Chương 247:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Nhưng mà sang đến ngày thứ hai, Hoài Dương vương đã đợi mãi đợi mãi, cũng không thấy Miên Đường đến thăm doanh trại. Bởi vì vào đêm thuyền lớn thử nghiệm thuận lợi, cho nên Hoài Dương vương tranh thủ lúc rảnh rỗi, cố ý hồi phủ đi xem vị vương phi ngang bướng kia của hắn một chút.
Miên Đường thì đang ôm tiểu Dập nhi trong sân hái hoa sơn chi. Tiểu Dập nhi hái được một đóa hoa sau đó cài ở trên tóc của nương mình rồi thơm lên má nàng, sau đó cười khanh
khách.
Trông thấy phụ thân trở về, tiểu Dập nhi liền lắc cái mông nhỏ chạy đến rồi đưa tay ra muốn phụ thân ôm mình. Thôi Hành Chu vươn ra cánh tay dài, từ trong tay Miên Đường bế tiểu Dập nhi lên, sau đó hung hăng thơm một cái lên khuôn mặt nhỏ non nớt của hắn.
Miên Đường mím môi, nhìn xem hai cha con này giống nhau như đúc, trong lòng có loại cảm giác phi thường khó chịu.
Nàng từng đi theo một tên nam nhân, từng có quan hệ thân mật nhất, có lẽ đó là quãng thời gian trải qua tươi đẹp nhất hạnh phúc của nàng đời này, đồng thời sinh ra một nhi tử tròn tròn mập mạp đáng yêu.
Đáng tiếc hiện tại tất cả mọi thứ tốt đẹp vẫn như cũ, duy chỉ có nàng bị đoạn ký ức kia vứt bỏ bên ngoài.
Mà cái người nàng gọi là phu quân kia, sau khi biết nàng đã quên lãng cái đoạn ký ức kia thì một mực trưng ra cái bản mặt thối, tựa hồ rất ghét bỏ bộ dáng của nàng.
Dù sao nàng bây giờ, cũng không phải là thiếu nữ phương hoa hồn nhiên Liễu Miên Đường tài sắc vẹn toàn mà Thôi Hành Chu đã từng nhận biết trong quá khứ kia, mà là nữ trùm thổ phỉ Lục Văn hai tay dính đầy máu tươi. . .
Ngay tại thời điểm nàng cúi đầu trầm tư, Thôi Hành Chu đã đem tiểu Dập nhi giao cho bọn nha hoàn đưa đến một sẵn viện khác để chơi, sau đó liền đi tới ôm lấy Miên Đường.
Miên Đường không nghĩ tới hắn lại đột nhiên đi qua đây, theo bản năng liền muốn xuất thủ ngăn chặn, nhưng lại bị hắn dùng một tay xoay chuyển, nhẹ nhàng hóa giải ôm lấy nàng.
Thôi Hành Chu hướng khuôn mặt tuấn tú của mình đến phía bên cạnh mặt nàng nói: "Đây đều là vết thương nàng hôm qua gây ra ở trong rừng, vẫn còn chưa có tốt đâu, còn muốn cho ta thêm vết thương mới hửm?"
Miên Đường nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, kỳ thật cũng có chút chột dạ, hôm qua là bị hắn khích tướng rồi nổi nóng, cho nên mới xuất thủ có chút hung ác như vậy.
Nhưng hôm nay nhìn lại, thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ trải rộng những vết máu ứ đọng như vậy, sau khi cố chấp phá hủy hoa, lại sinh lòng thương hoa tiếc ngọc. Với lại dù sao hắn cũng là Hoài Dương vương, còn là chủ soái của quân đội Đại Yến Bắc Hải.
Coi như song phương bây giờ đang giao chiến, cũng nên cho kẻ địch đó một chút tôn trọng vốn có. . .
Miên Đường mím môi một cái, cuối cùng vẫn đẩy hắn ra, quay người một mình trở về bên trong phòng mình.
Nàng bày ra một bộ dạng xa cách như vậy, cũng là trong dự đoán ngay từ đầu của Thôi Hành Chu, nhưng cho dù đã biết trước như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy co rút đau đớn một trận.
Nhưng mà đêm nay, Thôi Hành Chu cũng không muốn quay người rời đi.
Sự tình đã phát sinh lâu như vậy, Miên Đường nhất thời lại không có dấu hiệu chuyển biến tốt lên, Thôi Hành Chu ngược lại cũng dần dần nghĩ thông suốt rồi.
Lúc trước mọi chuyện hắn cùng với Miên Đường cũng không phải là thuận buồm xuôi gió, đều là hắn dựa vào bản lĩnh thật sự của mình liều chết mang nàng trở về.
