Chương 248:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
28/10/2023
Lý Quang Tài biết ý tứ của Hoài Dương vương.
Lần trước, hiển nhiên là người Nhật cùng Thạch quốc trượng cấu kết với nhau có mới có thể khiến cho vương phi bị bắt cóc, mà vương gia lại bị khâm sai cản trở làm hỏng việc.
Thạch Nghĩa Khoan cũng thật sự là dám làm, lại dám đến chọc vào vảy ngược bảy tấc của Hoài Dương vương. Bây giờ trên triều đình đối với việc Hoài Dương vương trắng trợn lắp thuyền, khiến hao người tốn của chỉ trích rất nhiều.
Nếu như hai người này ở Bắc Hải bị Hoài Dương vương cực hình khảo vấn, khi đám khâm sai đó trở về, chỉ sợ sẽ càng thêm mắm thêm muối về việc này.
Cho nên Thôi Hành Chu đã báo cáo với triều đình, nói rằng hai vị khâm sai đang nhiễm bệnh dịch, muốn tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, như vậy dứt khoát đem hai người đó lưu lại đến cùng, đợi đến khi chiến sự kết thúc lại nói sau.
Mấy ngày nay. Người Nhật hiển nhiên đã cùng đường mạt lộ, mấy lần mạo hiểm phái người lên bờ để vụng trộm mua bán lương thực.
Vì đám người Nhật này đang bị thiếu lương thực, còn có người Nhật thường hay vụng trộm lái thuyền nhỏ rời khỏi Khấu đảo, cái này có thể nói rõ rằng quân tâm của đám người Nhật này đang tan rã.
Đây chính là thời điểm tiến công tốt nhất, cho nên Thôi Hành Chu đã dẫn theo binh lính lập kế hoạch tác chiến trên biển. Chỉ chờ đến lúc hướng gió trên biển phù hợp, liền nhất cử đồng loạt tiến đánh vào Khấu đảo, nhổ cái mối họa như khối u ác tính nhiều năm gây loạn ở Bắc Hải này.
Chỉ là trước khi ra trận, hắn nghĩ nên về thăm nhà một chút, nếu không một khi đã khai chiến, không biết bao lâu mới có thể nhìn thấy kiều thê ái nhi của mình.
Thật ra Liễu Miên Đường đúng là không có tâm tư suy nghĩ như Thôi Hành Chu.
Mấy ngày nay Lý ma ma dẫn đầu đám người bên dưới, nhận lấy danh sách người hầu trong trạch viện, đi kiểm tra số cửa hàng cá nhân của mình.
Cái này không tra thì không biết, nàng bây giờ vậy mà lại trở thành phú hào giàu có nhiều tiền như thế.
Mặc dù Lý ma ma cùng Lục Nghĩa đều đã nói, những gia sản này của nàng đều là do nàng ngày đêm vất vả lắm mới kiếm được. Thế nhưng bây giờ Miên Đường đang bị mất trí nhớ, liền có cảm giác như trên trời rơi xuống một cái bánh nhân thịt vậy, cứ như vậy mà rơi vào trên người mình nên nàng rất vui vẻ.
Loại cảm giác sau khi mất trí nhớ này, đột nhiên phát hiện ra chính mình lại có trong tay gia tài bạc triệu...Thật đúng là rất tốt!
Ngày hôm đó, Thôi Hành Chu cùng Lý Quang Tài trở về nhà sớm, chuẩn bị cùng người một nhà ăn cơm.
Nhưng mà Phương Hiết nói phu nhân mệt mỏi, buổi chiều lúc nằm ngủ còn chưa có dậy.
Thôi Hành Chu liền cất bước đi vào nội gia, vừa đi vào phòng liền cảm giác dưới chân có cảm giác không đúng lắm, cúi đầu cẩn thận xem xét, những viễn gạch kia tựa hồ có vết tích như bị đào bới qua.
Ngay lúc Thôi Hành Chu vừa bước vào phòng, Liễu Miên Đường cũng từ trên giường tỉnh lại. Nàng phát giác có người, trở mình một cái ngồi dậy, cảnh giác thò đầu ra nhìn xem Thôi
Hành Chu.
Thấy Thôi Hành Chu đang cúi đầu xem xét gì đó, nàng lập tức ép mình trấn định lại nói: "Vương gia đang nhìn cái gì thế
Thôi Hành Chu cũng không để ý gì nữa đi đến chỗ nàng đang nằm, sau đó ngồi ở trên giường hỏi: "Làm sao? Lại chôn bạc à?"
Miên Đường trợn tròn mắt, kinh ngạc nghĩ làm sao hắn lại đoán chuẩn như vậy chứ! May mà trước khi nàng chôn bạc, liền gọi Lục Nghĩa đứng ngoài để canh cửa, đem những nha hoàn thị nữ kia đều đuổi đi hết!
