Chương 39:
Cuồng Thượng Gia Cuồng
15/11/2022
Tên Thôi Cửu này không ở trong quân doanh ăn bánh bao gạch cua do vị hôn thê Liêm tiểu thư làm đi, lại háo hức về đây cùng Liễu Miên Đường ăn cơm… Chiêu dụ địch này không phải hơi quá hả? Thôi Cửu đang có âm mưu gì?
Trong lòng Triệu Tuyền, nghiễm nhiên tự coi mình là hôn phu tương lai của Liễu Miên Đường. Lúc này bước vào trạch viện ở phố Bắc, nhìn thấy nương tử vẫn chưa qua cửa của mình ngồi bên cạnh bằng hữu của mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Nhưng khi nhìn bằng hữu của mình đang cười với ánh mắt như bắn ra dao, sự ghen tị giảm đi rất nhiều –— nếu mình không cẩn thận xen vào chuyện chính của Thôi Hành Chu, tên nhãi này mà trở mặt sẽ không dễ đối phó đâu!
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng cười chào Thôi Cửu: “Thôi huynh ăn rồi à. Nếu biết nhà ngươi đã mua cua, hẳn là ta phải đem tặng cho người khác chứ hả.”
Ý cười của Thôi Cửu không lọt vào mắt, chỉ ôn hòa hỏi: “Triệu tiên sinh chỉ đến đây đưa cua thôi sao?”
Bị hắn hỏi như thế, Triệu Tuyền mới nghĩ tới mục đích mình đến đây, vội vàng ôm quyền hướng Liễu Miên Đường nói: “Liễu nương tử, ngày hôm đó ở trong phủ Trần tiên sinh ta nói có hơi nóng nảy, xin nương tử hãy thứ lỗi, đừng chấp nhặt với ta.”
Liễu Miên Đường miễn cưỡng cười cười, nhưng mà ý cười cũng không lọt vào mắt, cứng rắn nói: “Sau này còn phải xin Triệu tiên sinh làm việc có chút quy tắc, may mà hôm nay tướng công ở đây, người ban ngày ban mặt tùy tiệ tới cửa như vậy, chẳng phải là làm cho láng giềng bàn ra nói vào?”
Triệu Tuyền mặc dù đã chuẩn bị tâm lý Liễu nương tử không thể dễ dàng tha thứ cho hắn, nhưng hắn không ngờ nàng lại không nể mặt mà nói như vậy, trong lòng nhất thời đau nhói, nước mắt lưng tròng: “Là ta suy nghĩ không cẩn thận, suýt chút nữa bôi nhọ thanh danh của nương tử rồi... Vậy sau này ta viết thư….”
Hắn vốn muốn viết một lá thư, hẹn nương tử gặp mặt bên ngoài. Tuy nhiên, Thôi Hành Chu thấy hắn thất thố, nếu hai người tiếp tục gây gổ với nhau, chỉ sợ lộ ra sơ hở, vì vậy kịp thời mở miệng can ngăn: “Nương tử hiểu lầm, Triệu tiên sinh quả thực có việc tìm ta.”
Triệu Tuyền được Vương gia chứng minh trong sạch mà vô cùng cảm kích.
Nếu tiểu cô nương đối với hắn hiểu lầm sâu sắc, ở lại đây cũng vô ích, chẳng bằng cùng với Thôi Cửu bụng đã ăn no đi ra ngoài, sau đó lại tìm kế hoạch khác.
Hầu gia đáng thương, vốn dĩ muốn mang cua tới dùng bữa, không ngờ lại phải cùng Thôi Hành Chu đi ra khỏi trạch viện với cái bụng đói meo.
Khi có hai thanh niên bất phàm cầm vũ khí xuất hiện trước cổng trạch viện, hàng xóm gần đó ngồi chơi ở con phố khác liền nhao nhao thăm dò, chỉ vào bọn họ không biết đang nói cái gì.