Hiện tại nha đầu chết tiệt kia đang nổi điên, nếu như không coi chừng, vạn nhất thật sự để nàng chạy mất, mà hắn nhất thời không thể phân thân đi đâu được, thì sẽ thật sự không tìm về được mất.
Cho nên nàng nhất thời nhớ không nhớ ra hắn, không quan tâm đến hắn cũng không quan trọng, hắn vẫn còn nhớ rõ những thứ tốt đẹp kia là được.
Hắn đã từng nhớ nàng đã từng hỏi qua hắn, nếu như nàng quên hết rồi thì nên làm cái gì. Hắn cũng từng nói qua, hắn sẽ mang theo nàng lần nữa trở lại phương Bắc, trở lại địa phương bọn họ bắt đầu nảy sinh tình cảm, để cho nàng từng giờ từng phút nhớ lại mọi thứ về hắn. . .
Lúc ấy mặc dù là lời nói nửa đùa nửa thật, nhưng bây giờ Thôi Hành Chu ngược lại là nghĩ phải nhanh chóng bình định lại loạn lạc ở Bắc Hải, mang theo Miên Đường trở lại trấn Linh Tuyền.
Nghĩ đến điểm này, Hoài Dương vương ngược lại đã bớt đi lo lắng của mấy ngày trước đây, chỉ hít một hơi thật sâu. Nghĩ đến tối nay chắc Miên Đường cũng sẽ không để hắn vào phòng, cho nên hắn chuẩn bị phân phó Mạc Như chỉnh đốn thư phòng, buổi tối hắn sẽ qua
đêm ở đó.
Thời khắc đang định quay người muốn đi, nhưng Miên Đường lại từ trong nhà chạy ra, trong tay bưng lấy một cái hòm đựng đống bình lọ gì đó, đi một mạch đặt ở trên bàn đá nhỏ trong sân viện, sau đó có chút không được tự nhiên nói: "Tới đây đi. . . Ta...Ta bôi thuốc cho ngươi."
Thôi Hành Chu không nghĩ tới là nàng quay vào nhà để đi lấy thuốc, trong lòng không khỏi vui mừng, liền hơi nhếch khóe môi lên, đáng tiếc gương mặt đang co lại đau nhức, cho nên chỉ cười một nửa liền nghỉ dừng lại.
Miên Đường sốt ruột mở hòm thuốc ra, thì mới phát hiện ra chính mình hình như còn học qua y dược, chính mình còn tự tay viết mấy tập phương thuốc, còn về phần các loại thuốc bột thật sự là không phân biệt được.
Nàng nhất thời nóng vội, liền nhặt lấy mấy cái bình lớn bỏ ra ngoài, đợi lúc Thôi Hành Chu ngồi xuống, lại tinh tế tìm xem. Chỉ là những cái bình kia thực sự khiến cho người ta nhìn thấy mà đau đầu, cũng không biết đây là điều trị cái gì.
Trong lúc nhất thời, Miên Đường nhịn không được ngậm lấy bờ môi của mình, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, biểu lộ có chút nghiêm túc. Cuối cùng thật vất vả mới nhìn thấy một bình Thông Lạc Đan, Miên Đường như trút được gánh nặng, liền đổ mấy viên cho Thôi Hành
Chu ăn.
Thôi Hành Chu ngày bình thường ngược lại là thường xuyên nhìn Miên Đường loay hoay ấm sắc thuốc của nàng, khi nhìn nàng cầm lấy bình thuốc này, ngược lại cảm thấy có chút quen mắt, ngập ngừng nói: "Cái này. . . Không phải là dược hoàn mỗi lần trước khi đến tháng nàng muốn ăn để làm bổ máu và làm thông khí huyết hay sao?"
Có đôi khi nàng đến kỳ nguyệt sự là sẽ đau đớn khó nhịn, cho nên chính mình đã phối một phương thuốc tử xoa hoàn để ăn. Nàng lúc ấy còn đắc ý khoe khoang với hắn, nói là chính mình phối đơn thuốc so với thuốc mua ở bên trong tiệm thuốc đều tốt hơn nhiều.
Miên Đường nghe xong, mắt có chút trợn tròn, lập tức buồn chán đem dược hoàn từng viên nhét trở về. Thế nhưng Thôi Hành Chu lại đoạt lấy, ngửa đầu một cái nuốt xuống.
Miên Đường ngơ ngác mà nhìn hắn, đưa tay đi đoạt nói: "Ngươi...Biết rõ là thuốc gì, làm sao vẫn còn ăn?"
Thôi Hành Chu không hề lo lắng nói: "Dù sao là lưu thông bổ máu, thông bên trên hay thông bên dưới cũng không phải đều giống nhau sao? Trước kia ngươi cũng từng dùng một phần nhỏ để cho ta thí nghiệm thuốc, ngược lại cũng chưa từng trải qua mấy lần đau bụng."