Hiện tại Bắc Hải sắp sửa khai chiến. Ai mà biết được Hoài Dương vương có thể đánh thắng hay không, nên nàng để cho Lục Nghị đi ra bên ngoài đến cửa hàng bạc để đổi ngân phiếu, chuẩn bị ba rương bạc trắng chôn ở bên trong phòng.
Một khi gặp phải chiến loạn, tối thiểu nhất có thể lập tức lấy bạc ra rồi lén ôm theo hài tử của nàng chạy trốn rời đi.
Không nghĩ tới buổi sáng hôm nay vừa mới chôn xong, liền bị Hoài Dương vương không ở nhà đoán được.
Nhất định là có nội ứng, để cho nàng mà tìm ra, để xem nàng có lột da tên kia đốt đèn trời hay không!
Thôi Hành Chu nhìn thấy ánh mắt lập lòe của nàng, thật sự là muốn cười, liền ôm nàng nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, không có người nào là nội ứng của ta cả. Ngày trước khi nàng còn ở tại phố bắc bên trong phòng cũng chôn tiền, chờ lúc nào trở về, nàng cứ chậm rãi mà đào."
Miên Đường không nghĩ tới chính mình lúc trước vậy mà cũng đã từng làm qua việc này, lại còn không dấu giếm Thôi Hành Chu, trong lúc nhất thời càng thêm chột dạ, cảm thấy nếu như so với hắn, mình chỉ lo tích trữ bạc để tùy thời có thể rời đi như vậy tựa hồ không đủ ngay thẳng trượng nghĩa.
Thế là nàng nghĩ nghĩ, có chút chột dạ nói: ". . . Ta cũng chỉ là vì để phòng vạn nhất mà thôi! Vạn nhất như ngươi có vấn đề gì xảy ra, ta cũng có thể cứu tế ngươi một chút. . ."
Đáng tiếc một chút tiểu tâm tư kia của nàng, Thôi Hành Chu nhìn thấu rồi, nhướng mày nói: "Chứ không phải là có tâm tư mang theo hài tử lén rời đi à?"
Miên Đường nghĩ nghĩ. Chắc chắn nói: "Chỉ cần ngươi không bị chết trận, ta cũng sẽ mang theo ngươi chạy trốn."
Nghe thấy loại lời nói không có lương tâm cùng nguyền rủa này, Thôi Hành Chu hơi híp mắt lại: "Ý nàng nói ta sẽ không thắng được cái đồ con rùa Ưng Tư Tự kia? Hắn cũng phải có bản lĩnh kia!"
Liễu Miên Đường thành thật nói: "Chỉ sợ ba ba ở trong rổ, còn có nhưng thứ khác chuẩn bị ở sau kìa. người Nhật có thể ở Bắc Hải hoành hành ngang ngược lâu như vậy, sao lại không có chút bản lĩnh thật sự chứ?"
Như trước kia, Thôi Hành Chu trước nay sẽ không cùng Liễu Miên Đường đàm luận về quân sự.
Nhưng mà bây giờ Liễu Miên Đường thật là khiến cho người ta giận, một bộ dáng hoàn toàn không tin tưởng hắn, lại còn vụng trộm chôn tiền như trợ cấp quả phụ, đây là khẳng định hắn chắc chắn sẽ thua sao?
Thế là hắn nhân tiện nói: "Bây giờ Khấu đảo đã bị bao vây toàn bộ, quân tâm tan rã, mà hắn mấy lần muốn cũng không thể phá vòng vây, thử hỏi Ưng Tự Tư hắn chạy lên trời kiểu gì?"
Liễu Miên Đường suy nghĩ, liền đi ra chỗ bàn uống nước từ trên mặt bàn cầm lấy mấy cái chén sứ nhỏ để giả làm chiến thuyền, còn cái ấm sứ lớn coi như là Khấu đảo, bắt đầu tính toán giả bộ tập dượt chiến pháp quân sự.
Sau đó nàng đóng vai người Nhật, tùy ý theo Thôi Hành Chu đến tiến công.
Thôi Hành Chu nhìn nàng mang dáng vẻ chuyên tâm bài binh bố trận, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng thấy nàng nghiêm túc như vậy, liền phối hợp với nàng một chút.
Cùng loại dạng diễn tập này, Thôi Hành Chu lúc ở trong quân doanh cùng với các vị tướng quân đã diễn tập qua vô số lần, tự nhiên trong lòng đều có sẵn mưu kế công lược, tiến công kiểu gì cũng không loạn mưu kế.
Chỉ là khác với những lần diễn tập với các quân binh bên trong doanh trại, Lục đại đương gia lúc này đang phòng thủ, lại mang theo bộ dáng khác hoàn toàn với ngày thường.
Ví dụ khi thuỷ quân Bắc Hải vây quanh bờ bắc ở Khấu đảo, chuẩn bị tiếp cận bên vách núi dưới nước leo lên vách đá tấn công vào hòn đảo, tới lúc tiến công bất ngờ đó xảy ra, Liễu Miên Đường liền ném một ít đồ ăn vặt làm bằng bỏng gạo của nàng lên bên cạnh.