Thậm chí có người còn đến nói chuyện với
những người hàng xóm mới. Đáng tiếc nam tử nhà này không dễ gần giống như vợ hắn, lên xe không thèm ngó nghiêng, cũng không có ý định nói chuyện với mọi người.
Triệu Tuyền lập tức lên xe, liền nóng lòng nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay Liêm tiểu thư không phải đưa người đi ăn sao? Sao ngươi lại chạy tới đây ăn? Không phải chỉ là đùa thôi chứ?”
Thôi Hành Chu không thèm để ý hắn, chỉ chậm rãi nói: “Triệu huynh, ngươi nên biết rằng lão Hầu phu nhân biết người đang nghĩ gì, ngươi cần phải làm gì?"
Lời này vừa nói ra, lập tức chặn đứng đà muốn bắt kẻ phản bội của Triệu Tuyền.
Phải biết mẫu thân Triệu Tuyền thật sự niệm kinh còn giỏi hơn cả phật đường phu nhân nhà hắn, nếu biết hắn coi trọng thể thất của tặc tử, thì sẽ kim cô chú nhất niệm để lấy mạng Hầu gia!
Cho nên Thôi Hành Chu chỉ cần nói lại, Triệu Tuyền liền xẹp khí xuống nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ hầm hừ nói: “Đừng có nói ta, theo ta thấy, là Thôi huynh ngươi không chịu được sắc đẹp của Liễu nương tử, cũng động tâm rồi! Ngươi không sợ ta sẽ cáo trạng với thái phi và Liêm tiểu thư sao?”
Thôi Hành Chu mới uống nửa bình Hoa Điêu, mặc dù chưa dậy nhưng cũng mệt nên nằm trong xe ngựa, lười biếng nói: “Xin cứ tự nhiên...”
Triệu Tuyền bị dáng vẻ lười nhác giải thích của hắn làm cho tức giận, nhưng thực sự trong lòng lại nảy sinh lòng đố kỵ.
Đúng nha, coi như hắn đi cáo trạng thì sao chứ? Tên Thôi Cửu này thì sợ ai?
Mặc dù Thôi Hành Chu có vị mẫu thân trên đỉnh đầu nhưng tính cách mềm mại, cái gì cũng nghe lời nhi tử.
Hiện không có phu nhân chính thất trong Vương phủ, còn vị hôn thê Liêm tiểu thư lại đang tán tỉnh Thôi Cửu ở khắp nơi. Ngay cả khi Thôi Hành Chu thật sự nuôi phòng ngoài, chỉ sợ vị Liêm tiểu thư hiền lành kia chọn ra một người oai phong trong mười roi lừa để nấu canh cho Vương gia bồi bổ thân thể!
Nghĩ như vậy, lần này Thôi Cửu vô pháp vô thiên, ai cũng không xen vào được, thật sự khiến người ta ghen tị đỏ mắt mà.
Nghĩ đến buồn bực của mình, Triệu Tuyền chỉ thành thật nói: “Ngươi tự tại như vậy, sao không nuôi ngoại thất nhiều một chút, thật đáng tiếc...”
Thôi Hành Cho biết hảo hữu đã điên rồi, cũng lười để ý đến lời điện của hắn, chỉ nghiêng người và đi thẳng vào một giấc ngủ.
Còn bên trạch viện Bắc Nhai, Liễu Miên Đường nhìn xe ngựa của tướng công ra khỏi đầu phố, lúc này mới mỉm cười dẫn Lý ma ma về nhà.
Nhưng những người hàng xóm không nói chuyện được với Thôi Quan Nhân, dọc đường này liền rượt đuổi theo từng bước nhỏ của Thôi nương tử, bắt đầu nói những nói cuội.
“Liễu nương tử, hôm nay mới nhìn kỹ quan nhận nhà ngươi, dáng dấp sao lại tốt như vậy? Ta thấy Phan An trong truyền thuyết chắc cũng như vậy đó!"
Bà Doãn vừa đưa hạt dưa qua, vừa chậc chậc nói.
