Chương 38:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/11/2022
Nhưng Thôi Hành Chu rõ ràng là bị hành động của nàng làm cho ngây ngẩn cả người, miệng ngậm chặt, có ý không muốn mở ra.
Miên Đường đặt miếng khoai lang mềm chạm vào môi hắn nói: “Mau mau ăn đi, sao lại giống như đứa trẻ muốn người ta dỗ ngọt vậy chứ?”
Chưa từng có ai dám liều lĩnh cho Thôi Cửu ăn như vậy. Đến cả một cô ca kỹ bồi rượu ở thanh lâu cũng không dám làm chuyện này.... Cái này cho thấy thân phận, Hoài Dương vương sẽ có một ngàn cách để dọa chạy lá gan của các mỹ nữ, nhưng bây giờ, tất cả hắn có thể làm là hé miệng, im lặng cắn một miếng khoai lang đã lột vỏ.
May mắn thay thời gian cho ăn ngắn ngủi, phỏng chừng Lý ma ma thấy chủ tử quẫn bách, tay chân nhanh nhẹn cắt cua băm hành, sau đó gọi Miên Đường đến nêm gia vị.
Một số láng giềng ở phố Bắc có vài người là từ Ba Thục di cư đến đây, nên hương vị của món chao tương ớt cũng là chính tông, vì có món cua ngon này, Miên Đường đã hào phóng đổ một nửa bình rượu vàng Hoa Điêu vào để hầm, nửa bình còn lại có thể để dành cho tướng công uống.
Vì có hai lồng cua nên quyết định làm ba món. Một phần xào cay, một phần hấp. Nghĩ đến ban nãy tướng công muốn làm bánh bao gạch cua. Thế nên Miên Đường lấy một chiếc kim thêu dài đi khử trùng bằng nước nóng, cạo một bát gạch cua, để Lý ma ma làm bánh bao hấp cho hắn ăn.
Tóm lại, với một bàn đầy cua, Hoài Dương vương cuối cùng cũng có thể ăn uống thỏa thích, ăn đến thỏa mãn. Đặc biệt là món cua xào cay, thể hiện trọn vẹn vị ngon của Lục Nguyệt Hoàng với hương thơm cay nồng ngào ngạt khiến người ta đã ăn càng muốn ăn thêm.
Lúc Thôi Hành Chu đang ăn một nửa, trong lòng nghĩ đến chuyện thứ nhất là —— hôm nào lại sai Mạc Như mua thêm hai lồng, đem đến phố Bắc xào ăn.
Tuy nhiên hiếm lắm mới có được một bữa cơm gia đình, lại có người theo mùi hương đến gõ cửa.
Nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa ngôi nhà, Hoài Dương vương và gã sai vặt Mạc Như liếc mắt nhìn nhau –— có khi nào là tên phản tặc đến đây thương lượng?
Mạc Như nhạy bén nhanh chóng bước tới cửa, thận trọng hỏi: “Vị nào?”
Giọng nói ngoài cửa cũng rất quen thuộc: “Ta là gã sai vặt Trọng Sơn của Triệu tiên sinh, hôm nay tiên sinh mua cua, tình cờ đi ngang qua đây, muốn đưa cho Liễu nương tử nếm thử một chút!”
Liễu Miên Đường đang bưng bát ăn cơm, nghe thấy tiếng gã sai vặt của Triệu Tuyền ở ngoài cửa, vô thức ngạc nhiên sửng sốt, nhanh chóng liếc nhìn Lý ma ma.
Nàng cũng không biết Triệu tiên sinh sai người hầu đến đưa cua thế nào, lại còn chỉ mặt gọi tên muốn cho nàng!
Trời cao chứng giám! Nàng Liễu Miên Đường chưa bao giờ dây dưa với Triệu tiên sinh! Trước kia cũng là do Triệu tiên sinh nháo nhào muốn tách ra, việc này, một hồi nữa Lý ma ma phải chứng minh với tướng công nha!