Thôi Hành Chu không hiểu liền hỏi: "Đây là cái gì?"
Miên Đường nghiêm túc nói: "Cá mập. Ta đã ở trên Khấu đảo kia mấy ngày, trông thấy bọn hắn đem thi thể của đám tù binh đã chết mang lên phía bắc vách đá để ném, thấy lạ liền hỏi Ứng Tự Tư. Có lẽ là hắn sợ ta từ nơi đó nhảy xuống biển chạy trốn, nên hắn đã nói cho ta biết bờ bên kia tụ tập rất nhiều cá mập, tùy lúc có thể cắn xé một cỗ thi thể, chỉ trong chưa đầy một khắc. Nếu như ngươi phái binh lính lặn xuống nước leo lên vách đá từ phía này, ta liền dội mấy thùng máu động vật vào trong biển để dụ đội quân răng nanh mũi nhọn kia đến, đến lúc đó đảm bảo đám thuỷ quân của người từng người một để cho cá mập ăn."
Thôi Hành Chu thật sự không biết rằng phía bắc của Khấu đảo, dưới vách đá chỗ biển sâu kia lại có những thứ cửa ngầm này, trầm mặc một hồi, liền bỏ ý định tấn công từ phía bắc, từ phía chỗ nước cạn phía nam tiến công.
Miên Đường cầm lấy năm sợi dây nhỏ, đặt ở bên trên chỗ nước cạn.
Thôi Hành Chu mặt không chút thay đổi nói: "Đây là hoả pháo sao?"
Miên Đường dùng ánh mắt tỏ vẻ trẻ con là dễ dạy để nhìn Hoài Dương vương rồi nói: "Hôm đó trong lúc ta chạy trốn, đã từng đi khắp nơi gần phân nửa hòn đảo. Trong lúc vô tình liền trông thấy kiểu hoả pháo này tại bờ biển cạn phía Nam, chắc phải có đến năm khẩu đại pháo. Từng cái đều có bệ đỡ nặng nề, họng pháo thô to, chắc là bởi vì trọng tải quá nặng, nên sẽ không an toàn khi để trên thuyền, thế nhưng nếu đặt ở trên bờ, đại pháo này uy lực sẽ cực lớn, tầm bắn cũng sẽ rất xa, năm khẩu đại pháo thay phiên đổi đạn có thể liên tiếp phát
Đến lúc đó thuyền Bắc Hải liền. . . Bùm bùm bùm. . ."
Miên Đường lại cầm lấy mấy hạt đậu ngũ vị hương giả làm đạn pháo, đánh tới hướng chiến thuyền Bắc Hải, chỉ nện mấy cái phát mấy chén trà kia liền ngã trái ngã phải. . .
Thôi Hành Chu nhất thời trầm mặc, hắn lúc này vừa sợ vừa giận. Mặc dù hắn đã phái đi rất nhiều thám tử, thế nhưng cơ hồ không thể tiếp cận đến bên trong Khấu đảo, cho nên sẽ không biết trên đảo chuẩn bị phòng thủ như thế nào.
Đám người Nhật kia thế mà lại có dạng đại pháo lợi hại kiên cố như vậy? Cái kia hẳn là phải cần vô số sắt thép tinh luyện và những thợ lành nghề mới có thể rèn đúc được như vậy.
Nếu như tất cả những gì Miên Đường nói đều là thật, thì đám người Nhật kia tại sao lại có được đống vũ khí lợi hại như vậy? Cái này cũng tuyệt đối không phải một sớm một chiều liền có thể đạt được.
Trong lúc nhất thời, Thôi Hành Chu đột nhiên tỉnh ngộ ra, có lẽ vị Thạch quốc cữu kia cấu kết với Ưng Tự Tư, không phải chỉ đơn thuần là ngáng chân hắn, có lẽ giữa bọn hắn còn có một tầng lợi ích cấu kết sâu hơn.
Đại pháo, tinh thiết. . . Quặng sắt? Nếu như hắn không nhớ lầm, lúc trước Tây Bắc do Tuy vương nắm giữ quặng sắt cuối cùng là rơi xuống trong tay Thạch Nghĩa Khoan.
Nghĩ đến việc này, Thôi Hành Chu đột ngột đứng dậy, ngay cả cơm cũng không buồn ăn, vội vã hướng đi ra ngoài.
Miên Đường nhìn xem một bàn đầy chén trà, ấm sứ cùng bỏng gạo trên mặt bàn cũng ngây người, đột nhiên có chút hoảng hốt, cảm thấy mình ngày mai nên tìm đến Lục Nghĩa, kêu hắn lại đi đổi bạc nhiều hơn một chút, chuẩn bị một cái cuốc chim lớn hơn nữa, để chôn thêm thật nhiều bạc mới an tâm. . .
