắn, vậy mà để cho Miên Đường bỏ lỡ cơ hội thương lượng với hắn.
Lúc trước chịu đựng tình huống khâm sai gây khó dễ, Thôi Hành Chu bất quá là không muốn nhiều lời dông dài, cùng bọn họ chậm rãi chu toàn là được.
Nhưng khi xác định Liễu Miên Đường bị bắt cóc đến Khấu đảo, Thôi Hành Chu liền vây bắt thân binh khâm sai, tước vũ khí đầu hàng, trực tiếp trói hai vị đại nhân vào giá hình, bức hỏi bọn họ cùng người Oa có liên hệ gì.
Hai vị đại nhân vừa mới bắt đầu còn cứng miệng, cho rằng Thôi Hành Chu bất quá là dọa bọn họ, dù sao bọn họ là quan khâm sai không dễ đụng. Cho dù là Hoàng Thượng cũng không thể nhục nhã bọn hắn như vậy.
Nhưng khi thật sự thấy mười tám hình cụ trình ra, bọn họ mới biết Hoài Dương Vương nói là thật.
Thôi Hành Chu giải thích với bọn họ về sự ngặt nghèo hoang dã của Bắc Hải, đến lúc đó hắn sẽ nói với triều đình, đám khâm sai tập thể bị ôn dịch, cùng nhau chết hết, bởi vì sợ lây nhiễm nên hỏa táng tại chỗ. Đến lúc đó, hài cốt của bọn họ cũng đừng nghĩ đến việc vào phần mộ tổ tiên.
Lần này hai người cũng nhìn ra Hoài Dương Vương thật điên rồi. Không chịu nổi nữa, liền lập tức nói ra đây chính là Thạch quốc trượng phân phó, bất quá bọn họ cũng là dựa theo lệnh mà làm việc, thật sự không biết việc này cùng người Oa có liên hệ gì.
Bên này thẩm vấn khâm sai. Bên kia Thôi Hành Chu sát khí đằng đằng tự mình đá văng cửa nhà Tạ Đại Tượng. Nói với lão Tạ còn đang kinh hồn bạt vía, phu nhân nhà hắn vì cứu lão bất tử, đã gặp nguy hiểm, hiện tại hắn cần thuyền biển tấn công đảo cứu người.
Cho nên Tạ Đại Tượng cùng đồ đệ của hắn phải nhanh chóng cải tạo hai chiếc thuyền có thể dùng được, đương nhiên chậm một chút cũng không đến sao, nhưng cứ mỗi lúc vượt quá nửa canh giờ, Thôi Hành Chu liền giết một đệ tử của Tạ Đại Tượng, thẳng đến khi thầy trò toàn bộ giết sạch mới thôi.
Tạ lão tiên sinh tức giận ở trước mặt “Phong Cẩu” Vương gia rốt cuộc chống đỡ không nỗi, tay chân nhanh nhẹn vẽ bản vẽ, tổ chức thợ thủ công suốt đêm làm việc, tạm thời cải tạo hai chiếc thuyền chiến nhỏ, trang bị thêm pháo và khiên chắn. Tuy rằng không thể so sánh với thuyền lớn quy hoạch từ ban đầu, nhưng dùng để lên đảo cứu người cũng miễn cưỡng dùng được.
Mới vừa rồi ở nửa đường gặp được tàu chở hàng của người Oa, thủ hạ của Thôi Hành Chu bắt được hai tên lính đang chuẩn bị nhảy xuống nước chạy trốn. Hỏi ra mới biết, đại tướng của bọn họ đã chèo thuyền chạy đi.
Mà Ưng Tư Tự tự mình chạy tới là bởi vì đang đuổi theo một nữ tử xinh đẹp của Đại Yến, nàng đã nhảy thuyền chạy trốn trước.
Thôi Hành Chu trực giác đoán người rơi xuống nước là Miên Đường, hơn nữa có người nhìn thấy ba huynh đệ đi trước tựa hồ từ trong nước vớt ra người nào đó liền nhanh chóng chèo thuyền lên bờ.
Thôi Hành Chu lúc này để cho binh chia làm hai đường, trước tiên để cho chiến thuyền chạy về phía Khấu đảo, mà hắn thì đuổi theo thuyền của ba huynh đệ Trung Nghĩa đã lên bờ trước.
Xa xa, hắn liền thấy được thân ảnh Miên Đường, cả người đều cực kỳ kích động.
Mấy ngày nay, Miên Đường trải qua cái gì cũng không trọng yếu, chỉ cần nàng vẫn mạnh khỏe bình an, so với cái gì cũng quan trọng hơn!