Bà Trương người từng hoài nghi Liễu nương tử chính là ngoại thất của thương nhân nào đó, cũng vội vàng cuống quýt sửa chữa lại quan hệ hàng xóm, bà lấy ra một chiếc ghế đẩu gỗ cho Miên Đường ngồi: "Lúc trước, ta từng nhìn thấy qua bóng lưng của Thổi quan nhân, lúc ấy đã cảm thấy bất phàm, kết hợp với Thôi gia nương tử thật đúng là một đội trời sinh... Không biết tướng công của ngươi có huynh đệ chưa kết hôn không? Bộ dáng có phải cũng giống hắn không? Cháu gái cữu phụ ta đã mười lăm xuân xanh rồi, nhưng vẫn chờ làm mai!”
“Tướng công ta là lão Cửu trong nhà, các huynh đệ phía trên đều ở Tây Bắc thành gia lập thất, chỉ có mỗi chàng ấy vẫn ở lại trong kinh thành, phía dưới cũng không có huynh đệ nào giống vậy. Nhưng sau này ta sẽ thử hỏi chàng ấy xem có biểu huynh đệ nào thích hợp không, nếu có, nhất định sẽ nói với Triệu ma ma.
Liễu Miên Đường bây giờ cũng coi là nở mày nở mặt, cho đám láng giềng biết tướng công nàng tuấn tú lịch sử thế nào, chứ không phải là thương nhân trung niên béo bở nào đó!
Thế là nàng liền nở một nụ cười dễ gần rồi ngồi xuống, vừa cắn hạt dưa, vừa tán gẫu nghe nhóm người này ca ngợi mình.
Nhất thời, bên trong Bắc Nhai tràn đầy không khí láng giềng hoà thuận vui vẻ,
một nắm hạt dưa có thể cắn mãi không hết.
Nhưng vào lúc này, chỉ thấy một lão thư sinh đang lảo đảo trên đường dưới sự chỉ dẫn của người phụ việc cửa hàng Miên Đường.
Liễu Miên Đường nhãn lực rất tốt, nhìn từ xa đã có thể nhận ra đó là hận bút cư SĨ Trần tiên sinh.
Trong lòng Triệu Tuyền, nghiễm nhiên tự coi mình là hôn phu tương lai của Liễu Miên Đường. Lúc này bước vào trạch viện ở phố Bắc, nhìn thấy nương tử vẫn chưa qua cửa của mình ngồi bên cạnh bằng hữu của mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Nhưng khi nhìn bằng hữu của mình đang cười với ánh mắt như bắn ra dao, sự ghen tị giảm đi rất nhiều –— nếu mình không cẩn thận xen vào chuyện chính của Thôi Hành Chu, tên nhãi này mà trở mặt sẽ không dễ đối phó đâu!
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng cười chào Thôi Cửu: “Thôi huynh ăn rồi à. Nếu biết nhà ngươi đã mua cua, hẳn là ta phải đem tặng cho người khác chứ hả.”
Ý cười của Thôi Cửu không lọt vào mắt, chỉ ôn hòa hỏi: “Triệu tiên sinh chỉ đến đây đưa cua thôi sao?”
Bị hắn hỏi như thế, Triệu Tuyền mới nghĩ tới mục đích mình đến đây, vội vàng ôm quyền hướng Liễu Miên Đường nói: “Liễu nương tử, ngày hôm đó ở trong phủ Trần tiên sinh ta nói có hơi nóng nảy, xin nương tử hãy thứ lỗi, đừng chấp nhặt với ta.”
Liễu Miên Đường miễn cưỡng cười cười, nhưng mà ý cười cũng không lọt vào mắt, cứng rắn nói: “Sau này còn phải xin Triệu tiên sinh làm việc có chút quy tắc, may mà hôm nay tướng công ở đây, người ban ngày ban mặt tùy tiệ tới cửa như vậy, chẳng phải là làm cho láng giềng bàn ra nói vào?”