Không nói đến gạch bên trong phòng của Miên Đường lại sắp gặp phải tai ương, phía bên kia Thôi Hành Chu trong đêm đã dùng bồ câu đưa tin, lệnh cho mật thám ở Tây Bắc cùng kinh thành đi điều tra hành tung động tĩnh quặng sắt ở tây bắc.
Bây giờ chiến sự Bắc Hải đã không phải chỉ đơn giản chỉ là một đầu chiến tuyến phía Bắc Hải. Vì Thạch Nghĩa Khoan ở sau lưng của hắn động lên ý đồ xấu. Lại còn xúi giục đám quan trên triều đình cấu kết vạch tội hắn như thủy triều, như vậy thì đừng trách hắn đem Thạch quốc trượng điều tra rõ ngọn nguồn việc này!
Chẳng qua là vương gia ở trên bàn diễn tập lại một trận bỏng gạo chén trà và cành cây nhỏ kia, cũng đem các phương án kế sách của tướng sĩ Bắc Hải trong mấy ngày đêm mới chế định tác chiến đánh cho thất linh bát lạc.
Khi Lý Quang Tài nhìn thấy Hoài Dương vương đặt biểu thị tại bãi biển cạn bên trên bàn, sống lưng ở phía sau đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Nếu như Khấu đảo đúng như Hoài Dương vương biểu thị lần này, như vậy một khi thật sự tiến hành kế hoạch tấn công lên đảo, thuyền của Bắc Hải đối đầu với đại pháo lợi hại như vậy, nhất định bị hao tổn vô số quân lính cùng tư trang, đến lúc đó báo cáo kết quả chiến đấu bị hao binh tổn tướng quá nhiều, thì trên triều đình đối với việc kết tội vương gia như thủy triều chỉ sợ sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Đến lúc đó, quân công nhiều năm của Hoài Dương vương liền triệt để mất hết, gánh lấy chậu nước bẩn rửa mãi không sạch này.
"Cái này. . . Nếu như người Nhật đã có chuẩn bị đầy đủ như vậy, vì sao lại muốn vội vàng rời khỏi Khấu đảo?"
Nghĩ đến mấy ngày nay, người Nhật cùng thuyền hàng liên tiếp bị thuỷ quân Bắc Hải chặn đường, Lý Quang Tài có chút thắc mắc khó hiểu mãi vẫn không có cách giải.
Bây giờ trong lúc vô tình Thôi Hành Chu được Liễu Miên Đường làm cho tỉnh ngộ, trong lúc nhất thời cũng hoàn toàn nghĩ thông suốt rồi. Lúc trước Ưng Tử Tư muốn đem Miên Đường đưa về Nhật Bản là sự thật. Thế nhưng muốn thừa dịp bão sắp tiến đến để chạy trốn, nên còn chờ bàn bạc cân nhắc lại.
Có một hôm hắn từ bên trong một gia đình, đã hỏi thăm rất nhiều lão nhân ở Bắc Hải. Trước kia Khấu đảo không có bị xâm chiếm, đây chỉ là chỗ đặt chân tránh gió của rất nhiều ngư dân bản xứ.
Ở trên đảo có rất nhiều hang đá tự nhiên. Có thể lẩn tránh bão gió. Mà những cái hang đá kia lại râm mát, có tích trữ đồ ăn thịt cá hay lương thực chồng chất cũng có thể để thật lâu không bị hỏng.
Trước đây có rất nhiều lão ngư dân đều ở trên đảo bỏ cá tươi ướp chút gia vị cùng rau xanh ở đó, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống xấu nào. Chỉ là về sau lúc hòn đảo kia bị người Nhật chiếm, hiện tại rất nhiều người trẻ tuổi, đều không rõ ràng tình hình trên đảo.
Người Nhật tại Khấu đảo chiếm cứ lâu như vậy, mấy chỗ sơn động kia dùng để chuẩn bị lương thực và đồ ăn, một số loại thịt hay cá muối, dùng để ăn một năm nữa cũng không thành vấn đề.
Sau khi Thôi Hành Chu hiểu rõ những việc này, càng nghĩ càng thấy bên trong lòng càng thấy lạnh — bây giờ nghĩ lại, khi điều tra đến những thứ bên trên thuyền hàng kia, đều là những thứ hàng hóa không quan trọng gì như lá trà, đồ sứ.
Ưng Tử Tư vì sao lại liên tiếp phái ra thuyền hàng, lại còn giả bộ ở trên đảo thiếu hụt lương thực, lại còn chọn thời gian giả bộ như phái người rời khỏi đảo để đi mua đồ?
Những việc kia đều chỉ là mồi nhử, lấy sự khinh địch của quân sự quân Bắc Hải để dẫn dụ tấn lên công đảo!
Nếu không phải Lục đại đương gia giỏi về cảm nhận nguy cơ, hẳn thiếu chút nữa, liền rơi vào quỷ kế đa đoan của tên Ưng Tử Tư kia rồi.