Miên Đường không còn lên tiếng, chỉ là mở ra cái bình theo thứ tự ngửi ngửi một hồi, rốt cục cũng tìm được một bình dầu thuốc. Nàng đem một chút dầu thuốc đổ ra trong lòng bàn tay, hai tay ma sát một hồi, đợi sau khi trong lòng bàn tay phát nhiệt, đưa tay đến trên mặt Thôi Hành Chu xoa một chút, cố gắng nhẹ nhàng để cho những vết bầm tím kia tan đi một chút.
Hẳn mỗi ngày đều phải huấn luyện người ngựa, mặt mũi cứ như vậy đứng trước mặt người khác, chẳng phải là muốn để cho tam quân chê cười hay sao?
Hai người kề bên nhau rất gần, hơi thở kéo dài chậm rãi quấn quanh hòa vào nhau.
Thôi Hành Chu cúi đầu nhìn nữ tử đang chuyên tâm xức thuốc cho hắn, làn da trắng nõn nà, lông mi cong lên, đôi môi anh đào bởi vì đang chuyên chú mà có chút hơi mở ra. . .
Nàng vẫn là nàng, dù là tiểu nữ nhân nói năng chua ngoa kia nhưng tấm lòng lại mềm như đậu hũ đáng yêu, tất cả bộ dáng vẫn khiến cho hắn mê luyến không thôi, Miên Đường của hắn kỳ thật vẫn luôn ở đây. . .
Miên Đường đang bận rộn công việc trong tay, bỗng ngẩng đầu một cái, phát hiện ra Thôi Hành Chu đang nhìn mình chăm chú, từ trong con mắt hắn thậm chí có thể nhìn thấy bộ dáng của mình có chút ngu ngơ.
Nàng lúc này mới phát giác chính mình tựa hồ có chút tới gần hắn quá. Thế nhưng khi nàng đang muốn đứng lên, lại bị Thôi Hành Chu ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn, cúi đầu xuống liền hôn lên đôi môi anh đào.
Mùi hương thơm của dầu thuốc hòa quyện vào trên người nam tử, khiến cho người ta có loại cảm giác sa vào như bất tỉnh đến nơi.
Miên Đường trong lúc nhất thời, cảm thấy mình tựa hồ như trúng phải thuốc mê Nhuyễn cốt tán trong giang hồ rồi, không đến trong một khắc, liền cảm giác tay chân không còn chút khí lực nào, bị hắn tinh tế ôm lấy. .
Đợi đến lúc hai người tách ra, Miên Đường cảm thấy hai gò má mình nóng hổi, cảm thấy ảo não chính mình có phải có chút càn rỡ hay không, tại sao có thể để cho một tên nam nhân gặp nhau chưa đến mấy lần khinh bạc như thế. . . Mặc dù khi hắn hôn lên, khiến cho người ta cảm thấy rất dễ chịu, mà nàng cũng đã sinh nhi tử cho hắn. . .
Thôi Hành Chu nhìn thấy nàng có chút vẫn chưa thỏa mãn, lại có dáng vẻ nản lòng, nên nhịn không được lại chồm người qua, nhẹ mổ lên môi nàng một ngụm: "Trước đó vài ngày trong quân doanh sự vụ bận bịu, không quan tâm được đến nàng. Đợi đến khi sự tình ở Bắc Hải chấm dứt, chúng ta liền trở về Chân châu đi, nàng cứ coi như kiếp sau có không nhớ nổi cũng không có quan hệ gì, chúng ta lại đem cuộc sống trước kia trải qua một lần."
Miên Đường nửa củi đầu, thấp giọng nói: "Ta. . . Ta...Tựa hồ không biết nhiều về cách làm vương phi của ngươi như thế nào, ta cũng sợ ta không thích ứng với dạng cuộc sống này...
Thôi Hành Chu cười, một tay nắm ở bả vai nàng: "Yên tâm, nàng sẽ thích ứng thật tốt. Tóm lại chỉ cần nàng đừng rút đao ra hù dọa người, quên mất quy củ, có gì Lý ma ma sẽ dạy nàng. . . Nếu như học không tốt, thì dứt khoát liền không học nữa, dù sao nàng đến tột cùng có đức hạnh gì, ta cũng không phải không biết. . ."
Miên Đường nghe thấy lời này cũng không giống như khen người khác, liền trừng hai mắt: "Ta có đức hạnh gì?"
Thôi Hành Chu giờ phút này đã bị nàng trêu chọc đến huyết mạch sôi trào, có chút kìm nén không được, coi như nhất thời không thể Vu sơn mây mưa, thì cũng phải giải bớt được nỗi khổ tương tự trong lòng.