Nhưng nữ nhận kia nhìn thấy thuyền của mình, chạy còn nhanh hơn thỏ! Trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng, rốt cuộc là chuyện quái gì xảy ra với nàng?
Thôi Hành Chu trong lòng trầm xuống, trực giác cho rằng Liễu Miên Đường ở Khấu Đảo gặp phải chuyện gì đó không chấp nhận nổi, nhất thời nghĩ không thông, không muốn đối mặt với hắn sao.
Nghĩ đến đây, hắn thậm chí ngay cả dừng thuyền trên bờ cũng không thèm đợi, lập tức liền nhảy xuống nước, theo dòng nước chảy chạy về phía rừng ven biển.
Ngay khi hắn xông vào rừng rậm, đột nhiên trong đám gai nghiêng ngửa có kiếm khí ập tới. Thôi Hành Chu nghiêng người né tránh, nhưng kiếm kia lại liên tiếp đánh úp lại.
Thể loại chiêu thức dày đặc mà đằng đằng sát khí này thật sự không giống như nói giỡn, mà là tư thế chắc chắn muốn lấy mạng đối phương.
Trước kia Thôi Hành Chu tuy rằng cũng thường xuyên cùng nàng luyện qua, nhưng loại chiến đấu liều mạng này, lại chưa từng trải qua.
"Cẩu tặc! Nộp mạng đi! " Liễu Miên Đường hô lên một tiếng giòn giã, lại một kiếm đâm tới.
Lúc này đây, Thôi Hành Chu dứt khoát dùng tay đeo găng bằng giáp thép gai nắm lấy thân kiếm của nàng, thuận thế kéo nàng vào trong ngực, vẻ mặt kinh hãi nói: "Nàng. Muốn giết ta sao?”
Miên Đường ban đầu thấy có người đuổi theo tới đây, liền muốn bắt một con tin vào tay trước, hỏi rõ số lượng truy binh của đối phương.
Nhưng thật không ngờ, thân thủ của binh tướng đuổi theo lại giỏi đến như thế, cư nhiên tay không đoạt kiếm, kéo nàng qua.
Vừa ngẩng đầu lên, nàng rốt cục thấy rõ mặt hắn... Không tin nổi, thế gian lại có nam tử tuấn mỹ như vậy, dưới cái mũi cao thẳng, khóe miệng đôi môi mỏng kia tựa hồ trời sinh luôn mỉm cười, hơi hơi nhếch lên, ngược lại phai nhạt vài phần khí tức túc sát âm trầm trong con ngươi hắn.
Liễu Miên Đường trong lòng hiện lên ý niệm đầu tiên, cư nhiên không phải là làm thế nào để tung chiêu thoát thân, mà là: tiểu tử này cũng không biết cưới thê tử chưa... Bộ dạng tuy tốt, nhưng nhìn không giống an phận, mặt mang theo vài phần tướng đào hoa, ai làm phu nhân của hắn, tất nhiên trong lòng sẽ thêm nhiều muộn phiền.
Thôi Hành Chu nhìn Miên Đường sững sờ nhìn hắn, tựa hồ bị cái gì kinh hách, ngược lại hơi thả chút khí lực, buông lỏng nàng, đang muốn cùng nàng nói chuyện. Nàng đột nhiên mỉm cười với hắn.
Thôi Hành Chu không tự chủ được cũng nhếch khóe miệng, trong lúc hoảng hốt, huyệt vị một bên cổ bị đôi ngón tay mảnh khảnh hung hăng điểm trúng. Nửa người hắn tê dại, hơi ngã sang một bên.
Mà lúc này, Miên Đường đã đoạt lấy binh khí trong tay hắn, một chân giẫm lên ngực hắn, sau đó dùng mũi kiếm kề lên cổ họng hắn nói: "Thành thật một chút! Đừng nhúc nhích!”
Thôi Hành Chu giương mắt nhìn nàng, tựa hồ còn có chút không phục, môi mỏng mím chặt. Miên Đường nhìn dáng vẻ quật cường của hắn, nhịn không được dùng tay kia nhặt vỏ kiếm lên, phù phù vỗ vỗ mặt hắn nói: "Bộ dáng ngược lại rất tuấn tú, nói đi, các ngươi có mấy người. Thành thật một chút, ta sẽ không rạch mặt bé nhỏ của ngươi...
Bộ dáng lưu manh kia, cực kỳ giống sơn phi ức hiếp tiểu tức phụ.
Thôi Hành Chu rốt cuộc kiềm nén bất lực, thẳng hướng ba người trốn sau cây nhìn xung quanh nói: "Lục Trung, các ngươi đều ra đây cho ta! Rốt cuộc mẹ nó là chuyện gì xảy ra?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.