Lần trước, hiển nhiên là người Nhật cùng Thạch quốc trượng cấu kết với nhau có mới có thể khiến cho vương phi bị bắt cóc, mà vương gia lại bị khâm sai cản trở làm hỏng việc.
Thạch Nghĩa Khoan cũng thật sự là dám làm, lại dám đến chọc vào vảy ngược bảy tấc của Hoài Dương vương. Bây giờ trên triều đình đối với việc Hoài Dương vương trắng trợn lắp thuyền, khiến hao người tốn của chỉ trích rất nhiều.
Nếu như hai người này ở Bắc Hải bị Hoài Dương vương cực hình khảo vấn, khi đám khâm sai đó trở về, chỉ sợ sẽ càng thêm mắm thêm muối về việc này.
Cho nên Thôi Hành Chu đã báo cáo với triều đình, nói rằng hai vị khâm sai đang nhiễm bệnh dịch, muốn tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, như vậy dứt khoát đem hai người đó lưu lại đến cùng, đợi đến khi chiến sự kết thúc lại nói sau.
Mấy ngày nay. Người Nhật hiển nhiên đã cùng đường mạt lộ, mấy lần mạo hiểm phái người lên bờ để vụng trộm mua bán lương thực.
Vì đám người Nhật này đang bị thiếu lương thực, còn có người Nhật thường hay vụng trộm lái thuyền nhỏ rời khỏi Khấu đảo, cái này có thể nói rõ rằng quân tâm của đám người Nhật này đang tan rã.
Đây chính là thời điểm tiến công tốt nhất, cho nên Thôi Hành Chu đã dẫn theo binh lính lập kế hoạch tác chiến trên biển. Chỉ chờ đến lúc hướng gió trên biển phù hợp, liền nhất cử đồng loạt tiến đánh vào Khấu đảo, nhổ cái mối họa như khối u ác tính nhiều năm gây loạn ở Bắc Hải này.
Chỉ là trước khi ra trận, hắn nghĩ nên về thăm nhà một chút, nếu không một khi đã khai chiến, không biết bao lâu mới có thể nhìn thấy kiều thê ái nhi của mình.
Thật ra Liễu Miên Đường đúng là không có tâm tư suy nghĩ như Thôi Hành Chu.
Mấy ngày nay Lý ma ma dẫn đầu đám người bên dưới, nhận lấy danh sách người hầu trong trạch viện, đi kiểm tra số cửa hàng cá nhân của mình.
Cái này không tra thì không biết, nàng bây giờ vậy mà lại trở thành phú hào giàu có nhiều tiền như thế.
Mặc dù Lý ma ma cùng Lục Nghĩa đều đã nói, những gia sản này của nàng đều là do nàng ngày đêm vất vả lắm mới kiếm được. Thế nhưng bây giờ Miên Đường đang bị mất trí nhớ, liền có cảm giác như trên trời rơi xuống một cái bánh nhân thịt vậy, cứ như vậy mà rơi vào trên người mình nên nàng rất vui vẻ.
Loại cảm giác sau khi mất trí nhớ này, đột nhiên phát hiện ra chính mình lại có trong tay gia tài bạc triệu...Thật đúng là rất tốt!
Ngày hôm đó, Thôi Hành Chu cùng Lý Quang Tài trở về nhà sớm, chuẩn bị cùng người một nhà ăn cơm.
Nhưng mà Phương Hiết nói phu nhân mệt mỏi, buổi chiều lúc nằm ngủ còn chưa có dậy.
Thôi Hành Chu liền cất bước đi vào nội gia, vừa đi vào phòng liền cảm giác dưới chân có cảm giác không đúng lắm, cúi đầu cẩn thận xem xét, những viễn gạch kia tựa hồ có vết tích như bị đào bới qua.
Ngay lúc Thôi Hành Chu vừa bước vào phòng, Liễu Miên Đường cũng từ trên giường tỉnh lại. Nàng phát giác có người, trở mình một cái ngồi dậy, cảnh giác thò đầu ra nhìn xem Thôi
Hành Chu.
Thấy Thôi Hành Chu đang cúi đầu xem xét gì đó, nàng lập tức ép mình trấn định lại nói: "Vương gia đang nhìn cái gì thế
Thôi Hành Chu cũng không để ý gì nữa đi đến chỗ nàng đang nằm, sau đó ngồi ở trên giường hỏi: "Làm sao? Lại chôn bạc à?"
Miên Đường trợn tròn mắt, kinh ngạc nghĩ làm sao hắn lại đoán chuẩn như vậy chứ! May mà trước khi nàng chôn bạc, liền gọi Lục Nghĩa đứng ngoài để canh cửa, đem những nha hoàn thị nữ kia đều đuổi đi hết!