Thế là hắn dứt khoát một đường ôm lấy nàng bế lên nói: "Tất nhiên là có đức hạnh đại vương thổ phỉ ở trên núi rồi, nếu Lục đại dương gia đã tới, sao không thuận tiện cướp sắc
di?"
Thôi Hành Chu dáng dấp lớn lên quá tốt, lúc không nói lời nào, tuyệt đối là một bộ dáng quân tử phong độ khiêm tốn lỗi lạc.
Lấy bộ mặt như vậy, khi đùa nghịch lưu manh cũng làm cho người ta giảm đi ba phần vẻ cảnh giác.
Miên Đường trong lúc nhất thời bị dáng vẻ xán lạn văn nhã của hắn tươi cười làm cho say mê, nhất thời không ngẫm lại thâm ý trong lời nói của hắn là có ý gì.
Thẳng đến khi bị hắn ôm vào màn gấm bên trong nội thất, Lục đại đương gia mới có hơi hậu tri hậu giác nhận ra lão nương hôm nay không khai trương kinh doanh được rồi!
Đáng tiếc lúc đôi môi mỏng kia phủ lên bên trên, trái tim nàng cũng bất giác cũng run lên, cái mũi của nàng cùng thân thể tựa hồ nhớ kỹ hơi thở và mùi vị của nam nhân này, làm sao cũng không nỡ đẩy hẳn ra. Những tiếng kháng nghị nho nhỏ còn lại, cũng bị cắn nuốt trong nụ hôn mập mờ nghe không ra nữa. . .
Tóm lại, sau khi vương gia cùng Lục đại đương gia quấn quýt một trận, tạm thời đạt thành hiệp nghị, trước tiên tạm thời ưu tiên ngăn địch kháng lại quân Nhật, về phần cái khác, sau khi chiến tranh kết thúc lại nói sau
Mà Tạ Đại Tượng trải qua sự tình ám sát cùng việc vương phi bị mất tích, trở nên vô cùng trung thực, những ngày này không dám bước ra bến tàu một bước, rốt cục cũng đem mấy chiếc chiến thuyền hoàn thành cải tạo .
Thôi Hành Chu bấm đốt ngón tay tính toán thời gian, để cho thuỷ quân gấp rút quen thuộc chiến thuyền sau khi đã được cải tiến, chuẩn bị sắp tới sẽ tiến đánh chỗ hải đảo của người Nhật, phải nhanh chóng tiến đến đem ngoại địch lớn nhất ở Bắc Hải diệt trừ trước cơn bão táp.
Ưng Tư Tự lần trước dưới tình huống ở trên biển chiếm hết ưu thế nhưng cũng không thể bắt được Hoài Dương vương cùng Miên Đường, liền biết đại thế đã mất, chỉ cần Hoài Dương vương còn ở Bắc Hải một ngày, chính mình không thể làm gì được Bắc Hải.
Nhưng hẳn tuyệt đối không cho là chiến thuật hải chiến của mình không phải là đối thủ của Hoài Dương vương, lần trước do mình nổi lên lòng tham, mới trúng quỷ kế của Hoài Dương vương. Nếu Hoài Dương vương tự cao tự đại đến đây muốn vượt biển tiến đến đánh nơi ở của mình, chính mình cứ ở trên đảo mà phòng thủ, chiếm cứ thiên thời địa lợi, cho dù Hoài Dương vương có chiến thuyền pháo giáp kiến cố mới lợi hại đi chăng nữa, thì chưa chắc mình sẽ thất bại.
Nhưng mà người Nhật dưới tay hắn lại không có lòng tin giống hẳn như vậy, mà lại ở trên đảo thiếu ăn thiếu mặc, thời gian trôi qua rất là khốn khổ, có rất nhiều người Nhật chịu đựng không nổi, bí mật mở thuyền nhỏ ra đào vong.
Thôi Hành Chu đã sớm phái chiến thuyền bên ngoài đảo nghe ngóng tới lui, thám thính tin tức, mấy lần chặn lại được thuyền hàng buôn lậu vận chuyển đồ ăn đến khấu đảo. Thôi Hành Chu phái thêm càng nhiều chiến thuyền, đem phòng tuyến đã bố trí càng thêm chặt chẽ, phòng ngừa người Nhật lên bờ mua bán thức ăn lương thực.
Ngay tại lúc Thôi Hành Chu đang chuẩn bị bí mật tiến công đối với khấu đảo, Lý Quang Tài hỏi thăm hai vị khâm sai đã bị giam nhiều ngày rồi, có muốn thả bọn hắn ra hay không.