Triệu Tuyền mặc dù đã chuẩn bị tâm lý Liễu nương tử không thể dễ dàng tha thứ cho hắn, nhưng hắn không ngờ nàng lại không nể mặt mà nói như vậy, trong lòng nhất thời đau nhói, nước mắt lưng tròng: “Là ta suy nghĩ không cẩn thận, suýt chút nữa bôi nhọ thanh danh của nương tử rồi... Vậy sau này ta viết thư….”
Hắn vốn muốn viết một lá thư, hẹn nương tử gặp mặt bên ngoài. Tuy nhiên, Thôi Hành Chu thấy hắn thất thố, nếu hai người tiếp tục gây gổ với nhau, chỉ sợ lộ ra sơ hở, vì vậy kịp thời mở miệng can ngăn: “Nương tử hiểu lầm, Triệu tiên sinh quả thực có việc tìm ta.”
Triệu Tuyền được Vương gia chứng minh trong sạch mà vô cùng cảm kích.
Nếu tiểu cô nương đối với hắn hiểu lầm sâu sắc, ở lại đây cũng vô ích, chẳng bằng cùng với Thôi Cửu bụng đã ăn no đi ra ngoài, sau đó lại tìm kế hoạch khác.
Hầu gia đáng thương, vốn dĩ muốn mang cua tới dùng bữa, không ngờ lại phải cùng Thôi Hành Chu đi ra khỏi trạch viện với cái bụng đói meo.
Khi có hai thanh niên bất phàm cầm vũ khí xuất hiện trước cổng trạch viện, hàng xóm gần đó ngồi chơi ở con phố khác liền nhao nhao thăm dò, chỉ vào bọn họ không biết đang nói cái gì.
Thậm chí có người còn đến nói chuyện với
những người hàng xóm mới. Đáng tiếc nam tử nhà này không dễ gần giống như vợ hắn, lên xe không thèm ngó nghiêng, cũng không có ý định nói chuyện với mọi người.
Triệu Tuyền lập tức lên xe, liền nóng lòng nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay Liêm tiểu thư không phải đưa người đi ăn sao? Sao ngươi lại chạy tới đây ăn? Không phải chỉ là đùa thôi chứ?”
Thôi Hành Chu không thèm để ý hắn, chỉ chậm rãi nói: “Triệu huynh, ngươi nên biết rằng lão Hầu phu nhân biết người đang nghĩ gì, ngươi cần phải làm gì?"
Lời này vừa nói ra, lập tức chặn đứng đà muốn bắt kẻ phản bội của Triệu Tuyền.
Phải biết mẫu thân Triệu Tuyền thật sự niệm kinh còn giỏi hơn cả phật đường phu nhân nhà hắn, nếu biết hắn coi trọng thể thất của tặc tử, thì sẽ kim cô chú nhất niệm để lấy mạng Hầu gia!
Cho nên Thôi Hành Chu chỉ cần nói lại, Triệu Tuyền liền xẹp khí xuống nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ hầm hừ nói: “Đừng có nói ta, theo ta thấy, là Thôi huynh ngươi không chịu được sắc đẹp của Liễu nương tử, cũng động tâm rồi! Ngươi không sợ ta sẽ cáo trạng với thái phi và Liêm tiểu thư sao?”
Thôi Hành Chu mới uống nửa bình Hoa Điêu, mặc dù chưa dậy nhưng cũng mệt nên nằm trong xe ngựa, lười biếng nói: “Xin cứ tự nhiên...”
Triệu Tuyền bị dáng vẻ lười nhác giải thích của hắn làm cho tức giận, nhưng thực sự trong lòng lại nảy sinh lòng đố kỵ.
Đúng nha, coi như hắn đi cáo trạng thì sao chứ? Tên Thôi Cửu này thì sợ ai?
Mặc dù Thôi Hành Chu có vị mẫu thân trên đỉnh đầu nhưng tính cách mềm mại, cái gì cũng nghe lời nhi tử.