Mạc Như nghe được là gã sai vặt của Trấn Nam hầu*, bả vai không khỏi buông lỏng, mở cổng lớn ra xem xét bên ngoài –— Không phải gã sai vặt Vọng Sơn thì là ai nữa!
*hầu (侯): Tước “Hầu”. Các nhà đế vương đặt ra năm tước để phong cho bầy tôi, tước “Hầu” là tước thứ hai trong năm tước: “Công, Hầu, Bá, Tử, Nam”
Trên tay hắn xách hai lồng cua, còn đang rỉ nước nên trông ra rất tươi.
Hơn nữa Vọng Sơn không có đến một mình, trên xe ngựa phía sau hắn, Trấn Nam hầu thò đầu ra nói với Mạc Như: “Thì ra ngươi cũng ở đây à, còn Vương…. Cửu gia cũng vậy? Đúng lúc quá, ta cũng có thể ở lại ăn trưa…”
Nói xong, Triệu hầu gia hưng phấn xuống xe ngựa.
Có thể nói vị Hầu tước này đến đây ngày hôm nay chắc chắn là có chủ đích.
Thật ra lần trước cũng là hắn bị hành vi đốt đàn nấu hạc* của tiểu nương tử mà tức đến ói máu, lúc này mới thốt ra lời tàn nhẫn, thề sẽ không bao giờ qua lại với Miên Đường nữa.
*Một phép ẩn dụ cho việc làm hỏng những điều tốt đẹp
Thế nhưng ngay khi cơn giận qua đi mất, hắn liền hơi hối hận.
Nói ra, chuyện này cũng không thể trách Liễu nương tử. Thật sự là cái tên Thôi Hành Chu quá là tra tấn người khác! Ngươi nói dùng người ta để làm mồi nhử thì đáng lẽ phải cung phụng áo gấm mỹ thực đi chứ. Thế mà Thôi Cửu hắn bủn xỉn, hết lần này tới lần khác không chịu, một hai phải tạo ra gia cảnh sa sút, làm hại tiểu nương tử hao tổn sức lực, một lòng một dạ muốn gầy dựng lại cơ nghiệp.
Nếu tương lai Triệu Tuyền hắn cũng có một ngày nghèo túng như thế, mà vẫn có một nữ nhân như Miên Đường nương tử quản lý lo liệu, thật sự là hiền thê khó cầu, phúc lớn cả đời!
Nghĩ như vậy, chuyện Liễu Miên Đường làm trò nẫng tay trên cạy nhân tài về tay mình ở trước mặt hắn miễn cưỡng cũng có thể tha thứ.
Nhưng mà nam nhi ngày nay, một chữ đáng giá ngàn vàng. Lúc đầu hắn hung hăng không muốn qua lại với Liễu nương tử, giờ làm sao để phá vỡ bức tường băng này, thật ra cũng rất căng thẳng thần kinh.
Bởi vì mối quan hệ căng thẳng với Liễu Miên Đường, Triệu hầu gia mấy ngày nay nuốt cơm không trôi, trong lòng lại mơ hồ có chút hối hận. Cái cảm giác “cầu mà không được, ngày đêm nhớ mong” vốn chỉ có vào thuở thiếu thời non xanh, bây giờ lại tuôn trào trong lòng.
Nhất thời, Hầu gia buồn khổ đến mức suýt chút nữa không nhịn được đi theo phu nhân vào Phật đường gõ mõ, đổi lấy đầu óc tỉnh táo.
Tâm trạng của hắn sa sút, dành ra mấy ngày nhàn nhã ở trong Hầu phủ. Ngày hôm qua, mẫu thân bảo hắn cùng đến Vương phủ làm khách.
Năm đó ở khuê phòng, lão Hầu phu nhân và thái phi đã trao khăn tay cho nhau, ngụ ý dù sau này hai người thành gia lập thất nhưng giao tình này vẫn sẽ không cắt đứt.
Hai vị phu nhân tán gẫu đơn giản cũng chỉ liên quan đến chủ đề nhi tử con dâu.