Thôi Hành Chu cười lạnh, nói: "Hoàng đế phái bọn hắn đến Bắc Hải là nhìn ta tiêu diệt người Nhật như thế nào, không phải tới để cùng người Nhật cấu kết với nhau làm việc xấu. Lại để bọn hắn ở lại đi. Đợi ta tiêu diệt người Nhật xong, thì chuyến đi của bọn hắn cũng hoàn thành, khi đó, ta sẽ đích thân áp giải bọn hắn hồi kinh diện thánh"
Miên Đường thì đang ôm tiểu Dập nhi trong sân hái hoa sơn chi. Tiểu Dập nhi hái được một đóa hoa sau đó cài ở trên tóc của nương mình rồi thơm lên má nàng, sau đó cười khanh
khách.
Trông thấy phụ thân trở về, tiểu Dập nhi liền lắc cái mông nhỏ chạy đến rồi đưa tay ra muốn phụ thân ôm mình. Thôi Hành Chu vươn ra cánh tay dài, từ trong tay Miên Đường bế tiểu Dập nhi lên, sau đó hung hăng thơm một cái lên khuôn mặt nhỏ non nớt của hắn.
Miên Đường mím môi, nhìn xem hai cha con này giống nhau như đúc, trong lòng có loại cảm giác phi thường khó chịu.
Nàng từng đi theo một tên nam nhân, từng có quan hệ thân mật nhất, có lẽ đó là quãng thời gian trải qua tươi đẹp nhất hạnh phúc của nàng đời này, đồng thời sinh ra một nhi tử tròn tròn mập mạp đáng yêu.
Đáng tiếc hiện tại tất cả mọi thứ tốt đẹp vẫn như cũ, duy chỉ có nàng bị đoạn ký ức kia vứt bỏ bên ngoài.
Mà cái người nàng gọi là phu quân kia, sau khi biết nàng đã quên lãng cái đoạn ký ức kia thì một mực trưng ra cái bản mặt thối, tựa hồ rất ghét bỏ bộ dáng của nàng.
Dù sao nàng bây giờ, cũng không phải là thiếu nữ phương hoa hồn nhiên Liễu Miên Đường tài sắc vẹn toàn mà Thôi Hành Chu đã từng nhận biết trong quá khứ kia, mà là nữ trùm thổ phỉ Lục Văn hai tay dính đầy máu tươi. . .
Ngay tại thời điểm nàng cúi đầu trầm tư, Thôi Hành Chu đã đem tiểu Dập nhi giao cho bọn nha hoàn đưa đến một sẵn viện khác để chơi, sau đó liền đi tới ôm lấy Miên Đường.
Miên Đường không nghĩ tới hắn lại đột nhiên đi qua đây, theo bản năng liền muốn xuất thủ ngăn chặn, nhưng lại bị hắn dùng một tay xoay chuyển, nhẹ nhàng hóa giải ôm lấy nàng.
Thôi Hành Chu hướng khuôn mặt tuấn tú của mình đến phía bên cạnh mặt nàng nói: "Đây đều là vết thương nàng hôm qua gây ra ở trong rừng, vẫn còn chưa có tốt đâu, còn muốn cho ta thêm vết thương mới hửm?"
Miên Đường nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, kỳ thật cũng có chút chột dạ, hôm qua là bị hắn khích tướng rồi nổi nóng, cho nên mới xuất thủ có chút hung ác như vậy.
Nhưng hôm nay nhìn lại, thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ trải rộng những vết máu ứ đọng như vậy, sau khi cố chấp phá hủy hoa, lại sinh lòng thương hoa tiếc ngọc. Với lại dù sao hắn cũng là Hoài Dương vương, còn là chủ soái của quân đội Đại Yến Bắc Hải.
Coi như song phương bây giờ đang giao chiến, cũng nên cho kẻ địch đó một chút tôn trọng vốn có. . .
Miên Đường mím môi một cái, cuối cùng vẫn đẩy hắn ra, quay người một mình trở về bên trong phòng mình.
Nàng bày ra một bộ dạng xa cách như vậy, cũng là trong dự đoán ngay từ đầu của Thôi Hành Chu, nhưng cho dù đã biết trước như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy co rút đau đớn một trận.
Nhưng mà đêm nay, Thôi Hành Chu cũng không muốn quay người rời đi.
Sự tình đã phát sinh lâu như vậy, Miên Đường nhất thời lại không có dấu hiệu chuyển biến tốt lên, Thôi Hành Chu ngược lại cũng dần dần nghĩ thông suốt rồi.
Lúc trước mọi chuyện hắn cùng với Miên Đường cũng không phải là thuận buồm xuôi gió, đều là hắn dựa vào bản lĩnh thật sự của mình liều chết mang nàng trở về.
Hiện tại nha đầu chết tiệt kia đang nổi điên, nếu như không coi chừng, vạn nhất thật sự để nàng chạy mất, mà hắn nhất thời không thể phân thân đi đâu được, thì sẽ thật sự không tìm về được mất.