Hiện tại Bắc Hải sắp sửa khai chiến. Ai mà biết được Hoài Dương vương có thể đánh thắng hay không, nên nàng để cho Lục Nghị đi ra bên ngoài đến cửa hàng bạc để đổi ngân phiếu, chuẩn bị ba rương bạc trắng chôn ở bên trong phòng.
Một khi gặp phải chiến loạn, tối thiểu nhất có thể lập tức lấy bạc ra rồi lén ôm theo hài tử của nàng chạy trốn rời đi.
Không nghĩ tới buổi sáng hôm nay vừa mới chôn xong, liền bị Hoài Dương vương không ở nhà đoán được.
Nhất định là có nội ứng, để cho nàng mà tìm ra, để xem nàng có lột da tên kia đốt đèn trời hay không!
Thôi Hành Chu nhìn thấy ánh mắt lập lòe của nàng, thật sự là muốn cười, liền ôm nàng nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, không có người nào là nội ứng của ta cả. Ngày trước khi nàng còn ở tại phố bắc bên trong phòng cũng chôn tiền, chờ lúc nào trở về, nàng cứ chậm rãi mà đào."
Miên Đường không nghĩ tới chính mình lúc trước vậy mà cũng đã từng làm qua việc này, lại còn không dấu giếm Thôi Hành Chu, trong lúc nhất thời càng thêm chột dạ, cảm thấy nếu như so với hắn, mình chỉ lo tích trữ bạc để tùy thời có thể rời đi như vậy tựa hồ không đủ ngay thẳng trượng nghĩa.
Thế là nàng nghĩ nghĩ, có chút chột dạ nói: ". . . Ta cũng chỉ là vì để phòng vạn nhất mà thôi! Vạn nhất như ngươi có vấn đề gì xảy ra, ta cũng có thể cứu tế ngươi một chút. . ."
Đáng tiếc một chút tiểu tâm tư kia của nàng, Thôi Hành Chu nhìn thấu rồi, nhướng mày nói: "Chứ không phải là có tâm tư mang theo hài tử lén rời đi à?"
Miên Đường nghĩ nghĩ. Chắc chắn nói: "Chỉ cần ngươi không bị chết trận, ta cũng sẽ mang theo ngươi chạy trốn."
Nghe thấy loại lời nói không có lương tâm cùng nguyền rủa này, Thôi Hành Chu hơi híp mắt lại: "Ý nàng nói ta sẽ không thắng được cái đồ con rùa Ưng Tư Tự kia? Hắn cũng phải có bản lĩnh kia!"
Liễu Miên Đường thành thật nói: "Chỉ sợ ba ba ở trong rổ, còn có nhưng thứ khác chuẩn bị ở sau kìa. người Nhật có thể ở Bắc Hải hoành hành ngang ngược lâu như vậy, sao lại không có chút bản lĩnh thật sự chứ?"
Như trước kia, Thôi Hành Chu trước nay sẽ không cùng Liễu Miên Đường đàm luận về quân sự.
Nhưng mà bây giờ Liễu Miên Đường thật là khiến cho người ta giận, một bộ dáng hoàn toàn không tin tưởng hắn, lại còn vụng trộm chôn tiền như trợ cấp quả phụ, đây là khẳng định hắn chắc chắn sẽ thua sao?
Thế là hắn nhân tiện nói: "Bây giờ Khấu đảo đã bị bao vây toàn bộ, quân tâm tan rã, mà hắn mấy lần muốn cũng không thể phá vòng vây, thử hỏi Ưng Tự Tư hắn chạy lên trời kiểu gì?"
Liễu Miên Đường suy nghĩ, liền đi ra chỗ bàn uống nước từ trên mặt bàn cầm lấy mấy cái chén sứ nhỏ để giả làm chiến thuyền, còn cái ấm sứ lớn coi như là Khấu đảo, bắt đầu tính toán giả bộ tập dượt chiến pháp quân sự.
Sau đó nàng đóng vai người Nhật, tùy ý theo Thôi Hành Chu đến tiến công.
Thôi Hành Chu nhìn nàng mang dáng vẻ chuyên tâm bài binh bố trận, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng thấy nàng nghiêm túc như vậy, liền phối hợp với nàng một chút.
Cùng loại dạng diễn tập này, Thôi Hành Chu lúc ở trong quân doanh cùng với các vị tướng quân đã diễn tập qua vô số lần, tự nhiên trong lòng đều có sẵn mưu kế công lược, tiến công kiểu gì cũng không loạn mưu kế.
Chỉ là khác với những lần diễn tập với các quân binh bên trong doanh trại, Lục đại đương gia lúc này đang phòng thủ, lại mang theo bộ dáng khác hoàn toàn với ngày thường.
Ví dụ khi thuỷ quân Bắc Hải vây quanh bờ bắc ở Khấu đảo, chuẩn bị tiếp cận bên vách núi dưới nước leo lên vách đá tấn công vào hòn đảo, tới lúc tiến công bất ngờ đó xảy ra, Liễu Miên Đường liền ném một ít đồ ăn vặt làm bằng bỏng gạo của nàng lên bên cạnh.