Lão Hầu phu nhân nghĩ đến con dâu nhà mình chỉ có thể gõ mõ tụng kinh, chỉ biết thở dài. Ngược lại vô cùng hâm mộ thái phi. Bà ấy giữ con dâu tương lai trước mặt mà nuôi dưỡng, có thể dạy dỗ theo ý mình, nhìn xem dáng vẻ khéo léo của Bính Lan, thật là làm cho người ta yêu mến.
Thái phi tuy không có ý khoe khoang nhưng trong lòng cũng tự hào vì được người khác khen ngợi, chỉ nói đứa nhỏ này có tâm, vì cho Hành Chu ăn đồ ăn tươi sống mà đã tự tay chọn mười con cua thịt béo từ hai cái giỏ lớn. Nghe nói sáng ngày mai, còn muốn đích thân cạo gạch cua, gói thành bánh bao gạch cua, vội vàng ấm áp đưa đến cho Vương gia trong quân doanh.
Chỉ nghe lão Hầu phu nhân tặc lưỡi, cảm thấy Liêm tiểu thư thật sự là trổ hết tâm tư.
Triệu Tuyền ở một bên nghe vậy cũng sáng mắt lên, trong lòng thầm nghĩ, sao mình không mượn “động lực” từ con cua?
Thế là sau khi hồi Hầu phủ, hắn liền sai người hầu đi mua bốn lồng cua, vén tay áo, tự tay lựa chọn hai lồng cống phẩm chất lượng cao, rồi sáng sớm hôm sau đi ra trấn Linh Tuyền, lấy cớ tiện đường, háo hức đến đưa cua cho Liễu nương tử, sẵn tiện chuộc lỗi.
Thế mà ngàn tính vạn tính, Hầu gia cũng không tính được Thôi Hành Chu lúc này cũng ở trạch viện phố Bắc.
Bất quá Thôi Cửu ở đây cũng tốt, vừa lúc hắn có thể danh chính ngôn thuận ở lại ăn chực.
Khi Triệu Tuyền bước vào nhà, thấy Thôi Cửu và Liễu Miên Đường đang ngồi cạnh nhau, cơm cũng đã ăn gần xong.
Trong lòng hắn lập tức không thoải mái.
Miên Đường đặt miếng khoai lang mềm chạm vào môi hắn nói: “Mau mau ăn đi, sao lại giống như đứa trẻ muốn người ta dỗ ngọt vậy chứ?”
Chưa từng có ai dám liều lĩnh cho Thôi Cửu ăn như vậy. Đến cả một cô ca kỹ bồi rượu ở thanh lâu cũng không dám làm chuyện này.... Cái này cho thấy thân phận, Hoài Dương vương sẽ có một ngàn cách để dọa chạy lá gan của các mỹ nữ, nhưng bây giờ, tất cả hắn có thể làm là hé miệng, im lặng cắn một miếng khoai lang đã lột vỏ.
May mắn thay thời gian cho ăn ngắn ngủi, phỏng chừng Lý ma ma thấy chủ tử quẫn bách, tay chân nhanh nhẹn cắt cua băm hành, sau đó gọi Miên Đường đến nêm gia vị.
Một số láng giềng ở phố Bắc có vài người là từ Ba Thục di cư đến đây, nên hương vị của món chao tương ớt cũng là chính tông, vì có món cua ngon này, Miên Đường đã hào phóng đổ một nửa bình rượu vàng Hoa Điêu vào để hầm, nửa bình còn lại có thể để dành cho tướng công uống.
Vì có hai lồng cua nên quyết định làm ba món. Một phần xào cay, một phần hấp. Nghĩ đến ban nãy tướng công muốn làm bánh bao gạch cua. Thế nên Miên Đường lấy một chiếc kim thêu dài đi khử trùng bằng nước nóng, cạo một bát gạch cua, để Lý ma ma làm bánh bao hấp cho hắn ăn.
Tóm lại, với một bàn đầy cua, Hoài Dương vương cuối cùng cũng có thể ăn uống thỏa thích, ăn đến thỏa mãn. Đặc biệt là món cua xào cay, thể hiện trọn vẹn vị ngon của Lục Nguyệt Hoàng với hương thơm cay nồng ngào ngạt khiến người ta đã ăn càng muốn ăn thêm.