Cho nên nàng nhất thời nhớ không nhớ ra hắn, không quan tâm đến hắn cũng không quan trọng, hắn vẫn còn nhớ rõ những thứ tốt đẹp kia là được.
Hắn đã từng nhớ nàng đã từng hỏi qua hắn, nếu như nàng quên hết rồi thì nên làm cái gì. Hắn cũng từng nói qua, hắn sẽ mang theo nàng lần nữa trở lại phương Bắc, trở lại địa phương bọn họ bắt đầu nảy sinh tình cảm, để cho nàng từng giờ từng phút nhớ lại mọi thứ về hắn. . .
Lúc ấy mặc dù là lời nói nửa đùa nửa thật, nhưng bây giờ Thôi Hành Chu ngược lại là nghĩ phải nhanh chóng bình định lại loạn lạc ở Bắc Hải, mang theo Miên Đường trở lại trấn Linh Tuyền.
Nghĩ đến điểm này, Hoài Dương vương ngược lại đã bớt đi lo lắng của mấy ngày trước đây, chỉ hít một hơi thật sâu. Nghĩ đến tối nay chắc Miên Đường cũng sẽ không để hắn vào phòng, cho nên hắn chuẩn bị phân phó Mạc Như chỉnh đốn thư phòng, buổi tối hắn sẽ qua
đêm ở đó.
Thời khắc đang định quay người muốn đi, nhưng Miên Đường lại từ trong nhà chạy ra, trong tay bưng lấy một cái hòm đựng đống bình lọ gì đó, đi một mạch đặt ở trên bàn đá nhỏ trong sân viện, sau đó có chút không được tự nhiên nói: "Tới đây đi. . . Ta...Ta bôi thuốc cho ngươi."
Thôi Hành Chu không nghĩ tới là nàng quay vào nhà để đi lấy thuốc, trong lòng không khỏi vui mừng, liền hơi nhếch khóe môi lên, đáng tiếc gương mặt đang co lại đau nhức, cho nên chỉ cười một nửa liền nghỉ dừng lại.
Miên Đường sốt ruột mở hòm thuốc ra, thì mới phát hiện ra chính mình hình như còn học qua y dược, chính mình còn tự tay viết mấy tập phương thuốc, còn về phần các loại thuốc bột thật sự là không phân biệt được.
Nàng nhất thời nóng vội, liền nhặt lấy mấy cái bình lớn bỏ ra ngoài, đợi lúc Thôi Hành Chu ngồi xuống, lại tinh tế tìm xem. Chỉ là những cái bình kia thực sự khiến cho người ta nhìn thấy mà đau đầu, cũng không biết đây là điều trị cái gì.
Trong lúc nhất thời, Miên Đường nhịn không được ngậm lấy bờ môi của mình, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, biểu lộ có chút nghiêm túc. Cuối cùng thật vất vả mới nhìn thấy một bình Thông Lạc Đan, Miên Đường như trút được gánh nặng, liền đổ mấy viên cho Thôi Hành
Chu ăn.
Thôi Hành Chu ngày bình thường ngược lại là thường xuyên nhìn Miên Đường loay hoay ấm sắc thuốc của nàng, khi nhìn nàng cầm lấy bình thuốc này, ngược lại cảm thấy có chút quen mắt, ngập ngừng nói: "Cái này. . . Không phải là dược hoàn mỗi lần trước khi đến tháng nàng muốn ăn để làm bổ máu và làm thông khí huyết hay sao?"
Có đôi khi nàng đến kỳ nguyệt sự là sẽ đau đớn khó nhịn, cho nên chính mình đã phối một phương thuốc tử xoa hoàn để ăn. Nàng lúc ấy còn đắc ý khoe khoang với hắn, nói là chính mình phối đơn thuốc so với thuốc mua ở bên trong tiệm thuốc đều tốt hơn nhiều.
Miên Đường nghe xong, mắt có chút trợn tròn, lập tức buồn chán đem dược hoàn từng viên nhét trở về. Thế nhưng Thôi Hành Chu lại đoạt lấy, ngửa đầu một cái nuốt xuống.
Miên Đường ngơ ngác mà nhìn hắn, đưa tay đi đoạt nói: "Ngươi...Biết rõ là thuốc gì, làm sao vẫn còn ăn?"
Thôi Hành Chu không hề lo lắng nói: "Dù sao là lưu thông bổ máu, thông bên trên hay thông bên dưới cũng không phải đều giống nhau sao? Trước kia ngươi cũng từng dùng một phần nhỏ để cho ta thí nghiệm thuốc, ngược lại cũng chưa từng trải qua mấy lần đau bụng."