Thôi Hành Chu không hiểu liền hỏi: "Đây là cái gì?"
Miên Đường nghiêm túc nói: "Cá mập. Ta đã ở trên Khấu đảo kia mấy ngày, trông thấy bọn hắn đem thi thể của đám tù binh đã chết mang lên phía bắc vách đá để ném, thấy lạ liền hỏi Ứng Tự Tư. Có lẽ là hắn sợ ta từ nơi đó nhảy xuống biển chạy trốn, nên hắn đã nói cho ta biết bờ bên kia tụ tập rất nhiều cá mập, tùy lúc có thể cắn xé một cỗ thi thể, chỉ trong chưa đầy một khắc. Nếu như ngươi phái binh lính lặn xuống nước leo lên vách đá từ phía này, ta liền dội mấy thùng máu động vật vào trong biển để dụ đội quân răng nanh mũi nhọn kia đến, đến lúc đó đảm bảo đám thuỷ quân của người từng người một để cho cá mập ăn."
Thôi Hành Chu thật sự không biết rằng phía bắc của Khấu đảo, dưới vách đá chỗ biển sâu kia lại có những thứ cửa ngầm này, trầm mặc một hồi, liền bỏ ý định tấn công từ phía bắc, từ phía chỗ nước cạn phía nam tiến công.
Miên Đường cầm lấy năm sợi dây nhỏ, đặt ở bên trên chỗ nước cạn.
Thôi Hành Chu mặt không chút thay đổi nói: "Đây là hoả pháo sao?"
Miên Đường dùng ánh mắt tỏ vẻ trẻ con là dễ dạy để nhìn Hoài Dương vương rồi nói: "Hôm đó trong lúc ta chạy trốn, đã từng đi khắp nơi gần phân nửa hòn đảo. Trong lúc vô tình liền trông thấy kiểu hoả pháo này tại bờ biển cạn phía Nam, chắc phải có đến năm khẩu đại pháo. Từng cái đều có bệ đỡ nặng nề, họng pháo thô to, chắc là bởi vì trọng tải quá nặng, nên sẽ không an toàn khi để trên thuyền, thế nhưng nếu đặt ở trên bờ, đại pháo này uy lực sẽ cực lớn, tầm bắn cũng sẽ rất xa, năm khẩu đại pháo thay phiên đổi đạn có thể liên tiếp phát
Đến lúc đó thuyền Bắc Hải liền. . . Bùm bùm bùm. . ."
Miên Đường lại cầm lấy mấy hạt đậu ngũ vị hương giả làm đạn pháo, đánh tới hướng chiến thuyền Bắc Hải, chỉ nện mấy cái phát mấy chén trà kia liền ngã trái ngã phải. . .
Thôi Hành Chu nhất thời trầm mặc, hắn lúc này vừa sợ vừa giận. Mặc dù hắn đã phái đi rất nhiều thám tử, thế nhưng cơ hồ không thể tiếp cận đến bên trong Khấu đảo, cho nên sẽ không biết trên đảo chuẩn bị phòng thủ như thế nào.
Đám người Nhật kia thế mà lại có dạng đại pháo lợi hại kiên cố như vậy? Cái kia hẳn là phải cần vô số sắt thép tinh luyện và những thợ lành nghề mới có thể rèn đúc được như vậy.
Nếu như tất cả những gì Miên Đường nói đều là thật, thì đám người Nhật kia tại sao lại có được đống vũ khí lợi hại như vậy? Cái này cũng tuyệt đối không phải một sớm một chiều liền có thể đạt được.
Trong lúc nhất thời, Thôi Hành Chu đột nhiên tỉnh ngộ ra, có lẽ vị Thạch quốc cữu kia cấu kết với Ưng Tự Tư, không phải chỉ đơn thuần là ngáng chân hắn, có lẽ giữa bọn hắn còn có một tầng lợi ích cấu kết sâu hơn.
Đại pháo, tinh thiết. . . Quặng sắt? Nếu như hắn không nhớ lầm, lúc trước Tây Bắc do Tuy vương nắm giữ quặng sắt cuối cùng là rơi xuống trong tay Thạch Nghĩa Khoan.
Nghĩ đến việc này, Thôi Hành Chu đột ngột đứng dậy, ngay cả cơm cũng không buồn ăn, vội vã hướng đi ra ngoài.
Miên Đường nhìn xem một bàn đầy chén trà, ấm sứ cùng bỏng gạo trên mặt bàn cũng ngây người, đột nhiên có chút hoảng hốt, cảm thấy mình ngày mai nên tìm đến Lục Nghĩa, kêu hắn lại đi đổi bạc nhiều hơn một chút, chuẩn bị một cái cuốc chim lớn hơn nữa, để chôn thêm thật nhiều bạc mới an tâm. . .