Lúc Thôi Hành Chu đang ăn một nửa, trong lòng nghĩ đến chuyện thứ nhất là —— hôm nào lại sai Mạc Như mua thêm hai lồng, đem đến phố Bắc xào ăn.
Tuy nhiên hiếm lắm mới có được một bữa cơm gia đình, lại có người theo mùi hương đến gõ cửa.
Nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa ngôi nhà, Hoài Dương vương và gã sai vặt Mạc Như liếc mắt nhìn nhau –— có khi nào là tên phản tặc đến đây thương lượng?
Mạc Như nhạy bén nhanh chóng bước tới cửa, thận trọng hỏi: “Vị nào?”
Giọng nói ngoài cửa cũng rất quen thuộc: “Ta là gã sai vặt Trọng Sơn của Triệu tiên sinh, hôm nay tiên sinh mua cua, tình cờ đi ngang qua đây, muốn đưa cho Liễu nương tử nếm thử một chút!”
Liễu Miên Đường đang bưng bát ăn cơm, nghe thấy tiếng gã sai vặt của Triệu Tuyền ở ngoài cửa, vô thức ngạc nhiên sửng sốt, nhanh chóng liếc nhìn Lý ma ma.
Nàng cũng không biết Triệu tiên sinh sai người hầu đến đưa cua thế nào, lại còn chỉ mặt gọi tên muốn cho nàng!
Trời cao chứng giám! Nàng Liễu Miên Đường chưa bao giờ dây dưa với Triệu tiên sinh! Trước kia cũng là do Triệu tiên sinh nháo nhào muốn tách ra, việc này, một hồi nữa Lý ma ma phải chứng minh với tướng công nha!
Mạc Như nghe được là gã sai vặt của Trấn Nam hầu*, bả vai không khỏi buông lỏng, mở cổng lớn ra xem xét bên ngoài –— Không phải gã sai vặt Vọng Sơn thì là ai nữa!
*hầu (侯): Tước “Hầu”. Các nhà đế vương đặt ra năm tước để phong cho bầy tôi, tước “Hầu” là tước thứ hai trong năm tước: “Công, Hầu, Bá, Tử, Nam”
Trên tay hắn xách hai lồng cua, còn đang rỉ nước nên trông ra rất tươi.
Hơn nữa Vọng Sơn không có đến một mình, trên xe ngựa phía sau hắn, Trấn Nam hầu thò đầu ra nói với Mạc Như: “Thì ra ngươi cũng ở đây à, còn Vương…. Cửu gia cũng vậy? Đúng lúc quá, ta cũng có thể ở lại ăn trưa…”
Nói xong, Triệu hầu gia hưng phấn xuống xe ngựa.
Có thể nói vị Hầu tước này đến đây ngày hôm nay chắc chắn là có chủ đích.
Thật ra lần trước cũng là hắn bị hành vi đốt đàn nấu hạc* của tiểu nương tử mà tức đến ói máu, lúc này mới thốt ra lời tàn nhẫn, thề sẽ không bao giờ qua lại với Miên Đường nữa.
*Một phép ẩn dụ cho việc làm hỏng những điều tốt đẹp
Thế nhưng ngay khi cơn giận qua đi mất, hắn liền hơi hối hận.
Nói ra, chuyện này cũng không thể trách Liễu nương tử. Thật sự là cái tên Thôi Hành Chu quá là tra tấn người khác! Ngươi nói dùng người ta để làm mồi nhử thì đáng lẽ phải cung phụng áo gấm mỹ thực đi chứ. Thế mà Thôi Cửu hắn bủn xỉn, hết lần này tới lần khác không chịu, một hai phải tạo ra gia cảnh sa sút, làm hại tiểu nương tử hao tổn sức lực, một lòng một dạ muốn gầy dựng lại cơ nghiệp.