Miên Đường không còn lên tiếng, chỉ là mở ra cái bình theo thứ tự ngửi ngửi một hồi, rốt cục cũng tìm được một bình dầu thuốc. Nàng đem một chút dầu thuốc đổ ra trong lòng bàn tay, hai tay ma sát một hồi, đợi sau khi trong lòng bàn tay phát nhiệt, đưa tay đến trên mặt Thôi Hành Chu xoa một chút, cố gắng nhẹ nhàng để cho những vết bầm tím kia tan đi một chút.
Hẳn mỗi ngày đều phải huấn luyện người ngựa, mặt mũi cứ như vậy đứng trước mặt người khác, chẳng phải là muốn để cho tam quân chê cười hay sao?
Hai người kề bên nhau rất gần, hơi thở kéo dài chậm rãi quấn quanh hòa vào nhau.
Thôi Hành Chu cúi đầu nhìn nữ tử đang chuyên tâm xức thuốc cho hắn, làn da trắng nõn nà, lông mi cong lên, đôi môi anh đào bởi vì đang chuyên chú mà có chút hơi mở ra. . .
Nàng vẫn là nàng, dù là tiểu nữ nhân nói năng chua ngoa kia nhưng tấm lòng lại mềm như đậu hũ đáng yêu, tất cả bộ dáng vẫn khiến cho hắn mê luyến không thôi, Miên Đường của hắn kỳ thật vẫn luôn ở đây. . .
Miên Đường đang bận rộn công việc trong tay, bỗng ngẩng đầu một cái, phát hiện ra Thôi Hành Chu đang nhìn mình chăm chú, từ trong con mắt hắn thậm chí có thể nhìn thấy bộ dáng của mình có chút ngu ngơ.
Nàng lúc này mới phát giác chính mình tựa hồ có chút tới gần hắn quá. Thế nhưng khi nàng đang muốn đứng lên, lại bị Thôi Hành Chu ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn, cúi đầu xuống liền hôn lên đôi môi anh đào.
Mùi hương thơm của dầu thuốc hòa quyện vào trên người nam tử, khiến cho người ta có loại cảm giác sa vào như bất tỉnh đến nơi.
Miên Đường trong lúc nhất thời, cảm thấy mình tựa hồ như trúng phải thuốc mê Nhuyễn cốt tán trong giang hồ rồi, không đến trong một khắc, liền cảm giác tay chân không còn chút khí lực nào, bị hắn tinh tế ôm lấy. .
Đợi đến lúc hai người tách ra, Miên Đường cảm thấy hai gò má mình nóng hổi, cảm thấy ảo não chính mình có phải có chút càn rỡ hay không, tại sao có thể để cho một tên nam nhân gặp nhau chưa đến mấy lần khinh bạc như thế. . . Mặc dù khi hắn hôn lên, khiến cho người ta cảm thấy rất dễ chịu, mà nàng cũng đã sinh nhi tử cho hắn. . .
Thôi Hành Chu nhìn thấy nàng có chút vẫn chưa thỏa mãn, lại có dáng vẻ nản lòng, nên nhịn không được lại chồm người qua, nhẹ mổ lên môi nàng một ngụm: "Trước đó vài ngày trong quân doanh sự vụ bận bịu, không quan tâm được đến nàng. Đợi đến khi sự tình ở Bắc Hải chấm dứt, chúng ta liền trở về Chân châu đi, nàng cứ coi như kiếp sau có không nhớ nổi cũng không có quan hệ gì, chúng ta lại đem cuộc sống trước kia trải qua một lần."
Miên Đường nửa củi đầu, thấp giọng nói: "Ta. . . Ta...Tựa hồ không biết nhiều về cách làm vương phi của ngươi như thế nào, ta cũng sợ ta không thích ứng với dạng cuộc sống này...
Thôi Hành Chu cười, một tay nắm ở bả vai nàng: "Yên tâm, nàng sẽ thích ứng thật tốt. Tóm lại chỉ cần nàng đừng rút đao ra hù dọa người, quên mất quy củ, có gì Lý ma ma sẽ dạy nàng. . . Nếu như học không tốt, thì dứt khoát liền không học nữa, dù sao nàng đến tột cùng có đức hạnh gì, ta cũng không phải không biết. . ."
Miên Đường nghe thấy lời này cũng không giống như khen người khác, liền trừng hai mắt: "Ta có đức hạnh gì?"
Thôi Hành Chu giờ phút này đã bị nàng trêu chọc đến huyết mạch sôi trào, có chút kìm nén không được, coi như nhất thời không thể Vu sơn mây mưa, thì cũng phải giải bớt được nỗi khổ tương tự trong lòng.
Thế là hắn dứt khoát một đường ôm lấy nàng bế lên nói: "Tất nhiên là có đức hạnh đại vương thổ phỉ ở trên núi rồi, nếu Lục đại dương gia đã tới, sao không thuận tiện cướp sắc
di?"