Hiện không có phu nhân chính thất trong Vương phủ, còn vị hôn thê Liêm tiểu thư lại đang tán tỉnh Thôi Cửu ở khắp nơi. Ngay cả khi Thôi Hành Chu thật sự nuôi phòng ngoài, chỉ sợ vị Liêm tiểu thư hiền lành kia chọn ra một người oai phong trong mười roi lừa để nấu canh cho Vương gia bồi bổ thân thể!
Nghĩ như vậy, lần này Thôi Cửu vô pháp vô thiên, ai cũng không xen vào được, thật sự khiến người ta ghen tị đỏ mắt mà.
Nghĩ đến buồn bực của mình, Triệu Tuyền chỉ thành thật nói: “Ngươi tự tại như vậy, sao không nuôi ngoại thất nhiều một chút, thật đáng tiếc...”
Thôi Hành Cho biết hảo hữu đã điên rồi, cũng lười để ý đến lời điện của hắn, chỉ nghiêng người và đi thẳng vào một giấc ngủ.
Còn bên trạch viện Bắc Nhai, Liễu Miên Đường nhìn xe ngựa của tướng công ra khỏi đầu phố, lúc này mới mỉm cười dẫn Lý ma ma về nhà.
Nhưng những người hàng xóm không nói chuyện được với Thôi Quan Nhân, dọc đường này liền rượt đuổi theo từng bước nhỏ của Thôi nương tử, bắt đầu nói những nói cuội.
“Liễu nương tử, hôm nay mới nhìn kỹ quan nhận nhà ngươi, dáng dấp sao lại tốt như vậy? Ta thấy Phan An trong truyền thuyết chắc cũng như vậy đó!"
Bà Doãn vừa đưa hạt dưa qua, vừa chậc chậc nói.
Bà Trương người từng hoài nghi Liễu nương tử chính là ngoại thất của thương nhân nào đó, cũng vội vàng cuống quýt sửa chữa lại quan hệ hàng xóm, bà lấy ra một chiếc ghế đẩu gỗ cho Miên Đường ngồi: "Lúc trước, ta từng nhìn thấy qua bóng lưng của Thổi quan nhân, lúc ấy đã cảm thấy bất phàm, kết hợp với Thôi gia nương tử thật đúng là một đội trời sinh... Không biết tướng công của ngươi có huynh đệ chưa kết hôn không? Bộ dáng có phải cũng giống hắn không? Cháu gái cữu phụ ta đã mười lăm xuân xanh rồi, nhưng vẫn chờ làm mai!”
“Tướng công ta là lão Cửu trong nhà, các huynh đệ phía trên đều ở Tây Bắc thành gia lập thất, chỉ có mỗi chàng ấy vẫn ở lại trong kinh thành, phía dưới cũng không có huynh đệ nào giống vậy. Nhưng sau này ta sẽ thử hỏi chàng ấy xem có biểu huynh đệ nào thích hợp không, nếu có, nhất định sẽ nói với Triệu ma ma.
Liễu Miên Đường bây giờ cũng coi là nở mày nở mặt, cho đám láng giềng biết tướng công nàng tuấn tú lịch sử thế nào, chứ không phải là thương nhân trung niên béo bở nào đó!
Thế là nàng liền nở một nụ cười dễ gần rồi ngồi xuống, vừa cắn hạt dưa, vừa tán gẫu nghe nhóm người này ca ngợi mình.
Nhất thời, bên trong Bắc Nhai tràn đầy không khí láng giềng hoà thuận vui vẻ,
một nắm hạt dưa có thể cắn mãi không hết.
Nhưng vào lúc này, chỉ thấy một lão thư sinh đang lảo đảo trên đường dưới sự chỉ dẫn của người phụ việc cửa hàng Miên Đường.
Liễu Miên Đường nhãn lực rất tốt, nhìn từ xa đã có thể nhận ra đó là hận bút cư SĨ Trần tiên sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.