Nếu tương lai Triệu Tuyền hắn cũng có một ngày nghèo túng như thế, mà vẫn có một nữ nhân như Miên Đường nương tử quản lý lo liệu, thật sự là hiền thê khó cầu, phúc lớn cả đời!
Nghĩ như vậy, chuyện Liễu Miên Đường làm trò nẫng tay trên cạy nhân tài về tay mình ở trước mặt hắn miễn cưỡng cũng có thể tha thứ.
Nhưng mà nam nhi ngày nay, một chữ đáng giá ngàn vàng. Lúc đầu hắn hung hăng không muốn qua lại với Liễu nương tử, giờ làm sao để phá vỡ bức tường băng này, thật ra cũng rất căng thẳng thần kinh.
Bởi vì mối quan hệ căng thẳng với Liễu Miên Đường, Triệu hầu gia mấy ngày nay nuốt cơm không trôi, trong lòng lại mơ hồ có chút hối hận. Cái cảm giác “cầu mà không được, ngày đêm nhớ mong” vốn chỉ có vào thuở thiếu thời non xanh, bây giờ lại tuôn trào trong lòng.
Nhất thời, Hầu gia buồn khổ đến mức suýt chút nữa không nhịn được đi theo phu nhân vào Phật đường gõ mõ, đổi lấy đầu óc tỉnh táo.
Tâm trạng của hắn sa sút, dành ra mấy ngày nhàn nhã ở trong Hầu phủ. Ngày hôm qua, mẫu thân bảo hắn cùng đến Vương phủ làm khách.
Năm đó ở khuê phòng, lão Hầu phu nhân và thái phi đã trao khăn tay cho nhau, ngụ ý dù sau này hai người thành gia lập thất nhưng giao tình này vẫn sẽ không cắt đứt.
Hai vị phu nhân tán gẫu đơn giản cũng chỉ liên quan đến chủ đề nhi tử con dâu.
Lão Hầu phu nhân nghĩ đến con dâu nhà mình chỉ có thể gõ mõ tụng kinh, chỉ biết thở dài. Ngược lại vô cùng hâm mộ thái phi. Bà ấy giữ con dâu tương lai trước mặt mà nuôi dưỡng, có thể dạy dỗ theo ý mình, nhìn xem dáng vẻ khéo léo của Bính Lan, thật là làm cho người ta yêu mến.
Thái phi tuy không có ý khoe khoang nhưng trong lòng cũng tự hào vì được người khác khen ngợi, chỉ nói đứa nhỏ này có tâm, vì cho Hành Chu ăn đồ ăn tươi sống mà đã tự tay chọn mười con cua thịt béo từ hai cái giỏ lớn. Nghe nói sáng ngày mai, còn muốn đích thân cạo gạch cua, gói thành bánh bao gạch cua, vội vàng ấm áp đưa đến cho Vương gia trong quân doanh.
Chỉ nghe lão Hầu phu nhân tặc lưỡi, cảm thấy Liêm tiểu thư thật sự là trổ hết tâm tư.
Triệu Tuyền ở một bên nghe vậy cũng sáng mắt lên, trong lòng thầm nghĩ, sao mình không mượn “động lực” từ con cua?
Thế là sau khi hồi Hầu phủ, hắn liền sai người hầu đi mua bốn lồng cua, vén tay áo, tự tay lựa chọn hai lồng cống phẩm chất lượng cao, rồi sáng sớm hôm sau đi ra trấn Linh Tuyền, lấy cớ tiện đường, háo hức đến đưa cua cho Liễu nương tử, sẵn tiện chuộc lỗi.
Thế mà ngàn tính vạn tính, Hầu gia cũng không tính được Thôi Hành Chu lúc này cũng ở trạch viện phố Bắc.
Bất quá Thôi Cửu ở đây cũng tốt, vừa lúc hắn có thể danh chính ngôn thuận ở lại ăn chực.
Khi Triệu Tuyền bước vào nhà, thấy Thôi Cửu và Liễu Miên Đường đang ngồi cạnh nhau, cơm cũng đã ăn gần xong.
Trong lòng hắn lập tức không thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.