Thôi Hành Chu dáng dấp lớn lên quá tốt, lúc không nói lời nào, tuyệt đối là một bộ dáng quân tử phong độ khiêm tốn lỗi lạc.
Lấy bộ mặt như vậy, khi đùa nghịch lưu manh cũng làm cho người ta giảm đi ba phần vẻ cảnh giác.
Miên Đường trong lúc nhất thời bị dáng vẻ xán lạn văn nhã của hắn tươi cười làm cho say mê, nhất thời không ngẫm lại thâm ý trong lời nói của hắn là có ý gì.
Thẳng đến khi bị hắn ôm vào màn gấm bên trong nội thất, Lục đại đương gia mới có hơi hậu tri hậu giác nhận ra lão nương hôm nay không khai trương kinh doanh được rồi!
Đáng tiếc lúc đôi môi mỏng kia phủ lên bên trên, trái tim nàng cũng bất giác cũng run lên, cái mũi của nàng cùng thân thể tựa hồ nhớ kỹ hơi thở và mùi vị của nam nhân này, làm sao cũng không nỡ đẩy hẳn ra. Những tiếng kháng nghị nho nhỏ còn lại, cũng bị cắn nuốt trong nụ hôn mập mờ nghe không ra nữa. . .
Tóm lại, sau khi vương gia cùng Lục đại đương gia quấn quýt một trận, tạm thời đạt thành hiệp nghị, trước tiên tạm thời ưu tiên ngăn địch kháng lại quân Nhật, về phần cái khác, sau khi chiến tranh kết thúc lại nói sau
Mà Tạ Đại Tượng trải qua sự tình ám sát cùng việc vương phi bị mất tích, trở nên vô cùng trung thực, những ngày này không dám bước ra bến tàu một bước, rốt cục cũng đem mấy chiếc chiến thuyền hoàn thành cải tạo .
Thôi Hành Chu bấm đốt ngón tay tính toán thời gian, để cho thuỷ quân gấp rút quen thuộc chiến thuyền sau khi đã được cải tiến, chuẩn bị sắp tới sẽ tiến đánh chỗ hải đảo của người Nhật, phải nhanh chóng tiến đến đem ngoại địch lớn nhất ở Bắc Hải diệt trừ trước cơn bão táp.
Ưng Tư Tự lần trước dưới tình huống ở trên biển chiếm hết ưu thế nhưng cũng không thể bắt được Hoài Dương vương cùng Miên Đường, liền biết đại thế đã mất, chỉ cần Hoài Dương vương còn ở Bắc Hải một ngày, chính mình không thể làm gì được Bắc Hải.
Nhưng hẳn tuyệt đối không cho là chiến thuật hải chiến của mình không phải là đối thủ của Hoài Dương vương, lần trước do mình nổi lên lòng tham, mới trúng quỷ kế của Hoài Dương vương. Nếu Hoài Dương vương tự cao tự đại đến đây muốn vượt biển tiến đến đánh nơi ở của mình, chính mình cứ ở trên đảo mà phòng thủ, chiếm cứ thiên thời địa lợi, cho dù Hoài Dương vương có chiến thuyền pháo giáp kiến cố mới lợi hại đi chăng nữa, thì chưa chắc mình sẽ thất bại.
Nhưng mà người Nhật dưới tay hắn lại không có lòng tin giống hẳn như vậy, mà lại ở trên đảo thiếu ăn thiếu mặc, thời gian trôi qua rất là khốn khổ, có rất nhiều người Nhật chịu đựng không nổi, bí mật mở thuyền nhỏ ra đào vong.
Thôi Hành Chu đã sớm phái chiến thuyền bên ngoài đảo nghe ngóng tới lui, thám thính tin tức, mấy lần chặn lại được thuyền hàng buôn lậu vận chuyển đồ ăn đến khấu đảo. Thôi Hành Chu phái thêm càng nhiều chiến thuyền, đem phòng tuyến đã bố trí càng thêm chặt chẽ, phòng ngừa người Nhật lên bờ mua bán thức ăn lương thực.
Ngay tại lúc Thôi Hành Chu đang chuẩn bị bí mật tiến công đối với khấu đảo, Lý Quang Tài hỏi thăm hai vị khâm sai đã bị giam nhiều ngày rồi, có muốn thả bọn hắn ra hay không.
Thôi Hành Chu cười lạnh, nói: "Hoàng đế phái bọn hắn đến Bắc Hải là nhìn ta tiêu diệt người Nhật như thế nào, không phải tới để cùng người Nhật cấu kết với nhau làm việc xấu. Lại để bọn hắn ở lại đi. Đợi ta tiêu diệt người Nhật xong, thì chuyến đi của bọn hắn cũng hoàn thành, khi đó, ta sẽ đích thân áp giải bọn hắn hồi kinh diện thánh"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.