Không nói đến gạch bên trong phòng của Miên Đường lại sắp gặp phải tai ương, phía bên kia Thôi Hành Chu trong đêm đã dùng bồ câu đưa tin, lệnh cho mật thám ở Tây Bắc cùng kinh thành đi điều tra hành tung động tĩnh quặng sắt ở tây bắc.
Bây giờ chiến sự Bắc Hải đã không phải chỉ đơn giản chỉ là một đầu chiến tuyến phía Bắc Hải. Vì Thạch Nghĩa Khoan ở sau lưng của hắn động lên ý đồ xấu. Lại còn xúi giục đám quan trên triều đình cấu kết vạch tội hắn như thủy triều, như vậy thì đừng trách hắn đem Thạch quốc trượng điều tra rõ ngọn nguồn việc này!
Chẳng qua là vương gia ở trên bàn diễn tập lại một trận bỏng gạo chén trà và cành cây nhỏ kia, cũng đem các phương án kế sách của tướng sĩ Bắc Hải trong mấy ngày đêm mới chế định tác chiến đánh cho thất linh bát lạc.
Khi Lý Quang Tài nhìn thấy Hoài Dương vương đặt biểu thị tại bãi biển cạn bên trên bàn, sống lưng ở phía sau đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Nếu như Khấu đảo đúng như Hoài Dương vương biểu thị lần này, như vậy một khi thật sự tiến hành kế hoạch tấn công lên đảo, thuyền của Bắc Hải đối đầu với đại pháo lợi hại như vậy, nhất định bị hao tổn vô số quân lính cùng tư trang, đến lúc đó báo cáo kết quả chiến đấu bị hao binh tổn tướng quá nhiều, thì trên triều đình đối với việc kết tội vương gia như thủy triều chỉ sợ sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Đến lúc đó, quân công nhiều năm của Hoài Dương vương liền triệt để mất hết, gánh lấy chậu nước bẩn rửa mãi không sạch này.
"Cái này. . . Nếu như người Nhật đã có chuẩn bị đầy đủ như vậy, vì sao lại muốn vội vàng rời khỏi Khấu đảo?"
Nghĩ đến mấy ngày nay, người Nhật cùng thuyền hàng liên tiếp bị thuỷ quân Bắc Hải chặn đường, Lý Quang Tài có chút thắc mắc khó hiểu mãi vẫn không có cách giải.
Bây giờ trong lúc vô tình Thôi Hành Chu được Liễu Miên Đường làm cho tỉnh ngộ, trong lúc nhất thời cũng hoàn toàn nghĩ thông suốt rồi. Lúc trước Ưng Tử Tư muốn đem Miên Đường đưa về Nhật Bản là sự thật. Thế nhưng muốn thừa dịp bão sắp tiến đến để chạy trốn, nên còn chờ bàn bạc cân nhắc lại.
Có một hôm hắn từ bên trong một gia đình, đã hỏi thăm rất nhiều lão nhân ở Bắc Hải. Trước kia Khấu đảo không có bị xâm chiếm, đây chỉ là chỗ đặt chân tránh gió của rất nhiều ngư dân bản xứ.
Ở trên đảo có rất nhiều hang đá tự nhiên. Có thể lẩn tránh bão gió. Mà những cái hang đá kia lại râm mát, có tích trữ đồ ăn thịt cá hay lương thực chồng chất cũng có thể để thật lâu không bị hỏng.
Trước đây có rất nhiều lão ngư dân đều ở trên đảo bỏ cá tươi ướp chút gia vị cùng rau xanh ở đó, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống xấu nào. Chỉ là về sau lúc hòn đảo kia bị người Nhật chiếm, hiện tại rất nhiều người trẻ tuổi, đều không rõ ràng tình hình trên đảo.
Người Nhật tại Khấu đảo chiếm cứ lâu như vậy, mấy chỗ sơn động kia dùng để chuẩn bị lương thực và đồ ăn, một số loại thịt hay cá muối, dùng để ăn một năm nữa cũng không thành vấn đề.
Sau khi Thôi Hành Chu hiểu rõ những việc này, càng nghĩ càng thấy bên trong lòng càng thấy lạnh — bây giờ nghĩ lại, khi điều tra đến những thứ bên trên thuyền hàng kia, đều là những thứ hàng hóa không quan trọng gì như lá trà, đồ sứ.
Ưng Tử Tư vì sao lại liên tiếp phái ra thuyền hàng, lại còn giả bộ ở trên đảo thiếu hụt lương thực, lại còn chọn thời gian giả bộ như phái người rời khỏi đảo để đi mua đồ?
Những việc kia đều chỉ là mồi nhử, lấy sự khinh địch của quân sự quân Bắc Hải để dẫn dụ tấn lên công đảo!
Nếu không phải Lục đại đương gia giỏi về cảm nhận nguy cơ, hẳn thiếu chút nữa, liền rơi vào quỷ kế đa đoan của tên Ưng Tử Tư kia rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.